Books let us into their souls and lay open to us the secrets of our own.

William Hazlitt

 
 
 
 
 
Tác giả: Điểm Tinh Linh
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 492
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5828 / 172
Cập nhật: 2014-12-04 16:05:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 276: Biệt Viện Lai Địch
rinh sát báo về quả nhiên không sai, chưa hết một ngày Văn thái sư đã dẫn đại quân tới phía ngoài Sùng thành.
Văn thái sư đứng dưới thành kêu lên: " Tây Bá Hầu Cơ Phát! Nhanh tới gặp ta! "
Cơ Phát vội vàng lên cổng thành, chỉ thấy thái phong thái quân nhân chỉnh tề, các tướng sĩ tuy mang dáng vẻ phong trần mệt mỏi nhưng đằng đằng sát khí,cùng với quân đội bình thường cực kỳ bất đồng. Cơ Phát âm thâm kinh hãi, lúc này đứng trên cổng thành hành lễ nói: " Lão thái sư, cô vương hữu lễ! "
Văn Trọng thúc dục Mặc kỳ lân, đi tới dưới chân thành, giương giọng nói: " Cơ Phát, cha ngươi Cơ Xương là người quân tử, đối với các lộ chư hầu đều lấy lễ đối đãi, mọi người đều kính phục đức hạnh. Ngươi vì sao vừa mới kế nhiệm Tây Bá Hầu, đã hoành hành xuất binh, lại còn chiếm Sùng thành của Bắc Bá Hầu? Đại Thương ta lấy bốn lộ chư hầu Đông, Tây, Nam, Bắc làm cánh tay, cùng phụ tá Thiên tử. Ngươi làm như thế, chẳng lẽ không phải là trong mắt không có Thiên tử, mưu đồ làm loạn sao? "
Cơ Phát vội nói: " Bắc Bá Hầu Sùng Hầu Hổ tàn bạo hại dân, dân chúng Bắc địa lầm than, hôm nay lại giết thân huynh đệ của ta Bá Liêu, Ngu Trọng, thật là người người oán trách, thiên hạ đều căm ghét. Ta được Thiên tử ban cho Bạch mao hoàng việt ( búa vàng lông trắng ), không dám phụ thánh ý, lấy nhân nghĩa làm trọng, xuất quân đánh dẹp Bắc Bá Hầu, báo đại cừu cho huynh đệ, lại giải cứu người dân Bắc địa khỏi nước sôi lửa bỏng. "
Văn Trọng cười lạnh nói: " Được nghe ngươi chịu mệnh Thiên tử Nam chinh nghịch tặc Ngạc Hoán, nhưng lại vì nguyên nhân oán thù riêng mà tự tiện làm trái lệnh, đến Sùng thành! Ngươi mau mau lui binh, ta sẽ bẩm báo thiên tử, xử lý chuyện Sùng Hầu Hổ! "
Con mắt Cơ Phát chớp động, lộ vẻ khó khăn: " Sùng Hầu Hổ dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, ý đồ giết hết dân chúng mà cùng Sùng Thành đồng quy vu tận, may mắn được Tào Châu Hầu Sùng Hắc Hổ liều mình vì đại nghĩa, kịp thời bắt được, xoa đi tai ương trăm họ. Phụ tử Sùng Hầu Hổ tội ác tày trời, mới rồi đã bị chém đầu, chỉ có đầu người trên đây mà thôi. "
Văn Trọng giận dữ: " Sùng Hắc Hổ kia không ngờ lại ghê tởm như thế, rõ ràng là huynh đệ liền áo vậy mà bất nghĩa hãm hại cả nhà huynh trưởng! "
Bên nyà SÙng Hắc Hổ trên thành nghe được vậy mặt đỏ bừng m cũng không dám lên tiếng. Cơ Phát vội vàng giải vây cho Sùng Hắc Hổ: " Lão thái sư sai rồi! Tào Châu Hầu mặc dù cùng với Sùng Hầu Hổ là huynh đệ một mẹ, nhưng vì đại nghĩa không tránh máu mủ ruột thịt, quả thật là trung lương quân tử. "
Sùng Hắc Hổ trong lòng đối với Cơ Phát rất cảm kích, Văn Trọng cũng không vì việc này mà truy đến cùng, nói: " Cơ Phát! Ngươi tuy có Bạch mao hoàng việt, được quyền chinh phạt, nhưng Sùng Hâu Hổ chính là một trọng thần, sao có thể tùy tiện sát hại? Huống hồ hôm nay Sùng Hầu Hổ đã chết, Bắc địa vô chủ, chi bằng mau mau bẩm báo lên Triều Ca, đợi Thiên tử định đoạt! "
Văn Trọng kiến giải hợp tình hợp lý, Cơ Phát tuy có tâm mưu mô với Bắc địa, cũng không cách nào xảo biện, đành phải đồng ý, cũng thỉnh Văn Trọng cùng đại quân vào Sùng thành nghỉ ngơi. Văn Trọng cự tuyệt ý tốt của Cơ Phát, cho quân ở ngoài thành đóng trại tại chỗ, bản thân thì điều khiển Mặc kỳ lân hướng Triều Ca đi thỉnh ý chỉ. "
Khương Tử Nha cũng không nghĩ tới Tây kỳ vừa mới chiếm lĩnh xong Sùng thành mà Văn Trọng đã lập tức xuất hiện, lại nhanh chóng quay trở về Triều Ca thỉnh ý chỉ, nhất thời cũng không nghĩ được biện pháp gì, đành phải lo lắng suông. "
Mặc kỳ lân cước trình cực kỳ nhanh, chưa hết một ngày Văn Trọng liền từ trên trời giáng xuống. Mang thánh chỉ của Thiên tử tới. Cơ Phát không dám thất lễ, dẫn quần thần ra khỏi cổng thành tiếp chỉ.
Đại ý của thánh chỉ là: Bắc Bá Hầu Sùng Hầu Hổ tàn bạo bất nhân, áp bách dân chúng, lại sát hại sứ giả Tây Kỳ Tây Bá Hầu Cơ Phát dâng tặng Bạch mao hoàng việt, khởi nghĩa chinh phạt, cũng là hợp tình hợp lý. Tuy nhiên, Bắc Bá Hầu quyền cao chức trọng, Cơ Phát không hỏi ý Thiên tử đã tự tiện đem giết là có tội vượt quyền. Lệnh lập tức lui ra ngoài Sùng thành, xuất quân xuống Nam, chinh phạt phản nghịch Ngạc Hoán, lập công chuộc tội. Sùng Hắc Hổ cì đại nghĩ giết chết thân huynh, mặc dù thân tình là hơn hết, đủ thấy đại nghĩa. Lệnh quay về Tào Châu, không bao lâu sẽ có ban thưởng. Sùng thành tạm thời do Văn Trọng Thái sư trấn giữ. Chờ đến khi Thiên tử định ra Bắc Bá Hầu mới sẽ cử đi tiếp nhận.
Cơ Phát vốn có dã tâm bừng bừng với Bắc địa, đánh bại Sùng Hầu Hổ, lại càng hăng hái, cũng không nghĩ ra được Văn thái sư tới, bất đắc sĩ đành tiếp chỉ. Sùng Hắc Hổ nghe Thiên tử không truy xét việc mình làm, ngầm thở ra một hơi.
Văn Trọng ngay lập tức tiến vào Sùng thành, ban bố một loạt chính lệnh làm lợi dân trước mặt dân chúng. Dân chúng Sùng thành vốn bị Sùng Hầu Hổ thực thi chính sách bạo ngược đã hơn một năm, hôm nay bản chính văn dày rộng nhường đó đều được hoan hô vang động như sấm. Tất cả đều hô to vạn tuế.
Cơ Phát cùng Khương Tử Nha thấy thế, trong lòng quả thực buồn bực: Thật vật vả mới thắng lợi, không ngờ bị Văn Trọng đánh cho một gậy, cướp đoạt hết cả, đã vậy còn hết lần này đến lần khác danh chính ngôn thuận, làm mình chỉ còn cách ngậm bồ hòn làm ngọt.
Văn Trọng sau khi ban bố hết chỉ ý, thỉnh Cơ Phát hỏa tốc quay lại Tây Kỳ chuẩn bị Nam chinh, Cơ Phát không dám kháng chỉ, bái Văn Trọng, dẫn quân lui trở về. Đồng thời rời đi còn có Tào Châu Hầu Sùng Hắc Hổ.
Trước khi đi Văn Trọng gọi Dương Tiễn lại: " Ba vị đạo hữu Cửu Long đảo của ta chết trên tay ngươi sao? "
Dương Tiễn vừa thấy Văn thái sư mở thần nhãn thứ ba ra đánh giá mình, cũng không chịu yếu thế, chậm rãi mở con mắt thứ ba của mình ra, ánh mắt đối nhau. Trong phút chốc, hai tròng mắt đều có cảm giác đau buốt.
Khương Tử Nha vừa thấy, vội vàng nói: " Hai quân giao chiến, đều ngoài chủ ý, khó tránh khỏi có thương vong. Ba vị đạo hữu Cửu Long đảo giúp đỡ Sùng Hầu Hổ, trên chiến trận bị vị sư điệt này của ta giết chết, cũng là số trời, láo thái sư cần gì so đo? "
Văn Trọng hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm nhìn Khương Tử Nha, nói với Dương Tiễn: " Nghĩ không ra Ngọc Đỉnh Chân Nhân lại có cao đồ như vậy, so với hạng người vô năng chỉ biết sai khiến ngu dân thì mạnh hơn cả trăm lần! Ngày khác nếu có cơ hội, xin lãnh giáo một phen, cũng là báo thù cho ba vị đạo hữu của ta. "
Dương Tiễn cảm giác được sát khí, trong lòng chiến ý cũng đại thỉnh, khẽ gật đầu. Hnàh lễ với Văn trọng sau đó xoay người trong nháy mắt đã biến mất. Khương Tử Nha nghe thấy lời Văn Trọng " Hạng người vô năng sai khiến ngu dân ", trong lòng dấy lên một trận kinh hãi, cũng không biết có phải thân phận mình bị mắt thần nhìn thấu, nào dám ở lại, hấp tấp rời đi.
Vì vậy, Cơ Phát suất lĩnh đại quân, quay về Tây Kỳ, chuẩn bị cho bước Nam chinh tiếp theo, Sùng Hắc Hổ cũng về tới Tào Châu. Văn một bên để ý chuyện Sùng Thành, một bên phân binh mã ra, trợ giúp Bắc cương chống lại Quỷ Phương.
Một ngày này, Trương Tử Tinh đang ở trong tĩnh thất tại Triều Ca nhắm mắt tu luyện. Chung quanh hắn, phân biệt ra Vũ Vương Cửu Đỉnh. Lực lượng trên người hắn xảy ra biến hóa, cửu đỉnh bắt đầu có chút rung động, phát ra hào quang, cũng chậm rãi bay lên, dựa theo một loại quy luật kỳ lạ mà xoay tròn xung quanh. Theo quá trình xoay tròn, thực thể của cửu đỉnh bắt đầu trở nên hư vô, chín cái hình thể thỉnh thoảng trùng khớp lại với nhau, mà thời gian duy trì cũng dần dài ra. Cửu hình trọng trọng điệp gia lên nhau, tựa hồ tổ hợp thành một trạng thái mới. Hình thể mới này so với bất cứ cái nào trong cửu đỉnh cũng đều lớn hơn, chiều rộng tăng lên không ít, thoạt nhìn càng thêm hùng tráng.
Nhưng thời gian trọng điệp dù sao cũng có hạn, không lâu sau lại tản ra thành chín cái đỉnh, tiếp tục xoay tròn trên không trung. Ngay trong tích tắc cửu đỉnh dung hợp, Trương Tử Tinh cảm giác mình đi tới một nơi khác. Chung quanh là một không gian hoang vu mênh mông, ngay cả bầu trời mặt đất hay là các đám mây cũng đen kịt.
Không lâu sau, cảnh tượng dần biến hóa. Thiên địa điên đảo, mặt đất là đám mây, đỉnh đẩu là mặt đất mà dưới chân xảy ra các loại biến hóa kỳ dị, ngay cả bầu trời " thổ địa " kia cũng bắt đầu phát ra quang mang, dần trở nên trong suốt, ẩn ẩn " Chôn dấu " nhiều thứ, có người, có quái thú, có thứ kỳ dị gì đó. Ngay sau đó, đất trời lại trở về nguyên trạng, dần mơ hồ, lại quay về hiện thực.
Trương Tử Tinh cảm giác, vừa rồi không phải ảo giác suông, hẳn là một cái không gian kỳ dị trong Cửu Đỉnh, mà đồ vật trong " Thiên địa " này rất có thể là bảo vật bị phong ấn trong cửu đỉnh. Bình thường khi sử dụng Cửu Diệu Tiên Quyết điều khiển Cửu Đỉnh, hắn cũng từng tiến vào trong cảnh tượng kỳ lạ này. Trước mắt mới chỉ hấp thu được hai " Chữ " trong hỗn độn cửu hình nơi thiết bảng, nếu như có thể hoàn toàn hấp thu lực lượng cửu hình, tin tưởng không chỉ có thể dung hợp cửu đỉnh làm một, trở thành Càn Khôn Đỉnh, mà còn có thể chạm đến bảo vật bị phong ấn trong đó.
Hơn nữa Trương Tử TInh có một loại cảm giác, hình thái của loại thiên địa này hình như cũng không phải hình thái đầy đủ, nếu như có thể hoàn toàn khống chế Càn Khôn đỉnh, có thể còn có một oloại biến hóa mới. Lúc này mặc dù có thể " Xem " vô số bảo vật trong Cửu Đỉnh, nhưng không cách nào với tay tới, dùng một câu nói để hình dung, chính là: " Vào trong bảo khố tay không quay về ", quả thật tiếc nuối. Hơn nữa việc đáp ứng Phi Liêm, từ trong Cửu Đỉnh lấy ra di thể Vũ Sư và Xi Vưu chi tâm cũng vô pháp đạt thành.
Đại VŨ và Khải Đô tu luyện Cửu Diệu Tiên Quyết, năm đó nhất định cũng chứng kiến qua tình cảnh như thế, nói không chừng bọn họ mạnh mẽ luyện hóa Cửu Đỉnh như thế, chính là vì bảo vật trong Càn Khôn đỉnh sau khi Cửu Đỉnh kết hợp lại, vì quá nóng lòng nên bạo thể mà chết.
Chuyện trước chưa quên, chuyện sau suy xét. Trương Tử Tinh tự biết có thể có được Cửu Đỉnh và Thần Thiết, cũng tiêu hóa được hai hình trong đó, đã là một phen cơ duyên, tuyệt không thể vì cái trước mắt mà dẫm vào vết xe đổ. Tuy vậy, thời gain đại chiến đã sắp đến gần, hắn không còn nhiều thời gian nữa. Tiên thiên chí bảo Càn Khôn Đỉnh này có hay không có thể có trợ giúp lớn cho hắn trong lần sát kiếp này, thậm chí thay đổi Càn Khôn vẫn chưa biết được. Cũng may, hắn còn có thể ỷ vào việc bản thân không chỉ có một kiện thiên thiên chí bảo chưa trọn vẹn này, cũng không phải chỉ có thực lực của bản thân mình...
Đối với tình hình trước mắt, Trương Tử Tinh cũng tiến hành nhiều phân tích: Cửu Long đảo tứ thánh và Dương Tiễn sớm xuất trận cũng không ngoài ý muốn của hắn, bởi vì việc hắn đến thế giới này đã khiến mọi việc không còn có thể đoán trước biến hóa. Sùng Hầu Hổ chết trong tay Cơ Phát, chi bằng nhân cơ hội này nhanh chóng giải quyết vấn đề chư hầu Bắc lộ vô chủ. Còn chuyện Tây Kỳ, Cơ Phát có thật sự hiểu ý mà cam tâm tình nguyện tuân chỉ chinh phạt Ngạc Hoán hay không? Từ ý đồ thôn tính SÙng Hầu Hổ là đã nhìn thấy dã tâm của vị khai quốc đế vương Chu vương triều, tiếp theo, sẽ tìm lý do gì để khước từ đây? Hoặc là ỷ vảo ủng hộ của Xiển Giáo, Trực tiếp phản nghịch?
Ngay lúc Trương Tử Tinh chấm dứt tu luyện, từ trong tĩnh thất đi ra, lại nhận được một tin tức ngoài ý muốn. Trong biệt viện của quốc sư có một vị đạo nhân, muốn tìm quốc sư Tiêu Dao Tử, cũng không biết tại sao, cùng hai người ký danh đệ tử Tảo bảo, Tiêu Thăng xảy ra xung đột. Kết quả là Taiò Bảo, Tiêu Thăng bị trọng thương, trước mắt Ứng Long và Hình Thiên nghe thấy đã lục tục chạy đến.
Trương Tử Tinh lấy làm kinh hãi, vội vàng chạy tới biệt viện quốc sư. Chỉ thấy Tào Bảo và Tiêu Thăng sắc mặt tái nhợt tựa trên ghế dài, mà sân vườn đã bị tổn hại nghiêm trọng, phảng phất như bị bão cấp N thổi qua, hạ nhân thì nằm ngổn ngang trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.
Trương Tử Tinh thất kinh hỏi: " Đến cuối cùng là có chuyện gì xảy ra? "
Tào Bảo nói: " Sư tôn, ta cùng Tiêu Thăng đang đối địch với nhau, chợt có một đạo nhân kêu la muốn gặp sư tôn, ta nói sư tôn không có ở đây, nếu không phải đạo nhân nọ xuất khẩu ô ngôn ( nói lời thô tục ), huynh đệ hai người ta tuy biết hắn lợi hại, nhưng phẫn uất vì hắn nhục mạ sư tôn, cho nên ra tay, thu lấy pháp bảo phiến tử ( cây quạt ) của hắn, nhưng tu vi đạo nhân này quả thực rất cao, sau đó liền đem chúng ta đánh trọng thương... "
Tiêu Thăng nói: " Long sư thúc sau khi chạy tới, cùng đạo nhân nọ đấu một hồi, nhưng cũng không địch lại cuồng phong của đạo nhân kia, may mắn theo sau có một hán tử cao lớn, cùng đạo nhân tranh đấu trên không trung, nhắm hướng Bắc mà đi, Long Sư thúc cũng theo sát. "
Ngay cả Ứng Long cũng không địch lại? Trương Tử Tinh lấy làm kinh hãi, hỏi rõ phương hướng cụ thể, đang muốn đi, bị Tào Bảo gọi lại: " Sư tôn! Người nọ đạo thuật hết sức lợi hại, chẳng lẽ là kẻ địch? Có lẽ nên lấy cẩn thận làm đầu, đừng vội đi sẽ nguy hiểm! "
Trương Tử Tinh nhìn Tào Bảo và Tiêu Thăng hai người vô lực nhúc nhích, trong lòng dâng lên một cỗ áy náy, hắn lúc đầu vì muốn lợi dụng giá trị, nhận lấy hai người, lúc bình thường cũng dạy một ít kỳ nghệ, nghĩ không ra hai người đối với hắn tôn trọng từ trong tâm, hôm nay vì hắn cùng địch tranh đấu, kết quả là bị trọng thương.
Trương Tử Tinh sau khi biết hai người đã ăn đan dược, dặn dò bọn họ tĩnh dưỡng, đem lực lượng kim tiên trung giai dần tản mát ra, thân thể hóa thành một đạo hồng quang, đảo mắt đã biến mắt trên không trung.
Tiêu Thăng cùng Tào Bảo lần đầu nhìn thấy vị sư tôn kỳ nghệ ( đánh cờ ) này hiển lộ chân lực lượng, không khỏi liếc nhau, lộ vẻ kinh ngạc.
Trương Tử Tinh điều khiển độn quang theo hướng Tiêu Thăng Tào Bảo nói bay nhanh đi, không lâu sau liền tìm được nơi Hình Thiên tranh đấu cùng địch nhân, mà Ứng Long ở một bên không trung xem cuộc chiến, trong mắt thỉnh thoảng lộ nét kinh ngạc.
Chỉ thấy Hình Thiên đứng trên không trung, hai tay nắm chặt thành quyền, cũng không có sử dụng Kiền Thích thần phủ, mà trước người hắn, một cái bóng màu xám nhanh như tia chớp lao qua lao lại, như một đám mây bao vây Hình Thiên. Lấy nhãn lực của Trương Tử Tinh cũng chỉ có thể miễn cưỡng đuổi theo quỹ tích vận động của bóng xám, nhưng lại không thể nhì ra được hình dạng thực sự của bóng xám, chỉ cảm thấy mang dạnh hai cánh, giống như là điểu hình ( hình chim ).
Bóng xám nọ có một cỗ lực lượng đặc dị, khi di động mang theo lực gió cường đại, cho dù là chỗ Trương Tử Tinh và Ứng Long cũng có cảm giác như đao cắt.
Tại trung ương của trận đao phong là HÌnh Thiên ngược lại dường như không có việc ấy, lực góa đáng sợ ấy tựa hồ không cách nào công phá phòng ngự thân thể hắn. Hình Thiên quan sát một trận, đột nhiên cười lạnh một tiếng, vô cùng đơn giản một quyền đánh ra, chỉ nghe thấy một tiếng kêu đau đớn, bụi mây màu xám đang di chuyển với tốc độ cao đầy trời bỗng đình chỉ, một cái bóng xám thật lớn hình người cánh chim bắn vọt ra ngoài, té ngã mấy lần mới miễn cưỡng đứng trên đám mây xám, đã khôi phục lại thành bộ dáng một đạo nhân.
Đạo nhân này mỏ nhọn má khỉ, mặc một chiếc đạo bào màu xám, nhưng đầu quan lệch sang một bên, râu tóc tán loạn, nhìn qua rất chật vật. Trương Tử Tinh vừa thấy dung mạo đạo nhân này, lúc này kinh hô một tiếng: " Vũ Dực Tiên! "
Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần - Điểm Tinh Linh Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần