Every breath we take, every step we make, can be filled with peace, joy and serenity.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Trần Thanh Vân
Thể loại: Kiếm Hiệp
Nguyên tác: Lưỡng Thủ Quái Nhân
Biên tập: Buusan Nguyen
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 62
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8477 / 50
Cập nhật: 2018-02-01 21:41:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 29: Một Đêm Kết Duyên Thành Vợ Chồng - Ai Đời Làm Người Nhờ Sư Phụ
rong thành Lan Châu cứ nửa đêm, trời khí hậu đã biến đổi, mới có vài tiếng đồng hồ mà cả thành phố đã biến thành một thế giới trắng xoá.
Nhưng trong nhà Khổng Nghi không vì tiết trời trở lạnh mà các người đình chỉ mọi hoạt động. Người ra vào tấp nập, mang theo khí giới, người thì ở trong thành, người thì ra ngoài thành, cùng lục soát và tìm kiếm, không hiểu họ tìm kiếm người hay là vật gì?
Ở Long phủ đường, Khổng Nghi với Hoa Thương Nguyên ngồi toạ trấn ở trước sảnh, mặt lộ vẻ lo âu và cứ thở ngắn than hoài.
Không cần phải nói rõ, quý vị cũng đã biết vì thấy Thiên Tứ với hai nàng Thiến Thiến mất tích vẫn chưa tìm kiếm thấy, vậy các người không lo âu sau được?
Thì ra tối hôm qua Thương Nguyên chia tay với con gái mình và Hàn Thiến Thiến rồi, liền nhảy qua tường thành đi được một quảng, nhưng nghĩ đến sự an nguy của con gái cưng ông ta lại quay trở lại luôn. Ngờ đâu khi vào tới trong thành ông ta tìm mãi vẫn không thấy hai nàng đâu hết. Tìm kiếm cho đến tận trời sáng tỏ vẫn không thấy ông ta liền nghĩ bụng:
“Với công lực của hai con nhỏ như vậy mà trong một thời gian ngắn ngủi như thế mà kẻ địch có thể bắt hết được cả hai người, đủ thấy công lực của kẻ địch cao siêu biết bao nhiêu, thủ đoạn lợi hại không thể tưởng tượng được, thực từ xưa tới nay mình chưa từng nghe thấy ai lại có công lực như vậy, bây giờ ta hãy tĩnh tâm bình khí, chứ không nên tìm kiếm loạn xạ như thế này nữa”.
Vì vậy ông ta liền quay về Khổng phủ, cùng Khổng Nghi phát động quần hùng còn có mặt tại đó đi khắp nơi tìm kiếm. Đồng thời lại cho Thiết Kỳ đội lừng danh giang hồ của Hoa Gia Bảo đi tìm kiếm một lúc.
Bọn Thiết Kỳ tốn công một đêm trời mới dò biết trong một khách điếm ở một tiểu trấn, cách Lan Châu chừng mấy chục dặm ngày hôm trước có hai thiếu nữ vào ở, một thiếu nữ mặc áo võ trang màu đỏ mặt rất xinh đẹp nhưng lại rất lẳng lơ, hình như là thiên kim tiểu thư của nhà họ Tô. Còn một nàng nữa mặt mũi tuy trông không đến nỗi xấu xí lắm, nhưng người to cao lớn hơn cả đàn ông. Nên bọn họ đoán chắc người đó chính là Hùng Phụng Vương Mai. Nhưng hai người đó ở một đêm, sáng sớm ngày hôm sau lại xuống miền Nam ngay, chứ không quay trở lại thành Lan Châu nữa.
Với sự ước đoán của Thương Nguyên thì hai người đó đều có khinh công rất cao, như vậy ít nhất hai người đã đi được năm sáu trăm dặm rồi. Nếu có đuổi theo cũng khó mà đuổi kịp được. Huống hồ lúc này cả Thiên Tứ lẫn hai nàng Thiến Thiến cũng đều mất tích, vì vậy ông ta mới tạm gác việc đó sang bên mà chỉ chăm chú tìm kiếm hai nàng đó trước.
Thích Thích Ông không tìm thấy kẻ địch với Thiên Tứ đâu cả liền quay trở về, hay tin nàng Thiến Thiến mất tích, ông ta liền dậm chân lắc đầu than thở hoài. Vì ông ta nghĩ rằng:
“Nếu lúc này có tìm thấy Thiên Tứ đi chăng nữa, cũng hung nhiều cát ít, và có lẽ chỉ thấy một cái xác chết lạnh ngắt thôi”.
Bây giờ ông ta đã biết kẻ chủ mưu dùng độc là ai rồi, khi nào ông ta chịu bỏ lỡ dịp trả thù này cho nên ông ta quyết định đuổi theo cho được kẻ thù mới thôi.
Bại Sự Lão Nhân cũng tay không về tới, hay tin con gái nuôi của mình mất tích, trong lòng càng lo âu thêm, nhưng ông ta thấy người bạn thân và cũng là tình địch lâu năm đang tức giận khôn tả, và trông thấy rất tội nghiệp, ông ta lại không nỡ để cho người bạn ấy mạo hiểm nhỡ bị toi mạng thì sao? Vì thế, ông nhờ Thương Nguyên hễ thấy Thiên Tứ về tới, làm ơn hết sức cứu chữa cho, rồi ông ta cùng Thích Thích Ông giở khinh công thượng thừa đi tìm con gái nuôi với Thiên Tứ và Hoa Thiến Thiến tức thì.
Quần hùng có mặt tại Khổng phủ đều nản chí vô cùng, định lần lượt từ biệt Khổng Nghi đi về, nhưng thấy nhà chủ nhân liên tiếp xảy ra nhiều kỳ dị như thế, ai nấy đều động lòng công phẩn, lại để hành lý xuống, tự động chia nhau đi khắp mọi nơi để tìm kiếm hai nàng Thiến Thiến với Thiên Tứ hộ.
Các người hấp tấp đi lại trong thành, cũng có khá nhiều người ven tường thành tìm kiếm rất kỹ lưỡng, có mấy lần họ đi qua cạnh tảng đá lớn mà không biết sau tảng đá có cái hang, trong hang lại có người, những người ấy lại là người mà bọn mình đang tìm kiếm.
Có lẽ vì tảng đá ấy quá lớn không ai có thể lay chuyển nổi, hơn nữa trên tảng đá lại có phủ một làn tuyết mong mỏng, chứ không có vết chân người gì hết, nên họ đều tin chắc tảng đá này có ở đây lâu lắm rồi.
Hãy nói ba người ở trong hang động vừa cảm thấy khoan khoái và mỏi mệt, lại vừa cảm thấy mình như sống ở một thế giới khác vậy, cả ba không khác gì ba đứa con nít mới ra đời, ăn no rồi ngủ kỹ. Nhờ có một cái khe hở ở bên trong nên trong hang động không tối om chút nào, nhưng có một điều rất lạ là bên ngoài mưa tuyết mà sao trong hang rất ấm áp. Vì vậy, ba người không cảm thấy rét mướt gì hết mà vẫn cứ nằm mình trần như thế…
Thời gian trôi chảy rất nhanh, không bao lâu mặt trời lại sắp lặn, trong hang cũng bắt đầu tối dần. Thiên Tứ vừa xoay mình một cái, một tay đụng vào lưng một nàng, một tay đụng vào ngực một nàng. Có lẽ lúc này chàng đã tỉnh lại thật sự rồi, nên chàng giật mình đến thót một cái, vội ngồi ngay dậy mở choàng mắt ra nhìn, mới hay bên cạnh mình có hai nàng đang nằm cạnh và ngủ rất say.
Chàng lại càng kinh hãi thêm, không kịp nhìn rõ mặt của hai nàng đó, đã vội nhảy ra ngoài xa hơn trượng, mới hay mình cũng trần như nhộng nốt, liền thất thanh kếu “ối chà” một tiếng. Chàng biết mình đã trót lỡ lời, vội giơ tay bịt mồm, nhưng đã muộn rồi. Hai nàng nọ đã nghe thấy tiếng kêu của chàng, đều không hẹn mà nên, vội ngồi dậy ngay.
Cả hai cùng thấy chỗ cách mình hơn trượng có một bóng người không mặc quần áo, cả hai lại giật mình đánh thót một cái hổ thẹn vô cùng, vội cúi đầu xuống không dám nhìn nữa.
Ngờ đâu, khi hai người vừa cúi đầu xuống lại càng kinh ngạc thêm, vì lúc bấy giờ hai người phát giác mình cũng trần như nhộng nốt, nên cả hai đều thất kinh kêu la và ôm chặt lấy nhau, co rúm lại như một đống thịt trắng như tuyết vậy.
Lúc bấy giờ hai người mới sự nhớ câu chuyện đã xảy ra trong lúc trời tang tảng sáng, rồi hai người cùng ôm nhau, nằm gục xuống khóc lóc.
Thiên Tứ đứng ở cách chỗ hai nàng hơn trượng, thoạt tiên chàng còn hơi ngơ ngác, nhưng khi nghe thấy hai người thất thanh kêu la thì chàng mới giác ngộ phần nào. Chàng nhớ lúc mình mới hồi tỉnh, hình như bị một con rắn lớn cuống chặt lấy mình.
Sau chàng mới biết đó là Hoa Thiến Thiến chứ không phải là rắn rết gì cả, và còn thấy nàng kêu rên khe khẻ. Chàng sợ nàng sẽ bị huỷ bởi sự quá lổ mãng của mình, nên chàng lại tìm mục tiêu khác, thì vừa lúc ấy Hàn Thiến Thiến lại ở đâu dẫn thân tới, thế là lại đến lượt Hàn Thiến Thiến cũng bị hy sinh theo dưới nanh vuốt của chàng…
Bây giờ chàng thấy hai người khóc lóc, tiếng khóc của hai nàng như muôn vạn cái kim đâm vào trái tim của mình. Chàng hổ thẹn vô cùng, không hiểu sao lúc ấy mình lại vô nhân tính đến thế? Nên chàng chỉ muốn chết ngay lúc này cho rảnh, nhưng chàng nghĩ lại, chết không thể nào rửa sạch được việc đã làm bậy bạ của mình, và mình cũng không thể đổ lỗi cho ai được! Chàng biết lúc mình mê man, chắc thể nào cũng còn làm rất nhiều điều phi lễ với hai nàng…
Nghĩ tới đó, chàng không nghĩ gì đến sự hổ thẹn nữa, vội chạy lại quỳ ở trước mặt hai nàng, nức nở khóc lóc và tạ tội rằng:
- Hai vị hiền muội… ngu huynh nhất thời mất trí, làm nhơ bẩn sự trinh bạch của hai vị! Ngu huynh tự biết tội này không thể tha thứ được, nên ngu huynh tự nghĩ chỉ có cái chết mới có thể tạ tội cùng hai vị…
Vừa nói tới đó chàng đã vội quỳ thẳng người lên, giơ tả chưởng nhằm đầu mình đánh mạnh xuống.
Sự thực hai nàng Thiến Thiến cũng không hiểu tại sao bỗng dưng mình lại khóc lóc như thế, tới khi nghe người yêu đến tạ tội hai nàng mới khẽ ngẩng đầu lên, nhìn lại thấy người yêu định tự tử. Hai nàng kinh hãi đến biến sắc mặt mất hết hồn vía và cũng quên cả trên người mình có mặc quần áo hay không vội nhảy xổ lại ngăn cản và đồng thanh nói:
- Đại ca không nên!
Rồi người ôm tay, kẻ ôm cổ và dùng sức quá mạnh nhất thời không giữ được thăng bằng cả ba đều ngã lăn ra đất.
Thiên Tứ đã quyết tâm chết rồi, nhưng nghe thấy hai nàng kêu la như thế và lại nhảy xổ tới ngăn cản mình, chàng mềm lòng ngay, người buông thỏng luôn, vì vậy mới bị hai nàng đẩy ngã như thế.
Hoa Thiến Thiến ôm chặt lấy cánh tay của chàng, còn sợ chàng vẫn liều chết. Cho nên vừa ôm chặt lấy cánh tay chàng, vừa khóc lóc nói:
- Đại ca chớ nên như thế, việc này có phải là lỗi ở đại ca. Quả thật lệnh sư…
Thiên Tứ nghe thấy hai chữ “lệnh sư”, ngạc nhiên quay lại hỏi:
- Cái gì? Lệnh sư thế nào?... Thiến muội nói đến sư phụ của ngu huynh phải không? Sao sư phụ lại đến đây được?
Chàng không tin cái tin đường đột ấy, nên mới hỏi liên tục như vậy.
Hàn Thiến Thiến ôm lấy cổ chàng, người nàng hầu như đè lên người chàng, nên nàng mới cảm thấy người của chàng rất giá lạnh, vội cất tiếng hỏi:
- Đại ca vẫn chưa khỏi ư?
Thiên Tứ không hiểu tại sao nàng lại hỏi mình như thế, vội hỏi lại:
- Ngu huynh có việc gì đâu?
Hàn Thiến Thiến lại hỏi tiếp:
- Thế tại sao người của đại ca lại lạnh buốt như thế?
Thiên Tứ với Hoa Thiến Thiến nghe thấy nàng ta hỏi như vậy, lúc ấy mới biết vì hãy còn chưa mặc quần áo, nên cả hai hổ thẹn vô cùng vội kiếm quần áo mặc ngay.
Hàn Thiến Thiến bị Thiên Tứ đẩy sang bên, nàng hoảng sợ vô cùng, lại tưởng chàng muốn đòi hỏi nữa, với giọng run run vội nói:
- Đại ca lại muốn…
Nàng vừa nói tới đó, thấy hai người đang vội mặc quần áo, nàng vừa hổ thẹn vừa tức cười cũng vội đứng dậy kiếm quần áo, chứ không dám hỏi tiếp nữa, nhưng áo nàng bị xé rách nhiều chỗ, hở trước hở sau. Nàng liền cuống lên và oán trách Thiên Tứ rằng:
- Đại ca xem, quần áo của em bị Đại ca xé rách như thế này thì còn mặc làm sao nữa?
Tuy mồm oán trách nhưng tay vẫn không ngừng, cứ tiếp tục mặc bộ quần áo rách ấy vào. Hoa Thiến Thiến thấy áo nàng rách rưới như thế, không sao nhịn được liền phì cười.
Hàn Thiến Thiến nghe thấy Hoa Thiến Thiến cười mình, liền làm nũng:
- Đại tỷ lại còn cười em nữa, xem em có dám xé rách áo của đại tỷ không nào…
Thiên Tứ thấy thế rất ăn năn, vội cởi áo dài của mình ra đưa cho Hàn Thiến Thiến và nói:
- Thiến muội hãy mặc đỡ cái áo dài này của ngu huynh! Hà, xin lỗi hiền muội!
Nói tới đó chàng lại nghi ngờ vội hỏi:
- Thiến muội vừa nói sư phụ của ngu huynh có tới đây, thế sư phụ…
Lúc ấy Hàn Thiến Thiến định xé cho được áo của Hoa Thiến Thiến mới thôi, nên Hoa Thiến Thiến vừa phải lui vào một xó vừa biện bạch:
- Thiến muội chớ hiểu lầm, có phải chị cười em đâu…
Nàng cảm thấy chỗ mình đứng rất giá lạnh, vội tiến về phía trước hai bước, lại thấy ấm áp như mùa xuân vậy. Nàng ngạc nhiên vô cùng vội hỏi:
- Lạ thực, tại sao trong này chỗ lại ấm áp, chỗ thì giá lạnh như thế này?
Hàn Thiến Thiến đã mặc cái áo vừa dài vừa rộng của Thiên Tứ vào, đuôi áo kéo lê cả xuống mặt đất, nghe thấy Hoa Thiến Thiến nói như vậy, vội đi tới chỗ góc hang. Quả thấy nơi đó rất giá lạnh, nàng cũng cảm thấy ngạc nhiên vô cùng.
Thiên Tứ tưởng hai người cố ý nói sang chuyện khác, không chịu trả lời câu hỏi của mình, nhưng chàng vẫn thử đi tới đó thí nghiệm xem.
Ngờ đâu, khi chàng tới gần chỗ đang giá lạnh, hai nàng Thiến lại thấy ấm áp ngay. Hai nàng rất ngạc nhiên vội đi tới chỗ góc hang khác thử xem, bất cứ hai nàng đi tới đâu cũng vậy đều cảm thấy giá lạnh và khi Thiên Tứ tới gần thì lại ấm áp liền.
Hoa Thiến Thiến mới vở nhẽ vội hỏi:
- Chắc trên người đại ca thế nào cũng có vật báu gì, nên mới có sự kỳ lạ như thế?
Lúc này Thiên Tứ mới nhớ ra, vội đáp:
- Phải đấy…
Chàng thò tay vào trong túi lấy sáu bảy hạt kim cương, màu ngũ sắc to bằng ngón tay cái ra, trong hang bỗng sáng sủa như ban ngày ngay.
Mấy hạt kim cương ấy đa số đều to như trứng chim bồ câu vậy và có tất cả sáu màu: lam, trắng, đỏ, vàng và xanh. Ánh sáng của hạt đỏ rất ấm áp, khi Thiên Tứ lấy những hạt ấy ra để ở trên bàn tay, hai nàng Thiến Thiến liền cảm thấy ấm áp hơn trước nhiều. Hàn Thiến Thiến vội chạy cầm lấy một hạt để thí nghiệm, quả nhiên nàng đi tới đâu cũng không thấy giá lạnh như trước nữa.
Thiên Tứ đưa nốt mấy hạt kim cương ấy cho Hoa Thiến Thiến rồi lại thò tay vào túi lấy túi lấy ra năm mươi mấy hạt nữa. Chỉ có những hạt màu đỏ mới có hơi ấm thôi nhưng hạt màu đỏ ít lắm, tất cả chỉ có năm hạt thôi chàng liền nói:
- Nếu hai vị hiền muội thích những hạt kim cương này thì cứ việc đem theo ở trên người, chưa biết chừng nó còn có công dụng khác nữa.
Hai nàng nghe thấy chàng nói như thế mừng rỡ khôn tả. Thiên Tứ lại hỏi đến chuyện sư phụ của mình. Hoa Thiến Thiến không trả lời ngay, mà chỉ vội cầm hạt châu Tỵ độc với một lá thư trao cho chàng, rồi mới nói rằng:
- Thơ này là của sư phụ đại ca để lại đấy. Đại ca cứ xem thì sẽ rõ chuyện ngay.
Vừa cầm lá thư lên, Thiên Tứ đã nhận ra ngay bút tích của Thích Hữu, chàng vội giở bức thơ ấy ra đọc, thấy bên trong viết:
“Tứ nhi, con của sư phụ.
“Từ khi con hạ sơn đến giờ anh em sư phụ thấy yên tâm lắm, nhưng gần đây bỗng cảm thấy nóng lòng sốt ruột vội bói một quẻ, mới hay con bị tai kiếp nên vội vàng hạ sơn để cứu con. Ngờ đâu, số trời đã định không sao nghịch lại được, rốt cuộc con vẫn bị sa vào trong kiếp đào hoa.
Chất độc mà con đã bị đó rất ác độc, căn cứ sách thuốc mà sư phụ đã nghiên cứu thì sư phụ cũng chỉ biết cách giải của nó thôi, chứ không thể nào tự giải được. Bất đắc dĩ sư phụ mới phải dặn hai cô bé, nghe lời sư phụ lấy thuần âm điều hòa kháng dương, như vậy con sẽ vô sự, nhưng danh tiết của nàng cũng sẽ mất hết!
Anh em lão phu chỉ xấu mặt thôi chứ không xấu bụng, nay hai nàng đã hy sinh tấm thân trinh bạch để chữa cho con, con phải đền ơn cho hai nàng, như vậy mới không phụ lòng người. Cũng vì thế sư phụ viết hai lá thơ cho hai người bề trên của hai nàng, để giúp con hoàn thành mối lương duyên này. Như vậy, tuy con bị sa vào cung đào hoa kết quả cũng không có sự gì đáng tiếc hết.
Anh em sư phụ phải vội về núi ngay, con nên thể theo ý muốn của sư phụ, tiếp tục vào Trung Nguyên, dương oai võ của sư phụ và tìm hiểu kinh nghiệm của con thêm.
Trong lúc vội vàng, sư phụ chỉ viết được có vài chữ như vậy, sư phụ đi đây”.
Hạ khoản chỉ đề: Chữ của sư phụ.
Thiên Tứ đọc xong lá thư ấy, mới biết sư phụ mình không quản ngàn dặm xa xôi đến đây cứu mình thoát chết. Chàng cảm động vô cùng và đứng ngẩn người ra hoài.
Hàn Thiến Thiến thấy thế vội hỏi:
- Đại ca, sư phụ của đại ca tốt thực! Không biết trên thơ ấy viết gì thế?
Thiên Tứ liền đưa bức thư cho nàng, rồi nghe Hoa Thiến Thiến kể chuyện cho mình nghe như sau:
- Chắc đại ca không nhớ hôm qua trong lúc uống rượu đột nhiên trúng độc…
Thiên Tứ lắc đầu tỏ vẻ không biết gì, Hoa Thiến Thiến lại nói tiếp:
- Thế rồi Đại ca bị mê man bất tỉnh, người nóng như lửa thiêu. Tất cả mọi người không ai biết đại ca đã trúng phải chất độc gì, Khổng bá phụ liền sai người khiêng đại ca vào trong tĩnh thất nghĩ ngơi, còn cha em đi đi tìm kiếm lục soát kẻ khả nghi...
Nói đến đó nàng bỗng dừng lại. Thiên Tứ ngạc nhiên đang định hỏi thì nàng lại tiếp:
- Sau cha em trở vào nói đại ca trúng phải Tý Ngọ Hóa Cốt Phấn của Thiết Diện Điểu Trảo. Lúc ấy em giật mình kinh hãi và biết thứ độc dược này trên giang hồ không ai có thể giải được cả, bây giờ đại ca trúng phải chất độ này, có phải là vô phương cứu chữa…
Thiên Tứ nghe thấy nàng nhắc đến Thiết Diện Điểu Trảo, lại càng kinh ngạc hơn, vì chàng tự tin tai mắt của mình rất thính và sáng suốt, mà có người ở trước mặt đầu độc cũng không hay, như vậy có phải là rất hoạt kê không? Nhất là những người có mặt ngồi chung quanh bàn đều là các nhân sĩ có tên tuổi trong võ lâm, người đầu độc dù có lừa được mắt chàng đi chăng nữa, cũng không thể nào lừa dối nốt những người kia?
Hoa Thiến Thiến định nói cho chàng biết là Tô Trị Toàn đã đầu độc ám hại chàng, nhưng vì chưa có bằng chứng. Hơn nữa, nàng với Trị Toàn dù sao cũng có chút họ hàng, nên nàng mới không nhắc nhở tới nữa. Lúc này, nàng thấy chàng có vẻ nghi ngờ, biết ngay chàng đang nghĩ ngợi gì rồi, nàng vội an ủi chàng:
- Lúc ấy, cha em có an ủi em, bảo phái đội Thiết Kỵ đi trinh sát tung tích và chỗ ở của Thiết Diện Điểu Trảo với đồ đệ của y là Hùng Phụng Vương Mai rồi, chỉ canh ba là cùng thể nào cũng có tin tức. Cha em còn nói muốn giải độc thì phải tìm người đầu độc thì mới giải được, quý hồ tìm thấy một tên trong hai người đó là lấy được thuốc giải ngay…
Hàn Thiến Thiến lúc này mới đọc xong lá thơ, liền u oán khẽ thở dài một tiếng:
- Đại ca, cha nuôi của em có phải là chưởng bối của em không? Nếu phải, em có thể đưa lá thơ của sư phụ anh cho cha nuôi, nhờ ông ta đứng ra làm chủ hôn cho em với anh được thành hôn…
Hoa Thiến Thiến đang nói chuyện, bị Hàn Thiến Thiến ngắt lời nên đành phải ngừng lại, thấy Thiên Tứ mặt hơi đỏ, cúi đầu khẽ đáp:
- Có thể lắm, hiền muội cứ đưa lá thư này cho ông ta đi… Sao rồi thế nào nữa hở, Thiến muội?
Chàng quay đầu lại hỏi Hoa Thiến Thiến như thế. Hoa Thiến Thiến lại kể tiếp:
- Sau lệnh sư ở ngoài cửa sổ lên tiếng dụ chúng em đuổi theo ra, ngờ đâu chỉ trong nháy mắt đã mất tích đại ca rồi. Lúc ấy, chúng em không thấy hình bóng của đại ca đâu hết, đành phải chia nhau ra mà đi tìm kiếm. Chúng em với cha đi về phía Nam, khi tới tường thành này lại chia ra làm ba đường, ngờ đâu cha em vừa đi khỏi thì lệnh sư dụ em với Thiến muội vào trong hang này. Đồng thời còn dạy em cách giải độc, nên chúng em…
Nói tới đây nàng bỗng hổ thẹn hai má đỏ bừng, có lẻ vì nghĩ đến chuyện giải độc vừa rồi, nên nàng lại cúi đầu xuống không dám nói tiếp nữa. Không riêng gì nàng, mà cả Hàn Thiến Thiến lẫn Thiên Tứ cũng hổ thẹn theo, đều vội cúi đầu xuống hết. Nhưng dù sao Hàn Thiến Thiến cũng ngây thơ hơn, ngàng lại ngửng đầu lên ngay hỏi Thiên Tứ tiếp:
- Đại ca, sư phụ của đại ca là một người hay là hai? Tại sao sư phụ của đại ca lại không chịu hiện thân ra cho chúng em gặp mặt như thế?
Thiên Tứ trầm ngâm giây lát mới đáp:
- Sư phụ của ngu huynh vẫn thường ẩn thân trong núi sâu, không thích gặp người lạ mặt, cho nên mới không hiện thân ra gặp hai vị hiền muội như thế… À, ông ta là hai anh em, xưa nay vẫn đi sát với nhau không bao giờ chịu rời nhau…
Hàn Thiến Thiến chẩu môi, xen lời hỏi tiếp:
- Chúng em có phải lạ mặt đâu, bằng không sư phụ của đại ca sao lại đi kiếm chúng em…
Thiên Tứ sợ nhất là việc đàm luận đến sư phụ của mình, vì sư phụ của mình khác người, năm xưa đã bị người ta hiểu lầm là ác ma. Nếu bây giờ mình tiết lộ sự thật, có lẽ cả mình cũng bị người ta hiểu lầm nốt. Tuy hai nàng đây đã như là vợ mình rồi, nhưng nếu nói rõ sự thật cho hai nàng biết, chỉ sợ hai nàng kinh hoảng mà xa lánh mình thì sao? Chuyện hai nàng xa lánh cũng không quan trọng bằng, lỡ hai nàng lại tiết lộ ra ngoài thì có phải là ảnh hưởng đến tương lai của mình rất lớn không? Cho nên chàng vội đánh trống lãng mà nói sang chuyện khác rằng:
- Ôi chà. Anh đói lắm rồi, chúng ta phải mau mau đi kiếm cái gì ăn mới được, và cũng phải cho mọi người biết để khỏi phải đi tìm kiếm nữa…
Hàn Thiến Thiến nghe thấy chàng kêu đi, sực nhớ đến túi lương khô của sư phụ chàng để lại, vội đỡ lời:
- Nơi đây có thức ăn của sư phụ đại ca để lại, chúng ta hãy ăn một bữa trước, rồi ra khỏi nơi đây sau cũng chưa muộn.
Nàng vội lấy túi lương khô của Thích Tả để lại ra ăn. Trong đó, có đùi hươu, có thịt bò, tuy đã nguội nhưng vẫn còn tươi lắm. Ba người đã nhịn đói hơn một ngày rồi, lúc này trông thấy thịt hươu, thịt bò, không còn ai khách sáo gì hết, vội bốc ăn luôn.
Chỉ trong nháy mắt đã ăn hết sạch túi lương khô ấy. Ăn xong Hàn Thiến Thiến lại lấy túi nước ra rót cho Hoa Thiến Thiến với Thiên Tứ uống.
Hoa Thiến Thiến nhớ tới cha già, chỉ sợ ông ta tìm không thấy ba người sẽ đau khổ, nên nàng liền đề nghị mau ra khỏi chốn ấy đã, rồi hãy nói chuyện sau.
Thiên Tứ vội nhặt nhạnh những hạt kim cương vứt ở trên cái đệm và đứng dậy trước. Hàn Thiến Thiến cũng nhặt viên Tỵ độc Châu rồi cũng đứng lên theo. Ngờ đâu, hai nàng vừa cất bước đi bỗng đồng thanh kêu “ối cha” một tiếng. Thiên Tứ không hiểu tại sao bỗng nhiên hai nàng lại cùng kêu la như vậy, vội hỏi:
- Hai vị hiền muội làm sao thế?...
Hàn Thiến Thiến đưa mắt lườm chàng, chẩu môi định nói. Hoa Thiến Thiến đã vội kéo tay áo không để cho nàng nói, mà cướp lời trước rằng:
- Không có gì hết! A, ngoài kia có một tảng đá bịt cửa hang, không biết đại ca có thể đẩy ra được không?...
Thiên Tứ càng thắc mắc thêm nhưng chàng biết có hỏi chắc hai nàng cũng không nói rõ đâu, chàng đành phải đi ra ngoài để đẩy tảng đá kia thử.
Chàng vừa ra khỏi đó, bước chân vào đường hẻm đi ra ngoài cửa hang, thì Hàn Thiến Thiến đã khẽ hỏi Hoa Thiến Thiến rằng:
- Đại tỷ sao chỗ này của em đau thế? Còn chị…
Không đợi chờ nàng nói dứt lời, Hoa Thiến Thiến đã khẽ quát ngay:
- Đừng hỏi đến những chuyện dấm dớ ấy nữa, xấu hổ chết đi được!
Hàn Thiến Thiến chỉ thở dài thôi chứ không dám nói gì nữa.
Tuy hai người nói rất khẽ nhưng Thiên Tứ đều nghe thấy rõ mồn một. Chàng không biết Hàn Thiến Thiến nói đau ở đâu, nhưng thấy Hoa Thiến Thiến át giọng như vậy, chàng liền vỡ nhẽ ngay. Nhất thời chàng cảm thấy khoan khoái, hổ thẹn, tự hào và cũng tự trách mình nữa.
Lúc chàng đã ra tới ngoài cửa hang, quả thấy có một tảng đá lớn bịt chặt lấy lối đi, chàng liền để hai tay vào tảng đá, vận Thiên La thần Công lên đẩy mạnh một cái, ngờ đâu hòn đá chỉ nhúc nhích một chút. Tuy cái đẩy ấy chàng chưa sử dụng hết sức ra, nhưng ít nhất cái đẩy ấy cũng có đến sáu bảy nghìn cân sức lực mà không đẩy nổi tảng đá ấy sang một bên, đủ thấy tảng đá ấy lớn như thế nào?
Hai nàng Thiến Thiến thấy thế rất lo âu, Hàn Thiến Thiến vội lên tiếng hỏi:
- Đại ca tảng đá ấy lớn lắm, có cần tiểu muội giúp sức không?
Thiên Tứ ngửng đầu lên, hít một hơi dài rồi đáp:
- Khỏi cần.
Chàng liền vận hết công lực vào hai cánh tay đẩy mạnh một cái, mồm thì quát lớn:
- Ra!
Chỉ nghe thấy kêu “lộp cộp” một hồi, tảng đá đã bị chàng đẩy lăn qua một bên tức thì.
Thiên Tứ vội nhảy ra bên ngoài và quay người lại gọi hai người, ngờ đâu chàng đã thấy trên tường thành có hai cái bóng người nhảy xuống và lên tiếng quát hỏi:
- Người nào kia…
Thiên Tứ đã nhận ra hai người đó thân hình cao lớn vạm vỡ, mặc võ trang màu đen. Chàng ngạc nhiên nghĩ thầm:
“Lính tốt của quan phủ canh gác thành trì thì làm sao có công lực tinh thuần như thế này?…”
Hai đại hán vừa trông thấy rõ mặt chàng đã đồng thanh kêu “ủa” rồi hỏi:
- Các hạ có phải là La thiếu hiệp đấy không? Đại tiểu thư của chúng tôi đâu?
Hoa Thiến Thiến đã nhảy ra bên ngoài, nghe tiếng nói của hai người đó, nàng đã nhận ra là đội viên của Thiết Kỵ đội. Nàng vội lên tiếng hỏi ngay:
- Có phải anh em họ Hoa đấy không? Có chuyện gì xảy ra thế?...
Hai đại hán nọ đã trông thấy Hoa Thiến Thiến đứng ở cạnh Thiên Tứ bình yên vô sự. Người tên là Hoa Ngũ đã vội chạy lại cung kính vái chào và nói:
- Tiều thư vẫn bình yêu đấy chứ? Chúng tôi thừa lệnh Bảo chủ đi tìm kiếm tiểu thư đấy, còn ở nhà không có việc gì xảy ra cả. Thấy tiểu thư mất tích một ngày một đêm, Bảo chủ ăn nằm không yên…
Bọn Hoa Thiến Thiến ba người nghe thấy Hoa Ngũ nói một ngày một đêm đều “ồ” một tiếng, rồi Hoa Thiến Thiến vội nói:
- Chúng ta hãy trở về Khổng phủ trước, rồi hãy nói chuyện sau…
Hai đại hán kia cung kính vái chào, rồi đứng sang hai bên để chờ ba người đi trước, rồi chúng theo sau. Cả năm đều giở khinh công ra tiến thẳng về Khổng Nghi phủ.
Lúc ấy trong đại sảnh của họ Khổng đèn vẫn sáng choang, bóng người lố nhố đang bàn tán xôn xao, thì ra quần hùng đi tìm kiếm không thấy đã quay trở về và đang báo cáo. Khổng Nghi với Thương Nguyên nghe thấy mọi người báo cáo như thế đều cau mày lại rầu rĩ nhìn nhau. Hai người đã không ăn không ngủ suốt cả ngày đêm rồi, tuy không thấy mỏi mệt nhưng cả hai đã mất hết tinh thần.
Đúng lúc đó Thiên Tứ với hai đại hán đã bước tiến vào, mọi người vừa trông thất Thiên Tứ đã kinh hãi và ngạc nhiên vô cùng cứ ngơ ngác nhìn nhau. Thiên Tứ trong lúc đi đường đã hỏi Hoa Ngũ, biết tình hình của mọi người ở nhà như thế nào rồi, nên chàng vội tiến lên vái chào và lớn tiếng nói:
- La mỗ với Hoa, Hàn hai vị nữ hiệp mất tích, được quý vị quan tâm đến như vậy, chúng tôi rất lấy làm cảm động và xin cám ơn.
Thương Nguyên trông thấy chàng vừa kinh ngạc vừa vội cất tiếng hỏi:
- Thế còn Thiến nhi đâu?
Thiên Tứ vội trả lời:
- Hai vị nữ hiệp đã vào trong hậu viện, cả hai đều bình yên vô sự…
Thương Nguyên lo âu suốt một ngày một đêm, hay tin này tất nhiên phải mừng rỡ không thể tưởng tượng đựơc. Ông ta vừa nghe Thiên Tứ nói như thế, đã vội vã tiến lên bảo Thiên Tứ rằng:
- Đi đưa lão phu vào xem…
Ông ta chưa nói dứt đã vội kéo Thiên Tứ vào thẳng trong hậu viện luôn.
Khổng Nghi là chủ nhân, tuy trong lòng rất thắc mắc, không hiểu sao Thiên Tứ lại lại giải nổi chất độc lợi hại ấy nhưng vì y là chủ nhân nên vẫn phải cố nhịn lại để an ủi mọi người.
Mọi người thấy Thiên Tứ với hai nàng Thiến Thiến đã bình yên vô sự về tới nơi rồi, tuy có nhiều người hiếu kỳ không hài lòng Thiên Tứ giản dị nói mấy lời cám ơn như thế, nhưng cũng có rất nhiều người thể lượng lòng thương con của Thương Nguyên nên họ đã tự động chào Khổng Nghi mà trở về phòng nghỉ ngơi.
Chờ mọi người trở về phòng rồi, Khổng Nghi mới vội vào trong nội sảnh. Chưa tới cửa y đã nghe thấy Thương Nguyên vừa cười vừa nói vọng ra rằng:
- Hiền tế miễn lễ! Mau đứng dậy đi! Mau đứng dậy đi!
Lão chủ nhân càng thắc mắc thêm, vội rảo bước vào trong phòng thì vừa thấy Hoa Thiến Thiến đang hớn hở đứng ở phía sau Thương Nguyên và thấy Thương Nguyên cười ha hả, đang nhận lễ của Thiên Tứ. Ông ta mới vỡ nhẽ nên chưa nói, đã cười và chúc mừng rằng:
- Mừng Hoa huynh đã được giai tế và mừng La hiền điệt đã được giai phụ…
- Thương Nguyên vừa cười vừa đứng dậy ngênh đón. Thiến Thiến hổ thẹn quay mặt đi, giả bộ không nghe thấy. Còn Thiên Tứ đã vội vàng đứng dậy, lại chấp tay vái chào chủ nhân luôn.
Khổng Nghi ngắm nhìn khí sắc của Thiên Tứ một hồi, đang định hỏi thì Hàn Thiến Thiến đã thay quần áo xong bước vào, hỏi:
- Hoa bá bá, cha nuôi của cháu đâu?
Thương Nguyên biết nàng hỏi Bại Sự Lão Nhân với Thích Thích Ông liền nghiêm nét mặt đáp:
- Âm huynh với Thích Thích Ông đã đi về phía Nam để đuổi theo Hùng Phụng Vương Mai rồi.
Thiên Tứ với hai nàng Thiến Thiến nghe nói đều kêu “ủa” một tiếng, rồi Thiên Tứ lại nói tiếp:
- Vì một mình tiều tế mà khiến mọi người phải vất vả như vậy, thực càng nghĩ càng càng hổ thẹn. Chuyến này hai vị ấy đi nếu chỉ gặp Hùng Phụng Vương Mai thì không sao, nhưng gặp phải Thiết Diện Điểu Trảo thì rất đáng ngại…
Hàn Thiến Thiến nghe nói thì lo âu vô cùng vội đỡ lời:
- Đại ca, chúng ta phải mau đuồi theo ngay mới được…
Nàng một mặt lo cho Bại Sự Lão Nhân và một mặt cũng vì nghĩ đến việc cưới của mình. Vì nàng thấy Hoa Thiến Thiến đưa thơ cho Thương Nguyên xem, xem xong lá thơ Thương Nguyên liền nhận lời và nhìn nhận Thiên Tứ là con rể ngay. Nàng vào thay quần áo xong, vừa ra tới nơi thấy chung thân đại sự của đại tỷ đã xong rồi, còn phần mình nhỡ Bại Sự Lão Nhân có mệnh hệ nào thì biết lấy ai đứng ra làm chủ hôn cho mình?
Thương Nguyên không hiểu ý nghĩa ấy của nàng, lại an ủi rằng:
- Cháu khỏi phải nóng lòng sốt ruột như thế! Bây giờ đã là canh ba rồi, nếu đi ngay lúc này rất bất tiện. Theo ý lão phu thì hãy nên nghỉ ngơi trước, chờ sáng mai chúng ta chuẩn bị sẳn sàng, rồi hãy lên đường đuổi theo cũng chưa muộn.
Hoa Thiến Thiến cũng xen lời nói:
- Cha nói rất phải! Thiến muội chúng ta hãy vào nghỉ ngơi, tỉnh dưỡng cho đầy đủ tinh thần, rồi hãy đuổi theo cũng chưa muộn.
Hàn Thiến Thiến nghĩ lại lúc này mình đang khó chịu, quả thực cần phải nghỉ ngơi đã. Vì vậy, nàng mới không phản đối mà cùng Hoa Thiến Thiến về phòng nghỉ ngơi trước…
Khổng Nghi vẫn còn thắc mắc, chờ hai nàng đi khỏi y mới hỏi Thiên Tứ rằng:
- Chất độc mà hiền điệt ngộ phải không có thuốc nào chữa được cả, tại sao hiền điệt lại lành mạnh một cách mau chóng như thế này?
Thiên Tứ đành phải đem chuyện sư phụ mình kịp thời tới nơi cứu chữa cho như thế nào, nhất nhất kể lại cho Thương Nguyên với Khổng Nghi hay. Nhưng trong câu chuyện mà chàng kể đó, tất nhiên chàng không dám nói rõ sự thật, mà chỉ bảo sư phụ cho thuốc giải độc để mình uống thôi.
Khổng Nghi nghe vẫn chưa hài lòng, quay lại nhìn Thương Nguyên. Ngờ đâu, Thương Nguyên đã nhanh tay lấy lá thơ cầu hôn đưa cho y xem.
Xem xong lá thơ, Khổng Nghi vừa cười ha hả vừa trao trả lại cho Thương Nguyên và nói rằng:
- Tôn sư của La hiền điệt quả thật là cao nhân thế ngoại, làm việc gì cũng lẹ làng nhanh nhẩu. Lão phu rất lấy làm kính phục nhưng chỉ ân hận là không gặp được mặt vị kỳ nhân đó thôi.
Nói tới đó, ông ta đổi giọng khen ngợi Thiên Tứ rằng:
- La hiền điệt là giai đồ của kỳ nhân và là một bông hoa kỳ lạ của võ lâm nên số mạng mới lớn lao như thế. Hoa huynh được một giai tế như thế này, không biết huynh định vào ngày hôm nào cho uống rượu mừng thế?
Thương Nguyên rất hài lòng, cười ha hả đáp:
- Vấn đề đấy ư? Chắc cũng không xa lắm đâu. Nếu Khổng huynh có hứng thú thì sáng mai cùng đệ xuống miền Nam tới Gia Bảo chơi một thời gian.
Khổng Nghi vừa cười vừa đáp:
- Lẽ dĩ nhiên đệ sẽ theo huynh xuống miền Nam rồi nhưng chỉ phải hơi hấp tấp vội vã một chút…
- Sao Khổng huynh lại nói như thế? Chúng ta là bạn thân với nhau, chả lẽ Hoa Gia Bảo của đệ lại không đủ cơm rượu để tiếp rước huynh sao?
Thương Nguyên nói tới đó, thấy Thiên Tứ đứng cạnh có vẻ ngượng nghịu liền bảo chàng rằng:
- Hiền tế mới khỏi, cũng nên đi nghỉ để điều dưỡng tinh thần đi…
Như tù tội được ân xá, Thiên Tứ vội cáo từ rút lui luôn.
Sáng ngày hôm sau, mưa tuyết đã tạnh, Thương Nguyên dẫn đội Thiết Kỵ lên đường luôn. Vì còn có khách ở chơi, Khổng Nghi không tiện đi ngay nên hẹn với Thương Nguyên, mấy ngày sau thế nào cũng tới Hoa Gia Bảo một phen.
Thiên Tứ với hai nàng Thiến Thiến vì nóng lòng đuổi theo Thích Thích Ông với Bại Sự Lão Nhân, nên hai người cỡi hai con kỳ thú đi chứ không đi chung với Thương Nguyên và đội Thiết Kỵ, nên lúc Thương Nguyên vừa chuẩn bị lên đường thì bọn Thiến Thiến ba người đã đi được mấy chục dặm đường rồi.
Con Ngân Ngưu với con hươu Mai Hoa đi nhanh như bay, hai nàng Thiến Thiến cởi ở trên lưng hươu. Hoa Thiến Thiến vì việc của mình đã xong xuôi, mặt nàng hớn hở tươi cười luôn luôn, còn Hàn Thiến Thiến thì nóng lòng sốt ruột vô cùng, vì nàng vẫn chưa biết Bại Sự Lão Nhân giờ ở đâu?
Thiên Tứ vừa đi vừa khoái chí vì đã lấy được hai người vợ đẹp như thiên tiên, nhưng nghĩ đến kẻ thù ám hại mình, với những chuyện sau này chàng lại bối rối vô cùng. Người ngoài thấy chàng cỡi trên lưng con bò vẻ mặt rất trầm tỉnh, nhưng sự thực trong đầu óc của chàng đang có rất nhiều tâm sự.
Người Hai Đầu Người Hai Đầu - Trần Thanh Vân Người Hai Đầu