Con người là tập hợp những nỗ lực của chính mình.

S.Young

 
 
 
 
 
Tác giả: Trần Thanh Vân
Thể loại: Kiếm Hiệp
Nguyên tác: Lưỡng Thủ Quái Nhân
Biên tập: Buusan Nguyen
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 62
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8477 / 50
Cập nhật: 2018-02-01 21:41:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12: Dùng Chân Khí Cứu Giai Nhân - Hay Tin Mừng Rất Kinh Hãi
rong lúc đêm khuya bốn bề yên lặng như tờ, Thiên Tứ từ từ tỉnh lại, chàng đã ngủ luôn bảy ngày bảy đêm rồi. Chàng vừa mở mắt ra, cái cảm giác đầu tiên là thấy người mình nằm lên trên một cái gì mềm nhũn, như đang ở trên mây vậy,mũi lại ngửi thấy một mùi thơm tho.
Trong khi ngủ say, chàng mơ đi du ngoạn tiên cung nên lúc nãy chàng vẫn tưởng mình còn đang nằm mơ. Nhưng chàng nhìn ra ngoài cửa sổ thấy có trăng sao hẳn hoi, liền giật mình kinh hãi, vội ngồi ngay dậy, mới hay một thiếu nữ tuyệt sắc đang nằm chung chăn với mình. Chàng kinh hoảng thêm, vội tung chăn ra nhảy xuống dưới đất.
Thấy người giá lạnh,chàng vội cúi đầu nhìn mới hay mình chỉ mặc có một cái áo lót và quần đùi thôi. Chàng lại thấy chung quanh có rất nhiều người, hổ thẹn vô cùng vội ngồi sụp xuống hai tay che trên, che dưới. Nhưng hai bàn tay làm sao mà che nổi hai cái đùi và hai cánh tay để hở ra như thế? Chàng càng cuống quít thêm,liền đưa mắt liếc nhìn xem những nàng tiên đang đứng quanh đó có để ý nhìn mình không?
Lần này chàng mới thấy rõ,thì ra những người mà chàng tưởng tượng đứng chung quanh đó là những bức hình vẽ ở trên tranh,khiến suýt tý nữa chàng bật cười ra tiếng. Tiếp theo đó chàng lại ngạc nhiên tự hỏi:
"Đây là đâu thế?..."
Chàng lại nhìn bốn chung quanh xem có quần áo của mình không. Chàng không để ý xem còn không, sau khi đã trông thấy những đồ vật bày biện ở trong phòng lộng lẫy và lịch sự như vậy,chàng mới biết đây là một khuê phòng của một vị thiên kim tiểu thư,thì lại càng ngạc nhiên hơn. Chàng nghĩ bụng:
“Sao ta lại hồ đồ đến thế? Lại ngủ chung giường với thiên kim tiểu thư của người ta như vậy? Dù mình chưa làm những gì cả, nhưng người ngoài hay biết tin này thế nào cũng không hay lắm”.
Nghĩ tớiđó,chàng lại toát mồ hôi ra nhưng cũng may trong phòng chỉ có chàng với một thiếu nữ đang ngủ say thôi. Chàng không dám nhìn nàng ta, mà chỉ vội đi tìm kiếm quần áo của mình trước,nhưng tìm hoài cũng không thấy quần áo đâu cả? Chàng thấy có một cái tủ đặt sát tường, đoán chắc đó là tủ để quần áo nhưng chàng không dám mở tủ để xem vì sợ có tiếng động,thiếu nữ nọ thức tỉnh hiểu lầm thì sao?Nên chàng cố hết sức nghĩ mãi,cũng không nghĩ ra được một cách nào cho vẹn toàn.
Một lát sau, chàng rón rén đi tới trước cửa sổ,bỗng thấy bên ngoài có hai mặt trăng, trên một mặt, dưới một mặt. Chàng ngạc nhiên vô cùng,định thần nhìn kỹ lại, mới hay bên dưới là một cái hồ,mặt trăng ở dưới là là cái bóng của mặt trăng bên trên ánh xuống,đồng thời chàng còn vỡ nhẽ ramột điều, bụng bảo dạ rằng:
"Nơi đây chả là Kim Toàn Viện là gì?..."
Nghĩ tới đó, quay đầu lại nhìn mỹ nhân đang ngủ say một hồi,chàng lại càng phân vân và nghĩ tiếp.
“Có lẽ thiếu nữ này là con gái của Trương Vân Đạt chăng? Ôi!Trương Vân Đạt, người đã hại ta…"
Đến đây, chàng mới sực nhớ tới những việc khi mình mới vào Kim Toàn Viên với mong muốn chữa bệnh cho con gái của Trương Vân Đạt, người khác lại hiểu lầm mình đến ứng tuyển làm rể cho chủ trang viện. Lúc ấy,chàng đã muốn giải thích nhưng không sao có dịp để cho mình giải thích. Sau gặp Vân Đạt rồi ăn cơm và uống rượu, sau đó bị say cho đến giờ nên không có cơ hội cho mình nói rõ cho mọi người hay mục đích mình tới đây là để chữa bệnh.
Nghĩ tới đó chàng hối hận vô cùng,mồm lẩm bẩm nói:
- Xem tình hình này,có lẽ nhân lúc ta say rượu bất tỉnh họ đã khiêng ta vàokhuê phòng của tiểu thư. Không được, ta phải đi kiếm Trương Vân Đạt giải thích mới được. Và hơn nữa,ta mới ngủ được có một buổi chiều thôi nên muốn giải thích cũng vẫn còn kịp.
Chàng có biết đâu mình đã ngủ luôn bảy đêm bảy ngày như vậy và trong khi say sưa lại còn hành lễ kết hôn với Trương Thiến Thiến rồi.
Vì vậy, chàng định đi tới trước tủ,mở hộc tủ tìm kiếm quần áo của mình. Ngờ đâu,chàng mới đi tới gần giường thì đã nghe thấy mỹ nữ nằm ở trên giường đã đột nhiên thức tỉnh và kêu la:
- Công tử đừng đi đâu… mau cứu tôi với… Tôi không thể thiếu công tử được! Chúng ta là đồng bệnh uyên ương,tôi không thể xa công tử được…
Giọng nói của nàng ta rất yếu ớt,như một người sắp chết cầu cứu vậy. Thiên Tứ động lòng thương,quay đầu lại nhìn thấy nàng giơ hai tay lên như người đợi chờ cầu cứu. Chàng là người rất nhân từ,nay đã tỉnh táo,công lực cũng hoàn toàn khôi phục,chàng thấy Thiến Thiến hai mắt nhắm nghiền,mồ hôi trần toát ra như tắm.Lòng thương người đã làm cho chàng quên hết mọi sự. Chàng vội vén màn lên,ngồi ở cạnh giường nắm lấy hai tay Thiến Thiến để trấn an nàng.
Như người chết đuối gặp được người đến cứu, Thiến Thiến vội nắm chặt lấy hai tay của chàng,thở hắt ra một cái vẻ mặt cũng đỡ căng thẳng dần,mồm vẫn còn lẩm bẩm nói nhưng Thiên Tứ không nghe rõ ràng đang nói gì? Lúc này chàng mới biết nàng nằm mơ,định rút tay ra để đi tìm kiếm quần áo nhưng chàng vừa khẽ động một cái đã thấy nàng có phản ứng ngay, vẻ mặt của nàng trông rất khủng khiếp, hình như nàng đang đau khổ chịu đựng không nổi vậy? Nghĩ đến mục đích của mình,Thiên Tứ liền nhân lúc này thăm mạch cho Thiến Thiến luôn.
Một lát sau,chàng đã biết mạch của Thiến Thiến kỳ lạ, thuộc Lục âm Quỷ mạch. Người có Lục âm Quỷ mạch này là vì khi ở trong thai bị khí cự hàng xâm nhập trong thân thể mà nên. Nếu là con trai chỉ sống được một năm là cùng thể nào cũng chết yểu.
Còn là con gái khi chưa tới mười tuổi,luyện tập ngay nội công của phái Thuần âm,khiến hai âm hàn khí ấy phối hợp như vậy,khi luyện tập các môn võ công sẽ thành công nhanh gấp đôi người thường và luyện tới mức đại thành, thân thể biến thành thân kim cương bất hủy.
Tiếc thay Trương Vân Đạt không hiểu lý lẽ ấy, chỉ thấy mạch của Thiến Thiến hơi khác vội đi khắp thiên hạ tìm thầy kiếm thuốc để chữa chạy cho con. Ngờ đâu y gặp toàn những lang băm,không những chúng không chữa khỏi cho Thiến Thiến thì chớ,còn làm cho bệnh của nàng nặng thêm là khác.
Khi Thiến Thiến đã hơn mười tuổi thì tất nhiên Âm khách ở trong người đã bắt đầu bị Âm khí chủ xua đuổi, nhưng Âm khách thịnh hơn nên nó cứ lấn áp dần dần. Một thiếu nữ đang tuổi phát dục thì chịu sao nổi hai thứ âm khí đánh lộn nhau ở trong người như vậy? Vì thế nàng mới u buồn và rầu rĩ suốt ngày, chân tay mình mẩy uể oải không muốn làm lụng gì cả. Và nàng cầm cự chỉ được tám năm là cùng,kinh mạch sẽ đứt ra từng đoạn mà chết. Điều này Vân Đạt cũng biết rõ lắm,con gái cưng của mình chỉ có thể sống đến năm mười tám tuổi thôi.
Với tài ba đã học của Thiên Tứ vẫn có thể cứu chữa cho Thiến Thiến được nhưng cách cứu chữa phải phiền phức lắm. Điều thứ nhất,phải kiếm được thứ thuốc thuần âm như Tuyết liên nghìn năm chẳng hạn,cho nàng uống trước để Chủ âm được mạnh dần và mạnh hơn Khách âm đã. Lúc ấy mới có thể ra tay cứu chữa được.Nhưng cách cứu chữa ấy cũng khó khăn lắm,vì thứ thuốc thuần âm ấy rất khó kiếm. Điều thứ hai,phải kiếm một người sở trường về môn võ công thuần âm,rồi cho nàng theo người đó học hỏi môn võ công ấy,như vậy mới có thể trị hết căn bệnh được. Người biết võ công thuần âm đó tuy Thiên Tứ có biết một người nhưng người đó còn sống hay không,hiện giờ ở đâu thì chàng không rõ.
Ngoài phương pháp cứu chữa trên lại còn một phương pháp nữa,là lấy Dương bổ Âm,nghĩa là dùng sức thuần dương của một người khác luyện hóa Khách âm của bệnh nhân,rồi khiến Chủ âm tức Chân âm của bệnh nhân dung hòa với chân lực của thuần dương ấy. Như vậy bệnh nhân sẽ mạnh dần ngay.
Nhưng chữa bằng phương pháp này hơi khó,vì thứ nhất chân lực thuần dương kia,tức là Tam mụi Chân hoả của người luyện nội gia chính tông mới luyện thành được và Tam mụi Chân hoả đó lại là chân nguyên quý báu nhất của người luyện võ. Dùng chân nguyên đó dồn vào trong người bệnh nhân để hóa luyện Khách âm,như vậy phải thi hành luôn luôn chứ không phải chỉ một lần là khỏi ngay được,mà thi hành như thế người chữa bệnh thế nào cũng tiêu hao chân nguyên rất nhiều.
Thiên Tứ tự nghĩ bổn thân huyền công đã luyện thành rồi, huyền quan của mình cũng đã thông nên đối với chàng sự tiêu hao đó không có nghĩa lý gì. Nhưng còn điểm thứ hai là lấy Dương bổ Âm và Âm Dương giao thái thì chàng không sao làm được, vì làm như thế không khác gì chiếm hết thân thể của Trương Thiến Thiến. Chàng lần đầu tiên xuống núi cho đến nay vẫn chưa lập được một công trạng nào,chàng lại không chịu lấy một thiếu nữ không quen biết bao giờ và cũng không có tình cảm gì để làm vợ,mà đã lập gia thất thì thể nào cũng bị quẩn chân.
Chàng ngồi ở mép giường suy đi nghĩ lại hoài,đầu óc bối rối khôn tả. Vì chàng biết ngoài chàng ra,quả thật không ai biết ra căn bệnh của Thiến Thiến. Mà dù có biết cũng không biết cách chữa như vậy. Nhưng chàng là người nghĩa hiệp,phen này xuống núi mục đích của chàng là cứu nhân độ thế. Thiến Thiến là bệnh nhân đầu tiên,chẳng lẽ chàng lại bỏ mặc bênh nhân chết dần chết mòn mà không lý đến hay sao? Tất nhiên lương tâm không cho phép chàng bỏ rơi bệnh nhân như thế. Nhưng chàng có thể làm theo phương pháp của mình để cứu chữa Thiến Thiến không?
Chàng vừa nghĩ tới đó thì hình bóng của Hàn Thiến Thiến đã hiện lên và vẻ mặt lộ vẻ đau khổ thất vọng. Tiếp theo đó chàng lại thấy Hoa Thiến Thiến xuất hiện. Tuy chàng với Hoa Thiến Thiến chỉ nói chuyện với nhau trong chốc lát thôi nhưng ấn tượng của nàng đã in sâu vào trong đáy lòng chàng rồi. Sở dĩ chàng phải chia tay với nàng là vì muốn tránh gia đình của Trị Toàn đấy thôi.
Thiên Tứ lại nghĩ: "Nếu ta lấy vợ thì cũng lấy Hoa Thiến Thiến hay Hàn Thiến Thiến chứ không khi nào ta lại lấy Trương Thiến Thiến,một người xưa nay không hề biết bao giờ và cũng không có tình cảm gì với ta cả”.
Nghĩ tới đó,chàng liền thở dài một tiếng. Ngờ đâu,tiếng thở dài đó đã làm cho Trương Thiến Thiến thức tỉnh.
Nàng vừa mở mắt ra nhìn, bỗng thấy một cái bóng đàn ông đen lu lù, ngồi ở cạnh gường mình. Nàng giật mình kinh hãi thất thanh lalên một tiếng, ngã lăn ra chết giấc luôn.
Thiên Tứ cũng giật mình đến thót một cái,đang định lên tiếng hỏi thăm thì đã thấy Thiến Thiến chết giấc rồi. Chàng biết nàng rất yếu ớt,chỉ vì hốt hoảng quá rồi chết giấc như vậy rồi không sao,lại tỉnh lại thôi.
Chàng vừa hối hận vừa lo âu nên đầu óc chàng lúc này chỉ nghĩ đến cứu người là trên hết. Chàng không do dự gì cả,vội ngồi lên trên giường vận khí điều tức,vận Đại La Thần Công lên tay úp vào yếu huyệt dưới vú bên trái của nàng,một bàn tay thò vào trong chăn úp vào khí Hải huyệt ở đơn điền của nàng,rồi chàng từ từ dồn chân khí sang người nàng.
Đại La Thần Công là của Bách Thú tiên ông để lại cho thật là thần công cái thế.Hai bàn tay của chàng để vào hai nơi yếu huyệt đó chính là Khách âm ở trong người Thiến Thiến. Chàng chưa tập bao giờ,mà lần đầu tiên chàng chữa bệnh không thấy hoảng sợ chút nào hết.
Một lúc sau,sức nóng của Tam mụi chân hỏa trong người Thiên Tứ đã dồn Khách âm ở trong người Thiến Thiến vào một góc. Đồng thời chàng phải dùng chân lực để bảo vệ trái tim của Thiến Thiến vào một góc. Vì khi độc khí ở trong người của nàng thế nào cũng thừa hư làm nguy, nếu chàng không nhanh trí mà bảo vệ cho nàng như vậy thì dù có đẩy được Khách âm ở trong người nàng đi hết cũng vô ích,vì lúc ấy tim của nàng sẽ nhiễm phải chất âm độc kia,lại còn nguy hiểm hơn.
Một lát sau, Thiên Tứ cảm thấy mỏi mệt,mồ hôi trên đầu đổ ra như tắm. Biết Thiến Thiến đã tỉnh lại và sợ nàng tỉnh rồi không biết là chàng cứu chữa cho lại giật mình kinh hãi như vừa rồi thì phiền phức, nên chàng vội dồn hai luồng chân khí sang một cái liền,ngắt đứt âm chướng lại.
Chàng nghĩ lúc này chân khí của mình ở trong người của nàng ta cưỡng chế với Khách âm,tuy nhất thời chưa hóa được hết Khách âm trong người nàng ta,nhưng ít nhất cũng phá tan được một phần nào. Chân khí trong người quý báu vô cùng,chàng bỗng ngắt đứt một phần mười ở trong người Thiến Thiến như vậy cũng đã tiêu hao chân lực rất nhiều rồi,nên chàng thâu tay lại.Đang định đứng dậy thì chàng bỗng thấy mặt mũi tối tăm,đầu óc choáng váng,vừa thất thanh kêu được một tiếng "nguy tai" thì chàng đã gục đầu xuống giường, chết giấc luôn.
Trương Thiến Thiến vừa tỉnh lại,chưa kịp mở mắt đã thấy trong người ấm áp dễ chịu khôn tả,hơi sức cũng mạnh hơn trước nhiều,nàng mừng rỡ vô cùng giơ hai tay vươn vai một cái. Ngờ đâu,cánh tay phải của nàng đã va đụng phải một chân người nóng hổi. Nàng giật mình kinh hãi và nghĩ đến cái bóng người hồi nãy,nhưng bóng người đó đã mất mà chỉ có người chồng mới cưới được sáu ngày chưa nói với nhau nửa lời,đang nằm ở cạnh mình thôi. Nàng không hiểu tại sao chàng ta lại nằm ngoài chăn và người ướt như tắm,cả áo trong lẫn quần trong cũng ướt đẫm. Thấy chàng tội nghiệp như vậy,nàng không suy nghĩ gì hết,vội ngồi dậy kéo cái dây màn cửa sổ để tấm màn đó cuốn lên. Trong phòng có ánh sáng trăng chiếu vàođã sáng tỏ. Nàng rất kinh ngạc,không hiểu tại sao hôm nay lại cảm thấy mình mẩy nhẹ nhõm như thế.
Nàng vội xuống giường đi đến cái tủ năm ô kéo lấy một bộ quần áo lót với một cái khăn bông ra,rồi quay trở lại cạnh giường lau chùi mồ hôi cho Thiên Tứ và thay quần áo cho chàng. Nàng càng ngạc nhiên thêm,vì nỗi hôm nay nàng đi lại nhiều như thế và còn lau chùi mồ hôi cho chàng như vậy cũng không thấy mệt,hơi thở cũng không hổn hển như mọi khi.
Thiến Thiến lau chùi và thay quần áo cho Thiên Tứ xong,nàng trông thấy mặt thiên Tứ rất khả ái liền nằm xuống ôm lấy chàng hôn một cái.Ngờ đâu lúc đó Thiên Tứ lại vừa tỉnh thấy Thiến Thiến đang nằm phục ở trên ngực mình,mặt cười như hoa nở,cất giọng thỏ thẻ khẽ hỏi:
- Ủa! Công tử đã dậy rồi đấy à? Công tử có thấy đói không?
Thiên Tứ đang kinh ngạc,thấy nàng hỏi như vậy trong người bỗng cảm thấy bừng tỉnh và cũng thấy đói liền nên chàng không suy nghĩ gì gật đầu ngay.
Thiến Thiến kêu “ồ” một tiếng,vội ngồi dậy lẩm bẩm tự nói:
- Công tử bảo em có hồ đồ không? Công tử đã ngủ mê man bất tỉnh sáu bẩy ngày liền,tất nhiên phải đói chứ? Hà! Em sơ ý quá. Không dặn bảo con Tỷ Ngọc làm sẵn thức ăn để công tử ăn. Thực xin lỗi...
Thiên Tứ nghe thấy nàng nói như vậy kinh ngạc vô cùng, nghĩ bụng:
“Sao? Ta ngủ mê man sáu bẩy ngày rồi ư? Chẵng lẽ những ngày đó ta đều ngủ trong này chăng...?”
Tuy nghĩ như vậy mà chàng không dám lên tiếng hỏi,vì nghe thấy tiếng nói thỏ thẻ của nàng,chàng không nỡ gắt lời nàng. Chàng lại nghe thấy Thiến Thiến nói tiếp:
- À,em còn một ít điểm tâm.Để em đi lấy vào đây để cho công tử ăn tạm nhé?
Nói xong nàng vội đứng dậy đi tới cạnh bàn ngọc,mở ô kéo lấy một cái hộp ngọc và thuận tay lấy một cái ấm ngọc,thướt tha đi tới.
Thiên Tứ ngẫu nhiên cúi đầu xuống, nhìn thấy mình chỉ mặc cái áo lót hổ thẹn vô cùng,vội chui ngay vào trong chăn. Chàng đang định hỏi Thiến Thiến quần áo ngoài của mình đâu thì đã thấy Thiến Thiến đi tới gần. Đây là lần đầu tiên chàng được trông thấy rõ mặt mũi của nàng, trông không khác gì một nàng tiên và cũng như một mẹ hiền nữa. Chàng so sánh thầm với hai vị Thiến Thiến kia,nhận thấy tuy nàng không nhanh nhẩu và tinh khôn như hai nàng nọ nhưng vẻ mặt của nàng lại nhu mì hơn,khiến ai trông thấy cũng phải thương yêu.
Bốn mắt của hai người va đụng nhau hồi lâu,Thiến Thiến liền lên tiếng nói trước:
- Tuy công tử đã thành hôn với em sáu ngày rồi nhưng công tử cứ ngủ lì bì hoài,mãi đến đêm nay chúng ta mới gặp nhau lần đầu tiên. Có lẽ công tử đã đoán biết em là Thiến Thiến rồi...
Thiên Tứ nghe nói nàng nói câu "đã thành hôn sáu ngày" không khác sét đánh ngang tai,nhất thời chàng cũng không biết là mừng hay là bi? Vì vậy,chàng không để ý nghe những câu nói sau của nàng mà chỉ tự nhiên khiển trách rằng:
"Thiên Tứ? Ngươi đã sa vào cạm bẫy rồi? Tại sao ngươi lại hồ đồ như thế? Tại sao ngươi lại tham uống rượu như vậy? Bây giờ đã đi nhầm một nước cờ đều hư hỏng hết! Thử hỏi ngươi sẽ bỏ cứu bằng cách gì?... Không được! Thiên Tứ ta không bao giờ chịu để cho người ta coi mình như một hình nhân vậy. Ta phải nói rõ cho nàng hay. Ta phải kiếm Vân Đạt hỏi xem tại sao y lại dồn ta vào tròng và bắt ta thay họ đổi tên như thế? Không khi nào ta lại chịu đổi họ như vậy! Ta sẽ bỏ đi! Không ai giữ nổi ta hết!"
Nghĩ tới chàng ngồi phắt dậy xuống giường ngay.
Thiến Thiến vừa để cái hộp ngọc lên trên kỷ,nàng có ngờ đâu Thiên Tứ lại thay đổi tính nết nhanh chóng đến thế? Nhưng nàng đã trông thấy sắc mặt của chàng khác lạ và đã ngồi dậy rồi. Tuy vậy,nàng vẫn ngồi xuống cạnh chàng và khẽ hỏi:
- Công tử không nên nóng nảy như thế! Tôi đã đem thức ăn đến cho công tử đây. Công tử ngủ luôn sáu bảy ngày như vậy trong người thế nào cũng mỏi mệt lắm,mau mau nằm xuống đi. Bằng không bị cảm gió thì phiền lắm đấy…
Thiên Tứ nhìn nàng một cái,định lớn tiếng nói rõ tâm sự của mình nhưng khi thấy nàng âu yếm và ân cần như thế chàng lại nguôi cơn giận ngay và rất ngoan ngoãn nằm ngay xuống.
Lúc này trong lòng chàng chỉ còn lại hai câu hỏi như sau: "Tại sao ta không dám nói cho nàng hay? Vì lẽ gì?"
Nhưng chính chàng tự giải đáp hai câu hỏi đó rằng:
"Ta không nên nhẫn tâm làm cho một thiếu nữ yếu ớt như thế này phải đau lòng và thất vọng. Nếu nàng biết người đàn ông đã thành hôn với mình, chung chăn gối với nhau bấy lâu nay lại không muốn làm chồng mình thì nàng sẽ hổ thẹn và đau khổ biết bao? Hay là để ngày mai ta đi kiếm Vân Đạt và nói rõ cho y biết ta đến đây để chữa bệnh cho con gái y. Khi nào chữa khỏi bệnh cho con gái y rồi ta sẽ cưỡi con Tiểu Ngân đi vào Trung Nguyên ngay..."
Chàng vừa nghĩ tới đó,Thiến Thiến đã cầm một miếng bánh để vào mồm chàng và khẽ nói tiếp:
- Công tử hãy xơi một chút bánh này đã. Trời sắp sáng tỏ rồi, hễ trời sáng là em bảo Tỷ Ngọc sắc nước sâm cho công tử uống luôn.
Thiên Tứ đang định cám ơn,nhưng chàng vừa há miệng thì Thiến Thiến đã nhét miếng bánh vào mồm chàng ngay. Thiên Tứ đứng dậy,mồm đang nhai miếng bánh ấp úng đáp:
- Tại hạ tự biết ăn lấy, tiểu thư khỏi...
Thiến Thiến giơ tay ra kéo vai chàng xuống,khẽ nói tiếp:
- Công tử hà tất phải khách sáo thế. Chúng ta đã là vợ chồng rồi, vợ hầu chồng đó là lẽ dĩ nhiên rồi và công tử cũng đừng gọi thiếp là tiểu thư như thế nữa.
Nói tới đó mặt lộ vẻ rầu rĩ,với giọng ai oán,nàng nói tiếp:
Tình cảnh thiếp ốm đau lâu năm,chắc công tử cũng đã biết rồi. Vì vậy, nếu có điều chi sơ xuất hay hầu hạ không được chu đáo xin công tử lượng thứ cho!
Thiên Tứ thấy vẻ mặt và thái độ của nàng như vậy cảm động vô cùng, nhất thời quên hết mọi lẽ, buột miệng an ủi nàng rằng:
- Tiểu thư khỏi cần phải lo âu. Tại hạ tuy bất tài nhưng đã tìm ra căn bệnh của tiểu thư rồi. Trong người của tiểu thư có âm độc khí và nếu có thể, cũng phải chữa mất vài tháng mới khỏi hẳn được.
Thiến Thiến nghe nói vừa kinh hãi vừa mừng rỡ nhưng lại lộ vẻ buồn bã, đỡ lời:
- Vừa rồi trong lúc ngủ say thiếp nằm mê một giấc ác mộng.Trong cơn mộng thấy...
Nói tới đó,nàng hổ thẹn cúi gầm mặt xuống,rồi lại cầm một cái bánh nhét vào mồm Thiên Tứ,chứ không nói tiếp nữa.
Thiên Tứ nằm ngửa ở trên giường,được mỹ nhân lấy bánh cho ăn,thì thầm nhỏ to ở bên cạnh tai như vậy,chàng đã say mê.Những suy tư hồi nãy đều đã bay đi mất hết.
Chàng thấy Thiến Thiến hổ thẹn trông càng đẹp tuyệt,trong lòng ngây ngất ngay và bỗng nói rằng:
- Tiểu thư mơ thấy cái gì thế? Trong đó có tại hạ không?
Thiến Thiến lườm chàng một cái,rồi nửa cười nửa hờn đáp:
- Sao công tử lại quên rồi. Chẳng lẽ tiện thiếp lại không xứng với công tử hay sao? Bằng không,tại sao công tử cứ gọi người ta là tiểu thư hoài?
Thấy bộ mặt nửa cười nửa hờn của Thiến Thiến, Thiên Tứ không cầm lòng được,liền buột miệng đáp:
- Tiểu thư... à,Thiến Thiến,tại sao em lại nói thế! Chỉ sợ tại hạ không xứng phối hợp với giai nhân tuyệt sắc thôi...
Thiến Thiến thấy chàng nói như thế hớn hở vô cùng, mặt nàng như trăm hoa đua nở lại càng đẹp hơn trước nhiều hơn,nên Thiên Tứ chỉ nói tới đó rồi ngẩn người ra nhìn,quên cả nói tiếp.
Thiến Thiến thấy vậy cười khì một tiếng,cầm một miếng bánh lên nhét vào mồm chàng. Lúc này Thiên Tứ mới tỉnh ngộ và hối hận vừa rồi mình không nên nói như vậy. Nói như thế có khác gì mình đã nhìn nhận nàng ta là vợ mình rồi không.
Thiến Thiến không biết chàng đang nghĩ gì,nhưng vẫn thao thao bất tuyệt nói tiếp:
- Vừa rồi thiếp nằm mê thấy hai chúng ta đang đi một chiếc thuyền nhỏ trôi lênh đênh trên mặt bể,đang vui vẻ tươi cười thì bỗng thấy có hai chiếc thuyền khác ở đằng xa đi tới,chiếc thuyền nào cũng có một mỹ nữ tuyệt sắc. Khi họ tới gần cả hai đều vẫy tay kêu gọi công tử.
Thiên Tứ vừa ăn vừa nghe Thiến Thiến nói. Thoạt tiên chàng còn cười nhưng sau khi thấy vẻ mặt của Thiến Thiến nghiêm trang,chàng mới không dám cười nữa. Thiến Thiến thở dài một tiếng nói tiếp:
- Hai cô nương ấy không những đẹp tuyệt,mà còn hình như rất yêu công tử nên họ cứ mời công tử sang thuyền họ. Công tử bèn đứng dậy nửa muốn sang,nửa không nỡ. Lúc ấy thiếp đau đớn vô cùng, vừa nhận thấy thuyền của mình vừa bé nhỏ vừa mục nát,mình lại xấu xí và ốm yếu luôn,bằng sao được hai mỹ nhân kia,nên thiếp cũng nhận thấy để công tử sang với họ thì hơn.
Tuy Thiên Tứ không tin câu chuyện nằm mơ đó,nhưng thấy Thiến Thiến ứa nước mắt ra, trông rất tội nghiệp,bèn nắm chặt lấy tay nàng. Thiến Thiến thấy chàng nắm tay mình,trong lòng rất an ủi,thở dài một tiếng nói tiếp:
- Thiếp thấy mình ở trên bể cả không thấy bờ ở đâu hết,trong lòng sợ hãi vô cùng,liền yêu cầu công tử cho đi theo với. Sau quả nhiên công tử không nỡ bỏ thiếp mà cầm nắm lấy tay thiếp...
Dù Thiên Tứ là người sắt đá thấy thái độ của Thiến Thiến như vậy cũng phải cảm động,huống hồ chàng không phải là hạng người như thế. Chàng cũng nhận mình không nên nhẫn tâm phụ lòng nàng. Thiến Thiến lại nói tiếp:
- Công tử có biết không? Thiếp bị bệnh bất trị này từ hồi còn nhỏ,cha đã đưa thiếp đi khắp Trung Nguyên tìm người cứu chữa mà vẫn không gặp được một danh y nào cả. Tuy cha không chịu nói rõ sự thật cho thiếp hay,nhưng thiếp cũng biết số mạng của thiếp chả còn bao lâu nữa.
Thiên Tứ thấy nàng nói tới đây vẻ mặt khác thường không rầu rĩ chút nào, chàng ngạc nhiên vô cùng,đang định khuyên nàng vài câu thì nàng lại nói tiếp:
- Công tử hãy nghe thiếp nói đã. Sự thật thiếp chả muốn lưu luyến ở trên trần gian làm chi. Trước kia thiếp muốn sống là vì cha già, thấy ông ta chỉ có một mình thiếp là con thôi,nếu thiếp không may chết đi cha thể nào cũng đau lòng. Từ khi kết hôn với công tử đến giờ,thiếp mới thấy ông Trời đối xử với thiếp như vậy cũng không đến nỗi bạc bẽo lắm. Trước kia,tuy thiếp sống cô độc rầu rĩ bấy lâu năm,nhưng bây giờ đã được kết duyên với công tử thì dù thiếp có chết thiếp cũng không còn ân hận nữa.
Thiên Tứ là người dễ xúc động,nghe thấy Thiến Thiến nói như vậy cũng phải động lòng thương,liền ứa nước mắt ra mà khuyên bảo rằng:
- Thiến Thiến,em chớ có nói như thế. Vừa rồi tôi chả nói rồi là gì? Thế nào tôi cũng sẽ chữa khỏi bệnh của em.
Thiến Thiến mỉm cười,vội đỡ lời:
- Nếu công tử chữa khỏi bệnh cho thiếp thì còn gì hay bằng. Nhưng nếu chữa không khỏi thì sao?
- Em cứ yên tâm! Tại hạ tuy bất tài nhưng không bao giờ nói dối ai hết. Tại hạ...
- Sao công tử cứ luôn mồm nói câu tại hạ như vậy? Từ giờ công tử đừng dùng câu ấy nữa. Công tử nên rõ,không phải thiếp không tin công tử mà chỉ không tin ở sức khỏe của mình thôi. Hơn nữa,không phải thiếp nói khoác, người có phẩm hạnh và đức tính như công tử rất hiếm có,nên thiếp không muốn công tử vì người hay đau ốm này mà lỡ mất cuộc tương lai của công tử đi. Thiếp cũng không muốn quá ích kỷ một mình chiếm lấy thân và tình cảm của công tử.Dù thiếp khỏi hay không,thiếp cũng mong công tử đừng để cho hai mỹ nhân tuyệt sắc ngồi hai chiếc thuyền kia thất vọng...
Lời nói ấy của Thiến Thiến không những giải đáp mấy vấn đề nghi nan mà Thiên Tứ vẫn thắc mắc,đồng thời lại làm cho chàng khó xử và hoài nghi thêm,vì từ khi chàng tỉnh táo đến giờ chàng chưa hề nói rõ lai lịch và hoài bão của mình cho nàng hay,sao nàng lại biết rõ hoài bão của chàng như thế và tại sao nàng đoán biết trong lòng chàng có hai nàng Thiến Thiến nữa?
Thiến Thiến thấy Thiên Tứ ngơ ngác như vậy liền tủm tỉm cười nói:
- Có phải công tử cảm thấy lời nói của thiếp hơi đột ngột không?
Thiên Tứ lại kinh ngạc nhưng vẫn gật đầu nhìn nhận. Thiến Thiến hớn hở nói tiếp:
- Sự thật những cái đó không có gì lạ lùng hết. Mấy hôm trước sau khi chúng ta thành hôn,cha thiếp đã nói cho thiếp biết thân thế của công tử cho thiếp biết rõ,cả khi công tử say đã nói là có biết cả hai nàng cũng tên là Thiến Thiến. Trong khi nhàn rỗi thiếp mới đoán thầm công tử là người văn võ toàn tài,tất nhiên phải có hoài bão rất lớn. Khi nào thiếp lại dám giữ công tử ở yên một chỗ để mai miệt một nhân tài tuyệt vời của công tử như thế? Hơn nữa,nói đến hai nàng Thiến Thiến kia,họ tất phải là một đôi anh thư năng văn năng võ thì công tử mới có tình ý với họ chứ?
Thấy nàng nói như thế,Thiên Tứ mới vỡ nhẽ. Đồng thời chàng cũng phải kính phục trí tuệ thông minh của người vợ mới cưới này. Chàng cảm thấy lúc này chính là dịp may của mình,nên chàng khẳng khái đáp:
- Em Thiến Thiến đoán rất đúng! Tuy anh không dám tự phụ mình là một siêu nhân, nhưng cũng không dám coi thường mình. Lần này anh học hành thành công xuống núi, mục đích là định đi Trung Nguyên. Ngờ đâu,đi qua đây thấy có tờ cáo bạch của lệnh tôn trưng cầu một lương y và tuyên tế tử, trước kia anh có học cả y thuật nên muốn dịp này để cứu người độ thế. Vì vậy, anh mới tự dấn thân tới đây là thế...
Thiến Thiến vừa nghe, sắc mặt vừa thay đổi luôn luôn, lúc ngạc nhiên, lúc kinh hãi, lúc hớn hở, Thiên Tứ thấy thế liền ân cần hỏi:
- Thiến Thiến em thấy sao? Trong người khó chịu phải không? Ủa!...
Đột nhiên chàng như sực nghĩ tới một việc gì, liền nói tiếp:
- Chắc em đã mệt lắm rồi? Mau nằm nghỉ ngơi đi...
Thiến Thiến lẳng lặng ngả lưng xuống giường,nằm cạnh Thiên Tứ. Tay nàng nắm chặt lấy tay của chàng, không chịu buông. Thiên Tứ vội bắt mạch cho nàng rồi nói tiếp:
- Ngờ đâu tôi vừa đến tôn phủ thì ông cụ gác cửa lại tưởng tôi đến ứng tuyển gửi rể và ông ta không để cho tôi có dịp biện bạch gì cả. Đến khi gặp lệnh tôn, chưa kịp nói rõ ý muốn của mình thì đã bị uống phải Bách Hoa Tinh, làm cho tôi say sưa bất tỉnh...
Thiến Thiến nghe nói tới đó đã ôm mặt khóc nức nở. Thoạt tiên chàng không hiểu rõ tại sao nàng khóc như thế, nhưng chỉ hơi suy nghĩ chàng đã hiểu rõ liền. Chàng vội giải thích:
- Xin em đừng có hiểu lầm! Tuy anh nói như thế nhưng việc anh đã ngủ ở trong phòng em sáu bảy ngày liền, có khi nào anh lại không nhìn nhận cuộc hôn nhân của hai chúng ta... Thật đấy! La Thiên Tứ này là người rất trọng chữ tín, những lời anh vừa nói không bao giờ anh thay đổi hết! Nhưng có một việc này em thưa hộ với lệnh tôn là việc đổi họ thì dù sao anh cũng không chịu. Anh mồ côi cha mẹ từ hồi nhỏ,được nghĩa phụ đem về nuôi nấng dạy bảo, coi anh như con đẻ nhưng nghĩa phụ anh không kịp chờ anh trưởng thành để đền lại ân đức đó mà đã trước sau qua đời hết. Anh không biết lấy gì để đền ơn ông bà ấy mà nguyện giữ lại họ La suốt đời để đền ơn vạn nhất cho ông thôi. Sau này,dù anh có tìm thấy cha mẹ đẻ anh cũng giữ nguyên họ này.
Thiến Thiến nghe chàng kể qua loa thân thế và lai lịch của mình, nàng đoán chắc Thiên Tứ thế nào cũng có hoài bão lớn nhưng đó hoài bão là gì nàng không sao đoán được. Bây giờ nghe Thiên Tứ nói nàng mới biết,chàng không những là người rất hiệp nghĩa và lại là người biết nhớ ơn cũ. Vì thế nàng càng thương và kính mến thêm. Cho nên nàng vội lau chùi nước mắt với giọng nói rất êm dịu:
- Việc này công tử cứ yên tâm khỏi cần phải bận lòng tới, chắc em biết rõ nguyên nhân của anh vừa nói thể nào cha cũng không bắt buộc anh đâu... À, còn việc gì em chuyển đạt cho cha nữa không?
Thiên Tứ ngẫm nghĩ giây lát,rồi tiếp:
- Còn một việc nữa nhưng vừa rồi em đã nói rồi,đó là việc anh không biết rõ lai lịch của mình,mà cả cuộc đời của anh đã gặp gỡ cũng kỳ lạ lắm. Như sư phụ anh trời sinh đã bị dị tật suốt đời không được người đời lượng thứ, cho nên anh khimới bái sư phụ đã nguyện với sư phụ là sau khi học thành tài, không những vào giang hồ hoàn thành tráng chí cho ân sư,đồng thời để cho người đời hiểu rõ ân sư không phải là ác ma khả ố và đáng sợ như thế đâu. Sự thật ông ta là người rất nhân từ khả kính,khả ái và rất tội nghiệp nữa. Cho nên sau khi chữa khỏi bệnh cho em rồi anh phải vào Trung Nguyên ngay.
- Đại sự ấy khi nào em lại ngăn trở anh? Nhưng quý hồ anh nhớ nhà này là nhà của anh và trong nhà có một người vợ rất thương yêu anh,hễ lúc nào anh nhãn rồi là phải về nhà thăm em hay thăm ngôi mộ của em,vậy là em mãn túc lắm rồi.
Trải qua bao lần chuyện trò ấy Thiên Tứ không còn uất hận nữa mà còn nhìn nhận Thiến Thiến đã là vợ chính thức của mình rồi. Vì chàng thấy nàng đáng thương đáng mến vả lại khoáng đạt như thế thực là hiếm có. Sau cùng chàng nghe thấy nàng nói giọng bi quan như vậy,liền tỏ vẻ không vui và nghiêm nghị nói tiếp:
- Thiến Thiến sao em lại nói như thế! Anh đã bảo thế nào cũng chữa khỏi bệnh cho em, sao em lại không tin anh? Hơn nữa chuyến này anh đi Trung Nguyên có phải là biệt tích luôn đâu, lâu thì năm năm chóng thì ba năm,hễ lập được một công trạng rồi là anh cũng về thăm nom luôn, khi nào bệnh của em khỏi hẳn,chưa biết chừng hai chúng ta còn vào Trung Nguyên du lịch một phen nữa.
Thiến Thiến thấy chàng nói như thế cũng phải tin tưởng phần nào,nhưng khi nghe thấy chàng nói bảo đi dăm ba năm nàng lại tỏ vẻ hơi rầu rĩ liền. Sau khi nàng tựa vào lòng chàng với giọng u oán khẽ hỏi tiếp:
- Bệnh của em phải chữa bao lâu mới khỏi?
- Ba tháng hay nửa năm là cùng,anh cam đoan sẽ chữa cho em có thể nhảy được chạy được như người thường vậy.
Chàng tưởng nói như thế thể nào Thiến Thiến cũng mừng rỡ,ngờ đâu nàng lại thở dài một tiếng và nói tiếp:
- Sao lại nhanh thế? Như vậy có phải anh cũng rời khỏi em rất nhanh không?
Lúc này chàng mới biết nàng vẫn rầu rĩ vì lẽ ấy,cảm động vô cùng liền cúi xuống khẽ hôn nàng và nói tiếp:
- Em cứ yên tâm,sau khi em lành mạnh anhcòn truyền thụ cho em môn nội công và chờ khi nào em thuộc lòng rồi anh mới đi. Như vậy trong lúc anh vắng mặt,em cứ gắng sức luyện tập,không bao lâu sẽ trở nên nữ hiệp khách đi lại trên mái nhà như đi trên đất bằng vậy.
Thiến Thiến thấy Thiên Tứ tự động hôn mình như vậy khoan khoái vô cùng,cũng vội giơ tay lên ôm chặt lấy cổ chàng nhưng nàng vẫn hổ thẹn,vội nhắm nghiền mắt lại và hai má đỏ bừng. Khi nghe thấy chàng nói dạy võ công cho, nàng mở mắt ra hỏi lại:
- Có thật anh bằng lòng dạy em luyện võ không? Nhưng em ngu dốt lắm, lúc ấy anh đừng có bực mình nóng lòng sốt ruột mà mắng mỏ em nhé!...
Hai người chuyện trò đến trời sắp sáng tỏ,Thiến Thiến bỗng giật mình kêu "ủa" và nói tiếp:
- Công tử buông em ra,để em đi dặn Tỷ Ngọc làm thức ăn cho công tử ăn.
- Vừa rồi tôi ăn điểm tâm cũng hơi ngang dạ rồi, vả lại lúc này trời mới sáng tỏ,em thức suốt đêm như thế nên ngủ lại một giấc nữa thì hơn.
Thiến Thiến thấy Thiên Tứ thương mình như vậy khoan khoái vô cùng nhưng nghĩ đến chàng bảy tám ngày không ăn uống gì nàng lại không yên nhất định đòi dậy, nên bắt buộc Thiên Tứ phải điểm yếu huyệt ngủ để cho nàng ngủ một giấc đã,rồi chàng mới đứng dậy đi ra tủ áo lấy một bộ áo mặc vào và ngồi lên trên ghế luyện tập nội công. Khi chàng luyện xong thì Thiến Thiến cũng vừa thức tỉnh,nàng vội gọi nữ tỳ vào lấy nước rửa mặt và dọn cơm cho chàng ăn.
Một lát sau Tỷ Ngọc bưng nước vào,thấy Thiên Tứ đã tỉnh lại liền chạy vào chào mừng. Thiến Thiến bảo Tỷ Ngọc mau xuống bếp pha một ấm sâm lên cho chàng uống trước.
Ăn cơm sáng xong,Trương Vân Đạt cũng vào phòng thăm hai người. Tuy ngượng nghịu,nhưng Thiên Tứ vẫn phải chào bố vợ. Vân Đạt cười ha hả, an ủi chàng vài câu rồi mượn cớ đi ra bên ngoài ngay.
Suốt ngày hôm đó Thiên Tứ không gặp lại nhạc phụ nữa, Thiến Thiến đã bảo Tỷ Ngọc đi mời ông ta vào để nói chuyện của Thiên Tứ,nhưng ông ta đi đâu cũng không ai biết hết.
Khi ăn cơm chiều Thiên Tứ sức nhớ đến con Tiểu Ngân,liền nói cho Thiến Thiến nghe. Thiến Thiến bảo Tỷ Ngọc đưa chàng đi xem Tiểu Ngân. Từ khi chàng tới sơn trang tới giờ ngót mười ngày rồi,nay mới bước ra khỏi tòa nhà đồ sộ ấy.Tỷ Ngọc đưa chàng lên một cái đồi nho nhỏ,chàng đứng ở trên đỉnh đồi có thể trông thấy cả thành Túc Châu nhưng chàng tìm mãi cũng không thấy Tiểu Ngân đâu,liền rú lên một tiếng rất khẽ thôi chứ không dám rú kêu như lúc thường vì sợ mọi người kinh hoảng.
Sau cùng,chàng đành phải đi xuống dưới chân đồi tìm kiếm. Khi đi vào trong rừng, chàng mới thấy không có bóng người nào ở quanh đó mới dám giở khinh công ra,nhưng chàng không giở hết tốc độ vì còn muốn thưởng thức cảnh đẹp của Kim Toàn Viên này.
Một lát sau chàng đã đi quanh Kim Toàn Viên một vòng rồi mà vẫn không thấy Tiểu Ngân đâu hết,nóng lòng sốt ruột vô cùng liền vội nhảy lên ngọn cây,định lớn tiếng kêu gọi thì bỗng thấy bên lề núi có một cái bóng người nho nhỏ xuất hiện và chỉ thoáng cái mất dạng liền.
Chàng rất thắc mắc không hiểu người nào ở trong Kim Toàn Viên này mà lại có khinh công nhanh đến như thế. Thoạt tiên chàng tưởng là Vân Đạt nhưng nhìn kỹ lại thấy thân hình của người rất bé nhỏ,nên chàng mới biết là người khác chứ không phải là Vân Đạt. Chàng lại nghĩ tới Trương Thiến Thiến vừa rồi dặn mình mau trở về,nên chàng quyết định quay trở về chữa bệnh cho nàng ta chứ không đi tìm con Tiểu Ngân nữa.
Chàng giở khinh công tuyệt mức,chỉ trong nháy mắt đã về tới trước cửa phòng của Thiến Thiến rồi. Nhưng một điều khiến chàng rất kinh ngạc là thấy Tỷ Ngọc bị người điểm huyệt, đang đứng ngẩn người ra ở chỗ lối đi, chàng kêu thầm: "Nguy tai", vội tát vào người của Tỷ Ngọc một cái để giải huyệt cho nàng ta rồi chàng vào trong phòng Thiến Thiến ngay nhưng đã muộn rồi...
Người Hai Đầu Người Hai Đầu - Trần Thanh Vân Người Hai Đầu