Người ta sẽ học được nhiều hơn từ lỗi lầm của mình, nếu như họ không quá bận rộn chối bỏ lỗi lầm của mình.

J. Harold Smith

 
 
 
 
 
Tác giả: Jules Verne
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: L'étoile Du Sud (1884)
Dịch giả: Bảo Chấn
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Diễn đàn MathVn
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1911 / 69
Cập nhật: 2018-12-04 06:06:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15 - Một Âm Mưu
i tiếp chừng được một tuần lễ, đoàn xe vừa đến một vùng đất không hề giống những vùng đã đi qua trước đây kể từ biên giới của Griqualand. Lúc này họ đến được dãy núi nơi mà tất cả thông tin có được về Matakit đều cho rằng có khả năng đây là điểm đích cậu ta muốn đến. Việc sắp đến gần vùng cao nguyên, cũng như nhiều sông ngòi đổ ra từ đó để rồi hòa vào dòng Limpopo, được báo hiệu bởi một hệ động thực vật hoàn toàn khác với vùng đồng bằng.
Một trong số những thung lũng đầu tiên xuất hiện trước mắt ba lữ khách, mở ra một cảnh tượng tươi tắn nhất và đẹp mắt nhất, ngay trước lúc mặt trời lặn.
Một dòng sông, trong veo đến nỗi ở đâu ta cũng thấy đáy, chảy dài giữa hai đồng cỏ mướt xanh màu ngọc lục bảo. Những cây ăn quả, có tán lá đa dạng nhất, phủ kín các sườn đồi bao quanh lưu vực này. Trên khung cảnh chan hòa ánh nắng đó, dưới tán cây bao báp to lớn, từng đàn linh dương đỏ, ngựa vằn cùng trâu đang bình yên gặm cỏ. Xa xa, một con tê giác trắng lê bước nặng nề băng qua khoảng rừng thưa rộng, đi chậm rãi về bờ sông rồi vui sướng gầm vang với ý nghĩ sẽ khuấy tung nước bằng cách đầm thân mình đẫy đà của nó trong đó. Họ nghe thấy tiếng một loài thú dữ không thấy mặt, đang chán chường ngáp ngắn ngáp dài trong khu rừng bị đốn chặt nào đó. Một con ngựa lừa bị buộc dây kéo vào và từng bầy khỉ đuổi bắt nhau trên cành cây.
Cyprien và hai bạn đồng hành của chàng dừng chân trên đỉnh đồi để chiêm ngưỡng rõ hơn cảnh tượng thật quá mới mẻ với họ ấy. Họ nhận thấy cuối cùng họ đã đến một trong những vùng còn nguyên sơ, nơi đây động vật hoang dã - vẫn là kẻ trị vì không thể chối cãi của mặt đất - sống thật hạnh phúc và tự do đến mức chúng thậm chí không ngờ là có mối nguy. Điều gây ngạc nhiên không chỉ là số lượng và vẻ bình thản của những con vật ấy, mà còn là sự đa dạng tuyệt vời của hệ động vật có trong phần lãnh thổ này của châu Phi. Ta có thể ví như đây là một trong những bức tranh kỳ lạ, trên đó người họa sĩ vui đùa tập hợp trong một bức khung chật hẹp tất cả những loài chính của giới động vật.
Vả lại có rất ít dân. Thật ra, giữa những chốn mênh mông này, những người da đen nam Phi, chỉ có thể sống rải rác trên bề mặt. Đấy là sa mạc hay có vẻ như thế.
Cyprien, được thỏa mãn với bản năng bác học và nghệ sĩ của mình, chàng tưởng như được trở về thời tiền sử của động vật hóa thạch và những loài thú khác từng tồn tại trước đại hồng thủy.
“Chỉ còn thiếu lũ voi để bữa tiệc được trọn vẹn!” chàng kêu lên.
Thế nhưng, Lee đã dang rộng cánh tay chỉ cho chàng thấy ngay giữa một khoảng rừng trống rộng lớn, nhiều khối thịt xám. Từ xa, có lẽ ta cho đó là những tảng đá vì sự bất động cũng như vì màu sắc. Thực ra đó chính là một đàn voi. Đồng cỏ giờ như là lấm chấm trên bề mặt trải rộng vài dặm.
“Rõ là cậu hiểu rõ về voi nhỉ?” Cyprien hỏi anh chàng người Hoa trong lúc đó họ chuẩn bị trạm dừng chân buổi đêm.
Lee nheo đôi mắt xếch nhỏ xíu của mình.
“Tôi đã sống hai năm ở đảo Ceylan với công việc phụ tá thợ săn, anh ta trả lời một cách đơn giản cùng với vẻ dè dặt thấy rõ mỗi khi nói về đời tư của mình.
“Chà! Sao chúng ta không hạ một vài con nhỉ!” James Hilton kêu lên. Sẽ là một cuộc săn bắn rất vui thú đây...
“Đúng vậy, và trong cuộc săn bắn ấy con thú cũng giá trị ngang bằng lượng thuốc súng nhé!” Annibal Pantalacci nói thêm. “Hai chiếc ngà voi sẽ trở thành món chiến lợi phẩm đẹp đấy, và chúng ta có thể dễ dàng đặt ba hoặc bốn tạ thứ ấy ở sau xe!... Này các bạn hữu, các anh biết đấy, không cần gì hơn thế để trang trải cho chuyến đi!”
“Nhưng đấy là một sáng kiến, hay đó!” James Hilton hét lên. “Tại sao chúng ta không thử nhỉ, vào sáng mai, trước khi chúng ta lên đường?”
Họ thảo luận vấn đề ấy. Tóm lại, họ đã quyết định sẽ nhổ trại vào lúc tờ mờ sáng, rồi họ sẽ đi cầu may ở phía thung lũng nơi vừa trông thấy đàn voi.
Mọi chuyện được thống nhất như vậy, và bữa tối diễn ra nhanh gọn rồi mọi người rút lui vào dưới bạt che xe, ngoại trừ James Hilton là người canh gác đêm ấy phải ngồi gần đống lửa.
Anh ta ngồi một mình đã hai giờ liền, và đúng lúc bắt đầu thiu thiu ngủ thì anh cảm thấy một cú huých nhẹ ở khuỷu tay. Anh mở mắt ra. Annibal Pantalacci lại ngồi gần anh.
“Tôi không ngủ được, và tôi nghĩ thà đến ngồi cùng anh còn hơn,” gã Napôli nói.
“Anh thật đáng mến, nhưng với tôi, ngủ một vài giờ sẽ không làm tôi chán đâu!” James Hilton vừa đáp vừa vươn vai. “Nếu anh muốn, chúng ta có thể dàn xếp thoải mái! Tôi sẽ vào ngủ ở chỗ anh dưới bạt, còn anh thế chỗ tôi ở đây!”
“Không!... Anh cứ ở đây!... Tôi cần nói chuyện với anh!” Annibal Pantalacci thì thào.
Gã liếc nhìn xung quanh để chắc rằng chỉ hai người họ, rồi nói tiếp:
“Anh đã săn voi rồi chứ?
“Phải, hai lần rồi,” James Hilton trả lời.
“Tốt rồi! Anh đã biết đó là một cuộc săn nguy hiểm xiết bao! Con voi thông minh thế, ranh mãnh thế, trang bị tốt thế! Không phải không có lúc con người sẽ yếu thế trong cuộc chiến với nó!”
“Được rồi! Anh đang nói giúp những kẻ vụng về!” James Hilton đáp. “Nhưng với một khẩu cacbin thiện xạ nạp đầy đạn nổ thì chẳng việc gì phải sợ cả!”
“Đấy cũng là điều tôi nghĩ,” gã Napôli đáp. “Tuy nhiên, cũng có khi xảy ra tai nạn!... Giả dụ ngày mai sẽ có một tai nạn xảy đến với anh chàng người Pháp kia, đó sẽ là nỗi bất hạnh thực sự cho khoa học!”
“Nỗi bất hạnh thực sự!” James Hilton nhắc lại. Và anh ta phá lên cười vẻ nham hiểm.
“Với chúng ta, bất hạnh ấy chẳng hoàn toàn quan trọng đến vậy! bị kích động bởi nụ cười của bạn mình,” Annibal Pantalacci nói tiếp. “Chúng ta sẽ chỉ còn hai người đuổi theo Matakit và viên kim cương của hắn!... Thế mà, với hai người, ta luôn có thể dàn xếp ổn thỏa...”
Cả hai gã lặng yên nhìn chằm chằm vào những mẩu củi cháy dở, tâm tưởng lạc trong mưu đồ tội lỗi của mình.
“Đúng vậy!... Với hai người, ta luôn có thể dàn xếp!” gã Napôli nhắc lại. “Ba người sẽ khó hơn!”
Thêm một lát im lặng.
Đột nhiên, Annibal Pantalacci ngẩng phắt đầu lên rồi nhìn dò xét màn đêm bao phủ quanh gã.
“Anh không nhìn thấy gì chứ?” gã hỏi giọng thì thào. “Hình như tôi thấy có cái bóng thấp thoáng sau cây bao báp kia!”
Đến lượt James Hilton nhìn; nhưng dù mắt anh ta có tinh đến đâu thì cũng không nhìn thấy gì khả nghi xung quanh trại.
“Chẳng có gì đâu! anh ta nói. Chỉ là áo quần mà tên người Hoa giặt phơi dưới sương!”
Cuộc nói chuyện giữa hai kẻ đồng mưu tiếp tục sau chốc lát, nhưng lần này là với giọng thì thầm.
“Tôi có thể tháo ống đạn ra khỏi súng hắn ta, mà hắn không cảnh giác!” Annibal Pantalacci nói. “Sau đó, lúc tấn công một con voi, tôi sẽ bắn một phát sau lưng hắn ta, để con thú nhìn thấy hắn đúng lúc ấy... và sẽ không kéo dài đâu!”
“Việc anh đề nghị có lẽ rất nhạy cảm đấy!” James Hilton phản đối yếu ớt.
“Ôi dào! cứ để tôi làm và anh sẽ thấy chuyện tự nhiên đến!” gã Napôli đáp.
Một giờ sau, khi gã quay lại chỗ bên cạnh những người đang ngủ dưới bạt xe, Annibal Pantalacci cẩn thận thắp diêm lên để chắc rằng không ai cựa quậy. Nhờ thế gã nhìn thấy Cyprien, Bardik và tên người Hoa đang ngủ say sưa.
Ít nhất thì họ đều có vẻ đang ngủ say. Thế nhưng, giá mà gã Napôli để ý kỹ hơn, có lẽ gã đã nhận ra trong tiếng ngáy của Lee điều gì đó giả tạo và vờ vĩnh.
Ngay lúc trời sáng, mọi người đều đứng dậy. Annibal Pantalacci biết lợi dụng lúc Cyprien đi ra suối gần đó để làm vệ sinh buổi sáng, và gã đã lấy cắp ống đạn trong súng của chàng. Việc ấy mất chừng hai mươi giây. Gã ta chỉ có một mình. Trong lúc này, Bardik pha cà phê, anh chàng người Hoa gom áo quần phơi dưới sương đêm trên sợi dây nổi tiếng của mình chăng ngang giữa hai cây bao báp. Hẳn nhiên, chẳng ai nhìn thấy gì.
Dùng cà phê xong, họ lên ngựa đi, để xe và súc vật lại cho Bardik canh giữ.
Lee xin đi theo các kỵ sĩ và chỉ mang theo con dao săn của chủ mình.
Chưa đầy nửa giờ sau, cánh thợ săn đến đúng nơi mà chiều hôm trước họ đã thấy đàn voi. Nhưng ngày hôm ấy, phải đi xa hơn một chút thì mới gặp được chúng và đến tận khoảng rừng thưa rộng lớn mở ra giữa chân núi và hữu ngạn của dòng sông.
Trong không khí tươi sáng và mát mẻ rạng rỡ dưới ánh mặt trời mọc, trên thảm cỏ mịn bao la vẫn còn đẫm sương, một bộ tộc voi - ít nhất là hai hay ba trăm con - đang ăn bữa sáng. Lũ voi con điên cuồng nhảy nhót quanh mẹ chúng hoặc đang lặng yên nằm bú. Đám lớn hơn, đầu cúi xuống đất, tung vòi theo nhịp, đang gặm cỏ mọc dày trên đồng. Hầu hết bọn chúng phe phẩy những chiếc tai bự của mình tựa như mấy chiếc áo măng tô bằng da, lật qua lật lại như những chiếc quạt punka[22] ở Ấn Độ.
Trong cảnh yên bình của niềm hạnh phúc này có điều gì đó rất đỗi thiêng liêng, có thể nói là, nó thiêng liêng đến mức Cyprien xúc động sâu sắc, và đề nghị các bạn chàng từ bỏ cuộc săn đã định.
“Giết chết bọn thú vô hại này phỏng có ích gì?” chàng nói. “Nên chăng là để chúng bình yên trong nơi chốn hiu quạnh của chúng?”
Thế nhưng, lời đề nghị này, vì nhiều lý do động cơ, không thể khiến Annibal Pantalacci thích thú.
“Có ích gì ư?” gã vừa đáp vừa cười khẩy, nhưng là để kiếm đầy túi tiền chúng ta, bằng cách kiếm về cho chúng ta vài tạ ngà! Có phải mấy con thú to lớn kia làm anh sợ không, hả anh Méré?”
Cyprien nhún vai, không muốn đập lại sự xấc xược kia. Thế nhưng, khi chàng thấy gã Napôli cùng bạn tiếp tục tiến sâu vào rừng thưa, chàng cũng làm như họ.
Giờ đây cả ba người chỉ còn cách bầy voi hai trăm mét. Nếu những con vật thông minh kia, với thính giác rất nhạy, khi thức thì nhanh nhẹn đến thế, mà vẫn chưa nhận thấy ba kẻ đi săn đang tiến lại gần, chính bởi vì bọn chúng ở nơi ngược hướng gió, mặt khác chúng còn được bao bọc bởi những vạt cây bao báp dày đặc.
Tuy nhiên, một trong số những con voi bắt đầu phát những dấu hiệu lo lắng và giơ cao vòi nó thành hình dấu hỏi.
“Đây chính là lúc đó,” Annibal Pantalacci nói thì thào. “Nếu muốn đạt một kết quả nghiêm túc, chúng ta phải giãn cách nhau ra và mỗi người chọn một súng, sau đó, cùng đồng loạt bắn khi có tín hiệu ước định, bởi vì, ngay sau phát súng đầu tiên, cả bầy sẽ chạy trốn.”
Vì ý kiến này được thông qua, James Hilton tách ra về cánh phải. Cùng lúc ấy, Annibal Pantalacci đi về phía cánh trái, và Cyprien ở ngay giữa. Sau đó cả ba người bắt đầu rón rén đi về phía rừng.
Ngay lúc này, Cyprien rất ngạc nhiên vì cảm thấy có hai cánh tay bỗng ôm siết chàng rất chặt, vừa hay giọng của Lee thì thầm vào tai chàng:
“Tôi đây!... Tôi vừa nhảy lên yên ngựa sau lưng ông!... Ông đừng nói gì cả!... Chốc nữa ông sẽ hiểu tại sao!”
Khi đó Cyprien đã đến bìa rừng và chỉ còn cách bầy voi khoảng ba mươi mét. Chàng đã lên cò súng trường để sẵn sàng trong mọi tình huống, lúc ấy anh chàng người Hoa nói thêm với chàng:
“Súng của ông đã bị tháo đạn!... Ông đừng lo ngại!... Sẽ ổn thôi!... Sẽ ổn thôi!”
Ngay lúc ấy vang lên tiếng còi dùng để báo hiệu đồng loạt tấn công, và gần như cùng lúc, một phát súng - duy nhất một phát - bắn ra từ phía sau Cyprien.
Chàng nhanh chóng quay lại nhìn và thấy Annibal Pantalacci đang cố lẩn trốn sau thân cây. Thế nhưng, gần như ngay lúc đó có một việc còn trầm trọng hơn khiến chàng chú ý.
Một con voi trong bầy, hẳn nhiên là bị thương và trở nên điên dại vì vết thương của mình, đang lao về phía chàng. Những con khác, như gã Napôli đã báo trước, vội vã chạy trốn với những bước giày xéo khủng khiếp làm mặt đất rung chuyển đến khoảng hai nghìn mét bán kính.
“Chúng ta bắt đầu nào!” vẫn bám chặt vào Cyprien, Lee hét to. “Vào lúc con thú sắp đâm vào ông, hãy cho con Templar nhảy sang bên!... Sau đó ông hãy chạy vòng quanh bụi cây kia và để cho con voi đuổi theo ông!... Tôi sẽ phụ trách việc còn lại!”
Cyprien chỉ còn kịp thực hiện gần như máy móc những chỉ dẫn ấy. Vòi giơ cao, hai mắt vằn tia máu, miệng há ngoác, hai ngà chĩa về trước, con thú da dày khổng lồ lao vào chàng với tốc độ nhanh không ngờ.
Con ngựa Templar tỏ ra rất lão luyện. Tuân theo sự điều khiển bằng những cú thúc đầu gối của người kỵ sĩ với độ chính xác đáng nể, nó thực hiện đúng thời điểm cú nhảy giật về bên phải. Phải chăng vì thế nên con voi, dù lao tới hết sức nhanh, đến ngay chỗ con ngựa và chàng kỵ sĩ chỉ mới vừa phi qua, mà không đụng được họ.
Tuy nhiên, anh chàng người Hoa, sau khi rút dao găm ra khỏi bao mà không nói lời nào, đã trượt mình xuống đất, và bằng động tác nhanh nhẹn, lao vào sau bụi cây mà anh đã chỉ cho chủ mình.
“Kia!... Kia!... Ông hãy phi quanh bụi cây kia!... Để cho nó đuổi theo ông!” anh chàng hét thêm lần nữa.
Con voi quay lại phía họ, càng hung tợn hơn nữa vì đã không thành công trong lần tấn công thứ nhất. Cyprien, dù không biết rõ mục đích cuộc rượt đuổi do Lee chỉ dẫn này, vẫn thực hiện một cách chính xác. Chàng phi xung quanh bụi cây, theo sau là con thú đang hổn hển, và bằng cú né xa bất ngờ của con ngựa chàng đánh lừa thêm hai lần tấn công của nó nữa. Nhưng chiến lược này có thể thành công lâu dài không? Có phải Lee hy vọng làm con thú mất sức?
Đó chính là điều Cyprien băn khoăn mà không thể tìm ra câu trả lời thỏa đáng, đúng lúc ấy, trước sự ngạc nhiên vô cùng của chàng, con voi đột nhiên khuỵu gối xuống.
Lee, chớp lấy thời điểm thuận lợi này với vẻ khéo léo vô song, trượt dài trên cỏ tới tận hai chân của con thú, và chỉ bằng một nhát dao săn duy nhất, anh đã cắt đứt gân chân của nó, nơi người ta thường gọi, trên cơ thể người, là gân gót chân.
Người Hin-đu thường hành động như vậy trong những chuyến săn voi, và anh chàng người Hoa có lẽ thường dùng chiến thuật này ở Ceylan, bởi lẽ anh ta đã thực hiện với độ chính xác và sự điềm tĩnh tuyệt vời.
Gục xuống đất và bất lực, con voi nằm bất động, đầu cuộn trong lớp cỏ dày. Một dòng máu tuôn ra từ vết thương của nó có vẻ như làm nó yếu dần.
“Ôi ôi!... Hoan hô!...” Annibal Pantalacci tức thì la lên và James Hilton cũng xuất hiện trong màn kịch chiến đấu này.
“Phải kết liễu nó bằng một viên đạn vào mắt!” James Hilton nói tiếp, anh ta hình như muốn chứng tỏ một nhu cầu khó cưỡng là phải làm gì đó và phải đóng một vai chủ động trong thảm kịch này.
Nói đoạn, anh ta tì súng vào vai rồi bắn.
Trong giây lát, họ nghe thấy trong thân thể khổng lồ của con thú bốn chân ấy tiếng đạn nổ. Nó co giật khủng khiếp, sau đó nằm bất động, trông giống một tảng đá màu xám nào đó rớt xuống đất.
“Hoàn thành!” James Hilton vừa hét lớn vừa phi ngựa đến sát con thú để nhìn nó rõ hơn.
“Ông đợi đã!... Ông đợi đã!...” ánh mắt của anh chàng người Hoa dường như muốn nói vậy với chủ mình.
Không phải đợi lâu cho đoạn kết khủng khiếp nhưng khó lường của cảnh tượng này.
Quả nhiên, khi vừa mới đến gần con voi, James Hilton cúi xuống bên bàn đạp chân ở yên ngựa, và để chế giễu, anh ta thử nâng một cái tai khổng lồ của nó lên. Nhưng rồi, bằng một cử động bất ngờ, con thú nâng cao vòi trở lại rồi giáng mạnh xuống anh chàng thợ săn bất cẩn, quật gãy cột sống anh ta và nghiến nát đầu anh ta, trước khi những kẻ đang chứng kiến, kinh hãi vì kết cục này, kịp báo hiệu cho anh ta. James Hilton chỉ có thể hét lên một tiếng sau cùng.
Trong vòng ba giây, anh ta chỉ còn là đống thịt be bét máu, rồi con voi ngã nhào trên đống ấy không còn gượng dậy nữa.
“Tôi đã đoan chắc anh ta sẽ tan xác!” anh chàng người Hoa vừa lắc đầu vừa nói vẻ trịnh trọng. “Loài voi không bao giờ bỏ lỡ dịp làm vậy khi có cơ hội!”
Điếu văn tiễn James Hilton là vậy đấy. Chàng kỹ sư trẻ, vẫn còn choáng váng vì âm mưu phản bội mà thiếu chút nữa chàng thành nạn nhân, không thể ngăn mình xem đấy là sự trừng phạt công bằng dành cho một trong những kẻ khốn kiếp muốn để mặc chàng vô phương tự vệ trước cơn điên dại của con thú đáng gờm đến thế.
Về phần gã Napôli, cho dù gã nghĩ gì, gã cũng xét thấy chỉ nên giữ cho riêng mình.
Tuy nhiên, anh chàng người Hoa đã lo đào một cái hố giữa đồng cỏ bằng con dao săn ở trong đó, được Cyprien phụ giúp, anh nhanh chóng chôn thi thể biến dạng của kẻ thù.
Những việc đó tốn khá thời gian, và lúc ba người đi săn lên đường về trại, mặt trời đã lên cao đằng chân trời.
Khi về đến nơi, họ thực sự lo ngại vì cái gì nào?... Bardik không còn đấy nữa.
Ngọc Phương Nam Ngọc Phương Nam - Jules Verne Ngọc Phương Nam