Meditation can help us embrace our worries, our fear, our anger; and that is very healing. We let our own natural capacity of healing do the work.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 791
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2806 / 69
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 574: Đủ Loại Gió Lớn Trước Cơn Giông Bão (p1)
ăng Tiêu hỏi ngược lại:
- Theo ý của tiên sinh thì nên làm như thế nào?
Tương Vân Sơn tự tin nói:
- Những gia tộc tới Nam Phương Liên Minh lần này cũng không nhiều, nhất là minh chủ Tôn Hạo Thiên trước khi đến cũng đã đưa thư tới, nói là đến để chúc mừng đại hôn của chủ công, theo Vân Sơn, việc đó không tốt được như vậy! Thực lực của chủ công sâu khó lường, chỉ sợ đã động đến sự kiêu ngạo vốn có của những người đó!
Tương Vân Sơn nói xong, cùng với Lăng Tiêu hai người cười rộ lên, sau đó còn nói thêm:
- Còn chuyện Tương Vân Bưu đến, cũng không nằm ngoài dự đoán của ta. Hắn trước giờ vẫn rất đa nghi, nếu không thể chính mắt nhìn thấy tân nương tử của ta có phải là Tuyết Ngọc hay không, hắn sẽ ngủ không yên!
Lăng Tiêu lúc này bỗng nhiên cười trêu ghẹo một câu:
- Nếu hắn nhìn thấy, sẽ càng ngủ không yên.
Tương Vân Sơn phát ra tiếng cười sang sảng, sau đó lại nói:
- Ở phía nam của liên minh, người đáng để ta chú ý nhất, tin rằng cũng chỉ có Diệp Thiên kia. Ý đồ của người này khi đến đây thật sự ta nhìn không thấu. Hơn nữa ta vẫn cảm thấy Diệp Thiên đột nhiên lên làm gia chủ của Diệp gia, trong đó dường như là có mưu mô gì. Tuy nhiên đấy chỉ là suy đoán của ta thôi, không có chứng cứ rõ ràng.
Lăng Tiêu gật gật đầu, hơi nhíu mày nói:
- Tên Diệp Thiên này ta đã giao thủ với hắn vài lần, cái làm cho ta có ấn tượng sâu sắc nhất chính là tốc độ gia tăng thực lực của người này cực nhanh! Hơn nữa trong mắt người này hoàn toàn không có sự cuồng vọng như của một vài con cháu quý tộc, mà là phong thái ngạo nghễ thật sự đối với thiên hạ vạn vật… …
- Thần chuyển thế?
Tương Vân Sơn có chút nhạy cảm lập tức nói, sau đó lại nói tiếp:
- Nếu nói như vậy, thật đúng là có khả năng này! Bởi vì Lam gia và Diệp gia vốn là thế gia, ta đã nghe Lam Thiên Mai nói qua, Diệp gia tuy cũng có cao thủ, nhưng tổng thể thực lực cũng không mạnh hơn Lam gia nhiều lắm. Qua hàng nghìn hàng vạn năm vẫn như vậy, cho nên Diệp gia đột nhiên lại xuất hiện một đệ tử cực kỳ xuất sắc như Diệp Thiên quả thật làm cho người ta có chút giật mình. Nếu nói Diệp gia đột nhiên có được một bí tịch công pháp gì đó thì cũng không đúng, bởi vì người xuất sắc chỉ có Diệp Thiên này, còn những người khác thì vẫn như vậy.
Lăng Tiêu gật đầu nói:
- Khi hắn giao chiến với ta cũng đã từng nói qua hắn là thần chuyển thế trong thần giới. Tuy nhiên việc này cũng không sao cả, mặc kệ ý đồ của hắn như thế nào ta cũng không sợ.
Sự tin tưởng của Tương Vân Sơn đối với Lăng Tiêu thậm chí còn lớn hơn sự tự tin của bản thân hắn, đối với lời nói của Lăng Tiêu vô cùng tin tưởng.
Tương Vân Sơn ngẫm nghĩ một chút, sau đó nói:
- Nếu thoạt nhìn bề ngoài, Nam Châu liên minh đang ở thế hạ phong. Hơn nữa hai bên lúc trước đã xảy ra một cuộc xung đột quy mô khá lớn.
Tương Vân Sơn nói tới đây nhìn Lăng Tiêu, vẻ mặt bội phục cười nói:
- Chủ công quả nhiên lợi hại, bế quan tu luyện mà có thể khiến cho hai bên bọn họ phát sinh xung đột kịch liệt.
Lăng Tiêu bật cười nói:
- Chuyện này không liền quan gì tới ta, lúc ấy ta cũng không nghĩ tới sẽ gây ra động tĩnh lớn như vậy.
Tương Vân Sơn thở dài một tiếng nói:
- Đúng vậy, hết thảy nguyên nhân của chuyện này là do lòng tham của con người. Nghe nói thanh niên mặc áo đen trầm mặc về cùng với chủ công kia là người của Ma Tộc?
Những người biết được thân phận của Kim Hổ có rất nhiều, cũng không hy vọng có thể giấu giếm được ai, vì thế Lăng Tiêu nói:
- Sự kiên nhẫn của ngươi còn hơn bọn Lam Hải rất nhiều, bọn họ đã sớm hỏi rồi.
Tương Vân Sơn xấu hổ đỏ mặt lên, sau đó nói:
- Thực ra ta sớm đã biết, tuy nhiên cũng muốn xác nhận một chút. Kim Hổ thoạt nhìn vô cùng dữ tợn, bình thường cũng không thể nào nói chuyện với người khác, cho nên mọi người đối với hắn đều có chút tò mò. Hơn nữa hắn thường xuyên cùng với sủng vật của chủ công… Tiểu Sửu ở cùng một chỗ… …
Khi nói ra hai chữ Tiểu Sửu này, Tương Vân Sơn hơi dừng lại một chút, trong lòng có chút thầm trách Lăng Tiêu đã đặt cho một con ma thú thần kỳ một cái tên tầm thường như vậy, thậm chí còn có chút hơi đùa cợt. Nếu không có các phu nhân của chủ công đều cùng làm chứng cho chuyện này, hắn thậm chí còn không thể tin được cái tên này là do Lăng Tiêu, một người hành xử già dặn, khí độ thiên thành nghĩ ra.
Lăng Tiêu gật đầu nói:
- Đúng vậy, Kim Hổ là một ma thú có huyết mạch hoàng gia của ma tộc, thực lực cũng rất không tồi, cũng có thể giúp đỡ chúng ta một tay.
Có thể khiến cho Lăng Tiêu khích lệ một câu thực lực không tồi thì chắc chắn không thể kém được. Tương Vân Sơn thầm nghĩ, sau đó còn nói:
- Lần này xem ra mâu thuẫn giữa Nam Châu Liên Minh và Nam Phương Liên Minh đã đến mức không thể dàn xếp được rồi. Tuy nhiên trước khi bọn họ đến nơi này dường như đã ngầm thoả hiệp, đến bây giờ cũng chưa có phát sinh xung đột gì, chẳng lẽ… họ muốn chủ công làm người trung gian, ở giữa điều đình chuyện này?
Lăng Tiêu lo lắng, hắn thật sự không ngờ tới điểm này, nói:
- Có lẽ không phải vậy, danh vọng của ta… dường như còn chưa được đến mức ấy!
Lời nói của Lăng Tiêu không phải là khiêm tốn, mà phát ra từ nội tâm. Thục Sơn phái tuy đã có được một địa vị nhất định, nhưng cũng hoàn toàn chưa đến mức độ khiến tất cả mọi người đều bội phục. Như rất nhiều các đại thế gia hay môn phái tám vạn mười vạn năm, trải qua thời gian dài tích lũy, còn xa những môn phái nhỏ chưa đến hai trăm năm như Thục Sơn phái này mới có thể bằng được.
Cho nên mặc dù Lăng Tiêu đối với thực lực của mình có tự tin, nhưng cũng không cuồng vọng đến mức cho môn phái của mình là thiên hạ đệ nhất.
Tương Vân Sơn lại cười nói:
- Chủ công thật khiêm tốn, chẳng lẽ chủ công nghĩ thân phận luyện đan tông sư kia là cho không sao? Ở Thánh Vực này từ sau Thần Chiến, trải qua hơn mười vạn năm, cao thủ luyện đan xuất hiện vô số kể, cũng không thiếu một vài nhân vật vô cùng xuất chúng, nhưng có được người nào được xưng tụng là tông sư không? Cho nên lại nói tiếp, giá trị của danh hiệu luyện đan tông sư của chủ công không chỉ là cao bình thường thôi đâu! Ngài nghĩ xem, nếu không có cái danh hiệu này, Tôn Hạo Thiên là người có thân phận như thế nào, làm sao có thể tự mình đến đây?
Lời này của Vân Sơn có chút mạo phạm, tuy nhiên cũng là lời nói thật! Chỉ bằng vũ lực, hoàn toàn không thể khiến cho danh vọng của chủ công đạt được đến mức độ này!
Lúc này, thanh âm của Hoàng Phủ Nguyệt ở bên ngoài vang lên:
- Lăng Tiêu, lại có người đến nơi đây, muội vào nói chuyện được không?
Hoàng Phủ Nguyệt là một người vô cùng độc lập trong đám hồng nhan bên cạnh Lăng Tiêu, tất cả mọi việc nàng đều tự mình đi giải quyết, có thể khiến nàng đích thân đến nơi đây thông báo, hiển nhiên không phải người bình thường.
- Vào đi.
Lăng Tiêu mỉm cười nói, cửa phòng nhẹ nhàng được đẩy ra, lộ ra gương mặt tươi cười xinh đẹp của Hoàng Phủ Nguyệt. Tương Vân Sơn lúc này đứng dậy nói:
- Chủ công cứ nói chuyện, Vân Sơn xin cáo lui trước.
Hắn nói xong lại hướng về Hoàng Phủ Nguyệt khẽ gật đầu, sau đó xoay người đi ra ngoài cửa.
Hoàng Phủ Nguyệt nhìn Tương Vân Sơn đóng cửa lại, thè ra cái lưỡi thơm tho, lộ ra một nụ cười có vẻ tinh nghịch, sau đó nói:
- Muội không nên tới hả? Dọa cho hắn phải đi rồi, có phải các người đang nói về chuyện rất quan trọng hay không?
Lăng Tiêu lắc đầu nói:
- Chỉ nói chuyện phiếm mà thôi.
Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Nguyệt, bỗng nhiên nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng Phủ Nguyệt năm đó. Ở cái quán rượu của người mạo hiểm kia, ký ức về dáng vẻ tác oai tác quái của Hoàng Phủ đại tiểu thư vẫn còn như mới, nhịn không được liền nổi ý muốn chọc ghẹo, vỗ vỗ chân mình cười nói:
- Lại đây ngồi nào.
Hoàng Phủ Nguyệt thấy hơi sợ, gần như chưa từng thấy Lăng Tiêu biểu lộ tình cảm ra ngoài như thế, mặc dù vậy, trong lòng cũng đồng thời dâng lên một cảm giác hạnh phúc, tuy có ngượng ngùng nhưng cũng vẫn đi đến, ngồi lên đùi của Lăng Tiêu. Thân thể hai người vừa tiếp xúc, từ trong lòng đều khẽ run lên, một bầu không khí tế nhị mơ màng vờn quanh hai người. Hoàng Phủ Nguyệt dâng hơi có chút ý loạn tình mê, thiếu chút nữa đã quên ý định của mình đến đây.
Trong phút chốc, Lăng Tiêu đạo tâm tuy vô cùng trong sáng nhưng cũng không tự chủ được ôm lấy tấm lưng mềm mại mảnh khảnh của Hoàng Phủ Nguyệt, khẽ ngửi hương thơm ngào ngạt trên mái tóc của Hoàng Phủ Nguyệt. Mặt của Hoàng Phủ Nguyệt không kìm được hơi ngẩng lên một chút, khuôn mặt xinh đẹp trở nên ửng hồng, đôi mắt nhẹ nhàng nhắm lại, đôi lông mi dài hơi hơi lay động, tim đập rất nhanh, dường như đang đợi chờ cái gì đó.
Lăng Tiêu nhìn nhan sắc tuyệt mỹ của Hoàng Phủ Nguyệt, không kìm nổi cúi đầu, môi của hai người dần dần chạm vào nhau… …
Thật lâu sau, Hoàng Phủ Nguyệt mở to mắt, hai con ngươi sáng ngời xinh đẹp vô cùng nhìn Lăng Tiêu, thỏ thẻ nói:
- Muội còn tưởng rằng chàng là một tên người gỗ!
Nàng nói xong dựa đầu vào vai Lăng Tiêu.
Một bầu không khí ấm áp hình thành xung quanh thân thể hai người, đạo tâm của Lăng Tiêu kia chậm rãi bắt đầu hấp thụ loại cảm xúc này, sự lĩnh ngộ hữu tình đạo đình trệ đã lâu, trong lúc này lại vô tình tiến bộ một chút.
Lúc này Hoàng Phủ Nguyệt bỗng nhiên vỗ trán mình, sau đó từ trên người Lăng Tiêu nhảy xuống, nói:
- Đều tại chàng, thiếu chút nữa ta đã quên mình tới đây để làm gì.
Lăng Tiêu khẽ mỉm cười, sau đó nói:
- Chuyện gì, còn quan trọng hơn chuyện của chúng ta sao?
Hoàng Phủ Nguyệt đỏ mặt lên, sau đó cười nói:
- Chàng nhất định sẽ đoán không ra, đám tân khách vừa mới đến đây là ai!
Lăng Tiêu nói:
- Chẳng lẽ là Đinh gia?
Hoàng Phủ Nguyệt lắc đầu cười nói:
- Không phải, đại thiếu gia của Đinh gia đêm qua đã tới rồi, ta đoán Diệp Tử cô ta không nói cho chàng biết.
Nàng nói xong che miệng cười rộ lên.
Về việc đại thiếu gia của Đinh gia tới tìm Diệp Tử, toàn bộ hồng nhan bên cạnh Lăng Tiêu đều biết nguyên nhân, cho nên Hoàng Phủ Nguyệt mới lấy Diệp Tử ra để trêu ghẹo, không chừng nếu có Diệp Tử ở đây, hai nữ nhân này sẽ nháo nhào một hồi.
Nếu nói lúc ở nhân giới năm đó, nữ nhân trong lúc đó còn có những tình huống âm thầm tranh sủng phát sinh, thì hiện giờ sau khi tầm mắt của mọi người đã trở nên vô cùng rộng lớn, suy nghĩ cũng đã hoàn toàn thay đổi. Sau khi có được sinh mệnh trường tồn, mỗi người đều có những theo đuổi của riêng mình, tuy một lòng đều hướng về Lăng Tiêu, nhưng cũng đã sớm học được cách làm thế nào để ở chung với nhau.
Thời gian có thể làm cho người ta già đi, càng có thể làm cho người ta trở nên chín chắn hơn!
Cho dù Y Toa vốn khờ dại ngây thơ, mặc dù đứng trước mặt Lăng Tiêu vẫn ngượng ngùng như trước, nhưng có ai dám nói Y Toa vẫn là một nha đầu ngốc như năm đó?
Lăng Tiêu cười khổ lắc đầu, sau đó nói:
- Đinh Hỏa nếu nghe thấy lời ngươi nói, nhất định sẽ hối hận năm đó đã theo đuổi Diệp Tử.
Hoàng Phủ Nguyệt cười hì hì:
- Nghe nói người đó là một người thông minh, không hay đùa giỡn với chàng. Hôm nay có một nhóm người vừa tới, đến từ Trung Châu!
Lăng Tiêu nhướn mày lên, sau đó nói:
- Cái gì… Trung Châu?
Hoàng Phủ Nguyệt nghiêm túc gật gật đầu, sau đó cười nói:
- Chàng còn nhớ Đỗ Vũ của Khuê Sơn Phái đã có xung đột với chúng ta năm đó không? Lần này chẳng những Đỗ Vũ kia cũng đến đây, hơn nữa ngay cả chưởng môn của bọn họ là Trương Thanh Phong cũng đến! Xem ra, bọn họ vẫn chưa biết người năm đó là chàng đâu, muội thiếu chút nữa đã khiến Đại Hổ Tử đại ca ra đón tiếp Đỗ Vũ kia, hừ, hù chết hắn!
Lăng Tiêu nhìn bộ dạng bướng bỉnh của Hoàng Phủ Nguyệt, không kìm nổi mỉm cười nói:
- Không được nghịch ngợm như vậy, còn có ai đến nữa?
Hoàng Phủ Nguyệt cười nói:
- Còn có thiếu môn chủ Lục Tuấn của Nam Hoang Phái, ha, lúc ấy muội nghe thấy người nhà thông báo, muội đã sợ ngây người ra, còn tưởng là những người đó biết chúng ta là ai. Tuy nhiên cùng tới với bọn chúng còn có đại biểu của một vài gia tộc ở Trung Châu, nghe nói đệ nhất gia tộc ở Trung Châu Mạnh gia cũng phái đại biểu đến, còn có một vài đại gia tộc có thế lực ở Đông Châu, Tây Châu, Bắc Châu đều phái đại biểu đến. Phu quân, xem ra uy danh của chàng đã trải rộng khắp Thánh Vực này rồi!
Ngạo Kiếm Lăng Vân Ngạo Kiếm Lăng Vân - Tiểu Đao Phong Lợi