No person who can read is ever successful at cleaning out an attic.

Ann Landers

 
 
 
 
 
Tác giả: R.l.stine
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: [Ghosts Of Fear Street] 5: Stay Away From The Tree House
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1153 / 15
Cập nhật: 2018-04-28 09:58:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
gày hôm sau diễn ra tồi tệ. Và nó còn tệ hơn nữa. Steve đánh thức tôi lúc năm giờ sáng bởi trời đang mưa. Tôi phải đi đưa báo cho anh ấy vào hôm trời mưa. Đã thỏa thuận như vậy.
Chồng báo nặng khó tưởng tượng. Tôi không thể đứng ngoài vỉa hè mà ném chúng vào mái hiên từng nhà được. Vì thế tôi phải dựng xe bên ngoài mỗi nhà và chạy lại nhét tờ báo qua khe cửa. Dưới trời mưa.
Khi tôi quay về nhà, bố liền đưa luôn một danh sách những việc phải làm giao cho tôi và anh Steve. Một danh sách dài dằng dặc. Phải mất ít nhất cả ngày hôm nay mới làm xong.
— Làm hết chỗ việc này, – bố nói, – thì các con cũng mệt lắm rồi. Mệt đến mức không thể lết nổi ra ngoài chơi giữa đêm hôm nữa.
Ha ha, bố.
Trước khi bắt tay vào công việc thứ nhất – quét dọn ga ra xe, – tôi muốn một bát Froot Loops cái đã. Đó là món bột ngũ cốc ưa thích của tôi. Nhưng cái hộp rỗng không.
Tôi biết chắc là Steve đã xơi nốt mất rồi. Bố mẹ tôi không thích món này. Steve cũng không thích. Nhưng vì hôm nay là ngày “trắc trở” của Dylan, bắt Dylan trả giá cho việc biến anh ấy thành một kẻ khờ khạo trước các cô gái.
Tôi đi ra ga ra xe, ướt át và đói rũ. Tâm trạng tôi lúc này thật tồi tệ.
Tôi thấy anh Steve đang đọc tranh truyện cười. Tất nhiên là anh ấy chưa bắt đầu làm việc mà chưa có tôi. Tôi hỏi anh ấy tại sao lại thế.
— Tội gì anh phải làm khi mà tất cả là do lỗi của em? – Anh ấy thản nhiên đáp.
Làm sao mà tôi sống nổi qua buổi sáng này? Vừa làm tôi phải vừa tưởng tượng ra bộ mặt của Betsy và Kate. Tôi lau chùi những vòi dẫn nước, đường dây điện, vòi nước chìm mà luôn hình dung ra cảnh tượng tôi bắt Betsy và Kate phải ngậm miệng thế nào.
Tôi sẽ khiến chúng không bao giờ có thể gạt người khác bằng mấy câu chuyện ngu ngốc này.
Khi dẹp những thùng sơn gọn vào… một bên tường tôi lại nghĩ ra cảnh sẽ tưới sơn lên đầu hai đứa, biến tóc chúng từ đen thành xanh lá cây hoặc vàng cam. Hay là cả vàng cam và xanh lá cây.
Khi dọn dẹp xong ga ra thì trong đầu tôi cũng đã nghĩ ra vô vàn điều kinh khủng dành cho hai đứa đó.
Chẳng có đứa nào thật thà cả. Cũng chẳng có đứa nào khiến tôi sợ cả.
Tối hôm đó sau khi làm xong mọi việc, tôi quyết định đến chỗ cái cây. Chỉ nốt lần này thôi, tôi thầm nhủ.
Tôi không sợ gặp ma nữa. Dù sao thì ở đó cũng không có ma. Tôi vẫn tin là có ma, đừng có bảo là tôi nhầm. Nhưng có một điều tôi tin là ngôi nhà cây không hề bị ma ám, chỉ là trò của hai đứa con gái ngớ ngẩn đó thôi.
Tôi đi vòng quanh gốc cây sồi, kiểm tra công việc mà tôi và anh Steve đã làm. Ngôi nhà cây sắp hoàn thành rồi. Tầng một đã xong, chúng tôi chỉ còn phải dựng lại nốt tầng hai thôi.
Tôi tìm thấy một tấm ván gỗ mà Betsy và Kate đã gỡ ra. Nó nằm ngay trên bãi cỏ cạnh hộp đồ nghề của tôi.
Tôi phủi sạch đất bẩn bám vào nó và cầm búa lên. Rồi tôi trèo lên thang và đóng tấm ván lại chỗ cũ.
Tôi leo xuống lấy thêm vài tấm gỗ nữa. Tôi phải khá vất vả mới vác được chúng lên cây.
Vừa đến giờ ăn tối thì tôi nhận ra mình đã dựng hoàn chỉnh được hai bức vách nhà!
— Mình sẽ dựng xong ngôi nhà này. – Tôi lẩm bẩm. – Ngay cả khi mình phải làm một mình.
Ngôi nhà cây sẽ rất tuyệt khi dựng xong, vừa đi về nhà tôi vừa nghĩ. Và mấy đứa con gái ngu ngốc kia sẽ phải ghen tị. Bởi mình sẽ không cho phép chúng bén mảng thêm một lần nào nữa đến gần ngôi nhà.
Đêm đó tôi ngồi im trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ. Tiếp tục nghĩ cách phục thù.
Và tôi chợt nhìn thấy cánh đèn. Hình như ánh sáng phát ra từ hướng ngôi nhà cây.
— Anh không tin nổi đâu, Steve! – Tôi kêu lên.
— Anh không thèm nghe em. – Steve không buồn rời mắt khỏi quyển sách đang đọc.
— Ôi, – tôi than vãn. – Chẳng nhẽ anh không quan tâm đến việc hai cô bạn gái đã quay lại chỗ nhà cây sao?
Lập tức Steve nhảy dựng lên và nhoài ra cửa sổ.
— Không thể hiểu nổi họ! – Anh ấy kêu lên. – Ngay cả ngu ngốc như em cũng không thể bị họ lừa gạt đến lần thứ hai đâu.
Đúng lúc ấy một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi.
Một kế hoạch tuyệt vời.
— Không, đêm nay chúng sẽ rơi vào cái bẫy của chúng ta. – Tôi nói với anh Steve. – Hãy mặc áo đen, quần đen, tất cả đều đen ấy!
— Còn mắt cũng đen luôn hả? – Anh trai tôi trợn mắt vẻ giận dữ. – Để anh yên.
— Làm ơn đi Steve. – Tôi van nài. – Anh phải di cùng em. Chỉ nốt lần này thôi. Để trả đũa bọn con gái mà.
Steve liếc ra cửa sổ lần nữa. Tôi có thể khẳng định là anh ấy đang thay đổi ý định.
— Kế hoạch thế nào? – Anh ấy hỏi.
— Đêm nay chúng ta sẽ làm ma ngôi nhà cây. – Tôi giải thích. – Chúng ta sẽ nấp và xông ra dọa cho chúng chết khiếp!
Steve cười tủm tỉm. Anh ấy lấy cái áo len đen rồi chui đầu qua.
— Chúng ta sẽ dọa bọn kia!
Trong vòng vài phút chúng tôi đã mặc xong quần áo đen từ đầu đến chân. Anh Steve còn tìm được một cái mũ đen. Chúng tôi rón rén đi xuống cầu thang, ra sân sau. Chúng tôi quyết định không mạo hiểm bật đèn pin.
Chúng tôi chầm chậm men theo con đường. Chúng tôi cố không phát ra tiếng động. Chúng tôi muốn gây sự bất ngờ.
Dường như chuyến đi kéo dài vô tận nhưng cuối cùng thì chúng tôi cũng đến nơi.
Làm ơn chúng vẫn còn ở đó, tôi thầm cầu mong. Làm ơn, làm ơn, làm ơn.
Tôi ngước lên chăm chú nhìn ngôi nhà cây. Và bắt gặp ánh đèn ở tầng dưới ngôi nhà.
Có thế chứ!
Càng lại gần gốc cây, tim tôi càng đập thinh thịch trong lồng ngực. Giày tôi sượt nhẹ trên nền cỏ ướt. Tiếng anh Steve thở. Tiếng tim tôi đập.
Làm ơn đừng để chúng nghe thấy, tôi lại cầu mong. Không phải bây giờ. Không phải khi chúng tôi đã đến quá gần thế này.
Chúng tôi bước đến chỗ một tảng đá to ngay gần cây sồi và vội núp sau nó. Tôi ra hiệu cho Steve là tôi lên trước. Anh ấy sẽ theo sau tôi.
Tôi thận trọng leo từng nấc thang. Tôi lựa bước cho người mình thật cân bằng trên mỗi nấc thang rồi mới leo lên tiếp. Chúng tôi sắp thành công rồi. – Tôi không muốn phá hỏng mọi thứ vào thời điểm này.
Một nấc. Hai nấc. Ba. Bốn. Chỉ còn một nấc thang nữa thôi.
Tôi bắt đầu đặt chân lên nấc thang cuối cùng.
Tôi cẩn thận chui đầu qua vòm cửa sập.
Tôi tìm chỗ bám thật chắc hai tay.
Tôi nhìn xuống xem Steve có theo sát mình không.
Rồi tôi húc tung cánh cửa lên trên. Và lao vào ngôi nhà cây miệng hét to.
Nhưng cái đập vào mắt đầu tiên khiến tôi thay vì hét lên lại phải rú vì khiếp đảm.
Tôi đã tưởng như mình không bao giờ ngậm miệng lại được nữa.
Ngôi Nhà Cây Ngôi Nhà Cây - R.l.stine Ngôi Nhà Cây