A man may as well expect to grow stronger by always eating as wiser by always reading.

Jeremy Collier

 
 
 
 
 
Tác giả: Nam Quân
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Bach Ly Bang
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1215 / 10
Cập nhật: 2015-01-23 15:03:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19 - "kẻ Đáng Tin Cậy"
ây giờ tôi mới biết là cậu Hải Minh tôi nhanh chân lẹ tay thật. Đúng lúc Pha-ra-ma_Lả xáp tới bên Trí để chộp chiếc ly báu, cậu tôi đã chồm lên. Hai người ôm nhau, giằng co, vật lộn, chân đá tay đấm vung vít... Nhưng ông "cà mèn" đâu có thể "so găng" với cậu tôi vốn là một tay lực sĩ cỡ bự được. Chớp mắt, ông ta đã "đo ván" nằm dài trên mặt đất, hai tay bị cậu Hải Minh khóa chắc theo đúng kỹ thuật nhu đạo, kiểu "khóa số 2".
Đột nhiên, có tiếng lanh lảnh nghe oai nghiêm lồng lộng như giọng nói của một bậc quân vương quyền uy tột đỉnh:
- Buông tay người đó ra ngay, ông Hải Minh!
Tiếng nói của... Thái Tử Hà Lam!
Vẻ mặt ngỡ ngàng, chưa được năm giây đồng hồ, cậu tôi đã riu ríu tuân theo trong khi ông "cà mèn" nhổm đứng ngay lên, nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc, phủi bụi ở áo quần.
Cài lại xong hai chiếc khuy đã bị bật tung ra trong cuộc "so-găng", Pha-Ra-Ma-Lả quay lại nghiêm nghị nhìn Trí. Tiếng ông ta nói nghe như những nhát búa nện xuống mặt đe:
- Nhân danh Quản Đốc Vương Khố Ca-sa-bỉ-ba quốc, tôi ra lệnh cho chú em đưa tôi cái báu vật chú em đang cầm nơi tay kia. Lập tức!
Bối rối không biết tính sao, Trí liếc nhanh Thái tử Hà Lam ngầm hỏi ý. Hà Lam nhè nhẹ gật đầu. Tay Trí đưa cho ông "cà-mèn" cái báu vật mà trong mắt anh tôi đọc được ngay một niềm luyến tiếc vô bờ.
Pha-ra-ma-Lả trịnh trọng nâng chiếc ly báu trong hai tay, đĩnh đạc tiến đến trước mặt Hà Lam. Ông ta quỳ xuống trước mặt vị Đông cung Thái Tử, hậu duệ của Vua Hà Kim nhân đức:
- Hạ thần cung nghinh điện hạ Hà Lam! - Ông ta nói líu ríu câu gì bằng tiếng Ả-Rập rồi tiếp ngay bằng tiếng Việt Nam rất sõi - Thành kính dâng lên điện hạ tín vật của Hoàng đế Ca-sa quốc, - ông ta cúi đầu thấp hơn nữa - Kính xin điện hạ, từ giây phút này cho thần được dùng lễ chúa tôi - tiếng nói của Pha-ra-ma-Lả chợt cao lên nghe sang sảng như tiếng chuông đồng - Ca-sa-bỉ-ba Hoàng đế vạn vạn tuế!
Đoạn Pha-ra-ma-Lả hai tay cung kính dânh lên chiếc ly báu. Cuộc "lễ đăng quang" thật giản dị, nhưng thật tôn nghiêm, vô cùng cảm động. Liếc nhìn đám khán thính giả, tôi chợt thấy bà Lan Anh và má tôi đưa nhanh khăn mùi-xoa lên mắt.
Thái Tử Hà Lam ngắm nghía chiếc ly báu, bảo vật Ca-sa quốc, tín vật giá trị vô song như hòn ngọc tỷ của các vị tiên vương. Người xoay chiếc ly đủ mọi góc cạnh, chăm chú nhìn ngắm nơi dưới đáy. Pha-ra-ma-Lả, nụ cười rạng rở điểm trên môi, tiến đến gần, hai tay đỡ nhẹ cái ly báu. Rất khéo léo, ngón tay trỏ của ông bấm nhẹ vào một chiếc lá chạm trổ nơi đế ly. Một tiếng "cách" khẽ vang lên và viên ngọc báu rơi vào bàn tay hứng sẵn của viên quan nhất phẩm triều đình Ca-sa quốc. Viên ngọc xanh biếc, sáng lấp lóe hầu như soi rõ mặt của mọi người hiện diện. Viên ngọc thần, biểu tượng của "bình minh rạng rỡ", hình ảnh của "sắc sảo khôn ngoan". Pha-ra-ma-Lả dịu dàng đưa cho Hà Lam. Hai nhân vật chúa, tôi nhìn nhau, nước mắt đoanh tròng, ràn rụa cả xuống má.
Tiếng nói của Hà Lam nghẹn ngào nhưng âm thanh đượm một vẻ gì quyết liệt:
- Ma-Lả cầm lấy đi! Giữ gìn nó, săn sóc nó cho ta! Hỡi "kẻ đáng tin cậy", cánh tay phải của phụ hoàng! Chúng ta có thể hồi loan về Ca-sa quốc được rồi. Hồi loan đặng phục hưng ngôi báu cho tổ quốc yêu dấu ngàn đời.
Ngẫu nhiên bọn chúng tôi lại vừa được cái hân hạnh lớn dự khán một buổi lễ đăng quang thứ thật. Lễ đăng quang thật, đức Vua thật, chiếc ly bạch kim và viên ngọc báu cũng đều là đồ thật cả. Thái Tử Hà Lam đã nhận ngọc tỷ bước lên ngôi báu trị vì chăn dắt muôn họ tại tiểu quốc Ca-sa-bỉ-ba.
Tất cả xúm lại chúc mừng vị... tân vương... chính hiệu. Riêng tôi, tay nắm chặc bàn tay Hà Lam miệng láu táu, nhưng trong lòng vẫn nói lên nhiều thắc mắc. Tôi buột miệng:
- "Ừ, nếu Rả Bây không biết có viên ngọc báu đó, thì tại sao hai tên Kha Bỉ và Du Đả lại hay được?"
Pha-ra-ma-lả bất ngờ nói ngay:
- Hai đứa ấy và tôi, nội vương quốc chỉ có ba người chúng tôi biết mà thôi!
Hà Lam quay nhìn mọi người:
- Pha-ra-ma-Lả là "kẻ đáng tin cậy" mà vua cha đã viết trong bức thư cuối cùng của người. Ma Lả mới cho tôi biết ngay phút vừa qua, lúc bị ông Hải Minh giữ đè trên mặt đất đó.
Pha Lả giải thích thêm:
- Du Đả chính là con của một nhà kim hoàn trong cung điện Ca-sa quốc. Dưới triều đại đức minh quân Hà Kim, Du Đả lúc đó mới chỉ là một tay thợ học việc trong tiệm của cha hắn. Cũng vì thế mà nó biết được là có viên ngọc báu này. Về sau đức vua thấy nó hay lấy trộm vàng bạc trong cung cấm mới tống cổ ra khỏi kinh thành. Uất hận, Du Đả bỏ đi theo Rả Bây vào sa mạc.
Trí từ lúc nào vẫn im thin thít thốt nói:
- Và nó có ý định... tống tiền Rả Bây? Có đúng thế không, ông? Một là Rả Bây phải chọn người ăn mày do nó và Kha Bỉ đã định từ trước, hai là nó sẽ đi tố cáo với toàn thể dân chúng Ca-sa-bỉ-ba điều tối mật có thể ngăn trở được Rả Bây chiếm đoạt ngai vàng.
Pha ra Ma Lả bật lời khen ngợi:
- Đúng! Hoàn toàn đúng như vậy, chú em! Tôi thành thực ngợi khen trí thông minh có một có chú em!
Vậy là mọi điều bí mật đều sáng tỏ như ban ngày. Thái Tử Hà Lam giờ đây đã nắm được chiếc ly bảo vật và viên ngọc báu trong tay. Việc hạ bệ tên Rả Bây phản trắc chỉ còn ở trong tay với. Đã đến lúc nghĩ đến việc hồi loan. Quả nhiên, cậu Hải Minh đưa cổ tay xem giờ:
- Thái Tử Hà Lam! Ngay tối nay tôi bay về Ca-sa-bỉ-ba. Và đến trưa mai là hạ cánh. Xin Thái tử cho biết người có hồi loan ngay bây giờ không? Đã đến giờ phải lên phi trường!
Hà Lam vội vã nhận lời và hứa sẽ sửa soạn xong nội trong mười phút. Bác Phối, qua giây phút sôi nổi nóng hừng hực lại trở lại với bản tính hiền từ trung hậu như cũ, rụt rè xin với cậu Hải Minh giúp bác một tay lắp lại bộ khung máy quạt còn rã rời từng mảnh nằm ngổn ngang trên thảm cỏ và bác mạnh bạo nói thêm:
- Tôi tha thiết xin cái hân hạnh được lái xe đưa Thái Tử lên phi trường.
Cậu tôi vừa lắp bộ khung máy quạt lại:
- Nhất định là như thế chứ còn gì nữa! Chúng ta phải đi hết cả chứ? Có hai xe rồi, rộng chán! Chị Liên (tên thật của má tôi) về sửa soạn quần áo với đồ lề của em đi! Xong cái nầy là em đánh xe về lấy, rồi, ai muốn lên phi trường thì sửa soạn sẵn sàng, em về là đi ngay đó, nghe!
Mọi người gật đầu đồng ý.
Một giờ sau, đoàn xe chở các yếu nhân bắt đầu lăn bánh. Giáo sư Bích Tâm, tôi và Trí lên xe của cậu Hải Minh. Bà Bích Tâm, má tôi và bà Huỳnh Lan Anh ngồi với Thái Tử Hà lam và Pha-ra-ma-Lả trên chiếc Rolls Royce, "con ma ánh bạc", với bác tài Đinh Văn Phối nơi ghế lái. Cái mũ kết, viền vàng lưỡi trai bóng loáng, vải mũ màu trắng mới tinh. Chưa kể đến bộ đồ lớn của bác, sơ mi cổ cồn trắng, cà vạt màu tím sậm. Trông bác Phối như trẻ ra được mười tuổi.
Vừa ngồi yên chỗ tại băng sau với Trí, tay tôi đưa về phía sau, chợt quơ đụng một gói bọc giấy bạc: ôi chà!... Chiếc bình bông tí con bằng đồng của má Trí tôi đã dùng để điệu mãnh hổ Kha Bỉ ly sơn... Mới bữa nào đây mà tôi tưởng chừng như đã lâu lắm rồi vậy.
Ngọc Báu Ngai Vàng Ngọc Báu Ngai Vàng - Nam Quân Ngọc Báu Ngai Vàng