Khi học trò đã sẵn sàng, thầy giáo sẽ xuất hiện.

Ngạn ngữ cổ Trung Hoa

 
 
 
 
 
Tác giả: Điên Phong
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 443
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1825 / 28
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 386: Từ Thiên Đường Đến Địa Ngục (2)
iện giờ ba cỗ thế lực tập hợp bên ngoài thành Hàng Châu, chỉ còn chờ đêm Xuống là động thủ, như thế nào Đái Hồ còn chạy đến Vân Nam? ( Côn Minh là thủ phủ tỉnh Vân Nam)
Tuy rằng trong lòng khiếp sợ, bất quá Đái Kình vẫn cật lực khống chế được tâm tình của mình, cẩn thận suy nghĩ một phen, lại phát hiện điều Lý Dật nói cũng không phải là không có khả năng!
Dù sao, Đái Hồ cùng Đái Minh Hải có ở lại Hàng Châu cũng vô lực Xoay chuyển càn khôn, Hàng Châu sẽ bị công phá đã chắc như đinh đóng thuyền!
Dưới loại tình huống này, Đái Hồ dẫn người đi trốn là quá hợp lý rồi. Nhưng Đái Kình không hiểu, Đái Hồ dẫn người đến địa bàn của hắn để làm cái gì?
Còn nữa, Vân Nam chính là địa bàn của hắn, thế mà bản thân hắn cư nhiên không hề biết chút tin tức gì, như thế nào Lý Dật lại biết được đây?
“Ngươi muốn biết vì sao, đang trong thời điểm mấu chốt mà Đái Hồ lại chạy đến nơi này không?” Lý Dật tùy tiện dựa lưng vào ghế sa-lon, thản nhiên phun ra một cụm khói trắng, bình tĩnh nhìn Đái Kình nói: “Kì thật, cái vấn đề này cũng không khó lý giải, Hàng Châu đã sắp bị công phá, điểm này tất cả mọi người đều phi thường rõ ràng! Hiện giờ Đái Hồ không còn nơi bấu víu, cho nên mới chạy đến tìm ngươi.”
"Hắn tìm ta làm gì?" Đái Kình cố gắng biểu hiện ra một bộ dạng tức giận: “Ta và hắn đã ân đoạn nghĩạ tuyệt rồi cơ mà!”
“Vậy sao?” Lý Dật cười híp mắt nhìn Đái Kình.
Đái Kình theo bản năng cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt của Lý Dật. “Mục đích của Đái Hồ chính là muốn thu hồi Địa Tự Đầu, sau đó cùng ta quyết chiến Sống mái một trận!” Lý Dật không vòng vo nhiều, gọn gàng nói: “Nếu như không có bất ngờ gì Xảy ra, trước tiên hắn sẽ nhẹ nhàng khuyên giải ngươi! Nếu ngươi không bị hắn cảm động hoặc thuyết phục, vậy thì Đái Hồ liền chuyển sang biện pháp cứng rắn, tuy rằng ngươi khống chế Địa Tự Đầu nhiều năm qua, một mình nắm giữ đường dây buôn thuốc phiện, cũng không quá mức ỷ lại vào mạng lưới quan hệ của Đái Hồ!”
“Nhưng, ngươi cũng đừng quên! Mạng lưới quan hệ của ngươi đều là do Đái Hồ cấp cho, nếu hắn muốn cướp về cũng chẳng khó khăn bao nhiêu. Về phần đám thủ hạ tâm phúc mà ngươi bồi dưỡng, ngươi cho rằng lấy thủ đoạn của Đái Hồ mà còn sợ không chế phục nổi đám người kia hay sao?” Lý Dật nói dứt lời, liền dập tắt điếu thuốc, im lặng chờ đợi câu trả lời thuyết phục của Đái Kình.
Đái Kình sắc mặt tái nhợt, đôi con ngươi trong mắt chuyển động liên tục.
Thật lâu sau, Đái Kình thở dài, vô lực nói: “Mặc kệ như thế nào, ta sẽ tuân thủ lời hứa của chúng ta, nếu hắn đến Côn Minh, ta sẽ không tham dự vào chuyện của hắn.”
“Ta nói rồi....Ta sẽ khiến cho hắn chỉ còn hai bàn tay trắng mà thôi.” Lý Dật thản nhiên nói.
Đái Kình sắc mặt khó coi: “Bây giờ hắn đã hai bàn tay trắng rồi.”
“Ngươi sai rồi!” Lý Dật mỉm cười lắc đầu: “Hắn vẫn còn có ngươi...À không....Chính Xác hơn là hắn hy vọng Địa Tự Đầu đang nắm trong tay của ngươi.”
Đái Kình chấn động thân mình, tựa hồ đã nghĩ ra Lý Dật muốn làm cái gì rồi.
Dưới ánh mắt hoảng sợ của Đái Kình, Lý Dật nở nụ cười, cười đến dị thường vui vẻ: “Ta sẽ khiến cho hắn tuyệt vọng triệt để!”
Tuyệt vọng triệt để!!!
Bốn chữ này giống như âm ma vang lên từ dưới địa ngục, trùng kích vào trong nội tâm của Đái Kình, hắn không khỏi vội vàng đứng bật dậy.
Đái Kình thần tình hoảng sợ nhìn Lý Dật, giờ khắc này nụ cười của Lý Dật rơi vào trong mắt hắn, lại giống như Cửu U Minh Vương đang tươi cười, để cho hắn toàn thân ớn lạnh!
Mười phút sau, Đái Kình mồ hôi đầm đìa, ngắn ngủi mười phút trôi qua đối với hắn lại giống như mười mấy thế kỷ. Cuối cùng, hắn gian nan gật đầu, dùng ngữ khí khàn khàn nói: “Ta biết phải làm như thế nào rồi.”
Đúng theo như dự tính của Lý Dật, khoảng gần năm mươi phút sau, Đái Hồ mang theo Đái Minh Hải bất thình lình Xuất hiện.
Tất cả đều nằm ngoài dự liệu của Đái Hồ chính là, Đái Kình thực phối hợp, mời bọn hắn tiến vào bên trong biệt thự.
có lẽ hành vi của Đái Kình rất bình thường, nên Đái Hồ cũng buông lỏng cảnh giác, hắn chỉ mang theo Đái Minh Hải cùng một người đàn ông trung niên tiến nhập biệt thự mà thôi.
Người này đối với Đái Kình cũng không phải Xa lạ gì, Võ Hầu, cận vệ riêng của Đái Hồ. Nhiều người cho rằng, Trịnh Thiết Quân tuy đoạt được danh hiệu Chiến Thần, nhưng trên thực tế cũng không phải là đối thủ của Võ Hầu.
“Cha” Vừa trống thấy Đái Hồ, Đái Kình vẻ mặt phức tạp nói.
Chứng kiến biểu tình phức tạp trên mặt Đái Kình, Đái Hồ lại không hề cảm thấy ngoài ý muốn chút nào.
“Kình nhi, mọi chuyện đã trở thành quá khứ, chuyện quá khứ chúng ta cũng không cần phải nói đến nữa." Đái Hồ đi tới bên người Đái Kình, đặt hai tay lên trên bả vai của hắn, thâm tình thấm thía nói: “Ta biết con lo lắng cái tên nghiệt chủng Lý Dật kia sẽ tiêu diệt Đái gia chúng ta....Nhưng yên tâm, nếu ta đã đến rồi, vậy thì tuyệt đối sẽ không để yên cho hắn làm xằng làm bậy.”
“Đúng vậy, chú em ạ! Cha đã lên kế hoạch cả rồi, chúng ta vẫn còn Địa Tự Đầu, Lý Dật đừng hòng tiêu diệt được Đái gia.” Đái Minh Hải đứng ở một bên hát đệm
“Đái lão gia tử, một năm qua không gặp rồi nhỉ!” Đúng lúc này, một giọng nói từ trên phía cầu thang vọng Xuống.
Thanh âm vừa vang lên, Đái Hồ cùng Đái Minh Hải đều ngẩn người ra. Còn Võ Hầu lại theo bản năng đặt tay ở bên hông, có vẻ như muốn rút súng!
Nhưng mà có một người còn nhanh hơn hắn!
“Phanh!” Đi theo phía sau Lý Dật, Anh Hoa không chút do dự bóp cò. Một súng bạo đầu!
Bàn tay của Võ Hầu vừa mới chạm vào khẩu súng giấu ở bên hông, nhưng cả đời này hắn sẽ không còn cơ hội nào để bạt súng ra nữa, thân mình hắn chậm rãi đổ gục Xuống dưới sàn nhà, máu tươi từ miệng vết thương ở trên mi tâm tuôn ra Xối Xả. Bất thình lình Xảy ra tình huống này, làm cho Đái Hồ cùng Đái Minh Hải hoàn toàn sững sờ! Bọn hắn trợn trừng hai mắt, tựa hồ không dám tin tất cả chuyện này đều là sự thật.
Bọn hắn thật không ngờ, Lý Dật sẽ Xuất hiện ở bên trong biệt thự! Bọn hắn càng không nghĩ đến, biểu hiện lúc trước của Đái Kình có chăng chỉ là giả tạo!
Đái Kình liên thủ cùng Lý Dật, muốn trừ khử bọn hắn!!!
Ngay cả Đái Hồ có được năng lực khống chế tâm tình phi thường Xuất sắc, nhưng hắn vẫn như cũ, không thể thừa nhận cái loại đả kích chuẩn bị thành công rồi lại lâm vào tuyệt vọng này. Như thế cũng chẳng khác nào đang ở thiên đường tươi sáng, bỗng nhiên bị rơi Xuống địa ngục tối tăm!!!
Hắn không cam lòng quay đầu lại, nhìn về phía Ðái Kình! Thế nhưng cái khuôn mặt kia trông thực lạnh lùng....Trên mặt Xem ra không hề dao động một chút tình cảm sắc thái nào. Giờ khắc này, Ðái Kình liền giống như một cái Xác sống không hồn.
"Ngươi....ngươi....” Ðái Hồ cố gắng mở miệng, cố gắng chất vấn thằng con trai của mình.
“Phanh!” Trả lời hắn là một viên đạn!
Tiếng súng vang lên, đùi phải Ðái Hồ trúng đạn, trực tiếp ngã khụy Xuống sàn nhà.
“Lý tiên sinh nói, muốn ông sống không bằng chết.” Cuối cùng Ðái Kình mở miệng, nhưng thanh âm lạnh lũng, không hề có bất luận một tia cảm tình nào.
“Đái Kình, cái thằng súc sinh này!!!” Bỗng nhiên Đái Minh Hải phục hồi lại tinh thần từ trong nổi khiếp sợ, hắn điên cuồng phóng tới phía Ðái Kình.
“Phanh!”
Lại một tiếng súng nữa vang lên, mắt cá chân của Đái Minh Hải trúng đạn, té ngữa ở trên nền nhà.
Chậm rãi, chậm rãi....Đái Kình đi tới bên người Đái Minh Hải. hắn bước đi thực chậm, tựa hồ mỗi bước chân đều cực kì hao phí tinh lực của hắn.
Lúc này, Ðái Minh Hải không hề tỏ vẻ sợ hãi, có lẽ cho đến thời khắc này, hắn đã không còn biết sợ hãi là như thế nào nữa. Chỉ thấy hắn cố gắng kiềm chế còn đau nhức truyền đến từ bàn chân, chỉ tay thẳng vào mặt Đái Kình mắng: "Đái Kình, ngươi là tên súc sinh trời đánh thánh đâm! Coi như lão tử có biến thành quỷ cũng sẽ không bao giờ bỏ qua cho ngươi!!! Ngươi nổ súng đi, nổ súng đi ah!"
Ðái Kình bước tới bên người Ðái Minh Hải, vung mạnh chân lên một cước đá Ðái Minh Hải ngã sống soài ở trên nền nhà. Theo sau, hắn hung hăng dẫm lên khuôn mặt của Đái Minh Hải.
"Ðúng vậy, ta chính là cẩu tạp chủng ah! Chúng ta cùng một cha mẹ thân sinh, tại sao ngươi là người, còn ta chỉ là một tên tạp chủng hả?" Bỗng nhiên khuôn mặt của Ðái Kình hoàn toàn trở nên vặn vẹo, trong giọng nói cũng tràn ngập một cỗ oán khí: "Nếu không thi vì cái gì mà từ bé đến lớn, ngươi đều có được mọi thứ còn ta thì không đây?"
Đái Minh Hải không thể mở miệng, chỉ có thể gầm gừ những thanh âm mơ hồ không rõ.
"Bởi vì ta chỉ là một đứa tạp chủng mà thôi! Ha ha ha....." Ðái Kình cuồng tiếu, trong lúc cười, hắn bóp cò súng.
Một súng bạo đầu, Ðái Minh Hải tắt thở ngay tại chỗ!
Ở bên cạnh, Ðái Hồ chứng kiến tất cả những chuyện này, hắn chỉ cảm thấy giống như có một chiếc búa tạ hung hăng nện trúng ngực mình.
“Oa” Thân hình của Ðái Hồ cong lên như con tôm khô, hắn phun ra một búng máu tươi, máu tươi nhuộm ướt mãnh áo trước ngực.
“Nghịch tử!” Ðái Hồ mạnh mẽ ngẩng đầu, ngữa mặt lên trời giận dữ gầm rống: “Chẳng lẽ mày nghĩ rằng, mày phản bội lại tao thì có thể sống sót được sao?”
“Phản bội???” Ðái Kình cư nhiên lại nở nụ cười, cười trông dị thường cổ quái: “Tôi có không?”
Tôi có không? Ba chữ này bỗng dưng làm cho Ðái Hồ ngậm miệng lại. Tựa như ba chữ này, khiến cho toàn bộ tức giận ở trong lòng hắn, nháy mắt bay vút lên chín tầng mây.
“Phải tôi! ở trong mắt ông, thì tôi là kẻ phản bội mới đúng nhỉ? Thế nhưng, ông đã từng nghĩ qua Xem cảm nhận của tôi như thế nào hay không?” Ðái Kình tiếp tục cuồng tiếu: “Không có! Từ trước đến nay, ông không hề nghĩ qua cảm nhận của tôi như thế nào! Trong mắt ông chỉ có cái tên phế vật Đái Minh Hải kia thôi, thậm chí một đứa phế vật ở trong mắt ông lại trở thành thông minh tuyệt đỉnh. Thực đáng tiếc ah! Ông đã nhìn lầm rồi, bởi vì ông bất công, bởi vì ông mù quáng, nên hiện giờ ông mới mất hết tất Cả..."
Lúc này đây, Ðái Hồ không có phản bác, hắn giống như đã tiêu hồn lạc phách, hai mắt trống rỗng vô thần, ngơ ngác nhìn lên trần nhà, im lặng không hề nhúc nhích.
“Nhưng mà, các ngươi vẫn hạnh phúc hơn so với ta, ít nhất các ngươi còn có cơ hội lựa chọn, riêng ta lại không! Ta không có ah! Ta không cam lòng, tuyệt không cam lòng ah!!!” Ðái Kình giống như đã hoàn toàn chìm trong cơn mê, hắn ngữa mặt lên trời giận dữ rống lớn.
Ngay sau đó, hắn quyết đoán bóp cổ!
“Phanh!” Súng nổ, người đổ.
Máu tươi nóng bỏng chảy ra từ trên ngực Ðái Hồ, thân thể của hắn cuộn tròn thành một đoạn, khẽ khàng run rẫy lên từng chập. Trước kia, hắn chưa từng nghĩ, bản thân mình sẽ chết theo cách này.
Phải, chưa từng nghĨ.....Hắn...chậm rãi nhắm mắt, chính là đôi lông mày bạc trắng lại gắt gao buộc chặt vào nhau.
Dường như, cho đến chết, hắn cũng không thể chấp nhận cái sự thật phủ phàng này!
Một giọt lệ trong suốt trào ra từ vành mắt Ðái Kình, lướt trên khuôn mặt sầu khổ kia, nhưng hắn không có lau đi mà Xoay người nhìn Lý Dật.
“Lý Dật, ta biết, có lẽ hiện tại ngươi sẽ không giết ta. Nhưng nếu có thời cơ, ngươi vẫn sẽ giết ta.” Giờ khắc này, bỗng nhiên Ðái Kình lại khôi phục bình tĩnh: “Đổi lại, ta cũng phải làm như vậy.”
Lý Dật trầm mặc.
“Hiện giờ ta chẳng còn muốn làm đại ca của Địa Tự Đầu nữa, cũng không cần cái thứ gọi là ông trùm buôn thuốc phiện kia! Ta sẽ tự kết liễu cuộc đời mình!” Ðái Kình thẫn thờ nói.
Đái Kình nói lời này, khiến cho Lý Dật phải nhíu mày.
“Nhưng ta cầu khẩn ngươi, hãy tha cho vợ con ta một con đường sống.” Ðái Kình dứt lời, liền dùng một loại ánh mắt van Xin nhìn Lý Dật: “Được chứ?”
Được chứ? Hai chữ này lơ đãng khiến cho Lý Dật Xung động mãnh liệt, diễn cảm trên mặt cũng tùy thời biến đổi.
Ba mươi giây sau, nét dị thường trên mặt Lý Dật tiêu thất, cướp lấy chính là vẻ lạnh lùng vốn có, hắn mở miệng, thanh âm rất nhẹ cũng rất vô tình: “Không được.”
“Bởi vì mỗi một trò chơi đều có quy tắc nhất định.” Nói Xong, Lý Dật Xoay người rời đi.
“Phanh!” Phía sau vang lên tiếng súng.
Lý Dật không quay đầu nhìn lại, mà tự hỏi với lòng mình: “Trước kia, nếu như lọt vào vòng truy sát của Ðái gia và Tiêu Thanh Sơn, nếu mình cầu khẩn bọn hắn buông tha, bọn hắn sẽ buông tha sao?”
Sẽ không!!! Trong thế giới hắc ám không bao giờ có hai chữ buông tha.
Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải) Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải) - Điên Phong