Love appears in moments, how long can I hold a moment, as my moment fades, I yearn to catch sight or sound of you, to feel the surging of my heart erupt into joyous sounds of laughter.

Chris Watson

 
 
 
 
 
Tác giả: Lạc Dận
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 192
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 585 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 03:50:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 240-241.
《Ngự Hoàng 》- Lạc Dận
QUYỂN 1 – VI PHỤC XUẤT TUẦN
Chương 240 – Tham Gia Tiệc Rượu.
****
Sau khi Ngôn Vô Trạm và Hoài Viễn ổn định, ở trong lầu của Lạc Cẩn, mấy người bọn họ một lần nữa tập hợp.
Bữa cơm này ăn không tệ, bầu không khí hòa hợp, ấm áp hài hòa, có thể nhìn thấy hình ảnh bọn họ chung sống hòa bình, ánh mắt người kia lại có chút lơ lửng...
Hắn phát hiện, hắn dường như đã bị đùa giỡn. Không phải một người, mấy tên này liên kết lại đùa giỡn hắn. Trước đó hắn không phát hiện, nhưng sau khi bọn họ ngồi cùng một chỗ, người kia giật mình...
Mấy tên nhóc như nước với lửa này, lúc nào trở nên hiểu ngầm như vậy... Quan hệ tốt như vậy, đi gần như vậy... Thực sự đến mức không có gì không thể nói...
Cảm giác này cùng với ở quân doanh lúc đó khác nhau một trời một vực có được không?
Người kia sắc mặt không đổi uống trà, ánh mắt dao động trên người mấy người này, hắn nhớ lại, từ sau khi gặp lại, hắn chưa từng nghe từ miệng bất cứ người nào trong bọn họ chuyện bị trúng độc, thậm chí ngay cả một câu quan tâm cũng không có...
Lúc bọn họ đi còn thề son sắt nói giúp hắn nghĩ cách giải độc, mỗi một người đều khó nén quan tâm, vì sao bọn họ lại quên rồi?
Không thể.
Lúc bọn họ rời đi, Phong Vô còn chưa tới, dù là sau đó biết độc của hắn đã giải rồi, quan tâm mấy câu cũng là chuyện đương nhiên, bọn họ yên tâm như thế, thản nhiên như thế, đơn giản là vì đầu đuôi mọi, chuyện bọn họ đều đã biết, bao gồm cả tình hình sức khỏe của hắn... Hắn hoàn toàn bình phục rồi, vì vậy không cần để ý nữa.
Ánh mắt dừng lại trên người Hoài Viễn chốc lát, sau đó người kia tiếp tục uống trà.
Dù mấy người bọn họ có bản lĩnh hơn nữa, cũng không thể thăm dò cặn kẽ tình hình trong cung được như vậy. Bao gồm cả việc hắn có lâm hạnh phi tử hay không.
Biến mất nửa năm, không hề có tin tức, lại sau nửa năm cùng xông ra.
Nửa năm, thời gian vừa vặn, không dài không ngắn. Kỳ hạn này, chính là thích hợp với hắn, gần hơn, hiệu quả xé ruột xé gan này không đạt tới, xa hơn, hắn sẽ mất hết mọi niềm tin, không ôm bất cứ suy nghĩ gì nữa rồi...
Bọn họ xuất hiện vào lúc hắn chật vật nhất, ý chí yếu nhất. Thật đúng dịp, còn là từng người từng người tới, lại cũng không đụng nhau... Lúc hắn cùng một người trong đó ở chung với nhau, chưa bao giờ bị quấy rối... Lúc hắn và Hoài Viễn chiến tranh lạnh, những người kia cũng 'hiểu chuyện', chưa từng xuất hiện, để Hoài Viễn hung hăng 'dạy dỗ' hắn, không cho hắn có bất kỳ ỷ lại và dựa dẫm nào... Chỉ có thể đặt toàn bộ tinh lực lên người Hoài Viễn.
Tính thử, trước sau cũng hơn một tháng, trong thời gian này, ba người kia lại một lần nữa bốc hơi khỏi thế gian.
Một người tính kế với hắn, hắn rất nhanh sẽ có thể phát hiện, nhưng một đám người này cùng lúc...
Đêm nay, người kia mọi thứ như cũ, cùng bọn họ tự nhiên trò chuyện, tiếp xúc thân mật, sau đó vui vẻ cáo biệt...
Trên đường về cung, tâm tình Ngôn Vô Trạm vẫn vui vẻ, liếc nhìn trăng sáng giữa trời, người kia nhỏ giọng nói, "Chẳng trách Bắc Thần có thể dễ dàng tiến vào cung như vậy; chẳng trách trẫm cả đêm không về, trong cung lại một mảnh yên tĩnh, hôm sau thì chờ ở trước cửa cung hầu hạ, để trẫm lên triều như thường; cũng không lạ việc trẫm có thể nghe được nhiều tin tức của Lạc Cẩn như vậy, còn có tất cả đều là một vài thứ sẽ kích động trẫm... Hoài đại nhân, trẫm có phải là nên nói một tiếng đã làm phiền rồi không?"
Hoài Viễn ho khan, quả nhiên bị phát hiện rồi...
Ánh mắt sắc bén đột nhiên phóng tới, Hoài Viễn lập tức chột dạ xoay mặt sang nơi khác...
Đúng là, bọn họ là hợp mưu.
Từ ly biệt tại quân doanh đến bây giờ gặp lại đều là hợp mưu.
Bọn họ cho Ngôn Vô Trạm một cơ hội tiếp nhận bọn họ, nếu không, lấy tính cách cố chấp của người kia, bọn họ nói rách miệng cũng vô dụng. Tất cả chỉ có thể để tự hắn lĩnh ngộ, sau khi được dạy dỗ hắn sẽ ngoan ngoãn. Vì vậy bọn họ cùng 'vứt bỏ' hắn.
Giống như mưu kế của hắn lúc trước.
Trong thời gian này, Hoài Viễn gần gũi bên mình, nhưng lại không trái với ước định, y biết rõ bằng sức một mình y, cơ bản là không cách nào lay động người kia, hoặc là cùng nhau từ bỏ, hoặc là hy sinh một phần, đổi được vĩnh viễn nắm giữ.
Quan hệ lợi hại này, Hoài Viễn vẫn phân rõ, vì vậy y phối hợp với bọn họ, bỏ mặc người kia nửa năm này chịu đủ dày vò, không cho hắn bất kỳ sự trợ giúp gì. Sau đó để Bắc Thần thích hợp nhất xuất hiện... Hoằng Nghị và Lạc Cẩn sẽ đến, bọn họ đến thế nào Hoài Viễn cũng đều biết, sau đó trong lúc vô tình để lộ ra... Để Ngôn Vô Trạm nếm trải ngon ngọt, lại từ từ dẫn hắn vào cạm bẫy không cách nào thoát ra.
Kế hoạch này hoàn mỹ lại tinh vi, mỗi một bước đều thiết kế khéo léo, sự thật chứng minh, bọn họ thành công rồi, tuy rằng cuối cùng vẫn bị nhìn thấu... Có điều chậm rồi, Ngôn Vô Trạm đã bị chế phục thành công.
Kế hoạch này không phải Hoài Viễn bày ra, nhưng ước hẹn nửa năm là Hoài Viễn nêu lên, y biết lúc nào người này sụp đổ, bọn họ lại phải vào một giây hắn nhảy xuống vực mà kéo hắn về, như vậy mới càng có hiệu quả.
Ngôn Vô Trạm vì sao đơn độc cùng y nói chuyện này, Hoài Viễn cũng biết, ngoại trừ im lặng, y cũng không biết nên phản ứng gì...
"Ngươi đã đồng ý với trẫm sẽ không lại giấu giếm!"
Hoài Viễn vẫn nhìn nơi khác, đây là bày bố trước khi y đồng ý...
Người kia hít sâu một hơi, cũng được, trái lại cũng như vậy rồi...
Hắn thật sự không tổn thất gì, chỉ là lúc bọn họ tiêu dao khoái hoạt, một mình hắn ở đây như kẻ ngu si tự buồn bã hối tiếc... Sau đó bọn họ xuất hiện, cho người sắp chết như hắn một miếng cơm ăn, nhân từ cỡ nào, lương thiện cỡ nào...
Khẩu phật tâm xà, nham hiểm độc ác.
Người kia cười gằn, chẳng trách bọn họ vừa xuất hiện liền thống nhất dùng chính sách dụ dỗ, từng người một đều dịu dàng như vậy, săn sóc như vậy, hiểu ý như vậy...
Ánh mắt tức giận chuyển sang Hoài Viễn, người kia bùng nổ, "Ngươi đến cùng là đứng về bên nào?!"
Hoài Viễn cứng đờ, vội vã bày tỏ, "Dĩ nhiên là cùng hoàng thượng đứng chung một chỗ."
Nhìn ngó lẫn nhau, sau một lát, người kia gật gật đầu, "Được rồi, ngươi đã nói như vậy, vậy lấy thành ý ra."
Một trận gió rét trước nay chưa từng có, nhìn khóe miệng cười gằn như ẩn như hiện của người kia, bản năng động vật khiến Hoài Viễn nhận ra nguy hiểm sắp đến...
Người kia quay về mặt trăng cười thâm trầm, rất tốt, các ngươi trêu đùa trẫm nhiều lần như vậy, lần này, đến phiên trẫm phản kích.
Nhìn gương mặt tươi cười đáng sợ nọ của người kia, Hoài Viễn theo bản năng xoa xoa cánh tay, luôn cảm thấy có chuyện gì đó không hay sắp xảy ra... Chắc chắn so với trời long đất lở còn lợi hại hơn.
...
Có bọn họ, cuộc sống khô khan trở nên muôn màu muôn vẻ, thời gian của người kia cũng được lấp đầy, ngoại trừ xử lý việc nước, hắn còn phải bận rộn cùng bọn họ, quá nhiều người, hắn không có cách phân thân, vì vậy hắn mỗi giờ mỗi phút đều đang bận rộn... Nhưng bận rộn này là phong phú, cũng là vui sướng.
Hôm nay, Bắc Thần bảo hắn từ bỏ tất cả mọi chuyện, y có việc muốn chiếm lấy hắn một ngày.
Người khác không có ý kiến gì, vì vậy sau khi xử lý xong việc chính, Ngôn Vô Trạm liền cùng Bắc Thần xuất hiện tại quán rượu lớn nhất đế đô, Nhất Phẩm Lâu.
Hắn cho rằng Bắc Thần chỉ là dẫn hắn ra ngoài uống rượu, nhưng sau khi nhìn thấy tinh kỵ binh trấn thủ trước cửa Nhất Phẩm Lâu, cùng với tửu lâu không còn ồn ào chỉ còn yên tĩnh, Ngôn Vô Trạm liền cảm thấy có chút không đúng, nhưng Bắc Thần nào cho hắn cơ hội suy đoán, liền kéo hắn đi vào trong lầu...
Binh lính trông coi sau khi nhìn thấy Ngôn Vô Trạm đều lộ ra biểu hiện kinh ngạc, nhưng được người kia ra hiệu, binh lính huấn luyện nghiêm chỉnh lập tức yênn tĩnh đứng tại chỗ, sau đó Ngôn Vô Trạm đã bị Bắc Thần kéo tới lầu hai.
Cuối hành lang uốn khúc, Ngôn Vô Trạm nhìn thấy hai người đang thân mật dựa vào nhau, chia nhau ăn một cái hồ lô ngào đường, khoảng cách hơi xa, ở giữa còn có đồ vật che chắn, Ngôn Vô Trạm vẫn chưa thấy rõ tướng mạo hai người kia, thế nhưng hắn cảm thấy, dáng vóc một người trong đó, hắn dường như rất quen thuộc...
Nghi vấn này, lúc hắn cách hai người kia chưa tới nửa trượng thì đã nhận được đáp án, hắn làm sao có thể không quen thuộc, một người đứng ở hành lang uốn khúc này, là võ thần đệ nhất Nam Triều, Võ Uy Sử Mộc Nhai của hắn...
Mộc Nhai đang cùng người bên cạnh hắn nói gì đó rất lý thú, hắn ngậm lấy viên Sơn Tra* cười rất vui vẻ, nghe thấy tiếng bước chân, hắn theo bản năng nhìn về bên này một chút, sau đó, viên Sơn Tra kia suýt chút nữa nghẹn chết hắn...
(*Sơn Tra: )
Mộc Nhai là chiến thần uy danh lan xa, nếu hắn bị một viên Sơn Tra nghẹn chết, cũng coi như là một đoạn chuyện cười có thể lưu danh sử sách rồi...
Người đang gặm hồ lô ngào đường nghi ngờ nhìn Mộc Nhai hoàn toàn cứng ngắc, Mộc Nhai không sợ trời không sợ đất này cũng sẽ có vẻ mặt khiếp sợ quá mức này sao? Y cảm thấy thú vị, liền đẩy Mộc Nhai một cái, y vừa định hỏi làm sao vậy, Mộc Nhai bên kia giống như vừa tỉnh mộng...
"Hoàng, hoàng thượng..."
Một tiếng hoàng thượng này, khiến miệng người kia mở lớn, y không tiếng động kinh ngạc, Sơn Tra mới cắn vào liền trực tiếp rơi ra từ trong miệng, dán vào vạt áo, lốc cốc lộp cộp lăn tới bên chân Ngôn Vô Trạm...
Ánh mắt theo Sơn Tra chuyển lên vẻ mặt không đổi của người kia, Mộc Nhai choáng váng rồi, Ly Hận Thiên so với hắn còn ngốc hơn, người này là hoàng thượng... Là hoàng thượng...
Liếc Bắc Thần một cái, tên nhóc kia đang là bộ dáng xem được trò vui, người kia bình tĩnh thu lại ánh mắt, hắn đã đoán được mục đích của Bắc Thần.
Nếu đã đến rồi, Mộc Nhai cũng đã nhìn thấy, hắn cũng không cần rời đi, nhìn về phía Mộc Nhai, Ngôn Vô Trạm lạnh nhạt nói, "Không cần giữ lễ tiết, hôm nay không phân chia quân thần."
"Vâng." Mộc Nhai ôm quyền hành lễ, sau đó mới ngẩng đầu lên, hắn xác định người trước mặt không phải Bắc Thần dùng thuật dịch dung hoá trang ra, khí chất của Ngôn Vô Trạm không thể bắt chước, không cần nhìn mặt hắn, Mộc Nhai cũng biết đây thật sự là đương kim thánh thượng. Mộc Nhai hít sâu một hơi, sau đó ném cho Bắc Thần một nụ cười không tim không phổi, trực tiếp liền ném y lên lan can hành lang, lần này Bắc Thần suýt chút nữa bị hắn đẩy xuống.
Lan can gỗ phát ra âm thanh khó nghe thấy, nhưng thấy được tâm tình Mộc Nhai vào giờ phút này ác liệt cỡ nào.
"Các ngươi lúc nào thì sáp vào với nhau?!" Mộc Nhai dường như là rống lên.
"Nói 'sáp' thật khó nghe." Bắc Thần cười phải nói là vô cùng vô tội.
"Hắn là ai ngươi không thể nào không biết chứ?!" Có thể nghe ra, Mộc Nhai đang cố sức kiềm chế, hắn sắp nổi trận lôi đình rồi.
"Ta không phải đã nói rồi sao, nếu là ta, thì phải tìm rồng trong loài người." Bắc Thần nghiêm nghị.
"Đi con mẹ ngươi chứ rồng trong loài người!" Cuối cùng, Mộc Nhai vẫn bùng nổ rồi.
Ngôn Vô Trạm mặt không đổi đứng tại chỗ, nghe 'lời thì thầm' khá là vang dội của hai vị này, lúc này, một ánh mắt khác thường thu hút sự chú ý của hắn...
Hờ hững cử động tròng mắt, Ngôn Vô Trạm thấy được một gương mặt dù dùng dung mạo khuynh thành để hình dung cũng không quá...
Khác với vẻ kinh diễm của Lạc Cẩn, người này cho người khác cảm giác ấm áp và nhu hòa, gương mặt xinh đẹp của y tự nhiên như vậy, giống như lẽ tất nhiên, tìm không được một chỗ không ổn.
Chỉ là tuổi tác người này cùng hắn chênh lệch không nhiều. Tuổi tác này, còn có thể khiến người ta thán phục...
Ngôn Vô Trạm hơi híp mắt lại, người này hẳn là Ly Hận Thiên trong lời đồn.
Quả nhiên danh bất hư truyền, hắn cuối cùng đã biết vì sao quốc vương Bắc Chiêu cũng sẽ một lòng hướng về người này... Y tuyệt đối có vốn liếng khiến đàn ông si mê.
Ly Hận Thiên vẫn luôn liếc trộm Ngôn Vô Trạm, y lần đầu tiên nhìn thấy hoàng thượng...
Không thể phủ nhận, khí thế người kia che chắn mọi thứ, hắn đứng ở đó liền có một luồng áp lực vô hình, khiến người ta e ngại và kính nể, đó là phong độ vương giả chân chính.
Ly Hận Thiên hơi căng thẳng, không chỉ vì người kia là hoàng thượng, càng nhiều hơn chính là...
Đang nghĩ ngợi, ánh mắt Ngôn Vô Trạm đột nhiên chuyển về phía y, ánh mắt sắc bén này khiến Ly Hận Thiên đột nhiên run lên, hồ lô ngào đường trong tay suýt chút rớt xuống đất...
Ly Hận Thiên vừa căng thẳng, hướng về phía Ngôn Vô Trạm liền vẫy vẫy tay, sau đó y từ trong cổ họng nặn ra một tiếng...
"Hi..."
【Ly thúc là xuyên không tới, vì vậy lần đầu gặp mặt, Ly thúc quá căng thẳng, nổ ra tiếng Anh có được không】
Chương 241 – Va Chạm Trực Diện.
****
"Tên khốn nhà ngươi là cố ý sao?" Mới ngồi xuống, Mộc Nhai liền chỉ mũi giáo về phía Mộ Bạch cả mặt nhìn có chút hả hê, lúc trước bọn họ vẫn luôn cùng nhau, Mộ Bạch không thể nào không biết chuyện của Bắc Thần và Ngôn Vô Trạm, nhưng tên khốn này lại không nói tới một chữ.
"Kinh hỉ." Mộ Bạch cười híp mắt nhấm rượu, dịp này hôm nay không phân chia quân chủ, gã và Ngôn Vô Trạm cũng tính là có giao tình, liền gật gật đầu coi như chào hỏi.
"Kinh hỉ cái rắm." Mộc Nhai tức giận mắng một câu, hắn đây là mẹ nó kinh hãi mới đúng.
Hắn đã nói Bắc Thần rất kỳ quái, không chỉ bảo hắn bao lấy Nhất Phẩm Lâu, còn phải dùng sức mạnh của tinh kỵ quân, hắn hỏi y là nhân vật ghê gớm gì, Bắc Thần lúc đó chỉ cười, hiện giờ hắn biết rồi, Bắc Thần mang theo người này, vẫn thật sự là đáng để hắn khua chiêng giống trống như vậy.
Mộc Nhai và Mộ Bạch không cần y giới thiệu, thân phận Ly Hận Thiên, Ngôn Vô Trạm cũng đã nhìn thấu, vì vậy Bắc Thần đặt trọng điểm lên hai người khác, y chỉ vào thanh niên bên cạnh Mộ Bạch nói, "Hắn là Lôi Tung, người Tây Thiện."
Người được gọi đến tên khe khẽ gật đầu một cái, ánh mắt người kia dừng trên mặt Lôi Tung chốc lát, hắn cười nhạt, "Lôi Gia ở Tây Thiện như sấm bên tai, chỉ là không ngờ quốc sư đương triều lại trẻ tuổi như vậy."
"Hoàng thượng nói quá lời rồi, Lôi Tung kinh hoảng." Lôi Tung khiêm tốn đáp, không hề đề cập bất kỳ vấn đề gì liên quan đến thân phận lẫn nhau, bọn họ hôm nay chỉ là bạn bè gặp mặt, không liên quan đến chính sự.
Người kia gật đầu, đề tài này coi như chấm dứt ở đây.
Có điều thân phận Lôi Tung này, vẫn khiế hắn không thể không kinh ngạc...
Lôi gia chính là đệ nhất đại gia tộc nước Tây Thiện, nhiều đời làm quốc sư, địa vị hiển hách.
Hắn còn nhớ, sau khi hắn lên ngôi không lâu, tin tức nước khác đầu tiên nhận được chính là có liên quan đến Lôi Tung này ——
Quốc sư Tây Thiện đột ngột qua đời, từ con là Lôi Tung tiếp nhận.
Ngôn Vô Trạm còn từng xem chân dung Lôi Tung, chẳng trách vừa vào cửa, hắn đã cảm thấy người này khá quen mặt.
Ánh mắt quét đến Mộc Nhai đang cùng Ly Hận Thiên thì thầm, Bắc Thần đã nói, y cùng với mấy người Mộc Nhai này giao tình rất tốt, e rằng chính là mấy vị trước mặt này, chỉ là không ngờ đến, trong này còn có trọng thần nước khác.
Mộc Nhai cũng là thân mang trọng trách, binh quyền Nam Triều nằm trong tay hắn, có điều Ngôn Vô Trạm cũng không lo Mộc Nhai sẽ trở giáo đối mặt, lấy tính cách Mộc Nhai, nói Lôi Tung bị hắn xúi giục còn tạm được.
Hắn cũng không ngại Mộc Nhai giúp hắn thu nạp một viên đại tướng.
Ngôn Vô Trạm đoán ra thân phận Lôi Tung, Bắc Thần không chút nào bất ngờ, không đoán ra mới là kỳ quái, sau đó Bắc Thần chỉ vào một người khác nói, "Thư Huyền, thiếu chủ Nhất Hợp Bang."
"Thời gian trước, Thư Huyền không ở Nam Triều, không có thể giúp được chút việc." Khác với người khác, Thư Huyền cả người đều vùi trên ghế, trong tay gã cầm tẩu thuốc hoa mỹ, lúc nói chuyện còn lười biếng hút một hơi, khách sáo của Thư Huyền, Ngôn Vô Trạm không nghe thấy, xuyên qua lớp sương mù nhẹ kia, hắn như chợt thấy được bóng dáng của Vân Dương...
Y còn đang cười, ý cười lại đã không còn, Ngôn Vô Trạm so với ai khác đều rõ ràng hơn, Thư Huyền không phải Vân Dương, hắn chính là thấy vật nhớ người mà thôi...
Hiện giờ, hắn chỉ cần vừa nhìn thấy tẩu thuốc là có thể nhớ tới người kia... Hắn muốn biết, Vân Dương có mạnh khỏe hay không.
Bắc Thần liếc người kia một cái, ngược lại dùng sức ôm hắn vào trong lòng, Ngôn Vô Trạm đột nhiên không kịp chuẩn bị, cứ như vậy cùng Bắc Thần dán thật chặt cùng một chỗ...
Bắc Thần vòng lấy chính là vai hắn, đây tuyệt đối không phải thân mật của anh em bình thường, động tác này của y đại biểu cái gì không cần nói cũng biết.
Quả nhiên mọi người vừa nhìn thấy cũng nhíu mày ở mức độ khác nha, Ngôn Vô Trạm cũng thấy không phù hợp, nhưng trước khi hắn đẩy Bắc Thần ra, người cả mặt vô lại này lại lộ ra dáng vẻ nghiêm chỉnh, "Năm đó hắn lên ngôi, Mộc Nhai dẫn người đến rồi, một thoáng này cũng gần năm năm rồi, đừng nói ta không tuân thủ giao hẹn, cũng đừng nói anh em không coi nghĩa khí ra gì, người tìm được rồi, ta không dối gạt cũng không che giấu, mang đến cho các ngươi xem."
Ngôn Vô Trạm không biết Bắc Thần là chỉ cái gì, hắn chỉ biết những người này sau khi nghe được lời nói của Bắc Thần, lông mày không thấy giãn ra, trái lại càng nhíu càng sâu, bầu không khí vốn thoải mái cũng đột nhiên nghiêm túc lên, ngay cả Mộc Nhai cũng dùng ánh mắt quái dị nhìn bọn họ, có điều chỉ chốc lát sau, người phá vỡ cục diện bế tắc vẫn là Mộc Nhai.
"Ngươi là... Thật lòng?" Hắn hỏi Bắc Thần.
"Phí lời." Bắc Thần không tỏ rõ ý kiến.
"Thế nhưng, hắn là..."
"Mộc Nhai, anh hùng không hỏi xuất xứ." Bắc Thần cắt ngang lời Mộc Nhai muốn nói, y cũng biết bọn họ vì sao có vẻ mặt này, nhìn Ly Hận Thiên bên cạnh Mộc Nhai một cái, liền đổ đầy ly rượu trước mặt, "Được rồi, hôm nay giờ đến phiên ta mời các ngươi."
Bắc Thần uống cạn chén rượu kia, lúc chén rượu kia nặng nề rơi xuống đất, Mộc Nhai cũng không nhiều lời nữa.
Thứ gọi là tình cảm này chính là chuyện như vậy, không liên quan đến thân phận địa vị, giống như hắn, người yêu là cha đẻ hắn, nhưng như vậy thì sao? Yêu thì yêu, Bắc Thần nói rất đúng, anh hùng không hỏi xuất xứ.
Nếu đây là lựa chọn của Bắc Thần, vậy làm anh em phải chúc phúc cho y.
Mộc Nhai đáp lễ Bắc Thần một chén, cục diện bế tắc này cứ như vậy đánh vỡ, mọi người khôi phục như thường, bắt đầu uống rượu chơi đùa, nâng cốc nói chuyện vui vẻ, bàn luận trên trời dưới biển, cũng không bàn luận bất cứ chuyện gì liên quan đến thân phận, đây là hiểu ngầm của bọn họ, lằn ranh kia không ai sẽ vui vẻ.
Bầu không khí trên bàn rượu cũng không vì có thêm Ngôn Vô Trạm mà xảy ra thay đổi, có Bắc Thần ở đây, người kia cũng sẽ không cảm thấy có chút không tự nhiên.
Dù là cùng mọi người uống rượu trêu đùa, Bắc Thần cũng sẽ không lơ là cảm nhận của người kia, y khéo léo mang hắn vào thế giới của bọn họ.
Rượu qua ba tuần, đang uống vui vẻ, liền nghe thấy dưới lầu ồn ào một trận, cùng Bắc Thần liếc mắt nhìn nhau, Mộc Nhai ra hiệu bọn họ tiếp tục, liền một mình đi xem thử.
Mộc Nhai vừa đi, Ly Hận Thiên trước sau cố gắng che giấu chính mình liền căng thẳng.
Mộc Nhai ngồi giữa hắn và Ngôn Vô Trạm, hắn giống như một bức tường khiến Ly Hận Thiên an tâm, hiện tại, bức tường kia không còn, cảm giác tồn tại của hoàng thượng lập tức mạnh mẽ, thứ gì đó đưa vào trong miệng lúc này dường như nhai sáp.
Y đang cầu khẩn trong lòng, Ngôn Vô Trạm đừng chú ý đến y, đang khổ sở chờ đợi Mộc Nhai mau mau trở về. Chỉ chốc lát sau, cửa phòng một lần nữa mở ra, Ly Hận Thiên như trút được gánh nặng, lần thứ nhất y cảm thấy sự tồn tại của Mộc Nhai là chuyện hạnh phúc như vậy, y cũng lần đầu tiên cảm thấy tên nhóc tính tình nóng nảy như có thai này đáng yêu như vậy, ngay khi Ly Hận Thiên chuẩn bị đưa tay ra ôm lấy vị chúa cứu thế vĩ đại này, Bắc Thần lại kéo Mộc Nhai lại...
"Bên ngoài làm sao vậy?" Bắc Thần hỏi.
"Không có chuyện gì, người quen, tới dùng cơm bị binh sĩ ngăn cản, chúng ta tiếp tục." Mộc Nhai muốn về chỗ của mình, thế nhưng Bắc Thần lại nắm lấy hắn không tha.
"Không có chuyện gì là tốt rồi, ngươi tạm thời chờ một chút" Nói xong, Bắc Thần dùng cánh tay đẩy Ngôn Vô Trạm một cái, y bảo hắn ngồi vào chỗ Mộc Nhai, "Ngươi ngồi vào trong."
Người kia liếc mắt nhìn y, không nói gì liền nhường chỗ, lần này hắn và Ly Hận Thiên đụng vào nhau rồi, sự chú ý đang để trên người Bắc Thần, Ngôn Vô Trạm cũng không phát hiện người bên cạnh tại một giây hắn đến gần đã hóa đá...
Bắc Thần hơi di chuyển ghế, kéo Mộc Nhai sang một bên, trước khi mở miệng còn chưa yên tâm nhìn Ngôn Vô Trạm một cái, xác định bọn họ nói chuyện, người kia không nghe được, y mới cả mặt thần bí nói, "Ta có việc hỏi ngươi."
"Ta cũng có chuyện hỏi ngươi." Dù Bắc Thần không kéo hắn đơn độc ra riêng, hắn cũng chuẩn bị lén lút hỏi Bắc Thần một chút, có thể chuyện này đối với những khác người mà nói không coi vào đâu, nhưng Mộc Nhai là thần tử, bên này lại bạn tri kỉ của hắn, tin tức rung động này, đến bây giờ hắn cũng chưa bình tĩnh lại, "Người... Ngươi chạm vào rồi hả?"
"Phí lời." Giữ đến bây giờ còn là tính cách của Bắc Thần y sao?
Nghe xong lời này, vẻ mặt Mộc Nhai đầu tiên là ngạc nhiên, ngược lại trở nên so với Bắc Thần còn thần bí hơn, hắn cũng đưa đầu nhìn Ngôn Vô Trạm một cái, xác định người kia thật sự không nghe được bọn họ đang nói gì, mới hạ thấp giọng hỏi Bắc Thần, "Vậy các ngươi, ai ở dưới?"
Loại vấn đề tạp nham này theo lý không giống thứ Mộc Nhai sẽ hỏi tới, thế nhưng hết cách rồi, hắn thật sự rất tò mò...
Tính tình của Bắc Thần này chắc chắn không thể bị người đè, nhưng dáng vẻ kia của hoàng thượng cũng không thể bị người đè... Hai người này cùng tiến tới vốn là chuyện rất khiến người ta tò mò có được không?
Bắc Thần nghe xong, cũng không trực tiếp trả lời, mà là cao thâm khó dò, nhìn Mộc Nhai nhếch lên khóe miệng...
Mộc Nhai nhíu mày, trong mắt tràn đầy không thể tin.
Bắc Thần khẽ gật đầu một cái, nhưng khá kiên định và chắc chắn.
Mộc Nhai hít khí, ngược lại cầm chén rượu lên, cả mặt kính nể quay về Bắc Thần, người nọ cũng tương tự cầm chén rượu, cùng Mộc Nhai dứt khoát chạm một cái, sau đó hai người đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch.
Mọi thứ, đều không trong lời nói.
Uống rượu xong, Bắc Thần lại như trước sap tới gần, y muốn hỏi chuyện chính, "Ta hỏi ngươi, người không đủ chia phải làm sao?"
Mộc Nhai cũng hít khí lạnh, khác với kinh ngạc trước đó, hắn gần như kêu thành tiếng, Mộc Nhai bị đả kích quá độ theo bản năng nhìn về phía Ngôn Vô Trạm, hắn nhìn thế nào cũng không nhìn ra, hoàng thượng lại... khụ khụ... khẩu vị lớn như vậy.
Thấy Mộc Nhai phản ứng quá kịch liệt, sợ làm cho người kia chú ý, Bắc Thần vội vã ôm lấy cổ hắn, đè hắn lại, hai người đầu sát bên đầu, bắt đầu xì xào bàn tán.
Bình tĩnh tâm tình, Mộc Nhai mới lại nhỏ giọng hỏi, "Mấy cái?"
"Ngươi chớ xía vào." Tức giận trừng Mộc Nhai một cái, cái này làm sao y có thể nói, "Ta chỉ hỏi ngươi, không đủ chia phải làm sao? Tình huống kia của nhà các ngươi... không kém bao nhiêu đâu?"
Mộc Nhai người tài gan lớn, kinh hãi cũng kinh hãi rồi, rất nhanh thì bình tĩnh lại, hắn suy nghĩ chốc lát, liền tiến đến bên tai Bắc Thần không biết đã nói gì đó.
Theo đề tài Mộc Nhai tiến vào, miệng Bắc Thần từ từ mở lớn, sau khi đạt đến trình độ nhất định, Mộc Nhai cũng nói xong, lúc này đến phiên Bắc Thần khiếp sợ, hắn không thể tin nhìn Mộc Nhai, trong giọng nói tràn đầy nghi hoặc, "Ngươi chắc chắn chứ?"
"Đừng nói ngươi chưa từng thử." Mộc Nhai hừ cười.
"Từng thử." Bắc Thần cau mày, "Thế nhưng trước đây chỉ là chơi đùa, ta đối với tên này là thật lòng."
"Phí lời, ai mà không thật lòng." Sau đó lại ở bên tai Bắc Thần nói gì đó, lần này nói xong, nghi hoặc trong mắt Bắc Thần đã bị nóng lòng muốn thử thay thế, cuối cùng, Mộc Nhai còn có thâm ý khác vỗ vỗ tay Bắc Thần, tình ý sâu xa nói, "Mùi vị trong đó, không cách nào nói nên lời."
Bắc Thần quay lại nhìn người kia một cái, tự động đổi trong lời Mộc Nhai nói lên người người kia, Bắc Thần cười mờ ám, y không có ý tốt nhìn lại Mộc Nhai, "Hay quá? Tốt quá."
"Dĩ nhiên." Mộc Nhai cũng đáp lại y gương mặt tươi cười tương tự, hai vị này cấu kết với nhau làm việc xấu nở nụ cười một hồi, Mộc Nhai lại kéo Bắc Thần lại, "Ta nói, hắn như vậy, ngươi có thể ăn được?"
Mộc Nhai rất nghi ngờ ánh mắt và khẩu vị của Bắc Thần, còn có mấy vị huynh đài khác mà hắn chưa biết kia...
Ngôn Vô Trạm trông lạnh lùng, cứng rắn lại gàn bướng, một chút tình cảm cũng không có, nghe nói hắn sủng hạnh phi tử chỉ là làm theo thông lệ, cơ bản cũng không hiểu chiêu trò gì...
Ngôn Vô Trạm như vậy, e là ngay cả kêu cũng sẽ không kêu một tiếng đi...
Bắc Thần làm sao làm được? Tự tìm niềm vui? Hay là còn làm gì khác?
Hơn nữa khí thế người kia đặt ở đó, Mộc Nhai cảm thấy, đối mặt loại đàn ông này, hắn ngay cả cứng cũng không cứng nổi, đừng nói ăn vào...
"Ngươi không hiểu đâu." Bắc Thần mập mờ hừ cười hai tiếng.
Mộc Nhai lại nhíu mày một cái.
Bắc Thần tiếp tục gật đầu.
Sau đó Mộc Nhai lại cầm chén rượu lên, kính nể hướng về Bắc Thần, người nọ cũng giống như vừa rồi, cùng hắn chạm chén...
Bên kia nói chuyện khí thế ngất trời, Ly Hận Thiên lại rơi vào vạn kiếp bất phục, y càng sợ cái gì càng gặp cái đó... Càng tự nói với mình không cần để ý, con mắt lại càng không thể khống chế nhìn về phía Ngôn Vô Trạm... Hết cách rồi, y chột dạ nha...
Ngôn Vô Trạm ban đầu không để ý đến ánh mắt bên cạnh, chỉ tiếc Ly Hận Thiên nhìn quá nhiều lần, đến cuối cùng hắn muốn lơ là cũng không được...
Ánh mắt tên kia lấp loé, cả mặt căng thẳng, dù là vì biết thân phận của mình, phản ứng này cũng không đúng lắm, đây rõ ràng là...
"Ly Hận Thiên, ngươi có việc giấu trẫm."
Đũa vừa đặt xuống, bàn rượu trong nháy mắt yên tĩnh.
............
【Tiểu kịch trường】
Ngôn thúc: Ly Hận Thiên, nếu như nói Quách Tinh Tinh giúp đàn ông thiên hạ giải quyết một vấn đề khó, vậy ngươi sẽ thay tất cả tiểu công giải quyết một vấn đề khó.
Ly thúc: Vấn đề nan giải gì?
Ngôn thúc: ta và cha ngươi cùng rơi xuống sông, ngươi cứu ai trước?
Ly thúc:...
3 giây sau...
Ly thúc: Mẹ ngươi...
.....
Ngự Hoàng - Lạc Dận Ngự Hoàng - Lạc Dận - Lạc Dận