I have learned not to worry about love;

But to honor its coming with all my heart.

Alice Walker

 
 
 
 
 
Tác giả: Trần Thanh Vân
Thể loại: Kiếm Hiệp
Nguyên tác: Lưỡng Thủ Quái Nhân
Biên tập: Buusan Nguyen
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 62
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8477 / 50
Cập nhật: 2018-02-01 21:41:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 57: Nghe Thấy Tiếng Sáo, Ma Đầu Khiếp Đởm - Bỏ Khăn Che Mặt, Gặp Lại Cố Nhân
hiên Tứ với Thiến Thiến rảo bước đuổi theo người đàn bà bịt mặt kia. Nhưng khinh công của người đó rất cao siêu, thân hình lại phiêu hốt không nhất định, và nàng ta cứ chuyên đi vào những đường ngang ngõ tắt, nên Thiên Tứ với Thiến Thiến đuổi mãi vẫn không kịp là thế.
Bỗng thấy bóng người nọ lẩn khuất vào trong một cái hẻm nhỏ, Thiên Tứ vội nói với Thiến Thiến rằng:
- Thiến muội, người đàn bà bịt mặt đã chạy vào trong đường hẻm. Hiền muội hãy đi vòng lối này để đón đường...
Thiến Thiến gật đầu và vội giở hết tốc lực khinh công ra, đi vòng đường để đón bắt người nọ.
Còn Thiên Tứ thì vội giở khinh công tuyệt thế “Quỷ Ảnh Bách Biến” ra, đuổi theo vào trong hẻm tức thì.
Khi vào tới trong hẻm, chàng mới biết hẻm này là ngõ cụt, không có lối ra. Hai bên hẻm toàn là nhà cửa cao chót vót, mà không thấy hình bóng của thiếu nữ kia đâu nữa.
Chàng vẫn đi sâu vào, thì bỗng thấy một cái bóng người thấp thoáng ở chỗ cuối hẻm, rồi lại mất tích luôn. Chàng liền nghĩ bụng:
“Phen này xem ngươi còn chạy đi đâu được nữa?”
Vừa nghĩ tới đó, chàng đã đuổi tới cuối đường hẻm rồi. Thì ra nơi đó có một căn nhà lớn rộng, mà lạ nhất là hai cánh cửa mở toang và bên trong hình như không có người.
Chàng rón rén đi vào trong nhà, mới hay nhà này bỏ hoang đã lâu, đâu đâu cũng có mạng nhện chằng chịt, bàn ghế đổ lổng chổng, cửa sổ cũng bị vỡ rất nhiều, đủ thấy hoang phế đã lâu. Chàng rất ngạc nhiên và nghĩ tiếp:
“Cái bóng đen vừa rồi đi đâu thế?...”
Đột nhiên, bên trong bỗng có tiếng động vọng ra, chàng vội nhìn theo vào. Nhưng khi đến cửa phòng thì thấy mạng nhện chăng đầy cửa, như vậy thì làm gì có ai đã vào bên trong, mà sao trong đó lại có tiếng động? Chẳng lẽ lại là ma chăng?
Chàng đang suy nghĩ, thì bỗng trên mái có tiếng đàn bà cười hi hi. Tiếp theo đó, lại thấy một cái bóng người mảnh khảnh chạy thẳng về phía trước. Chàng vội quay người chạy trở ra để đón đương, chứ không nhảy lên mái nhà đuổi theo. Lúc ra tới ngoài cửa, chàng đã trông thấy rõ cái bóng đen ấy chính là người đàn bà bịt mặt, nhưng khinh công của người đó nhanh vô cùng, dù chàng đã dở hết tốc lực của môn “Quỷ Ảnh Bách Biến” mà vẫn không sao đuổi theo kịp.
Chỉ trong chớp mắt, thiếu nữ bịt mặt đã ra tới ngoài đầu ngõ hẻm, rồi nhẹ nhàng nhảy xuống dưới đất. Nhưng cho tới khi Thiên Tứ ra tới đầu ngõ, thì lại không thấy hình bóng nàng ta đâu nữa. Lúc này chàng cũng phải chịu phục khinh công của nàng ta quả thực không kém gì môn “Quỷ Ảnh Bách Biến” của mình.
Chàng đang ngẩn người ra tìm kiếm, thì lại bỗng thấy bóng người nọ lẩn khuất vào trong một cái hẻm ở phía trước mặt. Chàng không sao nhịn được, lại giở hết tốc lực khinh công đuổi theo ngay. Lúc này trông người của chàng phóng đi như một mũi tên và nhanh gấp ba gấp bốn hồi nãy. Quả nhiên, chàng đã thấy cái bóng mảnh khảnh nọ đang lướt về phía trước.
Lần này đã trông thấy rõ mục tiêu, khi nào chàng còn chịu để cho đối phương chạy thoát, nên đã giở tốc lực tối cao thâm ra đuổi theo. Nhưng khi đuổi tới gần, thì chàng bỗng kinh ngạc vội lên tiếng hỏi:
- Sao Thiến muội lại đuổi theo vào trong hẻm này làm chi?
Hàn Thiến Thiến trả lời một cách rất ngây thơ:
- Tiểu muội cũng không biết rõ nữa, đi từ đằng kia vòng tới tận đây mà vẫn không thấy một bóng người nào hết. Thế còn đại ca có đuổi kịp người nọ không?
Thiên Tứ lắc đầu:
- Thôi, muộn lắm rồi, chúng ta mau trở về nhà họ Tôn đi!
Hai người cùng trở về nhà họ Tôn ngay, nhưng chưa tới nơi thì đã thấy lửa bốc cháy chọc trời. Thiên Tứ kêu lên một tiếng “nguy tai” và vội bảo Thiến Thiến rằng:
- Thiến muội mau lên!
Thế rồi chàng vội lướt thẳng về phía Tôn phủ, chỉ nghe thấy tiếng người kêu la ồn ào. Chàng vội nhảy lên mái nhà quan sát, thấy già nửa nhà của Tôn mỗ đã bị ngọn lửa bao trùm. Nơi quãng đường chưa có lửa bén tới thì đang có một trận đấu rất kịch liệt, tiếng kêu la cũng là ở đó vọng tới.
Thiên Tứ nắm tay Thiến Thiến và khẽ nói:
- Thiến muội, chúng ta hãy đừng hiện thân vội, may ra chúng ta có thể nhận ra được ai là Thiết Diện Điểu Trảo cũng nên.
Cặp đấu mà hai người trông thấy trước tiên là Thái Bạch Thần Tú Bạch Ngạn Minh đấu với Lục Như Cư Sĩ. Một người cầm thiết quài, một người sử dụng chưởng, trận đấu kịch liệt khôn tả.
Còn phía đằng kia thì nười mấy đại hán bịt mặt đang bao vây một mình Hoa Thương Nguyên. Phần vì giàu kinh nghiện chiến đấu, và phần nữa căm hờn vì nhà tan cửa nát, Thương Nguyên ra tay rất ác độc nên thỉnh thoảng lại có một tên đại hán bịt mặt kêu la thảm thiết, ngã lăn ra chết tốt. Cạnh đó là vợ chồng Bại Sự Lão Nhân đang đấu với cha con Trị Toàn và một đại hán bịt mặt. Âm Bà Bà một mình đấu với Tô Hãn và đại hán bịt mặt mà vẫn còn dư sức đắc thắng. Còn Bại Sự Lão Nhân gặp Trị Toàn thực là kỳ phùng địch thủ, nên hai người đấu rất kịch liệt mà vẫn ngang tay nhau.
Chủ nhân Tôn Mộng Công đang chỉ huy người nhà ra tay cứu hoả. Đồng thời, ông ta lại phải ngăn cản những đại hán bịt mặt cứ muốn phóng hoả tiếp. Tuy vậy, mà ông ta vẫn giết chết được khá nhiều kẻ địch. Đủ thấy ông ta lợi hại như thế nào, mặc dù trong lòng rất bối rối, thực không hổ thẹn với cái tên Tây Xuyên Nhất Kiếm.
Tuy trận đấu chưa phân thắng bại, nhưng những người bên hiệp nghĩa thấy nhà cửa bị cháy chưa dập tắt, ai nấy đều tỏ vẻ lo âu vô cùng.
Đột nhiên Hàn Thiến Thiến kéo tay áo Thiên Tứ một cái và trỏ về phía trước, thất kinh la lớn:
- Đại ca, mau xem kìa!
Thiên Tứ nhìn theo về phía nàng ta trỏ cũng phải rùng mình đến phắt một cái. Thì ra ở phía đằng đó đang có một người đeo mặt nạ sắt đang nhảy đi nhảy lại ở trước đống lửa, chỉ huy bọn đại hán bịt mặt phóng hoả, hình như người đó là Thiết Diện Điểu Trảo thì phải.
Thiên Tứ trông thấy kẻ thù, lửa giận nổi lên đùng đùng ngay. Một tay chàng nắm lấy tay của Thiến Thiến và nắm rất chặt, hiển nhiên chàng cố nén lửa giận xuống và đồng thời chàng phát giác không thấy Tứ Hải Thượng Nhân. Chàng rùng mình đến phắt một cái, nghĩ bụng:
“Chả lẽ vị cao tăng có tấm lòng hiền từ như Bồ Tát mà lại là Thiết Diện Điểu Trảo có trái tim đen như mực, có thủ đoạn rất ác độc chăng?”
Chàng vừa nghĩ vừa thắc mắc thì lại thấy một cái bóng đen nữa ở trên mái nhà phi xuống, nhanh như điện chớp. Chàng định thần nhìn kỹ, mới hay người đó là Triệu Canh Thạch.
Triệu Canh Thạch cầm cái quạt phe phẩy, rồi bỗng mở bỗng cụp, hình như con chim ưng đang tìm mồi để vồ vậy.
Rồi đột nhiên y tìm thấy mục tiêu, vừa cười khẩy vừa nhảy xổ lại, mồm thì quát bảo:
- Thiết Diện Điểu Trảo, mau trả cuốn Nhất Nguyên bí kíp lại cho lão phu đây!
Y vừa quát tháo vừa nhắm đầu Thiết Diện Điểu Trảo tấn công tới. Thiết Diện Điểu Trảo hơi ngạc nhiên một chút, rồi cười the thé, xoay người một cái đã thoát ra khỏi thế công của đối phương luôn.
Thấy thế công của mình bị hụt, Canh Thạch lại đuổi theo tấn công tiếp. Lần này y tay phải quạt, tay trái chưởng, chưởng bổ đầu quạt điểm yếu huyệt, lúc hư lúc thực, thế thức rất ảo diệu, thật không hổ thẹn là tôn chủ của một môn phái.
Canh Thạch như bóng theo hình, cứ tấn công tới tấp, không để cho Thiết Diện Điểu Trảo thoát ra khỏi vòng vây thế công của mình.
Thiên Tứ bỗng kêu “ủa” một tiếng rồi nói tiếp:
- Thiến muội bảo có lạ lùng không. Võ công của Thiết Diện Điểu Trảo hôm nay lại sút kém hơn mọi khi rất nhiều. Có lẽ y địch không nổi Canh Thạch đâu, chưa biết chừng còn bị Canh Thạch giết chết là khác.
Thiến Thiến hơi ngắm nhìn một chút, ngẫm nghĩ giây lát rồi hoỉ lại:
- Đại ca xem, hình như y đã bị thương rồi thì phải?
Thiên Tứ ngẫm nghĩ một lát rồi gật đấu đáp:
- Có lẽ đúng đấy.
Lại có một bóng người nữa đột nhiên phi lại phía đằng này, Thiên Tứ vội đưa mắt nhìn kỹ, liền nhận ngay ra là Quỷ Y Doãn Chí Tường. Chàng cũng phải rùng mình kinh hãi, vì món nợ cũ giữa chàng với y đã thanh toán xong đâu, nên hai người như bạn mà không phải là bạn, như địch mà không phải là địch, như thân nhân mà không phải thân nhân. Nhưng chàng có ý nghĩ là nếu vĩnh viễn không bao giờ gặp mặt Chí Tường thì sự hay dở sẽ xí xoá, không ai còn nợ nần ai nữa.
Vừa tới nơi, Quỷ Y đã phi thân tới cạnh Canh Thạch, bất cứ Canh Thạch đang đối địch với ai, y cũng bất chấp, cứ việc ra tay tấn công Canh Thạch ngay, mồm thì quát bảo:
- Họ Triệu kia, trận đấu của chúng ta chưa phân thắng bại mà ngươi đã muốn đào tẩu rồi ư?
Canh Thạch thấy thế bực mình khôn tả, và y nhận thấy sắp thắng được Thiết Diện Điểu Trảo tới nơi, chỉ cần bắt sống được đối phương là có thể sử dụng Luyện Hồn Đại Pháp bắt buộc đối phương phải lấy Nhất Nguyên Chính Khí bí kíp cho mình ngay. Nay bỗng dưng có một Trình Giảo Kim ở đâu xông tới phá đám, như vậy Canh Thạch không cuống lên sao được, vội quát bảo:
- Lão quỷ, món nợ của chúng ta để lát nữa hãy thanh toán. Ngươi có biết địch thủ đang đấu với ta là Thiết Diện Điểu Trảo không?
Canh Thạch nói như thế định doạ nạt cho Chí Tường hoảng sợ mà phải rút lui, nhưng khi nào Chí Tường lại chịu mắc hỡm, vẫn tấn công y tiếp và lớn tiếng trả lời:
- Lão phu không cần biết Thiết Diện Điểu Trảo là quỉ quái gì cả.
Y vừa nói vừa tấn công tiếp, khiến Canh Thạch không sao rảnh tay tấn công Thiết Diện Điểu Trảo tiếp. Lúc ấy lại thấy Lục Như Cư Sĩ đã có vẻ thắng lợi tới nơi. Bạch Ngạn Minh bị chưởng lực của ông ta đẩy lùi lia lịa, cả cây Thiết quài của y cũng không được linh hoạt như trước, càng đấu y càng lép vế.
Đột nhiên, chàng thấy bên Thiết Diện Điểu Trảo nhờ có Chí Tường nhảy vào nên y đã thoát khỏi được vòng vây thế công của Canh Thạch. Vì vậy, y thừa cơ chạy ra bên ngoài đào tẩu như điên như khùng.
Canh Thạch thấy Thiết Diện Điểu Trảo đào tẩu, muốn đuổi theo nhưng bị Chí Tường làm quẩn chân, không sao đuổi theo được, y đành phải trố mắt lên nhìn Thiết Diện Điểu Trảo đào tẩu thôi chứ không còn cách gì nữa.
Chí Tường bỗng trông thấy Bại Sự lão nhân, liền rùng mình đánh thót một cái, rồi tấn công luôn hai chưởng, đẩy cho Canh Thạch lùi về phía sau, rồi y liền quát bảo:
- Được, món nợ của chúng ta để hôm khác thanh toán vậy!
Nói xong, y liền nhảy ngay tới gần Bại Sự lão nhân quát bảo:
- Lão già này trả con gái cho lão phu đi!
Canh Thạch thấy thế cả kinh và nghĩ bụng:
“Có lẽ lão già này cũng điên khùng như Trương Vân Đạt chắc? Khốn nạn thực, y không tới sớm và cũng không tới muộn, lại tới ngay vào lúc lão gia sắp đắc thắng để cho tên ma đầu kia chạy mất. Rồi y lại không đấu với lão gia mà lại đi kiếm người khác để đòi con gái như vậy! Khốn nạn thực, lão gia phải đuổi theo Thiết Diện Điểu Trảo ngay mới được”.
Nghĩ tới đó, y liền giở khinh công ra lướt ngay về phía Thiết Diện Điểu Trảo vừa mới đào tẩu. Y bỗng trông thấy phía trước có hai người, một trước một sau. Người chạy ở phía trước là Bạch Minh Ngạn, còn người đuổi theo ở phía sau là Lục Như Cư Sĩ.
Y không muốn để cho hai người đó làm vướng chân vướng cẳng mình, nên y liền tránh ngay sang bên và vẫn đuổi theo về phía Thiết Diện Điểu Trảo đào tẩu.
Thiên Tứ thấy thế liền bảo Thiến Thiến rằng:
- Chúng ta mau đuổi theo đi?
Thế rồi hai người vừa định cất bước đi, thì Thiến Thiến đã thất kinh la lớn:
- Đại ca, xem kìa!
Thiên Tứ vội nhìn về phía giữa sân đấu, thấy một cái bóng người nhanh như điện chớp phi tới. Người này đúng là người đàn bà bịt mặt mà đã chạy mất dạng hồi nãy.
Thiếu nữ bịt mặt vừa tới nơi, trông thấy Bại Sự lão nhân bị nguy, liền nhảy xổ vào giải vây ngay. Vì từ khi có Chí Tường vào dự trận đấu, thì Bại Sự lão nhân bị hai người đánh úp, tất nhiên là ông ta địch không nổi rồi, nên cứ ngộ hiểm luôn luôn.
Thiếu nữ bịt mặt vừa tới nơi, đã múa kiếm xông vào tấn công Chí Tường ngay. Kiếm pháp của nàng rất tinh thuần, thế kiếm nào ra tay cũng biến ảo khôn lường, hư hư thực thực khiến người ta không sao đề phòng nổi. Thiên Tứ đứng nhìn giây lát, biết kiếm thuật của thiếu nữ bịt mặt này đã luyện tới mức thượng thừa rồi. Đồng thời chàng cũng mừng thầm vì thiếu nữ này là bạn chứ không phải là địch. Bằng không trận đấu đêm nay thế nào cũng phiền phức lắm.
Đấu chưa đầy ba hiệp, Chí Tường đã ngộ hiểm liên tiếp, hình như tính mạng của y sắp nguy hiểm tới nơi. Thiên Tứ là người rất trung hậu, nghĩ đến những lời hấp hối của Doãn Ngọc, chàng động lòng thương ngay. Tuy Chí Tường đã giết hại vợ cưng của mình là Trương Thiến Thiến, nhưng con gái của ông ta đã vì mình mà mất mạng nên chàng khẽ thở dài một tiếng và nói:
- Thiến muội, mau dụ Doãn lão tiền bối ra chỗ khác đi, bằng không thế nào ông ta cũng bị thiếu nữ bịt mặt giết chết chứ không sai!
Thiến Thiến rất ngây thơ đáp:
- Đại ca xem kìa, vị đại tỉ ấy lợi hại thực!
Thiên Tứ vội thúc giục:
- Mau đi đi, hễ chậm là Doãn lão tiền bối sẽ toi mạng đấy.
Thiến Thiến ngẩng đầu nhìn, quả thấy Chí Tướng đã bị dồn vào một xó rồi. Nàng vội phi thân tới cạnh thiếu nữ kia, cất tiếng lảnh lót nói:
- Cảm phiền đại tỉ quá! Đại tỉ để người này cho tiểu muội đối phó nhé?
Thiếu nữ bịt mặt nghe nói hơi ngạc nhiên, nhưng lại cười hì hì không nói năng gì hết, rồi vội chạy sang bên kia tấn công một đại hán bịt mặt khác.
- Con nhãi này giỏi thực, các người đánh lừa Ngọc nhi của lão đi đâu thế?
Hàn Thiến Tiến vẫy tay một cái và nói:
- Lão tiền bối muốn tìm con gái, hãy theo tôi đến đằng này.
Nói xong, nàng quay người đào tẩu ngay. Chí tường vội đuổi theo sau tức thì...
Thiên Tứ thấy Thiến Thiến đã dụ được Chí Tường đi khỏi rồi, liền nhảy xuống đi tới gần thiếu nữ bịt mặt kia. Chàng thấy nàng ta múa trường kiếm xông vào đám người bịt mặt không khác gì mãnh hổ nhảy vào bầy dê, chỉ trong nháy mắt nàng đã hạ được ba tên ngay.
Đột nhiên đằng xa có một tiếng rú thực dài và nghe rất u oán vọng tới... Thiên Tứ vội lắng tai nghe, đã nhận ra ngay tiếng rú này là của một tuyệt đỉnh cao thủ thốt ra, chứ không phải là một người tầm thường và tiếng rú chưa dứt thì người đó đã tới nơi rồi.
Thiên Tứ định thần nhìn kỹ, mới hay người này chính là Thiết Diện Điểu Trảo đã bỏ đi rồi nay lại quay trở lại. Lần này khác hẳn lần trước, vừa tới nơi, y đã nhảy xổ vào trận đấu tức thì. Trước hết, y không cho những người nhà của Mộng Công cứu hoả, mà ra tay tấn công lia lịa, khiến bọn người nhà nọ bắn tung ra tứ phía và kêu la luôn mồm, rồi y cười the thé và nói:
- Ai muốn cứu hoả thì cứ tới đây mà lãnh lấy cái chết!
Y vừa dứt lời đã có hai bóng người tay cầm kiếm và có kiếm thuật rất cao siêu nhảy xổ tới, nhàm hai bên tả hữu của y tấn công luôn.
Thiên Tứ đã nhận ra hai người đó là thiếu nữ bịt mặt và Tôn Mộng Công. Thiết Diện Điểu Trảo có vẻ làm phách, không coi hai người vào đâu hết, nên không thấy y né tránh gì cả, chỉ giơ đôi chưởng đen nhánh lên định chộp hai thanh kiếm của hai người vừa tấn công tới...
Quả nhiên một tay của y đã chộp được thanh kiếm của Mông Công rồi.
Mộng Công bị Thiết Diện Điểu Trảo chộp được thanh kiếm, hổ thẹn đến mặt đỏ bừng, ông ta vội vận hết công lực bình sinh ra để cướp lại thanh trường kiếm. Sau một tiếng “cắc” thanh trường kiếm đã bị gãy ngay ra làm đôi.
Nếu kiếm pháp không tinh diệu, thân pháp không huyền ảo, thì kiếm của thiếu nữ bịt mặt đã bị Thiết Diện Điểu Trảo cướp mất chứ không sai.
Thiên Tứ cứ chăm chú nhìn vào trận đấu mà cũng không sao hiểu được Thiết Diện Điểu Trảo sử dụng thủ pháp như thế nào. Võ công của Thiét Diện Điểu Trảo rất tinh tiến, ra tay rất huyền ảo. Khỏi cần nói, chỉ tại chàng nhất thời sơ ý, để cho đối phương lấy được cuốn “Nhất Nguyên Chính Khí bí kíp”, nên võ công của y mới tiến bộ được tới mức này. Chàng càng nghĩ càng hổ thẹn, càng tức giận càng đau lòng không sao phát tiết nổi, liền thò tay vào túi, từ từ lấy Bách Thú Lệnh địch ra, rồi ngồi ở trên nóc nhà để cây sáo vào mồm thổi.
Những người có mặt tại đó bỗng nghe tiếng sáo liền rùng mình một cái, thế là tiếng sáo thừa hư tấn công vào ngay. Thoạt tiên, tiếng sáo phiêu phiêu hốt hốt, biến hoá vô cùng, như hư như ảo và lại nghe rất êm tai khiến người ta cảm thấy dễ chịu tựa như đi ở trên mây vậy. Nhưng chỉ thoáng cái thôi, tiếng sáo lại biến thành sát phạt, không khác gì thiên quân vạn mã kịch chiến ở sa trường, sát khí đằng và cũng như quân địch đã bao vây ở trước cửa thành vậy. Mọi người nghe tới đó bỗng giật mình đến thót một cái, rồi giận dữ nhìn nhau, cứ tưởng đối phương là kẻ giết cha cướp vợ mình, nên trận đấu lại càng kịch liệt hơn trước nhiều.
Tiếng sáo bỗng thay đổi, mọi người lại rùng mình đến thót một cái và cũng ngừng tay luôn, vì tiếng sáo lúc này bỗng như ai như oán, như khóc lóc, như kêu la, khiến ai nghe thấy cũng phải mủi lòng. Tất cả những người có mặt tại đó đều khóc sướt mướt và ngơ ngơ ngẩn ngẩn, nhưng chỉ riêng có một người là cố dùng công lực cao thâm để chống lại tiếng sáo như thực như ảo ấy.
Người đó chính là Thiết Diện Điểu Trảo, y từ từ tiến tới chỗ gần Thiên Tứ và phi thân lên mái nhà, giơ hai bàn tay đen nhánh lên định tấn công. Nhưng khi đi tới chỗ cách Thiên Tứ chỉ còn năm bước thì người y bỗng bị rung động rất mạnh, hình như chỉ muốn dùng chưởng đánh Thiên Tứ chết ngay tại chỗ.
Lúc ấy Thiên Tứ vẫn tiếp tục thổi sáo, mà hình như chàng không biết có kẻ địch đến tấn công mình vậy.
Thiết Diện Điểu Trảo thấy dịp may hiếm có, liền co tay lại định đẩy chưởng ra, nhắm đầu Thiên Tứ đánh mạnh xuống. Đột nhiên, tiến sáo bỗng kêu “vo” một tiếng thực lớn làm cho trái tim của người nào cũng rung động mạnh. Tuy Thiết Diện Điểu Trảo đã cố dùng nội lực để chấn át tâm thần, nhưng vẫn bị tiếng sáo đột ngột đó làm cho y phải ngừng tay lại.
Đột nhiên có một bóng người phi tới và chỉ nghe thấy có tiếng kêu “bốp” thực giòn. Thiết Diện Điểu Trảo đã loạng choạng lui về phía sau mấy bước, cánh tay trái đau nhức thấu xương và bỗng có hàng trăm nghìn luống ánh sáng đen nhắm đầu y úp chụp xuống.
Thiết Diện Điểu Trảo vừa lui, vừa giơ tay lên gạt ngang gạt ngửa mãi mới hoá giải được những luồng ánh sáng đen ấy. Rồi y rú lên một tiếng thực dài, giở hết tốc lực khinh công ra mà đào tẩu mất dạng trong bóng đêm.
Thì ra Thiên Tứ đã biết Thiết Diện Điểu Trảo đến tấn công lén. Chàng cứ điềm nhiên đợi chờ y tới gần, mới dùnh hết chân lực thổi mạnh lên một tiếng. Nhân lúc kẻ địch ngơ ngác, chàng đột nhiên ra tay tấn công thì vừa trúng vai trái của kẻ địch. Khi nào Thiên Tứ chịu bỏ lỡ dịp may hiếm có, lại tiếp tục xông lên tấn công luôn một thể, nhưng Thiết Diện Điểu Trảo đã sử dụng chưởng pháp rất quái dị hoá giải mất.
Thiên Tứ thấy chưởng pháp của đối phương quá quái dị không sao lường nổi, nên chàng đứng ngẩn người ra để cho Thiết Diện Điểu Trảo có dịp đào tẩu thoát thân, mà chàng cứ đứng nghĩ ngợi về thế chưởng ấy hoài. Tiếp theo đó chàng còn múa tay múa chân để biểu diễn lại thế chưởng của đối phương nữa.
Chàng bỗng nghe thấy Hàn Thiến Thiến kêu gọi:
- Đại ca làm gì thế? Người ta chạy hết rồi!
Thiên Tứ cả kinh vội nhìn xuống đấu trường, quả nhiên không thấy một kẻ địch nào nữa, còn người của bên mình thì đang mải cứu hoả, nên không ai đếm xỉa đến chàng.
Thiên Tứ hình như bỗng nhớ tới việc gì, vội hỏi Thiến Thiến rằng:
- Thiến muội có thấy thiếu nữ bịt mặt không?
Thiến Thiến lắc đầu đáp:
- Không, vừa rồi tiểu muội còn thấy nàng ta đang đấu ở đây mà?
Thiên Tứ thở dài nói tiếp:
- Lạ thực, sao nàng lại cứ không cho chúng ta trông thấy rõ bộ mặt như thế? Hà, nàng lại đào tẩu mất rồi!
Thiến Thiến lại vội hỏi tiếp:
- Nàng là ai?
Thiên Tứ chỉ lắc đầu chứ không nói năng gì, bỗng có tiếng nói vọng tới:
- Hai đứa nhỏ, theo lão phu đến đây xem trò vui đi!
Thiên Tứ vội nhìn về phía có tiếng nói đó, thì thấy trên mái nhà ở phía trước mặt có một ông già ăn mày đang ngồi trên đó, nhìn mình vừa cười vừa làm mặt xấu. Chàng đã nhận ra ngay chính là Tiêu Thí Nhân đã giải vây cho mình ở trên tửu lâu.
Thiên Tứ định lên tiếng hỏi, thì ông ta giơ một ngón tay lên mồm bảo đừng nói, và vẫy tay một cái, rồi đi trước dẫn đường ngay.
Thiên Tứ kéo tay Thiến Thiến và nói:
- Thiến muội, chúng ta thử đi xem, may ra Tiêu lão tiền bối có chuyện gì cũng nên?
Hai người liền đi theo Thí Nhân ngay, chỉ trong nháy nắt đã vượt qua được mấy đường phố. Thiên Tứ định đuổi tới gần để hỏi xem chuyện gì thần bí như thế, nhưng chàng biết những người phong trần kỳ hiệp tính nết rất quái dị, nếu ông ta không nói mình có hỏi ông ta cũng không trả lời đâu. Thiến Thiến cũng không nói năng gì hết, cứ theo Thiên Tứ mà đi thôi. Hai người đuổi theo sau ngay, nhưng chỉ trong nháy mắt đã không thấy hình bóng của Thí Nhân đâu cả. Thiên Tứ vội bảo Thiến Thiến rằng:
- Tiêu lão tiền bối đã mất dạng rồi, chúng ta phải đuổi theo ngay mới được.
Thân hình của hai người đã đi nhanh hơn trước và tiến về phía ông già ăn mày vừa lẫn khuất mà đuổi theo tìm kiếm, nhưng không thấy hình bóng của ông ta đâu cả.
Thiên Tứ rất lấy làm ngạc nhiên và bụng bảo dạ rằng:
“Ông ta gọi ta đi theo để xem trò vui, sao ông ta lại biến mất dạng như thế!...”
Chàng đang nghĩ ngợi, Thiến Thiến bỗng thất kinh la lớn:
- Đại ca, thử xem ai nằm ở đươi đất kia, sao trông giống Thiết Diện Điểu Trảo thế?
Thiên Tứ cũng cả kinh, buột miệng hỏi:
- Cái gì? Thiết Diện Điểu Trảo ư?
Chàng vội nhìn theo về phía tay của Thiến Thiến chỉ, quả nhiên thấy chỗ cách mình hơn hai trượng, có một người đầu đeo mặt nạ sắt nằm thẳng cẳng ở dưới mặt đất.
Thiên Tứ vội nhảy tới cạnh Thiết Diện Điểu Trảo, Thiến Thiến thấy thế sợ chàng nguy hiểm, lo âu khôn tả, vội quát bảo:
- Đại ca cẩn thận, biết đâu y chả giả bộ để đánh lừa chúng ta?
Nàng vừa kêu gọi vừa phi thân tới cạnh Thiên Tứ để bảo vệ cho chàng.
Thiên Tứ thấy Thiến Thiến kêu gọi như thế cũng giật mình kinh hãi, nhưng chờ tới khi thấy Thiến Thiến nhảy tới cạnh bảo vệ mình, chàng liền vỗ vai nàng một cái và nói:
- Thiến muội, ngu huynh đã chú ý tới điều đó rồi. Thiến muội thử xem có phải y đã chết rồi không?
Nói xong, chàng dùng chân hất Thiết Diện Điểu Trảo một cái.
Thiến Thiến hớn hở cười và khẽ đáp:
- Từ giờ trở đi, đại ca không được mạo hiểm như thế này nữa đấy. Vì tiểu muội mà đại ca phải bảo vệ lấy thân thể.
Thiên Tứ mỉm cười gật đầu đáp:
- Được, ngu huynh sẽ nhớ lời của hiền muội. Bây giờ hãy để cho ngu huynh coi xem Thiết Diện Điểu Trảo là ai đã.
Thiết Diện Điểu Trảo đã xưng hùng trong võ lâm, võ công lại cao tuyệt, người lại rất mưu lắm trí, nham hiểm cực độ, khi nào y lại đột nhiên bị giết chết ở nơi đây được? Hơn nữa, Thiên Tứ lại chưa biết y là ai hoá thân, nên chàng chỉ khát vọng muốn biết ngay vấn đề bí mật đó. Nhưng khi đứng ở chỗ cạnh xác của Thiết Diện Điểu Trảo, thì chàng lại rất hồi hộp...
Đột nhiên, Thiên Tứ biến sắc mặt, vội lui về phía sau hai bước với giọng rất thê thảm, la lớn:
- Sao lại là đại thúc được?
Thì ra, người nằm ở đươi đất đó là Mã sư Trần Tứ, ân nhân của Thiên Tứ hồi còn nhỏ tại mục trường Lũng Tây. Chàng đau lòng vô cùng, liền ứa nước mắt ra ngay. Đang lúc ấy phía đằng trước chỗ đường rẽ lại có tiếng kêu “sột soạt”, Thiên Tứ vội gạt lệ nhảy lên và bảo Thiến Thiến tiếp:
- Đây là xác của Trần đại thúc. Hiền muội trông nom hộ xác của ông ta, để ngu huynh tiến về phía trước xem là tiếng động gì?
Nói xong chàng liền phi thân ngay về phía trước, nhưng lần này chàng rất cẩn thận vận chân khí lên hộ thân, dồn công lực vào hai cánh tay, nhắm phía có tiếng động mà từ từ tiến tới.
Khi vừa ngoẹo sang con đường bên, thì chàng đã thất kinh lớn tiếng hỏi:
- Cư sĩ, Triệu lão tiền bối làm sao thế?
Lúc ấy, Lục Như cư sĩ đang ngồi xổm ở trên mặt đất, Canh Thạch thì nằm tựa lưng vào đùi của ông ta.
Thấy Thiên Tứ hỏi, Lục Như cư sĩ thở dài nói:
- Triệu huynh đã bị thương nặng mà chết rồi!
Thiên Tứ tới gần ngồi xổm xuống xem, quả thấy Canh Thạch đã tắt thở chết tốt, chàng vội hỏi:
- Triệu tiền bối bị thương ở đâu thế?
Lục Như cư sĩ đáp:
- Vừa rồi lão phu đã khám xét vết thương của y rồi, thấy sau lưng chỉ có một dấu vết bàn tay thôi.
Nói xong, ông vén áo của Canh Thạch lên cho Thiên Tứ xem, quả nhiên thấy sau lưng của Canh Thạch có một dấu vết bàn tay thực.
Thiên Tứ xem xong rất kinh ngạc nói:
- Sao Triệu lão tiền bối lại bị Thiết Diện Điểu Trảo giết chết như vậy?
Lục Như cư sĩ đáp:
- Vì lão phu đuổi theo Bạch Ngạn Minh không kịp quay trở lại, đã trông thấy Triệu huynh bị tên ma đầu đội mặt nạ sắt đả thương. Lão phu vội chạy lại cứu, không ngờ bị y dùng Thoa La Thần Trâm tấn công lén, nên mới để cho y tẩu thoát.
Thiên Tứ vội hỏi tiếp:
- Cư sĩ bị y bắn trúng vào đâu, để tiểu bối xem qua và cứu chữa cho?
Lục Như cư sĩ đáp:
- Bị đánh trúng ở trên vai trái, cho nên hành động mới không tiện. Đây thiếu hiệp thử lại xem.
Thiên Tứ liền nghĩ bụng:
- Ở trên vai trái ư?...
Chàng vừa nghĩ vừa đi tới cạnh Lục Như cư sĩ, vén áo ông ta ra xem, quả thật trên vai trái có dấu vết bị Thoa La Thần Trâm bắn trúng thực. Thiên Tứ vội móc túi lấy thuốc giải ra đưa cho Lục Như cư sĩ uống và bụng bảo dạ rằng:
- Xem tình hình này, chắc Lục Như cư sĩ không phải là Thiết Diện Điểu Trảo hoá thân đâu. Chả lẽ Tứ Hải thượng nhân mới thực là Thiết Diện Điểu Trảo chăng?
Nghĩ tới đó, chàng liền hỏi:
- Cư sĩ có biết Tứ Hải thượng nhân đi đâu không? Sao lại không thấy ông ta đâu cả?
Lục Như cư sĩ lắc đầu đáp:
- Lão phu không biết. Khi Thiết Diện Điểu Trảo với bộ hạ của y đến tấn công, đã không thấy mặt của Tứ Hải thượng nhân rồi. Không ai biết ông ta đi đâu hết?
Nói tới đó thì ông ta đã đứng dậy được rồi, liền cảm ơn Thiên Tứ:
- Đa tạ thiếu hiệp đã tặng cho thuốc giải.
Đang lúc ấy, bỗng có tiếng nói của Thiến Thiến vọng tới hỏi:
- Đại ca không việc gì đấy chứ?
Thiên Tứ trả lời nàng một câu, rồi hỏi Lục Như cư sĩ tiếp:
- Cư sĩ, chúng ta đi về thôi. Chờ lát nữa nhờ Tôn đại hiệp phái người đến nhặt xác!
Hai người đi tới cạnh xác của Trần Tứ, Lục Như cư sĩ ngạc nhiên hỏi:
- Người này là ai thế?
Ông ta vừa hỏi tới đó, bỗng trông thấy cái mặt nạ sắt của Thiết Diện Điểu Trảo, liền giật mình lùi bước và cất tiếng hỏi tiếp:
- Ủa! Đây chẳng phải là mặt nạ của Thiết Diện Điểu Trảo là gì? Chả lẽ người này...
Thiên Tứ rầu rĩ đáp:
- Người này là ân nhân khi xưa của tại hạ, vẫn là Mã sư ở mục trường Lũng Tây. Có lẽ bị chủ nhân cũ của mình là Tô Trị Toàn bắt ép phải gia nhập đảng của Thiết Diện Điểu Trảo và bắt ông ta phải thủ vai Thiết Diện Điểu Trảo giả hiệu.
Mặt lộ vẻ ngơ ngác, Lục Như cư sĩ có vẻ không tin, liền hỏi Thiên Tứ tiếp:
- Sao thiếu hiệp lại biết người này là Thiết Diện Điểu Trảo giả hiệu?
Hỏi xong, ông ta ngẫm nghĩ giây lát lại hỏi tiếp:
- Chả lẽ thiếu hiệp đã trông thấy mặt thực của Thiết Diện Điểu Trảo rồi hay sao?
Thiên Tứ đáp:
- Vì võ công của vị đại thúc này rất tầm thường, ngoài sở trường về môn nuôi ngựa ra thì chỉ biết có một pho Lục Hợp chưởng mà thôi. Tuy tại hạ chưa trông thấy mặt thực của Thiết Diện Điểu Trảo, nhưng dám quả quyết vị đại thúc đây không phải là y!
Lục Như cư sĩ lại hỏi tiếp:
- Sao Thiết Diện Điểu Trảo lại dùng một người võ công tầm thường như thế để giả mạo mình làm chi?
Thiên Tứ nhanh nhẩu đáp:
- Có lẽ vì thân hình của vị đại thúc này giống hệt y, nên mới bị y tuyển như vậy.
Cư sĩ lại hỏi tiếp:
- Thế tại sao Thiết Diện Điểu Trảo lại phải kiếm một người giả mạo mình như thế?
Thiên Tứ đáp:
- Ngoài vấn đề làm cho người ta hoang mang ra, thì cư sĩ muốn biết thêm phải hỏi thẳng y mới biết được.
Cư sĩ mỉm cười, chắp tay chào và nói tiếp:
- Xin thiếu hiệp lượng thứ cho tại hạ hỏi nhiều như vậy. Sự thực vì thiên hạ võ lâm ai ai cũng có lòng muốn diệt trừ kẻ ác cả.
Hai người đang nói chuyện, thì bỗng thấy đằng xa có mấy cái bóng người phi tới khinh công rất nhanh, chỉ trong thoáng cái đã tiến tới gần. Thì ra mấy người đó là Thương Nguyên với vợ chồng Bại Sự lão nhân. Mọi người gặp Thiên Tứ liền hỏi rõ nguyên nhân, rồi cùng nhau quay trở về nhà Mộng Công.
Người Hai Đầu Người Hai Đầu - Trần Thanh Vân Người Hai Đầu