A book is a garden, an orchard, a storehouse, a party, a company by the way, a counsellor, a multitude of counsellors.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Rebecca Stead
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: When You Reach Me
Dịch giả: Thiên Kim
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 56
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 130 / 7
Cập nhật: 2020-06-25 08:49:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Những Thứ Vô Nghĩa
húng tôi cùng đi đến đường Broadway nhưng không ai nói với ai lời nào. Tôi đăm chiêu suy nghĩ.
Cuối cùng, tôi nói: “Mình muốn hỏi bạn điều này.”
“Hỏi đi!”
“Giả sử mình làm một cỗ máy thời gian...” tôi ngừng lại để xem cậu ta có cười tôi không, nhưng cậu ta chỉ gật đầu trông có vẻ suy tư, “Và giả sử mình quyết định mình muốn quay lại ngày thứ Tư tuần trước. Giả sử mình muốn đi xem phim trong khi mình vào lúc đó vẫn đang ở trường.”
“Ừ.”
Tôi phì ra một đám khói trắng: “Mình sẽ không thể quay lại thứ Tư trước được nếu mình chưa khởi hành quay lại, đúng không? Ý mình là, mình sẽ không biết mình có thật sự đến đó được không cho đến khi mình thực sự đến được nơi đó?”
“Đúng thế. Trong thí nghiệm của bạn, bạn sẽ không biết bạn có đến được đó không nếu bạn chưa khởi hành. Trừ khi vào ngày thứ Tư tuần trước, bạn nhìn thấy chính mình đang đi lang thang trên đường. Hoặc chúng ta có thể hỏi người bán vé rạp phim,” Marcus nghiêm túc trả lời.
“Sao cơ?”
“Ở rạp phim đấy, chỗ mà bạn định đến. Bởi vì chúng ta có thể hỏi người bán vé xem bạn có đến đó không. Khi đó chúng ta sẽ biết bạn có đến đó được hay không.”
“Nhưng mình chưa đi mà. Thậm chí mình còn chưa làm cỗ máy thời gian nữa.”
“Thì sao? Vấn đề không phải là khi nào bạn đi. Vấn đề chỉ là bạn có đến nơi được hay không. Khoan, mình nói lại nhé. Thật sự khi nào bạn đi cũng là vấn đề đấy. Bởi vì nếu năm mươi năm nữa bạn mới khởi hành đi ngược thời gian thì ngay cả nếu bạn đến được nơi đó, người bán vé có lẽ cũng sẽ không nhận ra bạn.”
“Bạn đang nói gì thế?”
“À, giả sử bạn làm xong cỗ máy vào năm bạn năm mươi tuổi. Lúc đó bạn sẽ...”
“Sáu mươi hai,” tôi nói. Chúng tôi đang đợi đèn xanh để băng qua đường. Trường học ở phía bên kia. Rất nhiều trẻ em đang đến trường từ bốn hướng, tất cả đều trùm kín nón và khăn choàng.
“Ừ, lúc đó bạn sáu mươi hai tuổi, và bạn leo vào máy rồi đi ngược thời gian về lại ngày thứ Tư tuần trước, tháng Mười Hai năm 1978. Bạn đi đến rạp phim. Người bán vé sẽ nhìn thấy một bà-cụ-sáu-mươi-hai-tuổi, đúng không?”
“Đúng,” tôi nói. Đến giờ thì mọi thứ đều hợp lý.
“Vì vậy nên nếu hôm nay chúng ta đến rạp phim hỏi người bán vé xem thứ Tư tuần trước chú ấy có gặp bạn không, thì chú ấy sẽ nói là không. Bởi vì chú ấy không thể biết rằng bạn chính là bà-cụ-sáu-mươi-hai tuổi đó được. Hiểu không?”
Tôi lắc đầu: “Nếu chúng ta hỏi vào hôm nay, thì chú ấy không thể nhìn thấy mình được. Mình sẽ chưa có ở đó, vì mình chưa đi trở lại mà.”
“Ngốc quá,” một giọng nói vang lên phía sau chúng tôi, “Thật sự không phức tạp thế đâu.”
Tôi quay lại và nhìn thấy Julia trong chiếc áo khoác dài. Cô ta đang đứng ngay sau lưng chúng tôi, cũng đợi đèn xanh để qua đường.
Marcus phớt lờ Julia và nhìn tôi: “Bạn vẫn còn suy nghĩ về cuốn sách đó à? Về những đứa trẻ không nhìn thấy chúng đang đáp xuống đám bông cải xanh ư?”
Tôi im lặng. Tôi không muốn Julia nghe tiếp cuộc nói chuyện này.
“Nghĩ về nó như thế này,” Marcus nói, không buồn quan tâm đến Julia, “Thời gian không phải là một đường thẳng kéo dài và mãi thẳng trước mặt chúng ta theo một hướng. Nó... ừm... thời gian là một cấu trúc, thật sự...”
“Xem nào,” Julia cắt lời Marcus, nhìn tôi, “Nếu bạn thật sự không hiểu cậu ta nói gì, để tôi giải thích cho.”
Tốt đấy, tôi thầm nghĩ. Julia sắp giải thích về bản chất của thời gian.
Tôi quay lại nhìn cô ta: “Ừ bạn nói đi.”
Cô tháo một chiếc găng tay của mình ra - chiếc găng lông màu vàng nhạt rất đẹp - và rút một chiếc nhẫn ra khỏi ngón tay. “Nghĩ về nó như thế này:” cô nói, giơ chiếc nhẫn lên. Đó là một chiếc nhẫn vàng đính hạt vòng quanh.
“Kim cương ư,” tôi nói. “Kim cương hạt tấm thôi,” cô nhún vai, “Xem này. Hãy tưởng tượng mỗi giây phút thời gian là một hạt kim cương trên chiếc nhẫn này. Giả sử chiếc nhẫn thật sự rất lớn, với kim cương khắp chung quanh, và mỗi hạt kim cương là một giây phút thời gian. Hiểu không?”
Marcus im lặng nhìn Julia.
Tôi cười: “Thời gian là một chiếc nhẫn kim cương! Hay thật đấy. Cảm ơn nhé!”
“Bạn ngậm miệng lại và nghe tiếp được không? Nếu bạn tìm ra một cách nào đó để đưa mình đến một thời gian khác, có thể qua một dạng cổng dịch chuyển nào đó - thì bạn sẽ có thể tái tạo các nguyên tử của bạn, chứ không phải di chuyển theo kiểu bước đi thật sự, mình nghĩ vậy như thế có thể sẽ rất khó khăn...”
“Để chuyện này nói sau được không,” tôi nói, “Mình sắp chết cóng đây.” Chúng tôi vẫn còn đứng bên đường, mặc dù đèn đã chuyển thành màu xanh và quay lại màu đỏ.
“Thôi được. Nói nôm na thế này - chúng ta cũng giống như đang nhảy từ hạt kim cương này sang hạt kim cương khác, giống như một nhân vật trong phim hoạt hình đang chạy trên một cái thùng tròn. Chúng ta buộc phải di chuyển liên tục, không có lựa chọn nào khác.”
“Giờ thì chúng ta đang ở bên trong phim hoạt hình, trên một cái thùng phuy ư?”
Julia thở dài lắc đầu: “Thôi quên cái thùng đi. Quay lại với chiếc nhẫn.” Cô giơ chiếc nhẫn lên lần nữa: “Giả sử chúng ta đang ở đây,” cô chỉ móng tay vào một hạt kim cương. “Và chúng ta tìm được cách nhảy thẳng đến đây,” cô chỉ vào một hạt kim cương khác cách đó một quãng. “Việc chúng ta từ đâu đến là không quan trọng. Nếu chúng ta đang ở trên hạt kim cương đó thì chúng ta đang ở giây phút đó. Chúng ta đến từ hạt kim cương phía sau nó hay mười hạt phía trước nó, điều đó không quan trọng. Nếu chúng ta ở đó nghĩa là chúng ta ở đó. Hiểu không?”
“Không, không hiểu. Những gi bạn đang nói thật sự vô...”
“Mình hiểu,” Marcus lên tiếng, “Mình hiểu. Mình biết cô ấy muốn nói gì.”
“Cảm ơn nhé,” Julia nói, “Mình mừng vì ít nhất cũng có ai đó ở đây có cái đầu.” Và cô đi thẳng qua đèn đỏ trong khi Marcus ngơ ngẩn nhìn theo sau.
Tôi quay sang cậu ta: “Thế bạn cũng muốn nói rằng hạt kim cương tấm đó sẽ ở lì ở đó, và bỗng nhiên có một đám trẻ đáp xuống đám bông cải xanh của hạt kim cương đó ư?”
Marcus sáng lên: “Khoan, mình biết vấn đề của bạn rồi! Bạn đang nghĩ rằng thời gian tồn tại trong hạt kim cương phải không? Không phải thế đâu. Mỗi giây phút - mỗi hạt kim cương - cũng giống như một tấm ảnh chụp nhanh vậy.”
“Ảnh chụp của cái gì?”
“Của mọi thứ, mọi nơi! Không có thời gian trong một tấm hình, đúng không? Chính sự nhảy từ một hạt kim cương sang hạt tiếp theo là cái mà chúng ta gọi là thời gian, nhưng như mình đã nói, thời gian không thực sự tồn tại. Như cô bạn ban nãy nói, một hạt kim cương là một giây phút, và tất cả mọi hạt kim cương trên cái nhẫn đều diễn ra cùng một lúc. Nó giống như một ngăn kéo đầy những tấm hình.”
“Trên chiếc nhẫn,” tôi nói.
“Đúng thế! Tất cả các hạt kim cương đều tồn tại cùng một lúc,” trông Marcus rất hoan hỉ, “Vì vậy nên nếu bạn nhảy ngược lại, bạn sẽ có mặt ở giây phút đó - bạn ở trong bức tranh đó - bạn đã luôn luôn ở đó và bạn sẽ luôn luôn ở đó, cho dù vào lúc đó bạn chưa biết.”
Tôi không hiểu gì cả, và chân tôi bắt đầu tê cứng. “Thôi quên đi,” tôi nói: “Tất cả những thứ này khiến mình phát điên mất.”
Marcus gật đầu như thông cảm với sự chậm hiểu của tôi: “Mình nghĩ có lẽ đó là do cách suy nghĩ theo lẽ thường của bạn. Bạn không chấp nhận được ý tưởng đến trước khi đi, ý tưởng rằng mọi giây phút đang diễn ra cùng một lúc, và rằng chính chúng ta mới là người di chuyển...”
Đủ là đủ. Tôi ngắt lời cậu ta: “Tại sao bạn đánh Sal.”
“Ai cơ,” cậu ta ngơ ngác, như thể tôi vừa thay đổi câu chuyện từ một chủ đề bình thường sang một chủ đề hoàn toàn điên khùng vậy.
“Bạn của mình, Sal. Cậu đấm vào bụng cậu ấy mà không có lý do gì cả. Ở phía trước ga-ra ấy. Rồi cậu còn đánh vào mặt cậu ấy nữa.”
Marcus gật đầu: “Ừ, đúng thế. À mà không - có lý do đấy.”
“Vớ vẩn. Mình biết cậu ấy không làm gì cậu cả.” Tôi bắt đầu run rẩy, dù hai tay nhét sâu vào túi và chiếc khăn choàng của mẹ quấn kín đầu.
“Mình đánh cậu ta có lý do,” Marcus nói, “Những gì bạn đang nói là mình không có sự biện minh. Mình không nói việc đó là đúng. Mình chỉ nói là mình làm thế có lý do, lý do ngốc nghếch của riêng mình.” Tôi nhìn cậu ta: “Lý do gì?”
Cậu ta nhìn xuống đất, nhún vai: “Cùng lý do tại sao mình làm hầu hết mọi việc khác... mình muốn xem chuyện gì sẽ xảy ra.”
“Cậu có ý gì khi bảo ‘Chuyện gì sẽ xảy ra?’ Cậu ấy bị chảy máu mũi, đó là chuyện đã xảy ra đó! Và cậu ấy đã gần như thổ huyết.”
“Ngoài những chuyện đó, ngoài những chuyện bình thường,” Marcus nhịp mũi giày xuống đường, “Thật ngớ ngẩn, thật sự, thật sự rất ngớ ngẩn.”
“Rồi sao nữa?”
“Sao cái gì?”
“Thế chuyện gì đã xảy ra, ngoài những chuyện bình thường đó?”
Marcus lắc đầu: “Không, mình không thể nói được.”
Tôi muốn nói với Marcus rằng cậu ấy đã sai lầm, rằng thật sự có chuyện đã xảy ra, rằng buổi chiều hôm đó Sal đóng sầm cửa trước mặt tôi và không bao giờ mở cửa cho tôi vào nữa. Nhưng ngay lúc đó, tôi nhìn thấy ông- già-hay-cười đang đi đến gần chúng tôi. Tôi chưa bao giờ thấy ông ta ở gần trường như thế. Ông ta cúi gằm về phía trước, miệng lầm bầm gì đó, mắt dán chặt vào cái thùng rác bên cạnh Marcus.
Ông-già-hay-cười không nhìn thấy chúng tôi đứng đó cho đến khi ông ta đến sát Marcus. Cuối cùng khi nhìn lên thấy chúng tôi, ông ta buộc miệng chửi thề, quay ngoắt lại và bắt đầu chạy như thể đang chạy đua nước rút.
Chúng tôi đứng nhìn ông ta chạy về hướng Broadway và biến mất sau góc đường.
“Lạ thật,” tôi nói.
“Ừ,” Marcus đồng ý, “Đây là lần thứ hai rồi đấy.”
Người Bạn Bí Ẩn Người Bạn Bí Ẩn - Rebecca Stead Người Bạn Bí Ẩn