Con người là tập hợp những nỗ lực của chính mình.

S.Young

 
 
 
 
 
Tác giả: Judith Krantz
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Tô Tưởng & Cao Nhị
Biên tập: Gió
Số chương: 35
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2253 / 30
Cập nhật: 2015-01-23 12:51:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
ậu đã nói với hắn ta gì nhỉ? Bunny Abbot bạn cùng buồng với Teddy ở Wenleslsy phá lên cười. Thế mà cô tưởng đã tóm được mọi tính nết khác thường của Teddy, 1 nhân vật trong số 400 sinh viên năm 1 cùng vào đại học với cô trong mùa thu năm vừa qua.
- Mình chỉ nói tăng thêm 2cm- Teddy bình thản trả lời- Nghe vậy, họ sẽ tự khắc rút lui, trừ khi cao trên 1m80. Như thế sẽ loại được các anh còi.
- Mình vẫn không hiểu tại sao cậu lại nhận lời đi chơi với các anh chàng mà cậu không quen biết. Chẳng thể nào thêm được 1 cái tên vào trong quyển sổ hẹn của cậu.
- Ồ, cái đó làm mình vui. Y như mở 1 gói quà tặng vào ngày lễ Noel- Teddy trả lời nhẹ nhàng. Làm thế nào cho bạn nàng biết hết được niềm vui ở đây, khi nàng được sống đầy đủ đời sống của 1 sinh viên, kể cả những cuộc hẹn hò mù quáng. Ngay khi đặt chân đến trường Wenlesley, Teddy đã được đón chào nồng nhiệt. Chẳng buổi chiều nào điện thoại lầu sinh viên nữ rung lên ít nhất 12 lần gọi nàng. Bà coi tổng đài thò cổ vào trong hành lang và gọi "lunel" với vẻ mỉa mai chịu đựng.
Một vài cô gái học giỏi làm việc 1 phần buổi tối. Những cô khác, ngay từ khi mới đến, chỉ nuôi 1 ý nghĩ trong đầu là trở thành trưởng lớp. Nhiều cô khác chỉ quan tâm đến âm nhạc hay triết học và 1 vài cô chơi đàn Bri suốt cả buổi chiều. Nếu Teddy Lunel chỉ bận về các chàng trai thì đó là quyền của nàng. Dù sao nàng cũng không để bị đánh hỏng trong các kì thi và nàng là học sinh khá thì mới vào được trường Wenlesley. Riêng điều ấy mới là đáng kể.
Những hồi chuông điện thoại không ngừng ấy đã bắt đầu từ khi phát hành 1 quyển sách nhỏ, bìa đỏ, trong có in ảnh các nữ sinh viên năm nhất, kèm tên và nơi sinh. Sách in ra nhằm cho các cô nhanh chóng biết nhau, nhưng chỉ phát hành được 24h đồng hồ đã thấy nhiều ban được chuyền tay nhau ở tất cả các trường đại học con trai ở New England.
Ngay sau ngày khai trường, Teddy đã bận rộn với những cuộc gặp gỡ lớn về bóng đá của liên hiệp Ivy cho đến lễ Noel. Nàng chọn 1 trong 9 cậu rắp ranh để đi dự lễ hội hóa trang mùa đông ở Darmouth và nếu không sợ trễ nải học tập thì chắc tối nào nàng cũng đi chơi với các nam sinh ở Harvard.
Khi Maggy gặp lại con gái trong dịp Noel năm ấy, bà thấy Teddy thay đổi khác hẳn lần trước. Đó là 1 thiếu nữ đầy sức hấp dẫn. Teddy giữ những bông hoa lan cài áo trong tủ lạnh, những lá thư tình đến tới tấp vào buổi sáng, đêm nào nàng cũng đi chơi và ngủ tới tận trưa hôm sau. Điều duy nhất để Maggy yên tâm là Teddy ít bận tâm đến mọi cái đó. Nàng chuyển từ cậu này sang cậu khác 1 cách hết sức bình thường và không nghĩ rằng họ có thể thực sự say mê mình. Teddy đã sống vinh quang những năm đầu đại học. Nàng đã trải qua nhiều cuộc tình và nhân cách của nàng cũng vì thế mà thay đổi. Nàng bắt đầu thấy tự tin của ở mình và lần đầu tiên trong đời nàng cảm thấy sung sướng. Bây giờ, mỗi lần vào 1 căn phòng, Teddy đều cảm thấy mình sẽ được đón mừng. Những thất vọng và đau đớn như tụt lại phía sau.
Hiện thực sẽ không bao giờ là đầy đủ đối với Teddy. Hồi lên 6 tuổi, khi kể lại ngày học ở trường cho mẹ nghe, bé đã bít tô hồng nó. Cái khuynh hướng ấy ngày càng phát triển. Cuộc sống Teddy tuy có phần hưng phấn nhưng vẫn chưa phản ánh được đầy đủ về nàng. Trí tưởng tượng đã khiến Teddy sáng tạo ra 1 ông bố đã hi sinh ở Tây Ban Nha và 1 bà mẹ Pháp dòng dõi quý tộc ngày càng phát triển hơn.
Trong buổi xem dự trận bóng đá giữa 2 trường Harvard và Yale, Teddy đã tuyên bố với cậu bạn trai "Bố mình đã học ở Harvard đấy. Trước khi mất ông vẫn thường đưa mình đi xem các trận đấu của đội bóng trường, nếu đấu ở gần NewYord. Bố mình đã chết khi leo núi ở Tây Tạng nhưng ông đã cứu được tất cả những người trong đoàn ở Princeton". Trong 1 nhóm bàn những dự kiến cho dịp hè, Teddy đã buồn dầu kể: "Khi mình còn bé, nghỉ hè nào mình cũng về thăm lâu đài của gia đình ở Dodogne. Đấy là đất của họ Lunel. Có hàng trăm buồng nhưng đã để bị hoang tàn. Từ ngày ông mình chết, mình không trở lại đó nữa." Trong hội hóa trang mùa đông ở Darmouth thì nàng kể với chàng trai cùng đi: " Anh có buồn vì em không dự thi nhảy không? Anh biết không? Bố em đã chết ngay trước mặt mẹ em. Bố em tập luyện ở vùng núi Alpes, để chuẩn bị dự Thế Vận Hội. Mẹ em cứ nhớ mãi chuyện ấy." Khi mọi người nói về những ngày nghỉ nhân dịp lễ Noel thì Teddy kể lại những ngày nghỉ đó của mình hồi nhỏ. "Cả nhà mình thường về nhà cụ bà ở Québec. Ở đấy có 1 cái cây to chưa từng thấy, 1 cây lãnh san cổ thụ. Bọn mình thường nhảy múa điệu Pharandon chung quanh cây ấy với những người anh em họ nhỏ tuổi- mình có hàng tá các anh chị em họ chứ không ít. Không, mình không gặp lại họ. Mẹ mình bất hòa với gia đình bố mình sau khi ông chết. Gia đình đã oán hận mẹ mình đã không ngăn giữ để ông tham gia lực lượng tự do Pháp khi nước Pháp bị tàn phá, máy bay của ông đã bị bắn rơi trong 1 chuyến làm nhiệm vụ đặc biệt cho De Gaulle."
Mọi người đã tin những câu chuyện hoàn toàn bịa đặt ấy. 1 cô gái có thể chất kì lạ như vậy ắt phải sống 1 cuộc sống kì lạ và đầy thảm kịch. Cô chỉ kể các chuyện đó cho các chàng trai mà nàng tin chắc rằng sẽ không gặp lại ở New Yord, nơi mà nàng có thể gặp mẹ nàng khi đến tìm nàng.
Mỗi khi có thể được, Maggy lại bắt Teddy phải giới thiệu những người đi chơi với nàng. Bà yên tâm vì thay đổi nhau toàn là những bộ mặt tươi trẻ và ngây thơ. Cái chính là nó cứ thay bạn xoành xoạch- Maggy đã giải thích cho bà Lally Longbridge- Thà nó cứ đi chơi với hàng tá thằng như thế còn tốt hơn là chỉ đi với 1 thằng. Và chị có biết nó đối xử với bọn chúng như thế nào không? Thật không thể hiểu được nữa... nếu trước kia có thể hiểu được nó. Từ ngày nó vào đại học, em cảm thấy xa lạ nó, như đã mất quan hệ với nó. Em không thể không tự bảo là phải tìm cách gần nó hơn, hiểu nó nhiều hơn. Nó đã làm mọi trò bí ẩn đối với em, vậy mà em đã chu cấp cho nó mọi cái mà em có thể. Em yêu nó, nó ở trong 1 căn hộ đầy đủ tiện nghi, em mua cho nó những cái áo dài thật đẹp... Ôi! Em không biết gì nữa, em không còn hiểu nó nữa.
Phần lớn các bà đều kêu như thế cả- bà Lally bình tĩnh nói. Bản thân bà không có con nhưng lại có thói quen, người ta không hiểu tại sao, là hay góp ý kiến với các bà bạn về chuyện con cái. - Hễ chúng vào đại học là chúng như những người xa lạ. Em có chắc là chẳng 1 thằng bạn nào là đáng kể đối với Teddy không? Chẳng mấy nữa nó sẽ 20 tuổi, hồi bằng tuổi nó em đã làm những gì?
- "Em đã sống như 1 người vợ". Maggy trả lời mơ màng. "Nhưng ở Pháp, bọn em có vẻ chín chắn hơn. Hay cũng có thể thời đó chỉ là những năm 20. Em không biết nhưng những thằng đi với nó miệng còn hơi sữa. Cháu Teddy đảm bảo với em rằng chẳng đứa nào trong bọn chúng nghĩ đến làm tình với nó... Chị có cho là đúng thế không?"
- Đúng, có thể là như thế, Maggy ạ. Những đứa con trai tốt không bao giờ tìm cách ngủ với gái.
- "Tất cả đều phụ thuộc thê nào là tốt". Maggy nghĩ.
Lally Longbrigde có lý. Những năm 40, ít nhất về nửa cuối, đã là 1 thời gian rất e lệ. Phần lớn những sinh viên lớp 49 (trong đó có Teddy) đều còn trinh trắng cho tới khi cưới. Teddy dù sao cũng chỉ là ve vãn làm cho các chàng trai mê mệt. Nàng chịu ảnh hưởng mà không ngờ tới tính đa nghi sâu sắc của Maggy đối với nam giới. Đôi khi nàng để cho ôm hôn hàng giờ trong những chiếc xe hay trên 1 chiếc tràng kỉ trong 1 phòng khách mờ tối của 1 câu lạc bộ sinh viên. Các chàng trai cuồng nhiệt cọ xát vào nàng hưởng chút đê mê qua lần quần áo, vì Teddy không bao giờ cho phép họ cởi khuy quần hay luồn 1 bàn tay dưới váy. Nàng quá mải mê và không nhận ra cái lúc mà chính Teddy, thầm lặng và đờ ra trước sự đụng chạm vào vào dương vật cứng nhắc của họ, khi họ ép chặt lấy nàng. Những giây phút khoái lạc nửa vời ấy đôi khi xảy ra trên 1 sàn nhảy (không bao giờ Teddy thú nhận điều đó vì sẽ gây ra giữa họ 1 sự thân mật mà họ không mong muốn). Thực ra, Teddy khá thờ ơ với những đau khổ mà nàng đã gây ra. Say sưa với những thắng lợi của mình, nàng không thể mê 1 chàng trai nào.
"Tất cả cái mà tôi hy vọng, Teddy ạ, là 1 ngày nào đó sẽ có 1 người đàn ông làm cô đau khổ, cũng như tôi đã đau khổ". Có lần, 1 trong những chàng trai bị cô bỏ rơi đã nói như thế. Teddy đã làm ra vẻ hối tiếc nhưng biết rằng điều ấy sẽ không bao giờ xảy ra với mình cả. Nếu cuộc sống nhục dục là điều hiếm hoi trước ngày cưới ở các trường đại học thuộc liên hiệp Ivy vào những năm 40, thì việc say rượu là cơm bữa. Lần đầu tiên khi Teddy dự trận đấu bóng đá tại sân vận động Harvard, người ta đã hướng dẫn bước đầu cho mình bằng 1 cốc rượu punch ra trò, đựng trong những chiếc cốc bằng carton. Rượu được chuyển đi trong những chiếc xô xếp dọc hành lang nhà Eliott, thường vẫn chứa cát để dập lửa khi có hỏa hoạn. Nhưng phần lớn thời gian, chúng thường được sinh viên dùng làm xô đựng rượu punch. Sau mỗi trận đấu, người ta lại tổ chức trong các buồng những bữa cocktail gồm chủ yếu là các thứ quả và rược gin rẻ tiền. Nếu việc uống rượu là có hệ thống tại những trường trong hệ thống liên hiệp Ivy, thì tối thứ 7 nào ở Wenlesley cũng là những bữa rượu nguyên chất, không pha trộn gì hết. Người ta từng nghe nói đến 1 ngày hội do 1 nhóm gọi là "Lousy Eleven" tổ chức, trong đó mọi người chỉ uống bia, nhưng không ai tin. Sự thực đúng là thế, vì nội quy nhà trường rất ngặt- sinh viên nào bị bắt quả tang uống rượu trong nhà trường sẽ bị đuổi học ngay lập tức.
Teddy rất thích uống rượu. Chỉ có rượu mới gây ra sự thay đổi về tri giác, cái cảm tưởng bất chợt là thê giới thuộc về mình.
Một buổi chiều chủ nhật đầu thu cuối năm đại học, 5 người trong nhóm ca sĩ trường Harvard, nhóm Dunster Funsters, đến thăm Teddy ở Wenlesley. Họ đi lang thang trên khu sân bãi nổi tiếng và tuyệt vời, và vì họ không muốn đi bộ vòng quanh hồ nên Teddy dẫn họ đến vườn cây, 1 khu rừng nhỉ có nhiều loại cây rất hiếm và khuất nẻo sau ngôi nhà khoa học. Ở đây có rất nhiều loại cây thông và xác lá kim phủ đầy mặt đất. Theo bản năng họ hạ thấp giọng và đi chậm lại. Họ có cảm giác như đã ra khỏi khu trường Wenlesley.
- "Cậu có uống 1 chút không Theodora?" 1 trong những chàng trai vừa hỏi vừa lấy chai rượu từ trong túi ra và ngồi xuống 1 gốc cây.
- "Cậu điên đấy ah Harry?"
- "Chẳng có gì khoái bằng 1 tợp rượu Scotch ở ngoài trời để cho mình lâng lâng. Nào, cầm lấy, chỉ có bọn mình ở đây thôi... và than ôi, cậu biết đấy, bọn mình chẳng phải là nguy hiểm."
- "Các cậu điên rồi, mình cấm các cậu đấy!" Teddy kêu lên. Nhưng các chàng trai đã chuyền tay nhau chai rượu. Lần đầu tiên họ mời, nàng từ chối. Chẳng mấy chốc mà cái êm ái của 1 ngày tháng 10 và mùi thơ thoảng của mùi gỗ thông làm cho nàng hơi chút say sưa, nàng đã uống 1 tợp, rùi 2, 3. Harry nói có lý, uống rượu ở ngoài trời làm cho các giác quan của người ta sống dậy và người ta nhận thức sâu sắc về thiên nhiên. Teddy nốc hẳn 1 ngụm lớn rượu Scotch và tuyên bố:
- " Rượu gin có mùi khó chịu, rượu Borbon quá mạnh, rượu rye thì tồi tệ, nhưng người sáng tạo ra rượu Scotch thì thật đáng yêu"
Nàng có cảm tưởng như đã khám phá ra điều gì quan trọng.
- "Chỉ nhờ có nốc mỗi ngày 1 chai Scotch đầy và Robert Graves đã sống nổi trong những đường hào thời kỳ Đại chiến. Luther, cậu bạn cùng buồng của Harry khẳng định.
- "Hay ta hát 1 chút, Luther?" Harry khẳng định.
Và họ lên tiếng hát. Trước còn nhỏ, sau to hơn. Khi họ hát đến những bài về bóng đá, không ai trong bọn họ nhận ra là giọng họ đã vang lên trong khắp khu rừng thông nhỏ. Teddy chẳng mấy chốc cũng hòa giọng cùng với họ nhưng vì tiếng bị lấp đi nên nàng bèn đứng lên để nhảy vũ điệu cổ và hoang dã. 5 chàng Funsters vỗ tay làm nhịp.
- " Tiếp tục đi, Teddy, tiếp tục đi".
- "Các bạn hát bài hát của trường Yale và mình sẽ nhảy.
- " Không bao giờ"
- "Bài hát về Đức bà của chúng ta vậy". Teddy vừa nài vừa nhảy dậm chân, vẻ tinh nghịch.
- "Đồng ý, bài Đức bà của chúng ta. Nào, Teddy, nhảy đi!"
Họ hát bài ca chiến đấu và Teddy nhảy lộn nhào giống như con quỷ tuyệt đẹp xõa tóc trước mặt và rất say. Đúng lúc điệu nhảy say ấy diễn ra thì ông giáo sư dạy triết học của Teddy và vợ ông ấy, sau khi bình yên đi dạo ở trong công viên, bước vào khu rừng thông vì tiếng ồn ào lôi kéo.
2 ngày sau, Teddy rời vĩnh viễn Wellesley. Nguời ta đã làm 1 bản điều tra hợp lệ, nhưng ngay từ đầu, mọi nguời đã thấy hậu quả chắc chắn như thế nào. Thật đã nghiêm trọng.
Ở ga Back Bay, nàng đã vẫy tay lần cuối để từ bịêt nhóm Funster đi tiễn, nhìn nàng với vẻ ân hận. Nhưng khi con tàu đã ra khỏi vùng ngoại ô Boston và chạy nhanh dần thì nàng đã thầm tự sỉ vả mình: đồ ngốc nghếch, đồ khốn khổ, đồ ngu dại! Chính là lỗi ở mình, hoàn toàn là lỗi ở mình. Mình đã biết truớc đã nguy hiểm như thế nào. Mình đã tuởng là không việc gì. Ngu, 3 lần ngu ngốc! Mình đã mất tất cả, mình đã tự loại ra khỏi thiên đuờng vĩnh viễn. Không bao giờ mình đuợc sung sướng nữa. Nàng muốn khóc nhưng toa đông chật nguời. Teddy đã ngồi yên trong 3h đồng hồ, nghiền ngẫm nỗi khốn quẫn của mình và trong khi con tàu chạy dọc theo con đuờng mà nàng đã nhiều lần đi với cảm, giác hân hoan để tới Brown, Yale, Priceton. Trong suốt chặng đuờng cho đến Hartfort, nàng chăm chắm nhìn mà không thấy gì qua khung cửa sổ thê thảm. Cuối cùng nàng mua 1 chiếc bánh mỳ kẹp thịt rồi vừa ăn vừa quan sát chung quanh.
Đến lúc ấy, nàng mới nhận ra hầu hết hành khách trong toa tầu đang thích thú nhìn nàng. 1 số còn tỏ ra mê mẩn. Lần đầu tiên, kể từ lúc ông Tompkín dừng lại gần nàng, vẻ ngơ ngác trong khu rừng thông, nàng thấy thoải mái 1 chút Teddy đứng lên, đi nguợc toa tầu cho đến buồng vệ sinh, sốt ruột đẩy cửa vào và nhìn khuôn mặt mình trong gương. Nàng có bị sa xẩy thật đấy nhưng vẫn trông như 2 hôm trước đây. Nàng đứng tựa vào tường. Mỗi cây số đưa nàng đến gần cuộc gặp gỡ với Maggy mà nàng rất sợ.
Mày phải tìm ra 1 cái gì đó, Teddy tự bảo và nhìn mình với vẻ thảm hại. Mày không thể nói suông với bà ấy là 3 năm ở đại học mà chẳng được gì. Mày phải có những dự kiến, 1 phác thảo về cái mày muốn làm. 3 năm để có 1 cái bằng về lịch sử, cái ấy chẳng có giá trị gì trên thị trường lao động. Cô chẳng có gì khác ngoài khuôn mặt của cô, cô gái ạ.
Trong óc, Teddy điểm lại những lời bình luận của Maggy, khi bà xem ảnh các cô nguời mẫu buổi tối ở nhà. Có thể nói là đã 7 năm nay Teddy không đặt chân đến hãng. Từ đó, cả 1 thế hệ nguời mẫu đựơc thay bằng 1 lớp khác. 7 năm đó, Teddy cũng ít khi giở xem 1 tạp chí về mốt. Tuy vậy, nàng đã không bao giờ quên những phẩm chất cần thiết để làm nghề này. Không biết bao nhiêu lần nàng đã đuợc nghe mẹ nhắc đến khi loại bỏ những bức ảnh nhưng không biết liệu nàng có ăn ảnh không?
Teddy biết rằng phải qua thử thách thì mới quyết định được. Maggy chỉ tin vào điều đó vì như bà nói, nhiều cô gái ở ngoài đẹp hơn trong ảnh. Không, mình không, đoán chắc, Teddy nghĩ khi quay trở lại chỗ ngồi, nhưng ít ra thì mình có thể thử xem. Có thể cuối cùng mẹ có thể hài lòng. Ôi, đồ ngu ngốc, mày định lợi dụng ai đây? Nếu mẹ muốn mình làm người mẫu thì chắc chắn mẹ đã nói lâu rồi, tại sao mẹ lại cho mình đi Wellesley? Nhưng rốt cuộc, thế còn hơn không.
Nỗi tuyệt vọng và cơn giận dữ đã qua, Maggy tự hỏi tại sao con gái bà lại bị trừng phạt đến mức ấy, chỉ vì tội say sưa trong khu trường, trong khi chính bà, ở tuổi nó, đã sống với nguời đàn ông có vợ và đã cho ra đời 1 đứa con hoang? Sau hết, không nên đánh giá quá cao những tấm bằng. Và có lẽ sẽ là 1 kỉ luật tốt để Teddy tập vào nghề. Những cô gái của hãng Lunel là cả 1 trung đoàn bộ binh, cần mẫn và có mục đích. Không ai tưởng tượng được khi xem các tấm ảnh trong tờ tạp chí, ý nghĩ và nghị lực của họ. 40$ mỗi h, 1 mức lương làm cho Maggy kinh ngạc, tuy chỉ vừa mới đây bà đã quyết định tăng lương cho họ. Hồi bà đến Montpartnasse, công trung bình mỗi h làm mẫu là 60 xu. Đúng là khi được Paula che chở, số tiền công ấy đã tăng gấp đôi, nhưng cũng chẳng đuợc bao nhiêu khi phải ngồi trần truồng hàng giờ trong 1 xuởng vẽ băng giá. Vậy mà bà đã thu xếp để sống được bằng đồng lương đó, trả tiên thuê nhà, tiền may quần áo, mua 1 bông cẩm chướng mỗi ngày, kể cả việc chu cấp cho Julien Mercùs trong 1 mùa xuân khó quên.
Maggy cố nhớ lại những cảm nghĩ của mình hồi đó. 1 số kỉ niệm vẫn còn dai dẳng trong bà, 1 số khác đã mất từ lâu. Maggy suy nghĩ. Bà sẽ nhờ ai chụp ảnh thử cho Teddy đây? Bình thường thì bà không còn phải lo loại việc này. Nàng có hai mươi hai nhân viên dưới quyền, trong số đó ít nhất cũng có sáu người dư sức giải quyết việc đó, giản đơn bằng một cú điện thoại. Nhưng nếu như những bức ảnh đó quá tồi, thì Teddy chẳng có chút tương lai nào trong nghề.
Maggy, một người không bao giờ mơ mộng, và đã từng làm nản không biết bao nhiều niềm hy vọng và mong ước, bỗng thấy mình nóng lòng chờ đợi những bức ảnh đầu tiên của Teddy.
Sẽ gửi cô đến hiệu nào đây? Coffin, Tonin Frisell, Horst, Rawlings, Bill Helburu? Bất cứ ai trong những nhà nhiếp ảnh xuất sắc này cũng sẵn sàng giúp bà, tuy nhiên bà không thể chống lại ý muốn nhờ một trong bà tay cự phách, nổi tiếng trên thế giới: Avedon, Falk hay Penn, nhưng ở Paris, đang là thời kỳ của những bộ sưu tập. Avedon, trở thành người đứng đầu chỉ trong vài năm, đã được báo chí Bazaar cử đi và Penn thì bảo Vogue chỉ còn lại Falk.
Mình có cảm tưởng như đến lò sát sinh, Teddy nghĩ khi đứng trước cái nhà kho được sửa làm hiệu ảnh của Falk, ở khoảng giữa phố Lexington và Đại Lộ 3, lúc ấy là hơn 5 giờ, một chiều thứ sáu. Mọi người hầu hết đã ra khỏi văn phòng và chạy đi mua bán để chuẩn bị cho ngày cuối tuần. Phố xá rất nhộn nhịp.
Thời tiết lý tưởng để chơi bóng đá, Teddy tự bảo và rùng mình trong gió. Đáng ra lúc này nàng đang phải ở cách đây rất nhiều cây số để chuẩn bị đến. Ôi! Dunster, Leverett, Winthrop, Eliott! Nàng thầm gọi những cái tên quen thuộc của các khu cư xá sinh viên ở Harvard nhìn ra sông Charles chứ đâu phải đứng ở đây, với đôi giày số 31, mặc toàn đồ mới, bóng loáng, rực rỡ, hết sức hoàn hảo, như mẹ nói. Nàng biết mình chưa bao giờ đẹp như thế, nhưng biết thế cũng chẳng giúp được gì hơn.
Falk đã nhận lời chụp thử cho cô gái mới đến cửa hàng Lunel, với điều kiện là phải đến vào chiều thứ sáu, sau giờ làm việc của anh.
Teddy bấm chuông. Cửa mở ra và một người đàn bà nhỏ bé tươi cười hiện ra ở ngưỡng cửa.
- A, cô là cô gái mới của hãng Lunel phải không? Vào đi! Teddy nhìn quanh. Những bức tường giản dị và thuận tiện, treo đầy những ảnh.
- Cháu xem ảnh được chứ ạ? Nàng hỏi bà thư ký vì sốt ruột không thể ngồi yên được.
- Tất nhiên, cháu cứ xem
Teddy thường chú ý nhiều đến những bức ảnh mốt hơn là những cô gái khác cùng tuổi, nhưng những bức ảnh đó thần kỳ như những giấc mơ, phát hiện một thế giới gần giống như thế giới thực, nhưng với một sự xê xích nào đó. Nàng nhận ra nhiều người trong những gương mặt ấy. Phần lớn những người mẫu đến từ hãng Lunel, nhưng nàng không thể ngờ rằng những cô gái ấy lại hấp dẫn đến thế này. Mắt người nhiếp ảnh đã nắm bắt cái chủ yếu trong cá tính của họ. Sau những gương mặt xinh đẹp kia, Teddy nhận thấy cái tôi sâu kín của mỗi cô người mẫu. Đó không chỉ là những bức ảnh về mốt mà là những bức chân dung thực sự của người đàn bà đang nghĩ đến những việc hết sức thầm kín và bí ẩn.
- Cô em này,- bà thư ký chợt nói,- nếu tôi còn cứ luẩn quẩn ở đây thì sẽ trễ giờ hẹn mất. Cô nói giúp với Falk là tôi sẽ gặp anh ấy vào sáng sớm thứ hai nhé.
- Bà cầm lấy áo măng tô và vẫy tay chào Teddy.
Teddy ngồi xuống mép một chiếc ghế tựa trong căn phòng trống rỗng. Qua cửa mở, nàng nhìn thấy phòng chụp sáng trưng. Nàng đợi gần 20 phút mà chẳng thấy động tĩnh gì. Nàng có nhầm ngày không? Chỉ có một mình nàng ở đây chăng? Teddy tự hỏi.
Cuối cùng, từng bước ngập ngừng. Teddy vào phòng chụp ảnh. Nàng tháo bỏ đôi găng chật dính vào tay. Không có một chỗ nào để ngồi, trong phòng chỉ có thứ ánh sáng chói chang của những chiếc đèn chiếu, một chiếc máy ảnh dựng trên ba chân và một tờ giấy trắng lớn phủ hết một bức tường và một phần sàn. Nàng ghê sợ thấy mồ hôi nách nhỏ xuống thấm cả vào nịt vú.
- Có ai không? - Teddy hỏi nhỏ. Không ai trả lời. Bỗng nhiên cửa buồng tôi mở toang và một người đàn ông hiện ra, mắt cắm vào một tờ giấy đang cầm ở tay. Anh ta thoáng nhìn lên.
- Xin đợi cho một chút, anh ta vừa lẩm bẩm vừa nhíu lông mày nghiên cứu tấm ảnh còn ướt. Rồi anh ta lại ngước mắt nhìn Teddy, ngắm chằm chằm rồi buông tấm ảnh.
- Red đấy á?
- Teddy giật nảy người và nhíu mắt lại, nhưng không nhìn rõ anh ta.
Red!
Vẻ luống cuống thoáng hiện trên gương mặt Teddy. Nàng bước lên một bước, kiên quyết, và đưa tay lên che mắt." Chỉ có mỗi một người gọi mình là Red, đó là cái thằng đồ tồi đã rủ mình đi xem bảy cuốn phim, đã dạy mình hôn kiểu Pháp và đã bỏ rơi mình không một lời phân trần".
- Red.... Anh sẽ giải thích cho em....
Bị kích động, phút giận dữ qua, Teddy tiến gần và túm lấy áo anh. " Em đã khóc hết nước mắt vì anh, sao anh tệ bạc thế? Em đã khổ sở mất mấy tháng trời, tại sao anh chẳng nói với em gì cả, anh Malvin?"
- Em quả thực đã thiếu cái đó sao?
- Anh có vẻ khoái trá vì thiếu em thèm khát, phải không? Dù sao chăng nữa, anh phải làm gì đây?
- Anh làm việc, em thấy đấy
- Như vậy là anh đã lọt được vào một phòng chụp của thợ ảnh. Con cừu đen của họ Allenberg. Em đánh cược là mẹ anh chẳng phó thác vào anh đâu.
- Bà đã đành theo vậy.
- Falk đâu? Em đến đã nửa tiếng đồng hồ rồi, - Teddy cáu kỉnh nói.
- Falk là anh.
- Đừng có đùa.
- Em có thấy ai khác ở đây không?
- Hãy chứng minh đi.
Melvin Allbenrg bật lên cười: Trời, Red, em chẳng thay đổi gì cả" Vẫn túm lấy áo anh, Teddy thử lay anh nhưng anh không xê xích. Vững chắc như một con gấu, anh cười vang trước những cố gắng của nàng. Nàng bực đến phát khóc. Anh nắm lấy hai tay và ép nàng ngồi xuống:
Lên chỗ anh, anh ở tầng trên. Anh sẽ cung cấp tất cả các thứ chứng minh mà em muốn.
Anh buông nàng ra và bước vào buồng đợi. Anh có bước đi nhanh nhẹn của người chủ nhà và nhìn thấy cái buồng lớn ở trên nhà kho thì nàng hiểu là anh đang ở trong căn buồng của mình. Căn buồng cũng giống y như Melvin. Nồng nhiệt và bừa bộn. Những bức ảnh lớn ở khắp nơi, trên tường, trên sàn. Hàng tá nhữg cuốn sách, những đống tạp chí chồng đống trên bàn giấy và những chiếc tràng kỉ thấp thì bọc da màu xanh lá cây.
- Em có muốn uống gì không? -Anh hỏi và đi về phía khay rượu ngọt đặt trên 1 chiếc hòm màu xanh nước biển.
- Một cốc rượu Scotch có đá, nhưng cái đó không chuộc tội được cho anh đâu, Melvin Allenberg ạ.
- Melvin Falk Allenberg.
Teddy nhíu mắt lại mà không bình luận. Anh bưng đến 2 cốc và đến ngồi trên chiếc ghế bành gần đi-văng. Anh cúi về phía trước, khủyu tay tì trên đầu gối, tay nâng lấy cằm và bình thản nhìn Teddy trong mấy giây.
- Em bỏ cái mũ kia ra. - Cuối cùng anh nói.
- Sao?
- Em bỏ mũ ra. Anh không thích cái mạng che ấy, nó làm anh không nhìn rõ em.
- Em không biết em sẽ có ngồi lại hay không- Nàng trả lời, hơi mỉm cười. -Anh phải nói rõ lí do tại sao đã không tiếp tục đi chơi với em. Thế là anh đã trở thành giàu có và nổi tiếng, đồ tồi ạ.
- Anh đã nói là chúng ta sẽ trở thành như thế. -Anh sửa lại.
- Anh hãy còn nhớ ah? 5 năm sau?
- Anh nhớ tất cả mọi cái. Hồi chúng mình gặp nhau, em đang bước vào thời kì tàn phá. Dẫu chỉ mới 19 tuổi, anh đã thấy trước như thế. Và anh đã không muốn là nạn nhân đầu tiên của em... Là thắng lợi đầu tiên của em cũng đã đủ chết người rồi. Một hôm, anh bỗng hiểu ra rằng chỉ thêm một buổi đi chơi, thêm một chiếc hôn, một trong những chiếc hôn say đắm mà chúng ta đã trao đổi ở trước cửa nhà em, là anh sẽ đi tiêu... Chẳng cần nói với em, là như thế cũng chẳng để làm gì. Như thế cũng là quá muộn rồi.
- Hừm -bài diễn văn này với ít nhiều thay đổi, thì Teddy đã nghe hàng chục lần trong đời mình.
Nhưng vẻ bình tĩnh của anh, sự lặng lẽ chấp nhận đau khổ của anh còn thuyết phục hơn cả những câu nói say mê nhất. Anh tiếp tục nhìn vào mặt nàng trong khi nàng cẩn thận bỏ mũ ra và buông mớ tóc rực lửa thành những làn sóng mềm mại chung quanh khuôn mặt xinh đẹp. Teddy uống một hớp rượu Sotch (mà vị của nó đối với nàng như còn gắn mãi với nỗi nguy hiểm) và chịu đựng cái nhìn của anh.. Melvin Allenberg thêm tuổi thì trông khá lên nhiều. Anh vẫn giống như 1 con chim với cái mũi khoằm và cặp kính to tướng, nhưng tất cả khuôn mặt anh nói lên trí thông minh và nghị lực. Người ta cảm thấy là anh sẽ chẳng mấy mà già đi, rằng năm tháng chỉ làm rắn rỏi thêm khung xương và cái cằm cương quyết, vầng trán rộng viền quầng sáng của vòng tóc nâu. Nàng đã không bao giờ quên đôi môi anh. Anh là người con trai đầu tiên hôn nàng.
- Anh biết không, anh đã bỏ rơi em đúng lúc em định bảo anh đi dự với em một tối khiêu vũ của sinh viên. Nhưng em đã quá tự ái và không báo cho anh nữa.
- Thế còn những cậu khác mà em vẫn đi với?
- Em đã không muốn đi với họ, và thế là cuối cùng em không đi nữa, - nàng buồn rầu trả lời.
Anh đột nhiên ngồi xuống bên và hôn nàng.
- Ôi! Em Red dịu dàng, em bé của anh, anh rất buồn... Đáng lẽ anh đã phải gọi em, nhưng anh biết nói gì với em? Hồi ấy chắc là anh không thể giải thích cho em những gì anh cảm thấy. Anh không tìm ra được câu chữ để nói với em.
Dịu dàng bằng một chiếc khăn lau Kleenex anh lau son trên môi nàng và lại hôn nàng. Teddy náu mình trong cánh tay anh. Nàng cảm thấy anh rất vững vàng và đôi môi anh trên môi nàng là một cảm giác thân thuộc. Nàng đã nhận hàng triệu chiếc hôn từ bấy đến giờ, nhưng nàng vẫn thấy lại cái vị môi anh, sự vững chắc và nồng ấm của nó. Vậy mà anh đã thay đổi nhiều. Anh bây giờ hôn nàng như một người đàn ông, không còn là một đứa trẻ. Teddy bỏ giầy và tựa lưng vào thành tràng kỷ, thở dài khoan khoái, mặc cho anh vén tóc cô để hôn cô ở phía sau tai. Như trẻ con, cô tránh đôi môi anh và cọ mạnh mũi vào mũi anh.
- Chúng mình dàn hòa với nhau chứ? - Anh lo lắng hỏi.
- Em tha tội cho anh, nhưng đấy chỉ vì cái thời đẹp đẽ xưa kia thôi, - cô làu bàu. Đôi bàn tay Melvin lướt trên cái áo vét sang trọng và cứng nhắc.
- Những chiếc khuy áo này giữa anh và em, - anh lẩm bẩm và bắt đầu cởi từng chiếc một.
Như có một hiệu còi báo động trong đầu Teddy, nhưng nàng vẫn để anh làm, vì hãy còn hai hàng khuy nhỏ bằng lụa trơn của chiếc áo sơ mi che chở cho nàng. Chẳng mấy lúc nàng đã thấy mình nằm trên tràng kỷ, dưới một trận mưa những chiếc hôn. Sự bất chợt đó, sự tấn công chớp nhoáng của anh và việc chỉ có một mình với anh trong căn phòng làm nàng luống cuống. Nàng nhìn gương mặt Melvin và thấy bớt căng thẳng. Anh đã bỏ kính ra và có vẻ bình tĩnh đến nỗi nàng lại đắm mình trong những làn sóng vuốt ve của anh, vui thích vì cảm thấy anh càng ngày càng bị kích động. Nhưng Melvin bỗng làm một việc không hề xảy ra trong suốt ba năm từng trải những vuốt ve cuồng nhiệt của nàng. Anh nhấc bổng nàng lên và bê nàng đến tận buồng anh mà trước đó nàng không nhận thấy cửa vào.
- Melvin, - nàng vùng vẫy phản đối, - dừng lại! Anh làm gì thế? Em chưa bao giờ nằm trên giường một người đàn ông.
- Vậy thì phải có một sự khởi đầu cho mọi cái và anh có còn là trẻ con nữa đâu, - anh cãi lại, giọng ồm ồm.
Teddy vật lộn để đứng dậy nhưng anh khỏe quá đỗi. Anh hôn nàng khắp nơi mà anh có thể, trên những ngón tay, cằm, trán, mắt, anh đốt cháy lên hàng trăm lò lửa nhỏ dưới da nàng. Mấy phút sau, khi người nàng đã cháy bỏng từ đầu đến chân, anh bắt đầu cởi áo sơ mi của nàng ra. Nàng cưỡng lại một cách yếu đuối.
Không thể tưởng tượng được cái ấy lại đến với mình thật sự. Teddy nghĩ trong khi anh cởi váy nàng. Khi đôi tay ấm áp của anh cởi cái nịt vú và đôi môi anh lướt trên đôi đầu vú cứng rắn của nàng, nàng lại nghĩ, "Không, không thật đâu, ta mơ đấy", nhưng chẳng mấy chốc cơ thể nàng bừng sống dưới đầu lưỡi nham nháp và mềm mại của anh, và nàng buông mặc cho anh. Lúc nằm, họ như cùng một vóc dáng. Melvin hết sức dịu dàng, anh hoàn toàn kiểm soát được mình và tỏ ra rất mực kiên trì. Anh chiếm lĩnh Teddy Lunel hoàn toàn và nàng hiến dâng cho anh không một chút ngập ngừng hay ức chế, không nuối tiếc và cũng chẳng cảm thấy cả nỗi đau xé đôi thân thể như nàng thường được nghe nói trong trường hợp lần - đầu - tiên như thế này.
Cuối cùng, vui sướng vì đã cất được cái gánh nặng của sự trinh tiết. Teddy thu mình lại rúc sâu hơn nữa vào anh, mỉm cười biết ơn và thỏa mãn.
Người Đàn Bà Vùng Gió Người Đàn Bà Vùng Gió - Judith Krantz Người Đàn Bà Vùng Gió