Người khôn ngoan nhất không phải là người gặt hái được nhiều thành công, mà là người biết biến thất bại thành những lợi thế nhất định.

Richard R. Grant

 
 
 
 
 
Tác giả: R.l.stine
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: House Of A Thousand Screams
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 242 / 9
Cập nhật: 2019-12-23 22:17:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
ôi giụi mắt nhìn lại.
Nó vẫn còn kia. Những vết chân tí hon.
Chắc trong phòng tôi có chuột, tôi thầm nghĩ. Đúng, chắc vậy. Tôi nghệt mặt. Tôi không thích ở chung phòng với chuột. Nhưng liệu còn con gì có thể để lại những vết chân nhỏ xíu thế kia nữa?
Chắc hẳn cũng chính là con chuột đó đã đạp lên cái đèn của tôi. Dĩ nhiên là như vậy! Mọi việc bắt đầu rõ ràng.
Rồi tôi nhìn lại những vết chân một lần nữa. Đầu tôi lại lạnh toát đi một lần nữa. Những vết chân đó có thể đúng là cỡ vết chân chuột. Nhưng chẳng lẽ chân chuột lại giống hình chân người sao?
Hoặc đúng hơn là gần giống chân người. Mỗi vết chỉ có bốn ngón chân.
Và bây giờ nhìn lại tôi mới thấy vết chân chuột cũng không to như vậy.
Tôi lục trong một cái hộp và tìm con búp bê cũ. Không phải vì tôi vẫn còn chơi con búp bê này mà chỉ là vì tôi không bao giờ vứt cái gì đi. Mẹ vẫn bảo chỗ tôi là một cái ổ chuột.
Tôi so sánh cỡ chân con búp bê với vết chân trên tủ. Vết chân trên tủ dường như ngắn và to hơn một chút. Nhưng cũng gần bằng như vậy. Chẳng lẽ chân chuột lại to như vậy? Một con chuột có chân to như chân con búp bê phải là một con chuột khổng lồ.
Phải là một con chuột cống khổng lồ mới phải!
Hừ!
Rùng mình vì ý nghĩ đó, tôi vội quét đám bột đi. Có thể trong khi cái đèn rơi và đập lên mặt tủ đã gây ra những vết đó. Chỉ ngẫu nhiên mà nó có hình giống hình vết chân người thôi.
Nhưng thậm chí dù có như vậy đi chăng nữa thì câu hỏi vẫn còn đó: Cái gì đã làm cho cây đèn nhảy múa như vậy?
Dẫu có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì cũng phải có cách giải thích có lý. Không có lẽ tôi lại bắt đầu cuộc sống trong ngôi nhà mới mà lại sợ chính phòng ngủ của mình ư?
Hơn thế nữa, tôi thích phòng ngủ mới của mình. Nó rộng, thoáng mát và có rất nhiều chỗ để chơi trò đố chữ hoặc chơi đùa với các bạn.
Thế là dĩ nhiên tôi sẽ có nhiều bạn bè.
Cửa sổ phòng tôi lớn, thậm chí có thể leo lên ngồi trên đó. Qua khung cửa sổ tôi có thể nhìn thấy thấp thoáng chiếc cối xay gió và dòng sông Conononka phía sau cái cối xay. Mùa hè này Freddy và tôi định sẽ tìm hiểu xem cá ở Shadyside có dễ câu như ở Texas hay không.
Ngắm cảnh rồi tôi xuống nhà. Ngang qua phòng ngủ của bố và mẹ, tôi dừng lại để nhìn lên căn gác áp mái.
Tôi muốn tránh xa cái phòng áp mái. Cái chỗ đó có vẻ sợ. Nếu như không phải là chuột mà có ai đó sống ở đấy thì sao?
Tôi lắc đầu và nổi giận với chính mình. Cần phải chấm dứt nghĩ ngợi theo kiểu đó. Thôi, đừng có mà băn khoăn về việc chuyển đến đây tốt hơn hay là ở lại Texas tốt hơn… Bây giờ, đây là nhà của chúng tôi. Thị trấn Shadyside này. Phố Fear này.
Việc tôi đứng gần cái gác áp mái đó cũng giống vậy thôi.
Tôi đi xuống phòng làm việc. Mẹ đã xếp xong chồng đĩa sưu tập của mình. Me có đến hàng chục cái đĩa. Mỗi cái đĩa đươc mẹ bọc trong một vỏ riêng để tránh cho chúng khỏi cọ vào tường. Lúc này khi mọi thứ đã được xếp gọn đâu vào đấy, căn phòng trông có vẻ rất rộng. Đối diện với tủ trưng bộ đĩa của mẹ là lò sưởi lớn. Cạnh lò sưởi chúng tôi kê một bộ bàn ghế, có cả một chiếc đi văng rất rộng và tiện nghi nữa. Một giá sách lớn màu trắng chạy dài suốt hai mảng tường. Sách được xếp cả lên trên mặt lò sưởi, đây là chiếc mặt lò sưởi rất cổ kính và mẹ thích phô nó ra.
Freddy đang đứng bên cạnh lò sưởi, đang bới tìm gì trong chiếc hộp dựng thẻ sách để cạnh ti vi. Nó nhìn tôi vẻ vui thích:
— Em xem có gì trong này. Đây là những cuộn phim cũ về các buổi biểu diễn ảo thuật của bác Solly.
Tôi ghé nhìn qua vai nó. Trong hộp là những cái hộp nhỏ bằng kim loại được xếp thành chồng gọn ghẽ. Trên từng hộp có dán nhãn cẩn thận. Thử đọc một nhãn: Paris 1968. Một nhãn khác ghi: Las Vegas. Cung điện Caesar, 1969.
Tôi nói:
— Chán thật, chúng mình không có máy chiếu phim.
Freddy cười đắc thắng. Nó giơ một cuốn băng vi đê ô ra:
— Hà hà! Em nghĩ là bác Solly đã chuyển vài cuốn thành băng vi đê ô. Chị có muốn xem thử không?
Tôi tán thành:
— Tất nhiên.
Chúng tôi chưa bao giờ được xem cuốn phim nào quay bác Solly biểu diễn cả. Đã hẳn là bác cũng có biểu diễn nhiều trò cho chúng tôi xem, ví dụ như ảo thuật bằng tay hoặc những cái hộp thần kỳ – đại loại là những trò như vậy. Nhưng sân khấu mới là nơi bác đã biểu diễn những trò ảo thuật vĩ đại. Những phép lạ kỳ diệu thật sự.
Tôi cho cuốn băng vào đầu vi đê ô trong khi Freddy đẩy chiếc hộp vào lại chỗ cũ trên giá sách. Hai đứa chúng tôi nhảy lên đi văng ngồi, gác chân lên bàn trà.
Khi cuốn băng bắt đầu chạy, Freddy thì thào:
— Chắc dây là một cuộn phim quay lâu lắm rồi.
Tôi gật đầu. Freddy nói đúng. Trong băng bác Solly trông trẻ hơn nhiều so với hồi chúng tôi gặp bác. Nhưng bác vẫn béo và to lớn, lưng vẫn khoác tấm áo choàng đó. Bác đeo một đôi kính gọng dây trễ xuống đến tận mũi. Mặc dầu đó là một cuộn băng màu, nhưng lại không có tiếng. Bác Solly có mấp máy môi nhưng không thể nghe rõ bác nói gì.
Nhưng không sao. Chỉ nhìn thấy bác cũng đủ rồi. Hai bàn tay bác như múa khi rút từ không khí ra những quân bài, những bông hoa và tấm lụa. Chiếc đũa thần trong tay bác biến thành một miếng lụa lớn hình vuông. Thế rồi từ trong hình vuông trống rỗng ấy bác lấy ra một con bồ câu sống hẳn hoi. Tôi chưa từng được xem một nhà ảo thuật nào làm ra một con bồ câu sống bao giờ.
Thế rồi mọi vật xung quanh bác trôi bập bềnh. Bàn, ghế, lọ hoa, hộp, thậm chí cả một khán giả tự nguyện. Chúng đứng dậy như thế nào nhỉ? Freddy và tôi trố mắt ra nhìn nhưng không hề nhìn thấy có sợi dây nào. Chỉ có bác Solly điềm tĩnh chơi những cây bài huyền bí và sợi dây thần kỳ của bác mà thôi.
Cuối cùng bác cử động hai tay tựa như đang kéo căng một sợi thòng lọng. Chúng tôi cười phá lên khi thấy bác nhảy qua một vòng dây tưởng tượng. Rồi bác làm những động tác tựa như đang lắc những vòng tròn vô hình đưa lên đầu. Bác quay sang một phía sân khấu và tung chiếc vòng. Trông đúng hệt như bác đang quăng dây để tròng cổ một con bò tơ!
Freddy gào lên:
— Ê ê hê…!
Tôi nhìn trân như bị hút hồn. Bác Solly đang co người trên sợi dây vô hình của mình tựa như đang bị một con bò mộng kéo đi. Từ trên rèm trần của sân khấu lơ lửng một cái bàn, trên mặt bàn có một cái hộp. Chúng tôi cười bò ra vì trông cái bàn như đang chiến đấu dữ dội với sợi dây vô hình. Tôi kêu lên:
— Bác ấy làm thế nào ấy nhỉ?
Sau đó bác Solly bắt đầu điều khiển cái bàn. Bây giờ nó đứng yên trên sân khấu trước mặt bác. Ống kính máy quay phim lia qua cảnh khán giả đang vỗ tay rồi quay lại quay khuôn mặt đang mỉm cười của bác Solly. Chúng tôi cũng vỗ tay ầm ĩ. Freddy nói:
— Rồi em cũng sẽ làm được như bác Solly.
Bác Solly vẫn mỉm cười quay lại chỗ cái hộp. Ống kính chiếu cận cảnh khiến chúng tôi nhìn rõ cái hộp. Phía trước cái hộp được trang hoàng bởi những khuôn mặt đang cười nhăn nhở.
Trán bác Solly cau lại, tay bác hoa hoa vào khoảng không bên trên cái hộp. Freddy thì thầm:
— Phù! Trông như là bác ấy đang tập trung thật sự.
Tôi trả lời:
— Đó cũng là một phần của nghệ thuật mà.
Cái hộp bỗng hé mở.
Một con quái vật thò đầu ra.
— Ối!
Không nghĩ ngợi gì, tôi nhảy bật khỏi ghế.
Trông con quái vật thật xấu xí. Xấu xí thật sự. Nó mở miệng và chúng tôi há hốc mồm nhìn hai cái nanh nhọn hoắt xanh lè của nó. Những ngón tay dài đầy vuốt thò ra bám lấy thành hộp. Bộ lông bóng loáng và rậm lì. Mắt nó mở trừng trừng và đỏ như máu.
Bác Solly búng ngón tay. Con quỷ xoay xoay, mắt nó nhìn theo ngón tay bác Solly. Freddy lẩm bẩm:
— Chẳng qua là một con rối xấu xí thôi chứ gì.
Đúng vậy. Một con rối. Tôi cảm thấy nhẹ người một cách thật ngu ngốc. Tôi hỏi:
— Nó cử động như thế nào nhỉ? Chị không nhìn thấy sợi dây nào.
Freddy tròn xoe mắt. Nó nói giọng ra vẻ thông thái:
— Nếu chị chỉ hiểu biết về ảo thuật một tí thôi thì chị sẽ biết là những sợi dây được giấu dưới gầm bàn.
Tôi trề môi:
— Thế cơ đấy. Được, bây giờ chị sẽ nhìn xuống dưới gầm bàn. Dưới đó chẳng có gì ngoài mấy cái chân bàn.
Freddy trả lời:
— Đó là một trò phản chiếu đấy mà.
Tựa như vậy là có thể giải thích mọi chuyện.
Trên màn ảnh, bác Solly đã thôi không vẫy vẫy hai bàn tay nữa và bước lùi lại.
Con rối bắt đầu tự nó cử động. Những quả bóng và những cái vòng nhảy ra khỏi hộp và nhảy múa xung quanh con quái vật, và con rối chơi trò tung hứng những cái vòng và những quả bóng đó. Đầu tiên ba quả. Rồi bốn quả. Rồi bảy quả. Rồi chín quả!
Freddy nói:
— Không thể như thế được.
Tôi vẫn còn dỗi nó. Tôi đáp:
— Rõ ràng là không thể.
Freddy lắc mạnh đầu. Nó hùng hồn tuyên bố:
— Không, thật sự là không thể nào tin được. Trông như phép lạ thật sự ấy. Không có con rối nào có thể làm như vậy được. Làm cho rối chơi tung hứng! Không thể tin được!
Tôi cắt lời nó:
— Đấy là tại vì em không biết nó hoạt động ra sao thôi.
Có tiếng sột soạt. Từ đâu ấy nhỉ? Tiếng sột soạt phát ra từ đâu đó cạnh lò sưởi.
Thoạt tiên tôi không chú ý. Mọi việc có vẻ vẫn bình thường. Sau đó tôi bắt đầu chú ý. Những cuốn sách trên mặt lò sưởi nằm ở tận mép bên phải của mặt lò sưởi. Hình như lúc nãy chúng nằm ở chính giữa kia mà?
Tôi quay sang em trai, định nói:
— Freddy, chị…
Suỵt!
Tôi liếc nhìn lên mặt lò sưởi lại một lần nữa. Tim đập dồn dập. Bây giờ những cuốn sách lại nằm ở mép bên trái!
Freddy đang bị hút vào màn ảo thuật trên băng. Tôi dán mắt vào những cuốn sách và xích lại để lay nó. Đúng lúc tôi chạm vào tay nó thì những cuốn sách bắt đầu dời về phía bên phải.
Suỵt!
Nỗi sợ hãi bắt đầu bò khắp người. Tôi thì thầm:
— Freddy! Lại bắt đầu kìa!
Những cuốn sách bắt đầu chuyển động liên tục sang trái rồi lại sang phải không ngừng. Suỵt! Suỵt! Suỵt!
Freddy vẫn nhoài người về phía trước dán mắt vào màn hình ti vi:
— Phù. Con rối đang ăn những quả bóng.
Tôi hỏi:
— Em quên cái ti vi đi một tí được không. Nhìn này!
Freddy liếc nhìn những cuốn sách. Chúng đang chuyển động nhanh hơn nữa. Qua khóe mắt tôi thấy nó há hốc cả mồm.
Rồi đột nhiên tất cả những cuốn sách đồng loạt đứng lại, chính giữa mặt lò sưởi. Chúng tôi ngồi như hóa đá, sợ phải cử động.
Một cái gì đó khiến tôi đưa mắt nhìn lên giá sách. Hai cái giá đứng đối diện ở hai phía căn phòng. Chúng tôi ngồi giữa chúng.
Các cuốn sách trên hai giá sách đó đang hết đứng thẳng dậy lại nằm rạp xuống. Những tấm bìa da cọ vào nhau sột soạt phát ra tiếng động giống như có một đám đông đang nói chuyện rì rào.
Tôi khẽ nói:
— Chị không tin.
Những chuyển động trên hai cái giá sách mỗi lúc một tăng lên. Hàng chục quyển sách nhảy múa tại chỗ, mỗi lúc một nhanh hơn. Bây giờ chúng phát ra những tiếng kêu như của một đám côn trùng đang tức giận rên rỉ.
Tôi sợ quá. Không sao cử động được. Không thể thế được. Tại sao tự nhiên các cuốn sách lại lắc lư thế kia? Rồi còn chuyện gì sẽ xảy ra nữa?
Chợt tôi nảy ra một ý nghĩ rùng rợn. Tôi thì thào:
— Freddy. Em có nhớ chuyện cái đèn không?
Giọng nó thật căng thẳng:
— Có. Vậy thì sao?
Nó vừa dứt tiếng cuối cùng thì những cuốn sách nhảy khỏi giá. Chúng bay vèo vèo trong không khí và lao thẳng về phía chúng tôi.
Tôi gào lên:
— Cúi xuống!
Và đập đầu vào sàn nhà.
Ngôi Nhà Của Những Người Tí Hon Ngôi Nhà Của Những Người Tí Hon - R.l.stine Ngôi Nhà Của Những Người Tí Hon