People sacrifice the present for the future. But life is available only in the present. That is why we should walk in such a way that every step can bring us to the here and the now.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 2205
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7995 / 187
Cập nhật: 2015-11-09 03:14:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 583: Năm Mới Đến.
ương Minh, tại sao lại là hắn?" Black Widow thì thào: "Ta đã giao thủ với hắn, cũng không cảm thấy hắn có bao nhiêu lợi hại cả"
Đã giao thủ? Hắc Thử và Phong Đao cùng sửng sốt, lão đại nhà mình đã đánh với Dương Minh? Chẳng qua, nghĩ đến công phu siêu cấp khủng bố của Black Widow, thì nàng ta thấy Dương Minh không có bao nhiêu lợi hại cũng là bình thường.
"Như vậy đi, các người đi điều tra vị trí của Ngô Minh, xem hắn rốt cục có nằm trong tay của Bạo Tam Lập hay không?" Black Widow lập tức nói: "Còn Dương Minh, các người phải cố gắng không đấu với hắn, tốt nhất đừng phát sinh xung đột gì"
"Vâng!" Hắc Thử cùng Phong Đao đáp.
Hai người đi rồi, Black Widow mới lặng lẽ thở dài: "Điều tôi có thể làm, chỉ có như vậy thôi"
Mấy hôm trước bận muốn chết luôn, chỉ còn hai ngày nữa là đến năm mới rồi, Dương Minh đã không còn làm chuyện gì, rãnh rỗi đến nhàm chán luôn, ngày nào cũng đến chổ đám Lý Cường, dạy bọn họ một ít võ cùng phương pháp huấn luyện.
Những người này vốn có căn cơ tốt, cho nên tiến bộ rất là nhanh, có thể nói còn nhanh hơn cả Dương Minh lúc đó. Điều này làm cho hắn có chút xấu hổ, chẳng qua, nghĩ lại những người này đều là đệ của mình, trong lòng cũng đỡ quê một chút.
Dương Minh có một thứ mà bọn họ vĩnh viễn kém xa, đó chính là nhãn lực. Dương Minh có thể phóng dao chính xác vào một mục tiêu rất là xa, nhưng những người này không thể làm được. Đó là sự chênh lệch.
Bọn họ tiến bộ, thì Dương Minh cũng tiến bộ. Cho nên, muốn đuổi kịp Dương Minh, cho dù có lái xe máy phóng theo cũng không kịp. Huống chi Dương Minh còn không truyền hết kỹ xảo cho họ , cái này cũng không phải do Dương Minh keo kiệt, mà bây giờ hắn là đồ đệ của vua sát thủ, không được sự cho phép của Phương Thiên, mà tùy tiện truyền thụ mày cái này cho bọn họ thì có vẻ không ổn. Quan trọng nhất chính là vua sát thủ là nhất truyền!
Trong khoảng thời gian này, chổ giải trí Ngu Nhạc Thành của Dương Đại Sơn có vẻ rất náo nhiệt, chẳng qua, cũng có không ít vấn đề. Vì ông ta chưa từng làm nghề này, nên thực phẫm và hàng hóa mỗi ngày đều không nắm rõ, vì thế tạo thành lãng phí rất lớn.
Hơn nữa, Dương Đại Sơn lại là người rất trọng sỉ diện, vì thế mỗi ngày ở Ngu Nhạc Thành đều xuất hiện giảm giá hoặc miễn phí. Nhìn thì có vẻ rất là đông khách, nhưng thật ra là không kiếm được tiền. Trừ việc chi tiền cho nhân viên, ngay cả cân bằng thu chi cũng không đạt được.
Vốn tưởng rằng tình huống này chỉ sẽ kéo dài một thời gian ngắn, nhưng có rất nhiều người thuộc cái loại có tiện nghi thì cứ muốn chiếm nữa, được một lần ưu đãi liền muốn lần hai, hơn nữa những người này đều cảm thấy Dương Đại Sơn có gia nghiệp căn bản không kém bọn họ, mà Dương Đại Sơn lại mắc bệnh sỉ nặng quá, cho nên không nói ra được. Người ta nói rất là dễ nghe, nói cái gì là đến ủng hộ cho.
Những miễn phí cho quá nhiều người rồi, làm Dương Đại Sơn bắt đầu kêu khổ, đến cuối cùng chịu không nổi nhiệt đành phải lấy giá 50%, nhưng lần đó, tất cả mọi người đều không muốn, nói rằng, bạn bề với nhau, còn lấy tiền à?
Chẳng qua, tiền thì vẫn phải lấy, cũng không đắt lắm, nếu không muốn nói là rẻ hơn những chổ khác. Nhưng có một điều tốt là, một nhóm người đã không tới rồi, nhưng phí tổn cũng không giảm được bao nhiêu. Ngu Nhạc Thành mỗi ngày đều phải tốn nhiều tiền, không kiếm tiền thì thôi, còn thưởng tiền nữa. Hết cách rồi, Dương Đại Sơn đành phải hủy bỏ chính sách 50%, chỉ giảm 10% thôi.
Đến lúc này, những người chuyên đến ăn chùa ăn lập tức náo loạn lên, nói cái gì mà bạn bè tốt với nhau, đến ăn là nể mặt rồi, còn tính tiền gì nữa. Mấy thằng dân đen thất học nó vậy đó, cả cuộc đời chỉ muốn ăn chùa và ăn chùa, không hiểu cái đạo lý ăn cơm trả tiền là thế, mà quan trọng hơn nữa là, ăn chùa rồi mà còn la cho to lên, kêu gào này nọ, tưởng mình là ông nội của thiên hạ, không hiểu trong đầu tụi này nó có óc để suy nghĩ nữa hay không?
Những người đếu ăn chùa đều bắt đầu gây chuyện, nói cái gì mà mở quán làm ăn mà không biết mặt mũi gì hết, rồi cái gì mà kiếm tiền thì không phải một mình ông kiếm đâu, rồi còn nói ông ta quá đáng! Nói cái gì mà cùng giá với nhau, tại sao chúng tôi lại phải đến chổ của ông ăn? Đi chổ khác ăn không được sao? Vì sao lại phải đến đây? Những người này nổi điên lên, lập tức bỏ đi hết phân nửa, hơn nữa còn nói xấu này nọ về Dương Đại Sơn. Thật là, đụng đến tiền rồi như điên lên, có mấy đồng lẻ mà cũng không dám trả, thế mà chịu chi mấy trăm ra để chơi gái. Haizzz. ngay cả Bạo Tam Lập mặc dù là lão đại hắc bang, nhưng miệng đời rất đáng sợ, cho dù hắn có lợi hại cách mấy thì cũng không quản được mấy cái miệng méo xẹo này!
Thời xưa ngay cả hoàng đế của không quản được thứ dân nói cái gì chứ đừng nói là Bạo Tam Lập.
Vì thế, tự sau cái vụ án này, bắt đầu có người đồn đãi đâm sau lưng Dương Đại Sơn, nói là: "Nói cho nghe cái này, các người đừng đi đến Ngu Nhạc Thành của Dương Đại Sơn."
"Vì sao chứ, Dương Đại Sơn không phải bạn của ông hả?"
"Tại sao hả? Tôi nói cho ông nghe, nhưng ông đừng nói cho người khác biết! Tôi thì không nói, ông cũng là bạn của Dương Đại Sơn, cùng là bạn bè, mà đi đến chổ hắn ăn cơm, ông muốn giảm giá cũng được, nhưng hắn chỉ giảm có 10%, giống như những khách hàng khác! Cái loại người suốt ngày chỉ lo tính về tiền bạc như thế, chúng ta không cần để ý đến hắn!"
Vì thế, mọi người gật đầu, và từ đó, thanh danh của Ngu Nhạc Thành ngày càng tệ, lúc bắt đầu thì không có vẻ gì, nhưng thời gian dài thì càng thấy sinh ý ngày càng tệ.
Làm ăn là vậy đó, càng nóng thì càng nhiều người tới. Bởi vì người ta chưa từng tới, hơn nữa lại thích náo nhiệt, cho nên rất tốt, vì thế đến rất đông. Nhưng rồi, khi đã bình tĩnh lại, mọi người bắt đầu suy nghĩ, chổ này cũng có gì khác những chổ kia đâu, vì thế không đi nữa.
Dương Đại Sơn bắt đầu buồn rầu, chẳng qua, không còn biện pháp nào. Nghĩ thầm, chờ đến năm mới, người ta sẽ mời khách đi ăn cơm, có lẽ sinh ý sẽ tốt hơn được một chút.
Mỗi năm một ngày vui rốt cục đã tới. Hôm nay là hai mươi lăm tháng một năm 2008, cũng chỉ là đêm ba mươi.
Sáng sớm, cả nhà Dương Minh đã đón xe đến nhà Trần Mộng Nghiên, trước đó, cha mẹ hai nhà đã liên hệ với nhau qua điện thoại vô số lần, coi như cũng có quen thuộc, gặp mặt cũng không xa lạ.
Nhưng nhìn thấy món quà trong tay Dương Minh, Trần Phi liền cốc đầu hắn một cái: "Tiểu tử này, đến chổ chú còn mang thứ này làm gì!"
"Không phải là rượu sao, cha con nói, cái này để buổi tối hai người xử lý!" Dương Minh cười nói.
"Haha, được được. Cả năm nay chú không có thời gian yên tĩnh, hôm nay nhất định phải uống cho đã!" Trần Phi nhìn Dương Đại Hải phía sau Dương Minh, cười nói sao: "Lão Dương sao, chúng ta chính là tri kỷ đã lâu rồi!"
"Trần. đại ca." Trần Phi lớn hơn Dương Đại Hải một tuổi, cho nên cảm thấy gọi là Trần đại ca cũng lịch sự.
"Trần đại ca cái gì chứ, tôi gọi ông là lão Dương thì ông cũng gọi tôi là lão Trần là được rồi, cần gì phải nghiêm túc vậy" Trần Phi cười nói.
"Vị này là đệ muội à, nhìn còn rất trẻ nha" Trần mẫu cười nói với Dương mẫu.
Bởi vì hai nhà đối với hai đứa nhỏ đều rất hài lòng, cho nên không khí cũng rất hòa hợp. Không xuất hiện hiện tượng châm chọc khiêu khích gì.
Chẳng qua, Dương Minh vàt mn thì không dám biểu hiện hành động thân mật nào quá phận, chỉ gật gật đầu. Dù sao cũng có cha mẹ hai nhà, cho dù muốn ôm hun đắm đuối cũng không thể được.
"Lão Dương, đệ muội, vào trong ngồi đi, tôi và mẹ của Mộng Nghiên mới vừa dậy không bao lâu, vẫn còn chưa chuẩn bị xong!" Trần Phi nói: "Ở đây tôi có hai câu đối này, là lão trượng mẫu của tôi không cho mua, tự mình viết, lão thái thái đa tài đa nghệ, nên thư pháp cũng rất đẹp. Hay là ông mang về treo đi?"
"Vậy giúp tôi cảm ơn lão thái thái!" Dương Đại Hải vội vàng nói, ở trong nhà Trần Mộng Nghiên, Dương Đại Hải cảm thấy như mình có được sự tôn kính mà trước đây chưa từng có, ở nhà máy chỉ là một công nhân, nói chuyện hay làm gì đều phải khép nép, thế mà Trần Phi là một cán bộ cấp cao, nhưng lại rất thân thiện với mình.
Trần Phi và Trầu mẫu đi lấy câu đối, Dương Đại Hải và Dương mu cũng đi hỗ trợ, cho nên trong phòng khách chỉ còn lại hai người Dương Minh và Trần Mộng Nghiên.
"Có nhớ anh không?" Dương Minh hỏi.
"Không." Trần Mộng Nghiên nhìn thoáng qua mấy người lớn ở phòng bếp, sau đó nói.
"He he, không tin" Dương Minh cười xấu xa, rồi ôm lấy người Trần Mộng Nghiên, làm cho nàng hoảng sợ.
"Anh làm gì vậy? Người lớn còn ở đây mà!" Trần Mộng Nghiên trừng mắt nhìn.
"Thì đã sao đâu, đều là cha mẹ hai bên, thân thiết một chút cũng được mà" Dương Minh không hề để ý, nói.
"Ai nha. mau buông ra." Trần Mộng Nghiên thấy mẹ đã đi ra khỏi phòng bếp, muốn đi vào toilet tìm đồ vậy.
"Khụ. khụ.!" Trần mẫu ho khan hai tiếng, tuy rằng bà cũng biết, tụi trẻ bây giờ rất cởi mở, nhưng mà cũng không thể vừa ôm vừa kéo trong phòng khách chứ: "Dương Minh, Mộng Nghiên, sao hai con không ra ngoài đi dạo đi. Đúng rồi, Mộng Nghiên, không phải con muốn đi hớt tóc sao, kêu Dương Minh đi cùng con đi!"
Dù Trần mẫu nói chuyện rất nhẹ nhàng, nhưng Dương Minh vẫn có thể nghe ra hàm ý dặn dò của Trần mẫu trong đó, không khỏi có chút xấu hổ, vừa rồi mình thật quá sơ suất, không nhận thấy Trần mẫu đã đi ra.
"Dạ." Trần Mộng Nghiên xấu hổ đỏ mặt gật đầu, trừng mắt nhìn Dương Minh một cái.
Dương Minh cũng xấu hổ, cười gượng đứng dậy nói: "Vậy con và Mộng Nghiên đi trước"
"Ừ, giữa trưa về là được. À thôi, chúng ta chuẩn bị cơm xong thì sẽ gọi cho các con" Trần mẫu nói.
"Mẹ, hay là để con giúp mẹ?" Trần Mộng Nghiên hỏi.
"Được rồi, trong bếp đã có bốn người rồi, con khỏi cần vào" Trần mẫu lắc đầu nói: "Con đi cắt tóc nhanh đi, hôm nay mà không đi cắt thì hết tháng cũng không được cắt đâu. Cậu của con rất mê tín đó, tháng giêng mà cắt tóc là cậu con chết!"
"Được rồi." Trần Mộng Nghiên bất đắc dĩ cười, cậu của nàng quả thật rất mê tín, ra cửa đều phải xem hoàng lịch, nhớ thời điểm năm trước, bởi vì mình dẫn đứa nhỏ của cậu đi cắt tóc tháng giêng, nên bị cậu chửi ầm lên!
"Đều tại anh đó!" Ra khỏi nhà, Trần Mộng Nghiên tức giận nói: "Trong nhà của em anh không thể yên phận được sao?"
"Trục trặc kỹ thuật đó mà!" Dương Minh cười nói: "Chẳng qua, không phải giúp em ra ngoài cắt tóc sao?"
"Đây là hai chuyện khác nhau!" Trần Mộng Nghiên liếc nhìn Dương Minh một cái.
Hai người đi đến một tiệm cắt tóc gần nha Trần Mộng Nghiên, bây giờ mấy cái beauty salon đều thích đặt tên kỳ quái, cái gì mà cắt tóc công nhân, hay là cắt tóc highlight.
Hôm nay cũng có nhiều người đến cắt tóc, xem ra, người mê tín không riêng gì cậu của Trần Mộng Nghiên, hoặc là có nhiều người có thói quen cắt tóc ngày ba mươi.
"Hả? Trần Mộng Nghiên?" Trong tiệm cắt tóc, một thanh niên trên ghế salo lập tức ngạc nhiên chào hỏi.
"Lý Nhất Tầm?" Trần Mộng Nghiên cũng ngạc nhiên, kinh ngạc nhìn người này: "Thật là trùng hợp nha"
"Đúng vậy, thật là trùng hợp, vị này là." Lý Nhất Tầm đứng dậy, nhìn Dương Minh bên cạnh Trần Mộng Nghiên.
"Xin chào, tôi là bạn trai của Mộng Nghiên, Dương Minh" Dương Minh không biết người này đang làm gì, cũng không biết quan hệ của hắn và Trần Mộng Nghiên là gì. Vì không muốn để người này nói ra những lời không thích hợp, Dương Minh đành tuyên bố chủ quyền trước.
"Ồ?" Lý Nhất Tầm sửng sốt, nhìn Dương Minh, rồi lại nhìn Trần Mộng Nghiên, sau đó cười nói: "Haha, xin chào! Tự giới thiệu một chút, tôi tên là Lý Nhất Tầm, là bạn học sơ trung của Trần Mộng Nghiên, hai chúng ta ngồi cùng bàn, quan hệ cũng không tồi. đương nhiên, đừng hiểu lầm, chỉ là bạn bè bình thường thôi!"
"Haha, xin chào!" Dương Minh hồ nghi nhìn Lý Nhất Tầm, gật đầu với hắn, ai biết được tiểu tử này đang nói thật hay nói giả?
"Cậu cũng đi cắt tóc ở đây?" Trần Mộng Nghiên nhìn Lý Nhất Tầm hỏi.
"Không có, tôi đi theo người ta tới." Lý Nhất Tầm cười khổi, chỉ vào một người đang ngồi trên ghế cách đó không xa.
"Bạn gái?" Trần Mộng Nghiên nhìn qua hỏi.
"Nếu vậy thì tốt rồi, trước mắt là đang theo đuổi." Lý Nhất Tầm lắc đầu.
Dương Minh thì không chú ý gì nhiều vào người" bạn gái" của hắn, vì nàng ta ngồi quay lưng lại, vả lại Dương Minh cũng không dùng dị năng, nên cũng không nhìn rõ ràng.
"Haha, không phải sao? Vậy cậu cần phải cố gắng nhiều!" Trần Mộng Nghiên cười trêu chọc nói. Hiển nhiên là quan hệ hai người lúc trước rất tốt, cho nên gặp mặt cũng không cần xa lạ
"Ai. là một câu chuyện dài." Lý Nhất Tầm bất đắc dĩ nói.
"Tiên sinh, tiểu thư, đến cắt tóc sao?" Đang nói chuyện, thì một phục vụ đi ra hỏi Dương Minh và Trần Mộng Nghiên.
"Là nàng, tôi đi cùng" Dương Minh chỉ Trần Mộng Nghiên nói.
"Vậy xin theo tôi lại đây" Người phục vụ nói với Trần Mộng Nghiên: "Bên kia còn có chổ trống"
"Mình đi cắt trước đây, có rãnh nói chuyện tiếp" Trần Mộng Nghiên gật đầu với Lý Nhất Tầm, rồi đi theo người phục vụ.
 
Dương Minh thấy người này không phải tình địch của mình, cũng không còn cảnh giác, ngồi bên cạnh hắn.
 
“Bạn hữu, cậu nhất định rất ghê gớm nha!”Trần Mộng Nghiên đi rồi, Lý Nhất Tầm lập tức bất đầu nhiệt tình với Dương Minh.
 
“Ghê gì?”Dương Minh hỏi.
 
“Trần Mộng Nghiên hả, là hoa hậu giảng đường thời sơ trung đó, mà lại bị cậu kua được, chắc chắn cậu có điểm rất độc đáo rồi”Lý Nhất Tầm hâm mộ nhìn Dương Minh nói: “Có thể chỉ giáo vài chiêu được không?”
 
“Cái này hả...tôi và Mộng Nghiên là bạn học thời trung học... có thể là lâu ngày nảy sinh tình cảm...”Dương Minh không muốn nói về cái quá khứ tồi tàn của mình cho người khác nghe, vì thứ này cũng hơi bị tế nhị.
 
“Vậy là không đúng, thời sơ trung, có rất nhiều người theo đuổi Trần Mộng Nghiên, làm gì có chuyện lâu ngày phát sinh tình cảm đâu? Người anh em, nhất định cậu có chô độc đáo gì đó!”Lý Nhất Tầm vỗ vỗ vai Dương Minh nói.
 
Dương Minh nhìn hắn một cái, thầm nghĩ, tôi với cậu có quen biết gì đâu? Động tay động chân với tôi còn muốn hỏi chuyện riêng tư của tôi, hình như là hơi quá.
 
“Thật ra cũng không có gì...”Dương Minh không muốn nói nhiều với hắn, chỉ nói có lệ một câu.
 
Không ngờ Lý Nhất Tầm không tự biết, mà tiếp tục dày mặt nói: “Bạn hữu, không thể như vậy được. Tôi và Trần Mộng Nghiên cũng là bạn bè, bạn của nàng không phải là bạn của cậu sao? Cậu dạy ti6 mấy chiêu thôi!”
 
“Tôi không phải không muốn dậy cậu, mà thật sự không có gì để dạy cậu!”Dương Minh bị hắn làm phiền, nhíu mày nói.
 
“Không thể nào, có phải cậu không muốn dạy?”Lý Nhất Tầm nói: “Cậu yên tâm đi, tôi sẽ không cạnh tranh với cậu đâu. Tuy rằng Trần Mộng Nghiên rất đẹp, nhưng tôi không có ý định với nàng đâu, tôi sẽ không tranh với cậu!”
 
“...”Dương Minh không nói gì, thầm nghĩ, trên đời này làm gì mà còn người nào dày mặt hơn nữa? Tôi còn sợ cậu nữa sao? Có năng lực thì cứ lấy? Chẳng qua, lời này Dương Minh không nói ra, để tránh lạc đến lỗ tai của Trần Mộng Nghiên.
 
“Bạn hữu, sao cậu kín miệng quá vậy?”Lý Nhất Tầm thấy Dương Minh không nói gì, còn tưởng rằng đã bị mình đả động, vì thế tiếp tục nói: “Cậu nói cho tôi một ít thôi, tôi vô cùng cảm kích vô cùng! Đông Hải Hài Tiên Các là của nhà tôi mở, tôi đưa cho cậu thẻ VIP, mỗi năm có thể hưởng ba lần miễn phí!”
 
Nói xong, Lý Nhất Tầm móc từ trong túi ra cái thẻ VIP dưa cho Dương Minh.
 
“Ồ?”Dương Minh cầm lấy thẻ VIP, nhìn nhìn, Hải Tiên Các? Đó là cái gì vậy? Dương Minh chưa từng nghe đến cái tên này, nhưng mà hắn quả thật đã bị Lý Nhất Tầm làm phiền rồi, vì thế bịa chuyện: “Tôi có thể dạy cho cậu, chẳng qua cậu có thể nói là cậu theo đuổi ai trước được không? Đem tình huống của người đó nói đơn giản cho tôi biết, mỗi người không thể dùng một phương pháp theo đuổi giống nhau“
 
“Đúng vậy, đúng vậy...”Lý Nhất Tầm còn tưởng rằng thẻ VIP đã có hiệu quả, vì thế liền nói: “Bạn hữu, tôi nói cho cậu nghe, cô gái mà tôi theo đuổi, tính cách hơi lạnh nhạt, nhưng là một người rất đáng yêu, nhà nàng không ở đây, một mình lên đại học học, tôi đã theo đuổi nàng một học kỳ rồi, mà vẫn không có hiệu quả gì!”
 
“Bây giờ ngày nào cậu cũng quấn lấy nàng?”Dương Minh hỏi.
 
“Đúng vậy, tôi cảm thấy như vậy hơi phiền một chút, nhưng, bây giờ phải làm sao, nếu tôi hẹn nàng bình thường, nàng ta sẽ không đồng ý!”Lý Nhất Tầm đau khổ nói.
 
“Vậy thì...”Dương Minh căn bản là không quan tâm đến chuyện này, thuận miệng nói: “Nhà nàng có tiền hay không?”
 
“Nhà nàng?”Lý Nhất Tầm ngạc nhiên hỏi: “Tôi cũng không biết, nhà tôi có tiền, nhưng nhà nàng có tiền hay không thì tôi không để ý...”
 
“Ai hỏi nhà cậu có tiền đâu? Tôi hỏi nhà nàng ta mà... nói cách khác, một tháng nàng ta có thể có bao nhiêu tiền sinh hoạt?”Dương Minh nói.
 
“Cái này... đại khái là hơn một ngàn...”Lý Nhất Tầm gãi đầu nói.
 
“Đừng đại khái, rốt cục là bao nhiêu, điều này rất quan trọng!”Dương Minh nói.
 
“A?”Lý Nhất Tầm có vẻ không hiểu: “Hình như cái này không có liên quan mà?”
 
“Tại sao không có? Cậu có muốn học hay không?”Dương Minh trừng mắt hỏi: “Không học thì thôi!”
 
“Muốn, muốn chứ, người anh em đừng nói, tôi thấy nàng ta bình thường tiêu tiền, cũng chỉ khoảng một ngàn đồng thôi!”Lý Nhất Tầm vội vàng nói.
 
“Khoảng một ngàn, đúng không?”Dương Minh gật đầu: “Vậy tôi dạy cho cậu một kế, bây giờ cậu không phải đang quấn quít lấy nàng sao? Biện pháp của tôi có thể giúp cho tình huống trở nên ngược lại!”
 
“Ngược lại?”Lý Nhất Tầm ngạc nhiên hỏi: “Ngược lại thế nào? Cậu nói là để cho nàng ta quấn quít lấy tôi? Có thể sao?”
 
“Có thể, sao không được chứ. Chỉ cần làm theo phương pháp của tôi, cam đoan sẽ mã đáo thành công”Dương Minh nói.
 
“Người anh em có biện pháp gì, vui lòng chỉ giáo cho tiểu đệ một chút”Lý Nhất Tầm nghe xong mừng rỡ, vội vàng nói.
 
“Là vậy, tuyệt chiêu của tôi là kêu anh đi mượn tiền của nàng!”Dương Minh nói ra những lời kinh người.
 
“Gì?”Lý Nhất Tầm há to mồm, ngơ ngác nhìn Dương Minh, một hồi lâu mới nói: “Tôi mượn tiền của nàng? Nhà tôi có nhiều tiền như vậy, còn mượn tiền của nàng ta làm gì?”
 
“Mượn tiền có rất nhiều lý do, ví dụ như cậu bị gia đình khống chế kinh tế, hoặc là bạn của cậu bị bệnh cần tiền gấp, còn tùy cậu nói cái gì!”Dương Minh giải thích: “Hơn nữa, lúc mà mượn, nhất định phải hỏi thăm mỗi tháng nàng ta có bao nhiêu tiền, sau đó nhất định phải mượn hết, không chừa lại cho nàng một đồng!’
 
“Sau đó nữa...”Lý Nhất Tầm tuy rằng như vịt nghe sấm rồi, nhưng không dám nghi ngờ, vẫn cẩn thận hỏi thăm.
 
“Sau đó? Sau đó thì biến mất, đừng để nàng ta tìm đươc”Dương Minh nói.
 
“Biến mất?”Lý Nhất Tầm nói: “Tôi mượn tiền xong biến mất? Vậy không phải là lừa đảo sao? Hơn nữa, tôi lấy tiền của nàng đi rồi, nàng ta sống như thế nào?”
 
“Nếu cậu không ngu, thì tôi cũng lười chỉ cậu!”Dương Minh làm ra vẻ nói.
 
“Anh hai à, em thừa nhận em ngu, nếu không em cũng không hỏi anh đâu...”Lý Nhất Tầm nói: “Anh nói cho em biết đi, rốt cục là sao?”
 
“Cậu xem. Tiền tháng của cô ta đều bị cậu lấy đi, cuộc sống bình thường và ăn uống khẳng định là có vấn đề, đúng không?”Dương Minh hỏi ngược lại.
 
“Đúng vậy, đó là điều tôi lo lắng nhất!”Lý Nhất Tầm gật đầu.
 
“Đến đây vẫn còn chưa rõ sao? Quả thật là ngu hết cỡ thợ mộc rồi!”Dương Minh lắc đầu nói: “Nàng ta không có tiền dùng, thì đương nhiên phải đi đòi cậu trả tiền chứ sao? Cậu không cần tìm nàng, lần này là nàng ta chủ động tìm cậu, nếu cậu không trả tiền, thì cả ngày nàng ta đều ở bên cậu để đòi tiền rồi...”
 
“Đúng rồi!”Lý Nhất Tầm vỗ đùi nói: “Quả thật đúng là vậy! Nhưng mà, làm như vậy có vẻ hơi là... vô lại nha!”
 
“Tán gái cần cái gì?”Dương Minh trợn mắt tức giận hỏi. “Là da mặt dày!”Lý Nhất Tầm đáp không cần nghĩ.
 
“Vậy thì có gì mà không được, thắng làm vua mà, chờ đến khi ôm được mỹ nhân, thì ai quản cậu dùng phương pháp gì chứ?”Dương Minh khinh thường nói.
 
“Đúng! Đúng vậy, tôi thật bội phục cậu! Biện pháp này thật sự rất hay, hôm nay tôi đã mở rộng tầm mắt rồi, cảm ơn cậu. Hôm nào cậu đến Đông Hải, tôi sẽ đãi cậu thật lớn!”Lý Nhất Tầm kích động nói.
 
“Ờ, đến lúc đó rồi tính”Dương Minh khoát tay, cái chiêu vừa rồi hoàn toàn là bịa ra, có thể thành công thì thật sự là ... bó tay rồi đó! Chẳng qua, cũng không loại trừ trường hợp như “chuột sa hủ nếp”được, chắc là Lý Nhất Tầm sẽ không giống như Trương Vô Kỵ đâu.
 
Dương Minh buồn bực, gặp Lý Nhất Tầm làm phiền hoài, mới tùy tiện nói ra một phương pháp, làm cho Lý Nhất Tầm vô cùng kích động, phỏng chừng bây giờ đang bày mưu tính kế rồi.
 
“Ai... chờ anh một chút...”Lý Nhất Tầm đột nhiên đứng dậy, chạy ra ngoài cửa, thì ra, cô gái mà hắn đang chờ đã cắt tóc xong, và đang tính tiền chuẩn bị rời đi. Người ta cũng không thèm nhìn Lý Nhất Tầm lấy một cái nữa là.
 
Dương Minh lắc đầu, Lý Nhất Tầm ơi, hy vọng xa vời quá rồi, cho dù là có là bạn trai, cũng đâu cần phải khẩn trương như vậy? Ơ, sao cô nàng này nhìn quen quen quá vậy?
 
“Vương Tiếu Yên?”Dương Minh thốt ra.
 
“Dương Minh?”Vương Tiếu Yên theo giọng nói mà xoay đầu lại, nhìn thấy Dương Minh.
 
“Hai người... quen biết nhau?”Lý Nhất Tầm có chút buồn bự nhìn Vương Tiếu Yên và Dương Minh.
 
“Có liên quan đến anh không?”Vương Tiếu Yên nói chuyện không chút nể mặt.
 
Dương Minh cũng đang cười khổ, cô nàng này là tiểu thái muội đó!!! Lý Nhất Tầm ơi, cậu có cần như vậy không? Ngay cả tiểu thái muội cũng không tha?
 
“A ... Triệu Oánh đã về chưa?”Dương Minh và Vương Tiếu Yên trước đó có chút hiểu lần, cho nên gặp mặt không khỏi xấu hổ, vì thế vội đổi đề tài.
 
“Vẫn chưa... nếu không có gì, tôi đi trước...”Vương Tiếu Yên nhìn Dương Minh, âm thầm cắn răng nghĩ, dám chiếm tiện nghi của mình, nếu không phải vì Triệu Oánh, mình đã tìm hắn tính sổ từ lâu rồi. Vớ vẩn, tiểu tử này may mắn lắm!
 
“Chúng tôi đi trước nha Dương Minh!”Lý Nhất Tầm thấy Vương Tiếu Yên rời đi, vội vàng đuổi theo sau, vừa chạy vừa nói với Dương Minh: “Nói giùm với Trần Mộng Nghiên một tiếng...”
 
“Ừ...”Dương Minh phất tay, thầm nghĩ, tên đáng ghét rốt cục đã đi! Chẳng qua, tên này đúng là có vấn đề, dám theo đuổi cả tiểu thái muội sao?
 
Trần Mộng Nghiên chỉ tỉa tóc, chứ không có cắt, nên không lâu sau đã xong rồi, chỉ là chuẩn bị để đón năm mới thôi.
 
Dương Minh thanh toán tiền, Trần Mộng Nghiên cũng không cản, vì quan hệ của hai người bây giờ không cần phải phân rõ ràng như vậy nữa.
 
“Lý Nhất Tầm đi rồi sao?”Trần Mộng Nghiên hỏi.
 
“Đi rồi, dặn anh nói lại với em một tiếng”Dương Minh gật đầu.
 
“Vừa rồi hai người nói chuyện gì vậy?”Trần Mộng Nghiên có chút bất mãn với hành động của Dương Minh vừa rồi: “Em và Lý Nhất Tầm chỉ là bạn học sơ trung, cũng không có quan hệ gì khác!”
 
“À... anh cũng không sợ người này có chủ ý với em đâu...”Dương Minh cười thầm.
 
“Thôi đi, anh nghĩ rằng em nổi tiếng lắm sao...”Trần Mộng Nghiên liếc nhìn Dương Minh một cái.
 
“Sao lại không nổi tiếng? Em không biết sao? Ở trong trường chúng ta có một bản xếp hạng hoa hậu giảng đường đó, em đứng đầu danh sách đấy!”Dương Minh nói.
 
“Đều là do một số người nhàm chán làm...”Trần Mộng Nghiên đã nghe người bạn cùng phòng nói qua, nhưng mà cũng không để ý. Nếu mà nàng chịu để ý một chút, cũng sẽ phát hiện ra Lâm Chỉ Vận cũng có tên trong bảng này.
 
“Bây giờ làm gì?”Dương Minh nhìn đồng hồ, còn sớm quá, phỏng chừng về nhà còn thêm phiền, người lớn đang nấu đồ ăn, không cần hai người trở về.
 
“Em cũng không biết... đi đâu đó chơi đi...”Trần Mộng Nghiên đề nghị: “Hai ta đã lâu rồi không đi dạo phố”
 
“Vậy đi thôi”Dương Minh gật đầu.
 
Hai người nắm tay nhau chậm rãi bước trên đường, cửa hàng hai bên đường tràn ngập không khí đón năm mới, giăng đèn kết hoa. Mọi người đổ xô ra mua hàng, tranh thủ được hàng tốt, còn hai người thì đang hưởng thụ giờ phút tình cảm này
 
Cũng không biết khi nào, bông tuyết đã rơi đầy trời, Trần Mộng Nghiên trông giống một đứa bé, vô cùng hưng phấn nhìn bông tuyết rớt xuống trên khăn quàng cổ của mình.
 
“A, hồi còn nhỏ, em rất thích tuyết rơi, mỗi khi có tuyết, em đều ghé vào cửa sổ nhìn bông tuyết bên ngoài...”Trần Mộng Nghiên cảm khái nói: “Thật không ngờ, chớp mắt một cái đã lớn như vậy...”
 
“Đúng vậy, sắp thành vợ người ta rồi... rồi con của em sẽ lại ghé mắt vào cửa sổ nhìn bông tuyết rơi...”Dương Minh cười nói.
 
“Đáng ghét, anh nói cái gì vậy?”Trần Mộng Nghiên tức giận nói: “Người ta đang nhớ lại thời thơ ấu, anh lại cố tình làm phiền!”
 
“Chỉ đùa chút thôi...”Dương Minh nắm lấy tay của Trần Mộng Nghiên: “Anh cũng kể cho em nghe chuyện của anh nha... trước đây mỗi lần nhìn tuyết rơi, anh đều thích để dấu chân lại trên tuyết... nhất định phải thẳng hàng, bước từng bước, giống như vết bánh xe vậy, vô cùng ngay ngắn...”
 
“Haha, hồi đó em cũng có chơi trò này...”Trần Mộng Nghiên cười vui vẻ, nói... hai người nhớ lại những chuyện lý thú thời thơ ấu, từ nhỏ, rồi đến thời sơ trung...
 
“Dương Minh, anh nghĩ Tô Nhã... bây giờ đang làm gì?”Nhắc đến sơ trung, Trần Mộng Nghiên không khỏi nghĩ tới Tô Nhã, tuy rằng nhắc đến thì rất mất hứng, nhưng Trần Mộng Nghiên vẫn không nhịn được tò mò.
 
“Không biết...”Dương Minh thở dài, sau đó chậm rãi nói: “Có lẽ nàng ta cũng giống như hai ta, cùng với một người khác bước đi trong tuyết...”
 
“Thật xin lỗi...”Trần Mộng Nghiên nhìn thấy Dương Minh có chút thương cảm cũng hối hận vì đã hỏi một câu ngu ngốc như vậy, vốn hai người đang rất vui vẻ.
 
“Không có chuyện gì đâu, nam lớn lấy vợ nữ lớn gả chồng... cũng là chuyện bình thường...”Dương Minh cười khổ lắc đầu.
 
Trần Mộng Nghiên cũng thở dài một hơi, xem ra, Tô Nhã trong lòng Dương Minh vẫn còn chiếm một khoảng rất lớn...có lẽ, chỉ có thời gian mới thay đổi được tất cả.
 
Rồi... hai người chợt đi đến bờ biển, biển mùa động vô cùng lạnh, cơn gió lạnh đến thấu xương thổi bay tóc hai người lên...
 
“Anh và Tô Nhã đã từng đến đây”Dương Minh chỉ vào một bia đá không xa.
 
“Hẹn hò?”Trần Mộng Nghiên hỏi.
 
“Haha, không phải vậy đâu, cả ngày đều ở trong trước, bọn anh cũng không có chuyện gì làm,vốn là muốn ai về nhà đó, nhưng rồi lại muốn cùng đi dạo, cùng nói chuyện, rồi nhất thời vô ý đi ra đến đó”Dương Minh lắc đầu: “Con nít mà, biết cái gì mà hẹn với hò”
 
“Vậy coi như là một ký ức đẹp đi...”Trần Mộng Nghiên lần này không hề ghen, vì cái này không cần phải ăn dấm chua làm gì cho mệt. Tô Nhã bây giờ đã biến mất trong cuộc sống của Dương Minh rồi, chỉ còn lại một kỷ niệm đẹp, Trần Mộng Nghiên làm sao mà đi ghen với kỷ niệm chứ?
 
“Ừ...”Dương Minh gật đầu: “Đi, xem chút, anh nhớ lúc đó anh và Tô Nhã có khắc tên của hai người lên, không biết bây giờ còn hay không...”
 
“Được...”Trần Mộng Nghiên gật đầu, tuy rằng không lòng không thoải mái, nhưng cũng không còn cách nào, hơn nữa, nàng cũng chút tò mò, nàng muốn được hiểu quá khá của Dương Minh. Yêu một người, là chấp nhận toàn bộ những gì của người đó, không phải sao? Dù sao quá khứ của hắn cũng là dĩ vãng.
 
Hai người đi đến tấm bia đá, Dương Minh đưa mắt nhìn, lập tức tìm được tên của hắn và Tô Nhã, tuy rằng dấu vết đã rất cũ rồi, chẳng qua, nếu nhìn kỹ vẫn có thể thấy rõ.
 
“Ở đây!”Dương Minh chỉ vào tên của hắn trên đó, nói.
 
“Phá hư của công...”Trần Mộng Nghiên nhìn thoáng qua, nghĩ nghĩ, chợt buột miệng nói ra những lời này. Cũng phải thôi, ai mà chịu được khi thấy tên của người yêu cùng với một cô gái khác chứ.
 
“Nhiều người khắc lên như vậy... thêm anh cũng đâu có sao...Ơ? Em muốn làm gì?”Dương Minh ngạc nhiên nhìn Trần Mộng Nghiên, nói: “Không phải em nói phá hư của công sao, tại sao em lại...” 
Ngận Thuần Ngận Ái Muội Ngận Thuần Ngận Ái Muội - Ngư Nhân Nhị Đại Ngận Thuần Ngận Ái Muội