A man may as well expect to grow stronger by always eating as wiser by always reading.

Jeremy Collier

 
 
 
 
 
Tác giả: Lạc Dận
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 192
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 585 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 03:50:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Phiên Ngoại 9-10.
《Ngự Hoàng 》- Lạc Dận
Phiên Ngoại 9 – Có Chút Không Thoải Mái.
Dù hắn có phóng khoáng thế nào đi nữa, chuyện như vậy Ngôn Vô Trạm cũng không làm được, hắn lập tức lui lại, nhưng Hoài Viễn lại trước hắn một bước ấn tay hắn xuống.
Hoài Viễn nắm lấy ngón tay hắn, hung hăng nhét nó trở lại, từ lúc Ngôn Vô Trạm bắt đầu làm, Hoài Viễn vẫn luôn nhìn, dáng vẻ ngón tay hoàng thượng ở trong thân thể mình ra vào, tuyệt đối là cảnh tượng mê người nhất trong thiên hạ...
Chỗ đó mềm dần từng chút một, cũng ướt át, thuốc mỡ hoàn toàn hòa tan theo bắp đùi uốn lượn chảy xuống, hắn không phải đang quyến rũ y, hắn là ở lấy mạng y...
Ngôn Vô Trạm đang chống cự, Hoài Viễn trực tiếo cũng đưa một ngón tay vào thăm dò, ngón tay hai người ở trong thân thể người kia dây dưa, chỗ đụng đến, giống như rượu mạnh đốt ra hơi nóng...
Ngôn Vô Trạm không lo được Lạc Cẩn nữa, người nọ dứt khoát kéo hắn dậy, ngăn chận miệng thở hổn hển của hắn, Lạc Cẩn dùng đầu gối cọ quẹt chỗ đã cứng từ lâu của người kia, lúc thả ra đầu lưỡi của hắn, Lạc Cẩn nhỏ giọng cười, "Hoàng thượng, quần ta đều ướt, ngươi thật nhiệt tình."
Ngôn Vô Trạm xấu hổ muốn quay đầu, lại bị Lạc Cẩn ôm vòng quanh người, lưng hắn dán lên lồng ngực Lạc Cẩn, dưới tình huống không có bất kỳ chuẩn bị gì, hắn cùng Hoài Viễn mặt đối mặt... Chỉ là ngón tay hai người vẫn còn đang bên trong.
"Chân, chặn lại rồi." Hoài Viễn đẩy chân hắn một cái, ra hiệu hắn đừng cản trở.
"Hoài Viễn, tha cho trẫm đi..." Ngôn Vô Trạm biết Hoài Viễn là để hắn tự nâng lên, thế nhưng hắn làm sao làm được, đây đã là cực hạn của hắn, hắn không có cách nào làm nhiều hơn.
"Hoàng thượng, không cần nói lời như vậy, Hoài Viễn lo sợ." Hoài Viễn nhìn hắn, trái lại cười lên, giọng y khàn khàn hỏi, "Lại nói hoàng thượng có tội gì?"
Một câu nói ngăn cản mọi lời giải thích của Ngôn Vô Trạm, thế nhưng hắn thật sự là không có cách nào lại ở trước mặt Hoài Viễn tách chân ra, có lẽ là nhìn ra hắn không làm được, Lạc Cẩn vọt tới trước một cái, nắm chặt lấy thứ hừng hực kia của hắn, Ngôn Vô Trạm theo bản năng tách chân ra, thế nhưng Lạc Cẩn không phải sờ hắn, mà là tiếp tục tìm kiếm xuống dưới...
Ngón tay ba người đều ở bên trong.
Phương hướng khác nhau, động tác không đồng dạng, chỗ đó của hắn hoàn toàn bị kéo ra.
Có chút đau, nhưng càng nhiều hơn chính là căng thẳng và không thoải mái.
Ngôn Vô Trạm đang cầu xin tha, thế nhưng không ai để ý tới hắn, hai người lặp đi lặp lại kéo mở nơi đó, hết sức mở ra đến rộng nhất, đau đớn như xé rách kia khiến chân Ngôn Vô Trạm đều đã tê rần theo, thế nhưng bọn họ vẫn không chịu buông tha hắn, mãi đến tận khi chỗ kia đã ướt không còn ra hình dáng... Hoàn toàn ướt đẫm, cũng mềm dần rồi.
"Gần được rồi." Lạc Cẩn rút tay ngón tay ra, liếc mắt ra hiệu cho Hoài Viễn, người nọ hiểu ý, liền buông chân người kia ra.
"Hoàng thượng, ngươi làm sao lại làm nũng như vậy, dáng vẻ này của ngươi, cũng khiến bọn ta không nỡ xử phạt rồi." Đỡ lấy eo người kia, Lạc Cẩn chậm rãi nâng hắn lên, y liếm hôn sau gáy người kia, cũng đỡ hắn đến bên trên thứ kia của mình.
Ngôn Vô Trạm cắn môi, hắn biết sau đó phải chịu đựng cái gì, cảm giác thân thể bị đẩy ra, cảm giác mỗi một lần đều rất rõ ràng, đau, cũng no đủ.
Thân thể hạ xuống, hắn từ từ nuốt lấy Lạc Cẩn, sau tai truyền đến tiếng thở ra thỏa mãn, Ngôn Vô Trạm cũng như trút được gánh nặng, thở ra theo, thế nhưng, đây chỉ là vừa mới bắt đầu...
Hoài Viễn rất nhanh liền đè lên, khác với Hoằng Nghị bọn họ, y không trêu chọc những chỗ khác của hắn, mà là đỡ lấy thứ kia, cùng đẩy vào...
Người kia kinh hãi đến biến sắc, hắn vừa muốn ngăn cản, Hoài Viễn đã đè lên chân hắn liền cắm vào.
Rách ra rồi...
Nước mắt soát cái rơi xuống, có điều rất nhanh bị Hoài Viễn hôn lấy, Ngôn Vô Trạm không biết hắn khóc bao lâu, nói chung bọn họ đi vào cũng không cử động, vẫn chờ, chờ hắn khóc xong, cũng thích ứng rồi... Sau đó, chính là lại một trải nghiệm mới mẻ.
"Chân long thiên tử, đến đây, nếm thử này mùi vị song long thám huyệt."
...
Hoằng Nghị và Bắc Thần lại thích khai phá thân thể hắn hơn, bọn họ không để ý tới cảm nhận của hắn, đùa bỡn bừa bãi, thế nhưng Lạc Cẩn và Hoài Viễn thì khác, bọn họ lại thích nhìn hắn chủ động hơn, để hắn phối hợp...
Bọn họ cũng thật là hợp nhau rồi, Ngôn Vô Trạm thật không biết, bọn họ là lựa chọn 'đồng minh' có chuẩn mực.
Hai bên là tuyệt đối là hai loại cảm giác khác biệt, nhưng cũng đều cùng khiến hắn đòi sống đòi chết.
Đêm nay, Ngôn Vô Trạm thử rất nhiều thứ mới mẻ, những thứ Bắc Thần bọn họ chưa dùng trên người hắn, hai người này toàn bộ dùng một lần, chiêu thức kỳ quái của Lạc Cẩn rất nhiều, lại thêm sự phối hợp của Hoài Viễn, Ngôn Vô Trạm ngay cả khóc cũng khóc không thành tiếng rồi...
Đến cuối cùng, bọn họ còn từng người ở trên cuốn sách kia vẽ bức xuân cung đồ, cũng viết tên vào, bọn họ nói với Ngôn Vô Trạm, đây là giao lưu, cũng là so sánh lẫn nhau...
Vào giờ phút đó, Ngôn Vô Trạm thật sự cảm thấy tiền đồ xa vời.
...
"Thái hậu, người lại mang người của trẫm đi rồi."
Lúc Ngôn Vô Trạm vào cửa, thái hậu đang vừa uống trà vừa nghe Vân Dương nói gì đó, hai người trò chuyện với nhau rất vui bẻ, nếp nhăn nơi khóe mắt thái hậu đều tụ lại rồi.
"Hoàng thượng bận rộn việc nước, ai gia chỉ có thể để Vân Dương đến ở cùng, đây là đang giúp ngươi làm tròn đạo hiếu, ngươi còn không biết điều, lại dám đến trách cứ ai gia."
Thái hậu rũ mắt không nhìn bọn họ, mấy lần trước nàng còn trợn mắt há mồm, trái tim nhảy loạn, nhưng thấy nhiều rồi cũng quen, bọn họ ở trước mặt bà chưa bao giờ kiêng kỵ, vừa thấy mặt, Vân Dương nhất định phải lôi kéo hoàng nhi nhà bà hôn một cái.
Bà chờ bọn họ hôn xong, mới ngẩng đầu lên.
"Ai gia không giữ Vân Dương lại, sợ là ngày nào tháng nào cũng không thấy được bóng dáng hoàng thượng."
Trước đây Ngôn Vô Trạm bận rộn việc nước, nhưng cũng sẽ tranh thủ đến thăm bà, nhưng từ khi có Noãn Xuân Các, thái hậu bà cũng bị để qua một bên rồi.
"Thái hậu nói quá lời rồi, trẫm đây không phải đến rồi sao."
Thái hậu hừ cười, "Dù sao cũng là tới tìm Vân Dương."
Bị nói trúng tâm tư, Ngôn Vô Trạm lập tức đi sờ chén trà, thái hậu và Vân Dương có giao tình, nhưng không sâu, nhưng gần đây không biết tán gẫu ra đề tài hứng thú gì, thái hậu thường hay sai người gọi Vân Dương tới, hoặc là cùng nàng ngồi thiền, hoặc là nghe y nói mấy chuyện lý thú. Quan hệ của Vân Dương và thái hậu thoáng cái gần gũi hơn rất nhiều.
Vân Dương hiểu phật lý, lại kiến thức rộng rãi, rất được thái hậu yêu thích, Ngôn Vô Trạm muốn tìm Vân Dương, đến chỗ này của thái hậu là chính xác không sai.
"Ai gia muốn đi dạo một chút, hoàng thượng có muốn đi cùng hay không?"
Ngôn Vô Trạm lập tức lắc đầu, đi theo thái hậu, tránh không được lại là càm ràm một hồi, thay vì như vậy, còn không bằng hắn ở cùng Vân Dương.
Thái hậu thấy vậy cũng không ngăn cản, bà cũng biết chút suy nghĩ kia của con trai mình, trước khi đi, bà dặn dò một câu, "Hôm nay ở chỗ này của ai gia dùng bữa đi, hoàng thượng không cần mỗi lần tìm được Vân Dương liền đi."
Sắc mặt người kia lúng túng, thế nhưng rất nhanh đã chấp nhận rồi.
"Đừng cười." Thái hậu đi rồi, Vân Dương vẫn đang cười, Ngôn Vô Trạm sỉ diện có chút không nhịn được, liền không tức giận trừng Vân Dương một cái.
"Lại đây."
Ngoắc ngoắc ngón tay, một giây trước vẫn là trăm ngàn không muốn, trong chớp mắt hắn đã ngoan ngoãn ngồi xuống trên đùi Vân Dương, người nọ vòng lấy eo hắn, cười cợt cắn vạt áo hắn.
Hơi thở của Vân Dương cách da thịt ngày càng gần, lúc môi gần như đụng tới lồng ngực hắn, Vân Dương trực tiếp bế hắn lên, đỡ đến trên giường bên cạnh.
"Đừng nghịch, đây là chỗ của thái hậu." Ngôn Vô Trạm đẩy y.
Vân Dương nhíu mày, "Thái hậu chưa tới một canh giờ sẽ không trở về, cũng không phải là lần đầu, ngươi giả vờ nghiêm túc cái gì."
Nhân lúc thái hậu không ở đó, số lần bọn họ làm bậy cũng không ít, hôm nay làm sao, là muốn chơi trò muốn chống còn mời à?
"Không phải, gần đây có chút..."
"Yếu rồi?" Ngôn Vô Trạm còn chưa nói hết, đã bị Vân Dương cắt ngang.
Lời nói trắng trợn lại trực tiếp này lập tức khiến người kia cả mặt đỏ bừng, hắn lúng túng dời tầm mắt, "Vậy cũng không phải... có chút mệt mỏi."
"Như vậy à..." Vân Dương không vạch trần hắn, Ngôn Vô Trạm gần đây cũng không tới Noãn Xuân Các, cũng không lật thẻ bài bất kỳ ai, mấy tên kia đều sắp ồn ào ngất trời rồi, thế nhưng người này chính là giả chết không xuất hiện, ngay cả tẩm cung cũng đề phòng nghiêm ngặt rồi. Hoài Viễn luôn luôn canh giữ bên cạnh hắn cũng bị hắn điều đi điều tra sự việc rồi, nguyên nhân vì sao như vậy, Vân Dương dĩ nhiên là rõ ràng, "Vậy không làm, chỉ sờ sờ."
Trở mình lên giường, Vân Dương rất hào phóng buông thắt lưng hắn ra, mà đưa bàn tay tiến vào trong vạt áo hơi mở rộng của người kia, y nắm lấy đầu ngực, vòng lấy tay hắn thuận thế ở trong quần hắn hành hung làm bậy, Vân Dương cùng bọn họ không giống nhau, hắn nói được chắc chắn sẽ làm được, vì vậy Ngôn Vô Trạm cũng không ngăn cản, cho phép Vân Dương vuốt ve.
Lúc y bảo hắn chạm vào y, Ngôn Vô Trạm cũng phối hợp rồi.
"Ngươi gần đây không có chuyện gì, tìm một ngày chúng ta ra khỏi cung đi dạo một chút." Vân Dương đột nhiên đề nghị.
Ngôn Vô Trạm đang bị y sờ đến ý loạn tình mê, nghe nói như vậy mờ mịt nhìn sang, Vân Dương bấm đùi hắn một cái, người kia lập tức kinh ngạc thở lên tiếng...
"Cùng ngươi giải sầu, cũng giảm bớt một hồi 'mệt mỏi'." Vân Dương nói xong, lại kéo hắn vào trong lòng, "Tay nhanh hơn chút nữa, sắp ra rồi..."
Ngôn Vô Trạm ngoan ngoãn nghe theo.
"Không tiến vào, ngươi có thể chịu được sao? Đây chính là thứ ngươi thích ăn nhất, cứ lãng phí một cách vô ích như vậy sao? Có muốn ăn hay không hả?"
Vân Dương nói xong, liền nhắm hai mắt lại, chuyên tâm cảm nhận khoái cảm người kia mang cho y, nhưng tay y cũng không dừng lại, trong chớp mắt y đạt đến cao trào ấy, Ngôn Vô Trạm bị y làm cho âm thanh so với y còn lớn hơn...
Thái hậu đi vòng trở lại nghe được âm thanh này, quay đầu bước đi, khăn bà chưa lấy, còn có, hai người này lại ở chỗ này của bà làm bậy...
Bà đã không chỉ một lần đụng phải, tim của thái hậu kia, nhảy loạn nha, bà một lần nữa trải nghiệm cảm giác lần đầu biết yêu.
..........
Phiên Ngoại 10 - Đều Đã Qua Rồi.
Đế đô, đường phố.
"Ngươi có muốn đi vào xem thử không?" Vân Dương ngậm lấy tẩu thuốc, nhìn dưới bảng hiệu lầu xanh đối diện treo lơ lửng một tấm biển khác khá bắt mắt, bốn chữ thiếp vàng bên trên đó phát sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời, chói đến người khác chỉ muốn nhắm mắt...
Danh Kỹ Ngự Ban.
Uổng cho Lạc Cẩn nghĩ ra được.
Cũng vì tấm biển này, lầu này của Lạc Cẩn dù là ban ngày cũng làm ăn thịnh vượng.
Ai cũng biết, thân phận người bên trong không ngừng tiếp khách, có rất nhiều người là tới góp vui, nhưng nhiều hơn là trả thù mà thôi.
Hứa Gia kia mặt mũi mất sạch.
Ngôn Vô Trạm nghe nói người của Hứa Diệu Tổ không ít lần kéo tới gây phiền phức, thế nhưng Lạc Cẩn kia là ai chứ, gã dám đến, chỉ có thể là trứng chọi đá, trở thành thứ giải khuấy cho Lạc Cẩn mà thôi.
Hắn cũng biết, Hứa Gia thậm chí không tiếc bất cứ giá nào, muốn ở trong cung diệt trừ Lạc Cẩn, đáng tiếc là, dưới gầm trời này, Lạc Cẩn có thể lặng yên không tiếng động hái xuống tính mạng bất kỳ ai, nếu muốn giết Lạc Cẩn, còn khó hơn lên trời.
Lạc Cẩn không cho hắn quản việc này, hắn không cần vì vậy mà đắc tội Hứa Gia, Ngôn Vô Trạm không tỏ rõ lập trường, Hứa Gia sẽ không có cách gây ra sóng gió gì.
"Không đi." Ngôn Vô Trạm quay đầu bước đi, đừng nói đi vào, hắn ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn lại, hắn đối với kết cục của Hứa Diệu Tổ không có hứng thú, hắn đối với thủ đoạn biến thái của Lạc Cẩn càng không có hứng thú.
Nghĩ tới người nào đó, một số ký ức liền xông tới, hắn hôm nay là đến giải sầu, hắn không muốn nghĩ tới những chuyện khiến hắn không rét mà run kia, người kia hất đầu một cái, bước chân trở nên lớn hơn.
"Nghe nói trong lầu mỹ nhân vô số." Vân Dương phun khói ra, thuận miệng nói.
Bọn họ vừa nãy đã nghe hát, ăn cơm, hiện giờ chính là lúc nên giải khuây.
"Sao, ý của ngươi là, hôm nay ra ngoài, chủ yếu là vào trong lấu của Lạc Cẩn 'tìm hiểu' một hồi?" Người kia hỏi ngược lại.
"Không hẳn là không thể."
Ngôn Vô Trạm đột nhiên dừng lại, Vân Dương không chuẩn bị, lại vượt quá một bước, y miễn cưỡng quay lại, nhìn thấy là gương mặt trầm xuống của người kia.
"Ta phát hiện, ngươi gần đây rất thích nổi nóng, động một chút là xụ mặt."
Câu nói này làm cho người kia rõ ràng ngẩn ra một hồi, Vân Dương không nói, hắn vẫn thật sự là không phát hiện...
Hắn gần nhất, dường như thật sự rất thích giận dỗi.
Không chỉ với Vân Dương, đối với mấy người khác cũng vậy...
Thời điểm chung đụng nhiều rồi, cũng càng thêm hiểu rõ, liền trở nên không thể rời bỏ rồi...
Mỗi một ánh mắt, mỗi một động tác, cũng làm cho hắn có cảm giác tim đập thình thịch, muốn nhìn nụ cười của bọn họ, cũng muốn cùng bọn họ cười, dù bọn họ đòi hỏi thế nào hắn cũng không thèm để ý, dù là bọn họ cần hắn, bọn họ muốn thế nào hắn sẽ như vậy.
Thế nhưng, lại chịu không nổi một chút lạnh nhạt.
Dù là một trò đùa cũng không được.
Cái thứ gọi là tình cảm này, quả nhiên giống như độc dược vậy, trúng phải rồi, sẽ càng ngày càng nghiêm trọng, muốn từ bỏ quả thực là nói chuyện viển vông.
Ngay cả kẻ từ nhỏ đã học cách làm sao vô tình như hắn này cũng bị thay đổi.
Ở trước mặt bọn họ, hắn càng ngày càng không giống hoàng thượng.
Chỉ là người yêu bình thường, bầu bạn gần gũi, cũng vui cười giận mắng.
"Ngươi có biết hay không, ngươi như vậy, rất thiếu 'làm'." Xoa nắn mặt người kia, cũng thuận thế ôm hắn vào trong lòng, một giây lúc đến gần nhất, Vân Dương nhỏ giọng nói, chữ cuối cùng kia, y không nhấn mạnh.
Đây là trên đường, đường phố phồn hoa nhất đế đô, hai tên đàn ông ôm ôm ấp ấp còn ra thể thống gì, Ngôn Vô Trạm vừa muốn đẩy y ra, Vân Dương liền ôm chặt hắn.
"Nếu không thì không đi dạo nữa, chúng ta tìm phòng khách sạn đi, chúng ta không cần về cung nữa."
Tiesng thì thầm bên tai làm cho mặt người kia chợt đỏ, ngay cả vành tai đều là cùng một màu, biểu hiện này của hắn, khiến Vân Dương không nhịn được cười ra tiếng...
"Không thể chờ?" Y hỏi hắn, "Ngươi gần nhất không chỉ rất thích giở tính trẻ con, còn càng ngày càng... dâm đãng."
Người kia lập tức trừng tới, lại bị Vân Dương dùng sức đẩy một cái, hắn đứng không vững, vốn tưởng rằng sẽ ngã chổng vó, nhưng không ngờ cái mông đầy đặn ngồi lên thứ gì đó.
Xác định hắn ngồi vững rồi, Vân Dương mới rút tay từ trên vai hắn ra, "Chờ ta một chút."
Ngôn Vô Trạm không rõ vì sao, nhưng lúc này, Vân Dương đã ngậm tẩu thuốc đi rồi, ông chủ quán trà nhanh tay nhanh mắt vội vàng tới bắt chuyện, Ngôn Vô Trạm lúc này mới phát hiện đây là một quán trà ngoài trời, còn là loại giản dị nhất kia.
Vân Dương muốn uống trà, bọn họ có thể tới trà lầu, sao phải ngồi ở chỗ này...
Người kia buồn bực chán ngán nhìn trời, không bao lâu, bên cạnh liền truyền tới âm thanh chén dĩa đặt xuống bàn, hắn nhìn cũng không nhìn đã nói "Để đó đi", hắn cho rằng đó là ông chủ quán trà đem trà ra, mãi đến tận khi ngửi thấy được một mùi thuốc lá quen thuộc, hắn mới phát hiện người sau lưng che nắng cho hắn là Vân Dương...
Đặt trong tay cũng không phải nước trà rẻ tiền, mà là một chén đậu hủ.
Đậu hủ rất bình thường, trên phố tùy tiện có thể thấy được.
Nhưng dù là một chén đồ như vậy, khiến người kia hoàn toàn ngây ngẩn rồi, cái miệng kia lại không tự chủ được nhếch lên rồi...
"Thứ ta nợ ngươi, ăn đi."
Lời nói nhẹ nhàng thản nhiên, thế nhưng khiến Ngôn Vô Trạm suýt chút nữa đỏ mắt, tên nhóc Vân Dương này lại vẫn nhớ...
Chuyện vốn đã nên quên đi này, việc khiến hắn cả đời cũng không muốn nhớ tới.
Chén đậu hủ Vân Dương hất đổ kia, không phải vì hắn đụng vào đồ của Phó Đông Lưu, mà là hắn ăn thứ người khác Vân Dương đưa cho, nhưng lúc đó, Ngôn Vô Trạm không biết sự thật...
Đả kích và tổn thương kia, Ngôn Vô Trạm chưa từng nói, nhưng vẫn tồn tại.
Cũng uất ức.
Lớn như vậy, lần đầu tiên uất ức như vậy.
Nhìn chén kia đậu hủ kia, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, hắn ăn không vô.
Vân Dương ngồi vào sau lưng hắn, nắm lấy tay hắn múc một muỗng từ bên trong, người kia lẳng lặng há miệng ra, nuốt xuống thứ trong muỗng, sau đó Vân Dương lại đút hắn một muỗng...
Cứ như vậy, hai người yên lặng ngồi trên phố chợ ồn ào, từng chút một ăn sạch sẽ một chén đậu hủ này, Vân Dương đút xong muỗng cuối cùng, đột nhiên dùng sức ôm chặt hắn...
"Xin lỗi..."
Câu nói này, y sớm đã nên nói.
Chén đậu hủ này, y cũng sớm đã muốn mua cho hắn.
Mắc nợ hắn, đối với hắn không tốt, Vân Dương đều nhớ...
Người kia không cử động, tay nắm lấy muỗng vẫn để giữa không trung, mắt trợn to đã không còn nhìn thứ thấy, hắn chỉ biết là, đậu hủ ăn vào, chua...
"Thật tốt, ta vẫn có thể ôm ngươi, vẫn có thể nói ra câu xin lỗi này..."
Vân Dương chôn mặt trong hõm vai hắn, y rất dùng sức, dáng vẻ kia như là muốn làm chính mình ngộp chết vậy, Ngôn Vô Trạm bị y xiết, đầu cũng ong lên, dù vậy, hắn cũng không đẩy Vân Dương ra...
Bàn tay phủ lên cái tay vòng trên eo mình, người kia nói nhỏ, "Không, Vân Dương, cám ơn ngươi có thể trở về, cám ơn ngươi còn sống."
Hắn cái gì cũng không muốn, hắn chỉ muốn người sau lưng hắn này.
Uất ức hắn chịu, còn kém xa Vân Dương nhiều lắm, tổn thương con dao hai lưỡi, cùng lúc tổn thương đối phương, người thêm vào muốn phải chịu nhiều hơn...
Vân Dương của hắn, đã đủ rồi.
"Đều đã qua rồi." Không cần lại nghĩ tới, cũng không cần lại nhớ tới, bỏ xuống, "Ta là của ngươi, vẫn luôn là vậy, từ một giây đồng ý với ngươi theo ngươi, tướng quân, ta chính là của ngươi rồi."
Mắt mở to chầm chậm nhắm lại, người kia cười khổ, âm thanh phát ra run rẩy rõ ràng...
"Này, đừng khóc..."
Có thể quen biết với Vân Dương, có thể cùng y nếm trải những thứ này, đời này của Ngôn Vô Trạm không tiếc, hắn yêu người đàn ông kia, dùng tính mạng để yêu.
Vân Dương không còn gì cả, y còn có hắn, mà Ngôn Vô Trạm hắn, hắn cái gì cũng không cần, chỉ cần một Vân Dương mà thôi.
Một Vân Dương còn sống.
...
Gần đây, Ngôn Vô Trạm phần lớn ở cùng Vân Dương, hoặc là đi theo thái hậu, hoặc là đơn độc ở chung, hắn không tới Noãn Xuân Các, cũng không lật thẻ bài bất kỳ ai, hết cách rồi, bốn tên kia quá giày vò, mạng già của hắn sắp giao ra rồi.
Thế nhưng, tránh được một lúc, không tránh được cả đời, hắn sớm muộn cũng phải đối mặt, nhưng trước khi chịu đựng lửa giận của bọn họ, hậu cung lại nổi lên một vòng sóng lớn trước.
Sau khi sắc lập phi tử mới, hoàng thượng ngày đêm đều ở lại Noãn Xuân Các, người mới thành hôn, triền miên không dứt cũng có thể thông cảm, chúng phi tần không làm khó, không tranh giành, chỉ chờ hoàng thượng nếm trải mới mẻ mau chóng trở về, một tháng thoáng qua này, hoàng thượng cuối cùng không còn đặt sự chú ý lên Noãn Xuân Các, vì vậy chúng phi tần đem hết thủ đoạn cả người, trăm phương ngàn kế muốn cùng hoàng thượng vui vẻ một phen.
Hoài Viễn bị Ngôn Vô Trạm phái đi tra xét sự tình, vì vậy thái giám thân cận kia trở thành nhân vật nóng bỏng tay, chúng nữ phi tần công khai ám chỉ, khen thưởng, hối lộ, các loại chiêu thức không từ thủ đoạn nào, các nàng chỉ mong trên thẻ bài hoàng thượng lật ra viết tên các nàng...
Yên bình ngắn ngủi qua đi, Ngôn Vô Trạm phải đối mặt là thử thách lớn nhất từ sau khi bọn họ vào cung, cũng là cửa ải khó đầu tiên.
............
Ngự Hoàng - Lạc Dận Ngự Hoàng - Lạc Dận - Lạc Dận