I have learned not to worry about love;

But to honor its coming with all my heart.

Alice Walker

 
 
 
 
 
Tác giả: R.l.stine
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: [Ghosts Of Fear Street] 5: Stay Away From The Tree House
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1153 / 15
Cập nhật: 2018-04-28 09:58:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
ôi sợ hãi ngả ra sau. Nhưng con ma đã lượn vòng quanh tôi. Nó bao phủ mặt tôi. Tôi khó thở quá.
— Tránh xa tao ra! Tránh khỏi tao đi! – Tôi thét lên. Hai tay chới với quào vào không khí khi cố sức xua nó đi.
Nó lập tức dính vào tay tôi. Như kiểu tơ nhện.
Đúng là mạng nhện.
Không phải tôi vừa chiến đấu với một con ma. Hóa ra chỉ là tấm mạng nhện.
Tôi tưởng sẽ trấn tĩnh lại được khi biết rõ như thế nhưng hoàn toàn không phải. Bởi càng cố vùng ra tôi càng bị mạng nhện hút chặt hơn.
Tôi vẩy mạnh tay song mạng nhện không chịu rời ra. Các đầu ngón tay tôi bắt đầu nóng rát lên và ngứa.
Tôi ra sức phủi tơ nhện trên mặt xuống. Tôi vẫn cảm thấy chúng dính lằng nhằng vào lông mi mình. Tơ nhện bám cả vào lỗ tai. Lỗ mũi. Đầy miệng tôi.
— Buông ra! Buông ra đi! – Tôi gào thét tự cào cấu mặt mình.
Đám tơ nhện càng bám chắc.
Chúng đang làm tôi nghẹt thở.
Tôi khó thở quá.
Tôi quờ quạng khắp ngôi nhà nhỏ cho đến khi tìm thấy vòm cửa ban nãy mình chui qua. Tôi cúi thấp người luồn qua cái vòm nhỏ. Tôi chẳng thèm bận tâm xem cái bậc thang ở chỗ nào nữa. Tôi gần như tụt thẳng theo thân cây xuống đất.
Khi vừa chạm đất tôi đã thấy anh Steve đứng ngay ở đó.
— Giúp em gỡ cái này ra với! – Tôi la to. – Chúng quấn hết vào người em. Em sắp chết vì ngạt thở mất!
Steve vội cởi áo khoác ra và phủi lấy phủi để người tôi. Tôi cầm chiếc áo của anh Steve lau lên mặt.
— Em không sao chứ? – Steve lo lắng hỏi.
Tôi gật đầu.
— Thế thì trả lại anh áo.
Tôi ném cái áo cho anh ấy. Anh ấy rũ thật mạnh nó rồi trùm qua đầu.
Mặc dù đã hết tơ nhện bám vào người nhưng tôi vẫn tiếp tục gãi.
— Cũng chẳng nhiều lắm đâu. – Steve vừa chăm chú quan sát tôi vừa bình luận.
— Em đã không thể thở nổi. – Tôi phản đối.
— Em chỉ thần hồn nát thần tính. – Steve nói. – Tại em quá chắc mẩm trên đó có ma nên thành ra bấn loạn như thế.
— Em đã suýt chết! – Steve thì biết gì cơ chứ? Anh ấy không phải là người có mặt trong ngôi nhà lúc ấy.
— Ê này! Có khi đấy là điều cảnh báo mà cô bạn kỳ quặc đã nói về sự nguy hiểm của ngôi nhà cây này. – Steve chợt phát biểu một câu.
— Hả? Cái gì? Anh định nói gì?
— Mạng nhện giết người. – Anh ấy đáp.
— Thật nực cười, anh Steve. Thực sự nực cười đấy. – Tôi đóng nắp hộp đồ nghề lại và đặt nó dựa vào thân cây. – Cứ để nó ở đây đến mai…
Cứ đợi đến lúc anh trèo lên cây đi Steve, tôi thầm nghĩ. Và anh sẽ bị ngộp thở với cái mạng nhện nóng rát, ngứa ngáy đó. Khi ấy chúng ta sẽ xem anh ra sao, Steve ạ. Để rồi xem.
Sáng hôm sau là thứ bảy. Cuối cùng cũng đã đến ngày nghỉ! Một ngày trọn vẹn với công việc ở ngôi nhà cây. Tôi dậy từ sớm và chờ Steve ngoài sân sau. Tôi xem đồng hồ. Bảy giờ sáng, chắc anh ấy sẽ có mặt sau vài phút nữa.
Tôi vừa ngồi tạm xuống bậc thềm thì thấy Steve ngoặt xe đạp ở khúc rẽ. Anh ấy phanh xe và đỗ sát cạnh thềm.
— Sẵn sàng chưa? – Tôi nhổm dậy hỏi.
— Sẵn sàng. – Steve đáp. – Anh ấy bước về phía cửa để vào nhà. – Sẵn sàng về giường ngủ.
— Ơ này! – Tôi kêu lên, chạy vội lại giang hai tay chặn ngang cửa. – Anh đã đồng ý làm việc cả ngày ngoài nhà cây cơ mà.
— Anh đi ngủ đây. Anh sẽ ra giúp em khi nào tỉnh dậy. – Steve đẩy tôi qua một bên.
— Bánh nhân lạc đây! – Tôi nói với theo khi Steve chạm tay vào nắm đấm cửa. – Bánh nhân lạc suất đúp phủ đầy sô cô la.
— Em có bánh nhân lạc à? – Steve hỏi.
— Trong ba lô em ấy. Mẹ đã thả em xuống cho cửa hàng bánh kẹo Donut Hole.
— Thế thì chia ra đây. – Steve ra lệnh. – Mẹ không mua bánh cho mình em đâu. – Steve tiến lại phía tôi. Anh ấy định tóm cái ba lô của tôi.
— Mẹ không mua bánh. – Tôi né người ra nói. – Mà là em mua. Bằng tiền của chính em. Và em sẽ đem theo bánh vào rừng.
Tôi đẩy Steve và chạy về phía ngôi nhà cây. Tôi nghe tiếng chân anh ấy chạy đuổi sát sau lưng.
Được nửa đường, Steve bắt kịp và giật ba lô ra khỏi vai tôi. Anh ấy lục ngay túi tìm bánh nhân lạc và lấy ra hai cái.
— Em không bao giờ chạy thoát được anh đâu, Dylan, cậu bé của tôi. – Steve tuyên bố. Nói rồi anh ấy ngoạm một miệng bánh rõ to. Sau đó anh ấy mới tiếp tục đi theo tôi.
Tôi hiểu ông anh mình đấy chứ?
Khi chúng tôi đến gần ngôi nhà cây, tôi đưa thêm một cái bánh cho Steve và tự dành cho mình một cái.
— Hôm nay đến lượt anh giải quyết vấn đề mạng nhện. – Tôi tuyên bố.
Tôi lôi trong ba lô ra một chiếc mặt nạ cũ và đưa cho Steve.
— Anh đeo cái này vào. Ít ra nó sẽ không cho tơ nhện bám vào mũi và miệng anh.
— Anh chẳng cần thứ đó. – Steve nói rồi quăng chiếc mặt nạ đi. Anh ấy bắt đầu trèo lên cây.
Tôi ngước nhìn theo quan sát anh ấy trèo. Ngay cả khi bên ngoài nắng sớm chói chang như thế mà ở đây vẫn chìm trong màn tối thẫm. Một cơn gió thổi xào xạc lá cây. Một cơn gió lạnh buốt.
Steve luồn qua vòm cửa chui vào ngôi nhà cây.
— Ôi, không! – Tôi nghe tiếng anh ấy kêu.
— Cái gì thế? – Tôi la to. – Có phải ma không?
— Không phải, em thật ngu ngốc. Anh quên không cầm cái búa. – Anh tôi bật cười đáp. – Đưa cho anh nào. Cái có cạnh sắc một đầu ấy. Anh cần dỡ đống ván mục này ra. Và nhân tiện đưa luôn cho anh mấy tấm ván mới.
Không có ma. Cũng chẳng mạng nhện.
Tôi không biết mình còn thất vọng thế nào nữa. Tôi lặng lẽ trao cho Steve những thứ anh ây cần. Còn tôi thì bắt đầu với việc sửa sang cái thang cũ. Tôi lấy trong hộp cát tông ra một cái cưa và mấy tấm gỗ nhỏ để tiện ra làm bậc thang mới.
Vừa cưa tôi vừa nghĩ không dứt về cái mạng nhện. Có lẽ anh Steve nói đúng. Có lẽ hôm qua chỉ là do tôi quá sợ mà tưởng tượng ra.
Nhưng có thể, tôi nghĩ bụng, chỉ là có thể thôi, chính con ma đã phủ đám mạng nhện quanh đầu tôi. Một trong những quyển sách của tôi viết rằng một số con ma sẽ làm mọi cách để ngăn con người đến gần chúng.
Tôi giật hẳn những bậc thang cũ ra và bắt đầu cưa những cái mới thế vào. Tôi lục tung hộp đồ nghề lên để tìm mấy cái đinh và chợt nhận ra không còn nghe thấy tiếng anh Steve cưa nữa.
— Steve? Trên đó sao thế? – Tôi gọi với lên.
Không thưa.
Anh ấy không thể ngủ quên được, tôi thầm nghĩ. Không phải sau khi tôi đã phải bỏ tiền mua cho anh ấy món bánh nhân lạc ưa thích chứ!
— Steve?
Không đáp.
— Tốt hơn là nên đánh thức anh ấy dậy. – Tôi càu nhàu. Tôi trèo một bước hai bậc thang.
Và đúng lúc đó tôi nhìn thấy.
Cái búa.
Với một đầu có cạnh sắc.
Lao thẳng xuống.
Lao thẳng vào mặt tôi.
Ngôi Nhà Cây Ngôi Nhà Cây - R.l.stine Ngôi Nhà Cây