Hoài nghi là một tên phản bội, bởi nó khiến bạn sợ hãi không dám liều mình, vì thế bạn đánh mất cơ may thành công của mình.

William Shakespeare

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 2672
Phí download: 35 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 16278 / 486
Cập nhật: 2015-10-29 03:32:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 590: Mai Phục Quái Dị?
ù vù vù...Đám cao thủ giống như thủy triều cấp tốc đuổi theo ba người. Chẳng mấy chốc, toàn bộ khu rừng đã trở lại yên tĩnh.
Thật lâu sau, từ bốn phương tám hướng, đều có bóng người lộ diện.
Mộng Lạc, Đồ Thiên Hào, Âu Độc Tiếu, Điền Bất Hối!
"Hẳn là đi về phía bắc!" Trong mắt Điền Bất Hối chớp động hàn quang: "Ngạo Tà Vân quả nhiên tâm tư nhạy bén, không ngờ lại sử dụng cách này."
Âu Độc Tiếu phất tay, vung ra một đám bạch vụ. Bạch vụ bắn tung ra, lập tức rơi xuống mặt đất, lại xuất hiện ba chỗ trống trên mặt đất.
"Vừa rồi bọn họ hẳn là ở nơi này. Lẽ ra với thương thế của bọn hắn, cũng không thể chống đỡ được bao lâu nữa. Nhưng vừa rồi, bọn hắn lại đột nhiên sinh long hoạt hổ. Ở chỗ này, nhất định đã xảy ra biến bố."
Âu Độc Tiếu nhìn ba chỗ trống không giữa màu trắng, bàn tay vừa lật, lại tung ra một đám hắc vụ đen như mực. Hắc vụ vừa gặp phải bạch vụ, liền biến thành vô sắc. Trên mặt đất, hiện lên từng điểm từng điểm máu tươi rõ ràng, lớn như đầu mũi kim, rơi trên mặt đất.
"Thì ra bọn họ dùng tinh huyết linh thú cửu cấp!" Âu Độc Tiếu thản nhiên nói.
Mấy người còn lại đều bị thủ đoạn xuất quỷ nhập thần của hắn khiến cho chấn kinh một chút. Lại một lần được kiến thức sự cường đại của Độc sát gia tộc.
Loại thủ đoạn điều tra thần kỳ này, bất kể là người nào, cũng không thể che giấu!
"Lần này, mấy người chúng ta liên thủ đuổi giết Ngạo Tà Vân, nếu như còn để hắn chạy thoát một mạng... thì thật đúng là chuyện cười cho thiên hạ." Mộng Lạc âm nhu mỉm cười.
"Đuổi theo!"
Đột nhiên, một thanh âm lạnh lẽo vang lên: "Nếu như các ngươi vẫn thả ngựa sau pháo (*), Ngạo Tà Vân vĩnh viễn không thể chết được."
(*)Ý nói việc xảy ra rồi mới hành động hoặc nói ra. Không có ý nghĩa gì cả.
Theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy một thân ảnh mặc hắc y che mặt, đứng trên ngọn cây, đón gió phiêu động. Đúng là thiếu niên Hắc Ma. Chỉ thấy hắn cười lạnh một tiếng, giống như hóa thành mây đen, đuổi về phương bắc.
"Hừ!" Bốn người cùng hừ một tiếng, nhưng cũng không dám thất lễ, cùng đứng dậy, đuổi về phương bắc....
"Vượt qua hạp cốc phía trước chính là Âm Phong sâm lâm rồi!" Cố Độc Hành mồ hôi túa ra như mưa, lưng đeo hai ngàn cân tinh thần thiết, thật đúng là thoải mái gì.
"Chúng ta có nên tìm Âu gia chơi đùa một chút không nhỉ?" Kỷ Mặc cùng La Khắc Địch có chút nóng lòng muốn thử.
"Ta không cho rằng dựa vào lực lượng của bảy người chúng ta hiện giờ, lại có thực lực và tư cách chính diện đối đầu với một đại thế gia!" Đổng Vô Thương hừ một tiếng, nói: "Nếu như hai người các ngươi ngứa tay, có thể cùng nhau tới, chúng ta sẽ không phụng bồi đâu."
Kỷ Mặc cùng La Khắc Địch đều le lưỡi.
"Không cần chúng ta tìm bọn hắn gây sự, chỉ sợ chính bọn hắn sẽ tìm chúng ta gây sự rồi." Cố Độc Hành bình tĩnh nói: "Âu gia tuyệt đối không dám bị động để chúng ta trả thù đâu."
"Không sai." Sở Dương tán thưởng gật đầu: "Chúng ta nhất định phải cẩn thận."
"Tất cả mọi người đều đề cao cảnh giác. Nhưng dọc đường đi, không ngờ lại dễ dàng vượt qua Âm Phong sâm lâm, không hề gặp một chút cản trở nào.
"Làm sao lại không có chút động tĩnh nào? Tính sao cũng phải mai phục một lần chứ? Âu gia không phải loại rùa đen như vậy chứ? Ngay cả mai phục cũng không dám?" La Khắc Địch vò đầu bứt tai, mọi người đã vượt qua Âm Phong sâm lâm, đi tới ngọn núi trước mặt. Trong khoảng thời gian này, La nhị thiếu gia cảm thấy thực lực mình tăng lên như diều gặp gió, đang muốn tìm cơ hội thử sức một phen.
"Haiz...." Sở Dương thở dài một tiếng, hung hăng trừng mắt lườm La Khắc Địch một cái: "Ta làm sao lại phát hiện ngươi chính là một con quạ đen siêu cấp nhỉ?"
Ngay khi La Khắc Địch vừa dứt lời, Sở Dương liền nhận được cảnh báo của kiếm linh: Trong ngọn núi phía trước, có rất nhiều địch nhân mai phục?
"Có mai phục!" Sở Dương mạnh mẽ dừng lại phía sau một cây cổ thụ, ngừng hô hấp: "Không chỉ có mai phục, mà còn có rất nhiều người?"
Mọi người cùng nhau trừng mắt nhìn La Khắc Địch một cái.
La Khắc Địch khóe mắt giật giật, có chút choáng váng. Không phải mình cường đại như thế chứ? Thuận miệng nói một câu, lại thật sự cầu được mai phục?
Đàm Đàm nhún vai, hếch lỗ mũi lên tận trời, nói: "Mấy con tôm tép vương tọa ngũ lục cấp các ngươi mau lui ra sau. Xem bổn đại gia một rắm thổi bay bọn chúng!"
Nếu như bây giờ không phải là thời khắc phi thường, thì chỉ một câu nói kia thôi, cũng đủ khiến Đàm Đàm bị quần ẩu một trận rồi!
"Đàm Đàm, Bất Thông, các ngươi một tổ, từ hướng kia đánh tới. Vô Thương Khắc Địch, hai người các ngươi từ hướng kia. Độc Hành Kỷ Mặc theo ta, chúng ta từ chính giữa tiếp cận. Chú ý, mai phục hẳn là ở cách đây hơn ba trăm trượng, sau khi áp sát, tự do tàn sát!"
Sở Dương hạ lệnh không chút do dự.
Nếu như là trước đó, Sở Dương sẽ nói: "Nghe hiệu lệnh của ta thống nhất hành động, vạn lần không được đả thảo kinh xà."
NHưng hiện giờ, Sở Dương chỉ có thể để các huynh đệ tự do hành động!
Hiện giờ đã đến thời điểm xây dựng chiến pháp riêng cho mỗi cá nhân rồi. Nếu như mình vẫn một mực ước thúc, chỉ có thể khiến cho các huynh đệ mất đi phong cách của bản thân!
Mất đi phong cách riêng, sẽ vĩnh viễn không bao giờ chống đỡ được một phương.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, ánh mắt mọi người không tiếng động cụp xuống. Sau đó Đàm Đàm cùng Nhuế Bất Thông liền giống như hai con báo săn, lao vụt về phương hướng kia.
Đổng Vô Thương cầm Mặc đao trong tay, Trường kiếm La Khắc Địch cũng ẩn hiện sau cánh tay, vô thanh vô tức biến mất.
Cố Độc Hành, Sở Dương Kỷ Mặc ba người cùng hành động. Sở Dương đi trước, Cố Độc Hành cùng Kỷ Mặc theo sau. Đi được mấy chục bước, Cố Độc Hành cùng Kỷ Mặc đều hoàn toàn sửng sốt.
Thân hình Sở Dương phía trước giống như đã biến thành một đám khói. Di chuyển trong rừng cây rậm rạp, nhưng từ đầu tới cuối, không hề phát ra nửa điểm thanh âm.
Tựa hồ thân hình lớn như vậy, ngay cả một cái lá cây cũng không đụng tới. Ừm, cho dù có đụng phải, phát ra thanh âm, cũng hoàn toàn không giống với thanh âm do thân thể va chạm. Hơn nữa, thanh âm sàn sạt rất nhỏ, tựa hồ có một con chim nhỏ đậu trên lá cây, níu lá cây xuống.
"Tiềm hành trong rừng rậm. Các ngươi phải nhớ kỹ: Thứ nhất, mỗi một cái cây đều có phương hướng sinh trưởng. Nếu không muốn bị người khác phát hiện, thì phải tùy thời mà chuyển mình, theo phương hướng cây sinh trưởng mà di chuyển." Sở Dương nói xong, bàn tay vô thanh vô tức lần lượt chém lên thân hai cây đại thụ bên cạnh.
Vụn gỗ tung bay.
"Các ngươi xem, cái cây này có vân gỗ nằm ngang, hơi chếch xuống dưới. Ngươi lại nhìn lá cây của nó, tuy rằng không giống nhau, nhưng bộ phận nối liền với cuống lá, lại nhất định là xiên ngang xuống phía dưới. Lá cây như vậy, nếu như các ngươi chạm tới từ bất cứ phương hướng nào, thanh âm phát ra đều rất lớn. Người giang hồ có kinh nghiệm, lập tức sẽ cảnh giác. Nhưng nếu như các ngươi di chuyển, chạm vào theo hướng nó sinh trưởng, thì thanh âm phát ra lại rất nhỏ."
"Còn gốc cây bên này, lại có chút xoắn ốc, lá cây như vậy thường thường đều chĩu xuống tương đối thấp, cho nên khi ta vượt qua một cái cây như vậy, sử dụng chính là kình đạo xoắn ốc."
Sở Dương giải thích từng điểm từng điểm một: "Mà loại hiện tượng này, từ trên vỏ cây là có thể dễ dàng nhìn ra."
Cố Độc Hành cùng Kỷ Mặc bước lên phía trước, vừa vẩn thận quan sát vừa gật đầu.
"Về phần dưới chân, không cần đề khí. Cũng phải chú ý hướng gió. Khi có gió, bụi cỏ sinh trưởng, tán cây đều cùng nghiêng về một phía. Nhìn hướng nghiêng là có thể đoán được hướng gió. Dựa theo hướng gió mà di chuyển, cho dù không cần đề khí, thanh âm phát ra cũng không lớn. Nếu như làm tốt, sẽ hoàn toàn không phát ra thanh âm."
Sở Dương tiếp tục tiến lên phía trước: "Ví dụ như thời điểm có ánh nắng, phải chú ý màu sắc trên y phục của mình cùng hình dạng lá cây phía sau và bóng râm của lá cây đối diện."
"Một khi địch nhân nhìn tới, đầu tiên phải lợi dụng những điều này, đứng ở vị trí thích hợp. Cho dù căn bản không hề che giấu, nhưng thân hình của ngươi cũng trộn lẫn với ánh sáng, và hóa thành một phần của cây cối, khiến cho địch nhân đối diện không thể phát hiện được ngươi!"
Nói xong, Sở Dương thực hiện một động tác, từ vị trí hiện tại nhanh chóng lay động thân hình, tới vị trí đối diện, mặc dù bị ánh nắng chiếu vào, nhưng Cố Độc Hành và Kỷ Mặc hai người không ngờ lại phát hiện, khi ánh mặt trời chiếu vào, dưới bóng ảnh loang lổ, hắc y của Sở Dương không ngờ lại giống như hóa thành một cây đại thụ, căn bản không thể phân biệt thật giả.
Mà ngay cả khuôn mặt, cũng bị bóng râm của lá cây che khuất, có sáng có tối, nếu như không phải biết Sở Dương nấp ở đó từ trước, căn bản không thể nào phát hiện.
"Thế nhân đều biết, buổi tối mới là thời khắc trộm đạo tốt nhất, nhưng ở trong hoàn cảnh núi rừng thế này, kỳ thật ban ngày có thái dương, mới là thởi điểm ẩn mình tốt nhất. Bởi vì ánh sáng của mặt trời, có thể biến bản thể bất cứ thứ gì thành một sự vật khác!"
Sở Dương thản nhiên nói: "Hiện giờ, hai người các ngươi đi theo ta. Ngay trong thời điểm địch nhân đang trợn mắt lên nhìn, chúng ta sẽ xông ra ngay trước mặt bọn hắn!"
Những lời này cũng không phải hùng hồn gì, nhưng khi truyền vào trong tay Cố Độc Hành và Kỷ Mặc, hai người bọn hắn đều cảm thấy nhiệt huyết toàn thân bắt đầu sôi trào!
Tựa hồ một cỗ sát khí khát máu, vì một câu nói đó mà mạnh mẽ bừng tỉnh!
"Đi!"
Ba thân ảnh, như tên rời cung!
Vượt qua khoảng cách trăm trượng, còn lại năm mươi trượng... Gần! Rất gần rồi...
"Năm mươi người!" Kiếm linh đã báo ra con số chuẩn xác.
Thân hình Sở Dương bị ánh nắng chiếu vào, phản xạ ra nhan sắc loang lổ, giống như một con thằn lằn khổng lồ, trèo lên đỉnh núi, tiếp cận địch nhân trong khoảng cách ba mươi trượng!
Cố Độc Hành cùng Kỷ Mặc đều theo kịp. Ba người tiến tới, đưa mắt nhìn sáng, đều cảm thấy kinh ngạc: Đây là chuyện gì?
Ba người quay sang nhìn nhau, đều cảm thấy không thể nào hiểu nổi!
Trong những người này, đại bộ phận là người của Âu gia. Điểm này xác thực không thể nghi ngờ! Cái loại khí tức âm hàn của Độc sát thế gia, người khác căn bản không bắt chước được.
Kiểu mai phục này cũng đích thân là mai phục, hơn nữa đội hình khá lớn!
Cứ như vậy liếc mắt nhìn quanh, Sở Dương bắt đầu cảm thấy khó giải quyết. Trong đó, ít nhất có mười lăm mười sáu vị vương tọa, còn có bốn người khí tức sâu không lường được...
"Mười sáu vị vương tọa, còn lại tất cả đều là cửu phẩm võ tôn! Còn có bốn vị hoàng cấp, hai người nhị phẩm, hai người tam phẩm." Kiếm linh thông báo rõ ràng.
Sở Dương tuyệt đối không kỳ quái, vì sao trong đó lại có bốn vị hoàng tọa.
Điều khiến hắn thật sự cảm thấy kinh ngạc chính là: Nếu như những người này mai phục mình, thì vì sao phương hướng canh chừng của bọn hắn lại ngược lại?
Đối diện với mặt Sở Dương, rõ ràng là một loạt lưng và mông....
Đám cao thủ mai phục này, cả đám đều quay đít nhìn về phía trước. Có mấy kẻ còn khí định thần nhàn, khoanh chân mà ngồi, nhưng đồng dạng cũng xoay lưng về phía đám người Sở Dương.
Đây gọi là mai phục? Sở Dương cảm thấy kinh ngạc rồi: Các ngươi tói giết chúng ta, lại quay cả mông về phía chúng ta... Lần đầu tiên nhìn thấy loại mai phục quái dị như vậy!
Mẹ nó, chẳng lẽ các ngươi định dùng rắm thối để ngạt chết chúng ta sao?
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Phong Lăng Thiên Hạ Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên