Reading - the best state yet to keep absolute loneliness at bay.

William Styron

 
 
 
 
 
Tác giả: Judith Krantz
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Tô Tưởng & Cao Nhị
Biên tập: Gió
Số chương: 35
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2253 / 30
Cập nhật: 2015-01-23 12:51:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19
gay giữa mùa đông, Avigno vẫn là thành phố vui vẻ. Rảo bước xuống phố Joseph - Vernet để đến hiệu làm tóc, Teddy khoan khoái hít thở không khí lạnh và khô. Sáng thứ sáu nào nàng cũng đi làm đầu. Buổi hẹn duy nhất của nàng trong tuần, Teddy Lunel và Julien Mercuès sống một cuộc sống không có giờ giấc.
Từ sau cái đêm ấy ở khách sạn Châu Âu, họ không rời nhau nữa. Julien không lần nào trở về trại La Tourrello. Ông bỏ ngôi nhà, xưởng vẽ, vợ và con ông. Từ bốn tháng nay. Ông sống trong niềm hạnh phúc kỳ lạ, ngoài cuộc sống, ngoài nhân gian.
Sau một thời gian ngắn ở khách sạn Châu Âu, họ đã thuê một căn hộ lớn trong thành. Căn hộ chiếm cả tầng thứ nhất một dinh cư riêng xây dựng từ thế kỷ 18, trong một khu thanh nhã của thành phố. Từ cửa sổ căn phòng, Teddy và Julien nhìn thấy những con công của nhà bảo tàng Calvet xòe múa trên thảm cỏ, giữa những khóm hoa lớn. Mercuès đã biến căn phòng lớn nhất thành xưởng vẽ. Trong phòng bên cạnh, họ kê một chiếc giường mà những bức màn gió bằng nhung xanh phía trong có thêu những cảnh săn bắn. Ban đêm, những tấm màn ấy buông xuống xung quanh giường che cho họ khỏi bị gió lùa.
Không có hơi đốt chung nhưng mỗi buồng có một lò sưởi lớn đốt gỗ bạch đàn hay gỗ thông từ đầu tháng Một. Ngoài ra xưởng vẽ còn được sưởi rất ấm với một cái lò sưởi kỳ cục vùng Vienne bằng sứ trắng, giống như một cái núi kem đánh đầy bọt. Mercuès đã moi được nó ra từ một hàng đồ cổ. Như vậy, Teddy buổi chiều nào cũng ngồi làm mẫu cho ông sẽ không bị lạnh.
Suốt đời mình, ông chưa bao giờ ngủ muộn như hiện nay, ông đã nói thế với Teddy. Ông ngồi hàng giờ trước lò sưởi, ôm người yêu trong tay, chuyện trò và cười đùa trước ánh lửa cho tới khuya. Họ nhấm hạt dẻ rang hoặc uống rượu hoa quả. Ông cũng chưa bao giờ dậy muộn như vậy. Khi thức dậy, ông ngắm Teddy nằm ngủ cho tới khi nàng mở mắt ra. Và ông làm tình với nàng. Trong những giờ phút ấy, Teddy quên hẳn, không biết nàng ở đâu và chỉ khi nhìn thấy những cảnh săn bắn trên tấm thảm nàng mới nhớ ra.
- Bà gội đầu lần thứ hai chứ ạ?
Teddy lắc đầu và lại đắm mình vào cõi mơ màng. Họ sống vương giả, an toàn trong cơn bão lốc tình yêu của họ, hôn nhau và nhìn nhau suốt ngày không chán.
Mỗi ngày vào buổi trưa, họ sang quán cà phê của Lâu đài uống rượu khai vị. Buổi hoàng hôn, họ thường trèo lên mỏm đá Doms mọc giữa một vườn hoa hồng nở cao cho đến tận lễ Nôen. Đôi khi họ đến rạp xem những phim có Jean Gabin, Michelo Morgan hay Gerard Philippe đóng. Giờ nghỉ giữa phim, Teddy ăn hai chiếc kem và Julien bốn.
Những người bạn duy nhất của họ là ông thầy thuốc và vợ ông, ở tầng trệt ngôi nhà. Hai người bạn là quá đủ đối với họ, - dù sao đấy cũng là ý kiến của Julien, bị giày vò bởi những tình cảm sơ đẳng và đau đớn. Ghen tuông, ông không muốn Teddy rời khỏi mắt mình một giây. Mỗi lần nàng đi dạo, ông thấy trái tim đau nhói. Ban đêm ông thức dậy và nghe tiếng thở của nàng. Ông muốn gây sự khi có những người đàn ông nhìn nàng. Đối với ông nàng là tất cả những người đàn bà, vợ ông, con ông, đôi khi cũng dịu dàng như người mẹ, hay đùa nghịch như một cô em gái.
Đầu quấn một chiếc khăn đầy bông, Teddy mỉm một nụ cười tinh nghịch khi nghĩ đến lá thư của mẹ nàng nhận được sáng nay. Lá thư dàn hòa, rất khác với những lời lẽ cay độc và giận dữ mà bà gửi cho nàng thời gian đầu cuộc quan hệ của họ. Mối lo duy nhất của bà là tương lai của Teddy, Maggy đã viết như vậy. Và nếu câu chuyện lại được diễn lại? Nếu Julien không thể li dị được?
Sao bà lại có thể so sánh hai trường hợp đó. Teddy tự hỏi. Kate Mercuès theo đạo Tin lành và cưới theo thủ tục dân sự chứ không theo nghi lễ tôn giáo. Teddy cố dung hòa hình ảnh của Kate Mercuès mà mẹ nàng tả - một người đàn bà có một nghị lực mạnh hơn của ông họa sĩ đã khiến bà ngại khi gặp lần đầu - với con người nhợt nhạt, khá mảnh, trạc ngũ tuần, đã nịnh nọt Marietta Norton.
Không, Teddy tự bảo, mẹ nàng đã lầm, bà nhìn không thực. Thời đại đã đổi thay, làm sao mà ở thời đại chúng ta, một người đàn bà vẫn tiếp tục bám víu một người đàn ông đã ruồng bỏ mình?
Thợ làm đầu phải mất một thời gian để sấy khô tóc nàng,
Teddy không uốn tóc nữa và cũng thôi không hóa trang. Nàng chỉ bôi một ít thuốc đánh lông mi. Nàng có vẻ trẻ hơn thời làm người mẫu vì thường ở ngoài trời nhiều với Julien nên lúc nào nàng cũng vui tươi. Ăn được, uống nhiều, và hàng ngày làm mẫu vào buổi chiều trong cái nóng ấm tốt lành của các lò sưởi vùng Vienne, nàng lên cân. Váy bó chặt quá và cài khuy quần cũng khó.
Bây giờ mình không còn có thể làm mẫu cho báo Mode nữa, nàng vừa nghĩ vừa đi về phía tiệm cà phê của Lâu đài, nơi nàng hẹn với Mercuès. Marietta Norton chắc phải ngã ngất nếu trông thấy nàng.
Teddy nhìn đồng hồ và rảo bước. Đến quãng trường thì nàng trông thấy cái bóng dáng cao với bộ tóc hung của Mercuès. Nàng chạy đến ông làm bay tung một đám mấy những con chim bồ câu.
Kate Mercuès đứng trầm ngâm trong gian phòng không cửa sổ nối với xưởng vẽ của Julien. Ông lưu những bức tranh ở phòng này. Chúng được xếp thành dẫy trên những giá bằng kim khí, được che cho khỏi ánh sáng và bụi, đề ngày tháng và đánh bóng nhưng không ký tên. Đó là những tác phẩm xuất sắc của Mercuès, vẽ trong một phần tư thế kỉ. Kate thuộc lòng chúng. Bà biết bức nào được đặt trên giá nào và nó sẽ đem lại lợi nhuận bao nhiêu, nếu Etienne Delage được phép bán nó. Bà bật đèn và đẩy trượt một cái giá về phía mình. Bà nhìn rất lâu bức chân dung của Maggy khỏa thân trên những chiếc nệm màu xanh lục, bức tranh nổi tiếng
trong khi nó được triển lãm ở New York, nhưng bà đã không bao giờ quên sự có mặt của nó cùng sáu bức khác.
Phải, Kate nghĩ, thật dễ hiểu. Hỏi người đàn ông nào có thể cưỡng lại được tiếng gọi của da thịt nõn nà, tất cả họ đều thèm muốn cái đó. Ở tuổi tác của ông, Julien không khác gì những người khác, và về mặt này, ông còn dễ bị đánh đổ hơn là phần đông. Mình đã luôn luôn biết rằng không có gì quan trọng đối với ông ta hơn bề mặt của sự việc. Về căn bản, đó là một con người hời hợt. Điển hình của những người đàn ông ở tuổi đó là đối xử như những thằng ngốc đối với đàn bà. Người ta không cưới cái loại con gái như vậy, người ta không tung hê tất cả cuộc đời mình chỉ vì muốn ngủ với cô ta!
Ông đã mất bao lâu để hiểu điều đó về người mẹ, Maggy? Vài tháng. Sao Kate ghét cô gái ấy đến thế, cô gái Do Thái gắt gỏng, cơ thể tràn trề nhục dục! Bà đã không bao giờ hiểu loại đàn bà cần cho một tài năng Julien. Kate phác một cái bĩu môi khinh bỉ khi lại nghĩ đến Maggy. Con đĩ ấy chắc đã phải có nhiều người tình sau Julien. Con bé người Mỹ hẳn phải là một đứa con hoang, nếu không tại sao nó lại mang họ mẹ nó?
Julien có định tìm người mẹ trong đứa con gái không? Ông ta có nghĩ là có thể đi ngược thời gian, trở lại trẻ trung bằng cách ôm riết lần cuối cùng vào mình da thịt tươi mát không? Kate bỗng có ý muốn điên cuồng chọc nát bức tranh bằng một trong những thứ đồ nhọn có đầy trong xưởng. Bà nắm chặt tay đến nỗi những đầu ngón trắng bệch ra.
Đột nhiên, Kate đẩy trả cái giá vẽ về chỗ cũ, phía sâu trong phòng. Trong bảy năm sau chiến tranh, giá những bức tranh trong bộ Cô gái tóc hung đã tăng gấp ba lần. Đây là cách đầu tư lợi nhất mà bà đã làm được, Kate chua chát nghĩ, và giá của chúng còn có thể tăng gấp bốn lần trong mươi năm nữa. Tuy nhiên, có thể một ngày nào đó, mình sẽ quyết định bán chúng, mặc kệ mọi sự, nếu mình không chịu được sự có mặt của chúng nữa. Trong trường hợp ấy mình sẽ gọi đến Adrien Avigdor. Nếu mình phải quan hệ buôn bán với những người Do Thái, và trong thế giới nghệ thuật khó mà tránh được họ, thì chẳng thà quan hệ với người tốt nhất trong bọn họ.
Kate nhớ lại chuyến đi Paris sau chiến tranh và cuộc nói chuyện cuối cùng với Avidgor. Mục đích của bà là lấy lại một số tranh của Mercuès mà Avigdor còn giữ, mặc dầu đã hết hạn hợp đồng. Kate đã sợ là ông sẽ nài để ông bán hộ nhưng bà ngạc nhiên khi thấy hình như Avidgor đã có vẻ nhẹ mình vì đã tống khứ được chúng cho Delage bán.
Bà chỉ hiểu thái độ của ông khi nghe giải thích tại sao ông sẽ không bao giờ còn buôn bán với Julien, người đã đuổi ông khỏi trại La Tourrello. Và như vậy thì sao? Hồi ấy một người Pháp giữ một người Do Thái là nguy hại đến tính mạng. Avigdor há không biết điều đó? Và điều đó có gì hại cho Kate nếu ông ta đã khám phá ra nhiều người Do Thái khác tìm đến nương nhờ Julien đã chịu cùng số phận như ông ta.
Ông ta có quyền gì làm hại đến tính mạng của chồng bà? Kate đã cãi lại trong khi ông ta nhìn bà với một vẻ buồn rầu kỳ lạ. Ông ta lúc đó ngồi sau bàn trong văn phòng sang trọng của mình ở nhà triển lãm bên hữu ngạn, ngực đeo tấm Bắc Đẩu bội tinh đã được tặng thưởng, như ông đã nói rõ, do những hoạt động của ông trong kháng chiến. Bà đã hỏi ông, lẽ nào một tài năng như Mercuès lại phải sống với những quy tắc cư xử giống y như Avigdor? Ông còn lại gì những người nghệ sĩ nữa. Ông biết rằng chính trị không liên quan gì đến họ. Chà! Avigdor cũng là một người ngu xuẩn, Kate tự bảo. Tốt nhất là quên ông ta đi. Ông ta đã thuộc về quá khứ.
Kate đi lang thang trong xưởng vẽ và lôi bức tranh vẽ một cây táo đầy hoa. Cảm giác mùa xuân tỏa ra từ đó thật lạ lùng, nhưng Kate nhìn ngắm bức tranh một cách hững hờ. Bà nghĩ đến câu chuyện trao đổi với ông luật sư mà bà đã đến hỏi ý kiến ở Nice, một tuần lễ trước đây. Đáng ra Kate có thể hỏi ông công chứng viên ở Félice, nhưng vợ ông này lại là một trong những người bạn của Kate và thật tin ở sự kín đáo của bà ta. Kate sợ những điều dị nghị.
Cuộc nói chuyện không lâu. Ông luật sư đã trả lời một cách giản dị tất cả những câu hỏi của Kate. Cưới xin theo kiểu dân sự được tôn trọng ở Pháp, ông ta đã nói! Từ năm 1866, người ta chỉ có thể li dị do lỗi lầm.
- Do lỗi lầm?
- Sau khi trình bày những việc hợp thành một sự vi phạm nghiêm trọng và lặp đi lặp lại nhiều lần những bổn phận và nghĩa vụ của sự kết hôn, làm cho cuộc sống vợ chồng không thể chịu đựng được, thưa quý bà, - ông ta đã trả lời, rõ ràng là tự nghe mình nói.
- Tôi không hiểu rõ lắm, - Kate nói. - Ông muốn nói rằng nếu chồng tôi phạm một lỗi nặng thì tôi có thể li dị.
- Chắc chắn như thế. Chỉ còn là vấn đề thời gian và chứng cứ.
- Nhưng nếu tôi không muốn li dị, mặc dù ông ta có lỗi.
- Như vậy thì không có một cuộc li dị nào được phép.
- Không một cuộc nào? Ngay cả khi ông ấy mong thế?
- Ông ấy không bao giờ có thể li dị, thưa bà. Hoàn toàn không có thể.
Không còn áy náy nữa, Kate đã trở về Félice giữa một khung cảnh mùa đông gió lộng. Không cần phải lo lắng, không cần phải hành động, Kate đã được bộ luật nước Pháp che chở. Ông chồng ngu xuẩn của bà có biết thế không? Ông ta thuộc về bà, cũng như các bức tranh ông vẽ. Bà đã trả tiền để mua chúng, bà vẫn còn giữ cả hóa đơn. Và cả ông ấy nữa, dẫu ông ấy muốn thế hay không.
Mercuès đặt bút vẽ xuống và ngồi hoàn toàn lặng yên một lúc. Teddy mơ màng nhìn những đường chỉ trên trần. Đã đến giờ nghỉ rồi chăng? Đôi khi nàng đã thiu thiu ngủ trong khi ông vẽ. Ông đến gần nàng và nhìn nàng chăm chú.
- Có gì thế, anh yêu quý? - Nàng hỏi, - Em đã ngáy à?
Ông quỳ xuống và lấy ngón tay vẽ một đường trên bụng nàng.
- Không, em chả ngáy bao giờ cả. Nhưng em đã béo ra.
- Em biết. Đấy là hạnh phúc. Cuối cùng em sẽ biến thành những người mẫu của Rubens. Nhưng, thật ra, em chẳng cần gì. Còn anh?
- Anh cũng thế, tất nhiên, - ông trả lời, vẻ đăm chiêu.
Có thể ông thích nàng mảnh người hơn. Những người đàn ông Pháp rất chú trọng đường nét, cả đàn bà Pháp cũng vậy. Mercuès cầm lấy đôi vú để trần của nàng trong tay và mơ màng vuốt ve chúng. Rồi ông nắn người nàng rất lâu. Ông như nghe ngóng cái gì.
- Nhưng anh làm gì thế? - Nàng vừa hỏi vừa cười. - Tay anh lạnh lạnh.
- Em có mang, - ông tuyên bố với vẻ ngờ ngợ vui sướng.
- Nhưng không, anh nói gì thế?
Nàng ngồi xuống lo lắng.
- Em có mang đấy, Teddy ạ, anh khẳng định với em như vậy. Em không béo ra, mà là chuyện khác kia. Hãy tin ở anh, anh có thể thấy rõ sự khác nhau. - Ông rúc đầu vào bụng nàng và hôn nàng, phấn khởi một cách man dã. - Trời ơi, trời ơi, em không thể tưởng tượng được là anh sung sướng đến ngần nào.
- Julien, anh làm em sợ... Sao anh có thể biết?
- Em nghĩ kỹ xem, Teddy. Có thể thế không?
- Không... Nếu... Em tưởng tượng. Ồ! Không. Không thể thế được! Ôi!...
- Anh nói đúng, - ông nói vẻ hoan hỉ. - Anh đã biết trước mà.
- Em sẽ làm gì?
Teddy vơ lấy cái khăn và quàng nó, hoảng loạn.
- Tại sao em lại muốn làm một cái gì?
- Julien, nhưng anh chưa li dị.
- Anh sẽ li dị. Anh đem đời anh, tình yêu của anh, công việc của anh, tất cả những gì thiêng liêng đối với anh để hứa với em rằng anh sẽ li dị. Nhất là bây giờ em lại đang có mang. Khi Kate biết rằng em sắp có con, cô ta sẽ thôi không bám lấy anh nữa. Anh biết cô ta. Vấn đề là ở chỗ cô ta chưa hiểu chúng ta đối với nhau là thế nào. Cô ta không biết, không muốn biết rằng em là người đàn bà duy nhất, là người duy nhất mà anh đã yêu trong đời anh.
Ông đứng lên và nhìn Teddy, thu mình trong chiếc khăn quàng của nàng.
- Bản thân anh hãy còn kinh hoàng về việc này. Đối với anh, buổi sáng cùng em thức dậy, là niềm vui không tưởng tượng được. Nhưng khi chúng ta hợp thành một gia đình, khi anh sẽ công nhận con ở tòa thị chính, khi cái tin đã trở thành công khai, Kate sẽ không thể thụ động nữa. Danh dự của cô ta sẽ bị đụng chạm. Có thể cô ta sẽ đồng ý với những lý lẽ của anh khi cô ta biết rằng chúng ta sẽ có đứa bé. Chắc là cô ta muốn giải quyết vấn đề, tránh để mọi người nói, không để danh dự bị bôi nhọ. Đúng, anh tin vậy.
- Anh có biết anh làm em nghĩ đến gì không? - Teddy nhạo, - đến những câu chuyện em đã đọc trong địa lý đất nước về những bộ lạc, trong đó người đàn bà phải chứng minh là đã có mang trước khi cưới. Julien, anh muốn em có một đứa con hoang à? Nhưng mà như thế không thể chấp nhận được, nào! Em là một người thành phố New York, chứ không phải là một cô gái nông thôn. Em kiếm bảy mươi đô la mỗi giờ, có nghĩa là ba nghìn đô la mỗi tuần! Ôi, Julien, anh không hiểu...
Giọng nàng đau xót và nàng khóc nức lên, níu lấy ông một cách tuyệt vọng. Ông ôm choàng lấy nàng và riết chặt lấy nàng vào mình.
Trong khi khóc, nàng chợt hiểu là nàng không còn phải là Teddy Lunel kiếm mỗi giờ bảy mươi đô la, cô gái mà mọi người phải quay lại nhìn ở phố 57 nữa, mà là một người đàn bà đang yêu một người đàn ông, một người đàn bà có chửa với người đàn ông ấy, và đã trở thành một phần chủ yếu của cuộc đời ông ta.
Nàng nghĩ là nếu muốn phá thai thì thật dễ. Bất cứ một cô người mẫu nào ở hãng cũng giới thiệu được cho nàng một địa chỉ tử tế ở Thụy Sĩ, chỉ cách Marseille hai giờ máy bay. Nàng sẽ qua những ngày cuối tuần ở một bệnh viện nào đó và sẽ trở về ngày thứ ba hoặc thứ tư. Nhưng nàng biết rằng nàng sẽ không làm thế, dù có làm thế, Julien vẫn sẽ hiểu nàng. Hạnh phúc có nàng của ông là đầy đủ. Ông không cần một đứa con.
Không, đó là chuyện khác. Một cảm tưởng định mệnh dần dần xâm chiếm nàng. Nàng đã thay đổi. Cô gái trẻ đã trở thành một người đàn bà thật sự. Đợi chờ một đứa con của Mercuès là đoạn tiếp lôgích của mối tình của họ. Nàng có cùng một cảm tưởng của sự không thể tránh được như tối đầu tiên ở khách sạn châu Âu.
Từ khi chấp nhận việc có mang, Teddy sống một cách hài hòa. Nàng sẽ đẻ vào tháng Sáu. Nàng biết rằng Mercuès đang làm hết sức để được li dị, nhưng ông không nói việc đó với nàng. Tuy nhiên nàng cũng nghi ngờ việc đó đã không ổn thỏa giữa Kate và ông. Nhưng không có chuyện gì có thể làm nàng khó chịu lúc này. Việc có mang gần đến tháng sinh đã tạm thời làm nàng tránh được những nỗi đau đớn. Để đảm bảo rằng Maggy sẽ không tới ngay trong bốn mươi tám tiếng đồng hồ, nàng đã không thú thực với bà. Nàng sẽ báo tin đó cho bà đồng thời với tin ngày cưới.
Julien nhấn mạnh việc phục vụ và Teddy thuê một cặp vợ chồng trả vì họ dễ thương và có vẻ yêu nhau thắm thiết.
Buổi sáng, Teddy và Julien đi dạo rất xa và buổi chiều, Teddy tiếp tục làm mẫu. Mercuès rất mê cái cơ thể mang thai đó. Công việc của ông chưa bao giờ khó khăn và bí ẩn - ông quá ham mê những hình khối và màu sắc vì thế - nhưng bây giờ, khi vẽ Teddy trong sự bùng nổ đầy đủ lúc mang thai, ông bắt đầu tìm tòi, suy nghĩ, đi vào bề sâu sự vật hơn, việc mà trước kia chưa bao giờ ông làm. Việc có thai là một đề tài trước kia ông không hề quan tâm, nhưng Teddy nở nang ra một cách thú vị: đôi vú nàng trước kia nhỏ bé nay phồng lên và người ta thấy rõ những đường gân dưới làn da trắng và bóng. Những đầu vú to ra và hơi sẫm lại. Chân tay nàng tròn mập hơn, bớt góc cạnh. Cơ thể nàng trở thành một kỳ quan và ông cảm thấy ở đó sức mạnh thiên nhiên hơn ở bất cứ một phong cảnh nào.
Giữa tháng Sáu, những cơn đau đầu tiên xuất hiện. Julien đưa nàng đến bệnh viện. Theo một truyền thống cổ xứ Provence, người ta cho ông vào chứng kiến việc sinh nở. Những cơn đau chỉ kéo dài sáu tiếng và Teddy đã chịu đựng một cách can đảm. Khi đứa bé lọt lòng, người đỡ đẻ đã phải phát nó mấy cái để nó kêu lên. Một cô y tá nhanh chóng bọc nó trong một cái tã hồng và bế cho Mercuès xem.
- Cháu gái, ông ạ - cô thông báo một cách tự hào như chính là con cô vậy.
Ngạc nhiên, Mercuès ngắm cái khuôn mặt bé tí đỏ lựng và mấy ngọn tóc màu hung hung rừng rực thò ra khỏi chiếc tã. Ông chăm chú quan sát con gái ông và thốt ra một tiếng gầm vui thích.
- Dã thú, trời ạ! Em yêu quý, em đã cho ra đời một con thú hoang dã. Ta đặt tên cho nó là Fauve (con thú hoang dã), Teddy, em nghĩ thế nào? Em có thích cái tên ấy không?
Nàng khẽ gật đầu nhưng cô y tá phản đối;
- Ông Mercuès, phải chọn một cái tên nữ thánh chứ, thường lệ thế mà!
- Tên một nữ thánh? Tôi cần quái gì mà phải theo cái tục lệ ngớ ngẩn ấy! Fauve là con gái một họa sĩ.
Người Đàn Bà Vùng Gió Người Đàn Bà Vùng Gió - Judith Krantz Người Đàn Bà Vùng Gió