What's meant to be will always find a way.

Trisha Yearwood

 
 
 
 
 
Tác giả: R.l.stine
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: House Of A Thousand Screams
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 242 / 9
Cập nhật: 2019-12-23 22:17:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1
ắp xảy ra một chuyện rất tệ hại.
Một giọng nói vang lên sau lưng làm tay tôi giật nảy lên và đập phải chiếc cốc thủy tinh trên bàn. Tôi quay phắt lại.
Dĩ nhiên đó là Freddy, em trai út của tôi.
Tôi làu bàu:
— Em ngốc lắm. Nhớ là không bao giờ em được làm người khác giật mình như vậy nữa nhé. Nhìn này. Em làm thuốc bột của chị đổ tung tóe hết cả ra bàn rồi.
Nó trề môi:
— Ôi dào. Chị làm thế để làm gì, chị Jill?
Thực ra ngay sau khi mắng em xong tôi thấy hối hận ngay. Freddy vốn không phải là một đứa hư như mọi thằng em út nhõng nhẽo khác. Nó thường rất nghiêm trang. Đôi khi tôi còn gọi nó là nhà thông thái nữa kia. Nó hơi thóc mách nhưng thật ra luôn có ý tốt.
Tôi định xin lỗi, nhưng này, tôi là chị cơ mà. Với lại nó cũng đáng bị cốc cho một cái.
Tôi bảo nó:
— Lần sau mà em còn dọa chị như vậy nữa thì chị sẽ đánh cho em một trận thật đấy.
Tôi quay lại để tiếp tục mở gói thuốc và hỏi nó:
— Nhưng sao giờ này em lại ở đây cơ chứ? Em chưa dọn xong phòng mình kia mà.
Nó nhảy phóc lên giường tôi và nói:
— Vâng, em chưa dọn xong. Nhưng mà em dọn sắp xong rồi. Thế rồi… em bắt đầu cảm thấy… Chị biết không…
Tôi cười hỏi nó:
— Cái gì cơ? Ngứa mũi à?
Freddy không cười. Nó bảo tôi:
— Không, chị khờ quá.
Tôi cũng không nói nhưng tôi biết nó muốn nói gì. Chúng tôi vừa chuyển đến một thành phố mà không bao giờ chúng tôi tưởng tượng sẽ có ngày mình sống ở đó. Một thành phố mà bà con họ hàng của chúng tôi chỉ dám thì thầm nhắc đến: Shadyside (thị trấn Bóng Tối). Và chúng tôi không chỉ có chuyển đến thị trấn Bóng Tối mà thôi, chúng tôi còn ở ngay tại phố Fear (phố Kinh Hoàng) nữa chứ.
Đó là do bác Solly, thật ra chúng tôi phải gọi là ông trẻ Solly thì mới đúng. Bác Solly là em trai bà nội tôi. Bác mất cách đây mấy tháng và để lại cho bố ngôi nhà của bác ở phố Fear.
Bố lúc nào cũng chỉ mơ tưởng tới việc được về sống lại ở Shadyside, nơi ông đã lớn lên. Còn mẹ thì luôn mong có dược một ngôi nhà tử tế. Vì vậy bố đã thu xếp để công ty chuyển ông về đó. Thế là gia đình Peterson – tức gia đình chúng tôi – thu dọn và chuyển nhà.
Freddy và tôi vô cùng hồi hộp về việc chuyển nhà. Từ bé chúng tôi chỉ toàn sống ở Texas. Chuyển nhà đến Shadyside là một việc trọng đại. Không biết trường học của chúng tôi sẽ như thế nào? Liệu bọn bạn bè ở trường có ưa chúng tôi không? Liệu chúng có chế giễu giọng nói của chúng tôi không? Và quan trọng hơn tất cả những chuyện đó, liệu chúng tôi có quen được với cuộc sống ở phố Fear hay không?
Tôi nhớ lại các công nhân chuyển nhà sáng hôm đó đã chạy nhanh như tên bắn ra sao. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy người ta chạy nhanh như vậy. Tưởng như đồ đạc của chúng tôi đang sắp bị hỏa hoạn, ở Texas người ta phải mất tới hai giờ đồng hồ để chất đồ đạc lên xe tải, vậy mà khi đến phố Fear thì họ dỡ hết đồ đạc xuống trong vòng chưa đến hai mươi phút.
Khuôn mặt tròn xoe của Freddy có vẻ rất nghiêm trang. Tôi ngồi xuống giường bên cạnh nó, và bảo:
— Này, em phải hiểu rằng tất cả những chuyện vớ vẩn về mọi loại ma quỷ ở phố Fear này chỉ là bịa đặt thôi. Mọi gia đình đều có những câu chuyện kể như vậy. Chị cuộc là tất cả những gia đình đã sống ở phố Fear này chưa ai từng nhìn thấy bóng dáng một con ma nào hết.
Nó nghển đầu và chớp mắt nhìn tôi qua đôi kính cận:
— Chị nghĩ thế à?
Tôi phá lên cười. Với khuôn mặt tròn xoe, đôi mắt xanh rợp dưới hàng lông mi rậm, thằng em trai bé bỏng của tôi trông giống hệt một con cú mèo. Còn tôi thì ngược lại. Tôi lại giống hệt một con cò. Tôi cao và gầy, với mái tóc nâu thẳng và đôi mắt nâu. Bố vẫn bảo là tôi cao ngồng lên từng ngày. Tôi cứ chờ xem sao.
Freddy làu bàu:
— Chuyện này chẳng buồn cười tí nào cả.
Tôi giơ tay búng mũi nó một cái để tỏ vẻ thân thiện và nói:
— Chị xin lỗi. Em chớ quên rằng đây là nhà bác Solly. Em yêu bác lắm cơ mà. Bác vẫn thường biểu diễn cho em xem những trò ảo thuật, em nhớ không?
Freddy nhìn xuống đôi chân ngắn ngủn của nó đang đung đưa bên giường:
— Vâng, bác ấy tuyệt lắm.
Bác Solly là một nhà ảo thuật. Nhưng bác không phải là một người thích làm trò ảo thuật thông thường mà là một người nổi tiếng. Bác chu du khắp thế giới. Bác là một ngôi sao nữa kia! Nhưng với chúng tôi bác luôn ấm áp và tốt bụng. Thậm chí dù cho bác có là một người hơi kỳ quặc.
Chính vì bác Solly mà Freddy đã ham mê ảo thuật. Bác vẫn thường nói là Freddy rất giống bác. Thậm chí bác còn tài trợ để Freddy theo học ở trường huấn luyện các nhà ảo thuật.
Freddy cười với tôi:
— Chị nhớ không. Mẹ vẫn bảo là bác Solly rất rộng rãi, và bác ấy đã nói là…
— Cháu cần phải luôn luôn quan tâm đến những người tí hon đó. Hãy quan tâm đến những người tí hon và cháu sẽ yên ổn với cuộc đời.
Tôi nói tiếp bằng giọng đầy vẻ bí hiểm. Freddy và tôi lăn ra cười khúc khích nhớ lại giọng nói của bác Solly.
Tôi nhoài người ra trên giường và bảo Freddy:
— Lần cuối cùng chị gặp bác thậm chí bác vẫn nhắc lại đấy. Bác vừa cởi chiếc áo khoác màu xanh lơ ra vừa nói với chị: “Jill, cháu đừng bao giờ quên những người tí hon. Cháu hãy làm bạn với những người tí hon nhé và mọi việc đối với cháu sẽ ô kê.” Chị bảo bác là chị luôn luôn đối tốt với bọn trẻ con đấy chứ. Lúc ấy bác nhìn chị một cách rất kỳ quặc và nói: “Ồ, tất nhiên là cả với bọn trẻ con nữa.”
Freddy nhắc tôi:
— Bác hay đùa lắm.
Tôi đập vào lưng Freddy:
— Đúng vậy, bác ấy đùa. Dù sao bác cũng đã sống ở đây hàng chục năm. Và đời nào bác ấy lại sống được ở một chỗ đáng sợ, đúng không nào?
Freddy ngồi có vẻ nghĩ ngợi. Tôi lo lắng quan sát nó. Cần phải an ủi nó. Đây là lần đầu tiên chúng tôi sống trong một ngôi nhà thực sự và rõ ràng điều đó làm mẹ rất sung sướng.
Hơn nữa, ngôi nhà này thật tuyệt vời! Nó có những hai tầng và một tầng áp mái, một phòng ngủ dành cho khách, cửa trong nhà lắp toàn những ổ khóa cổ kính, một khoảng đất rộng trồng cỏ và rất nhiều cây.
Vậy thì có nghĩa lý gì nếu những ngôi nhà khác trong phố chỉ có vài cái cửa nhỏ và nhiều bức tường ọp ẹp. Có nghĩa lý gì đâu nếu như cây cối trong phố cái nào cũng vặn vẹo trông giống như hình những con quỷ đang đứng bên hè phố. Chuyện đó thì chắc chỉ có vài người băn khoăn chút xíu thôi.
Cuối cùng Freddy thừa nhận:
— Có lẽ chị nói đúng, – nó đưa tay gãi đầu. – Em hy vọng là chị nói đúng. Ồ, nhưng chị bận rộn thì hay hơn. Chị khối việc để làm.
Tôi dí ngón tay lên má nó:
— Nếu em không quấy rối chị thì chị đã làm xong rồi.
Nó chế giễu:
— A ha! Nếu em không vào thì bây giờ chị đã hí húi với cái bưu thiếp của anh chàng nào ấy rồi.
Tôi tóm lấy nó. Nó cười phá lên và lủi mất. Vừa chạy nó vừa hét lên nhại giọng con gái:
— Ôi, Joey. Em yêu anh!
Tôi vừa cười vừa tóm lấy nó. Chúng tôi lăn tròn trên sàn nhà. Tôi ra lệnh:
— Có xin lỗi không?
Tôi nắm tay nó bẻ quặt ra đằng sau. Nó cười rũ rượi nên không thể bỏ chạy được.
Chợt nghe rắc một cái. Sàn nhà rung lên. Dường như có ai đó vừa thả cả một con trâu từ trên trần xuống sàn nhà.
Tôi buông Freddy ra và hai đứa nhìn nhau kinh ngạc. Tôi nhìn quanh khắp phòng. Không có vẻ có cái gì vừa động đậy cả. Freddy hỏi:
— Tại chúng mình à?
Trước khi tôi kịp trả lời thì khắp phòng đã ồn ào lên. Những tiếng thùm thụp, bình bịch vang lên từ bốn xung quanh. Thoạt tiên là từ bức tường trước mặt. Sau đó đến sau lưng. Tôi quay đầu tới lui theo phía các tiếng động, kêu lên:
— Cái gì thế? Có chuyện gì vậy?
Freddy run lẩy bẩy chỉ tay về phía trước. Tôi đưa mắt nhìn theo tay nó. Rồi đứng sững lại. Tôi có một cái đèn hình chiếc ấm xa mô va. Loại đèn mà bạn thường thấy trong những cuốn phim Miền Tây cũ. Cái đèn rất to và nặng. Vậy mà lúc này nó dang nhảy múa trên đầu chiếc tủ áo của tôi! Đây, chiếc đèn đang gõ thình thịch trên mặt gỗ.
Tôi nhảy phắt lên và kêu to:
— Động đất rồi!
Freddy cũng hét lên the thé:
— Ôi, cái gì cơ? Vậy thì tại sao những thứ khác không nhảy?
Tôi chưa kịp trả lời thì cái đèn bật sáng đánh tách một cái rồi lại tắt phụt. Rồi lặp lại như vậy. Lại một lần nữa. Mùi dây điện cháy khét lẹt xộc vào mũi tôi. Tôi túm lấy tay Freddy đẩy nó ra khỏi phòng.
Cửa phòng tôi đóng sập lại. Tự nó đóng.
Tiếng động thình thịch đột nhiên ngừng bặt. Chúng tôi quay đầu lại và đứng tựa lưng vào cửa. Chiếc đèn nhảy phắt khỏi nóc tủ áo. Dây cắm điện tự động rời khỏi ổ.
Cái đèn lao qua căn phòng – và bắn thẳng về phía đầu tôi!
Ngôi Nhà Của Những Người Tí Hon Ngôi Nhà Của Những Người Tí Hon - R.l.stine Ngôi Nhà Của Những Người Tí Hon