Love is the hardest habit to break, and the most difficult to satisfy.

Drew Marrymore

 
 
 
 
 
Tác giả: Rebecca Stead
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: When You Reach Me
Dịch giả: Thiên Kim
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 56
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 130 / 7
Cập nhật: 2020-06-25 08:49:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Lá Thư Cuối Cùng
ôi đã sắp kể đến đoạn những gì xảy ra ở góc đường. Nếu thật sự viết cho bạn một lá thư, tôi sẽ kể về phần đó rất cẩn thận.
1. Tôi đang đi bộ về một mình sau giờ học, suy nghĩ xem nên tặng gì cho Annemarie nhân ngày sinh nhật.
2. Trời hơi lạnh nhưng không lạnh lắm - bọn con trai đang tụ tập trước ga-ra đùa giỡn ồn ào như mọi khi. Thậm chí họ còn quẳng khoai tây chiên vào nhau.
3. Có lẽ lớp Sal được nghỉ sớm vài phút trước lớp tôi - cậu ấy đang đi trước tôi một khoảng ngắn. Tôi không cố chạy theo để đuổi kịp cậu ấy.
4. Tôi nhìn cậu ấy đi ngang đám con trai ở trước ga-ra; họ nói gì đó với cậu ấy như thỉnh thoảng vẫn thế. Tôi thấy vài mẩu khoai tây chiên ném vào lưng cậu ấy.
5. Có vẻ như Sal mất kiên nhẫn. Cậu quay lại hét lên: “Im đi!” Cậu vẫn đang đội cái nón len màu xanh sẫm trùm kín trán.
6. Đám con trai chỉ cười. Tim tôi bắt đầu đập nhanh, nhưng tôi không thật sự lo rằng họ sẽ đánh Sal vì họ thường không đánh những đứa trẻ nhỏ. Chọc ghẹo thì có nhưng đánh thì không.
7. Một người trong bọn họ bước ra đẩy vào ngực Sal - không mạnh lắm, nhưng Sal lùi lại vài bước. Cậu hét lên: “Đồ điên!” Đám đông ồ lên, nhưng không ai đụng đến cậu ấy nữa.
8. Sal cắm đầu tiếp tục bước về nhà.
9. Marcus bỗng xuất hiện từ phía sau cánh cửa kim loại khuất kế bên ga-ra.
10. Sal nhìn thấy Marcus và vội vàng bỏ chạy.
11. Marcus la lên: “Đứng lại!” và bắt đầu chạy theo Sal.
12. Tôi nhìn thấy ông-già-hay-cười phía bên kia, ngay góc đường. Ông ta đang đứng trong tư thế của một cái kẹp quả hạch, nhìn chúng tôi.
13. Marcus sắp bắt được Sal. Cậu ta kêu to: “Dừng lại! Đợi đã!”
14. Đó là khi tôi nhìn thấy một điều kỳ lạ xảy ra. Có cái gì đó kế bên ông-già-hay-cười, như một bộ phim cũ chớp lên vài giây rồi biến mất. Nó xảy ra giữa hai chiếc xe hơi đang đỗ, trông như một người đàn ông đang lấy tay ôm đầu. Ông ta trần truồng. Và rồi ông ta biến mất.
15. Sal vẫn tiếp tục chạy. Marcus vẫn tiếp tục chạy. Và tôi bắt đầu chạy.
16. “Này, này... cậu!” Marcus kêu lên. Hẳn nhiên cậu ta đã quên mất tên Sal.
17. Sal ngoái đầu nhìn về sau và bắt đầu chạy nhanh hơn. Cậu ấy đã chạy gần tới góc đường. Xe cộ qua lại như mắc cửi trên Đại lộ Amsterdam.
18. “Sal!” tôi gào lên, “Dừng lại!” Nhưng cậu ấy không dừng lại.
“Dừng lại!” Marcus kêu to, “Tôi muốn...” rồi bỗng cậu ta nhận ra rằng Sal đang chạy trốn chính cậu. Cậu chạy chậm lại: “Này, coi chừng đấy!”
19. Sal bước xuống đường, vẫn tiếp tục chạy và ngoái lại nhìn.
20. Tôi bắt kịp Marcus. Tôi nghĩ cả hai chúng tôi đều nhìn thấy chiếc xe tải cùng một lúc. Đó là một chiếc xe tải lớn, đang chạy rất nhanh.
21. “Dừng lại!” Marcus kêu thét lên. Cậu ta chỉ vào chiếc xe tải với cả hai tay: “Coi chừng! Coi chừng!”
22. Tôi không biết người lái xe tải đang làm gì - xem danh sách giao hàng hay nghe radio - nhưng ông ta không thấy Sal ở giữa đường, và ông ta không chạy chậm lại.
23. Tôi bắt đầu hét lên và bịt tai lại. Tôi luôn luôn bịt tai lại môi khi không muốn chuyện gì đó xảy ra, giống như tôi làm rớt một cái ly và không muốn nó bị vỡ. Tôi thường thắc mắc tại sao tôi không bịt mắt hay bịt miệng, hoặc cố thử chụp cái ly lại.
24. Tôi thấy Sal quay đầu lại, và tôi biết chính xác khi nào chiếc xe tải sẽ đâm vào cậu ấy. Nó thật sự đã gần lắm rồi. Bước tới nữa là sẽ bị đụng. Sal đang chạy quá nhanh nên không thể dừng lại được. Dừng lại ngay lập tức thì có thể có cơ may sống sót, nhưng cậu ấy không thể.
25. Đầu tôi kêu ong ong: “Sal sắp chết!”
26. “SAL SẮP CHẾT!”
SAL
SẮP
CHẾT.
28. Đột nhiên, ông-già-hay-cười xuất hiện giữa đường, giơ chân phải lên đá một cú thật mạnh.
29. Chân ông ta đá trúng người Sal.
30. Sal bay ngược về phía sau, ngã ầm xuống đất.
31. Chiếc xe tải đâm vào ông-già-hay-cười.
32. Marcus ngồi bệch xuống đất và òa khóc như thể không còn có ngày mai. Khóc thật nức nở.
33. Tôi chạy đến chỗ Sal đang nằm bất động với cánh tay kẹp bên dưới người một cách bất bình thường. Sal! tôi gào lên, Sal! Trông cậu như thể chết rồi.
34. Chiếc xe tải thắng một tiếng rít dài ghê rợn, và người tài xế chạy xuống xô tôi khỏi Sal.
35. Ai đó (sau này tôi mới biết đó là chị Belle) kéo tôi đi ngang một cái đống khủng khiếp giữa đường và kêu to: “Đừng nhìn! Đừng nhìn! Đừng nhìn!” Chị kéo lê tôi qua đường và thả tôi xuống kế bên thùng thư ở góc đường, rồi chị quay lại chỗ người tài xế đang cúi xuống bên cạnh Sal, làm gì đó với cậu ấy. Có một chiếc giày lật úp dưới chân tôi.
36. Tôi nhìn rồi lại nhìn chằm chằm vào chiếc giày. Đó là một chiếc giày màu đen có đế độn cao khoảng năm xen-ti-mét. Đó là một chiếc giày của chú Richard.
37. Mọi thứ bắt đầu quay cuồng. Tôi nhắm mắt lại dựa đầu vào thùng thư kim loại lạnh lẽo. Khi mở mắt ra, tôi nhìn chằm chằm vào bốn chữ cào nguệch ngoạc trên lớp sơn màu xanh dương của thùng thư. Bốn chữ viết chồng lên nhau:
Sách
Bao
Túi
Giày
38. “Sách,” “Bao,” “Túi,” “Giày.” Tôi đọc đi đọc lại những chữ này. Và rồi trong đầu tôi bỗng nhìn thấy một bức tranh. Tôi nhìn thấy cuốn sách mà tôi mượn ở thư viện với lá thư đầu tiên của bạn đính lên đó. Tôi nhìn thấy một bao bánh mì che giấu lá thư thứ hai của bạn. Tôi nhìn thấy lá thư thứ ba được rút ra từ trong túi áo khoác cùng với đống khăn giấy dơ của mùa đông năm ngoái. Và rồi tôi nhìn xuống chiếc giày lật úp dưới chân mình. Chiếc giày bị trộm từ căn hộ của chúng tôi.
39. Tôi cúi xuống, nhặt nó lên và từ từ lật nó lại. Bên trong là một mẩu giấy nhỏ cứng giòn giống như ba mẩu giấy trước:
Đây chính là câu chuyện mà tôi cần bạn kể. Câu chuyện này và mọi thứ khác dẫn đến nó.
Hãy giao lá thư của bạn bằng tay. Bạn biết phải tìm tôi ở đâu.
Xin lỗi vì những hướng dẫn ngắn gọn này. Chuyến đi thật khó khăn; tôi không thể mang theo cái gì cả, và một người chỉ có thể mang chừng đó giấy trong miệng.
40. Tôi nghe tiếng Sal khóc. Tôi nhìn lên. Người tài xế xe tải đang quỳ kế bên Sal, lảm nhảm: “Cảm ơn Trời, cảm ơn Trời, cảm ơn Trời, quả là một phép màu.”
41. Bên kia đường tôi nhìn thấy Marcus, vẫn đang cúi gập người khóc nức nở. Tôi có thể thấy người cậu ta run lên. Phía sau cậu ta là đám con trai ở ga-ra, đứng yên sững sờ đến mức trông họ như một bức tranh.
42. Sal không chết. Ông-già-hay-cười đã cứu mạng cậu ấy.
43. Bạn đã cứu mạng Sal.
44. Bạn là ông-già-hay-cười.
45. Bạn là cái đống khủng khiếp giữa đường.
46. Bạn đã chết.
Người Bạn Bí Ẩn Người Bạn Bí Ẩn - Rebecca Stead Người Bạn Bí Ẩn