Tôi tin những muộn phiền và thất bại đến với mình là nền tảng giúp tôi có thể cảm nhận cuộc sống ở một mức cao hơn.

Anthony Robbins

 
 
 
 
 
Tác giả: Mộc Dật
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiên
Số chương: 709
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5583 / 107
Cập nhật: 2018-04-21 13:25:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 52: Thật Và Ảo
rên bàn trong tẩm cung của Trầm vương phi, một cái đèn chiếu ra ánh sáng bóng tối. Gió lạnh từ đâu đó thổi vào, khiến nó lập lòe không ngừng. Trầm Tuyết Phỉ sợ hắc ám, nên khi ngủ đều thường để đèn.
Nàng đã lên giường cả buổi, nhưng cứ trăn trở qua lại không thể chợp mắt. Hiện giờ còn là mùa xuân, lúc này còn chưa có ruồi muỗi, do đó màn trướng không cần buông xuống. Lúc này nàng nằm nghiêng người ra ngoài, mở to đôi mắt phượng mỹ lệ, ngơ ngẩn nhìn ra cửa, cũng không biết là đang có tâm sự gì.
Từ xa xa ẩn ước truyền lại tiếng cười nói náo loạn, xem ra là âm thanh truyền lại từ tiệc rượu vui đùa trong hôn lễ. Có một câu gọi là "Điểu minh sơn canh u" (chim hót núi càng vắng), tẩm cung của Trầm vương phi chính là như thế. Bên ngoài náo nhiệt phi phàm, càng làm cho tẩm cung u ám lạnh giá. Chỉ có điều mọi thứ đó nàng sớm đã quen rồi.
Trong cơn bóng tối, Trầm Tuyết Phỉ cảm thấy gió rất lạnh, đưa hai tay ôm đôi vai thon thả mịn màng, rúc người vào trong mền. Động tác này khiến nàng nhớ đến cảm giác được Dương Thu Trì ôm vào trong lòng. Loại cảm giác êm dịu, an toàn đó quyến rũ nàng sâu cực. Tuy lúc đầu nàng chỉ là có phản ứng hoảng sợ tự nhiên, nhưng khi nàng nằm gọn trong lòng Dương Thu Trì rồi, nàng biết lựa chọn đó là chính xác. Đó là loại cảm giác mà nàng vẫn luôn khát vọng, là bến cảng có thể tránh gió bão, là nơi mà con thuyền nhỏ phiêu linh như nàng chỉ có đậu vào mới có thể yên ổn thảnh thơi.
Trầm Tuyết Phỉ ôm hai vai vuốt khẽ làn da mịn màng láng mịn như lụa của mình, lòng thầm nghĩ nếu đôi tay này là của Dương Thu Trì, và hắn trần trụi ôm nàng như thế này, thì nàng sẽ được hưởng tư vị gì?
Trầm Tuyết Phỉ nở nụ cười ngọt ngào và cả thẹn, nhắm mắt lại nhớ kỹ từng dư vị còn đọng lại khi nàng ở trong lòng Dương Thu Trì. Bờ ngực rộng ấy, cánh tay có lực ấy toát ra khí tức nam nhân khiến người ý loạn tình mê. Rồi lời nói thấp trầm và hùng hồn ấy, khiến cho lòng nàng không còn cảm giác gì sợ sệt nữa cả. Trầm Tuyết Phỉ thậm chí nghĩ, nếu như lúc này Dương Thu Trì đột nhiên xuất hiện bên nàng, vén mền ra, chiếm hữu nàng, nàng có cự tuyệt hay không đây... ? Nhất định là không rồi, thậm chí, tự trong đáy lòng nàng còn ai oán vì sao hắn lại không tới nữa.
Đang xuân ý lai láng, Trầm Tuyết Phỉ đột nhiên cảm thấy mền trên người mình từ từ tuột xuống dưới.
Nàng giật mình cả kinh, mở mắt ra nhìn, thấy trong ánh đèn bóng tối, một nam tử đang cúi xuống bên giường nàng, đưa tay kéo mền nàng, đồng thời mỉm cười nhìn làn da ngọc ngà mà cái áo lót màu hồng nhạt không thể nào che hết.
Nam tử này che ánh sáng, nhìn không rõ mặt, Trầm Tuyết Phỉ vội dùng tay che ngực, hoảng loạn nhưng cũng vui mừng gọi hỏi: “Thu Trì! Là Thu Trì hả?"
"Là ta đây! Tiểu bảo bối! Không ngờ ta lại quay về hả? Hắc hắc hắc, nghĩ đến ta phải không?" Lời này tràn đầy sự dâm đãng.
Đấy không phải là giọng nói hồn hậu của Dương Thu Trì. Trầm Tuyết Phỉ kêu lên một tiếng kinh hãi, vội lăn vào trong giường, định chui xuống dưới, nhưng kẻ đó đã chụp lấy vai nàng kéo quay trở lại.
Lúc này thì nàng đã nhìn rõ, thì ra chính là Vương Quốc Tử đã quay lại! Trên vai còn đeo băng trắng, tựa hồ bị thương.
"Ngươi... ngươi định làm cái gì?"
Vương Quốc Tử cười khằng khặc dâm đãng: “Nương nương, tiểu sinh sợ người một mình cô độc, đặc biệt đến đây bồi bạn người, cùng người cộng hưởng vu sơn." Nói xong, hắn đưa tay vén mền của Trầm Tuyết Phỉ.
Trầm Tuyết Phỉ túm mền giữ trước ngực, kêu thét lên: “Mực!"
Con Mực nằm phục trong góc nhà ngẩng đầu lên cảnh giác nhìn quanh, lại nhìn ngẩn Trầm Tuyết Phỉ.
"Mực mau cắn hắn! Mau cắn chết hắn!" Trầm Tuyết Phỉ túm mền vừa tránh, vừa kinh khủng kêu lên.
Con Mực đứng dậy bước đến trước mấy bước rồi đứng lại, ngẩng đầu dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Trầm Tuyết Phỉ.
"Mực! Ngươi... ngươi sao không nghe lời vậy!" Trầm Tuyết Phỉ cố sức giữ mền, hét lớn: “Thu Trì! Thu Trì cứu ta! Cứu mạng!"
"Vô dụng thôi, không cần kêu nữa, hộ vệ của nàng giờ này bận chuyện khác rồi, không rảnh để ý đến nàng đâu. Hắc hắc, đừng khẩn trương, thả lỏng chút đi, nàng sẽ nhanh chóng thưởng thức tư vị khoái lạc thôi."
"A... ! Cút! Mau cút đi! Cứu mạng... ! Thu Trì cứu ta... !" Trầm Tuyết Phỉ rúc vào góc giường, kinh khủng đến mặt méo mó, rít lên chói lói.
"Nương nương! Nương nương người sao vậy?" Tiểu Nhi vừa chạy vừa cài lại quần áo thỏng ra, đứng bên cạnh con Mực kinh khủng nhìn Trầm Tuyết Phỉ kinh hoảng thất thố trên giường.
Con Mực ngẩng đầu nhìn Tiểu Nhi, miệng ứ ứ tựa hồ như không biết làm gì, sau đó quay đầu ra ngoài phòng sủa oăng oẳng hai tiếng.
Trầm Tuyết Phỉ bảo Tiểu Nhi: “Mau! Mau đi gọi Thu Trì, mau lên! Tên súc sinh Vương Quốc Tử định làm nhục ta! Mau gọi Thu Trì đến cứu ta!"
Lúc này thì ngoài góc truyền vào tiếng than: “Tuyết Phỉ, ta ở đây, đừng sợ!"
Trầm Tuyết Phỉ quay đầu nhìn, thấy đằng sau màn trước có một hô vệ đeo yêu đao đang thương xót nhìn nàng.
"Thu Trì!" Trầm Tuyết Phỉ vụt dậy, bò từ đầu giường tới cuối giường, quỳ đứng dậy, thậm chí không kịp vén màn, nhảy ngay về phía Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì bước tới tiếp nàng trên không, xé màn ôm nàng chặt vào trong lòng, dịu dàng bảo: “Tuyết Phỉ, đừng sợ, ta ở đây, ta vẫn luôn ở cạnh nàng đây!"
"Mau giết hắn! Mau giết tên súc sanh đó! Thu Trì, hắn định khi nhục ta, mau giết hắn, mau đi!" Trầm Tuyết Phỉ rúc người vào lòng Dương Thu Trì, toàn thân không ngừng run run.
"Giết ai?" Dương Thu Trì ôm nàng nhìn tứ phía.
"Vương Quốc Tử! Hắn đứng bên giường, chàng không thấy sao?" Trầm Tuyết Phỉ thò đầu ra khỏi lòng Dương Thu Trì nhìn qua bên giường - bên giường không có ai, nàng vội nhìn tứ phía, thì ngoài Tiểu Nhi và con Mực ra, không còn ai khác "Hắn... hắn nhất định là chạy rồi, thấy chàng đến, hắn chạy rồi!"
Dương Thu Trì giữ chặt hai vai của Trầm Tuyết Phỉ, dịu giọng an ủi: “Tuyết Phỉ, ta vẫn luôn ở bên nàng, vừa rồi ở tẩm cung của quận chúa ta đã đánh lui thích khách xong là đến đây ngay, vẫn luôn thủ ở phòng của nàng."
"A! Chàng vẫn luôn ở phòng ta?" Trầm Tuyết Phỉ đẩy bật Dương Thu Trì ra, cả kinh hỏi "Vậy chàng... vậy ngươi vừa rồi sao không ngăn tên súc sanh Vương Quốc Tử đó, trơ mắt nhìn ta bị hắn khi nhục?"
"Trong phòng không có ai, mọi chuyện đều là ảo giác trong đầu nương nương mà ra!" Dương Thu Trì thương xót nhìn nàng.
"Ảo giác? Ảo giác cái gì? Ai nói đó là ảo giác, hắn kéo mền của ta, nói định lên giường làm nhục ta, ta nhìn thấy rõ ràng, sao lại là ảo giác?" Trầm Tuyết Phỉ khản giọng nói.
Dương Thu Trì quay đầu nhìn Tiểu Nhi và con Mực ở bên cạnh: “Nàng hỏi bọn họ coi, vừa rồi có nhìn thấy cái gì không?"
Trầm Tuyết Phỉ chuyển đầu nhìn Tiểu Nhi: “Tiểu Nhi, ngươi cũng nhìn thấy phải không? Ngươi phải làm chứng cho ta! Tên súc sanh Vương Quốc Tử này vừa rồi muốn làm nhục ta, ngươi nói đi, ngươi nói cho huynh ấy biết đi!"
Tiểu Nhi đã nước mắt đầy mặt: “Nương nương... người đã bị ảo giác thật đó... Dương công tử không nói sai, vừa rồi trong phòng không có ai khác, tân cô gia đã bị thích khách đâm bị thương, lúc này đang nằm rũ trong tẩm cung của quận chúa..."
Trầm Tuyết Phỉ lắc đầu: “Ngươi nói dối, ngươi vì sao lại nói dối, Vương Quốc Tử vừa rồi rõ ràng là ở đây, hắn còn kéo mền của ta, muốn lên giường cưỡng gian ta, ngươi nói đi! Ngươi vì sao lại nói dối?"
Tiểu Nhi đã khóc lệ đầy mặt, chẳng nói được câu nào, chỉ cố sức lắc đầu
NẠP THIẾP KÝ II
Nạp Thiếp Ký Nạp Thiếp Ký - Mộc Dật Nạp Thiếp Ký