Tác giả: Madeleine L'engle
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: A Wrinkle In Time
Dịch giả: Nguyễn Lan Hương
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 15
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4527 / 194
Cập nhật: 2017-09-04 05:50:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10 - Zêrô Tuyệt Đối
ấu hiệu đầu tiên khi ý thức trở lại là lạnh. Rồi âm thanh. Nó nhận ra những giọng nói dường như đang truyền đến tai nó qua một hoang mạc băng giá. Một cách chậm rãi, những âm thanh băng giá rõ dần và nó nhận ra đó là giọng nói của bố nó và Calvin. Nó không nghe thấy tiếng Charles Wallace. Nó cố mở mắt, nhưng hai mí mắt không hề động đậy. Nó cố ngồi dậy, nhưng nó không thể cử động. Nó vùng vẫy để lật người, để xê dịch đôi tay, đôi chân, nhưng vô ích. Nó biết mình có một cơ thể, nhưng cơ thể đó đã vô tri vô giác như cẩm thạch.
Nó nghe thấy giọng băng giá của Calvin: “Tim em ấy đập rất chậm...”
Giọng bố nó: “Nhưng vẫn đập. Con bé vẫn sống”.
“Gần như không”.
“Thoạt tiên chúng ta chẳng tìm thấy chút nhịp tim nào. Chúng ta nghĩ con bé đã chết”.
“Vâng”.
“Và rồi chúng ta cảm nhận được trái tim của nó, rất yếu ớt, nhịp đập rất rời rạc. Và rồi nhịp mạnh hơn. Vậy nên, tất cả những gì chúng ta phải làm là chờ đợi”. Những lời của bố nó nghe lạo xạo trong tai nó, như thể chúng được bào ra từ băng.
Calvin: “Vâng, bác nói đúng ạ”.
Nó muốn gọi to lên với họ. “Con còn sống! Con vẫn còn sống! Chỉ tại con bị hóa đá thôi”.
Nhưng nó không thể gọi to, mà cũng chẳng thể động đậy.
Lại giọng Calvin. “Dù sao đi nữa, bác cũng đã giành lại được Meg từ tay NÓ. Bác đem được cả hai chúng cháu ra, chúng cháu có thể đã không chịu đựng được thêm. NÓ mạnh và quyền năng hơn rất nhiều... Làm thế nào chúng ta lại ra ngoài được, thưa bác? Làm thế nào chúng ta lại xoay xở được đến lúc chúng ta ra?”
Bố nó: “Bởi vì NÓ hoàn toàn không quen bị từ chối. Đó cũng là lý do duy nhất khiến bác vẫn giữ được mình khỏi bị cuốn vào. Không một trí óc nào từng thử chối từ NÓ trong bao nhiêu nghìn thế kỷ nay, vậy nên có những trung tâm nào đó thành ra mềm oặt và teo lại vì không được sử dụng. Nếu cháu và Meg không đến với bác, bác không dám chắc bác sẽ trụ được bao lâu nữa. Bác đã chuẩn bị bỏ cuộc rồi”.
Calvin: “Ồ, không, thưa bác...”
Bố nó: “Đúng vậy đấy. Dường như chẳng còn gì quan trọng nữa ngoài ngừng nghỉ, và đương nhiên NÓ mời mọc bác sự ngừng nghỉ hoàn toàn. Bác suýt chút nữa đã đi đến kết luận rằng mình chiến đấu là sai lầm, rằng cuối cùng thì NÓ đúng, và mọi điều bác đã dành trọn niềm tin giờ chẳng còn gì ngoài giấc mơ của một kẻ mất trí. Nhưng rồi cháu và Meg đã đến với bác, đột nhập vào nơi giam cầm bác, hy vọng và niềm tin trở lại”.
Calvin: “Thưa bác, tại sao bác lại ở trên Camazotz? Có lý do đặc biệt nào khiến bác đến đây không?”
Bố nó, với tiếng cười lạnh giá: “Đến Camazotz hoàn toàn là một sự ngẫu nhiên. Bác thậm chí chưa bao giờ có ý định rời hệ mặt trời của chúng ta. Bác đang hướng tới sao Hỏa. Xuyên chiều thậm chí còn phức tạp hơn chúng ta dự kiến”.
Calvin: “Thưa bác, làm sao NÓ có thể bắt được Charles Wallace trước khi bắt được cháu và Meg?”
Bố nó: “Từ những gì cháu nói với bác, đó là bởi Charles Wallace nghĩ rằng nó có thể chủ động thâm nhập vào NÓ rồi quay lại. Nó quá tin vào sức mạnh của mình... nghe này... bác nghĩ nhịp tim đang mạnh hơn rồi đấy!”
Lời của bố nghe không còn như bị đóng băng nữa. Liệu lời của bố là băng, hay đôi tai của nó? Tại sao nó chỉ nghe thấy bố và Calvin? Tại sao Charles Wallace không nói gì?
Yên lặng. Yên lặng hồi lâu. Rồi giọng Calvin lại vang lên: “Chúng ta không thể làm gì sao? Chúng ta không thể tìm trợ giúp sao? Chúng ta chỉ tiếp tục chờ đợi thôi ạ?”
Bố nó: “Chúng ta không thể bỏ con bé. Và chúng ta phải ở bên nhau. Chúng ta không phải sợ mất thời gian”.
Calvin: “Ý bác là chúng cháu đã như vậy? Chúng cháu lao vào mọi việc trên Camazotz này quá vội vàng và Charles Wallace lao vào quá vội vàng, đó là lý do em bị bắt?”
“Có lẽ. Bác không dám chắc. Bác vẫn chưa hiểu hết. Dù sao, thời gian trên Camazotz này cũng rất khác. Thời gian của chúng ta, mặc dù còn thiếu, ít nhất thì cũng rõ ràng. Nó có thể còn chưa phải là một-chiều trọn vẹn, bởi vì nó không thể di chuyển tới lui trên đường thẳng của mình, chỉ có phía trước; nhưng ít nhất hướng của nó ổn định. Thời gian trên Camazotz dường như bị đảo ngược, xoay quay chính nó. Vì vậy, bác không hề biết bác đã bị cầm tù trong cái cột trụ đó hàng thế kỷ rồi hay chỉ mới vài phút”. Yên lặng một khắc. Rồi bố nó lại tiếp: “Bác nghĩ giờ mình đã cảm nhận được mạch đập ở cổ tay con bé rồi”.
Meg không cảm nhận được những ngón tay của bố chạm lên cổ tay mình. Nó còn không thể cảm nhận được cổ tay nó chút nào. Người nó vẫn như đá, nhưng trí óc nó đã bắt đầu có thể hoạt động. Nó tuyệt vọng thử tạo ra một âm thanh nào đó, một dấu hiệu cho cả hai thấy, nhưng chẳng có gì xảy ra.
Giọng nói của cả hai lại vang lên. Calvin: “Thế còn dự án của bác. Bác làm nó một mình ạ?”
Bố nó: “Ồ, không. Có cả nửa tá bọn bác cùng làm và bác dám nói còn một số người khác các bác chẳng biết gì. Chắc chắn, chúng ta không phải quốc gia duy nhất điều tra dọc theo tuyến này. Đây thực sự không phải là một ý tưởng mới. Nhưng chúng ta đã nỗ lực hết sức để không bị lộ ra nước ngoài là chúng ta đang cố gắng khiến nó khả thi”.
“Thế bác đã đến Camazotz một mình? Hay những người còn lại đi cùng với bác ạ?”
“Bác đi một mình. Cháu biết đấy, Calvin, không có chuyện tiến hành thử khả năng thích nghi xa hơn với lũ chuột, khỉ hay chó. Và chúng ta không hề biết liệu có thực sự hiệu quả không hay sẽ là tan rã hoàn toàn cơ thể? Đùa với thời gian và không gian quả là một trò chơi nguy hiểm”.
“Nhưng tại sao lại là bác?”
“Bác không phải người đầu tiên. Chúng ta đã rút thăm và bác là người thứ hai”.
“Điều gì đã xảy ra với người thứ nhất ạ?”
“Chúng ta không... Nhìn kìa! Có phải mí mắt con bé động đậy không?” Im lặng. Rồi: “Không. Chỉ là một cái bóng thôi”.
Nhưng con có chớp mắt mà, Meg cố nói với cả hai. Con chắc chắn mình đã chớp mắt. Và con còn nghe được giọng hai người nữa! Làm gì đi chứ!
Nhưng chỉ thấy một lúc lâu yên lặng nữa, trong lúc đó có lẽ cả hai đang nhìn nó, chờ đợi một cái bóng khác, một thoáng lung linh khác. Rồi nó lại nghe thấy tiếng bố, nhỏ nhẹ, có chút ấm áp hơn. “Chúng ta đã rút thăm và bác là người thứ hai. Chúng ta biết Hank đã đi. Chúng ta nhìn thấy ông ấy đi. Chúng ta nhìn thấy ông ấy biến mất ngay trước mắt những người còn lại chúng ta. Ông ấy ở đó và rồi không ở đó. Chúng ta đã phải chờ đợi sự trở về của ông ấy hoặc thông điệp nào đó trong suốt một năm trời. Chúng ta chờ đợi. Chẳng có gì hết”.
Giọng Calvin vỡ ra: “Lạ thật, thưa bác. Chắc các bác phải thấy bồn chồn lắm”.
Bố nó: “Đúng. Thật vừa sợ hãi vừa lý thú khi khám phá ra rằng vật chất và năng lượng là như nhau, rằng kích thước chỉ là ảo ảnh, và thời gian cũng là vật chất. Chúng ta có thể biết điều này, nhưng còn hơn thế nhiều, chúng ta có thể hiểu được bằng những bộ não nhỏ bé kém phát triển của chúng ta. Bác nghĩ cháu có khả năng lĩnh hội hơn bác nhiều. Và Charles Wallace thậm chí còn hơn cả cháu nữa.”
“Vâng, nhưng điều gì đã xảy ra sau người đầu tiên, thưa bác?”
Meg nghe thấy tiếng bố nó thở dài. “Rồi đến lượt bác. Bác đã đi. Và rồi bác ở đây. Một người đàn ông từng trải hơn, nhún nhường hơn. Bác tin rằng mình đi vẫn chưa được hai năm. Giờ cháu đã đến, bác hy vọng mình có thể trở về kịp. Một điều bác phải nói với những người còn lại ấy là chúng ta chẳng biết gì hết”.
Calvin: “Ý bác là sao ạ, thưa bác?”
Bố nó: “Chỉ là bác nói vậy thôi. Chúng ta là lũ trẻ nhóc chơi đùa với chất nổ. Chúng ta đã lao đến đây trong sự vội vã điên cuồng trước khi...”
Bằng một nỗ lực đến tuyệt vọng, Meg cố tạo ra một tiếng động. Không phải một tiếng động lớn, nhưng đó đúng là một tiếng động. Ông Murry dừng lại. “Suỵt. Nghe xem”.
Meg tạo được một âm thanh rền rĩ, kỳ lạ. Nó nhận ra là mình có thể kéo mí mắt lên. Chúng dường như còn nặng hơn cẩm thạch, nhưng nó vẫn cố ngước chúng lên. Nó không nhìn thấy Charles Wallace. Thằng bé đâu rồi nhỉ?
Nó đang nằm trên một cánh đồng mênh mông toàn những thứ nom như cỏ bạc màu, dày và ngắn. Nó chớp mắt, chậm rãi và khó khăn.
“Meg”, bố nó nói. “Meg. Con ổn chứ?”
Lưỡi nó có cảm tưởng như bị hóa đá trong khoang miệng, nhưng nó vẫn cố bằng cái giọng rền rĩ, “Con không nhúc nhích được”.
“Cố lên”, Calvin giục giã. Giọng nó lúc này nghe như thể nó đang rất bực với Meg. “Ngọ nguậy ngón chân đi em. Ngọ nguậy ngón tay đi”.
“Em không thể. Charles Wallace đâu rồi?” Giọng nó bị méo mó bởi cái lưỡi hóa đá. Có lẽ, họ không thể hiểu được nó nói gì, vì chẳng có câu trả lời nào.
“Chúng ta đã bị đánh gục trong một phút”, Calvin nói. “Em sẽ ổn thôi, Meg ạ. Đừng hốt hoảng”. Nó cúi người sát Meg, và mặc dù giọng nó nghe vẫn cáu bẳn, nhưng nó đang chăm chú nhìn con bé bằng ánh mắt thật lo âu. Meg biết chắc mình vẫn đang đeo kính, vì nó nhìn thấy Calvin rất rõ, những nốt tàn nhang, đôi lông mày đen, dày và ngắn, màu xanh sáng bừng trong đôi mắt anh.
Bố nó đang quỳ bên cạnh nó. Cặp thấu kính tròn của Bà Ai Đấy vẫn che khuất đôi mắt của ông. Ông cầm bàn tay nó và chà giữa đôi bàn tay của mình. “Con có cảm nhận được ngón tay của bố không?” Giọng ông khá điềm tĩnh, như thể nó bị tê liệt toàn thân là việc chẳng có gì bất thường vậy. Nghe giọng nói nhỏ nhẹ của ông, nó cảm thấy bình tĩnh hơn. Rồi nó nhìn thấy những giọt mồ hôi lớn lấm tấm trên trán ông, và nó mơ hồ nhận ra cơn gió nhẹ vừa chạm vào đôi má nó thật mát mẻ. Đầu tiên, những lời nói của bố như bị hóa đá và lúc này cơn gió lại thật ấm áp: vậy ở đây lạnh lẽo, băng giá hay ấm áp? “Con có cảm nhận được ngón tay của bố không?” ông hỏi lại.
Có, giờ nó cảm nhận được sức nặng trên cổ tay mình, nhưng nó không thể gật đầu. “Charles Wallace đâu ạ?” Giọng nó nghe đã rõ ràng hơn một chút. Lưỡi nó, đôi môi nó bắt đầu có cảm giác cóng và tê buốt, như thể nó vừa bị truyền một liều lớn Nô-vô-ca-in của nha sĩ. Nó giật mình nhận ra cơ thể và các chi của mình đều lạnh cóng, không những nó không ấm nóng mà nó còn đang bị đóng băng từ đầu đến chân, và chính lý do này khiến những lời nói của bố nó có vẻ như băng giá, khiến nó bị tê liệt.
“Con bị đóng băng...” giọng nó yếu ớt. Ở Camazotz, không có cái lạnh này, một cái lạnh cắt da cắt thịt còn hơn cả cơn gió trong những ngày đông buốt giá nhất ở quê nhà. Nó đã thoát khỏi NÓ, nhưng cảnh băng giá không giải thích được này cũng tệ chẳng kém gì. Bố đã không cứu được nó.
Giờ nó có thể nhìn quanh một chút, và mọi thứ nó trông thấy đều bạc màu và xám xịt. Có những cái cây ở rìa cánh đồng nó đang nằm, và lá của chúng cũng mang màu nâu giống như cỏ. Có những thực vật có lẽ đang ra hoa, trừ việc chúng mờ đục và xám xịt. Trái ngược với màu sắc tẻ ngắt, với cái lạnh đang làm nó tê cóng, không khí tràn ngập một mùi hương thật dễ chịu, đầy sức xuân, hầu như không thể nhận thấy khi nhẹ thổi vào mặt Meg. Nó nhìn bố nó và Calvin. Cả hai đều mặc độc áo sơ-mi bên ngoài và trông họ hoàn toàn thoải mái. Chính là nó đang được bọc trong xống áo của họ, người nó bị đóng băng đến cứng đờ, thậm chí chẳng thể rùng mình.
“Tại sao con lại lạnh như vậy?” nó hỏi. “Charles Wallace đâu rồi ạ?” Cả hai không trả lời. “Bố ơi, chúng ta đang ở đâu?”
Ông Murry nhìn nó vẻ nghiêm trang. “Bố không biết, Meg ạ. Bố đã xuyên chiều không được suôn sẻ cho lắm. Không hiểu sao, bố đã đi quá mất. Chúng ta không còn ở trên Camazotz nữa. Bố không biết chúng ta đang ở đâu. Bố nghĩ con lạnh như vậy, vì chúng ta đã đi xuyên qua Bóng Đen, và đã có lúc bố nghĩ rằng nó chuẩn bị giằng con ra khỏi bố”.
“Đây là một hành tinh đen ư?” Lưỡi nó bắt đầu từ từ tan băng; lời nói của nó đã đỡ khó nghe hơn.
“Bố không nghĩ vậy”, ông Murry đáp, “nhưng bố hầu như không biết gì về bất cứ thứ gì, vì vậy bố không dám chắc”.
“Vậy thì, lẽ ra bố không nên cố xuyên chiều”. Trước đây nó chưa bao giờ nói với bố kiểu này. Những lời dường như khó có thể là của nó.
Calvin nhìn nó, lắc đầu. “Đó là điều duy nhất phải làm. Ít nhất như thế cũng đưa chúng ta ra khỏi Camazotz”.
“Tại sao chúng ta lại đi mà không có Charles Wallace? Chúng ta cứ thế bỏ nó lại đó hay sao?” Những lời lẽ thực sự không phải của nó phát ra lạnh lùng và kết tội.
“Chúng ta không ‘cứ thế bỏ nó lại’”, bố nó đáp. “Hãy nhớ rằng bộ não con người là một tổ chức rất mong manh, và có thể bị phá hủy dễ dàng”.
“Em thấy đấy, Meg”, Calvin cúi xuống con bé, căng thẳng và lo lắng, “nếu bố em cứ cố giằng lấy Charles lúc ông xuyên chiều cùng chúng ta, và NÓ cứ giữ chặt Charles lại, có thể sẽ quá sức ông, và chúng ta sẽ mất em ấy mãi mãi. Và chúng ta phải làm gì đó ngay tức khắc”.
“Tại sao?”
“NÓ đang bắt chúng ta. Em và anh đang trượt ngã, và nếu bố em cứ tiếp tục cố giúp chúng ta, ông ấy đã chẳng thể chống chọi lâu thêm nữa”.
“Chính anh đã bảo ông ấy xuyên chiều”, Meg buộc tội Calvin.
“Không có chuyện khiển trách đâu đấy”, ông Murry gay gắt xen vào. “Con đã cử động được chưa?”
Tất cả những khuyết điểm của Meg giờ đã lên tột độ, và chúng không còn giúp được nó nữa. “Không! Và tốt hơn là Bố nên đưa con về Camazotz với Charles Wallace nhanh lên. Con đã tin Bố có thể cứu giúp cơ đấy!” Lúc này, nỗi thất vọng cũng tối đen và gặm nhấm trong người nó y như cái Bóng Đen vậy. Những lời lẽ xấu xa phát ra từ đôi môi giá lạnh của nó khi bản thân nó cũng không thể tin được rằng đó là bố mình, người bố đáng kính nó mong mỏi bao lâu nay, đến nỗi mà nó nói chuyện với bố nó theo cái cách này. Nếu những giọt nước mắt của nó không bị đóng băng, thì chúng đã ứa ra rồi.
Nó đã tìm ra bố và ông không làm mọi chuyện tốt đẹp trở lại. Mọi thứ càng tiếp tục trở nên tồi tệ. Nếu cuộc tìm kiếm ròng rã đã kết thúc, và ông không thể vượt qua tất cả những khó khăn của họ, thì chẳng có gì đảm bảo cuối cùng mọi chuyện sẽ kết thúc tốt đẹp. Chẳng còn gì để mà hy vọng. Nó đang bị đóng băng, và Charles Wallace bị NÓ tàn phá, còn người bố vĩ đại của nó thì chẳng làm được gì hết. Nó loạng choạng trên thanh bập bênh yêu và ghét, còn Bóng Đen thì nhấn chìm nó trong căm ghét. “Bố còn chẳng biết chúng ta đang ở đâu!” nó gào vào mặt bố. “Chúng ta sẽ không bao giờ nhìn thấy Mẹ hay hai em sinh đôi nữa! Chúng ta không biết Trái đất ở đâu! Ngay cả Camazotz ở đâu nữa! Chúng ta đã bị lạc trong vũ trụ! Bố định làm gì đây?” Nó không nhận ra rằng mình cũng bị nhấn chìm trong quyền năng của Bóng Đen, giống như Charles Wallace.
Ông Murry cúi xuống nó, xoa bóp những ngón tay nó buốt giá. Nó không thể nhìn thấy gương mặt ông. “Con gái của bố, bố không phải là Bà Gì Đó, Bà Ai Đấy hoặc Bà Cái Nào. Đúng, Calvin đã nói cho bố mọi thứ cậu ấy biết. Bố là một người bình thường và là người rất dễ mắc sai lầm. Nhưng bố đồng ý với Calvin. Chúng ta được phái đến đây vì lẽ gì đó. Và chúng ta biết rằng mọi thứ cùng tác động lên nhau vì lợi ích của những ai kính Chúa, những ai được gọi theo chủ đích của Người”.
“Bóng Đen!” Meg gào lên với bố nó. “Tại sao bố lại để nó suýt bắt được con?”
“Em chưa bao giờ xuyên chiều như tất cả chúng ta”, Calvin nhắc nhở nó. “Xuyên chiều chưa bao giờ làm Charles và anh khó chịu nhiều như đối với em”.
“Vậy ông ấy không nên mang em đi”, Meg nói, “cho đến chừng nào ông ấy biết làm sao cho tốt hơn”.
Cả bố nó và Calvin không ai nói gì. Bố nó vẫn tiếp tục xoa bóp nhẹ nhàng. Những ngón tay của nó hồi phục trở lại với cơn đau nhói. “Bố làm con đau!”
“Vậy là con lại có cảm giác”, bố nó nhẹ nhàng nói. “Bố e là sẽ đau đấy, Meg ạ”.
Cơn đau nhức nhối di chuyển từ từ lên hai cánh tay của nó, bắt đầu từ những ngón chân và cẳng chân. Nó vừa gào lên phản đối bố mình, thì Calvin kêu, “Trông kìa!”
Đi về phía họ trong yên lặng, dọc qua bãi cỏ nâu, là ba hình dáng.
Chúng là gì vậy?
Ở Uriel, có những sinh vật tuyệt đẹp. Ở Camazotz, cư dân ít ra cũng giống con người. Còn ba thứ kỳ quái đang tiến lại này là gì đây?
Chúng có cùng màu xám xịt như những bông hoa. Giá không bước thẳng, trông chúng hẳn sẽ có vẻ giống với động vật. Chúng đang đi thẳng về phía ba con người. Chúng có bốn tay và trên mỗi bàn tay có nhiều hơn năm ngón, và mỗi ngón thực ra không phải là ngón, mà là những tua dài gợn sóng. Chúng có những cái đầu, và những khuôn mặt. Nhưng khuôn mặt của những sinh vật trên Uriel có vẻ giống khuôn mặt người hơn rất nhiều, còn những sinh vật này thì có vẻ kém xa. Ở chỗ mà lẽ ra là những đường nét thông thường thì lại có vài vết khía, và ở chỗ tai và tóc có thêm rất nhiều tua. Chúng cao, Meg nhận ra khi chúng đến gần, cao hơn nhiều bất kỳ con người nào. Chúng không có mắt. Chỉ là những vết khía nhẹ.
Cơ thể đóng băng cứng nhắc của Meg cố rùng mình vì khiếp sợ, nhưng thay vì cơn rùng mình, tất cả những gì đến với nó lại là sự đau đớn. Nó rên rỉ.
Những Sinh vật đứng bên cạnh họ. Xem ra chúng đang nhìn xuống họ, chỉ có điều chúng không hề có mắt để mà nhìn. Ông Murry vẫn tiếp tục quỳ bên cạnh Meg và xoa bóp cho nó.
Ông ấy đã giết chúng ta, mang chúng ta đến đây, Meg nghĩ. Mình sẽ không bao giờ lại được nhìn thấy Charles Wallace hay Mẹ hay hai đứa em sinh đôi nữa...
Calvin đứng dậy. Nó nghiêng mình trước những quái vật như thể chúng có thể nhìn thấy nó. Nó nói, “Xin chào quý ông... quý bà...?”
“Các người là ai?” quái vật cao nhất hỏi. Giọng nó chẳng thù địch, cũng không nồng nhiệt, và không phát ra từ vết khía giống như miệng trên khuôn mặt lông lá, mà phát ra từ những cái tua gợn sóng.
Chúng sẽ ăn thịt chúng ta, Meg bấn loạn nghĩ. Chúng đang làm mình thấy đau. Ngón chân của mình... ngón tay của mình... mình đau quá...
Calvin đáp lại câu hỏi của quái vật. “Chúng tôi... chúng tôi đến từ Trái đất. Tôi không dám chắc làm thế nào chúng tôi đến được đây. Chúng tôi gặp tai nạn. Meg... cô gái này... đang bị... bị tê liệt. Cô ấy không thể cử động. Cô ấy bị lạnh kinh khủng. Chúng tôi nghĩ đó là lý do khiến cho cô ấy không cử động được”.
Một tên trong bọn chúng đến gần Meg và ngồi chồm hổm xuống bên cạnh nó, nó cảm thấy cực kỳ miễn cưỡng và khiếp sợ lúc quái vật xòe một cái tua ra chạm vào mặt nó.
Nhưng cùng với cái tua là mùi hương tinh khiết vô cùng lan tỏa quanh nó theo cơn gió nhẹ, và nó cảm nhận được một luồng hơi ấm êm dịu dâng tràn khắp cơ thể khiến cơn đau dịu bớt ngay tức khắc. Bỗng nhiên, nó thấy buồn ngủ.
Chắc hắn thấy mình kỳ quái cũng giống như mình nhìn hắn vậy, nó thẫn thờ nghĩ, và rồi sững sờ nhận ra rằng quái vật không thể nhìn thấy nó. Tuy nhiên, cái cảm giác an toàn đang chảy trong người nó khiến nó vững dạ, cùng với hơi ấm vẫn đang tiếp tục thấm sâu vào trong cơ thể lúc quái vật chạm vào nó. Rồi quái vật nhấc bổng nó lên, bế nó bằng hai trong bốn cánh tay của mình.
Ông Murry đứng phắt dậy. “Ngươi đang làm gì vậy?”
“Đưa cô bé đi”.
Nếp Gấp Thời Gian Nếp Gấp Thời Gian - Madeleine L'engle Nếp Gấp Thời Gian