Tài giỏi không có nghĩa là không bao giờ phạm phải sai lầm, mà ở chỗ nhanh chóng chuyển bại thành thắng.

Bertolt Brecht

 
 
 
 
 
Tác giả: R.l.stine
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: House Of A Thousand Screams
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 242 / 9
Cập nhật: 2019-12-23 22:17:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
ào lúc ăn sáng mẹ chống tay lên cằm, cau mày hỏi:
— Con có khỏe không? Trông con hơi xanh.
Tôi cắm mặt xuống đĩa:
— Con không ngủ được mấy.
Mẹ tắc lưỡi:
— Chắc là con lại thức khuya đọc truyện chứ gì? Jill, mẹ đã nói với con về chuyện này rồi đấy. Chẳng có gì ngạc nhiên khi thấy con cứ tưởng tượng ra chuyện con yêu ấy.
Tôi không nói gì.
Suốt ngày hôm đó ở trường lúc nào tôi cũng nghĩ vơ vẩn. Tôi chẳng buồn để ý đến những trò chọc ghẹo của mấy đứa trong lớp.
Tôi không thể nào đừng nghĩ đến đêm nay. Tôi có cảm giác đêm nay mọi chuyện sẽ có thể chấm dứt. Cách này hoặc cách khác.
Cuối cùng cũng đến giờ tan học. Freddy và tôi cùng về nhà.
Về đến nhà chúng tôi đứng mãi ở bãi cỏ phía trước mấy phút nhìn đăm đăm ngôi nhà. Freddy rầu rĩ nói:
— Lúc mới đến sao mà nó trông thật tuyệt!
Tôi gật đầu. Nơi đây đã từng là nơi dường như sẽ đem lại cho chúng tôi một cuộc sống thật lý thú.
Nhưng bây giờ vẻ tuyệt vời đó đã biến đâu mất. Lúc này trông ngôi nhà thật tối tăm. Những ô cửa sổ nhìn chằm chằm chúng tôi trong ánh nắng chiều hôm.
Tôi xốc cặp và bước một bước về phía trước, bảo Freddy:
— Em phải nhớ kế hoạch của chúng mình đấy nhé. Bất cứ mẹ làm gì chúng mình cũng phải bám riết theo. Mẹ nấu cơm thì chúng mình sẽ giúp mẹ nấu cơm. Mẹ nấu cơm xong thì chúng mình đem sách ra cùng đọc. Nhất định không để mẹ rời chúng mình.
Freddy đáp:
— Em biết rồi. Nhất định em sẽ không rời mẹ ra đâu.
Vừa bước vào đến nhà, tôi đeo ngay cái kính kỳ ảo vào. Trong hành lang không có con yêu nào. Tôi gọi:
— Mẹ! Chúng con về rồi đây này!
Không thấy mẹ trả lời.
Freddy tụt cặp sách buông xuống đất, nó hốt hoảng hỏi:
— Mẹ không có ở đây à?
Tôi cố tỏ ra vững vàng:
— Có khi mẹ ở trên tầng hai hoặc là dưới tầng hầm.
Tôi gọi lại, to hơn lúc nãy:
— Mẹ ơi!
Vẫn không thấy mẹ trả lời.
Freddy nói:
— Hay là mẹ chạy ra phố mua cái gì đó?
Giọng nó hơi run run.
Mãi chúng tôi mới tìm thấy mẩu giấy mẹ để lại cho chúng tôi ở trong bếp, bên cạnh lọ hoa:
Jill và Freddy,
Bố làm mẹ ngạc nhiên vì chiều nay bố tặng hoa cho mẹ. Hôm nay là ngày kỷ niệm bố mẹ gặp gỡ nhau. Bố thật tuyệt, phải không các con? Bố mẹ đi ra phố ăn cơm và đi xem phim, mười một giờ sẽ về. Trong lò mẹ đã để sẵn xúp. Nhớ đừng có nghịch ngợm dấy.
Yêu các con.
Mẹ
Freddy rên lên:
— Thế này thì hỏng kế hoạch rồi. Chúng mình làm thế nào bây giờ? Chỉ có mỗi hai chúng mình ở nhà!
Trông nó có vẻ như sắp khóc. Tôi cắn môi cố nghĩ ra một cái gì đấy để làm cho nó vui lên. Cũng để cho cả tôi vui lên nữa, phải nói thật là như vậy. Chúng tôi phải vượt qua cả một buổi tối dài dằng dặc. Dù thế nào chúng tôi cũng phải tìm cách tiêu thời giờ. Thế rồi tôi nảy ra một ý.
Tôi bắt đầu lục chạn và tuyên bố:
— Chúng mình cũng phải liên hoan chứ.
Tôi ném một gói ngô rang vào lò vi sóng, rồi dọn khay và chất đầy lên đó bánh quy và kẹo M. M. Khi lò vi sóng báo đã xong, tôi đổ ngô rang vào một cái bát to và đặt vào giữa khay.
— Ta da da… – Tôi vừa hát vừa đu đưa cái khay trước mặt Freddy. – Hôm nay là ngày sổng chuồng! Em hãy cầm lấy mấy chai sô đa và mang cái này vào phòng chung.
Mắt Freddy sáng lên khi thấy đống đồ ăn ưa thích của nó. Mẹ sẽ không thích đâu, nhưng tôi chẳng cần. Đây là trường hợp cấp cứu mà.
Tôi đặt khay lên bàn trong phòng chung. Freddy hỏi:
— Chúng mình làm gì bây giờ?
Tôi bảo nó:
— Chúng mình xem lại cuốn băng vi đê ô của bác Solly. Em có nhớ cuốn băng vui nhộn ra sao không?
Freddy lấy cuốn băng từ giá để băng ra đặt vào đầu máy. Sau đó hai đứa nhảy lên đi văng ngồi xem.
Tôi quên rằng mình vẫn còn đeo cái kính kỳ ảo. Nhưng khi bác Solly bắt đầu biểu diễn các trò ảo thuật thì tôi chợt nhớ ra. Quái quỷ, tôi nhớ ra rồi!
Mồm tôi há hốc ra vì sửng sốt. Tôi tháo kính ra rồi lại đeo lên không hiểu mình có nhìn rõ thật không?
Freddy nhìn rồi hỏi:
— Có chuyện gì đấy?
Tôi lắp bắp:
— Cuộn băng… không phải thế.
Đeo kính kỳ ảo vào mọi thứ tự nhiên khác hẳn. Khắp xung quanh bác Solly, trên bàn, trên vai và trên chiếc đũa thần của bác đều là…
Những con yêu.
Ngôi Nhà Của Những Người Tí Hon Ngôi Nhà Của Những Người Tí Hon - R.l.stine Ngôi Nhà Của Những Người Tí Hon