A truly good book teaches me better than to read it. I must soon lay it down, and commence living on its hint.... What I began by reading, I must finish by acting.

Henry David Thoreau

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 791
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2806 / 69
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 564: Nổi Sát Tâm(p2)
úc này người trung niên đầu mục lại cảm giác được áp lực trên cơ thể mình đã nhẹ bớt, hắn có thể mở miệng nói chuyện. Hắn cẩn thận nhìn thoáng qua Lăng Tiêu rồi nói:
- Ta…Vì sao ta lại phải giết chết cha mẹ ngươi? Công tử, ngươi đừng nên ngậm máu phun người! Hơn nữa ta cũng chỉ là một tiểu lâu la phổ thông vâng mệnh làm việc mà thôi, người thật sự ra quyết định không phải là ta…Ta chỉ là một người chấp hành, ngươi không nên đổ hết lên đầu ta!
- Vì sao?
Triệu Dũng giống như hoàn toàn không nghe thấy những lời giải thích của người trung niên, đôi mắt hắn trở nên đỏ thẫm.
- Người ta nói nhà các ngươi có một bảo vật tổ truyền… ….
Người trung niên đầu mục cúi đầu xuống, lúc này thực lực toàn thân hắn đã hoàn toàn khôi phục, nhưng không biết vì sao hắn lại không dám đối diện với một người phàm nhân như Triệu Dũng.
- Ha ha…Ha ha!
Từ trong cuống họng Triệu Dũng phát ra hai tiếng cười thảm, giống như tiếng kêu của chim Đỗ Quyên* làm người khác nghe được lại càng cảm thấy thương tâm.
(Tiếng chim Đỗ Quyên: Người xưa vẫn thường hay nhắc đến tiếng chim Đỗ Quyên kêu ai oán, làm chạnh lòng kẻ sương khuê cô độc:
"Ai ngờ tiếng quyên kêu ra rả,
Điệu thương xuân khóc ả sương khuê."[Cung oán ngâm khúc- Ôn Như Hầu])
Trong đám thôn dân hiền hành chất phác đang vây quanh bên ngoài, cuối cùng cũng có người chiến thắng được nổi sợ hãi trong lòng mà gầm lên một tiếng:
- Giết hắn đi!
Người trung niên đầu mục đột nhiên cảm thấy cả người chấn động, trong mắt bắn ra hai luồng sáng giống như thực chất xuyên qua đám người, rất nhiều người phải hô lên một tiếng kinh hoàng rồi vô thức lui về phía sau.
Nhưng mọi người lại lập tức nhìn thấy tên trung niên với ánh mắt dọa người lại đứng yên như tượng. Tuy ánh mắt của hắn rất đáng sợ có thể hù chết người, nhưng cơ thể lại giống như bị người ta khóa chặt lại, căn bản có muốn động đậy cũng không được.
Vì vậy mọi người bắt đầu xôn xao hẳn lên, sau đó lại tụ tập nhau lại, người vừa rồi lại tiếp tục hét lớn:
- Tiểu Dũng, giết tên súc sinh kia báo thù cho bá phụ bá mẫu đi!
- Giết hắn!
- Giết hắn đi!
- … ….
Đám người lại trở nên náo loạn, nhưng lần này lại là cảm giác hưng phấn, người nào cũng tràn đầy căm hận đối với những tên ác nhân không hiểu vì sao lại tự tiện xông vào nơi này.
Hơn nữa, tuy bọn họ là phàm nhân nhưng lại sinh sống trong Thánh Vực, họ cũng không xa lạ đối với những tên cường giả trong truyền thuyết. Tất cả mọi người đều biết người thanh niên anh tuấn nhìn không rõ tuổi tác ở bên cạnh Triệu Dũng chắc chắn là cao nhân là cường giả trong truyền thuyết. Những tên ác nhân này căn bản không phải là đối thủ của hắn.
Cho nên dũng khí của quần chúng đã tăng lên rất nhiều.
Nằm ngoài dự đoán của mọi người, Triệu Dũng đưa mắt nhìn tên trung niên đầu mục rồi đột nhiên chỉ vào những tên thủ hạ đang chất thành từng đống nói:
- Những chuyện thế này ngươi và bọn họ đều đã làm rất nhiều rồi phải không?
Tên trung niên đầu mục không biết phải trả lời Triệu Dũng như thế nào, chỉ vì Triệu Dũng hỏi đến đúng đám người thường làm những chuyện như vậy. Sau lưng mỗi một đại gia tộc đều có một đám người chuyên đi giải quyết những chuyện hèn hạ không dám đưa ra ngoài ánh sáng thế này.
Dưới tay người trung niên đầu mục có hơn một trăm thủ hạ, bọn chúng là đám người chuyên tìm kiếm các loại bảo vật trong giới phàm nhân trên Thánh Vực.
Trong đợt Thần chiến năm xưa, khắp nơi trong Thánh Vực đều có rất nhiều bảo vật rơi xuống. Những bảo vật này chưa chắc là cường giả có thể đoạt được. Nhiều địa phương rất hoang tàn, dù có xuất hiện bất kỳ dị tượng nào cũng chưa chắc bị người ta phát hiện ra.
Cho nên có rất nhiều phàm nhân vận khí tốt thường có cơ hội đoạt được những bảo vật này.
Những thứ này có thể rơi vào tay bọn đấu giá, tiệm cầm đồ hoặc là chợ đen, mà có rất nhiều thứ được người ta giữ lại, con cháu đời sau lại tưởng là vật gia truyền rồi để lại từ đời này qua đời khác. Vì những người phàm nhân cũng không nuôi hy vọng con cháu sẽ trở thành rồng trong đám người, không hy vọng con cháu đời sau có thể phát triển trên con đường võ giả. Nếu như vậy chẳng phải là những vật gia truyền này không còn đất dụng võ sao?
Cho nên trong rất nhiều gia tộc xuất hiện một loại người chuyên thăm dò và tìm đủ mọi cách để đoạt những báu vật này. Cưỡng ép chiếm đoạt là chuyện thường ngày của bọn họ, thỉnh thoảng cũng có tên nhân từ ném ra vài đồng tiền, mặc kệ người ta có đồng ý hay không nhưng những vật đó nhất định phải lấy.
Vài chục năm thậm chí vài trăm năm qua, trên tay những người này không phải đã đầy máu tanh rồi sao?
Cho nên tên trung niên đầu mục không thể trả lời được câu hỏi của Triệu Dũng.
Triệu Dũng gật đầu, sau đó tiếp tục nói:
- Ta hiểu rồi, nói thẳng ra thì đám người này đều đáng chết, đúng không!
Triệu Dũng nói xong thì xoay người, hắn đang muốn đi đến những tên đang xếp chồng lên nhau ở phía bên kia. Lúc này tên trung niên đầu mục thầm thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ cái mạng nhỏ đã tạm thời được an toàn. Nhưng hắn cũng không ngờ tên thanh niên phàm nhân này lại khủng bố như vậy.
Tên này đang suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy ánh hào quang lóe lên, một luồng sát khí phóng thẳng lên trên cổ.
Tên trung niên đầu mục lập tức kinh hoàng, đồng thời cũng trở nên giận dữ. Hắn vô thức muốn vung tay vỗ một chưởng đánh bay cái tên phàm nhân không biết sống chết, nhưng vừa muốn di chuyển lại cảm thấy cơ thể mình cứng đờ như tượng. Tên này thấy cảnh giới của mình vẫn còn nhưng chỉ có thể trừng mắt nhìn con dao phay màu đen phóng đến chậm đến mức không thể tưởng tượng được…Rồi áp sát lên cổ của hắn.
Lúc này hắn đột nhiên sinh ra một cảm giác rất hoang đường, không phải ánh mắt kinh hoàng của mình lúc này rất giống với những người phàm nhân đã từng bị giết sao? Cuối cùng trong đầu tên trung niên lại lóe lên một ý nghĩ: “Thì ra con người dù mạnh hay yếu, khi đối diện với cái chết đều cảm thấy sợ hãi và yếu ớt giống nhau.”
- Phụp!
Con dao phay màu đen hung hăng chém lên trên cổ tên trung niên, xé nát làn da, cắt đôi mạch máu rồi chém đứt xương cổ.
Đầu của tên trung niên đầu mục bị chém rớt xuống đất, hai mắt vẫn còn trợn trừng. Dù có rất nhiều cái chết, nhưng chắc chắc hắn sẽ không ngờ có một ngày chết trong tay người thanh niên mà trước đó mình rất khinh thường.
Khi cái đầu rơi xuống, một tiếng phụt vang lên, luồng máu nóng phóng ra trên cơ thể vẫn còn đứng vững của tên trung niên
Sau đó, bịch một tiếng, cơ thể không đầu kia té xuống, lúc này máu tươi lập tức chảy đỏ thành từng vũng lớn. Đám người đang vây quanh ở bên ngoài đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh, vô cùng hoảng sợ nhìn thi thể đứt đầu trên mặt đất.
Có thể khiến một người thanh niên trung hậu phải giơ đao trong tay lên chém về phía người khác là một chuyện không dễ dàng. Đồng thờ lại càng khó để đám dân làng bao đời sống yên phận tiếp thu loại giết chóc máu tanh này.
Đừng tưởng bọn họ hô hào là cảm thấy rất vui sướng.
Triệu Dũng giết chết tên trung niên đầu mục xong cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn, hắn xoay người hướng về phía một tên đang nằm trên mặt đất. Đây là một tên có thực lực Lục Giai Kiếm Thánh sắp đột phá đến cảnh giới Kiếm Thần. Những năm gần đây hai tay tên này đầy máu tanh, người đáng chết hay không đều giết sạch. Thậm chí chính người này cũng không nhớ rõ mình giết chết bao nhiêu người rồi. Trong mắt tên này những người bị giết và chính mình là hai thế giới khác nhau, giống như bóp chết một con kiến, không có bất kỳ tình cảm gì.
Nhưng lúc này cuối cùng người này cũng hiểu ra một đạo lý, thì ra con kiến cũng không phải không có năng lực phản kháng. Ít nhất là bây giờ, con “kiến hôi” trước mặt có thể dễ dàng cắt đứt tính mạng của hắn.
Nhưng tên này căn bản là không kịp sợ hãi, con dao màu đen Triệu Dũng đang cầm trong tay, con dao là cái mẫu thân hắn thích nhất, hơn mười năm nay nó chỉ nhiễm máu huyết của động vật lại đột nhiên mang theo một luồng cuồng phong rồi hung hăng phóng vào cuống họng của tên kia. Lần này tốc độ của dao mạnh hơn khi nãy rất nhiều, vì khi đao đi qua cổ họng tên này chỉ để lại một sợi máu đỏ.
Một lát sau, sợi máu này mới có máu tươi tràn ra giống như nước tràn qua một con đê vỡ, sau đó lại tiếp tục phụt thẳng ra bên ngoài.
Trong đám người đang vây quanh bên ngoài, cuối cùng cũng có người phát ra tiếng kêu sợ hãi từ tận đáy lòng.
Bọn họ bị luồng sát khí của Triệu Dũng làm cho hoảng sợ, không ngờ hắn lại giết chết hai người! Đây là một tin tức động trời trong thôn nhỏ mà từ trước đến nay chưa từng có bất kỳ vụ giết người nào xảy ra.
Triệu Dũng giống như không nghe thấy tiếng thét kinh hoàng của đám người bên ngoài, hắn thản nhiên duỗi tay chụp lấy người thứ ba. Một luồng hắc quang lóe lên, Triệu Dũng lại ném tên này sang một bên.
Người thứ…Năm…Thứ sáu!
Triệu Dũng hoàn toàn không thể cảm giác được vì sao sức khỏe của mình lại trở nên mạnh mẽ như vậy. Nếu là ngày xưa, tuy hắn có thể giơ quyền lên đấm một người, nhưng chắc chắc sẽ không được nhẹ nhàng như ngày hôm nay.
Ngạo Kiếm Lăng Vân Ngạo Kiếm Lăng Vân - Tiểu Đao Phong Lợi