Thất bại đến với ta không phải làm ta buồn mà giúp ta thêm tỉnh táo, không làm ta hối tiếc mà khiến ta trở nên sáng suốt.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: R.l.stine
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: House Of A Thousand Screams
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 242 / 9
Cập nhật: 2019-12-23 22:17:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18
ôi thét lên:
— Không!
Nhưng quá muộn rồi. Người tí hon đã bị nó nuốt chửng.
Freddy và tôi lao qua cửa vào bếp rồi ngã vật xuống một cái ghế. Tôi bịt tai không nghe tiếng con quái vật gầm gừ xua đuổi những người tí hon trong hành lang. Tôi rên lên:
— Ôi, Freddy. Sao chúng mình lại có thể nghĩ sai đến thế về những người tí hon này. Họ đã hy sinh cả tính mạng để cứu chúng ta.
Mặt Freddy trắng bệch, nó thì thầm:
— Làm gì bây giờ?
Tôi bóp đầu, nghĩ đi, Jill, nghĩ đi chứ.
Bác Solly đã từng không chế được con rối này kia mà. Nhưng chúng tôi không phải là bác Solly. Bác là một nhà ảo thuật thực sự, còn chúng tôi chỉ là hai đứa trẻ.
Phải tìm ra cách chiến đấu chống lại cái đồ chơi cũ rích.
Tôi bảo Freddy:
— Phải có một con dao. Em hãy tìm cho chị con dao lớn nhất của mẹ và cái xoong có cán mang đến đây.
Freddy lần mò trong căn bếp tối om để tìm những thứ tôi bảo. Nó kiếm được một con dao khổng lồ, có lẽ phải dài đến ba mươi phân. Cái xoong có cán cũng rất nặng, tôi không thể nào cầm lâu được.
Tôi đặt mấy thứ vũ khí lên cái bàn trước mặt. Freddy hỏi:
— Bây giờ chúng mình phải làm gì?
Tôi nắm chặt tay nó:
— Chị muốn em chạy đi, chạy ngay bây giờ trong lúc con rối quái còn bận chống đỡ những người tí hon. Em chạy ra vẫy một cái xe cảnh sát lại, hoặc gọi một bác hàng xóm. Hoặc bất cứ ai đó cũng được.
Freddy mím chặt môi:
— Thế còn chị? Em sẽ không bỏ chị lại đây một mình đâu.
Tôi khăng khăng:
— Em phải chạy đi. Chị không thể chạy được. Nhưng chị sẽ không sao đâu. Em nhớ là chị có thể nhìn thấy mọi thứ bằng cái kính này và chị có thể đánh lại nó được mà. – Tôi đặt tay lên cái chảo có cán. – Nếu nó đến gần chị thì chị sẽ cho nó ngất lịm đến tận tuần sau. Đừng lo. Chị sẽ không sao đâu.
Hy vọng là tôi nói có vẻ vững vàng hơn tôi nghĩ nhiều. Không chắc là tôi có cầm cự nổi với con quái vật lâu không, nhất là khi đến bước đi thôi tôi cũng không thể làm được.
Nhưng nếu như tôi không đi được thì có thể biết đâu Freddy làm được.
Freddy lắc đầu:
— Em sẽ không đi đâu. Chị cần có em bên cạnh.
Tôi ra lệnh:
— Ê, vậy thì ở đây ai là chị nhỉ? – Tôi nói giọng thật nghiêm chỉnh để nó nghe lời. – Em phải chạy đi. Hứa với chị đi. – Tôi lay nó thật mạnh. – Hứa với chị đi!
Nó lấy mu bàn tay nhem nhuốc quệt ngang mặt nói:
— Chắc là trong lúc em chạy ra ngoài con quái không vào đây đâu. Chắc là nó no rồi.
Tôi lắng nghe. Con quái vật đã im lặng.
Không hiểu sao điều này còn đáng sợ hơn cả tiếng gầm gừ của nó. Nó đã làm gì những người tí hon? Chẳng lẽ nó đã ăn thịt tất cả bọn họ?
Chúng tôi ngồi rất căng thẳng. Chỉ có một tiếng động quen thuộc đều đều là âm thanh duy nhất vọng đến từ phòng bên kia. Nghe giống như tiếng móng một con gì cào cào trên sàn.
Freddy thì thầm:
— Nó đang làm gì thế nhỉ?
Tôi nói:
— Ai mà biết được. Lạ lắm. Có thể nó đang chuẩn bị cho một kế hoạch khác. Đây, em giúp chị kéo cái ghế này dịch ra xa khỏi bàn.
Chúng tôi chọn một chỗ ngồi để có thể tránh một cú xông thẳng từ cửa vào. Tôi muốn mình là vật đầu tiên nó nhìn thấy khi vào đến cửa. Chỉ cần tôi ở đủ gần để có thể vồ được nó.
Như vậy tôi mới chắc được là Freddy có đủ thời gian để chạy ra ngoài.
Những giây trôi qua trong im lặng.
Bỗng tôi nghe thấy tiếng móng nó cào cuống cuồng vào sàn nhà bằng gỗ.
Chỉ chớp mắt sau đó một quả cầu lông lá màu xanh lơ lao vụt qua cửa.
Con rối quái! Nó đang lao thẳng vào tôi! Tôi chộp lấy con dao trên bàn và hét to:
— Chạy, Freddy!
Con rối quái húc thẳng vào bụng tôi. Tôi ngã ngửa xuống sàn nhà.
Freddy lao ra khỏi bếp.
Con quái quắp chặt lấy hai cánh tay và đầu tôi. Tôi chống cự lại nó bằng con dao. Nó bèn gầm gừ và vặn chéo tay tôi.
— Ái, – tôi hét lên. Con dao bắn khỏi tay tôi văng ra sàn.
Làm thế nào bây giờ? Tôi sợ quá, thậm chí không thể nghĩ ra điều gì nữa, chỉ biết cố chống lại con quái và thụi lia lịa vào cái bụng màu xanh của nó.
Nó hự lên một tiếng. Thế là người tí hon – ngựa vằn của tôi bắn ra từ miệng nó!
Toàn thân người tí hon ướt dính, khó mà nhận ra những đường vằn trên da anh ta, nhưng anh ta vẫn sống. Anh ta lao người chạy trốn trên sàn nhà. Tôi gào lên:
— Chạy đi, bạn tí hon!
Rồi lại tiếp tục thụi lia lịa vào con quái vật.
Nó hộc lên:
— Gâ… â… ầm!
Những cái móng của nó nguều ngoào tìm móc mắt tôi. Tôi lùi lại.
Nhưng không kịp. Con rối đã giật được cái kính kỳ ảo khỏi mắt tôi. Tôi tuyệt vọng nhìn cái kính, trượt trên sàn nhà, đập vào tường và vỡ tan thành hàng ngàn mảnh. Tôi thét lên:
— Không! Không, không!
Không có kính tôi không thể nào nhìn thấy con rối quái nữa. Nó có thể ở bất cứ chỗ nào. Nó nhảy lên vồ tôi ngay từ sau lưng.
Tôi xong đời rồi!
Ngôi Nhà Của Những Người Tí Hon Ngôi Nhà Của Những Người Tí Hon - R.l.stine Ngôi Nhà Của Những Người Tí Hon