Chướng ngại chỉ đe dọa được bạn một khi bạn rời mắt khỏi mục tiêu.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 2205
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7995 / 187
Cập nhật: 2015-11-09 03:14:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1232: Bị Cô Lập Hoàn Toàn
ương Minh gật đầu: "Tốt, chỉ cần Điền Long không nghi ngờ, hôm nay chúng ta sẽ bắt được ông ta"
Dương Minh cũng có chút ấn tượng về Trầm Miếu Đồ này, tối hôm qua khi Vương Bình Nhâm cho mọi người uống thuốc có gọi tên hắn, Dương Minh cũng đã quan sát những người này, cho nên ấn tượng về Trầm Miếu Đồ cũng rõ ràng.
Đây là một người trung niên không lớn tuổi lắm, thật ra cũng không thể gọi là trung niên, bởi vỉ nhìn sơ qua cũng chỉ khoảng ba mươi hai ba mươi ba tuổi mà thôi, lớn hơn Vương Bình Nhâm khoảng ba bốn tuổi là cùng.
Ngày hôm qua lúc cho uống cổ độc, Trầm Miếu Đồ hiển nhiên là rất ngoan ngoãn, nhìn Vương Bình Nhâm, thấy Vương Bình Nhâm gật đầu, không nói hai lời liền đem cổ độc nuốt vào bụng.
Mặc dù không thể nói là Trầm Miếu Đồ nghe theo lời của Vương Bình Nhâm, bởi vì trước đó đã có Lý Bạch Hổ và Mã Cường làm ví dụ rồi, cho nên cũng chỉ có thể nhận định rằng Trầm Miếu Đồ thật ra là một người tương đối biết nghe lời.
"Mỗi ngày Điền Long đều đến đường khẩu vào bảy giờ ba mươi, bây giờ mới có sáu giờ ba mươi thôi, còn một tiếng nữa, chúng ta đi ăn một chút rồi đi chuẩn bị thôi" Vương Bình Nhâm nói.
"Được" Dương Minh đáp, lập tức khởi động xe: "Gọi điện cho Trương Kim Oa, hỏi xem tình hình của Tôn gia và Điền Đông Hoa thế nào rồi"
"Vâng" Vương Bình Nhâm gật đầu, móc điện thoại ra, gọi cho Trương Kim Oa.
Điện thoại được chuyển rất nhanh, bên kia truyền ra giọng nói của Trương Kim Oa: "Vương ca, xin chào! Tìm tôi có chuyện gì cần dặn dò sao?"
Trước đây, Vương Bình Nhâm là tâm phúc bên cạnh Điền Long, cho nên bây giờ Trương Kim Oa tự nhiên cũng cho rằng Vương Bình Nhâm đã trở thành tâm phúc của Dương Minh, vì thế thái độ vẫn cung kính như cũ.
"Kim Oa, Điền Đông Hoa và người của Tôn gia thế nào rồi? Có chuyện gì không? ' Vương Bình Nhâm hỏi.
"không có, hôm qua Long ca đến đây, đi thăm người của Tôn gia, nói chuyện vài câu, sau đó đi thăm đại thiếu gia, tựa hồ có cãi nhau với đại thiếu gia, Long ca có khuyên, nhưng đại thiếu gia không đồng ý quan điểm của Long ca, hai người liền không vui, sau khi ăn xong, liền tự đi ngủ" Trương Kim Oa thành thật đáp.
"Ơ?" Vương Bình Nhâm nghe Trương Kim Oa nói xong, lông mày nhất thời nhíu lại: "Anh nói cái gì? Anh nói Điền Long ngày hôm qua đến chổ anh? Còn ở lại qua đêm?"
"Đúng vậy. sao thế Vương ca?" Trương Kim Oa kỳ quái, vì sao Vương Bình Nhâm lại có phản ứng mạnh mẽ như vậy.
"không có gì. trước đó nếu biết thì." Vương Bình Nhâm thở dài, không nói hết câu.
"A. không phải Dương ca đã nói, kêu chúng tôi không được nhúng tay vào chuyện của Long ca sao, chỉ cần đứng một bên nhìn là được." Trương Kim Oa vội vã giải thích: "Cho nên, sau khi suy nghĩ, tôi không gọi điện cho anh luôn"
"Được rồi, tôi cũng không trách anh đâu" Vương Bình Nhâm nói: "Điền Long đi rồi?"
"Ừ, vừa mới đi!" Trương Kim Oa thấy Vương Bình Nhâm không nổi giận, liền thở phào một hơi.
"Được rồi, tôi đã biết" Vương Bình Nhâm nói xong liền cúp điện thoại.
Dương Minh đại khái cũng đã nghe hiểu nội dung cuộc nói chuyện của Vương Bình Nhâm, khẳng định là tối hôm qua Điền Long đến chổ của Trương Kim Oa cho nên mới không về biệt thự.
"Dương ca, tối qua Điền Long đến chổ của Trương Kim Oa, chúng ta thất sách rồi" Vương Bình Nhâm có chút tiếc nuối nói: "Nếu như tối qua mà biết trước, vậy chúng ta đã có thể thành công rồi, buổi tối thừa dịp Điền Long ngủ say mà hành động, dễ hơn làm lúc ban ngày nhiều."
"Haha, tôi đã nghe được đại khái rồi, không sao cả, nếu đã như vậy, có tức giận oán hận thì cũng không có tác dụng, chỉ cần chúng ta làm tốt chuyện ngày hôm nay là được" Dương Minh khoát tay, cười nói: "Theo lời của anh, Trầm Miếu Đồ là người một nhà, hắn cũng có thể quản lý thủ hạ của mình, vậy chuyện hôm nay cũng tương đối dễ dàng rồi"
"Chỉ hy vọng là thế!" Vương Bình Nhâm gật đầu, trên thực tế hắn cũng không đồng ý cách làm phản và chiếm đoạt tài sản Tôn gia của Điền Long, bản thân hắn tính ra thì cũng là thủ hạ của Tôn gia, Tôn gia lại đối xử với hắn không tệ, sao có thể làm ra loại chuyện này được?
Cái này cũng là nguyên nhân khiến cho hắn phản bội Điền Long mà không hề có một chút áp lực tâm lý gì cả, bản thân cách làm của Điền Long là bất nhân bất nghĩa rồi, nhiều người nhìn không thuận mắt, chỉ là e sợ sự cường thế của Điền Long, cùng với tiền tài của ông ta, cho nên mới hướng về ông ta thôi.
Nhưng mà, theo những người trong công ty thì lại thấy rằng, ai làm chủ cũng không quan trọng, Điền Long cũng được, Tôn Hồng Quân cũng được, chỉ cần cho mình nhiều tiền, thậm chí là nhiều hơn trước đây, thì sẽ làm việc cho người đó. Đơn giản thôi, ai mà lại chê tiền chứ?
Càng thuận lợi hơn là, những người này chỉ nghe lời lãnh đạo trực tiếp của mình, giống như tục ngữ nói vậy: phép vua thua lệ làng, cho nên những người lãnh đạo bị Điền Long mua chuộc, bọn họ cũng chỉ có thể thuận theo mà thôi.
"Tìm cái gì đó ăn một chút đi" Dương Minh biết người của Tôn gia không xảy ra chuyện gì, cũng yên tâm lại, bởi vì hắn lo nhất là an nguy của Tôn gia mà thôi.
Tối qua Điền Long đến, cũng chỉ có nói vài câu với Tôn gia, cũng không động vào họ, nói cách khác, Điền Long vẫn còn một chút lương tâm, ít nhất là cũng không đuổi cùng giết tận người của Tôn gia.
Nhưng mà, thế sự khó đoán lắm, ai mà biết được sau khi Điền Long đứng vững gót chân rồi có thể diệt trừ tất cả người của Tôn gia hay không?
Tùy tiện tìm một quán ăn, ngay ven đường, Dương Minh trực tiếp đậu xe vào bên đường, rồi cùng Vương Bình Nhâm xuống xe, đồ ăn ở đây cũng không có gì khác biệt lắm so với ở Tùng Giang, cho dù là hai thành phố cách nhau xa, thì mùi vị cũng không khác biệt gì lắm.
Nếu có khác thì cũng chỉ khác ở chổ là, ở Đông Hải có bán vài món mà Tùng Giang không có, và ngược lại cũng thế, ở Tùng Giang cũng có những món mà Đông Hải không có bán. Nhưng Dương Minh không phải là một người quá chú trọng vào chuyện ăn uống, chỉ cần ăn no là được rồi, Vương Bình Nhâm cũng như vậy, hai người vào quán, tùy tiện kêu hai tô cháo thịt bằm, một ít dưa muối, thế là bắt đầu ăn.
"Dương Minh?" Một giọng nói bất ngờ truyền đến, Dương Minh ngẩng đầu lên, nhìn theo hướng giọng nói, không ngờ lại gặp người quen ở đây.
"Chi Dương Hân?" Người này chính là bạn học thời trung học của Tôn Khiết, Dương Hân và bạn trai của nàng Ngô Vân Sinh. Dương Minh không ngờ lại gặp hai người ở chổ này.
(Câu hỏi đây: Dương Minh, Tôn Khiết, Dương Hân và Ngô Vân Sinh đã từng gặp phải chuyện gì? Và chuyện gì diễn ra sau đó nữa? Câu này dễ hơn, hy vọng có người trúng thưởng ^,...<)
"Dương Minh, gặp em may quá! Em có biết Tiểu Khiết ở đâu không?" Dương Hân để cho Ngô Vân Sinh đi kêu đồ ăn, sau đó bản thân ngồi xuống bên cạnh Dương Minh.
Dương Minh và Vương Bình Nhâm ngồi ở cái bàn bốn người, cho nên bên cạnh vẫn còn hai chổ trống.
"Ặc." Dương Minh không biết nên trả lời câu hỏi này của Dương Hân thế nào, hắn và Dương Hân có thể nói là tương đối thân thuộc, nhưng mà chuyện Tôn Khiết bị giam lỏng, hắn không thể tiết lộ được, vì thế cười khổ nói: "Em cũng không biết nữa, em vừa chạy xe đến Đông Hải, còn chưa có đi gặp nàng!
"Trước đó Tiểu Khiết có gọi điện, nói là về Đông Hải, sau đó sẽ đi chơi với chị, nhưng mà mấy ngày nay lại không có liên hệ với chị, gọi điện thoại thì không ai nghe hoặc là tắt máy rồi, cũng không biết nàng ta có xảy ra chuyện hay không?" Dương Hân nói đến đây, có chút sốt ruột: "Dương Minh, mấy ngày nay em có liên hệ với Tiểu Khiết không? '
Dương Minh nghe Dương Hân hỏi xong nhất thời nín thở! Dương Dân và Ngô Vân Sinh có thể coi như là dân Đông Hải chính gốc, bình thường cũng hay tham dự những buổi tiệc thượng lưu, việc tập đoàn của Tôn gia đổi chủ lớn như vậy, bọn họ không có khả năng là chưa nghe qua, như vậy chỉ còn lại một khả năng, chính là tin tức này vẫn chưa có truyền ra ngoài!
Nói cách khác, Điền Long vẫn còn có nhiều chổ chưa hoàn thành, cho nên tạm thời chưa công bố ra bên ngoài!
Mà cứ như vậy, thì lại dễ dàng để cho Dương Minh hành động, nếu như Điền Long đã hoàn thành chuyện này, thì Dương Minh quả thật là khó ra tay với ông ta. Chủ tịch của tập đoàn Tôn thị vừa mới lên chức đột nhiên biến mất, tin tức này bảo đảm là vô cùng chấn động.
Bây giờ xem ra, căn bản là sẽ không tạo sự chú ý cho dư luận, chuyện của Điền Long vẫn chưa công bố ra bên ngoài, như vậy thì thừa dịp này cần phải nhanh chóng giải quyết Điền Long, mau để cho Tôn Hồng Quân trở lại, như vậy có thể diệt trừ những ảnh hưởng không tốt đến tập đoàn Tôn thị.
"Hình như nhà nàng xảy ra chuyện hay sao ấy?" Dương Minh cũng không thể tiết lộ quá nhiều trước mặt Dương Hân được, cho nên đành cười nói: "Chắc là không có chuyện gì đâu, có thể là không mở điện thoại, để ngày mai em đi xem thử, như vậy đi, sau khi em gặp được nàng, sẽ hẹn chị và anh rể ra đi ăn, được chứ?"
"Được nha!" Dương Hân vui vẻ gật đầu: "Tiểu Khiết không sao là tốt rồi, chị đỡ phải lo lắng!"
"Ừ, vậy ngày mai liên hệ!" Dương Minh thở dài trong lòng, mong rằng mọi chuyện có thể thuận lợi, cô bạn của Tôn Khiết xem ra cũng không tệ, vô cùng quan tâm đến Tôn Khiết.
Ngô Vân Sinh vẫn cứ im lặng như cũ, sau khi ăn cơm xong, Dương Minh liền chào tạm biệt Dương Hân và Ngô Vân Sinh, lên xe, Vương Bình Nhâm mới nói: "Ngô Vân Sinh Ngô thiếu gia, tôi đã gặp qua hắn!"
"Ơ?" Dương Minh lập tức kinh ngạc.
"Là một người cũng khá nổi tiếng tại Đông Hải, trước đây đã gặp mặt một lần tại buổi tiệc của Điền Đông Hoa thiếu gia, là một người rất kín đáo!" Vương Bình Nhâm nói.
Nghe Vương Bình Nhâm nói như vậy, tâm tình của Dương Minh mới hơi thả lỏng một chút, hắn còn tưởng rằng Ngô Vân Sinh có vấn đề chứ, bởi vì trong khoảng thời gian gần đây, trông gà hóa cuốc quen rồi, nên Dương Minh nhìn ai cũng thấy có vấn đề cả.
Cũng khó trách, ở châu Âu đột nhiên gặp phải Elise, sau đó đều nhắm vào hắn, cái này làm sao mà có thể khiến Dương Minh an tâm được?
Nói là đường khẩu, thật ra thì nó chỉ là một hộp đêm thôi, được thành lập từ cái đường khẩu trong bang phái, Điền Long đương nhiên là không ngủ, dưới tình huống như vậy mà còn lôi bang phái vào, chẳng phải là để cho cảnh sát tìm lý do ra tay với thủ hạ của ông ta sao?
Cho nên Điền Long cũng chỉ kinh doanh và khống chế những địa điểm giải trí mà thôi, nhưng mà, cho dù là vậy, cũng đã thu được không ít tiền vào túi.
Cái hộp đêm này là do thế lực của Điền Long mở, cho nên lực khống chế của Tôn gia ở đây cũng không lớn, cũng bởi vì như vậy, cho nên Điền Long mới lập đây làm căn cứ.
Điền Long dừng xe lại, bởi vì ngày hôm nay không phải đi trực tiếp từ biệt thự đến, cho nên cũng không gọi Vương Bình Nhâm đến lái xe, sau khi xe dừng lại, Điền Long xuống xe dưới sự bảo vệ của bốn người vệ sĩ, nhanh chóng đi vào trong, dùng lối đi riêng dành cho nhân viên mà đi lên lầu.
Mặc dù đang ở Đông Hải, Điền Long không tin là có người dám gây phiền phức cho mình, nhưng mà, cẩn thận không có thừa đâu, ai mà biết những người ủng hộ và trung thành với Tôn gia trong tình huống cấp bách có thể điên cuồng gây ra chuyện cá chết thì lưới cũng rách không?
Dương Minh và Vương Bình Nhâm đã sớm đi đến gần cái hộp đêm này rồi, ngồi ở xa quan sát động tĩnh bên này, nhìn thấy Điền Long vào trong, Dương Minh cũng khởi động xe, chạy lại gần hộp đêm hơn.
"Thủ tục đổi tên còn chưa xong sao? ' Điền Long cầm cái hồ sơ trong tay, quát hỏi người thư ký của mình.
"Vẫn chưa, đã phái người đi làm rồi, nhưng mà vẫn chưa có kết quả." Người thư ký cũng có chút không vui, mới sáng sớm mà đã bị chửi, sao mà xui quá vậy.
"không phải đã nói rồi sao, tốn bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần nhanh chóng đổi tên công ty thành tên của tôi là được!"
Điền Long đương nhiên cũng sợ đêm dài lắm mộng, tuy rằng cổ phần của Tôn Hồng Quân đã chuyển qua cho ông ta, nhưng mà chỉ cần người đứng tên sở hữu công ty chưa phải là Điền Long, thì ông ta vẫn không yên tâm.
"Nguyên tắc thay tên công ty cần có người sở hữu cũ và người sở hữu mới thì mới được." Người thư ký nói: "Đây là vấn đề nguyên tắc, mặc dù tôi đã tìm người, nhưng mà vẫn chưa có kết quả, đại diện của công ty chỉ nói sẽ thử một lần thôi!'
"Mẹ nó, vậy lỡ như người sở hữu cũ chết mẹ rồi thì sao? ' Điền Long nghe người thư ký nói xong, tức đến nổi vỗ bàn cái rầm, quát.
"Đã chết thì cũng cần giấy xác nhận tử vong và di chúc ủy thác." Thư ký giải thích.
Điền Long trợn tròn mắt, ông ta chỉ tùy tiện phán một câu cho đỡ giận mà thôi, không ngờ rằng thư ký lại tưởng thật, đành bất đắc dĩ phất tay nói: "Làm nhanh lên, nói cho đại diện công ty biết, tiền không phải là vấn đề, chỉ cần có thể giải quyết là được!"
"Tôi sẽ cố gắng, Điền tiên sinh!" Thư ký vội vã nói, sau đó rời khỏi phòng làm việc của Điền Long.
"Long ca, hay là chúng ta làm như vậy." Trong phòng, một thủ hạ bên cạnh Điền Long đề nghị, bắt đầu quơ tay ngan cổ miêu tả.
Người này là một nhân viên bên trong hộp đêm, tên là Lý Tương Kế, ông chủ trên danh nghĩa của hộp đêm là Mã Cường, nhưng mà công việc mỗi ngày đều là do Trầm Miếu Đồ phụ trách.
Trầm Miếu Đồ nghe Lý Tương Kế nói xong, nhất thời nhíu mày, Lý Tương Kế không có uống cổ độc, nhưng mà tiểu tử này thuần túy là một tên mượn gió bẻ măng, không lo hắn ta có thể cảm thấy có gì khác thường, chỉ là cái miệng khốn nạn của hắn mà thôi, cái này cũng gọi là đề nghị sao? Mẹ kiếp!
Nếu như thật sự giết chết người của Tôn gia, sợ rằng Dương Minh sẽ không cho bọn họ thuốc giải, trực tiếp để cho bọn họ tự sinh tự diệt! Cho nên lúc này, Trầm Miếu Đồ vô cùng khẩn trương, sợ Điền Long sẽ chấp nhận ý kiến này, gây bất lợi cho Tôn gia!
Nhưng mà, Trầm Miếu Đồ cũng không thể trực tiếp phản đối được, như vậy thì có vẻ biểu lộ quá rõ ràng, khó bảo đảm là Điền Long không hoài nghi được.
Trầm Miếu Đồ khẩn trương nhìn Điền Long, xem ông ta có quyết định gì, nếu như Điền Long thực sự muốn xử lý người của Tôn gia, vậy thì Trầm Miếu Đồ đành phải gọi điện cầu xin sự giúp đỡ của Dương Minh và Vương Bình Nhâm.
"Cái chủ ý của mày, thật ra cũng không tồi, Điền Long nhìn Lý Tương Kế, nhàn nhạt nói.
"Đúng vậy!' Lý Tương Kế nghe Điền Long khen mình, lập tức tươi cười, bản thân hắn không có năng lực gì, chỉ nhờ nịnh nọt Điền Long mà leo lên được cái chức này, cho nên chủ ý của hắn đương nhiên là không tồi rồi.
"Giết Tôn Hồng Quân thì dễ rồi, nhưng mà nói với bên ngoài, Tôn Hồng Quân chết như thế nào?" Điền Long trừng hai mắt, hừ nói: "Đến lúc đó, cảnh sát điều tra nguyên nhân cái chết của Điền Long, phiền toái càng nhiều hơn, nói không chừng là có thể lôi cả chuyện của tao ra! Cái thằng đần độn, cút qua một bên đi!"
Nghe Điền Long nói xong, Trầm Miếu Đồ không khỏi thở phào, chỉ cần Điền Long gây bất lợi cho Tôn gia, như vậy thì dễ xử lý rồi, chỉ cần chờ Dương Minh đến, tất cả đều có thể giải quyết.
Lý Tương Kế bị Điền Long chửi cho một trận, xanh mặt đứng qua một bên.
"Trầm Miếu Đồ, mày có phương pháp nào không?" Ánh mắt của Điền Long tập trung lên người của Trầm Miếu Đồ.
Trầm Miếu Đồ hoảng sợ, vội vàng thu hồi suy nghĩ riêng lại, nghiêm mặt nói: "Long ca, tình hình bây giờ, cần phải làm theo thủ tục pháp lý bình thường, Tôn Hồng Quân không xuất hiện, người của cục công thương cho dù có thêm lá gan nữa, cũng không dám tùy tiện đổi tên, chỉ cần chuyện này lộ ra ngoài, thì bọn họ chắc chắn là chết, cho nên bọn họ không dám làm!"
"Ừ, nói có đạo lý, nói tiếp đi!" Điền Long gật đầu, ý bảo Trầm Miếu Đồ tiếp tục nói, bởi vì Trầm Miếu Đồ phân tích không sai.
"Vì thế, tuy rằng địa vị xã hội của Long ca rất cao, nhưng mà thành thật mà nói, địa vị của Tôn Hồng Quân còn cao hơn nữa, ai dám tùy tiện đắc tội với ông ta? Nếu như anh đã dùng quan hệ để nhờ rất nhiều người mà còn không được, vậy thì cần phải trông cậy vào cái giấy phép này có thể hỗ trợ được sao?" Trầm Miếu Đồ khoát tay nói: "Theo em thấy, nhờ bọn họ cũng chỉ uổng sức mà thôi"
Thật ra, lời nói của Trầm Miếu Đồ, Điền Long làm sao mà không rõ ràng? Nhưng mà, bây giờ không còn biện pháp gì, Điền Long cũng chỉ có thể làm như vậy.
"Vậy mày có biện pháp gì không?" Điền Long hỏi: "Mày nói thủ tục pháp lý bình thường, là có ý gì?"
Trầm Miếu Đồ bây giờ hoàn toàn là muốn kéo dài thời gian, lời của hắn tuy có đạo lý, nhưng mà thật chất đều là những cái sự thật hiển nhiên, cho dù hắn không nói, thì Điền Long cũng biết, nhưng mà bây giờ Điền Long muốn tranh thủ tất cả những hy vọng, cho nên không có nghĩ nhiều, kiên trì nghe Trầm Miếu Đồ nói.
Trầm Miếu Đồ thầm nghĩ, thủ tục pháp lý bình thường không phải đơn giản sao? không phải là cùng với Tôn Hồng Quân đi đến cục công thương, thay đổi giấy đứng tên sao? Chuyện đơn giản như vậy mà còn không biết à?
Nhưng mà, tuy rằng nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng mà không thể nói ra được, nói ra thì Điền Long không nổi giận mới là lạ!
"Long ca, em nghĩ, anh nên ra tay từ hướng của Tôn Hồng Quân đi!" Trầm Miếu Đồ rơi vào đường cùng, đành phải cắn răng nói: "Nghĩ biện pháp thuyết phục Tôn Hồng Quân có thể cùng anh đi đến cục công thương để thay đổi quyền đứng tên, nhưng mà phải để phòng ông ta chạy trốn, hoặc là vạch trần âm mưu của anh tại cục, phải biết rằng, lực ảnh hưởng của Tôn Hồng Quân trong xã hội rất lớn, nếu điều đó xảy ra thì chắc chắn sẽ vô cùng bất lợi cho anh!"
"Lời của mày thật ra lại là biện pháp duy nhất bây giờ!" Điền Long gật đầu nói: "Nhưng mà, làm thế nào thì mới có thể làm cho Tôn Hồng Quân nghe lời?"
Trầm Miếu Đồ không ngờ rằng Điền Long lại sốt ruột như vậy, mình vừa nói xong, thì ông ta đã kêu mình nghĩ biện pháp, hơn nữa là nghĩ ngay bây giờ! Nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của Điền Long, trong lòng Trầm Miếu Đồ có chút sợ hãi.
"Thế nào? Đã nghĩ ra biện pháp làm cho Tôn Hồng Quân nghe lời chưa?" Điền Long trừng to mắt nhìn Trầm Miếu Đồ hỏi.
"Cái này." Trầm Miếu Đồ thật sự không biết nên làm sao bây giờ, bản thân hắn cũng chỉ nói mò mà thôi, tùy tiện ứng phó với câu hỏi của Điền Long, nhưng không ngờ Điền Long lại coi là thật.
"không có chuyện gì, mày từ từ nghĩ đi." Điền Long phát hiện ra mình cũng quá sốt ruột rồi, cười áy náy, nói: "không cần phải quá nóng lòng."
Trầm Miếu Đồ thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ, chỉ cần ông không giục tôi một lần, thì cả đời này cũng đừng nghĩ sẽ giục tôi thêm lần nào nữa, chờ Dương Minh đến, ông cũng sẽ không còn cơ hội hỏi tôi nữa đâu.
Dương Minh và Vương Bình Nhâm đương nhiên không biết Điền Long đang nổi điên ở trong hộp đêm vì chuyện công ty, hai người nhìn thấy Điền Long đi vào hộp đêm, bắt đầu suy nghĩ tìm cách hành động.
"Dương tiên sinh, bây giờ chúng ta vào?" Vương Bình Nhâm biết, nếu hôm nay đã đến, thì sớm muộn gì cũng phải đi vào, vào muộn không bằng vào sớm.
Dương Minh gật đầu, hắn cũng có chung quan điểm với Vương Bình Nhâm, nếu đã đến thì cũng không cần phải kéo dài thời gian nữa, nhanh chóng giải quyết mới là thỏa đáng! Dương Minh tiện tay lấy một cái kính mát thật lớn trong xe, sau đó nói với Vương Bình Nhâm: "Một lát anh dẫn tôi vào"
"không thành vấn đề" Vương Bình Nhâm gật đầu, thật ra cho dù Dương Minh có ngụy trang hay không cũng không quan trọng, bởi vì bên trong hộp đêm, trừ Điền Long và Trầm Miếu Đồ nhận biết Dương Minh thì những người khác đều không ai nhận ra Dương Minh cả.
Nhưng mà, nếu Dương Minh đã muốn ngụy trang, thì cũng là ôm thái độ cẩn thận không thừa, tránh phiền phức không nên có.
Hai người cùng nhau xuống xe, Dương Minh rất tự nhiên cùng đi với Vương Bình Nhâm hướng về cửa hộp đêm.
"Vương ca!" Bảo vệ ngoài cửa đương nhiên là biết Vương Bình Nhâm, nhìn thấy Vương Bình Nhâm đến, đều cung kính chào hỏi.
Vương Bình Nhâm tùy ý gật đầu, chân cũng không dừng lại, bước vào bên trong, bởi vì Dương Minh đi cùng với Vương Bình Nhâm, cho nên bảo vệ cũng sẽ không hỏi.
Hơn nữa, đây vốn là chổ ăn chơi, là một doanh nghiệp, không thể không cho khách vào, đúng không?
Sự viện diễn ra thuận lợi không nằm ngoài dự đoán của Dương Minh, dù sao với thân phận và địa vị của Vương Bình Nhâm, là người tâm phúc của Điền Long, cũng giống như là thủ hạ của Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám vậy.
Cho nên, hắn ta mang mình vào, căn bản là không cần phải lo lắng, hai người thuận lợi vào trong thang máy, đi lên lầu mười ba, phòng làm việc của Điền Long.
"Theo như bình thường, hẳn là mỗi khi Điền Long đến, bên cạnh luôn có Lý Tương Kế" Vương Bình Nhâm chờ cửa thang máy đóng lại, mới lên tiếng nói.
"Lý Tương Kế là ai?" Dương Minh hỏi.
"Lý Tương Kế là một phó tổng của hộp đêm, nhưng mà chỉ là một cái thùng rỗng, chẳng có gì đáng sợ, ngày hôm qua không gọi cho hắn đến, cũng vì tiểu tử này chỉ là một tên hèn nhát, sợ hắn ăn cổ độc vào lại nghĩ quẫn trong lòng, trở về làm bậy thì khổ" Vương Bình Nhâm nói.
Dương Minh gật đầu, loại người có tính cách như vậy hắn cũng đã gặp nhiều, nhất là có thể ngồi lên vị trí phó tổng của cái hộp đêm này, hẳn là phải tốn không ít nước miếng rồi.
không có nhiều người được phép dùng thang máy này, chỉ có quản lý hoặc nhân viên có công việc mới được đi thôi, cho nên dọc đường đi cũng không bị làm phiền, thuận lời đi một mạch từ lầu một lên lầu mười ba, giữa đường cũng không dừng lại.
"Kính coong" một tiếng, thang máy đã đến lầu mười ba.
"Đi thôi!" Dương Minh nhìn Vương Bình Nhâm, lạnh nhạt nói, dọc đường đi, biểu hiện của Vương Bình Nhâm đều rất bình tĩnh, nhưng mà khi thang máy vừa dừng lại, Dương Minh phát hiện ra Vương Bình Nhâm tựa hồ có chút khẩn trương, vì thế thoải mái vỗ vai hắn.
Cái này thật ra cũng khó trách, dù sao trong lòng của Vương Bình Nhâm thì Điền Long vẫn luôn cường thế, mặc dù bây giờ Dương Minh còn cường thế hơn nữa, nhưng mà đứng chung với Dương Minh để đối phó Điền Long, Vương Bình Nhâm khó tránh khỏi những áp lực tâm lý.
"không có gì." Vương Bình Nhâm hít sâu một hơi, nhún vai, đi ra ngoài, hắn nhanh chóng điều chỉnh tâm tình của mình lại.
"Phòng làm việc của Điền Long ở đâu?" Dương Minh nhìn thoáng qua hành lang rồi hỏi. Trong hành lang không có một bóng người, hiển nhiên đây là địa điểm làm việc của nhân viên cao cấp trong hộp đêm rồi.
Nhưng mà, trong cái hành lang này chẳng có một bảo vệ nào cả, điều này làm cho Dương Minh vô cùng kinh ngạc.
Có thể là do Điền Long tự nhận là không có ai cam đảm dám đến địa bàn của ông ta gây sự sao?
"Phòng cuối cùng, bên phải" Vương Bình Nhâm giơ tay chỉ về phía trước, nói với Dương Minh.
Ngay sau khi Dương Minh vừa hỏi xong, liền dùng dị năng bắt đầu kiểm tra từng phòng ở đây, quả nhiên là đúng như lời của Vương Bình Nhâm nói, Điền Long đang ở trong cái phòng cuối cùng bên phải.
Trong phòng còn có hai người khác, một người chính là Trầm Miếu Đồ ngày hôm qua Dương Minh đã gặp, người còn lại trông có vẻ hèn mọn, có lẽ là Lý Tương Kế theo lời kể của Vương Bình Nhâm.
Dương Minh suy đoán không sai, trong hành lang không có một bảo vệ nào, thứ nhất là do hộp đêm không có quy định này, thứ hai cũng là do Điền Long tự đại, cho rằng người của mình ở hộp đêm rất nhiều, căn bản là không có ai dám đến đây gây chuyện cả.
"Cốc cốc cốc." cửa phòng làm việc của Điền Long vang lên tiếng gõ cửa.
Bởi vì bây giờ Điền Long đang gửi hết hy vọng lên trên người của Trầm Miếu Đồ, cho nên tâm tư cũng không có ở đây, vì thế tùy ý nói: "Mời vào"
Vương Bình Nhâm đẩy cửa ra, đi vào phòng làm việc của Điền Long.
"À, là Nhâm Bình à, cậu đã đến rồi" Điền Long nhìn thấy Vương Bình Nhâm liền gật đầu nói: "Đúng lúc tôi đang có chuyện cần thương lượng, cậu cùng đến nghiên cứu xem"
"Ồ? Là chuyện gì vậy? ' Vương Bình Nhâm được Dương Minh phái vào đầu tiên, mục đích là muốn khống chế cái tên Lý Tương Kế kia, tuy rằng Lý Tương Kế chẳng giúp ích gì cho đời, nhưng mà ép chó quá thì nó cũng nhảy tường, Dương Minh sợ hắn làm vướng tay vướng chân, cho nên để Vương Bình Nhâm vào đuổi hắn đi.
"Là như vậy." Điền Long quay đầu lại, nhìn Lý Tương Kế, sau đó nói: "Mày nói đi"
Lý Tương Kế đang ước gì có một cơ hội nịnh nọt như vậy, vội vàng đi đến trước mặt Vương Bình Nhâm, nịnh hót: "Vương ca, chuyện là như vậy, Long ca đang bàn cách chiếm lấy tài sản của Tôn gia"
Vương Bình Nhâm gật đầu, ý bảo hắn tiếp tục nói.
"Nhưng mà, những sản nghiệp này đều là do lão bất tử Tôn Hồng Quân đứng tên, Long ca muốn sang tên, nhưng người ta nói cần phải để cho lão già Tôn Hồng Quân này ra mặt" Lý Tương Kế nói: "Nhưng mà, cái này khiến em và Trầm ca đều khó xử, không biết nên làm thế nào!"
"À, cái này đúng là một vấn đề khó khăn" Vương Bình Nhâm phụ họa theo.
"Đúng vậy, nhưng mà ý kiến của Trầm ca cũng rất hay" Lý Tương Kế cũng không quên nịnh: "Ý của Trầm ca là, làm thế nào để cho lão Tôn Hồng Quân kia chịu nghe lời, không gặp phải phiền phức vớ vẫn!"
"À, cái này thì tôi biết nên làm thế nào" Vương Bình Nhâm bỗng nhiên cười nói.
"Thế nào? Nhâm Bình? Cậu có ý kiến?" Điền Long nghe Vương Bình Nhâm nói xong, nhất thời vui vẻ, cho rằng hắn ta có biện pháp: "Cậu có thể khiến cho Tôn Hồng Quân nghe lời sao?"
"Tôi đương nhiên là không thể, nhưng mà có người có thể!" Vương Bình Nhâm làm ra vẻ quỷ dị nói.
"Là ai? Ai thế?" Điền Long vội la lên: "Là ai mà có năng lực lớn như vậy?"
"Người này cũng là người mà hôm nay tôi dẫn đến gặp Long ca" Vương Bình Nhâm cười cười, sau đó làm ra một cái thế mời.
Ngay trong lúc Điền Long tràn đầy vui mừng, nhìn thấy người trước mắt này, nụ cười trên mặt đột nhiên hóa đá! Bởi vì người này ông ta vô cùng quen thuộc!
"Điền tiên sinh, đã lâu không gặp!" Dương Minh thong thả bước vào trong phòng làm việc của Điền Long, cười cười chào hỏi Điền Long, giống như là hai người bạn lâu năm không gặp vậy.
"Dương Minh?" Điền Long nhíu mày, ông ta không ngu, lập tức nhận ra sự tình tựa hồ không đúng! Vương Bình Nhâm làm sao mà mang Dương Minh đến đây: "Nhâm Bình, cậu có ý gì?"
"Có một ý, Long ca, tôi đã vôn không thích anh rồi!" Vương Bình Nhâm nói xong câu này, liền quay sang đập một cái làm cho Lý Tương Kế ngất xỉu.
Lý Tương Kế vốn chỉ là một cái thùng rỗng kêu to mà thôi, biến cố đột nhiên xảy ra làm cho hắn không biết phải làm gì, cho nên, trong lúc hắn còn chưa biết làm gì thì đã bị Vương Bình Nhâm đánh cho bất tỉnh.
Sắc mặt của Điền Long nhất thời thay đổi! Ông ta không ngờ rằng, người mà ông ta tin tưởng nhất lại đứng về phe của Dương Minh! Đây là điều khiến cho ông ta bất ngờ, cũng không ngờ đến được.
Nhưng mà, ánh mắt của Điền Long nhìn thoáng quá, liền thấy Trầm Miếu Đồ rút súng bên hông ra, trong lòng liền bình tĩnh lại, ông ta thấy Vương Bình Nhâm và Dương Minh đều đi vào tay không, bên hông cũng không có gì cả, tự nhiên là không mang vũ khí rồi.
"Miếu Đồ, bắn chết bọn chúng!" Điền Long hừ một tiếng, quát.
"Giơ tay lên, nếu không tao bắn bỏ mẹ!" Giọng nói âm trầm của Trầm Miếu Đồ vang lên.
Trong lòng Điền Long liền thả lỏng, đùa cợt nhìn Dương Minh và Vương Bình Nhâm, thầm nghĩ, hai tên ngu ngốc này, không biết tao có súng sao? Cứ như vậy mà xông vào, không phải muốn chết sao?
Điền Long muốn nhìn thấy bộ dáng chật vật của Dương Minh và Vương Bình Nhâm, nhưng mà thấy Dương Minh và Vương Bình Nhâm chẳng chịu giơ tay lên, nhất thời kỳ quái: "Bọn mày còn không giơ tay chịu trói sao? Chẳng lẽ không sợ chết?"
"không sợ" Dương Minh nhìn thoáng qua Điền Long, nhếch môi nói.
"Cái gì?" Điền Long có vẻ như không tin vào lổ tai của mình, thầm nghĩ Dương Minh điên rồi hay sao ấy? Cho dù có ghê gớm cách mấy, thì có thể chống lại súng đạn sao?
"Long ca, anh lầm rồi." Vương Bình Nhâm chỉ chỉ về phía sau của Điền Long.
Điền Long cũng ý thức được sự tình tựa hồ không thích hợp, quay đầu lại, phát hiện ra họng súng của Trầm Miếu Đồ đang nhắm vào mình!
"Long ca, xin lỗi, tôi cũng đã nhịn anh lâu rồi." Trầm Miếu Đồ nhàn nhạt nói.
Tâm tình của Điền Long đang ở mức vui vẻ và cuồng vọng, đột nhiên rớt xuống đáy vực, không thể tin được cảnh tượng trước mắt, nhìn thấy Vương Bình Nhâm và Dương Minh đi chung với nhau, tuy rằng trong lòng khiếp sợ, nhưng mà thấy hai người này tay không đi vào trong tay liền nhận định rằng chẳng có gì phải sợ cả! không nói về việc Trầm Miếu Đồ có thân thủ không thua gì Vương Bình Nhâm, hơn nữa trong tay hắn còn có súng, ngoài ra trên dưới hộp đêm cũng có hơn trăm bảo vệ, ra lệnh một tiếng, chỉ cần mỗi người nhổ một bãi nước miếng thôi cũng đủ dìm chết hai người này, cho nên Điền Long căn bản là không coi chuyện này ra gì! Thế như bây giờ, cái sự thay đổi này quá kinh khủng rồi! không chỉ là Vương Bình Nhâm về phe của Dương Minh, mà ngay cả Trầm Miếu Đồ cũng là người của Dương Minh, dùng họng súng chỉ về mình! Trong lúc nhất thời, Dương Minh liền có một cảm giác bị cô lập hoàn toàn, ông ra rốt cục cũng đã hiểu được cái cảm giác của Tôn Hồng Quân khi mà Vương Bình Nhâm chỉ súng vào mình rồi, cảm cảm giác bất đắc dĩ, cay đắng, và căn bản là không thể đề phòng! Tuy rằng không biết Dương Minh đã làm thế nào, nhưng mà Điền Long cũng đoán được rằng, chỉ có biện pháp dụ dỗ mới dùng được thôi, lúc đầu mình chẳng phải cũng dùng biện pháp này để đối phó người bên cạnh Điền Long sao?
"Dương Minh, là tao đã xem thường mày!" Điền Long hít sâu một hơi, hai mắt nhìn chằm chằm Dương Minh, trong mắt như muốn phun ra lửa: "Chiêu này của mày rất hay, không khác gì tao lúc đầu!"
"Ông còn biết lúc đầu ông dùng thủ đoạn sao?" Dương Minh ngồi lên ghế sô pha, nhìn Điền Long nói: "Ông nghĩ xem, tôi sẽ xử lý ông thế nào?"
"Thủ đoạn thì sao?" Điền Long hừ lạnh nói: "Mày nghĩ mày rất quang minh chính đại sao? Thay trời hành đạo à?"
"Tôi nghĩ rằng, đến bây giờ ông cũng chưa từng làm sai, ngược lại là do tôi nhiều chuyên đúng không?" Dương Minh nghe Điền Long nói xong, nhất thời buồn cười.
"Tao làm sai? Tao có cái gì sai?" Điền Long bỗng nhiên ngửa mặt trên trời cười phá lên: "Dương Minh, mày đứng ở bên lập trường của Tôn gia, đương nhiên là nghĩ tao làm sai rồi, nhưng mà tao làm sai cái gì?"
"Sản nghiệp của Tôn Hồng Quân, hơn phân nửa là do tao dốc đi đi làm ra, nhưng mà đến cuối cùng tao lại được cái gì? Ông ta có nghĩ đến việc sẽ chia cho tao không? không có! Thậm chí là ông ta căn bản là không có suy nghĩ này, cho rằng tất cả đều thuộc về ông ta! Dựa vào cái gì? Hai người cùng làm, mà tại sao chỉ có một mình ông ta hưởng hết chổ tốt?"
"không phải đã cho ông cổ phần công ty rồi sao?" Dương Minh nhìn Điền Long gần như điên cuồng, nhàn nhạt nói.
"Cho tao cổ phần công ty? Thật đúng là không biết xấu hổ, cái tập đoán lớn như vậy, mà chỉ cho tao có 5% cổ phần!" Điền Long hừ lạnh nói: "Còn ông ta có bao nhiêu? 60%! Tôn Hồng Quân thì không sao, nhưng mà, ông ta lại muốn chuyển cơ nghiệp qua cho một đứa con gái! Kêu tao cúi đầu trước Tôn Khiết? Hừ? Cho dù tao không nghĩ cho tao, thì tao cũng phải nghĩ cho Đông Hoa và Đông Quang! Tao chỉ là một con chó của Tôn gia, tao không hy vọng là hai đứa nó cũng đi vào vết xe đổ của tao!"
"Chó?" Dương Minh không cho là đúng: "Lẽ nào Tôn Hồng Quân đối xử với ông không tốt? Ông ta đã từng xem ông là chó sao?"
"Ông ta không có, nhưng mà sau này thì sao? Tôn Khiết và Tôn Chí Vĩ lên nắm quyền, lẽ nào kêu tao đi nghe lời hai đứa nhóc nhỏ đó?" Điền Long vung tay lên nói: "Dựa vào cái gì?"
"Ông chỉ đang mượn cớ ngụy biện cho việc ông đã làm mà thôi" Dương Minh không thèm nhìn Điền Long nữa, lắc đầu nói: "Lẽ nào Điền Đông Hoa cũng đồng ý với suy nghĩ của ông?"
"Nó? Hừ, nếu không phải nó năm lần bảy lượt kêu tao đừng ra tay với mày, mày cho rằng mày còn cơ hội đứng ở đây nói chuyện với tao sao?" Điền Long nghe Dương Minh hỏi xong, hừ lạnh nói: "Nó sớm muộn gì cũng sẽ hiểu được nổi khổ của tao!"
Dương Minh nhất thời buồn cười, Điền Long cũng đủ là mạnh miệng thật, chỉ dựa vào thủ đoạn của ông ta mà cũng đòi đối phó với mình sao? Quả thật đúng là trò cười cho thiên hạ.
"Ông không cảm thấy buồn cười sao?" Dương Minh nhìn Điền Long: "Nếu ông thật sự quan tâm đến ý kiến của Điền Đông Hoa, vậy tại sao còn giam lỏng hắn?"
"Thật không?" Khóe miệng của Điền Long bỗng nhiên xuất hiện một nụ cười quỷ dị, sau đó cánh tay phải vung lên, chụp lấy cây súng trong tay của Trầm Miếu Đồ, cố sức mà giật.
Điền Long buông tay ra, làm cho Trầm Miếu Đồ hoảng sợ, vô thức siết cò súng.
"Đoàng!" một tiếng, theo đó là một tiếng hét thảm, khẩu súng rơi xuống đất, còn nửa bàn tay của Trầm Miếu Đồ thì đã bị bắn thủng.
Cái biến cố này đột ngột xảy ra, ngay cả Dương Minh cũng trở tay không kịp! Nhưng mà, Dương Minh nhìn thấy cảnh tượng này rất là rõ ràng! Điền Long tự nhiên bẻ lấy họng súng trong tay của Trầm Miếu Đồ qua một bên, rồi nhanh chóng buông tay ra, nhưng mà Trầm Miếu Đồ đang giật mình hiển nhiên là không nhận ra được điều này, thế là hắn vô thức cho rằng Điền Long muốn đoạt súng, vì vậy liền bóp cò súng.
Thành ra là nửa bàn tay của hắn bị bắn thủng, máu me chảy nhễ nhạt trông thật kinh khủng.
"Dương Minh ơi là Dương Minh! Mày thật sự quá ngây thơ rồi, mày cho rằng thu mua những tên phế vật này là có thể đối phó được tao sao?" Điền Long lại cười phá lên, cơ bắp trên người cũng lồi lên theo tiếng cười.
Ở đây không riêng gì Trầm Miếu Đồ và Vương Bình Nhâm giật mình, ngay cả Dương Minh cũng giật mình, Điền Long còn là người sao? Công phu trên người đã khổ luyện được cảnh giới này sao?
Nhưng mà, biến cố này không làm cho Dương Minh khiếp đảm chút nào, tay cũng hơi run lên, một cây phi châm rơi vào trong tay của Dương Minh, ngay trong lúc Điền Long nhào đến muốn bóp cổ Dương Minh, thì đồng thời phi châm trong tay của Dương Minh cũng bay về hướng Điền Long.
"." Phi châm bay đến chổ cổ của Dương Minh, cũng không gây tổn thương gì cho Điền Long, rơi ngay xuống đất.
"Tiểu tử, còn biết sử dụng ám khí? không đơn giản!" Điền Long không ngờ rằng Dương Minh còn biết sử dụng ám khí, trong lòng thầm nghĩ may mắn, nếu như vừa rồi không sớm vận công, sợ rằng đã bị tiểu tử này giải quyết rồi cũng không chừng! Tâm tư muốn đùa giỡn với Dương Minh cũng thu lại, xem ra, tiểu tử này cũng có năng lực, nghĩ đến đây, hai mắt của Điền Long càng thêm đỏ, cơ bắp càng căng cứng lên, thậm chí là có khả năng phá rách áo của ông ta.
Dương Minh bây giờ thật đúng là sợ ngây người! Phi châm của mình không có bất kỳ hiệu quả gì với Điền Long! Thậm chí là không đâm được vào da của Điền Long chứ đừng nói là chạm vào huyệt đạo của ông ta! Dương Minh tin rằng đạo lực ném phi châm của mình vô cùng mạnh, đừng nói là da người, ngay cả bó củi hay là tấm kính cũng dễ dàng xuyên qua! Nhưng mà, chuyện quỷ dị đang xảy ra trước mắt, phi châm của mình đã bị rơi xuống đất!
Ngận Thuần Ngận Ái Muội Ngận Thuần Ngận Ái Muội - Ngư Nhân Nhị Đại Ngận Thuần Ngận Ái Muội