I find television to be very educating. Every time somebody turns on the set, I go in the other room and read a book.

Groucho Marx

 
 
 
 
 
Tác giả: Điên Phong
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 443
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1825 / 28
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 151: ngươi Chết Trước Ta (2)
ắn theo đuổi Mộ Dung Tuyết cũng mất một đoạn thời gian lâu rồi, nhưng cho đến bây giờ nàng đối với hắn đều hòa hoãn. Hiện tại thầm nghĩ, nàng đem lần đầu tiên quý giá dâng hiến cho Lý Dật, cả người Tiêu Cường như muốn phát cơn điên!
Đối với hắn mà nói, sau khi Lý Dật bước chân vào Tiêu gia liền cướp đoạt đi của hắn rất nhiều thứ, hắn quả thực hận Lý Dật tận đến xương tủy.
Đồng thời hắn cũng hận Mộ Dung Tuyết, hắn hận không thể thâu nàng vào trong tay.
Nhưng hắn không dám, bởi thân phận hiện giờ của Mộ Dung Tuyết, không phải hắn có thể tùy tiện động thủ.
Chứng kiến thủ hạ sau lưng Tiêu Cường đi ra bên ngoài thông tri cho những người khác, Mộ Dung Tuyết biến sắc nói: “Tiêu Cường, nếu anh và người của anh không rời đi, tôi sẽ báo cảnh sát.”
“Báo cảnh sát càng tốt! Tôi thực muốn nhìn xem, thủ phạm đang bị cảnh sát truy nã, sẽ có kết cục như thế nào?” Tiêu Cường vẻ mặt cười lạnh.
Ngày hôm qua, Lý Dật kể cho nàng nghe chuyện đã trải qua, tự nhiên nàng thấu hiểu ý tứ trong lời nói của Tiêu Cường. Nếu như Lý Dật bị cảnh sát bắt được, tuyệt đối chỉ có một con đường chết!
Mặc dù trong lòng nóng như lửa đốt, thế nhưng Mộ Dung Tuyết lại không có nửa điểm biện pháp ngăn cản Tiêu Cường.
“Tiêu Cường, chỉ cần anh buông tha cho hắn, tôi sẽ đáp ứng sống cùng với anh!” Mộ Dung Tuyết cắn răng nói, diễn cảm thập phần kiên định.
“Ha ha! Cuối cùng phải thừa nhận hắn ở trên tầng sao?” Tiêu Cường cười ha hả nói: “Cô vì hắn mà cam tâm bán rẻ bản thân, phần nhân tình này thật đúng là cảm động!”
Nói đến đây, trong con ngươi của Tiêu Cường lóe ra một đạo sát khí phẫn nộ: “Mộ Dung Tuyết, tôi nói cho cô biết, Tiêu Cường tôi không phải cái hạng đầu đường xó chợ! Tôi không cần cô bố thí tình cảm lẫn thú vui xác thịt, còn nữa, quên nói cho cô biết, đối với loại tàn hoa bại liễu Tiêu Cường này không có….hứng thú!”
Dứt lời, Tiêu Cường hung hăng thở ra một ngụm nộ khí, rống lớn tiếng: “Lý Dật, nếu còn là nam nhân thì lăn xuống cho lão tử, dựa vào nữ nhân thì tính toán bổn sự cái chó má gì! Không phải ngươi cũng muốn giết ta sao? Tới đây mau lên…!”
“Ta nói thật cho ngươi biết, hành vi lúc trước của Đái Nhạc đều là do ta bố trí, chính ta xúi giục Đái Nhạc đi làm như vậy! Ta đoán rằng ngươi sẽ giết chết hắn, ngươi có hạ tràng ngày hôm nay đều do một tay ta dựng lên, ngươi thật không ngờ nhỉ? Không phải ngươi rất lợi hại sao? Xuống đi, xuống dưới này giết ta báo thù đi!” Giờ khắc này, Tiêu Cường hoàn toàn giống như một đầu sư tử đang nổi giận, thanh âm gào thét vang vọng trong khắp căn nhà.
Phía sau lưng Tiêu Cường, ba tên thủ hạ chứng kiến hắn phát nộ, đồng loạt rút súng giấu ở bên hông ra, chĩa họng súng nhắm vào cầu thang, biểu tình trên khuôn mặt thập phần ngưng trọng. Bọn chúng đều là thủ hạ được Tiêu Cường mang theo từ Thượng Hải, tự nhiên rõ ràng bản lĩnh của Lý Dật.
Thấy Lý Dật không có ý xuống dưới, Tiêu Cường âm dương bát quái nói: “Lý Dật, ta biết ngươi có thể nghe được lời của ta. Cho ngươi đúng ba phút đồng hồ, nếu không tự mình lăn xuống đây, ta sẽ để đám thủ hạ luân phiên cưỡng bức Mộ Dung Tuyết! Mặc dù Tiêu Cường này không hứng thú với tàn hoa bại liễu, nhưng thủ hạ của ta lại không quan tâm đến chuyện đó đâu.”
Tiêu Cường vừa thốt ra câu nói kia, tức thì Mộ Dung Tuyết sắc mặt trắng bệch như tờ, vươn ngón tay run run chỉ vào Tiêu Cường: “Ngươi….ngươi thật hèn hạ!”
“Đê tiện chính là giấy thông hành của sự thành công.” Tiêu Cường khinh thường nhìn Mộ Dung Tuyết, cười lạnh nói: “Mặt khác, tôi còn phải cám ơn cô! Cám ơn cô đã vùi dập chút tình yêu còn sót lại ở trong lòng của tôi. Đối với tình cảm tôi không ham muốn nữa, thì tôi sẽ có được những thứ vô giá hơn nhiều.”
“Tiêu Cường, ân oán giữa ta và ngươi, không cần phải liên lụy đến nàng.” Thanh âm của Lý Dật từ trên cầu thang vọng xuống, lập tức một đạo thân ảnh xuất hiện ở giữa cầu thang.
Chứng kiến Lý Dật xuất hiện ở cầu thang, đồng tử của Mộ Dung Tuyết đột nhiên mở lớn, trên khuôn mặt tràn ngập biểu tình lo lắng, miệng mấp máy như muốn nói gì đó nhưng có thể nàng quá mức khẩn trương, nên một chữ cũng không nói nên lời.
Lý Dật thâm ý liếc mắt nhìn Mộ Dung Tuyết một cái, tiếp theo chuyển dời mục quang hướng về phía Tiêu Cường.
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lý Dật, Tiêu Cường cùng ba tên thủ hạ cư nhiên đều có chút khẩn trương, thậm chí, tựu ngay cả Tiêu Cường cũng bạt súng của mình ra, đồng thời không khỏi âm thầm hối hận, sao không chờ những người khác tiến vào, rồi mới bức Lý Dật hiện thân.
“Giơ hai tay lên đầu, tốt nhất ngươi đừng có hành động thiếu suy nghĩ.” Tiêu Cường lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lý Dật, không chút nào che giấu sát khí trong đôi con ngươi.
Mà ba tên thủ hạ của Tiêu Cường đang ngưng trọng, đem họng súng nhắm ngay Lý Dật. Nhìn bộ dạng giống như, nếu Lý Dật có bất kỳ hành động thiếu suy nghĩ nào, liền nổ súng tức thì.
Lý Dật làm theo Tiêu Cường nói, chậm rãi đưa hai tay lên đầu, sau đó bước xuống dưới cầu thang.
“Đứng im ở đó, không nên cử động!” Tiêu Cường trầm giọng quát.
Lý Dật khinh thường cười, nói: “Tiêu Cường, trên người của ta không mang theo súng, nhưng ngươi hoảng sợ đến mức như vậy, chỉ bằng phần đảm lượng này, ngươi đấu với ta như thế nào đây?”
“Cường ca, trên người hắn quả thật không có súng.” Sau lưng Tiêu Cường, một tên thủ hạ nhẹ giọng nói.
Nghe thủ hạ nhắc nhở, thần kinh Tiêu Cường thả lỏng hơn một chút, chỉ thấy hắn cười lạnh nói: “Một người đã chết như ngươi, có tư cách cùng ta đấu sao?”
Đợi khi Tiêu Cường nói dứt lời, thì Lý Dật cũng nhẹ nhàng bước xuống cầu thang, cùng lúc đó, đám người ở bên ngoài cũng đang chạy tới phòng khách.
“Bởi vì ta…..” Lý Dật nói được nửa câu, đột nhiên cả người nhảy dựng lên bổ nhào đến phía trước, thân hình còn ở trên không trung mà vẫn chớp động cổ tay ba lần!
“Sưu sưu sưu!”
“Phanh!”
Thanh âm sắc bén xé gió vang lên, ba đạo bạch quang chớp nhoáng, nhất thời trên cổ họng của ba tên thủ hạ đứng cạnh Tiêu Cường liền xuất hiện một lỗ thủng màu đỏ, máu tươi nóng bỏng theo lỗ thủng trào ra. Thậm chí bọn chúng còn chưa kịp kêu thảm, đã trực tiếp đổ gục trên mặt đất.
Mà ở cùng một thời gian, viên đạn Tiêu Cường bắn ra sượt qua mép giày của Lý Dật, dội lên vách tường phía sau, liên tục khúc xạ thêm hai lần nữa, rồi như thế nào lại bắn ngược trở về cánh tay của Tiêu Cường.
Trên khuôn mặt Tiêu Cường lộ ra biểu tình thống khổ, bàn tay cầm súng vô thức thức buông ra.
Lúc này, hai chân Lý Dật đã chạm đất, mắt thấy Tiêu Cường vô tình buông súng, nguyên tại chỗ phát lực, cả người nhảy dựng lên, giống như mãnh hổ vồ mồi đánh về phía Tiêu Cường!
Chứng kiến hành động của Lý Dật, Tiêu Cường sắc mặt đại biến, theo bản năng thoái lui ra phía sau!
Nhưng tốc độ của Lý Dật quá nhanh, nhanh đến mức làm cho Tiêu Cường không có cơ hội trốn thoát.
Tiêu Cường còn chưa kịp làm ra động tác né tránh, trực tiếp bị Lý Dật đá té ngửa trên mặt đất, hữu thủ hóa thành trảo, gắt gao nắm chặt ở cổ họng Tiêu Cường.
“Tốt nhất các ngươi không nên manh động, nếu không ta sẽ bóp nát yết hầu của hắn.” Lý Dật một tay bóp cổ Tiêu Cường, biểu tình lạnh lùng hướng đám người đang chạy vào nói.
Vốn Tiêu Cường tưởng rằng có thể nắm chắc khống chế được Lý Dật, nhưng thật không ngờ sự tình lại phát triển đến mức này. Nhớ tới lúc trước Lý Dật ở trên lôi đài tựa như ác ma kết thúc mạng sống của Điền Đằng Cương, một nỗi sợ hãi không hiểu bao bọc quanh trái tim của hắn, chậm rãi hướng bốn phía trong cơ thể lan tràn.
“Các ngươi không được cử động.” Cơ hồ theo bản năng, Tiêu Cường cũng nói ra một câu như vậy, thanh âm có chút run rẩy.
“Cho các ngươi ba giây đồng hồ, lập tức cút hết ra bên ngoài!” Lý Dật xảo diệu dùng chính câu nói Tiêu Cường đã bức mình hiện thân, đồng thời tăng thêm lực đạo ở cánh tay, sắc mặt Tiêu Cường tức thì biến đổi.
Đám thủ hạ của Tiêu Cường chứng kiến khuôn mặt kia tái nhợt, không đợi chủ nhân phân phó, lập tức thoái lui ra bên ngoài.
Thấy đám thủ hạ của mình chấp nhận thoái lui, Tiêu Cường thoáng nhẹ nhàng thở ra, đồng thời cũng bình tĩnh hơn rất nhiều: “Nếu giết ta, ngươi không thể sống tiếp được!”
“Cho dù chết, cũng là ngươi chết trước ta mà.” Lý Dật cười lạnh một tiếng, sau đó nhìn về phía Mộ Dung Tuyết nói: “Tiểu Tuyết, không sao nữa rồi, em lên trên tầng đi. Hiện giờ, em có thể báo cảnh sát, nói rằng trong biệt thự của em đã xảy ra án mạng.”
Nghe Lý Dật phân phó, Mộ Dung Tuyết chậm rãi từ trên ghế sofa đứng lên. Tuy nhiên sắc mặt tái nhợt, thân hình cũng không tự chủ được run lập cập, nhất là khi chứng kiến ba cái xác dưới sàn nhà, thiếu chút nữa đã muốn hôn mê bất tỉnh.
“Tiểu Tuyết, không phải sợ, lên tầng gọi điện thoại. Nói chuyện điện thoại xong thì thông báo cho anh một tiếng.” Nhìn biểu tình hoảng sợ của Mộ Dung Tuyết, Lý Dật mở miệng an ủi. Nhưng lực đạo trên cánh tay không giảm bớt đi chút nào, Tiêu Cường căn bản không thể phản kháng.
Nhìn nét mặt kiên định của Lý Dật, Mộ Dung Tuyết hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn bước lên tầng.
Tối hôm qua cùng Lý Dật điên cuồng một đêm, vừa rồi lại bị chấn kinh, nên hai chân Mộ Dung Tuyết mềm nhũn, bước lên cầu thang thân hình chao đảo ngả nghiêng, làm cho người ta nghĩ tùy thời nàng đều có thể ngã nhào.
Lý Dật tuy cũng lo lắng, nhưng tình huống lúc này phi thường đặc biệt, hắn đành phải mặc kệ nàng tự thân vận động.
Đại khái một phút đồng hồ sau, Mộ Dung Tuyết nói chuyện điện thoại xong, bước tới cửa cầu thang, vẻ mặt lo âu nhìn Lý Dật: “Em gọi điện xong rồi.”
Mặc dù chỉ nói thế thôi….Trên thực tế điều nàng muốn hỏi Lý Dật nhất, chính là kế tiếp hắn muốn làm chuyện gì!
Lý Dật không trả lời, mà thâm tình liếc mắt nhìn Mộ Dung Tuyết một cái, sau đó mang theo Tiêu Cường đi ra ngoài.
“Ngươi báo cảnh sát thì sao, ngươi nhất định phải chết thôi! Cảnh sát ở Hongkong lợi hại hơn đại lục nhiều!” Tiêu Cường một bên nói, một bên đưa mắt ra hiệu cho đám thủ hạ.
Lý Dật cười lạnh: “Tốt nhất ngươi thu hồi cái chiêu đánh lạc hướng đó đi, nếu muốn giữ mạng thì ngoan ngoãn hợp tác. Ta cam đoan ngươi có thể chết trước bản thân ta.”
Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải) Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải) - Điên Phong