A book that is shut is but a block.

Thomas Fuller

 
 
 
 
 
Tác giả: R.l.stine
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: House Of A Thousand Screams
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 242 / 9
Cập nhật: 2019-12-23 22:17:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
reddy làm theo lời tôi trong nháy mắt. Và cũng thật đúng lúc!
Những cuốn sách nã thẳng vào chúng tôi từ hai phía. Chúng va vào nhau ngay bên trên đầu chúng tôi. Hàng tập sách nặng trịch rơi xuống thình thịch. Tôi nghe tiếng Freddy lẩm bẩm:
— Ôi! Ôi!
Một lúc sau cơn mưa sách chấm dứt, chúng chấm dứt cũng nhanh như khi bắt đầu.
Tôi thận trọng ngóc đầu lên và nhìn quanh phòng. Mọi vật vẫn bình thường. Bên trên có tiếng bước chân mẹ đi xuống cầu thang. Tôi rên lên:
— Ôi, không!
Sách văng tung tóe khắp phòng. Căn phòng trông thật tơi tả. Làm sao một ngày lại xảy ra hai lần thế này kia chứ?
Freddy đứng dậy và phủi người:
— Nói một cách lạc quan thì ít nhất lần này cũng không bị vỡ gì.
Đúng lúc đó, một chiếc đĩa trong bộ sưu tập của mẹ rơi từ trên giá xuống. Tôi tuyệt vọng nhảy đến định vồ trước khi nó đập vào sàn nhà. Tôi vươn tay ra như một cầu thủ bóng chày. Elvis yêu quý của mẹ trên chiếc đĩa Hawaii đã nằm gọn trong tay tôi khi mẹ bước qua cửa.
Mẹ tròn mắt sợ hãi, quay nhìn bốn phía. Rồi mẹ bước đến gần, đứng yên và nhìn tôi.
Tôi mỉm cười yếu ớt gọi:
— A, mẹ.
Trên băng vi đê ô con rối của bác Solly vẫn đang im lặng chơi trò tung hứng, những quả bóng qua lại trên sân khấu. Mẹ khoát tay và nói:
— Con có biết là phải mất rất nhiều năm tập luyện mới có thể tung hứng được như vậy không? – Mẹ cúi xuống cầm cái đĩa trong tay tôi đặt lại lên giá. – Và con phải nhớ là không bao giờ được tập tung hứng trong phòng làm việc, nơi mà con có thể làm vỡ những chiếc đĩa Elvis quý giá của mẹ.
Tôi chậm chạp đứng lên và nhìn lên màn hình. Dĩ nhiên là tôi thấy chuyện này rất lố bịch. Nhưng mọi chuyện hình như đã được xếp đặt trước vậy. Được xếp đặt sao cho tôi và Freddy như những kẻ tồi tệ.
Mẹ nhặt mấy cuốn sách lên:
— Còn một điều nữa. Các con hãy bắt tay vào dọn dẹp đi, đừng có đứng nhìn nhau và ném sách khỏi giá nữa chứ. – Mẹ giơ một cuốn sách lên. – Con nhìn này. Gáy cuốn này bị hỏng mất rồi. – Mẹ liếc nhìn Freddy. – Freddy, mẹ rất thất vọng vì con. Mẹ nghĩ là con quý sách hơn kia.
Freddy lí nhí nói:
— Con xin lỗi ạ.
Tôi hiểu rằng nó muốn nói sự thật cho mẹ biết. Nhưng tôi lắc đầu. Có ích gì kia chứ? Không may cho chúng tôi là tất cả những cái đó xảy ra đúng lúc vi đê ô đang chiếu cảnh chơi trò tung hứng.
Mẹ quay ra cửa, nhưng trước khi đi mẹ quay lại nói:
— Hai con hãy dọn sạch cái đống bừa bãi này đi và hãy thử – hãy cố thử xem xem các con có thể dọn bàn ăn tối mà không làm vỡ thêm một thứ đồ đạc nào nữa không?
Tôi ủ rũ đáp:
— Vâng ạ.
Mẹ bỏ đi và chúng tôi bắt đầu dọn dẹp. Mấy phút sau Freddy nói:
— Chúng mình cần phải nói cho mẹ biết.
Tôi cãi:
— Để làm gì? Mẹ sẽ không tin chúng mình đâu. Nhất là khi mẹ đã nhìn thấy cuốn băng đó.
Mắt Freddy mở to sợ hãi:
— Vậy thì phải tìm cách làm cho mẹ tin. Mấy cuốn sách kia có cuốn rất nặng, chúng mình có thể bị thương thật sự mà.
Tôi bảo:
— Nhưng chúng mình có bị thương đâu. Freddy ơi, chúng mình chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra cả. Có khi mấy cuốn sách đó chỉ bị rơi ra khỏi giá sách đó thôi.
— Được. Nhưng sách không thể nào rơi xa những năm mét sang phòng bên kia, đúng không hả đồ ngốc.
Tôi nhặt một cuốn sách nặng trịch lên:
— Làm thế nào em biết rằng đó không phải là một hiện tượng tự nhiên? Biết đâu thị trấn Shadyside là một thứ kiểu như một nếp gãy từ trường nào đó. Biết đâu đó là do động đất.
Freddy vặn lại:
— Biết đâu đó là do chúng ta ở phố Fear?
Thật là lại càng lố ngố hơn. Tôi nói:
— Freddy, em chả mong một chuyện sợ hãi gì đó xảy ra mà. Chính sáng nay em đã nói thế nhớ chưa?
Nó miễn cưỡng gật đầu.
Tôi nói:
— Em thấy không? Tất cả chỉ là thế thôi. Cả hai đứa chúng mình đều hoảng hốt và cứ làm to chuyện ra mà thôi.
Đôi khi Freddy rất ương ngạnh. Nó khăng khăng:
— Có thể. Nhưng em vẫn nghĩ là chị nên nói với mẹ.
Tôi ấn cuốn sách vào chỗ cũ và nói:
— Em nói tiếp đi. Em cứ thử tưởng tượng xem nếu chúng ta nói với bố mẹ là những cuốn sách biết nhảy múa thì sẽ ra sao nào? Hoặc là tả cho bố mẹ nghe là chúng đã tự bay khỏi giá sách và nhằm chúng ta mà phóng tới? Nghĩ mà xem, Freddy. Hoặc là chúng mình sẽ phải nằm giơ mông ra hứng roi, hoặc là bị cho đi bệnh viện tâm thần mất thôi.
Freddy nhăn mặt nhìn tôi:
— Được rồi, được rồi. Chúng ta sẽ không nói gì cả. Nhưng chị có thấy là những chuyện đó có nguyên nhân tự nhiên thôi, đúng không chị Jill?
Tôi an ủi nó:
— Đúng đấy.
Nó ra khỏi phòng làm việc, và đi về phòng riêng. Tôi đứng nhìn cái giá sách. Ước gì những điều tôi cảm thấy là có cơ sở chắc chắn. Biết đâu chúng tôi đang sống ở một vùng có nếp gãy từ trường. Hoặc biết đâu có những cách giải thích khoa học khác mà tôi chưa nghĩ ra.
Hoặc là chúng tôi đang bị rầy rà to.
Ngôi Nhà Của Những Người Tí Hon Ngôi Nhà Của Những Người Tí Hon - R.l.stine Ngôi Nhà Của Những Người Tí Hon