Nguồn gốc của thiên tài là nguồn gốc của nhiệt huyết.

Benjamin Disraeli

 
 
 
 
 
Tác giả: Judith Krantz
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Tô Tưởng & Cao Nhị
Biên tập: Gió
Số chương: 35
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2253 / 30
Cập nhật: 2015-01-23 12:51:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21
ao anh có thể mong đứa bé còn chưa biết đi chịu chơi với con gấu mèo to gấp 2 lần nó? Maggy hỏi Darcy.
- Anh đã không cưỡng lại được. Anh đã đi qua F.A.O Schwartz và thấy bày trong tủ kính. Đây là con to nhất trong cửa hiệu. Anh đã kiểm tra rồi.
- Dù sao có vẻ con bé cũng thích. Từ khi bỏ con gấu vào giường cũi của nó, em không thấy nó kêu nữa. Có thể bọn mình yên được nửa giờ.
Một năm trôi qua kể từ khi Maggy ở Pari về, bế Fauve trong tay. Bà và Darcy ngồi trong phòng khách lớn của căn hộ mới của bà ở đại lộ 5.
Maggy quyết định nuôi đứa bé công khai, bà không giấu nó như giấu Teddy, sẽ không cho nó vào 1 trường ít nổi tiếng như trường Elm School. Trái lại bà sẽ gây dựng cho cháu gái ngay từ trong nôi. Mọi người ai cũng biết lịch sử của nó. Tuyệt Fauve sẽ là con gái của Mercuès ư?Càng tốt, con gái của 1 họa sĩ nổi tiếng như thế và cháu gái Maggy Lunnel, là 2 con chủ bài đáng để trong đời. Fauve sẽ trở thành 1 nhân vật, vả chăng ngay từ bây giờ nó đã tỏ ra có bản lĩnh.
Nó không sợ cái gì. Mới 14 tháng tuổi, mỗi lần ngã vì tập đi nó cáu kỉnh thực sự. Nó ghét cái giường cũi, bám lấy những thanh chắn như con khỉ độc nhỏ giận dữ và kêu thét om sòm.
Khi được đặt xuống đất, nó bò thoăn thoắt, kéo theo những dây đèn, làm đổ những chiếc bình và gạt tàn, và cười khanh khách. Khi bị 1 vật gì rơi đụng vào nó chỉ khóc gọi là. Cuộc sống có nhiều cái thật hay, hà tất mất thì giờ để khóc.
Fauve có 1 người trông trẻ mới. Tất cả các bà khác đã lần lượt đến rồi đi, không đủ sức trông coi. Họ đều mến đứa bé, họ đã phân trần với Maggy như vậy, có thể nói là hết sức yêu quý nó, nhưng mệt rã rời. Maggy thông cảm và tìm người khác.
Ở mặt này nữa, bà gắng không để xảy ra những sai lầm như với Teddy. Bà dành nhiều thời gian ở gần với Fauve và đã tổ chức lại công việc của hãng để có nhiều thì giờ rỗi rãi hơn. Không ngần ngại thuê 3 người quản lý giỏi giang để quản lý công việc. Hãng làm ăn ngày càng phát đạt.
Tất cả những ngày thứ 7, ngày nghỉ của người trông trẻ. Maggy và Darcy đều đưa Fauve đi chơi. Họ hay đến phòng trà Nga ở phố 57, ở đó họ có thể uống trong ngăn có đệm da và Fauve thích uống nước cam vắt. Con bé quen tất cả những người phục vụ và gọi họ với giọng đĩnh đạc: "Katya! Rosa! Gregor", nhưng người nó yêu thích nhất là Sydney Kay, ông chủ tiệm. Ông này với giọng Do Thái kể cho nó nhiều chuyện vui và nó ngồi trong xe đẩy nghe với vẻ nghiêm trang, đôi mắt to màu xanh mở rộng, cười khi ông kể xong tưởng như bằng 1 cách thần bí nào đó nó hiểu câu chuyện.
Em có vẻ là người bà không? Maggy hỏi Darcy trong khi 2 người hưởng những giây phút bình yên hiếm có đó.
Maggy lúc này đã 46 tuổi. Một ngày nào đó năm 40 tuổi, bà đã thôi không làm cho mình trẻ hơn nữa. Bà đã khám phá ra trong gương 1 "phụ nữ nào đó" như những người Pháp lịch sự nói với phụ nữ thường nói, câu nói làm lạnh xương sống.
Trong 6 năm tiếp theo, sự biến đổi cứ dần dần từng bước, nhưng bà sẽ không bao giờ là 1 người phụ nữ chỉ thấy cái tốt trên gương mặt mình. Tránh xa những vùng mà tuổi tác lộ ra. Maggy biết rõ mỗi tháng 1 lần bà phải nhuộm hung mái tóc của bà có màu xám ở chân. Miệng bà vẫn đẹp và mời gọi, nhưng làm sao không thấy những nếp nhăn dọc phía môi trên? Và khuôn mặt bà không rõ nét như trước. Phải, bà là 1 người đàn bà đứng tuổi và 1 đêm ngủ ngon, những ngày nghỉ mà ngay cả phẫu thuật thẩm mỹ cũng khó trả lại được cái mà bà đã mất hẳn, đó là vẻ tươi mát của tuổi trẻ. Cái đó là không thể tránh được. Bà nghĩ buồn mà làm gì?
Tính nết bà cũng thay đổi, trong công việc không bao giờ bà dễ tính, nhưng bây giờ bà trở lên thiếu nhẫn nại, thường xuyên căng thẳng, những người trợ lý mới của bà biết rằng cần tỏ ra hiệu quả mặc dù bà không bao giờ bất công và vô lý. Phần đông các cô người mẫu đều sợ bà. Maggy biết thế. Đôi khi điều đó làm bà bực mình nhưng phần lớn thời gian, bà lấy thế làm thích thú và cho là thế là tốt hơn. Ít ra cũng khỏi xảy ra lỏng lẻo trong kỉ luật.
- Anh có thấy em có dáng 1 người đàn bà không? Bà nhắc lại
- Em sẽ không bao giờ có dáng 1 người đàn bà. Darcy đáp lại và ông không thấy ở bà có sự thay đổi gì.
Đôi mắt ánh vàng của Maggy đã làm ông mê đắm mãi mãi. Đối với ông, bà vẫn là 1 cô gái tuyệt trần mà ông không làm sao lấy được làm vợ nhưng ông đã yêu ngay từ buổi đầu tiên ở nhà Laddy Long- Bridge. Có thể là 1 ý nghĩa nào đó, bà đã giữ tốt hơn bí mật của mình. Bà đã không tâm sự tất cả với ông mặc dù ông là người gần gũi nhất. Nhưng Darcy tôn trọng sự im lặng của bà. Bà sẽ không bao giờ trở thành vợ ông, tất nhiên là thế nhưng bà là tình yêu của ông, người bạn tốt nhất của ông và ông đã quen bằng lòng như vậy.
Ông biết rằng mối quan hệ lâu dài làm nhiều người bực mình. Những người đấy không thể tự hỏi: Nếu Maggy và Darcy yêu nhau đến như vậy, nếu họ trung thành với nhau như thế thì sao họ không cưới nhau? Vì chúng tôi không giống như tất cả mọi người, có lẽ Darcy sẽ trả lời như vậy nếu người ta hỏi ông. Ông không chắc chắn lắm về điều đấy có ý nghĩa gì, nhưng ông tin chắc Maggy sẽ thuộc về ông nếu bà có thể thuộc về 1 người đàn ông. Tất nhiên là trước ông còn có Julien Mercuès. Ông biết rằng người hoạ sĩ đó đáng kể với bà như thế nào. Bà đã kể lại một phần chủ yếu chính bà trong mối quan hệ đó, một cái gì đó chỉ tồn tại trong bức tranh hay trong trí nhớ của bà. Mặc dầu ông không muốn như thế.
Maggy liếc sang ông. Rõ ràng là ông nghĩ điều ông nói. Với tuổi tác, vẻ tao nhã tự nhiên của ông đậm nét. Khuôn mặt thanh tú của ông hõm sâu, tóc bạc đi rõ nhưng đôi mắt sắc sảo không hề mất đi chút nào độ thích nhạy mà còn ngược lại và ông có vẻ quyền uy hơn trước. Với 1 cử chỉ đầy yêu thương, bà chìa bàn tay về phía ông. Bà đã có lý biết bao khi không bao giờ cưới người đàn ông này!
o O o
Venise, Londres, Alexandrie, Oslo, Budapest, không 1 thành phố nào trong số đó đã chữa lành được nỗi đau khổ của ông. Ông lang thang với nỗi buồn rầu của mình khắp vùng núi Alpes ở Thuỵ sĩ, vùng Toscane và cả Guetemala. Rồi ông cũng thử đến những hòn đảo Ischia, Cyclades, Fidji. Rồi 1 hôm, mỏi mệt vì lang thang như thế, Julien quyết định quay trở lại Félice.
Ông đã không vẽ 3 năm nay, nhưng ông đã uống rượu nhiều. Đôi khi ông vào 1 khách sạn để rồi 1 giờ sau lại đi ra, không lý do. Hoặc không thể động cựa, ông nấn ná ở lại thành phố mà từ lâu ông đã hưởng hết mọi thú vui. Nhưng bây giờ ông quá mệt nhọc và không thể làm gì khác ngoài việc trở về nhà mình. Vẫn là Félice, nơi ông sẽ được dễ chịu nhất.
Khi về đến trại La Tourrello, ông thấy cổng lớn đóng. Ông đi vòng và đỗ xe cách nhà khá xa. Đang là giờ ăn chưa, mọi người đều quây quần trong bếp và ông tránh được những cuộc gặp gỡ phiền phức. Ông đi dọc bờ tường cho tới cái cửa nhỏ vào xưởng vẽ. Ông có chìa khóa trong túi. Đó là vật duy nhất mà ông nghĩ đến mang theo, vào cái buổi tối khó quên cách đây 4 năm, ông bỏ nhà tới khách sạn Hiely ở Avignon cùng với Teddy Lunel.
Ông mở cửa bước vào xưởng vẽ. Xưởng tối mờ mờ. Mercues kéo các màn cửa và 1s sau, căn phòng tràn ngập ánh sáng. Không ai đụng đến 1 thứ gì từ ngày ông đi. Khung vải trống không trước nó ông đã đứng chụp ảnh với Teddy vẫn ở nguyên trên giá vẽ. Trên mặt bàn bừa bộn, ông nhận ra cái bảng sơn dầu khô.
Từ từ Mercuès nhìn xung quanh ông. Những bức tranh treo chật trên các bức tường, nhiều đến nỗi chúng liền sát nhau. Ông nhìn lần lượt từng bước mà không đến gần chúng.
Chúng chứng tỏ rằng Julien Mercuès đã từng sống, rằng đã 1 ngày ông chăm chỉ vẽ. Ông hơi chệng choạng vì mệt và vì xúc động. Trong 3 năm vừa qua, Mercuès đã cố tình giết mọi tình cảm về ông để tránh nỗi đau đớn mà ông cảm thấy lúc nào cũng xuất hiện trở lại. Ông để rơi mình xuống chiếc ghế bành da màu gụ, cũ kĩ và được chế tạo cách đây khá lâu do 1 người trồng thuốc lá Martinique, lưng chiếc ghế có thể ngả ra phía sau đến độ thẳng như 1 chiếc giường. Mercuès thở phào nhẹ nhõm và chợp đi.
Hai giờ sau trong bể tắm, Kate nhận thấy có ánh sáng trên cửa kính lấp lánh trong xưởng vẽ. Màn che rơi hay có người nào đó lọt vào phòng qua cửa nách? Bà leo lên, đi dọc bể tắm đến xưởng vẽ. Qua khe 1 cánh cửa bằng gỗ dầy bà thấy 1 bàn tay buông thõng, không động. Lập tức Kate chạy vào bếp.
- Marthe ơi, bảo chị đầu bếp giết 1 con gà cho bữa cơm tối nay nhé. Bảo anh làm vườn hái thêm rau sống, cà chua và nho. Nhớ dọn buồng ông, thay khăn trải mới và đặt khăn mặt trong buồng tắm. Này, có gì mà nhìn tôi vậy?
- Bà đã không dặn tối nay nhà có khách.
- Marthe nói vẻ trách móc. Bà ghét kiểu mời khách mà đến phút cuối cùng mới báo.
- Ông đã về.
- Ông thế à? Có thể nào thế được?
Bà quay đi để cho Marthe không thấy nụ cười đắc thắng của bà "Mình biết trước mà".
o O o
Một chiều xuân, 4 năm sau-năm 1961- Maggy đang mặc quần áo chuẩn bị ăn tối thi Fauve chạy xổ vào buồng bà mà không gõ cửa. Bà quay lại để mắng cháu nhưng rồi lại không nỡ. Fauve rất dễ thương. Cô bé đã gần 8 tuổi. Bao giờ cũng vậy ở công viên về nhà quần rách, đầu gối sưng vù, giày dép đầy bụi, áo sơ mi rách toạc thôi ra khỏi váy, một bên túi chỉ còn dính lắt lẻo bởi một sợi chỉ. May là hôm nay mắt con bé không thâm tím, Maggy nghĩ, và mũi cũng không chảy máu. Fave -tất cả bọn con trai lớp em đều phàn nàn - không đánh nhau như một đứa con gái. Chẳng cậu nào không bị nó giã cho một trận ra trò, vậy mà các cậu vẫn không thể để cho cô bé yên. Luôn luôn bị cô bé lôi cuốn, các cậu tỏ sự mê thích của mình bằng cách trêu nghịch tai ác, chẳng hạn nhúng đuôi tóc cô bạn vào mực
Tóc Fauve màu cà rốt lúc mới sinh nay sẫm lại và có đủ các sắc thái trong gam màu hung. Đó là một bộ tóc kỳ lạ đến nỗi người ta không thể rời mắt khỏi nó. Lúc ấy đôi mắt em xám có vòng ngoài đen lấp lánh vì kích động
- Cháu lại mới có trò gì đó? - Maggy hỏi, lo lắng
Fauve có nghị lực và sáng kiến ngang với 10 đứa trẻ gộp lại
Fauve giấu tay sau lưng, vẻ tinh nghịch
- Cháu có cái này cho Maggy, hay lắm -Fauve kêu to, rõ ràng là đang cố gắng cưỡng lại ý muốn nói toạc ra ngay
Maggy đã không muốn được gọi bằng bà, hay Mammy hay Bonne, Maman. Gọi là Maggy thôi cũng thân nhưng tại sao lại không Magali, một cách đơn giản? Chính người bà của bà cũng đã gọi bà như vậy. Maggy chìa tay ra nhưng Fauve lại lùi lạ
- Ít ra cũng không phải là một con vật đấy chứ? -Maggy hỏi, nghi ngờ
- Không cháu hứa như thế
- Một cái cây hay một hòn đá?
- Không phải đâu - Fauve kêu lên thích thú
- Vậy thì bà chịu không đoán ra được
- Đó là bố cháu - Fauve kêu lên và đưa cho bà một tờ giấy trắng, ngẩn ra Maggy ngắm hình vẽ Fauve ngồi trên một cái ghế dài ở Công viên Trung tâm, cằm tì trên tay
Trong lúc bà xem bức vẽ, lặng đi vì xúc động đột ngột thì Fauve liến láu kể khiến cho Maggy khó nghe kịp
"Cháu đang chơi trong công viên thì một ông già có râu đi đến. Ông ấy đã chào bà Bailey và bà Summer- cả hai bà đều lạ- rồi ông ấy đến gần cháu và hỏi cháu có phải là Fauve Lunel không. Cháu nói vâng thì ông ấy hỏi cháu có biết ai là bố cháu không. Cháu nói cháu là con gái ông Mercuès, rõ ràng là ai cũng biết như thế. Thế là ông ấy bảo ông ấy là bố cháu, là Julien Mercuès. Lúc đầu cháu đã không tin vì trong bức ảnh mà cháu có thì bố cháu có vẻ trẻ hơn và không có râu, nhưng sau cháu biết đúng là ông ấy. Thế là cháu hôn ông ấy thật kêu, Magaly, thật là kêu, và ông ấy bảo cháu giống y như ông ấy nghĩ. Ông ấy hôn tay cháu. Thế là bà Bailey và bà Summer đến hỏi chuyện ông ấy nhưng không được ông ấy trả lời. Ông ấy bảo cháu ngồi xuống ghế và vẽ cháu. Ông ấy đã viết cho bà bức thư và ông ấy bảo cháu hứa là đưa cho bà. Bố cháu đấy, Magali biết không? Cháu đã muốn ông ấy về nhà với cháu nhưng ông ấy bảo không đến được, chưa đến được....Đây thư của ông ấy đây"
Cô bé lục trong túi và lấy ra một tờ giấy đã gấp lại
- Bà đọc thư đi đã
Như vậy là việc ấy đã đến, Maggy vừa nghĩ vừa mở tờ giấy. Đã 8 năm nay bà đợi việc đó. Lúc đầu bà nghĩ là dù đã hứa, ông ta vẫn sẽ đến. Rồi trong khi Fauve lớn dần, thì bà lại tin chắc gần như ngược lại. Có thể là người đàn ông ấy thường chỉ làm theo những ý thích của mình đã quyết định không vướng víu gì nữa đến đứa con gái bất hợp pháp ấy. Nhưng lúc này bà không cảm thấy một chút ngạc nhiên nào
Maggy mến
Tôi đã nghĩ là tôi có thể thăm nó đúng 1 lần rồi ra đi, Tôi phải đến New York và đã không cưỡng lại được. Tôi phải nói với bà. Ngày mai tôi sẽ gọi dây nói đến văn phòng của bà hoặc nhà riêng nếu hãng đóng cửa.Hãy thứ lỗi cho tôi nhưng tôi biết là bà sẽ hiểu
Tha thứ, bà sẽ không bao giờ tha thứ nhưng bà hiểu con người ấy, tất nhiên và ông ta biết rõ như thế
Julien tưởng là nhờ những lý lẽ của mình mà ông đã được phép đưa Fauve mùa hè này về La Tourrello. Ông không bao giờ hiểu được là ông có thể không cần có cuộc nói chuyện ấy với Maggy
Trong những năm sau khi Teddy mất, Maggy đã luôn bị dằn vặt bởi cái ý nghĩa là nếu con gái bà có 1 người bố, chắc chắn sự việc sẽ khác đi. Mercuès già hơn Teddy quá nhiều. Teddy đã tìm cha cô ở ông. Nếu Maggy đã nói về Perry Kilkullen với cô, có thể Teddy đã có cảm tưởng là cô có một người cha. Và nếu Teddy lại biết những mối quan hệ giữa mẹ mình và Mercuès, nếu cô biết những cung cách Mercuès đã đối xử với mẹ mình chắc cô đã căm thù ông ngay từ khi còn nhỏ. Tóm lại nếu kể cho cô mọi chuyện, có lẽ bà đã tránh được cái thảm kịch ấy. Ý nghĩ đó đã luôn luôn dằn vặt bà
Ngày nào bà cũng để ra nhiều giờ gần Fauve, và ngay từ trước khi cô bé hiểu biết được ý nghĩa những lời bà nói, bà đã giải thích để Fauve hiểu cô được yêu thích nhất trong những đứa con gái bất hợp pháp. Bắt chước những người làm cha, ngay khi mới nhận những đứa con nuôi, đã kể sự thật cho chúng để chúng làm quen với cái ý nghĩa ấy từ thủa còn nhỏ, Maggy đã kể cho cô bé nghe chuyện của chính bà, rồi chuyện của Teddy và Julien
Như vậy mới lên 4, Fauve đã nghe nói về Maggy và Perry Kilkullen
"Tại sao bố cháu chả bao giờ đến thăm cháu?" Fauve đã hỏi, và đấy cũng là câu hỏi duy nhất mà Maggy không thể trả lời một cách thỏa đáng "Bố cháu có vợ....Bố cháu ở xa, rất xa đây, bố cháu bận nhiều công việc và chả bao giờ đi đâu xa cả...." Bà thấy những câu trả lời ấy chưa đầy đủ. Có lúc bà đã định viết cho Mercuès để nói về con gái ông nhưng lại rồi lại thôi. Fauve là một đứa trẻ sung sướng và gặp bố chưa chắc đã mang lại kết quả có lợi cho sự cân bằng của nó. Nhưn bây giờ, khi đích thân Julien tìm đến thăm con, bà thấy cần phải để cho cháu mùa hè về ở với bố là tốt, tuy ý nghĩa đó chẳng làm bà vui thích gì. Cứ nghĩ đến Kate bà lại khó chịu
- Maggy tôi cam đoan là Kate hoàn toàn đồng ý - Jilien đã sốt ruột nói - Bà ấy muốn điều mà tôi muốn. Bà ấy đã luôn luôn chấp nhận tôi như tôi trước đây. Một đứa bé gái 8 tuổi không thể là mối nguy của bà ấy. Maggy tôi đã 61 tuổi, bà ấy gần 60. Chúng tôi đã cưới nhau 34 năm nay. Dù sao bà cũng không nghĩ là bà ấy sẽ ghen với một đứa bé chứ?
- Kate sẽ ghen cả với một con chim hoàng yến
- Maggy bà bất công quá
- Tôi chẳng có thể nào khác. Nếu bà ấy nhận li dị thì có lẽ ông đã cưới Teddy
- Chúng tôi có thể vẫn đi chơi thuyền như thế, Maggy ạ. Đó là số mệnh của cô ấy
- Ông mà cũng nói đến số mệnh?
- Tôi chỉ có thể giải thích như thế, mới chịu đựng được
- Ông có bao giờ nửa đêm thức dậy và tự hỏi xem có trách nhiệm gì trong tất cả cái thảm kịch đó không?
- Tôi có cảm tưởng phạm tội khủng khiếp, nhưng cái ấy có thay đổi được gì?
- Không gì cả
Maggy lặng im. Dẫu chỉ trong 2 tháng, giao Fauve cho Julien là nguy hiểm. Nhưng bà còn cách nào khác? Không, bây giờ Fauve cần được thăm bố nó, ở với bố nó dù chỉ là một thời gian không dài.
Người Đàn Bà Vùng Gió Người Đàn Bà Vùng Gió - Judith Krantz Người Đàn Bà Vùng Gió