We have to walk in a way that we only print peace and serenity on the Earth. Walk as if you are kissing the Earth with your feet.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Tác giả: Harlan Coben
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 57
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1433 / 32
Cập nhật: 2017-08-25 08:10:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
rở lại xe, điện thoại di động của Myron lại reo vang. Anh kiểm tra số người gọi. Vẫn không quen.
“Alô?”
“Mày là thằng khốn, Myron.”
“Phải, tôi được nghe câu đó lần đầu tiên rồi. Anh có thứ gì mới mẻ không hay chúng ta sẽ tiếp tục với cái dòng y xì lần trước về chuyện tôi sẽ phải trả giá cho những gì tôi đã làm hả?”
Cạch.
Myron nhún vai khinh thường. Vào cái thời Myron từng đóng vai siêu anh hùng, anh đã giao du khá rộng. Đây là lúc để xem xem liệu điều đó có còn đúng không. Anh kiểm tra danh bạ trong điện thoại di động của mình. Số điện thoại của Gail Berruti, người quen cũ của anh ở công ty điện thoại, vẫn còn đó. Mọi người nghĩ rằng chuyện những thám tử tư trong tivi có thể có được danh sách cuộc gọi ngon ơ là không thực tế. Sự thực là, nó còn quá dễ nữa là khác. Mọi thám tử tư giỏi đều có một chân rết trong công ty điện thoại. Thử nghĩ xem có bao nhiêu người làm việc cho Ma Bell. Thử nghĩ xem có bao nhiêu người trong số họ sẽ không ngần ngại kiếm thêm một hay hai đô. Tỉ giá trung bình trước đây là năm trăm đô cho mỗi bản kê khai danh sách, nhưng Myron cho rằng giá cả đã tăng vọt trong vòng sáu năm vừa qua.
Berruti không có ở sở - có thể cô ta nghỉ cuối tuần - nhưng anh để lại một lời nhắn.
“Đây là giọng nói của một người quen cũ của cô,” Myron mở màn.
Anh đề nghị Berruti quay lại giúp mình truy tìm số điện thoại. Anh thử gọi vào điện thoại di động của Aimee lần nữa. Nó chuyển đến hộp thư thoại của cô. Khi về đến nhà, anh ngồi vào máy vi tính và Google số điện thoại. Không có gì hiện ra hết. Anh tắm ù một cái và sau đó kiểm tra e-mail của mình. Jeremy, gần như con trai của anh, đã viết cho anh một cái e-mail từ nước ngoài:
Chào, Myron...
Bọn con chỉ được phép nói bọn con đang ở vùng Vịnh Ba Tư thôi. Con vẫn khỏe. Xem ra mẹ giận lắm. Nếu được thì bố gọi cho mẹ con nhé. Mẹ vẫn chưa hiểu. Bố con cũng thế, nhưng chí ít thì ông ấy cũng giả vờ hiểu. Cảm ơn bố vì gói quà nhé. Bọn con thích được nhận đồ lắm.
Con phải đi. Con sẽ viết thêm sau, nhưng con sẽ không liên lạc trong một thời gian. Gọi cho mẹ con nhé, được chứ?
Jeremy
Myron đọc đi đọc lại, nhưng những từ ngữ chẳng thay đổi. Cái e-mail này, như hầu hết những e-mail của Jeremy, không nói lên điều gì. Anh không thích cái đoạn “không liên lạc” kia. Anh nghĩ về việc nuôi nấng con cái, việc anh đã nhớ về nó nhiều đến mức nào, thực ra là nhớ tất tật cả quá trình ấy, và thằng bé này, thằng con trai anh, hiện giờ đã gắn bó với cuộc đời anh ra sao. Nó đã có tác dụng, anh nghĩ vậy, chí ít là đối với Jeremy. Nhưng thật khó khăn. Thằng bé là cái câu hỏi liệu-chuyện-gì-đã-có-thể-xảy-ra lớn nhất, là câu hỏi giá-mà-tôi-biết lớn nhất, và suốt phần lớn thời gian, nó chỉ toàn làm người ta tổn thương.
Vẫn nhìn chằm chằm vào cái thư, Myron nghe thấy tiếng điện thoại di động của anh reo. Anh rủa thầm, nhưng lần này số người gọi cho anh biết đó là quý cô Ali Wilder tuyệt vời.
Myron mỉm cười khi nghe máy. “Dịch vụ Stallion(1) xin nghe,” anh nói.
“Xì, giả sử đây là một đứa con em nghe điện xem.”
“Anh sẽ giả vờ là một người bán ngựa,” anh nói.
“Một người bán ngựa?”
“Bất cứ từ gì người ta dùng để gọi những người bán ngựa.”
“Chuyến bay của anh vào lúc mấy giờ?”
“Bốn giờ.”
“Anh bận không?”
“Sao thế?”
“Một giờ tới bọn trẻ sẽ không có ở nhà.”
“Chà chà,” anh nói.
“Em tính trúng phóc.”
“Có phải em đang ám chỉ một góc riêng tư chính đáng nho nhỏ không?”
“Phải.” Sau đó: “Chính đáng á?”
“Phải một lúc nữa anh mới đến nơi.”
“Ố-ồ.”
“Và chắc phải tàu nhanh đấy.”
“Chẳng phải đấy là món tủ của anh hay sao?” nàng nói.
“Nghe mà đau lòng quá.”
“Đùa thôi. Đồ ngựa giống ạ.”
Anh kêu lên be be. “Đấy là ngôn ngữ của loài ngựa để chỉ ‘Anh đang trên đường đến đây.’”
“Chính đáng mà,” nàng nói.
Nhưng khi anh gõ cửa, Erin ra mở. “Chào, Myron.”
“Chào,” anh nói, cố gắng để không tỏ vẻ thất vọng.
Anh liếc nhìn phía sau cô bé. Ali nhún vai xin lỗi với anh.
Myron bước vào nhà. Erin chạy lên gác. Ali bước lại gần. “Con bé về muộn và không muốn đến câu lạc bộ kịch nữa.”
“Ồ.”
“Em rất tiếc.”
“Không sao.”
“Chúng ta có thể đứng trong một góc và âu yếm mà,” nàng nói.
“Anh sờ soạng tí được không?”
“Được quá đi chứ.”
Anh mỉm cười.
“Sao thế?” nàng hỏi.
“Anh chỉ đang nghĩ thôi.”
“Nghĩ gì?”
“Điều Esperanza đã nói với anh hôm qua,” Myron nói. “Men tracht und Gott lacht.”
“Tiếng Đức đấy à?”
“Tiếng Yiddish.”
“Nghĩa là gì?
“Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.”
Nàng nhắc lại. “Em thích câu đó.”
“Anh cũng thế,” anh nói.
Rồi anh ôm lấy nàng. Qua vai nàng, anh nhìn thấy Erin đứng trên đỉnh cầu thang. Cô bé không cười. Ánh mắt Myron bắt gặp ánh mắt cô và một lần nữa anh nghĩ tới Aimee, tới màn đêm đã nuốt chửng lấy cô, và về lời hứa anh đã thề sẽ giữ.
Chú thích
1. Stallion Service: Dịch vụ cho thuê ngựa đực, để phối giống với ngựa cái.
Người Hùng Trở Lại Người Hùng Trở Lại - Harlan Coben Người Hùng Trở Lại