A book is a garden, an orchard, a storehouse, a party, a company by the way, a counsellor, a multitude of counsellors.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: R.l.stine
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: House Of A Thousand Screams
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 242 / 9
Cập nhật: 2019-12-23 22:17:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
ố cười nói:
— Con yêu à? Hà, bố nghĩ là có đứa đang phát sốt lên vì phố Kinh Hoàng đây.
Freddy và tôi nhìn nhau. Mở đầu không lấy gì làm tốt lành lắm.
Chúng tôi đang ngồi trong phòng chung. Lúc đó là chín giờ tối. Tôi và Freddy đã quyết định là để đến sau bữa ăn tối mới nói với bố mẹ.
Bố bắt đầu quờ tay trên bàn và hỏi:
— Cái điều khiển từ xa đâu rồi? Bố đã bảo mãi các con là phải để nó ở trên bàn kia mà!
Tôi năn nỉ:
— Bố, bố có nghe không đấy?
Bố nhướng mày:
— Dĩ nhiên là nghe chứ, hai quả bí ngô của bố ạ. Nhưng không có nghĩa là bố cần phải tin!
Dẫu bố sinh trưởng ở thị trấn này, nhưng những năm sống ở Texas khiến cho giọng bố nặng hẳn. Bố hay nhấn giọng nặng hơn mỗi khi đùa với chúng tôi.
Bố quay lại quờ tay tìm cái điều khiển từ xa:
— A, đây rồi, ở dưới cái đệm ngồi. Dĩ nhiên là bố biết các con không nhét xuống đây. Có lẽ đó là do cái con yêu tinh quái ấy.
Mẹ ngồi bên cạnh bàn, trông có vẻ bực mình. Không một ai trong hai người tin lấy một lời của chúng tôi.
Freddy hỏi:
— Tại sao bố mẹ không tin chúng con?
Mẹ cúi xuống bàn, mắt nhìn vẻ chăm chú:
— Freddy, con quên rồi. Lúc đó mẹ cũng ở đây. Mẹ nghe thấy các con vật nhau trước khi các con đánh vỡ cái đèn. Mẹ nhìn thấy cuốn băng của bác Solly đang đến chỗ biểu diễn trò tung hứng đúng như các con đang diễn trong phòng. Và khi mẹ vào bếp thì thấy hai đứa đang chơi trò bóng ngựa!
Tôi toan nói:
— Nhưng, cái kính…
Bố bảo:
— Phải. Còn cái kính nữa. Đưa bố xem nào.
Tôi đưa cho bố cái kính thần. Bố đeo lên và nhìn chăm chú khắp phòng. Chợt mắt bố mở to. Freddy hỏi:
— Bố có thấy gì không?
Bố kêu lên:
— Có thấy, có thấy. Cạnh lò sưởi kia kìa. Nó là một con quái vật. Ngay cạnh cái mặt lò sưởi kia kìa.
— Bố!
Tôi phản ứng. Bố coi mọi chuyện là đùa!
Bố nói tiếp:
— Kìa có một con rắn chuột nữa kìa! Cả một thằng lùn nữa. A… Bố không thể tin được một chuyện kỳ quái thế này! Gặm cả sắt kìa!
Mẹ nhăn mặt:
— John, anh chế giễu chúng có ích gì đâu?
Bố đáp:
— Nhưng cứ để chúng mê mải trong những chuyện hoang đường cũng chẳng có ích gì.
Bố tháo cái kính ra và đặt lên bàn rồi nói tiếp bằng giọng nghiêm trang hơn:
— Các con biết không. Bố nhớ là mọi chuyện cũng giống hệt như vậy khi bố lớn lên trong phố Kinh Hoàng này. Bọn học sinh trong trường kể đủ mọi chuyện về phố Kinh Hoàng. Nhưng trong suốt những năm bố sống ở đây, bố chưa bao giờ được nghe người chính mắt nhìn thấy kể lại cả. Bao giờ cũng là “một người bạn của bạn tôi” đã gặp… mà thôi. Và bao giờ cũng là một dấu hiệu chắc chắn cho thấy câu chuyện là không có thật.
Mẹ chen vào:
— Việc Freddy cứ mơ tưởng hão huyền như vậy mẹ còn có thể hiểu được. Nhưng còn con, Jill, con đã đủ lớn để hiểu mọi chuyện rồi chứ.
Tôi liếc nhìn Freddy. Làm thế nào bây giờ?
Như vậy không công bằng. Các bậc cha mẹ không bao giờ tin rằng có những chuyện rắc rối thật sự xảy ra cho các con. Họ lúc nào cũng cho con cái là bịa đặt.
Được thôi. Có thể ngày mai chúng tôi sẽ nghĩ ra cách nào đó chăng. Tôi khoát tay và đứng dậy. Bố gọi với theo:
— Jill, đừng quên cái kính chứ! Nhỡ có ai đến thăm con thì sao?
Tôi lẳng lặng quay lại cầm cái kính. Freddy và tôi trèo lên cầu thang cứ như là đi gặp một cái xác bị treo cổ vậy.
Freddy phàn nàn:
— Em không ngờ là bố mẹ phớt tỉnh mọi chuyện. Jill, chị nói đúng. Em xin lỗi.
Tôi bảo nó:
— Thôi quên chuyện ấy đi. Dù cho bố mẹ có nói thế nào đi chăng nữa thì chúng mình cũng biết chuyện này là có thật.
Hai chị em dùng cái kính để kiểm tra nhanh cả hai phòng ngủ của hai đứa. Không thấy có con yêu nào.
Tôi quay về phòng mình và thay bộ pi gia ma rồi đi qua hành lang đến buồng tắm để đánh răng và ngắm mình trong gương một tí.
— Được. Bây giờ thì thế nào đây?
Không tìm được câu trả lời nào khả dĩ cả.
Quay lại phòng mình tôi hơi lưỡng lự trước cửa. Không hiểu lúc nãy tôi có đóng cửa lại không nhỉ? Tôi nhớ là mình không đóng cửa.
Tôi quay nắm đấm, cánh cửa mở rộng.
Tôi hóa đá vì rùng rợn.
Một hình tròn khổng lồ màu vàng đứng ngay ở cửa. Cao đến hơn hai mét. Nó đứng lừng lững trước mặt tôi.
Cái mồm nó càng ngoác ra khi đến gần tôi.
Ngôi Nhà Của Những Người Tí Hon Ngôi Nhà Của Những Người Tí Hon - R.l.stine Ngôi Nhà Của Những Người Tí Hon