Never lend books, for no one ever returns them; the only books I have in my library are books that other folks have lent me.

Anatole France

 
 
 
 
 
Tác giả: Rebecca Stead
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: When You Reach Me
Dịch giả: Thiên Kim
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 56
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 130 / 7
Cập nhật: 2020-06-25 08:49:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Vòng Chiến Thắng
ẹ càng ngày càng giỏi Vòng Tốc Độ. Gần như mẹ luôn luôn hoàn tất bảy từ trong vòng ba mươi giây, bất kể ai cho gợi ý còn ai đoán từ.
Phần hai của trò chơi Kim Tự Tháp 20.000$ gọi là Vòng Chiến Thắng bởi vì bạn phải chiến thắng Vòng Tốc Độ thì mới vào được đây. Ở Vòng Chiến Thắng, nhân vật nổi tiếng sẽ cho gợi ý còn người dự thi phải đoán - không phải đoán từ, mà là đoán các thể loại. Ví dụ như nếu người nổi tiếng nói “Uất kim hương, cúc, hồng” thì người dự thi sẽ nói “các loại hoa.”
Đó là một ví dụ khá dễ. Tuy nhiên, một số thể loại cũng khó đoán, chẳng hạn như “những thứ bạn đọc lại” (thơ, lời thề trung thành với tổ quốc...) hay “những thứ bạn siết chặt” (tuýp kem đánh răng, bàn tay ai đó...)
Thể loại cuối cùng luôn luôn rất khó đoán - có thể là “những thứ bạn kéo dài ra” hoặc “những thứ bị uốn cong.” Thể loại cuối cùng chính là trở ngại cuối cùng ngăn cách người dự thi và khoản tiền lớn. Mẹ bảo sẽ không ích gì nếu người nổi tiếng cùng chơi lại là một người “ngu như lừa.”
Nếu mẹ chiến thắng Vòng Tốc Độ lần thứ nhất và đoán đúng tất cả những thể loại của Vòng Chiến Thắng, mẹ sẽ giành được mười ngàn đô-la. Nếu mẹ chiến thắng Vòng Tốc Độ lần thứ hai, Vòng Chiến Thắng sẽ trị giá mười lăm ngàn đô-la. Và nếu mẹ chiến thắng lần thứ ba, mẹ sẽ giành được hai mươi ngàn đô-la. Chính vì vậy nên tôi gọi đó là một số tiền lớn.
Trong Vòng Tốc Độ, bạn có thể chỉ trỏ hoặc làm điệu bộ. Nếu từ được cho là “mũi,” bạn có thể chỉ vào mũi mình. Nhưng Vòng Chiến Thắng thì khác. Bạn không được có bất kỳ cử động tay nào. Chính vì vậy nên lúc này tôi đang cột tay chú Richard vào ghế. Tôi sử dụng nút thuyền chài.
“Cháu lại làm ngược nữa rồi,” chú Richard nhìn tôi cột dây và nói, “Phải cho đầu dây đi qua cái vòng... Như thế - đúng rồi!”
Mẹ nhìn như thể hai chúng tôi sắp phát điên đến nơi: “Có cần thiết phải làm vậy không?”
“Cô bé cần phải luyện tập,” chú Richard bảo mẹ, “Phòng khi em chiến thắng và mua chiếc thuyền buồm.”
Mẹ nhướng mày.
Tôi đã chuẩn bị những tấm thẻ sẵn sàng - tôi viết mọi thứ bằng chữ hoa thật to để chú Richard có thể đọc được từ xa. Tôi sẽ giơ chúng lên ở sau lưng mẹ cho chú Richard nhìn thấy. Trong chương trình thật sự, họ có những tấm bảng lớn xoay vòng tròn phía sau đầu người dự thi để cho thấy thể loại tiếp theo, nhưng dĩ nhiên ở nhà chúng tôi không có loại công nghệ đó.
Những ghi chú trong giờ nghỉ trưa của bác Louisa rất hữu ích - thậm chí bác còn ghi lại những gì Dick Clark nói vào lúc bắt đầu mỗi Vòng Chiến Thắng. Ông ấy thường nói cùng một câu: “Đây là chủ đề đầu tiên của bạn... Bắt đầu!”
Chúng tôi đặt chiếc đồng hồ quả trứng báo hiệu một phút. Mẹ phải đoán sáu thể loại trước khi hết giờ. “Đây là chủ đề đầu tiên của bạn,” tôi nói, cố bắt chước giọng Dick Clark, “Bắt đầu!” Tôi giơ tấm thẻ đầu tiên lên để chú Richard nhìn thấy.
Tấm thẻ ghi “Những thứ bạn leo lên.” Chú Richard gật đầu và bắt đầu ra gợi ý cho mẹ.
“Khung leo trèo cho trẻ con, ngọn núi...”
“Những thứ cao?” mẹ đoán.
Chú Richard lắc đầu. “Ừm... cầu thang...”
“Những thứ đi lên.” mẹ hét to.
Chú lại lắc đầu. “... Cái thang...”
“Những thứ bạn leo lên!”
“Tính tang!” tôi nói,và giơ cái thẻ tiếp theo lên.
“Được rồi,” chú Richard nói, “Paris,phô-mai,rượu...”
“Những thứ hấp dẫn!” mẹ kêu to, “Những thứ lãng mạn!”
“... Khoai tây chiên...”
“Những thứ của Pháp!”
“Tính tang!” Cái thẻ tiếp theo.
“Một cái gối,” chú Richard nói,“Một con mèo.”
“Những thứ mềm?”
“... Một trái banh bằng vải bông...”
“Những thứ phồng - những thứ có lông mịn!”
“Tính tang!” Tấm thẻ kế tiếp.
“Xe nôi em bé, xe đẩy siêu thị...”
“Những thứ mang theo thứ khác?” mẹ đoán, “Những thứ có bánh xe?”
Chú Richard lắc đầu,suy nghĩ rồi nói: “Một cái cửa.”
“Những thứ bạn đẩy!”
“Rennggg!”
Cái đồng hồ reo chuông báo hiệu hết giờ. Tất cả chúng tôi nhìn nhau - mẹ chỉ đoán được có bốn trên sáu thể loại. Không ai nói gì cả.
Cuối cùng mẹ bảo: “Thôi được rồi, chúng ta vẫn còn hai tuần nữa.”
Người Bạn Bí Ẩn Người Bạn Bí Ẩn - Rebecca Stead Người Bạn Bí Ẩn