Đừng lo ngại cuộc sống sẽ kết thúc, hãy lo ngại cuộc sống chẳng bao giờ bắt đầu.

Grace Hansen

 
 
 
 
 
Tác giả: Trần Thanh Vân
Thể loại: Kiếm Hiệp
Nguyên tác: Lưỡng Thủ Quái Nhân
Biên tập: Buusan Nguyen
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 62
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8477 / 50
Cập nhật: 2018-02-01 21:41:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3: Dắt Bò Vào Mục Trường Gây Họa Lớn
úc ấy trời đang mưa tuyết, gió bấc thổi tới giá lạnh như dao cắt. Cánh đồng cỏ bị tuyết phủ lấp hẳn nên không sao phân biệt đâu là bãi cỏ đâu là đồi núi nữa!
Thiên Tứ tuổi mới lên chín, một thân một mình mặc bộ áo vải đơn, đi lang thang trên mặt tuyết. Gió bấc thổi tới khiên mặt y rét đến tái mét, môi cũng thâm tím, hai tay cứ xoa vào nhau hoài, người thì run lẩy bẩy, nhưng y vẫn không có vẻ gì là sợ hãi, cứ tiến thẳng về phía trước.
Y vừa đau lòng vưa hoang mang không biết bây giờ nên đi đâu? Y không hận ai, chỉ đau lòng thôi. “Vì không ngờ bỗng dưng chị Xảo Yến lại giở mặt với mình như thế? Mọi khi chị ấy vẫn bênh vực mình, cấm sư huynh hà hiếp mình, nhưng lần này chị ấy lại xúi giục sư huynh đánh đập mình, bắt buộc mình phải bỏ chạy tới chốn hoang vu này.”
Y biết mình không thể nào ở lại mục trường Lũng Tây nữa. “Tuy người ở trong mục trường ai cũng thương mên mình, nhưng bây giờ tiểu thư nghìn vàng của trường chủ đã ghét bỏ mình, thử hỏi còn ai dám dung nạp mình nữa không?”
Lúc này y hoang mang vô cùng vì y không nghĩ ra được nên đi đâu? Ngoài mục trường Lũng Tây, còn nơi nào để cho y được ăn ở và học hỏi tài ba như ở đây không?
Y cứ lững thững đi vòng qua một ngọn đồi lớn tuyết phủ kín, bỗng y thấy phía trước có một cái gò tuyết cao bằng nửa người nằm chắn lối đi. Y liền giẫm lên cái gò ấy để tiến về phía bên kia, ngờ đâu bỗng có tiếng kêu “Hò” từ dưới cái gò ấy vọng lên. Tiếp theo đó cái gò bỗng tự động nổi cao ngay lên. Y giật mình kinh hoảng, trượt chân một cái té ngay xuống bên dưới. Y vội đạp chân một cái, đã đứng ngay lên rồi vội quay lại nhìn, vừa kinh hãi vừa mừng rỡ.
Thì ra đó là một con bò nằm ở đấy bị tuyết phủ lên, y lại tưởng là một cái gò, nên vừa giẫm chân vào lưng bò thì con vật đã kêu “Hò” một tiếng và đứng lên ngay. Trái lại y rất mừng rỡ là vì vốn thích bò nhất, ngờ đâu nơi đây lại may mắn gặp được một con. Con bò này có đôi mắt đỏ như máu và lóng lánh như hai ngọn đèn. Nó đang trợn mắt nhìn y, mũi nó phun ra những luồng hơ trắng liên tiếp.
Thiên Tứ thấy vậy kinh hãi thầm, tưởng con bò này bị điên, nhưng y vẫn theo thói quen gọi nó một tiếng để tỏ ra mình là bạn của nó chứ không phải kẻ địch.
Con bò nghe thấy tiếng kêu của y, hai mắt không còn hung ác như trước. Nó rung người một cái, tuyết phủ ở trên người nó đều rụng xuống đất hết, và đã lộ ra những điểm kì lạ hơn bò thường.
Thì ra con bò này không những to gấp đôi bò thường mà mình còn mọc đầy lông trắng bóng nhoáng, đầu nó hao hao đầu ngựa, hai cái sừng cong cong dài chừng một thước rưỡi, bốn cái chân nó như bốn cái trụ vừa to vừa khỏe. Bên trên bốn móng chân lại có bốn chùm lông đen rất dài. Ngoài ra, móng chân của nó hơi giống chân hổ, dưới bụng còn có một cái vú thật to giống như cái hồ lô rượu, đuôi dài và lông đuôi quét gần tới mặt đất.
Thiên Tứ thấy con bò kinh dị như vậy ngạc nhiên vô cùng bèn hỏi:
- Ngoan ngoãn! Mi có phải là bò không?
Con bò quái dị nghe thấy y lên tiếng hỏi liền từ từ đi đến cạnh.
Thiên Tứ sống cạnh loài bò từ nhỏ đến giờ nên rất thuộc tính nết của chúng. Lúc này y thấy con bò quái dị, tuy khác bò thường nhưng y vẫn dùng những động tác đối phó với bò thường để an ủi vuốt ve nó thử xem. Ngờ đâu con bò quái dị vươn cổ thật dài lên kêu “Hò, hò, hò” ba tiếng và ngoan ngoãn đứng yên để y vuốt ve. Thiên Tứ mừng rỡ vô cùng, quên cả sự đau khổ, liền nhảy lên lưng con bò, khẽ vỗ vào cổ nó một cái và nói:
- Ngân ngưu! Đi thôi!
Vì thấy lông của nó màu trắng như bạc nên gọi nó là Ngân Ngưu. Con Ngân Ngưu ấy cũng kì lạ thật. Nó quay đầu lại nhìn Thiên Tứ một cái, kêu “Hò” một tiếng và rảo cẳng phóng đi luôn.
Thiên Tứ ngồi trên lưng bò, thấy cảnh vật ở hai bên núi như bay giật lùi, gió tạt vào mặt và tuyết bắn vào người đau đớn khôn tả. Con bò bạc ấy càng chạy càng nhanh, không khác gì đằng vân giá vũ, và y cảm thấy ngồi trên lưng nó rất êm. Đồng thời chân lông của nó tỏa ra những luồng hơi nóng, nên y không thấy giá lạnh như trước nữa.
Thiên Tứ không thấy rét run như lúc trước mặc dù con Ngân Ngưu phóng chạy như bay. Y khoái chí liền vươn cổ hú lên một tiếng thật dài. Con Ngân Ngưu cũng kêu lên “Hò hò” và phóng nhanh hơn trước nhiều.
Một lát sau con Ngân Ngưu đã phi tới đỉnh một ngọn đồi, trên đó có một cây cổ thụ rất to và cành lá rậm rạp như một chiếc lọng lớn, dưới gốc cây xung quanh hơn trượng không có một chút tuyết nào và còn che đươc cả gió lạnh nữa. Thiên Tứ bỗng nghĩ ra được một kế, vội bảo với con Ngân Ngưu ngừng chân lại
Con bò ấy hình như biết nghe tiếng người, đang phóng nhanh như vậy mà Thiên Tứ bảo ngừng chân, nó đứng yên ngay.
Thiên Tứ bỗng vỗ tay vào cổ nó một cái, rồi nhảy xuống đất và tiến thẳng đến gốc cây kín gió ngồi xuống vận công điều tức liền.
Con Ngân Ngưu thấy Thiên Tứ ngồi ở chỗ đó lắc đầu mấy cái rồi y nằm ngay xuỗng chỗ bên cạnh.
Thiên Tứ hành công xong lại luyện một hồi quyền cước. Lúc này y mới cảm thấy đói bụng, bụng kêu như nước sôi vậy.
Còn con Ngân Ngưu thì vừa nhai cỏ vừa lim dim ngủ. Thiên Tứ thấy cái vú của nó đầy sữa như vậy liền thèm rõ dãi. Đói quá không sao chịu được, y bèn ngồi cạnh con bò, giơ tay ra thử rờ vào vú của nó xem sao? Thấy con bò không có phản ứng gì hết, y mới dám cuối đầu xuống bú luôn. Con bò quay đầu lại nhìn một cái rồi lại nhắm mắt ngủ luôn.
Thiên Tứ cảm thấy sữa con Ngân Ngưu vừa thơm vừa ngọt, chứ không hôi như sữa của những con bò thường. Bú no rồi y cảm động vô cùng, nằm gối đầu vào bụng con bò, nhỏ nhẻ kể lể tâm sự của mình cho con bò hay.
Không biết con bò ấy nghe có hiểu lời y nói hay không? Nhưng chỉ thấy nó vẫn nằm nhắm mắt, mồm vẫn nhai cỏ, thỉnh thoảng quay đầu lại mở một con mắt lên ngó nhìn thằng nhỏ nằm ở cạnh đó.
Thiên Tứ thấy thái độ của con bò như vậy rất mãn ý. Vì xưa kia y vẫn thường kể lể tâm sự của mình với con bò đen nhánh như thế. Con bò già đen ấy vẫn nhìn y như vậy, và thỉnh thoảng còn kêu “hò hò” hai tiếng, hình như đã trả lời y rồi.
Thiên Tứ ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, thấy bốn bên vẫn còn u ám, nơi đó lại là mộn chốn hiu quạnh, không thấy một bóng người nào hết nên y rầu rĩ vô cùng, nghĩ bụng:
“Nơi đây chả là chỗ ông già quái dị dạy ta luyện nội công hồi nọ là gì? Môn nội công tâm pháp của ông ta công hiệu thực! Chắc ông ta tài ba lắm? Ta phải theo ông ta học hỏi mới mong tài giỏi được, nhưng biết ông ta ở đâu mà tìm kiếm?...
Y nhận cứ ở mãi nơi đó cũng vô ích nên vội bảo con Ngân Ngưu rằng:
- Ngân Ngưu, chúng ta đi tới chỗ có người ở đi? Bằng không…
Hình như con Ngân Ngưu cũng hiểu ý nghĩa lời nói ấy nên nó đứng dậy ngay, Thiên Tứ lại tưởng nó có chủ nhân khác và nó biết đường đi về nhà của chủ nhân nên y mừng thầm và nghĩ tiếp:
“Nếu được về nhà chủ nhân của nó cũng hay! Ta sẽ làm việc cho chủ nhân nó để tạm kiếm miếng cơm ăn…”
Nghĩ đoạn, y phi thân lên lưng nó ngay và bảo rằng:
- Chúng ta đi thôi.
Chờ y ngồi vững rồi con Ngân Ngưu lại phóng về lối cũ. Thiên Tứ tưởng nó về nhà chủ nhân của nó thực, nên cứ để mắt cho nó đưa đi đâu thì đi. Không bao lâu y đã trông thấy đằng xa có một cái trại lớn, nhưng khi tới gần mới biết con Ngân Ngưu lại đưa mình quay trở về mục trường Lũng Tây.
Y đang ngạc nhiên, bỗng thấy cửa trại rộng bên trong có mấy người cỡi ngựa phi ra. Từ khi luyện tập tọa công tới giờ, hai mắt của y rất sáng, người ấy là tổng quan Tô Chí Oai, đầu mục vòng ngựa Vương Anh, đầu mục vòng bò Hạ Võ với Trần Tứ.
Y không hiểu trời giá lạnh như vậy, mấy người đó còn đi đâu? Ngày thường mấy người ấy rất có cảm tình với y nên y muốn tiến lên hỏi thăm xem họ đi đâu và có việc gì.
Cả hai bên đều phóng rất nhanh, chỉ trong nháy mắt những người nọ đã trông thấy Thiên Tứ rồi. Trần Tứ bỗng lớn tiếng kêu gọi:
- Thiên Tứ đi đâu thế? Có mau trở về không…?
Con Ngân Ngưu chạy rất nhanh, không bao lâu Thiên Tứ đã tới cạnh mấy người kia rồi. Nghe thấy Trần Tứ gọi như thế, y cảm động vô cùng vội bảo con Ngân Ngưu:
- Ngừng lại!
Con bò quái dị ấy dừng chân ngay và đứng ở chỗ cách mấy người kia chừng năm thước. Bọn Trần Tứ trông thấy con Ngân Ngưu quái dị như vậy cũng kinh ngạc vô cùng. Trần Tứ lại lên tiếng hỏi tiếp:
- Con đang cỡi con vật gì thế?
Thiên Tứ vỗ đầu con Ngân Ngưu đáp:
- Con bò!
Chí Oai là người rộng kiến thức như thế mà chưa hề trông thấy một con thú nào nửa bò nửa ngựa như thế này. Nhưng y là người rất trầm tĩnh, nên y chỉ tỏ vẻ hơi ngạc nhiên thôi, rồi đưa hai mắt nhìn con bò một cái và hỏi Thiên Tứ:
- Thiên Tứ, từ sáng tới giờ ngươi đi đâu thế? Trường chủ không thấy ngươi có hỏi Yến tiểu thơ. Thoạt tiên Yến tiểu thơ cũng bảo không biết, nhưng sau cô ấy lẳng lặng đi đến nhà Trần Tứ để kiếm ngươi mà không thấy, lúc đó cô bé mới lo âu liền về thưa trường chủ ngay, trường chủ rất thương ngươi, thấy thế liền gọi Yến tiểu thơ với Kim Vũ tới hỏi chuyện. Khi đã biết rõ nguyên nhân, ông ta liền la hai người bọn họ một hồi và bảo bọn ta tìm ngươi ngay…
Thiên Tứ nghe Chí Oai nói như thế cảm động đến ứa nước mắt ra. Y không ngờ Xảo Yến lại biết hồi tâm và đi khắp nơi tìm kiếm mình như vậy. Đồng thời, y cũng không ngờ trường chủ lại coi trọng mình đến thế?
Chí Oai thấy hai mắt của Thiên Tứ đỏ ngầu và ươn ướt liền đổi giọng đáp:
- Thôi ngươi mau vào trong trại để yết kiến trường chủ ngay cho ông ta khỏi lo âu, và ngươi cũng nên đi gặp Kim Vũ với Yến tiểu thư. Có lẽ lúc này cô bé đang khóc cũng nên.
Nói xong, y quay đầu ngựa trước, mấy người kia cũng quay đầu ngựa theo y vào trang trại ngay. Thiên Tứ thúc con Ngân Ngưu đi sau cùng.
Mọi người phi ngựa tới trước chuồng ngựa. Tuy Thiên Tứ hãy còn nhỏ nhưng theo Trị Văn học văn bấy lâu nay đã biết lễ nghi như thế nào nên chờ mọi người nhảy xuống ngựa xong, y cũng nhảy xuống theo và tiến lên cảm tạ từng người một. Vì phải vội vào yết kiến trường chủ nên Thiên Tứ thuận tay nhốt con Ngân Ngưu vào chuồng ngựa luôn.
* * *
Thư phòng riêng của Trị Toàn được trang hoàng rất lịch sự. Lúc ấy lão trường chủ đang ngồi cầm cuốn sách nhưng không thấy giở trang nào ra đọc mà chỉ cau mày lại như đang suy nghĩ một vấn đề gì nan giải vậy.
Tô Trị Toàn vội đáp:
- Cứ vào!
Thiên Tứ vội lùi bước vào quì vái ba lạy. Xưa nãy y vẫn là người kém ăn nói, tuy trong lòng muốn nói mấy câu để cảm ơn nhưng y không hiểu nên nói thế nào cho phải chỉ đành cuối đầu vái mấy cái để thay những lời nói ấy thôi.
Trị Toàn thấy y mồm ấp úng và cứ gật đầu hoài như vậy liền tỏ vẻ vui mừng, từ từ xua tay ra hiệu bảo y đứng dậy, và một tay thì vuốt râu nói:
- Con nhỏ xấu tính lắm, Thiên Tứ không nên bận lòng vì nó! Vũ nhi cũng hãy còn ít tuổi, tính hay xúc động, sự thực lão phu biết cả hai đứa ấy đều là người lương thiện…
Nói tới đó, y ho khan một tiếng rồi tiếp:
- Sự thực lão phu cũng là người từng trải, biết rõ tính nết của những người thiếu niên bao giờ cũng háo thắng. Sau này nếu chúng còn hà hiếp ngươi thì ngươi cứ việc ra tay trả đũa… Hà! Sự thực ngươi là một người rất thuần hậu, nhưng căn cốt thuộc hạng thượng thừa. Nếu ngươi chịu học pho Địa Sát chưởng pháp của lão phu thì chỉ nửa năm thế nào tài nghệ của ngươi cũng hơn anh em chúng nó ngay,… nhưng…
Nói tới đó lão trường chủ lại cứ ho khan mấy tiếng và cứ đăm chiêu ngắm nhìn Thiên Tứ hoài, ngờ đâu Thiên Tứ không hiểu ý nghĩa lời nói đó, không biết trường chủ muốn thu mình làm đồ đệ. Hơn nữa, y cứ cho pho Địa Sát chưởng pháp ấy quá ác độc, nếu luyện thành công, chỉ ra tay tấn công một cái là đả thương người ngay. Như vậy muốn vỗ vai hay bắt tay người khác để làm quen với nhau cũng không tiện. Mặc dù y có những y nghĩ ấy, nhưng lúc này y thấy Trị Toàn đối xử với mình như vậy, trong lòng đã rất cảm động. Nếu Trị Toàn cứ nói trắng ra muốn nhận y làm đồ đệ, có lẽ y không do dự gì cả mà nhận lời ngay chứ không sai.
Trị Toàn thấy Thiên Tứ cứ đứng ngẩn người ra, chẳng nói chẳng rằng, trong lòng có vẻ không vui, sau y nghĩ bụng:
“Y hãy còn nhỏ, sau này có nhiều cơ hội. Chờ lúc nào y tự lên tiếng xin làm đồ đệ, lúc ấy ta sẽ thu nhận y cũng chưa muộn”
- Thôi được, ngươi hãy đi ra ngoài kia đi!
Thiên Tứ cung kính vái Trị Toàn một lạy rồi mới đi ra ngoài. Y định vào nhà trong thăm Xảo Yến, ngờ đâu y chưa bước chân đi đã nghe thấy bên ngoài hàng rào có mấy tiếng bò ngựa kêu vọng vào. Nghe tiếng rất đinh tai ấy, y biết ngay con bò đó đang phẫn nộ vô cùng, và cũng nhận ra đó là tiếng kêu của con Ngân Ngưu. Y kinh hoảng vô cùng, vội rảo chân chạy ra bên ngoài. Vừa ra tới cửa lớn thì y đã nghe tiếng người la ngựa hí rất ồn ào chạy tới rồi. Y vội chạy tới cạnh bờ tường đưa mắt nhìn ra đã cả kinh thất sắc.
Thì ra trước một chuồng ngựa đang có mấy chục con ngựa chạy loạn xạ, kêu hí luôn mồm, còn con Ngân Ngưu cứ đuổi theo đàn ngựa dùng sừng húc, chân đá, con nào bị nó đá trúng là vỡ bụng lòi ruột chế một cách thảm khốc liền.
Mười mấy tên mục đồng với mã sư tay cầm thương bổng với dây thừng vừa đuổi theo vừa kêu la, nhưng khi con Ngân Ngưu quay đầu lại thì bọn người ấy lại rút lui luôn, không ai dám tới gần nó cả.
Vì chỗ mình đứng cách nơi xảy ra thảm kịch cũng khá xa, Thiên Tứ biết kêu gọi chưa chắc con Ngân Ngưu đã nghe thấy, nên y đành rảo cẳng chạy về phía đó. Đang lúc ấy lại có một bọn cung thủ, người nào người nấy đều cầm cung tên, vừa tiến tới gần vừa nhắm con Ngân Ngưu bắn luôn. Tuy Thiên Tứ tức giận con Ngân Ngưu vì nó đã giết chết nhiều ngựa như vậy, nhưng y lại rất ưa thích và thương tiếc nó vô cùng, nên không nhẫn tâm trông thấy nó bị bắn chết đành phải dừng chân nhắm nghiền hai mắt lại.
Ngờ đâu y nghe thấy tiếng bò rống rất lớn. Tiếp theo đó lại có tiếng người thất thanh kêu la. Y vội mở mắt ra nhìn mới hay những mũi tên của bọn cũng thủ đã bắn trúng mấy con ngựa ngã lăn ra đất còn con Ngân Ngưu thì chẳng có việc gì cả. Trái lại nó còn đang rất hăng máu xông thẳng vào đám đông để húc những người vừa dùng cung tên bắn nó.
Bọn cung thủ thấy con bò hung hăn như vậy không kịp bắn tiếp, người nào người nấy cả kinh thất sắc vội vứt cả cung tên xuống đất bỏ chạy tán loạn liền.
Ngân Ngưu chạy như bay, chỉ trong nháy mắt nó đã đuổi kịp một người. Nó liền cuối đấu xuống, dùng sừng hất mạnh một cái, người nọ đã bị tung lên cao ngay.
Thiên Tứ thấy vậy vừa lo âu vừa tức giận rú lên mấy tiếng thực lớn, và rảo cẳng chạy thẳng tới quảng trường.
Lạ thực! Còn bò vừa nghe thấy tiếng rú kêu của Thiên Tứ liền dừng chân lại ngay.
Còn người bị con bò hất tung lên cao hơn trượng và đang rớt xuống, nếu cứ để y rớt thẳng xuống đất dù không vỡ sọ chết thì cũng bị gãy tay. Đang lúc nguy hiểm đó đột nhiên có một đen nhảy lên giơ tay ra đỡ luôn lấy người nọ rồi từ từ hạ xuỗng đất.
Thiên Tứ xa xa trông thấy như vậy vừa kính phục vừa ngưỡng mộ, sau y nhìn kĩ mới biết đó là Tô Chí Oai, tổng quản sự của mục trường. Y vẫn mặc cái áo dài, tay vẫn cầm ống điếu nhẹ nhàng đặt người nọ xuống đất, rồi xông lại chỗ con Ngân Ngưu luôn.
Lúc ấy hung tính của con Ngân Ngưu đã dịu dần, nó chỉ quay tít ở giữa quảng trường để tác oai thôi chứ không húc và đá người lẫn ngựa nữa.
Chí Oai thừa cơ lướt tới phía sau con Ngân Ngưu, rồi đột nhiên nhảy lên cao hơn trượng, tay phải cầm ống điều nhắm mắt con bò điểm xuống, tay trái thì dùng Phách Không chưởng nhắm đầu nó tấn công luôn.
Con Ngân Ngưu bỗng phát hiện trên không có người, nó rống một tiếng thật lớn, bốn chân nhún mạnh, người nó cũng bay luôn lên không nửa trượng, dùng đầu húc thẳng vào bụng dưới của Chí Oai.
Chí Oai không ngờ động tác của con bò lại nhanh nhẹn như vậy, hai thế một thức của mình vô hình chung đả trật đích, thế Phách Không chưởng đáng lẽ đánh vào đầu con bò nay chỉ có thể đánh vào lưng nó thôi, nều cứ tiếp tục như thế mà không thu chiêu nhảy sang một bên tránh né thì bụng y thế nào cũng bị sừng bò húc trúng. Lấy mạng người để đổi với mạng thú thật không đáng chút nào, bất đắc dĩ y phải thu thế công lại, phất mạnh hai tay một cái người đã lên thêm được ba thước, thừa thế dùng hai chân nhắm hai mắt con bò đá luôn.
Con bò húc không trúng bụng Chí Oai và nó cũng vừa hết đà nên người nó rớt xuống bên dưới ngay nhưng chân nó chưa chạm vào mặt đất đã văng mình ra ngoài hai trượng liền.
Cũng vì thế mà hai chân Chí Oai mới đá hụt. Tuy vậy, y là người có võ công rất cao siêu, nên chỉ thấy y khẽ xoay người đã phi thân lên con bò liền. Y định vận hết công lực dùng Thiên Cân Trụy để giẫm vào lưng con Ngân Ngưu. Y yên chí dù con bò không gãy xương sống chết tốt thì ít nhất cũng bị gãy một vài cái xương sườn, bị thương nặng mà nằm lăn ra đài chứ không sai?
Ngờ đâu sự thật lại trái ngược hẳn. Y giẫm vào lưng con bò nó chỉ dừng lại thôi chứ không suy suyển gì cả. Trái lại, việc giẫm lên lưng nó làm cho nó nổi hung lên. Nó ngẩng mặt lên trời rống lên một tiếng, hất cái đuôi thật dài lên không khác gì một cây roi bạc, nhằm hai ống chân của Chí Oai quất tới.
Chí Oai không ngờ con bò biết dùng đuôi tấn công mình như vậy nên hoảng sợ vô cùng vội tung mình nhảy lên cao ngay.
Con Ngân Ngưu thấy quất không trúng, đột nhiên quay đầu lại trợn tròn đôi mắt đỏ như máu bắn ra hai luồng hung quang nhìn thẳng vào mặt Chí Oai, hai chân trước đá xuống đất mấy cái, mũi phun ra hai luồng khói trắng, hầu như muốn nhảy vồ lấy Chí Oai vậy.
Chí Oai cả giận nghĩ bụng:
“Với thân phận của mình mà không diệt trừ nổi con bò quái dị này, nếu đồn ra bên ngoài thì ta còn mặt mũi nào mà nhìn thiên hạ nữa.
Nghĩ như vậy, vừa xuỗng tới mặt đất đã vận Địa Sát huyền công thần chưởng lên. Chỉ trong nháy mắt hai bàn tay của y đã đỏ như lửa, rồi y liền nhắm đôi mắt của con Ngân Ngưu tấn công luôn.
Tuy con Ngân Ngưu không biết thế thức chưởng pháp gì hết, chỉ thấy đối phương tấn công là nó cuối đầu tránh né luôn. Đồng thời, nó còn nhảy vồ tới dùng sừng húc địch thủ luôn là khác. Nhờ nó cuối đầu như thế, vô hình chung hai cái sừng của nó đã che chở cho hai con mắt của nó, nên chỉ nghe thấy phụp một tiếng, chưởng lực của Chí Oai đã đánh trúng vào hai cái sừng. Con Ngân Ngưu chỉ hơi sững lại một chút rồi xông lên húc như cũ.
Chí Oai thấy vậy cả kinh, vội nhảy sang bên trái để tránh né. Con Ngân Ngưu vừa xông qua người y, chỉ cách có nửa tấc nửa thôi là y đã bị con Ngân Ngưu húc phải, thực là nguy hiểm vô cùng.
Chí Oai thấy diệp may hiếm có, định dùng thế Sát Thần Cử Hỏa in hai bàn tay vào bụng con bò. Quả nhiên thế đó đã in trúng, con bò chịu không nổi hơi nóng của chưởng lực ấy liền rống lên một tiếng, thân hình của nó đã đổ ngay về bên trái liền.
Chí Oai mừng rỡ khôn tả, đang định tiến lên bồi thêm một thế nữa để đánh chết con bò quái dị này ngay. Ngờ đâu con Ngân Ngưu chỉ bị thương nhẹ thôi, nó thấy Chí Oai nhảy tới liền dùng đuôi quất mạnh một thế, Chí Oai sơ ý không kịp đề phòng, bị đuôi nó quất trúng, đau đến kêu “hự” một tiếng, vừa đau vừa tức giận nên y chết giấc ngay tại chỗ.
Lúc ấy Thiên Tứ vừa chạy tới trông thấy con bò đả bị thương tổng quản sợ gây nên tai họa lớn, tức giận khôn tả khỏi cần biết có địch nổi con Ngân Ngưu hay không liền thét lên một tiếng nhảy xổ lại ngay.
Con Ngân Ngưu bị đánh trúng một chưởng té ngã hơi nghỉ ngơi một chút lại rống lên một tiếng rồi đứng dậy ngay, nó vừa trông thấy một cái bóng đen nho nhỏ nhảy xổ tới không biết nếp tẻ gì hết liền cuối đầu xuống định húc.
Thiên Tứ vừa nhẩy xổ tới bỗng trông thấy con Ngân Ngưu đứng dậy trong lòng đã hơi hoảng sợ vì công lực của y tuy đã luyện tới mức khá cao, nhưng y không biết cách vận dụng nên thấy con bò đứng dậy như vậy mà cũng không sao ngừng chân lại được. Trái lại, y còn lao vào chỗ giữa hai cái sừng con bò là khác.
Đang lúc ấy y bỗng nghe thấy giọng nói khàn khàn kêu gọi:
- Thiên Tứ không nên làm như thế!
Đồng thời y còn nghe thấy một tiếng thất thanh kêu la rất bén nhọn, y đã nhận ra đó là tiếng nói với tiếng kêu của hai cha con trường chủ, nhưng lúc ấy y đã nằm trên đầu bò rồi. Nhờ có trí khôn rất nhanh, y vội dùng hai tay ôm chặt lấy hai cái sừng bò tuy vậy người y vẫn bị sức mạnh con bò hất tung lên. Mặc dù hai chân đã bị chổng lên trời y vẫn không chịu buông tay vì y nghĩ thầm:
“Nếu ta buông tay ra người của ta thế nào cũng bị quăng ra ngoài khi rớt xuống đất không chết cũng bị thương nặng.”
Vì vậy người y bị hất lộn một vòng, lúc rớt xuống lưng y vừa đè lên lưng con bò kêu đến “bộp” một tiếng, tuy xương cốt của y rất cứng cỏi nhưng cũng đau đến nhăn mặt lại.
Con bò giật mình kinh hãi cứ cắm đầu ù té chạy luôn.
Thiên Tứ nắm ngửa trên lưng con bò thấy cảnh vật hai bên đi giật lùi và nhanh như bay vậy y càng hoảng sợ thêm hai tay vẫn nắm chặt hai cái sừng bò, đồng thời y lại còn dùng hai chân quặp chặt lấy bụng nó nữa.
Trường chủ Tô Trị Toàn vừa ra tới nơi thấy vậy kinh hoảng và không kém tức giận liền giở khinh công ra đuổi theo con Ngân Ngưu để cứu Thiên Tứ nhưng con Ngân Ngưu chạy nhanh như gió, dù Trị Toàn xưng hùng Lũng Tây thực những cũng không sao đuổi kịp nó.
Trị Toàn thấy vậy tức giận khôn tả liền nhặt lấy miếng băng ở trên mặt đất lên ném.
Tuy mấy miếng băng đó không phải là ám khí nhưng do bàn tay của Trị Toàn ném ra cũng có thể ném thủng sắt đá lợi hại vô cùng.
Ngờ đâu xương cốt và da của con bò rất cứng rắn dù có mấy miếng băng ném trúng cũng không làm gì được nó, trái lại nó bị đau lại càng chạy nhanh thêm chỉ trong nháy mắt nó đã chạy ra tới trước cửa trại rồi.
Lúc ấy cửa trại đang mở rộng, Trị Toàn thấy vậy định ra lệnh đóng cửa trại nhưng đã muộn rồi, con Ngân Ngưu tựa như một làn khói chạy thẳng ra ngoài cửa trại luôn. Tới khi Trị Toàn đuổi theo ra đến ngoài cửa trại thì chỉ còn thấy một điểm trăng trắng đang chạy ở phía đằng xa thôi.
Biết có đuổi cũng không kịp nữa đồng thời lại lo đến vết thương của Chí Oai nên y đành phải quay trở vào trước bảo thủ hạ kiếm mấy con ngựa tốt để đuổi theo con Ngân Ngưu mà cứu Thiên Tứ trở về.
Xảo Yến chỉ thấy có một mình người cha quay trở vào thôi nên nó nghĩ Thiên Tứ nằm ở bụng con bò như thế thế nào cũng rất nguy hiểm, trong lòng nó lại càng lo âu thêm, đông thời nó cũng lấy làm lạ không hiểu con Ngân Ngưu này ở đâu tới mà lại xuất hiện ở trong trại như thế?
Hai cha con Trị Toàn vội vào trong nhà để chữa thương cho Chí Oai, trong lúc ấy Xảo Yến khẽ hỏi một mã sư về lai lịch con Ngân Ngưu ấy. Nó nghe thấy con Ngân Ngưu là do Thiên Tứ ở bên ngoài đem về, lúc ấy nó mới ân hận mình không nên nổi giận xúi sư huynh đánh Thiên Tứ để y phải chạy ra ngoài như vậy. Nếu y không chạy đi như thế thì khi nào y lại gặp con quái vật mà đem về trại để gây tai họa như trên? Bây giờ Thiên Tứ đang nằm trên lưng con quái vật và bị nó đem đi xa như vậy, không biết y có thể còn sống được không?
Xảo Yến càng nghĩ càng đau lòng vội chạy về phòng nằm trên giường khóc thầm. Lúc này nó chỉ còn một hy vọng là những người cha vừa phái đi may ra cứu được Thiên Tứ trở về thôi. Dù Thiên Tứ có bị thương nặng Xảo Yến cũng không lo vì nó biết cha nó thế nào cũng chữa khỏi được nên nó vừa nghĩ bụng vừa đảm bảo rằng:
“Thế nào cha ta cũng chữa khỏi cho y. Từ giờ trở đi ta nhất định đối xử tử tế…”
Nhưng đêm hôm đó những người đuổi theo đã về tay không. Vì không tìm thấy tung tích của Thiên Tứ đâu hết.
Ngày hôm sau Chí Oai vì bị thương quá nặng và tuổi già sức yếu chịu đựng không nổi nên tắt thở. Trong mục trường phủ đầy không khí bi ai, người nào người nấy đều bận rộn vì việc làm ma chay cho tổng quản sự, nên việc đi tìm kiếm Thiên Tứ ngưng hẳn.
Xảo Yến nhận thấy Chí Oai thúc thúc tài ba như thế mà còn bị con quái vật giết chết huống hồ là Thiên Tứ nên nó yên trí là Thiên Tứ cũng không sao tránh thoát đựoc mà bị con Ngân Ngưu quật chết chứ không sai.
Vì vậy Xảo Yến rầu rĩ luôn mấy ngày liền.
Con Ngân Ngưu xưa nay vẫn sống tự do, quen đi rồi nên nhốt nó vào trong chuồng ngựa thì nó chịu sao nổi? Hơn nữa bầy ngựa khi thấy là loài khác nên đều chạy lại cắn nó và đá luôn luôn. Nó là dã thú lại sức mạnh như hổ, khi nào chịu nhịn được mấy con ngựa ức hiếp như thế. Nên nó nổi hung húc và đá chết luôn mấy con ngựa. Những con ngựa khác thấy thế hoảng sợ phá cửa chuồng chạy ra bên ngoài vì vậy trên quảng trường mới hỗn loạn vô cùng.
Lúc ấy con Ngân Ngưu cắm đầu chạy một mạch vòng quanh mục trường Lũng Tây phi tới bờ hồ Ha Lạp. Mùa đông nào cũng thế, mặt hồ Ha Lạp bị đóng băng rất dày, có thể phi ngựa trên đó cũng được. Ngân Ngưu chạy vượt qua mặt hồ và một cánh đồng mênh mông tiến thẳng lên một ngọn núi cao.
Thiên Tứ nằm trên lưng con bò tuy không thấy xóc mấy nhưng y cũng biết tốc độ của con bò rất nhanh. Tài ba mà y học hỏi được ít ỏi lắm nên y chỉ có một cách nằm yên ở trên lưng con bò thôi chứ không sao xoay người lại để cỡi trên mình con Ngân Ngưu được.
Thiên Tứ vừa nằm trên lưng con Ngân Ngưu vừa nghĩ bụng:
“Mi cứ việc chạy đi khi nào mi mệt rồi ta sẽ đánh cho mi một trận nên thân mới được. Ai bảo mi gây nên tai họa lớn như thế!”
Vì vậy y cứ nằm yên để cho con bò chạy, chứ không lên tiếng vuốt ve và bảo nó ngừng chân lại.
Một lát sau y thấy cảnh vật hai bên đã thay đổi chỉ thấy những tảng đá lởm chởm và những cây cối cao chọc trời thôi. Lúc này y mới kinh hoảng nhất là thấy con bò càng lên cao.
Thiên Tứ chưa được lên núi cao bao giờ chỉ nghe thấy người ta nói trên núi có nhiều thú dữ và những thú dữ ấy lại hay ăn thịt người. Nhưng y chưa trông thấy những loại thú dữ ấy bao giờ nên không biết sợ hãi là gì cả. Trái lại y còn thích thú là việc khác. Vì vậy y chỉ mong con bò đưa mình lên một ngọn núi thật cao và có rất nhiều thú dữ. Và cũng vì y nghĩ ấy đã làm cho y quên cả sợ hãi. Y cứ ngó nhìn cảnh vật mới lạ bay lướt qua hai bên hoài. Càng lên cao bao nhiêu tiết trời càng giá lạnh bấy nhiêu nhưng nhờ có hơi nóng ở trong người con bò bốc lên đã làm cho y đỡ giá lạnh.
Leo lên một ngọn núi cao dốc như thế mà tốc độ của con bò không hề giảm bớt tí nào. Hình như nó sắp về tới nhà của nó vậy. Thiên Tứ thấy nó vui vẻ kêu “hò” hoài. Một lát sau Thiên Tứ lại nghe thấy phía đằng xa cũng có tiếng kêu “hò” trả lời. Con Ngân Ngưu nghe thấy tiếng kêu trả lời ấy càng mừng thêm.
Thiên Tứ sống cạnh loài bò từ nhỏ, tuy y không biết tiếng nói của chúng nhưng tính hỷ nộ ai lạc của chúng ra sao y biết rõ lắm.
Thiên Tứ thấy mình đã lên trên núi cao rồi, và nghĩ tới sắp được gần gũi đàn thú dữ trong lòng càng thích thú thêm và nghĩ bụng:
“Phen này ta phải lấy ít da báo da gấu gì đó đem về. Tuy chị Xảo Yến lớn hơn ta một hai tuổi nhưng chắc nàng chưa lên núi cao bao giờ đâu! Nếu ta đem được da thú dữ về tặng cho chị ấy chắc nàng thế nào cũng mừng lắm!”
Y mải nghĩ mà quên cả mình hiện đang ở đâu
Đột nhiên con bò ngừng chân lại, Thiên Tứ chưa kịp đề phòng không kẹp chặt mình con bò nên người của y bị cái giật mạnh đẩy bắn về phía trước. Sự biến hóa đột ngột ấy khiến y không ngơ ngác không hiểu gì hết. Chờ tới khi y biết mình sắp sẽ ra sao rồi thì người của y đã bay ra khỏi lưng con bò và rớt xuống rất nhanh.
Trong lúc nguy hiểm ấy, y hé mở mắt ra nhì thấy bên dưới mình toàn là mây dày đặt và bốn phía xung quanh đều có những vách băng bén nhọn.
Còn con Ngân Ngưu đang đứng ở bên mép sườn núi đang cuối đầu nhìn y. Như một ngôi sao bị rớt xuống bên dưới rất nhanh.
Đến lúc này y mới biết mình bị rớt xuống vực thẳm sâu vô cùng như vậy thế nào cũng tan xương nát thịt chứ không sai, và còn sống sót làm sao được nữa chứ!
Y thất vọng vô cùng liền rú lên một tiếng thật to làm vang động cả bốn vách. Đồng thời y cũng không nghĩ ra được cách gì để cứu cho mình thoát chết nên y chỉ mở to đôi mắt ra nhìn chờ đợi số mạng muốn xếp đặt ra sao thì ra thôi.
Một lát sau đã rớt càng nhanh hơn trước và càng rớt xuống bên dưới bao nhiêu thì càng thấy giá lạnh bấy nhiêu nên người y đã chịu đựng không nổi mà phải run lẩy bẩy.
Y thở dài một tiếng nghĩ bụng:
“Sao số mệnh của ta lại hẩm hiu…”
Ngờ đâu y vừa nghĩ tới đó đã thấy cái đà rớt xuống bỗng chậm hẳn và dường như có một luồng sức mạnh hút người y bắn sang một bên vậy.
Thấy trước mắt bỗng sáng ngời y biết đã thoát khỏi đám mây và sương mù rồi nên y mừng rỡ khôn tả nhưng khi y mở to mắt lên nhìn thì lại kinh hoảng đến suýt tí nữa chết giấc.
Thì ra y đã bị hút vào một cái hang động rộng hơn trượng, cạnh cửa hang đang có một con mãng xà rất lớn, thân hình nó to bằng cái thùng đựng nước, đầu to như mặt bàn, hai mắt to như hai cái thanh la và xanh biếc, mồm há to như cái hang vô đáy, cái lưỡi ở trong mồm nó phun ra dài hơn hai trượng, hai hàm răng vàng khè sắc bén như cưa, và cái răng nào cũng dài hơn thước trông rất kinh khủng.
Thiên Tứ thấy người mình đang bị sức mạnh của con mãng xà hút thẳng vào trong mồm. Khi sắp tới gần cái lưỡi của nó đã cuốn chặt lưng y và lôi mạnh vào trong mồm ngay. Y cảm thấy mình nóng hổi luôn, chân tay đã chết cứng đờ nên y kinh hoảng vừa khua múa hai tay. May mắn y đã chộp được một chiếc răng dài ở hàm trên con rắn.
Từ khi luyện tập tọa công tới giờ sức lực của Thiên Tứ đã mạnh hơn trước, nhất là trong lúc nguy nan này hơi sức lại càng tăng thêm nên y đã nắm được cái răng ấy rồi khi nào y chịu buông tay.
Thế là y với cái lưỡi con trăng giằng co nhau. Một lát sau bỗng nghe thấy kêu “soạt” một tiếng, cái răng ấy của con trăng đã bị y lôi ra khỏi lợi và trên lợi của con trăn đã có máu bắn ra như mưa liền.
Lúc ấy y liền bị lưỡi của con trăng lôi ngay vào trong bụng. Ngờ đâu chiếc răng y vừa lôi ra vẫn còn cầm chặt trong tay. Nhưng không hiểu tại sao nó lại buông lưỡi và nhả ra. Nhờ vậy Thiên Tứ mới thoát nạn. Y vội nhảy ra khỏi miệng con trăn, đứng ở bên cạnh cửa hang giây lát, rồi cứ thế mà theo mình con trăn chạy thẳng vào trong hang sâu hoắm.
Ngờ đâu y mới chạy được hai trượng thì con trăn ấy bỗng co người lại. Thế là lối đi của y bị bít chặt liền. Y kinh hãi vô cùng, vì phía đằng sau là vực thẳm muôn trượng, tất nhiên là y không thể nào lui được nên y nổi khùng đang định thí mạng với con trăn. Trong lúc ấy y ngẫu nhiên đưa mắt nhìn đầu con trăn vừa phát hiện một điểm kì lạ. Thì ra mồm con trăn vẫn há hốc như cũ hai con mắt to như thanh la của nó bắn ra hai luồng ánh sáng xanh chiếu thẳng vào mặt y, khiến y cũng phải hoa mắt, nhưng có một điều rất lạ, đôi mắt con trăn không có vẻ gì là hung ác, trái lại còn rất nhu hòa và hình như muốn van lơn cầu khẩn y vậy.
Y sống bên cạnh bò và dê từ nhỏ nên rất thuộc tính nết của các loài cầm thú, nay y thấy thái độ của con trăn như vậy trong lòng vừa mừng rỡ vừa ngẩn người ra. Y mừng là vì biết con trăn này không có ý định giết hại mình nữa, còn y ngẩn người ngạc nhiên là vì không hiểu con trăn đồ sộ như vậy tại sao lại phải nhờ vả một thằng nhỏ như mình. Lòng hiếu kì thúc đẩy y liền lên tiếng hỏi:
- Này ngươi muốn ta giúp gì thế?
Y hỏi con trăn một cách ngây thơ như vậy, nếu người khác nghe thấy thì thế nào cũng phì cười cho y là si ngốc. Ngờ đâu con trăn lại biết nghe gật đầu lia lịa hai mắt còn ướm lệ nữa.
Thiên Tứ thấy mình đoán trúng như vậy càng mừng rỡ thêm, ra tay làm việc nghĩa là mỹ đức của trời xanh ban cho. Vì vậy y cũng không biết mình có thể giúp được hay không liền ưỡn ngực khẳng khái nhận lời:
- Được ngươi nói đi! Quí hồ Thiên Tứ ta làm được, thế nào ta cũng giúp ngươi ngay.
Tuy con trăn không biết nói tiếng người nhưng nó biết nghe. Chỉ thấy hai mắt nó đang nhìn xuống dưới tay y. Thoạt tiên Thiên Tứ không hiểu gì hết sau y nhìn xuống tay mới vỡ nhẽ kêu “ủa” một tiếng.
Thì ra trong lúc nhổ được chiếc răng của con trăn y đang hoảng sợ, quên đó là chiếc răng mà vẫn cầm trong tay.
Lúc này y thấy con trăng nhìn vào tay mình liền cuối đầu nhìn xuống chiếc răng đang cầm trong tay, mới hay đó là một cái gậy dài sáu thước bằng vàng sáng quắc, hai đầu gậy có bánh xe, đường kính của bánh xe dài hơn thước, răng cưa của bánh xe vừa nhọn vừa sắc bén khôn tả. Chỗ trục của bánh xe tức là đuôi gậy lại nhọn như chiếc dùi dài chừng năm tấc, trên có khảm một hạt châu màu tía hồng sáng quắc.
Đến lúc này Thiên Tứ mới biết rõ sự thật bỗng thất kinh là lên một tiếng. Con trăn thấy vậy chìa cái mồm không không khép lại được trước mặt y.
Lúc ấy y mới trông thấy trong mồm của nó còn một chiếc gậy bằng vàng nữa, cũng giống như chiếc gậy mà y đang cầm trong tay. Thì ra hai chiếc gậy ngán hai bên mồm con trăn và hai đầu gậy cắm sâu vào trong hàm nó đã không biết bao nhiêu năm rồi. Vì thế bấy lâu nay con trăn cứ phải há hốc miệng ra như vậy hoài.
Thiên Tứ đã biết rõ nguyên nhân liền động lòng thương và nghĩ bụng:
“Tội nghiệp cho con trăn này quanh năm mồm cứ há hốc như thế mãi thật đau khổ biết bao! Lạ thật! Nó há mồm ra như thế này thì làm sao mà ăn uống được? Chả lẽ nó không cần nhai thức ăn cũng nuốt vào trong bụng chăn?”
Nghĩ tới đó y thử há to mồm xem, quả nhiên há như vậy chỉ có cái lưỡi là không thấy sao thôi, còn khắp mồm thì đâu cũng ngượng nghịu khó chịu hết sức, nên y lắc đầu lẩm bẩm nói:
- Tội nghiệp thật! Tội nghiệp thật!
Y cầm chiếc gậy chỉ vào chiếc gậy trong mồm con trăn và hỏi tiếp:
- Có phải ngươi muốn ta lấy hộ chiếc gậy này ra cho ngươi không?
Con trăn gật đầu hai mắt tỏ vẻ cảm động. Thiên Tứ liền cương quyết đáp:
- Được. Ta vui lòng giúp ngươi. Nhưng biết làm sao bây giờ?
Y lắc đầu vì không nghĩ được cách nào để lấy chiếc gậy ấy ra. Y hỏi ý kiến con trăn rằng:
- Có phải như vừa rồi đã rút chiếc gậy này không?
Con trăn lại gật đầu và vội lui về phía sau hai trượng thè cái lưỡi dài ra ngay. Thiên Tứ cảm thấy trong mồm nó có một sức hút rất mạnh hút người mình bay thẳng vào trong mồm nó. Y kinh hãi vô cùng thì lưỡi con trăn đã cuộn lấy ngang lưng và kéo vào mồm luôn. Y cũng vội giơ tay ra chộp. Ngờ đâu y không chộp trúng răng con trăn mà lại chộp nhầm phải mồm nó suýt tí nữa thì y bị đau đến chết giấc. Tuy con trăng không trông thấy gì nhưng thấy y va đụng mạnh như vậy nó cũng biết y không chộp trúng chiếc gậy nên nó lại dùng lưỡi cuộn lưng y đưa ra ngoài mồm.
Thiên Tứ lắc đầu mấy cái lui về phía sau năm bước và nói tiếp:
- Phen này không được chúng ta làm lại lần nữa vậy.
Nói xong y giơ tay co chân lấy hai mắt ngắm đúng chiếc gậy trong mồm con trăn rồi nói tiếp:
- Được rồi. Lại thử một lần nữa xem sao!
Con trăn nghe nói lại thè lưỡi ra lôi người Thiên Tứ vào trong mồm luôn. Lần này y đã chuẩn bị trước nên vừa lôi vào tới mồm con trăn y đã nhanh tay chộp lấy cây gậy luôn. Chỉ nghe thấy kêu “bộp” một tiếng, y đã rút được cây gậy ra khỏi lợi con trăn và con trăn ngậm được mồm lại ngay. Lúc ấy Thiên Tứ vẫn còn nằm ở trên lưỡi con trăn thì mồm con trăn ngậm lại ngay. Y cảm thấy khó thở vô cùng vội ngồi dậy kêu gọi:
- Này! Này! Làm sao thế? Có mau buông ta ra ngoài mồm của ngươi ngay không?
Ngờ đâu y tha hồ kêu đến khan cả tiếng mà con trăn cũng không chịu há mồm. Không những khó thở mà đầu mặt và mình mẩy đều bị dính đầy máu tanh. Y tức giận khôn tả liền mắng chưởi con trăn thiếu nghĩ khí, nó đã nhờ mình cứu giúp nó khỏi đau khổ, rồi bây giờ nó lại ngậm mình trong mồm không chịu buông tha.
Thiên Tứ đang bực tức định dùng chiếc gậy đó chống vào mồm con trăn thì ngờ đâu y chưa kịp chống con trăn đã nhả y ra đất liền. Y lóp ngóp bò dậy thấy khắp đầu mặt mình mẩy đều dính đầy máu tanh hôi y đang định mắng chưởi mấy câu ngẫu nhiên ngẩng đầu lên nhìn thấy con trăn đang tỏ vẻ mừng rỡ và cảm ơn mình, nên y cũng nguôi cơn giận và vui vẻ theo. Lúc này y mới có thì giờ ngắm nhìn kĩ con trăn thấy ngoài người con trăn đâu đâu cũng có vảy màu tía, miếng vảy nào cũng to bằng miệng cái chậu, chỉ riêng dưới cổ và bụng thì không có vảy thôi. Người nó nằm trong hang và bên trong tối đen như không thấy đáy. Vì vậy y không biết người nó dài ngắn ra sao?
Thiên Tứ hãy còn ít tuổi, nên vẫn còn tính nết trẻ con. Y thấy con trăn không có ý hại mình nên y không sợ hãi như trước nữa trái lại y còn hỏi hang này thông đi đâu? Có lối ra không…? Thoạt tiên con trăn gật đầu sau lại lắc đầu khiến Thiên Tứ ngơ ngác không hiểu gì hết. Y lại thấy con trăn cuối rạp đầu xuống tận đất nhìn y chớp nháy mắt mấy cái y hiểu ngay y vội hỏi:
- Có phải ngươi muốn ta cưỡi lên mình đấy không?
Con trăn lại gật đầu. Thiên Tứ mừng rỡ khôn tả, thuận tay nhặt hai chiếc gậy rồi nhảy lên đầu con trăn, nhưng những miếng vảy ở trên đầu nó vừa dày vừa cứng khiến cho y ê mông khôn tả nhưng y vẫn phải vỗ về:
- Ngoan lắm!
Con trăn chờ y ngồi yên rồi liền bò vào trong. Người nó to lớn như thế nhưng khi bò lại nhanh như gió, chỉ trong nháy mắt nó đã lui được mấy trượng rồi. Vì cái hang rất sâu nên nên càng vào trong bao nhiêu lại càng tối om bấy nhiêu. Cũng may nhờ có ánh mắt con trăn có ánh sáng lờ mờ tỏa ra Thiên Tứ mới trông thấy rõ hoàn cảnh.
Đột nhiên con trăn ngừng lại, Thiên Tứ đưa mắt nhìn xung quanh vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ. Thì ra nơi đó đã lớn rộng hẳn, mỗi bề chừng mười trượng, trên đỉnh hang có những thạch chung nhũ treo lơ lửng và màu sắc rất đẹp. Nửa người con trăn cuốn chặt ở trong hang đã chiếm nửa thạch động ấy còn nửa người của nó thì chìa ra một cái hang động ở bên ngoài.
Thiên Tứ thè lưỡi ra và lớn tiếng hỏi:
- Ngoan ngoãn! Nơi đây thích thú thật! Nhưng ngày thường ngươi ăn gì? Nếu không ăn uống có phải là chết đói không và làm sao ngươi lớn được như vậy?
Con trăn ngẩng đầu lên nhìn những những cây thạch chung nhũ treo lơ lửng ở trên đỉnh động. Chỉ nghe soẹt một tiếng, đã có một cây trở xuống và bị nó nuốt chửng luôn.
Thiên Tứ thấy vậy kinh ngạc vô cùng hỏi tiếp:
- Ối chà! Ăn đá ư? Được để ta ăn thử xem…
Ý vừa nói vừa giơ tay lên nắm thử một cây. Không ngờ thạch chung nhũ này lại mềm và trơn tuột. Y chỉ khẽ véo một cái đã lấy được một miếng luôn. Y thấy mẩu đá ấy màu phấn hồng vừa mềm vừa trong suốt như kẹo mạch nha vậy, lại còn có mùi thơm ngọt bốc lên nữa. Như vậy có phải là đá đâu? Tuy trong lòng kinh ngạc nhưng Thiên Tứ vẫn bỏ vào mồm ăn thử, quả thấy vừa ngọt vừa thơm lại hơi dính răng không khác gì kẹo mạch nha vậy.
Đã nửa ngày rồi Thiên Tứ chưa ăn uống gì hết, nên y lại bẻ một mẩu thạch chung nhũ nữa xuống ăn. Ngờ đâu cây đá này lại khác cây đá trước cũng thơm ngon như vậy nhưng lại dòn như bánh đa.
Thiên Tứ đang kinh ngạc thì con trăn đã hạ thấp đầu xuống. Y vội nhảy xuống đất chạy ra chỗ trước mặt con trăng giơ mẩu đá thạch chung nhũ lên nói tiếp:
- Không ngờ thứ đá này lại ngon như vậy! Thảo nào mà ngươi chẳng to lớn như thế! Ngươi có biết…
Y định hỏi vật này là vật gì, nhưng sau nghĩ lại con trăn không biết nói, có hỏi cũng vô ích nên y không hỏi nữa.
Con trăn thấy y ăn ngon lành như vậy liền bẻ một mẩu màu tía dài hơn thước xuống.
Thiên Tứ đỡ lấy mẩu đá ấy thấy còn thơm ngon hơn thứ màu hồng. Nhưng chỉ chỗ quãng đầu là mềm thôi, quãng giữa thì dòn dòn còn quãn cuối thì cứng như sắt đá. Y ăn quãng mềm xong đã thấy no bụng rồi còn quãng dòn y bẻ làm mấy mảnh cho vào trong túi.
Con trăn đưa mắt ra hiệu cho Thiên Tứ nhìn theo tầm mắt nó, mới hay chỗ giữa lưng nó có một sợi xích to bằng miệng bát, xuyên ngang qua lưng một đầu quấn vào người nó còn một đầu thì chôn xuống dưới đất. Lúc này Thiên Tứ mới vỡ nhẽ, sở dĩ con trăn không ra khỏi được nơi đó là vì bị cái xích xích chặt. Nhưng y không hiểu con trăn khỏe như thế, răng sắc bén như thế mà tại sao lại không cắn đứt được cái xích sắt để thoát khỏi chốn hang động này? Bây giờ y thấy con trăn ra hiệu cho mình như vậy đoán chắc nó muốn mình chặt đứt cái xích này hộ nó, nhưng y nghĩ với sức lực của y yếu ớt như thế thì làm sao mà chặt đứt nổi cái xích sắt to như vậy nên y lắc đầu đáp:
- Không được! Cái xích này to quá, ngươi cũng không dứt đứt nổi!
Nói tới đó y sực nghĩ ra một việc liền buột miệng hỏi tiếp:
- Ai đã xích ngươi như thế?
Nhưng y sực nghĩ tới con trăn không biết nói, nên lại thôi không hỏi nữa. Ngờ đâu con trăn đột nhiên dẫn y tiến thẳng vào trong hang động chỗ đuôi của nó đang nằm. Hang động này còn chật hơn hang động ngoài và cũng tối hơn hiều. Đi khúc khuỷu mãi mười mấy trượng rồi mà chưa tới chỗ tận cùng nhưng con trăn đã duỗi thẳng hết người nửa người rồi mà vẫn chưa đi tới chỗ cuối động.
Nó liền ngẩng đầu lên nhìn Thiên Tứ ra hiệu bảo y nhảy xuống đất trước.
Thiên Tứ vội vàng nhảy xuống dưới đất và hỏi luôn:
- Ngươi bảo ta nhảy xuống làm chi?
Con trăn co người lại khẽ và đụng vào Thiên Tứ một cái, hình như ý bảo y cứ tiến vào bên trong đi. Từ khi ăn xong thạch chung nhũ đến giờ y cảm thấy khỏe khoắn hơn rất nhiều, và ở trong bóng tối mãi như vậy mắt của y cũng sáng hơn trước nhiều nữa. Lúc này y cũng có thể trông thấy những vật ở cách xa hơn trượng rồi.
Y thấy con đường hầm sâu lắm, lòng hiếu kỳ thúc đẩy y tiến thẳng vào bên trong nhưng trước khi đi y vẫn ngẩng đầu hỏi lại:
- Ngươi bảo ta đi thẳng vào bên trong ư? Bên trong là nơi nào thế? Thôi được để ta vào trong đó xem sao vậy…
Nói xong hai tay cầm hai chiếc gậy rồi mới lần mò vào bên trong.
Người Hai Đầu Người Hai Đầu - Trần Thanh Vân Người Hai Đầu