Medicine for the soul.

Inscription over the door of the Library at Thebes

 
 
 
 
 
Tác giả: Trần Thanh Vân
Thể loại: Kiếm Hiệp
Nguyên tác: Lưỡng Thủ Quái Nhân
Biên tập: Buusan Nguyen
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 62
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8477 / 50
Cập nhật: 2018-02-01 21:41:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 58: Khẳng Khái Cho Mượn Vật Báu - Oán Ân Khó Lòng Tiêu Giải
uy nhà của Mộng Công bị Thiết Diện Điểu Trảo đem đại đội người đến phóng hoả, nhưng vì nhà của Tôn phủ rất lớn rộng, bị đốt gần một đêm như vậy mà chỉ bị cháy sém có một nửa thôi, còn một nửa vẫn nguyên lành như thường, nên các người đều dọn sang bên dãy nhà cửa chưa bị thiêu đốt.
Tuy Thiên Tứ đã dùng xảo kế vội vàng quay trở lại để mong điều tra ra Thiết Diện Điểu Trảo là ai. Nay thấy Tứ Hải Thượng Nhân mất tích, dù rất hoài nghi nhưng vẫn không dám tin tưởng hẳn vị cao tăng đắc đạo có bộ mặt hiền từ như thế lại là Thiết Diện Điểu Trảo.
Nếu nghi ngờ Lục Như Cư Sĩ thì rõ ràng ông ta có mặt tại đó, kịch chiến với Bạch Ngạn Minh và vai trái của ông ta lại bị Thoa La Thần Trâm của Thiết Diện Điểu Trảo đả thương. Vả lại, cứ xem thái độ của ông ta thì cũng không ai dám tin nhà đại từ thiện lừng danh khắp thiên hạ lại là tên ma đầu rất ác độc kia được.
Thiên Tứ đứng ở trước cửa sổ nhìn trăng, cười thầm và lẩm bẩm tự nói:
Vậy ai là Thiết Diện Điểu Trảo? Thiết Diện Điểu Trảo thật đã bị ta dùng Bách Thú Lệnh địch đả thương vào vai trái rồi, nếu bảo là Lục Như Cư Sĩ là tên ma đầu kia thì vai trái của ông ta phải bị thương mới đúng. Tuy vai của ông ta có vết thương thực, nhưng đó là vết thương của mũi kim thần. Bây giờ hễ gặp Tứ Hải Thượng Nhân mà thấy vai ông ta bị thương thì thế nào ông ta cũng là Thiết Diện Điểu Trảo chứ không sai…
Đột nhiên, có một cái bóng người ở bên ngoài phi tới, khinh công cao siêu không thể tưởng tượng được, các cao thủ thường của giang hồ không thể nào so sánh bằng.
Thiên Tứ lại sợ Thiết Diện Điểu Trảo đến quấy nhiễu lần nữa, chàng vội nhảy qua cửa sổ phi thân lên trên mái nhà để nghênh đón người nọ. Vì hai người ở hai ngả tới, nên chỉ trong nháy mắt đã gặp nhau ngay. Người đó lại là Tứ Hải Thượng Nhân mà Thiên Tứ đang hoài nghi.
Tứ Hải Thượng Nhân thấy Thiên Tứ rất nghiêm nghị, liền giơ tay lên vẫy một cái, rồi quay người chạy về lối cũ luôn.
Thiên Tứ để ý nhìn, thấy vai trái của Tứ Hải Thượng Nhân không việc gì hết, chàng thắc mắc vô cùng. Nhưng Thượng Nhân là người đáng nghi nhất, nên không quản ngại gì cả, chàng vội đuổi theo ngay.
Hai người cùng giở hết tốc lực khinh công ra, một mạch chạy thẳng ra ngoại ô. Tứ Hải Thượng Nhân nán chờ Thiên Tứ chạy tới gần, liền tỏ vẻ lo âu hỏi:
- Người nhà họ Tôn bị thương và bị chết chóc như thế nào?
Thiên Tứ để ý nhìn sắc mặt của ông ta, thấy có vẻ lo âu thật sự, chứ không sao nhận xét thấy có vẻ gì là giả dối cả, chàng vội đáp:
- Nhà cửa cháy mất một nửa, chết chóc và bị thương thì chỉ có mấy người nhà của Tôn phủ với Triệu Canh Thạch thôi.
Tứ Hải Thượng nhân kinh hãi vô cùng, vội hỏi lại:
- Cái gì? Triệu thí chủ đã qua đời rồi ư? Ai giết y thế? Có phải Thiết Diện Điểu Trảo không?
Thiên Tứ lẳng lặng gật đầu, nhưng bỗng hỏi lại:
- Lúc ấy Thượng Nhân đi đâu thế?
Tứ Hải Thượng Nhân niệm một câu “A Di Đà Phật” nhưng không trả lời câu hỏi của chàng mà chỉ tự nói rằng:
- A Di Đà Phật! Không ngờ Triệu thí chủ lại vĩnh biệt với lão tăng như vậy!
Giọng nói của ông ta rất bi đát, khiến Thiên Tứ nghe thấy cũng phải mủi lòng.
Một lát sau, Tứ Hải Thượng Nhân mới bình tĩnh nói tiếp:
- Lão tăng đã biết Thiết Diện Điểu Trảo là ai rồi.
Thiên Tứ giật mình kinh hãi, vội hỏi:
- Là ai?
Tứ Hải Thượng Nhân rầu rĩ đáp:
- Là Lục Như Cư Sĩ, người có tiếng là từ thiện lừng lẫy nhất thiên hạ.
Thiên Tứ giật mình kinh hãi, vội hỏi lại:
- Sao Thượng Nhân lại biết chính là ông ta?
Thượng Nhân đáp:
- Nghe người ta nói.
Thiên Tứ nghe ông ta nó như vậy, nản chí vô cùng, vì nghe người ta nói thì tin sao được? Huống hồ lúc chiến đấu, Lục Như Cư Sĩ vẫn có mặt tại trận, sao ông ta lại là hoá thân của Thiết Diện Điểu Trảo được?
Thấy Thiên Tứ có vẻ không tin, Tứ Hải Thượng Nhân lại hỏi thêm một câu:
- Thiếu hiệp có biết ai đã nói cho lão tăng hay không?
Thiên Tứ lắc đầu tỏ vẻ không biết, nhưng chàng không có hứng thú hỏi thêm, nên nghe xong, chàng cứ đứng thừ người ra thôi.
Tứ Hải Thượng Nhân ho một tiếng, rồi nói tiếp:
- Chính Tô Xảo Yến nói cho lão tăng hay đấy.
Nghe thấy ông ta nó là Xảo Yến, như có đá nam châm hấp dẫn, Thiên Tứ liền cảm thấy phấn chấn ngay. Người bạn hồi nhỏ lại hiện lên trên đầu óc chàng. Từ khi ở ổ ma chia tay đến giờ, chàng vẫn không được tin tức gì của nàng. Bây giờ lại bị Tứ Hải Thượng Nhân lôi hình bóng của nàng tới, như vậy chàng không khích động sao được?
Tứ Hải Thượng Nhân lại nói tiếp:
- Khi Thiết Diện Điểu Trảo vừa tới nhà họ Tôn, mọi người đang vội vàng ra nghênh địch, lão tăng vừa nhảy ra ngoài cửa sổ đã thấy một cái bóng người mảnh khảnh lướt qua trước mặt.
Thiên Tứ vội nói:
- Có phải là Tô Xảo Yến không?
Tứ Hải Thượng Nhân đáp:
- Nàng vừa trông thấy lão tăng liền quỳ ngay xuống, yêu cầu lão tăng theo nàng đi. Lúc ấy vì Thiết Diện Điểu Trảo tới xâm phạm nên lão tăng không muốn đi theo nàng, nhưng nàng van lơn mãi, lão tăng đành phải theo nàng ra tận ngoài thành.
Nói xong, ông ta nhìn bốn xung quanh một vòng, rồi mới nói tiếp:
- Ra tới ngoài thành, câu hỏi thứ nhất của nàng là: “Thượng Nhân có biết Thiết Diện Điểu Trảo là ai không?”. Thấy thần sắc của nàng rất nghiêm nghị, biết không phải là nói dóc, cho nên lão tăng mới lắc đầu tỏ vẻ không biết. Nàng ta lại nói tiếp: “Khắp thiên hạ này chỉ có một mình tiểu bối biết rõ y là ai thôi, ngay cả Bạch Ngạn Minh, người trợ tá rất đắc lực của y cũng không hay biết nổi”.
Thiên Tứ ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao nàng ta lại biết?
Tứ Hải Thượng Nhân đỡ lời:
- Phải, lão tăng cũng hỏi nàng như vậy. Nàng hỗ thẹn trả lời rằng: “Vì tiểu bối đã ngủ với tên ma đầu ấy mấy lần. Bất cứ thiếu nữ nào mà đã ngủ với y rồi, thì thế nào y cũng giết chết để diệt khẩu, nhưng vì y thấy có thể lợi dụng được cha và anh tiểu bối, nên nếu giết chết tiểu bối, thì cha và anh của tiểu bối sẽ không phục”.
Thiên Tứ rất ngạc nhiên hỏi tiếp:
- Tại sao nàng lại nói cho Thượng Nhân biết những chuyện ấy?
Tứ Hải Thượng Nhân đáp:
- Vì việc này có liên can đến thiếu hiệp, nàng nhờ lão tăng chuyển lời cho thiếu hiệp, chứ nàng không có mặt mũi nào gặp lại thiếu hiệp. Nàng lại nói là yêu thiếu hiệp từ hồi còn nhỏ, chỉ vì nhất thời hiểu lầm mới gây nên di hận suốt đời. Tất nhiên, cũng tại thiếu hiệp cự tuyệt tình yêu của nàng trước, bằng không, khi nào nàng lại đi lầm đường như thế? Rồi nàng lại nói với lão tăng tiếp: “Từ nay trở đi tiểu bối về cắt tóc đi tu, làm bạn với kinh kệ suốt đời”.
Nghe tới đó Thiên Tứ rất cảm động, vội hỏi Thượng Nhân tiếp:
- Thế Thượng Nhân có biết hiện giờ nàng ta đi đâu không?
Tứ Hải Thượng Nhân rầu rĩ, thở dài một tiếng rồi đáp:
- A Di Đà Phật. Cô ta không nói rõ cho lão tăng hay, mà quay người đi luôn. Câu cuối cùng của cô ta là khuyên thiếu hiệp nên giữ gìn sức khoẻ, và lúc nào cũng nên đề phòng những người ở xung quanh mình.
Thấy Thiên Tứ từ cảm động chuyển sang đau lòng, Thượng Nhân liền hỏi trở lại:
- Chẳng hay tiểu thí chủ định xử trí với Thiết Diện Điểu Trảo ra sao?
Nghe thấy Thượng Nhân hỏi tới vấn đề hiện thực, Thiên Tứ cảm thấy tinh thần phấn chấn ngay và nghĩ bụng:
“Ngày hôm nay, theo lời nói của Lục Như Cư Sĩ thì Tứ Hải Thượng Nhân là người đáng nghi nhất, nhưng bây giờ Thượng Nhân lại bảo Cư Sĩ là hoá thân của Thiết Diện Điểu Trảo. Cả hai người đều đáng nghi hết. Ta biết trả lời như thế nào?”
Đột nhiên trong đầu óc bối rối, rồi chàng lại hỏi Thượng Nhân tiếp:
- Đối với việc này, Thượng Nhân định xử sự như thế nào?
Tứ Hải Thượng Nhân không suy nghĩ gì cả, vội đáp:
- Có lẽ phải đợi chờ mấy hôm để dò xét xem động tĩnh của y ra sao. Chờ tới khi nào tìm thấy bằng cớ hẵn hoi, khiến y không sao chối cải được nữa, lúc ấy mới nên lột mặt nạ của y ra. Chẳng hay tiểu thí chủ nghĩ sao?
Thiên Tứ lại nghĩ bụng:
“Như vậy cũng được. Để ta có thì giờ dò xét xem ai là Thiết Diện Điểu Trảo thật”.
Vì vậy, chàng gật đầu tán thành liên tiếp. Thế rồi cả hai cùng quay trở về nhà họ Tôn. Các người ở trong nhà, và cứu hoả và kịch chiến suốt nửa đêm trời, ai nấy đã mệt nhọc đi ngủ hết, nên hai người về tới mà không ai hay biết cả.
Vừa vào tới trong nhà, Thiên Tứ đã thấy Thiến Thiến lên tiếng hỏi:
- Đại ca đã về đấy à?
Thiên Tứ vội nhìn theo về phía có tiếng nói, thấy Hàn Thiến Thiến đang cầm một cái hộp bằng gỗ nho nhỏ, chàng vừa cười vừa hỏi:
- Việc gì thế hử, Thiến muội? Sao hiền muội còn chưa đi ngủ?
Thiến Thiến giơ cái hộp bằng gỗ nho nhỏ lên và hỏi tiếp:
- Cái hộp này của đại ca đấy à?
Thấy không phải là vật của mình, Thiên Tứ lắc đầu đáp:
- Không phải.
Thiến Thiến lẩm bẩm tự nói:
- Nếu vậy, thế nào cũng của Thiết Diện Điểu Trảo chứ không sai.
Thiên Tứ cả kinh, vội tiến tới gần và hỏi tiếp:
- Vật gì của Thiết Diện Điểu Trảo thế?
Thiến Thiến đưa cái hộp gỗ cho Thiên Tứ và đáp:
- Tiểu muội đã nhặt được ở trên nóc nhà, chỗ đại ca ngồi thổi sáo hồi nãy. Đại ca thử khám xét xem nó là vật gì?
Thiên Tứ đỡ lấy cái hộp gỗ mở nắp lên xem, mới hay bên trong là Bích Ngọc Kim Thiền Thừ mà chàng đã tốn bao nhiêu hơi sức, vào sinh ra tử mới lấy được của Ban Thiền Hoạt Phật.
Con Thiền Thừ mình vàng và trong suốt chỉ to bằng móng tay cái, nhìn chàng kêu “ộp ộp” hai tiếng. Con vật nho nhỏ này độc lắm, chàng vội đậy cái hộp gỗ lại và thất kinh hỏi tiếp:
- Thiến muội kiếm ở đâu ra vật này?
Thiến Thiến thấy là con Kim Thiền Thừ cũng kinh ngạc kêu “ủa” một tiếng và hỏi lại:
- Nó chả là con Kim Thiền Thừ mà đại ca đã cướp được là gì?
Thiên Tứ gật đầu đáp:
- Phải. Hôm Trương Thiến Thiến chết, vì ngu huynh quá thương xót nên đã đánh rơi mất mà không hay. Vả lại, lúc ấy ngu huynh dùng cái túi vải đựng nó, chớ có dùng cái hộp bằng gỗ như thế này đâu và lúc bấy giờ ngu huynh cũng không phát giác người nào đã lấy mất con Thiền Thừ này. Vậy, người đó là ai?
Thiến Thiến càng ngạc nhiên thêm:
- Thế ai đã đánh rơi ở trên mái nhà và lại dùng cái hộp nho nhỏ đựng như vậy?
Thiên Tứ lẩm bẩm tự nói:
- Có lẽ vật này thế nào cũng ở trong người Thiết Diện Điểu Trảo rớt xuống.
Kinh hoảng đến mất thần sắc, Thiến Thiến vội hỏi:
- Thiết Diện Điểu Trảo vẫn ở cạnh chúng ta đấy à?
Thiên Tứ cau mày lại đáp:
- Phải, lúc nào y cũng ở cạnh chúng ta. Từ giờ trở đi, Thiến muội phải nên đề phòng những người ở quanh mình và phải đề cao cảnh giác luôn luôn.
Thiến Thiến ngây thơ hỏi:
- Thế có cần phải đề phòng cả cha mẹ nuôi không?
Câu hỏi này của nàng khiến Thiên Tứ cũng khó trả lời quá, vì chàng vẫn chưa biết rõ ai là Thiết Diện Điểu Trảo. Tuy tuyệt đối không là là vợ chồng Bại Sự Lão Nhân, nhưng muốn Thiến Thiến lúc nào cũng phải đề cao cảnh giác, nên chàng hàm hồ đáp:
- Có lẽ.
Hai người trò chuyện cho tới lúc trời sáng tỏ cũng không hay. Lúc ấy, bên ngoài bỗng có tiếng người ồn ào, tiếng kêu la thảm khốc vọng vào.
Thiên Tứ cả kinh, vội đưa cái hộp gỗ nho nhỏ cho Thiến Thiến và nói:
- Thiến muội hãy cất cái hộp này đi, để tôi ra bên ngoài xem sao.
Nói xong, chàng vội đi ra ngoài cửa ngay, liền thấy một ông già cao lớn vạm vỡ, mặc áo bào đỏ, đi giày đỏ, tóc cũng đỏ nốt, đang đuổi bắt người nhà của Mộng Công, mồm thì quát hỏi:
- Nói mau! Tiểu tử La Thiên Tứ có ở đây không?
- Ối chà!... Ối chà!
Một tên người nhà bị ông ta bắt được và bị tát mấy cái sưng cả mồm, rụng cả răng, máu tươi cứ rỉ ra hoài, mồm thì kêu la om sòm.
Thiên Tứ không biết ông già mặc áo bào đỏ ấy là ai, thấy ông ta ngang tàng và hung hăng như vậy, tức giận khôn tả, liền nhảy ra quát hỏi:
- Hãy dừng tay lại! La Thiên Tứ là tôi đây, lão tiền bối muốn hỏi gì thế?
Chàng vừa nói vừa giở Cầm Nã Thủ ra để chộp tay ông già. Chàng ra tay rất nhanh nhẹn, ông già nọ cũng phải kinh hãi, vội buông tên gia nhân kia ra và lui ngay về phía sau.
Thiên Tứ không đuổi đánh mà chỉ nghiêm nghị quát hỏi:
- Lão trượng chỉ danh muốn gặp tại hạ, không biết có chuyện gì muốn chỉ giáo thế?
Ông già áo bào đỏ chỉ tay vào mặt Thiên Tứ mà quát bảo:
- Giỏi thật! Hai đồ đệ của lão đều bị chết ở trong tay ngươi, mà ngươi còn giả bộ, giả câm giả điếc như thế!
Thiên Tứ thắc mắc không hiểu, hỏi:
- Chắc lão trượng nhận lầm người, chứ tại hạ…
Chàng chưa nói dứt, ông già áo bào đỏ đã ngắt lời, hỏi tiếp:
- Ta hỏi ngươi, hai tên đồ đệ của ta là Tam Thủ Vi Đà Vu Bân với Thiên Thủ Đồng Tử Bành Phi đã bị ngươi giết chết rồi, phải không?
Lúc này Thiên Tứ mới biết rõ. Thì ra ông già này là Phi Thiên Lão Tổ Hoàng Thạch.
Quả nhiên, chàng trông thấy trên mặt của Hoàng Thạch có hiện lên một cái bóng hình dài, trông như một con rắn vậy.
Lúc này Thiên Tứ mới biết Vu Bân không nói dóc, người của Hoàng Thạch đã trúng phải chất độc rất lợi hại thật, nên chàng vội đáp:
- Hai cao túc của lão tiền bối có gặp tại hạ rồi, nhưng không phải chết ở trong tay tại hạ.
Hoàng Thạch không tin, hỏi tiếp:
- Chúng không chết ở trong tay ngươi thì còn chết ở trong tay ai nữa?
Thiên Tứ thành khẩn đáp:
- Lệnh đồ Vu Bân bị con trăn lớn giết chết, còn Thiên Thủ Đồng Tử Bành Phi thì…
Lúc ấy, chàng rất phân vân khó xử, đã không muốn nói y bị Doãn Ngọc giết chết nhưng chàng lại không muốn nói dối, nên cứ ấp úng mãi mà không sao nói ra được.
Hoàng Thạch thấy chàng ấp úng như vậy liền quát hỏi tiếp:
- Có phải bị ngươi giết đấy không?
Thiên Tứ đành phải đáp:
- Không phải. Tôi cũng không biết Bành huynh đã bị ai giết cả. Tôi với Vu Bân ở trong chùa Kha Sa Ba vừa ra ngoài đã thấy Bành Phi đã bị giết chết rồi…
Chàng vừa nói tới đó thì trong nhà đã có Thương Nguyên, vợ chồng Bại Sự Lão Nhân, Tứ Hải Thượng Nhân, Lục Như Cư Sĩ với Công Tôn Mộng các người đã bước ra. Các người vừa ra đến bên ngoài đã vây chặt Hoàng Thạch luôn.Những người ra sau đó chỉ có một mình Lục Như Cư Sĩ là quen biết Hoàng Thạch thôi, nên y vái chào và hỏi luôn:
- Hoàng huynh không ở núi Công Ngạc hưởng phúc mà tới đây làm chi?
Hoàng Thạch thấy trong nhà có nhiều cao thủ như vậy cũng phải kinh ngạc, nhưng chỉ thoáng cái thôi, y đã trấn tĩnh được ngay. Y liền chỉ tay vào Thiên Tứ mà nói:
- Lão phu đến kiếm tiểu tử này để thanh toán món nợ!
Mọi người nghe thấy y nói đã biết y tới đây làm chi rồi. Âm Bà bà nổi giận ngay, vì bà ta cho rằng nếu không phải tại Vu Bân đã cướp con Kim Thiền Thừ làm cản trở việc cứu chữa Trương Thiến Thiến, thì khi nào đồ đệ cưng của bà ta lại bị chết oan như thế được? Không ngờ nay lão đạo sĩ, sư phụ của Vu Bân, lại còn tới đây bắt Thiên Tứ trả nợ. Như vậy bà ta không tức giận sao được? Bà ta liền xông lại, chỉ tay vào mặt Hoàng Thạch mà hỏi:
- Hồng yêu, ngươi dạy đồ đệ không được nghiêm, dung túng cho chúng đi lừa dối người, nên đồ đệ cưng của già này mới bị chết oan. Già còn đang kiếm ngươi để trả thù là khác.
Nói là đánh luôn. Âm Bà Bà giơ chưởng lên, nhằm ngang hông của Hoàng Thạch tấn công luôn.
Thấy bà cụ già quái dị nóng tính như vậy và ra chưởng lại rất mạnh, Hoàng Thạch biết ngay là một cao thủ của giang hồ, nên y vội nhảy sang bên tránh né, mồm thì la lớn:
- Hừ! Các ngươi thị nhiều người, tưởng lão tổ sợ các ngươi hay sao?
Âm Bà Bà cười khẩy, nói tiếp:
- Chỉ một mình già này cũng đủ giết ngươi rồi.
Bà ta vừa nói vừa ra tay tấn công tới tấp. Hoàng Thạch cứ thấy những luồng gió lạnh lấn át tới, không dám coi thường, vội giở ngay pho Phi Thiên thần chưởng ra chống đỡ.
Thế chưởng ấy của y thật lợi hại, một mặt chống đỡ nổi kình phong của Âm Bà Bà, một mặt dư ba của kình phong của y dồn sang tứ phía khiến các người đứng xem tại đó cũng phải thất kinh la lớn. Bại Sự Lão Nhân, Thiên Tứ và Thiến Thiến ba người thấy đối phương lợi hại như vậy đều lo âu hộ Âm Bà Bà.
Âm Bà Bà thấy kình phong của đối phương dồn tới rất lợi hại, vội giở khinh công đặc biệt ra để tránh né sang bên, chứ không dám thẳng tay chống đỡ. Sau một tiếng kêu “ùm”, cát bụi bay mù mịt, mọi người nhìn về phía có tiếng kêu, thấy trên mặt đất đã có một cái hố rất sâu rồi. Các cao thủ thượng thặng đứng quanh đó thấy chưởng lực của Hoàng Thạch lợi hại như vậy cũng phải kinh hãi thầm.
Âm Bà Bà phiêu bạt giang hồ mấy chục năm, xưa nay không chịu thua ai bao giờ, càng gặp những cao thủ lợi hại càng hăng hái đấu với đối phương. Tuy bà ta không sợ hãi, nhưng cũng không kiêu ngạo và cũng không khinh địch. Sau khi tránh sang bên rồi, bà ta ngấm ngầm vận “Lục âm thần chưởng” lên, sử dụng đến mười thành công lực để chuẩn bị đấu thí mạng với kẻ địch một phen.
Nhưng mọi người bỗng trông thấy Hoàng Thạch, to lớn như cái tháp sắt, không hiểu tại sao bỗng dưng lại lảo đảo như sắp ngã, hai mắt lờ đờ như sắp mê man rồi.
Hàn Thiến Thiến vội kéo tay Thiên Tứ và nói:
- Đại ca xem cái bóng đen hình con rắn ở trên mặt y đang rung động kìa.
Thiên Tứ đưa mắt nhìn, quả thấy lúc này trên mặt của Hoàng Thạch bóng đen hình con rắn lại càng rõ rệt hơn trước và hình như đang ngo ngoe như rắn thật vậy.
Hoàng Thạch dùng giọng van lơn nói với Thiên Tứ rằng:
- La thiếu hiệp, làm ơn cho lão phu mượn con Bích Ngọc Kim Thiền Thừ, vừa rồi lão phu dùng sức quá mạnh đã làm cho nọc độc Kim Tuyền ở trong người bị lôi ra bên ngoài. Nếu… không…
Nói tới đó, y đã nhã ngồi phịch xuống đất, đôi môi vẫn mấp máy mà không sao nói lên tiếng được, mắt nhìn Thiên Tứ, mặt lộ vẻ van lơn cầu khẩn, đồng thời chìa hai bàn tay ra như một kẻ ăn xin đang cần sự bố thí vậy.
Thiên Tứ là người rất lương thiện, vẫn biết đối phương là kẻ địch, nhưng chàng không nỡ để cho đối phương bị chết ở trước mặt mình như thế. Vì vậy, chàng không do dự gì cả, vội bảo Hàn Thiến Thiến rằng:
- Thiến muội hãy đưa con Bích Ngọc Kim Thiền Thừ cho ngu huynh.
Hàn Thiến Thiến cũng là người rất hiền từ, chính nàng đã sớm có ý đưa con Thiền Thừ cho Hoàng Thạch rồi. Nên vừa thấy Thiên Tứ nói, nàng đã vội móc túi lấy luôn cái hộp gỗ đựng con Thiền Thừ ra trao cho Thiên Tứ.
Đỡ lấy cái hộp gỗ, Thiên Tứ lẹ mắt liếc nhìn mọi người một lượt. Tuy chàng không thấy gì hết, nhưng chàng vẫn đặc biệt để ý xem vẻ mặt của Tứ Hải Thượng Nhân với Lục Như Cư Sĩ. Chàng thấy hai người không có vẻ gì hết, mà chỉ hình như tán thưởng mình thôi.
Thiên Tứ biết mình bị thất bại lần nữa, chàng liền hỏi Hoàng Thạch ngồi ở chỗ cách chàng hơn trượng một cách rất ân cần rằng:
- Lão tiền bối có biết cách sử dụng như thế nào không?
Lúc ấy, Hoàng Thạch đang cảm thấy khí huyết trong người rạo rực và hình như có muôn vàn con rắn đang chui rúc trong trái tim, hai mắt nổ đom đóm lửa. Y thấy Thiên Tứ hỏi như vậy, cứ gật đầu lia lịa lại và vội đưa tay ra đỡ lấy cái hộp nho nhỏ của Thiên Tứ ném tới thôi.
Hai tay Hoàng Thạch run run, nhưng khi mở nắp hộp thì lại rất lẹ làng… Trong hộp bỗng có hai tiếng “ộp ộp” vọng ra, Hoàng Thạc tỏ vẻ rất hân hoan, rồi y bỗng chộp lấy con Thiền Thừ rất độc chỉ to bằng ngón tay, nhanh như điện chớp bỏ luôn vào trong mồm.
Mọi người thấy thế đều kinh ngạc, ngẩn người ra nhìn Hoàng Thạch hoài.
Ngậm con Thiền Thừ vào mồm rồi, Hoàng Thạch ngồi xếp bằng tròn, hai mắt lim dim như một lão hoà thượng nhập định và hai má cứ phồng ra hóp vào liên tiếp. Một lát sau, cái bóng đen hình con rắn ở trên mặt của y như bị vật gì nuốt chửng và đã biến mất hẳn. Sắc mặt của Hoàng Thạch đang nhợt nhạt bỗng biến thành đỏ dần, tinh thần cũng rất sản khoái chứ không uể oải như hồi nãy.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Phi Thiên Lão Tổ đã từ từ đứng dậy được rồi, y liền há mồm nhổ con Kim Thiền Thừ xuống đất.
Lúc ấy, mọi người đầu thở ra đến “phào” một tiếng và mới hay Hoàng Thạch ngậm con Kim Thiền Thừ ở trong mồm để chữa thương.
Hoàng Thạch cầm con Kim Thiền Thừ lên để ở gang bàn tay, con độc vật hãn thế ấy lại kêu lên hai tiếng “ộp ộp” đủ thấy nó chưa chết.
Lúc này trông sắc mặt của Hoàng Thạch khác hẵn hồi nãy, tinh thần cũng rất phấn chấn nữa. Y từ từ bỏ con Thiền Thừ vào trong hộp gỗ đậy nắp vào hẳn hoi, rồi đột nhiên nhét cái hộp gỗ vào túi, phất tay áo một cái, người đã như con chim điểu, phi thẳng ra bên ngoài, nhanh như sao sa vậy. Đồng thời, y còn kêu rú lên một tiếng rất phấn khởi, vang lừng cả một vùng trời, mãi mãi không dứt.
Sự biến chuyển vô sĩ ấy của Phi Thiên Lão Tổ Hoàng Thạch đã làm cho mọi người có mặt tại đó đều tức hận khôn tả, vội đuổi theo luôn.
Trời mới tang tảng sáng, khắp đô thành Thành Đô chỉ có một số ít người bán rau cá đi chợ, còn ngoài ra thì không có một bóng người nào đi lại ở trong phố cả. Nhưng riêng có bảy tám cái bóng người đang đuổi nhau ở trong những phố lớn hẻm nhỏ. Thân pháp của Hoàng Thạch tuy nhanh, nhưng khinh công các tay cao thủ có tầm thường đâu, cho nên tha hồ y chạy tới đâu vẫn không sao thoát khỏi tầm mắt của các tay cao thủ.
Lục Như Cư Sĩ liền lớn tiếng đề nghị:
- Chúng ta cứ đuổi như thế này, thì thà chia nhau ra mà đón đường có hơn là đuổi suông thôi không? Chúng ta tìm tiếng rú để liên lạc với nhau, như vậy không còn sợ thất lạc nữa.
Mọi người nghe nói có lý, liền chia ra mấy ngã đường để đón bắt.
Thiến Thiến với Thiên Tứ vẫn đuổi theo sau, Thiên Tứ cứ nhìn theo bóng hồng mà giở hết tốc lực “Quỷ ảnh bách biến” ra để đuổi cho kỳ được. Khinh công của Thiến Thiến kém hơn, nên dần dần đã bị Thiên Tứ bỏ xa, nhưng nàng không muốn gọi Thiên Tứ để đợi chờ mình sợ để lỡ mất công việc.
Thiên Tứ thấy Thiến Thiến không gọi mình nữa lại càng chạy nhanh thêm, nhưng khi thấy kẻ địch ngoẹo sang đường bên, chàng cũng không quản ngại là sự lợi hại, tới đó cứ quẹo sang luôn. Không ngờ nơi đó là một cái hẻm vừa dài vừa nhỏ mà mất tung tích của kẻ địch, chàng kinh ngạc vô cùng, nghĩ bụng:
“Chả lẽ Phi Thiên Lão Tổ có tà pháp ẩn thân chăng?”
Chàng đang nghĩ thì nghe thấy ở bên phải trong hẻm có tiếng kêu la thảm khốc nổi lên. Nghe tiếng kêu, chàng biết ngay là tiếng của Phi Thiên Lão Tổ. Chàng càng kinh ngạc thêm và không dám trì hoãn gì nữa, vội phi thân về phía có tiếng kêu ấy tức thì.
Chàng đi được hơn hai mươi trượng, Thiên Tứ thấy phía bên phải có một quãng trường nho nhỏ vuông tròn chừng hai trượng, giữa quãng trường đang có một ông già ăn mày đứng nhìn Phi Thiên Lão Tổ nằm ở trên mặt đất mà lắc đầu hoài.
Ông già ăn mày ấy không quay đầu lại nhìn, chỉ nó vọng về phía sau rằng:
- Tiểu tử đã tới quá muộn, Phi Thiên Lão Tổ đã chết rồi!
Tiếng nó ấy chưa dứt, thì Thiên Tứ đã lướt tới nơi và đã nhận ra ông già đó chính là Thần Tiếu Tiêu Thí Nhân. Chàng vội hỏi ngay:
- Thí lão tiền bối đã đánh chết y đấy à?
Thí Nhân cười khẩy đáp
- Hừ! Ta dại gì mà đánh chết y để nhơ bẩn cả hai tay ta?
Thiên Tứ thất kinh hỏi tiếp:
- Không phải lão tiền bối thì còn ai vào đó nữa? Y vừa mới chạy tới đây thôi?
Thí Nhân nhìn Thiên Tứ vừa cười vừa đáp:
- Lão phu cũng vừa đuổi tới đây, tiểu tử ngươi đuổi ở dưới đường, còn lão phu thì theo ở trên mái nhà, chỉ khác nhau có thế thôi.
Thiên Tứ vừa cúi đầu xuống định xem vết thương của Hoàng Thạch ở đâu, thì Thí Nhân đã vội ngăn cản:
- Khỏi phải xem nữa, y đã bị Thiết Diện Điểu Trảo dùng Phù Cốt Độc Trâm giết chết đấy.
Thiên Tứ nghe nói như sét đánh ngang tai và không dám tin là sự thực, liền lẩm bẩm nói:
- Cái gì? Lại là Thiết Diện Điểu Trảo ư?
Thí Nhân cười khẩy nói tiếp:
- Ngoài Phù Cốt Độc Trâm của y ra, còn ai có thể ra tay tấn công một thế mà đánh chết được võ lâm cao thủ và và cướp được Bích Ngọc Thiền Thừ đi như thế?
Thiên Tứ ngạc nhiên hỏi tiếp:
- Lão tiền bối với tiểu bối cùng tới một lúc, sao cái gì tiền bối cũng biết rõ hết?
Thí Nhân cười ha hả hỏi lại:
- Có phải tiểu tử nghi ngờ ta là Thiết Diện Điểu Trảo đấy không?
Thiên Tứ vội phủ nhận:
- Tiểu bối đâu dám!
Thí Nhân lại nói tiếp:
- Ngươi thực thông minh suốt đời mà hồ đồ nhất thời. Nếu Thiết Diện Điểu Trảo không phải vì muốn con Bích Ngọc Thiền Thừ, thì khi nào y lại phải mạo hiểm và hao tổn Phù Cốt Độc Trâm để giết chết người như thế?
Thiên Tứ nhận thấy Thí Nhân nói rất có lý, liền cuối xuống sờ tay vào người Phi Thiên Lão Tổ, quả không thấy cái hộp đựng con Bích Ngọc Thiền Thừ đâu nữa. Chàng sực nhớ tới các người, liền ngửng mặt lên trời rú kêu một tiếng thực dài.
Thí Nhân thấy Thiên Tứ rú kêu vội nói tiếp:
- Ngươi gọi các người tới, lão phu phải cáo từ ngay đây. Vì ngoài ngươi ra, lão phu không thích gặp mặt chúng đâu.
Vừa nói dứt, ông ta đã đi mất dạng luôn.
Một lát sau, Lục Như Cư Sĩ, Tứ Hải Thượng Nhân, vợ chồng Bại Sự Lão Nhân đã lần lượt chạy tới. Thiên Tứ để ý xem thái độ của từng người một, thấy người nào người nấy mặt đều lộ vẻ kinh ngạc, chứ không có một người nào đáng ngờ hết.
Bỗng Thiên Tứ hình như cảm thấy trong người mình thiếu một vật gì vậy, vội thất kinh hỏi:
- Các người có thấy Thiến muội đâu không? Sao không thấy nàng tới đây thế?
Thấy chàng nói như vậy, ai nấy đều giật mình kinh hãi, cùng nhìn tả nhìn hữu, quả không thấy hình bóng của Hàn Thiến Thiến đâu cả.
Bại Sự Lão Nhân vội hỏi:
- Con gái nuôi của lão chả đi cùng với hiền điệt là gì?
Thiên Tứ lo âu đáp:
- Vâng, nhưng vì tiểu bối mãi đuổi theo Phi Thiên Lão Tổ, vì chạy quá nhanh, nên đã bỏ lại Thiến Thiến ở phía sau.
Lúc này mọi người càng lo âu thêm, vì bất cứ lúc nào Thiết Diện Điểu Trảo cũng có thể xuất hiện được ở cạnh mọi người, nếu Thiến Thiến có mệnh hệ nào thì sao? Tất nhiên, Thiên Tứ là người lo âu nhất, vì ba người vợ đẹp như hoa như ngọc của chàng bây giờ chỉ còn lại có một mà lại mất tích nốt, thử hỏi chàng không lo âu sao được?
Âm Bà Bà vội quát bảo:
- Mau đi tìm kiếm ngay đi, còn đứng ngẩn người ra ở đó làm chi nữa?
Một lời đó làm thức tỉnh mọi người. Lúc ấy, mọi người mới vội chia nhau mỗi người một ngả để đi tìm kiếm.
Thiên Tứ bỗng nghĩ ra một việc, liền lớn tiếng quát bảo:
- Hãy khoan đã!
Mọi người nghe nói đều vội ngừng chân lại và cùng nhìn Thiên Tứ, với vẻ mặt ngơ ngác không hiểu. Thiên Tứ liền nói tiếp:
- Đã có vụ Phi Thiên Lão Tổ bị giết chết một cách đột ngột như thế này là bài học cho chúng ta rồi. Chúng ta không nên đi vào lốt bánh xe cũ Phi Thiên Lão Tổ nữa. Vì sự an toàn của mọi người, nên tiểu bối đề nghị ngã nào cũng phải có hai người đi với nhau. Chẳng hay các vị tiền bối nghĩ sao?
Mọi người nhận thấy ý kiến của chàng rất có lý, nên đôi vợ chồng Bại Sự Lão Nhân liền đi về phía thành Tây, Lục Như Cư Sĩ với Tứ Hải Thượng Nhân đi về phía Bắc thành, Thương Nguyên với Mộng Công đi về phía Nam, còn Thiên Tứ một mình đi về phía Đông chia làm bốn đường cùng đi tìm kiếm Hàn Thiến Thiến.
Thiên Tứ rất khôn ngoan, sở dĩ chàng phân phối như vậy, là e đi người một thế nào cũng để cho Thiết Diện Điểu Trảo có dịp may ra tay hạ độc thủ, như vậy có phải Hàn Thiến Thiến càng bị nguy hiểm thêm không? Vả lại, đi người một như thế dễ bị Thiết Diện Điểu Trảo đột kích lắm. Bây giờ cứ hai người một tổ như vừa rồi, dù Thiết Diện Điểu Trảo có ẩn núp trong bọn người của bọn mình đi chăng nữa thì cũng có một người đi cạnh kèm y rồi, thì y muốn đơn phương hành động cũng không được.
Thiên Tứ nóng lòng sốt ruột tiến thẳng về phía Đông thành tìm kiếm Hàn Thiến Thiến. Lúc ấy, phố xá cũng khá nhiều người đi lại, càng làm khó khăn cho sự tìm kiếm thêm. Bị thất bại mấy lần, khiến Thiên Tứ cảm thấy nát gan nát ruột rồi. Sau khi Trương Thiến Thiến với Hoa Thiến Thiến bị chết, đêm nào chàng cũng khóc thầm một mình. Bây giờ lại đến Hàn Thiến Thiến mất tích, người duy nhất còn lại để an ủi trong cuộc sống của chàng, nếu phen này cũng không may…
Nghĩ tới đó, chàng không dám nghĩ tiếp nữa, mà cứ vừa đi vừa để ý tìm kiếm. Nhưng suốt dọc đường không thấy hình bóng của Thiến Thiến đâu hết. Khi đi đến cửa thành, thì bỗng nghe thấy có tiếng nói lọt vào tay chàng rằng:
“Nhỏ kia, hãy lên trên tường thành này chơi một lát đã, đừng tìm quanh quẩn như thế hoài nữa”.
Chàng biết người đó đã dùng “Thiên lý Truyền âm”, phải có nội lực tối cao mới có thể nói bằng cách này được. Chàng đang thắc mắc, không hiểu người đó là ai, sao lại có nội công cao siêu đến như thế? Và nghĩ thầm:
“Người nọ đã gọi mình lên tường thành thì mình cứ thử lên xem sao, may ra gặp Hàn Thiến Thiến ở trên đó cũng chưa biết chừng?”
Nghĩ như vậy chàng liền tìm một chỗ vắng người, rồi mới nhảy lên trên tường thành. Quả nhiên, chàng thấy trên tường thành đã có một bà cụ tóc bạc, mắt lé, mũi két, trông rất xấu xí.
Bà cụ ấy thấy chàng lên tới nơi đã nhếch mép như cười mà không phải là cười, mồm thì nói:
- Thằng nhỏ, chúng ta lại được gặp gỡ nhau lần nữa.
Thiên Tứ đã nhận ra bà cụ này là Âm Hồn Bất Tán Thạch Anh Nga. Tuy trong lòng nóng như thiêu và lo ngay ngáy, sợ Hàn Thiến Thiến bị nguy hiểm, nhưng chàng vẫn phải gượng làm ra vẻ trấn tĩnh, vì sợ thất lễ với bà cụ này. Nên chàng vội cúi đầu vái chào và hỏi:
- Lão tiền bối gọi tiểu bối lên đây có việc gì chỉ giáo thế?
Chớp nháy đôi mắt quái dị mấy cái, bà cụ mới hỏi lại:
- Thằng nhỏ, hình như ngươi đang có tâm sự gì phải không?
Thiên Tứ không giấu giếm gì cả, liền đáp:
- Sáng sớm hôm nay, tiện nội của tiểu bối bỗng mất tích, cho nên…
Bà cụ vội đỡ lời:
- Mới rời nhau có mấy tiếng đồng hồ mà đã hốt hoảng như thế rồi, các người tuổi trẻ thực là…
Nghe thấy bà ta nói như vậy, Thiên Tứ hơi mừng rỡ vội hỏi tiếp:
- Chả lẽ lão tiền bối đã biết… tin của tiện nội rồi ư?
Bà cụ ung dung đáp:
- Vừa rồi, hình như già này trông thấy hai con nhỏ xinh đẹp dắt tay nhau đi ra ngoài thành, không biết có con bé nào là tiện nội của thằng nhỏ ngươi không?
Lời nói của bà cụ đã hoạt kê rồi, mà trong khi nói bà ta còn làm mặt xấu nên trông càng tức cười thêm.
Nghe thấy bà ta nói như vậy, Thiên Tứ có vẻ nản chí vô cùng. Vì Thiến Thiến có một mình thôi, mà bà ta lại bảo là tới hai con nhỏ, nên chàng định lên tiếng hỏi, thì bà ta đã nói tiếp:
- Hai con nhỏ ấy võ công đều khá cao siêu, nhất là một con trong bọn công lực đã luyện đến mức thượng thừa rồi, nhưng vẫn chưa phải là địch thủ của Thiết Diện Điểu Trảo.
Nghe tới cái tên Thiết Diện Điểu Trảo, Thiên Tứ đã thất kinh vội hỏi tiếp:
- Lão tiền bối có biết Thiết Diện Điểu Trảo ở đâu không? Nếu hai cô nương ấy địch không nổi Thiết Diện Điểu Trảo, để tiểu bối đi giúp hai nàng một tay.
Bà cụ nọ ngạc nhiên hỏi:
- Ủa! Thế ngươi không tìm kiếm tiện nội của ngươi nữa ư?
Thiên Tứ vội đáp:
- Tiểu bối chỉ sợ tiện nội gặp phải Thiết Diện Điểu Trảo là bị nguy hiểm thôi. Cho nên hễ tìm thấy được Thiết Diện Điểu Trảo là tiểu bối có thể yên thân không sợ tiện nội bị nguy hiểm nữa.
Bà cụ liền đỡ lời:
- Thôi được, để già nói cho ngươi biết vậy.
Thiên Tứ vội đứng yên lắng tai nghe. Bà cụ thủng thẳng nói tiếp:
- Ngươi ra cửa thành, đi chừng mười dặm, có một dịch trạm, chỗ đó là sào huyệt lâm thời của Thiết Diện Điểu Trảo đấy.
Thiên Tứ vội chắp tay vái chào và nói:
- Việc này không thể trì hoãn được, cám ơn lão tiền bối đã chỉ dẫn cho.
Bà cụ lại nói tiếp:
- Với võ công của ngươi cũng đủ đối phó với lũ khỉ con ấy rồi.
Thiên Tứ vái một lạy nữa, rồi chẳng nói chẳng rằng vội phi thẳng ra ngoài thành đi luôn.
Ra tới ngoài thành, vì thấy vắng bóng người, Thiên Tứ liền giở hết tốc lực ra phóng đi. Nhưng mới chạy được tới nửa đường thôi, chàng đã nghe thấy bên cạnh đường có tiếng người hò hét, tiếng khí giới va chạm nhau vọng tới, hiển nhiên có người đang đấu với nhau. Chàng không dám trì hoãn sợ Hàn Thiến Thiến bị người vây đánh, liền nhanh như điện chớp, phi thân về phía có tiếng hò hét ấy. Chỉ trong nháy mắt, chàng đã tới nơi liền, thấy Bạch Ngạn Minh, tên trợ tá đắc lực nhất của Thiết Diện Điểu Trảo đang dẫn mười mấy đại hán bịt mặt vây Lục Như Cư Sĩ vào giữa.
Lục Như Cư Sĩ không hỗ thẹn với tên tuổi của mình, bị nhiều địch thủ vây đánh như thế, mà ông ta không có vẻ gì là sợ hãi cả, vẫn ung dung đối phó, có công có thủ.
Thiên Tứ đưa mắt nhìn bốn xung quanh, không thấy Tứ Hải Thượng Nhân đâu cả, trong lòng rất lấy làm lạ. Vì hai người đi chung một tổ, sao lại chia rẽ như thế này. Vì sao Lục Như Cư Sĩ lại chạy tới phía Đông thành này, mà bị thủ hạ của Thiết Diện Điểu Trảo vây đánh? Tất cả những nghi vấn đó làm cho chàng rất hoang mang. Chàng bỗng rùng mình đến thót một cái và bụng bảo dạ rằng:
“Nếu hai người này chia rẽ không canh chừng nhau, nhỡ một người trong bọn là Thiết Diện Điểu Trảo mà gặp phải Hàn Thiến Thiến…”
Nghĩ tới đó, chàng không dám nghĩ tiếp, liền quát lớn:
- Tặc tử, các ngươi thị nhiều thắng ít phải không? La Thiên Tứ ta đã tới đây.
Lần này Thiên Tứ vừa đau lòng vừa tức giận, xông vào tấn công. Tất nhiên chàng không còn tính e dè sợ giết chết người như trước kia nữa, nên chàng vừa xông vào trận đấu, không khác gì mãnh hổ nhẩy vào trong đàn dê. Chàng vừa mới ra tay một cái, đã có người lăn ra đất chết ngay.
Các đại hán bịt mặt khác đành phải bỏ Lục Như Cư Sĩ mà quay lại đánh Thiên Tứ. Nhưng chúng địch sao nổi chàng? Mới đấu có hai hiệp, tình thế đã hỗn loạn hẳn. Chỉ trong nháy mắt, lại có người kêu la thảm khốc, ngã lăn ra chết luôn.
Bọn đại hán bịt mặt này hình như không sợ chết, cứ tên trước ngã gục tên sau lại tiến lên. Thiên Tứ càng đánh càng hăng tiết, ra tay không nể nang chút nào, nên chỉ trong chốc lát, tiếng kêu la thảm khốc đã nổi lên tứ phía.
Thù hận và sự đau đớn tích súc trong người bấy nhiêu lâu, lúc này Thiên Tứ phát tiết vào đầu của những thủ hạ của Thiết Diện Điểu Trảo. Trận đấu thực là kinh thiên động địa, tàn nhẫn không thể tưởng tượng được.
Thiên Tứ đang chém giết sướng tay, thì bỗng nghe thấy Lục Như Cư Sĩ quát bảo:
- La thiếu hiệp, hãy ngừng tay lại, tha chết cho chúng!
Nghe thấy tiếng nói ấy, Thiên Tứ mới hình như gật mình thức tỉnh, vội nhẩy lùi về phía sau. Lúc ấy, chỉ còn lại hai ba tên đại hán bịt mặt thôi, chúng cũng vội ù té bỏ chạy nốt. Thiên Tứ thấy Lục Như Cư Sĩ đã ngừng tay mà Bạch Ngạn Minh không biết đã đi đâu, nên chàng cũng không biết ai thắng ai bại cả. Đột nhiên, chàng thấy xác chết nằm ngổn ngang bốn chung quanh và trông rất thảm khốc, chàng liền tỏ vẻ hỗ thẹn đưa mắt nhìn Lục Như Cư Sĩ.
Vì một người hiệp nghĩa chân chính không thể nào giết người bừa bãi như thế được, nhất là ở trước mặt một người có tiếng là từ thiện như Lục Như Cư Sĩ, chàng không bẽn lẽn và hổ thẹn sao được?
Lục Như Cư Sĩ hiểu ngay ý nghĩ của chàng, liền an ủi rằng:
- Tuy thiếu hiệp ra tay hơi độc ác một chút, nhưng vẫn có thể châm chế được. Lần sau nên nương tay cho chúng đôi chút thì hơn.
Thiên Tứ cúi đầu xuống thôi chứ không dám giải thích gì cả. Một lát sau, Lục Như Cư Sĩ mới nói rõ lý do của mình cho Thiên Tứ hay rằng:
- Lão phu với Tứ Hải Thượng Nhân đi về phía Bắc thành tìm kiếm Hàn nữ hiệp, mới đi không lâu thì bỗng thấy có một bóng người chạy rất nhanh.
Thiên Tứ hỏi:
- Có phải Thiến muội đấy không?
Lục Như Cư Sĩ lắc đầu đáp:
- Không phải, chúng tôi trông như là Thiết Diện Điểu Trảo vậy.
Thiên Tứ nghe nói giật mình đến thót một cái, vội hỏi lại:
- Sao lại là Thiết Diện Điểu Trảo được?
Lục Như Cư Sĩ gật đầu nói tiếp:
- Phải, nhưng chúng tôi đuổi đến chỗ ngã ba đường thì không thấy tung tích của người ấy đâu cả, mà lại có hai con đường rẽ ngang, vậy biết nên đuổi theo về phía nào? Sao lão phu với Thượng Nhân mới chia ra làm hai đường để đuổi theo.
Có vẻ thắc mắc, Thiên Tứ xen lời hỏi:
- Sao Cư Sĩ lại đuổi tới phía Đông thành như thế này?
Thở dài một tiếng, Lục Như Cư Sĩ đáp:
- Lão phu đuổi theo không lâu, quả nhiên đã phát hiện người ấy. Có lẽ y cũng biết lão phu đuổi theo nên y liền dừng chân quay đầu lại nhìn…
Thiên Tứ xen lời hỏi:
- Cư Sĩ thấy như thế nào?
Lục Như Cư Sĩ đáp:
- Lão phu đã nhận ra y chính là Thiết Diện Điểu Trảo, y vẫn đeo chiếc mặt nạ sắt như mọi khi.
Ngừng giây lát, ông ta mới nói tiếp:
- Thiết Diện Điểu Trảo trông thấy lão phu, y liền cười the thé mấy tiếng rất quái dị và nói rằng: “Lục Như lão thất phu, đã nếm mùi Phù Cốt Thần Trâm của ta rồi, thấy có sung sướng không? Bây giờ, ngươi lại còn dám đuổi theo nữa, phen này hãy cho ngươi nếm thử Tý Ngọ Môn Tâm Trâm nhé?
Lão phu có phải là người thấy y dọa nạt mà hoảng sợ đâu, nên chẳng nói chẳng rằng cứ giở hết tốc lực khinh công ra đuổi theo tiếp.
Thiên Tứ lại xen lời nói:
- Thế lão tiền bối có đuổi kịp không?
Lục Như Cư Sĩ lắc đầu đáp:
- Không, đuổi tới đây thì bị Bạch Ngạn Minh dẫn người tới cản lối đi của lão phu.
Thiên Tứ vội hỏi:
- Thế còn Thiết Diện Điểu Trảo đâu?
Lục Như Cư Sĩ chỉ tay về phía trước đáp:
- Y chạy về phía trước rồi!
Thiên Tứ nghe nói giật mình kinh hãi và nghĩ bụng:
“Nếu Tứ Hải Thượng Nhân là Thiết Diện Điểu Trảo thực, thì y rời khỏi nơi đây, Hàn Thiến Thiến thế nào cũng bị nguy hiểm chứ không sai!”
Nghĩ đoạn, chàng lại hỏi tiếp:
- Tôi đuổi theo về phía trước, sào huyệt của chúng ở ngay Dịch Trạm kia, xin Cư Sĩ báo cho các vị tiền bối đến đây tiếp ứng ngay.
Nói xong, chàng không đợi chờ Cư Sĩ trả lời, đã giở Quỷ Ảnh Bách Biến ra phi thẳng về phía trước. Quả nhiên, đi được chừng năm dặm, thì đã thấy cái dịch trạm ở bên cạnh đường.
Đột nhiên, chàng thấy bên cạnh đường có tiếng cười hì hì và tiếng nói vọng ra rằng:
- Người ta đã chạy hết rồi thì còn đến làm chi nữa?
Nghe thấy tiếng nói rất quen thuộc, chàng rất ngạc nhiên, vội ngừng lại, và đã thấy một cái bóng người mảnh khảnh thấp thoáng ở trong bụi cây.
Nhưng Thiên Tứ có đôi mắt rất sắc bén, nên đã trông thấy rõ người đó chính là thiếu nữ bịt mặt đã mấy lần đùa rỡn mình. Chàng tức giận vô cùng, liền nghĩ bụng:
“Hôm nay ta phải đuổi kịp ngươi mới được!”
Người Hai Đầu Người Hai Đầu - Trần Thanh Vân Người Hai Đầu