Hoài nghi là một tên phản bội, bởi nó khiến bạn sợ hãi không dám liều mình, vì thế bạn đánh mất cơ may thành công của mình.

William Shakespeare

 
 
 
 
 
Tác giả: Mộc Dật
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiên
Số chương: 709
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5583 / 107
Cập nhật: 2018-04-21 13:25:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 240: Đề Thân Cho Hồng Lăng
ống Tình, Tần Chỉ Tuệ xuống kiệu, Dương Thu Trì giản đơn giới thiệu qua, sau đó cùng Lý Thừa Minh sánh vai tiến vào đại môn. Nam Cung Hùng cùng sáu vị thiếp thân hộ vệ chẳng rời hắn nửa bước. Phu nhân Long thị của Lý Thừa Minh mang theo tiểu thiếp bước tới, nồng nhiệt vây quanh Tần Chỉ Tuệ và Tống Tình, đưa hai nàng bước vào phòng. Hạ Bình mang theo các nữ hộ vệ cũng chẳng rời hai nàng nửa bước.
Các nha hoàn và người hầu trong vườn đều quỳ xuống, xem ra Lý Thừa Minh vì bữa yến tiệc gia đình này mà tổng động viên hết già trẻ lớn bé trong nhà luôn rồi.
Cả đoàn người tiến vào phòng khách nghe lời mở đầu.
Lý Thừa Minh trước hết giới thiệu thê thiếp con trai con gái của mình, để cho họ chính thức làm lễ ra mắt với Duơng Thu Trình. Tiếp theo đó, Dương Thu Trì cũng giới thiệu Tần Chỉ Tuệ và Tống Tình.
Khi giới thiệu đến Tống Tình, Dương Thu Trì phát hiện trưởng tử Lý Ánh cùng thứ tử Lý Kiệt của Lý Thừa Minh đều hai mắt phát sáng nhìn sững Tống Tình. Hắn hơi kỳ quái, theo luồng mắt của hai người họ mới phát hiện hai người đang nhìn chằm chằm nha hoàn Hồng Lăng đang đứng sau lưng Tống Tình.
Dương Thu Trì mỉm cười, Hồng Lăng đích xác quá đẹp, hèn gì Lý Ánh ra vẻ trư ca ca như vậy, và hắn cũng không khỏi nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Hồng Lăng dáng vẻ chắc không khác gì họ mấy.
Hắn không khỏi nhớ tới Liễu Nhược Băng, Liễu Nhược Băng so với Hồng Lăng mỗi người mỗi vẻ, chỉ có điều, Dương Thu Trì dám khẳng định, nếu như Liễu Nhược Băng có đến, thì đối diện với thần tình đẹp mà lạnh, ánh mắt như điện của nàng, các chàng trư ca ca này sẽ tuyệt không dám nhìn thẳng, chỉ len lén nhìn một cái là sợ điếng đến nửa ngày rồi.
Sau khi giới thiệu qua lại xong, mọi người chính thức ngồi vào bàn.
Dương Thu Trì ngồi ghế thủ tọa, Lý Thừa Minh ngồi kế, hai con trai Lý Ánh và Lý Kiệt cùng các con gái của lão xếp theo thứ tự. Vợ của Lý Thừa Minh và các tiểu thiếp ngồi tiếp Tần Chỉ Tuệ và Tống Tình.
Trên bàn tiệc, Lý Thừa Minh cố ý phụng bồi, phu nhân, tiểu thiếp và con gái của lão cũng biết nói chuyện, không khí nhanh chóng có phần hòa hợp.
Trên bàn tiệc, Lý Thừa Minh đề cập đến Tiền bố chánh sứ, còn đặc biệt xin lỗi về chuyện người gác cổng Vương Kha cưới một lúc hai vợ, rồi cho người cháu gái bị tàn tật của y ra mắt Dương Thu Trì.
Ấn tượng của Dương Thu Trì đối với Lý Thùa Minh rất tốt, chỉ hơi chán ngán với chuyện hai huynh đệ Lý Ánh - Lý Kiệt cứ nhìn lén Hồng Lăng theo kiểu trư ca ca mãi.
Tiêu quản gia an bài ca vũ trợ hứng. Nhạc đội diễn tấu khúc nhạc Miêu cương, trong vũ khúc du dương uyển chuyển, một đội thiếu nữ trong trang phục người Miêu chạy ùa ra sản nhảy múa tung tăng, trong đó có hai thiếu nữ không những có tư thế tuyệt vời, mà dung mạo còn xinh đẹp và giống nhau y như đúc, cho thấy đó là một cặp song sinh, dáng dấp ôn nhu xinh xắn, làn thu ba lóng lánh hàm tình.
Dương Thu Trì và Tần Chỉ Tuệ, Tống Tình đều chưa bao giờ nhìn thấy qua thứ vũ đạo dân tộc này, cho nên cứ nhìn như si như túy, luôn miệng khen hay.
Ca vũ kết thúc, Lý Thừa Minh nói: "Dương đại nhân, ngài và ta vừa gặp mà đã như quen thân. Ta rất bội phục nhân phẩm và tài học của Dương đại nhân, có lòng muốn dâng vài món lễ vật tặng Dương đại nhân làm lễ ra mắt, nhưng nghe bố chánh sứ Tiền đại nhân nói Dương đại nhân giàu có một phương, cho nên chỉ sợ chốn khỉ ho cò gáy chúng tôi đây không có gì khiến Dương đại nhân nhìn vừa mắt. Ta bèn cùng tiện nội nghiên cứu trước sau, nghĩ đến một món lễ vật nho nhỏ muốn tặng cho Dương đại nhân, xin ngài vạn lần đừng từ chối."
Dương Thu Trì đã uống đến lúc đầu óc quay cuồng, cười ha ha đáp: "Lý viên ngoại, chúng ta nếu như mới gặp mà như đã quen, thì không cần khách khí nữa. Nhận hậu ái của ông như vậy, lại còn tặng ta lễ vật, ta là người da mặt hơi dày, người khác tặng ta thứ gì, ta trước giờ chưa bao giờ cự tuyệt. Hắc hắc hắc."
"Như thế quá tốt!" Lý Thừa Minh vỗ tay cười, hướng về hai thiếu nữ xinh đẹp trong trang phục người Miêu kia ngoắc tay, hai thiếu nữ đó cúi đầu bước tới quỳ xuống.
Lý Thừa Minh nói: "Dương đại nhân, hai tỷ muội này gọi là Sương nhi và Tuyết nhi, là một cặp sanh đôi, năm nay mới mười sáu, là người Miêu do ta mua từ Miêu trại về, nói tiếng Hán không tệ. Đại nhân cảm thấy thế nào?"
Dương Thu Trì mỉm cười nhìn hai tỷ muội sinh đôi này, tán: "Khả ái như phấn điêu ngọc trác, dáng múa phơi phới, ca hầu uyển chuyển, khiến người xem mà thở dài không ngớt."
Lý Thừa Minh cười ha hả đáp: "Nếu như là thế, hay là bỉ nhân đem đôi song thai xinh xắn này tặng Dương đại nhân ngài làm lễ ra mắt vậy."
Dương Thu Trì không ngờ lễ vật mà Lý Thừa Minh tặng cho mình lại là hai vị tiểu cô nương, thấy bọn họ khả ái như vậy cảm thấy rất hỉ hoan, có thể cho bọn họ tham gia vào đoàn ca vũ tư nhân do Kha nhi đứng đầu của Dương thị, như vậy có thể nói là áo gấm thêu thêm hoa rồi!
Dương Thu Trì cười ha ha nói: 'Cái này, cái này sao được."
Lý Thừa Minh cười nói: "Đôi tỷ muội này có thể ca có thể múa, lại biết Miêu ngữ, vừa có thể nhân lúc đại nhân công vụ xong xuôi rảnh rỗi xem họ ca múa giải muộn, điều hòa chút tinh thần; vừa có thể trợ giúp cho công việc gì đó ở chốn khỉ ho cò gáy này. Do đó ta và các nương tử đều nghĩ rất kỹ, chỉ sợ chỉ có lễ vật này mới có thể làm Dương đại nhân thích thú." Ngừng một chút, y kề sát tai Dương Thu Trì, thần bí hề hề bảo: "Dương đại nhân, bọn chúng đều là hoàng hoa khuê nữ đó nha."
Dương Thu Trì suýt bật cười, lòng nghĩ, cái lão mập nhà ngươi coi lão tử là người gì vậy? Bên cạnh lão tử mỹ nữ cả bầy, nhưng trừ thê thiếp, lão tử chưa từng đụng qua mỹ nữ nào. Nhưng mà, khi nghĩ đến đó, ánh mắt u oán của Liễu Nhược Băng lại hiện lên trước mặt hắn.
Hắn vội vã lúc lắc đầu, sực tỉnh sau cơn tư lự, chuyển đầu nhìn Tần Chỉ Tuệ và Tống Tình, thấy hai người họ tuy cười hi hi nhìn hắn, nhưng trong ánh mắt rõ ràng là đang cảnh cáo: chàng đã tự nói là không chịu nạp thiếp nữa, đừng có thấy tiểu cô nương người ta xinh đẹp rồi động tâm nha!
Dương Thu Trì nháy nháy mắt ý bảo bọn họ yên tâm đi, rồi chắp tay nói: "Nếu là như thế, thì xin đa tạ Lý viên ngoại vậy."
Lý Thừa Minh chắp tay hoàn lễ, nói với hai chị em sinh đôi dưới đất là Sương nhi và Tuyết nhi rằng: "Hai ngươi từ rày về sau là người của tri huyện Dương đại lão gia rồi, sau này cần phải tận tâm tận lực phục thị đại lão gia."
Hai chị em thỏ thẻ đáp ứng, rồi làm lễ ra mắt Dương Thu Trì, Tần Chỉ Tuệ và Tống Tình, sau đó đứng phía sau lưng họ. Tiêu quản gia đem khế ước bán thân của hai người giao cho Dương Thu Trì, hắn tiếp lấy giao cho Tần Chỉ Tuệ thu giữ.
Lý Thừa Minh ngẫm nghĩ, rồi mặt lộ đầy nét cười bảo: "Duơng đại nhân, khuyển tử Lý Ánh năm nay đã ba chục tuổi đầu, nhưng hai vợ chồng nó tới giờ chưa sinh được đứa con trai con gái nào, lão hủ vô cùng nóng ruột, không biết như thế nào cho phải."
Dương Thu Trì cười nói: "Có gì mà không giải quyết được? Công tử nhất đại anh tài, trong nhà gia tài vạn lượng, nạp một phòng tiểu thiếp còn không phải là chuyện quá dễ dàng hay sao?"
"Đúng vậy, lão hủ cũng có ý đó, chỉ là đến giờ chưa chọn được người thích hợp." Nói xong ngước mắt lén quan sát thần tình của Dương Thu Trì, rồi mới nói tiếp: "Ta nghe nói Dương đại nhân có một tiểu nha hoàn tên là Hồng Lăng, vóc người vũ mị tuyệt luân, quốc sắc thiên hương, lại còn có tài nấu nướng tuyệt vời, chẳng hay có người như vậy không?"
Dương Thu Trì hơi ngẩn ra, chuyển đầu nhìn Hồng Lăng, thấy cô nàng cũng kinh ngạc nhìn hắn. Lòng Dương Thu Trì chợt dậy lên dự cảm bất tường, lão dưa hấu này chẳng lẽ là có chủ ý với Hồng Lăng, muốn nạp nàng ta cho Lý Ánh làm tiểu thiếp?
Tống Tình cướp lời đáp: "Đa tạ ngài khen ngợi, Hồng Lăng chính là tiểu nha hoàn sau lưng tôi đây."
"Ai nha...! Coi ta già cả mắt mờ kìa, đáng lẽ phải nhận ra sớm hơn mới phải chứ," Lý Thừa Minh cười ha ha nhìn lên xuống đánh giá Hồng Lăng, tặc lưỡi vài cái "Thật là dung nhan trầm ngư lạc nhạc, diện mạo hoa nhường nguyệt thẹn! Quả nhiên danh bất hư truyền!" dừng lại một chút, lão lại hỏi: "Không biết Hồng Lăng cô nương đã có hôn phối chưa?"
Tống Tình cười đáp: "Chưa có hôn phối, vẫn còn là món bảo bối của lão gia chúng tôi."
"Vậy? Đúng rồi, một cô nương xinh xắn như thế này, Dương đại nhân chẳng sủng ái sao được?" Lý Thừa Minh lại cẩn thận nhìn ngắm đánh giá Hồng Lăng, hỏi: "Lão hủ mạo muội, xin hỏi Dương đại nhân, Hồng Lăng cô nương năm nay được bao nhiêu niên kỷ?"
Dương Thu Trì nhạt giọng đáp: "Mười sáu."
"Chà, ha ha...! Quá tốt." Lý Thừa Minh xoa bàn tay to mập của lão, ngẫm nghĩ một lúc rồi lấy hết dũng khí nói: "Dương đại nhân, ha ha, có cái gọi là con trai phải lấy vợ con gái phải lấy chồng, nếu như Hồng Lăng cô nương chưa có hôn phối, lão hủ có một chủ ý, chỉ có điều hơi đường đột, không tiện nói thành lời."
"Nói ra cũng không hề gì." Dương Thu Trì đã đoán lão mập này định nói chuyện gì rồi.
Quả nhiên, gương mặt mập của Lý Thừa Minh đã cười thành đường thành rãnh, cung cung kính kính nói: "Lão hủ mạo muội hướng Dương đại nhân đề thân, muốn thỉnh Dương đại nhân hứa gả Hồng Lăng cô nương cho khuyển tử lấy làm thiếp, không bíêt ý đại nhân thế nào?"
Dương Thu Trì thầm mắng trong lòng, thì ra lão tiểu tử ngươi tặng hai con tiểu nha hoàn kia là có dụng tâm khác nữa.
Không chờ Dương Thu Trì mở miệng từ chối, Tống Tình đã tranh nói trước: "Được! Điều này quả thật là chuyện hôn nhân môn đăng hộ đối!" Xong chuyển đầu sang nói với Dương Thu Trì: "Phu quân, Hồng Lăng năm nay mười sáu, cũng đã lớn rồi, chúng ta dù sao cũng không thể lưu nó lại bên chúng ta cả đời, trước sau gì cũng tìm cho nó một nhà nào tốt phải không nào? Hiện giờ Lý viên ngoại đã đề thân, Lý viên ngoại đường đường là cử nhân, Lý phủ dù sao cũng là nhà giàu có một vùng, Lý đại công tử lại tuấn tú anh tài, phối với Hồng Lăng của chúng ta vừa khéo. Chàng thấy sao?"
Dương Thu Trì bốc bùng lửa giận lên đỉnh đầu, Tống Tình không chịu hỏi qua Hồng Lăng đã tự chủ trương đáp ứng chuyện hôn nhân của người ta, thậm chí cũng không thèm hỏi qua ý của hắn. Dương Thu Trì trừng mắt nhìn Tống Tình một cái, hừ lạnh. Nhưng dù sao thì trong trường hợp này cũng không thể phát hỏa đối với tiểu thiếp của mình, cho nên hắn chuyển sang nhìn Hồng Lăng, thấy thần sắc của nàng thê lương, cúi đầu không nói.
Tần Chỉ Tuệ nhìn Dương Thu Trì, rồi nhìn Hồng Lăng với đầy sự tiếc thương, định nói gì đó nhưng rốt cuộc không thể phát thành lời.
Dương Thu Trì cố áp cơn giận xuống, ngay sau đó nghĩ, bản thân hắn đã quyết định không nạp thiếp nữa, và không thể cả đời để Hồng Lăng làm nô tì của hắn được. Nàng ta sớm muộn gì cũng phải gả cho người, hiện giờ có Lý đại tài chủ này đề thân muốn cưới Hồng Lăng làm tiểu thiếp cho con trai, đối với một nữ tì mà xét thì rõ ràng là một kết cục có hậu vô cùng. Bản thân hắn không thể vì ưa thích nàng ấy mà làm lỡ hạnh phúc sau này của nàng được! Điều khốn nạn chính là Tống Tình đã đem lời ra nói trước rồi, Hồng Lăng là nha hoàn của nàng, nàng ta tự làm chủ, cho dù hắn có không nỡ cũng đâu thể nói gì được?
Dương Thu Trì hi vọng Hồng Lăng có thể từ chối quyết định này, chỉ cần Hồng Lăng không tình nguyện, như vậy thì hắn sẽ dễ ăn nói rồi! Cho nên, hắn hắng giọng một tiếng, bảo: "Hồng Lăng, ngươi qua đây." Hồng Lăng cúi thấp đầu, từ từ bước đến trước Dương Thu Trì, quỳ xuống.
Dương Thu Trì hỏi: "Hồng Lăng, ta trước đây đã nói, chuyện của ngươi do ngươi tự làm chủ, hiện giờ Lý viên ngoại muốn cầu thân cho công tử của ông ta, muốn nạp ngươi làm thiếp cho đại công tử nhà ông ấy, ngươi có đồng ý không?" Dừng lại một chút, hắn nhấn mạnh: 'Không sao đâu, ngươi nghĩ sao thì cứ nói vậy, không muốn cũng không sao, có thiếu gia ta ở đây mà."
Hồng Lăng khẽ nhìn xéo về phía Lý Ánh, thấy y vui mừng hớn hở nhìn nàng, hai con mắt sáng rỡ, nước miếng nước dãi đều sắp nhễu ra tới ngực, hận không thể lập tức ăn tươi nuốt sống nàng. Ánh mắt như thế Hồng Lăng đã thấy nhiều rồi, mỉm cười thê lương, quay đầu lại dập đầu thưa với Dương Thu Trì: "Thiếu gia, trước giờ chưa có ai đối xử tốt với Hồng Lăng như thiếu gia vậy. Hồng Lăng vốn quyết một lòng một ý hầu hạ thiếu gia cả đời..."
Nói đến đây, một giọt lệ to từ từ lăn dài trên má nàng, nàng khẽ khàng tiếp: "Nhưng Hồng Lăng biết, thiếu gia có chỗ khó xử. Hồng Lăng biết rất rõ trong lòng... cho nên... Hồng Lăng nguyện ý gả về nhà họ Lý." Xong nàng phục xuống đất, đôi vai gầy khẽ run run, khóc ròng.
Sau khi nghe Hồng Lăng bộc bạch nỗi lòng, Dương Thu Trì trợn mắt, vốn hắn cho là Hồng Lăng sẽ cự tuyệt, không ngờ nàng đã nhìn rất rõ là Tống Tình sẽ không để nàng có cơ hội thành tiểu thiếp của hắn, và nàng không muốn hắn khó xử.
Nếu như Hồng Lăng đã đáp ứng gả về nhà họ Lý trước mặt mọi người như vậy rồi, Dương Thu Trì còn có thể nói gì nữa. Hắn chỉ biết trừng mắt hậm hực nhìn Tống Tình mà thôi.
Lý Thừa Minh ngược lại cao hứng đến nỗi hai mắt phát sáng, mừng rỡ hô: "Quá tốt rồi! Hồng Lăng cô nương, cô yên tâm, cô gả về nhà họ Lý ta, chúng ta sẽ đối xử với cô tốt như Dương đại nhân vậy, coi cô như con gái trong nhà. Hắc hắc hắc."
Lý Ánh thì càng mừng vui như hoa nở hơn, bước tới dập đầu biểu kỳ sự cảm tạ đối với Dương Thu Trì. Đệ đệ của Lý Ánh đứng ở phía xa, tuy cao hứng nhưng khóe miệng hiện vẻ đố kỵ.
Dương Thu Trì phất tay bảo Lý Ánh đứng lên, lòng chẳng biết đang có mùi vị thế nào, chỉ bảo: "Văn khế nô tì của Hồng Lăng cô nương còn ở nội nha của ta. Hôm nay trời đã tối, ngày mai sẽ cho đưa tới."
"Không sao không sao, sớm mai ta sẽ phái Tiêu quản gia đến nha môn phủ lấy về." Lý Thừa Minh cười đến mắt híp cả lại thành một đường dài, phân phù Tiêu quản gia đưa Hồng Lăng cô nương đi an bài nơi nghỉ.
Hồng Lăng dập đầu lạy Dương Thu Trì, Tống Tình và Tần Chỉ Tuệ, xong đứng dậy cúi đầu theo sau Tiêu quản gia.
Lý Thừa Minh không ngớt lời biểu kỳ sự cảm tạ, nhưng hứng thú của Dương Thu Trì đã cạn, không còn lòng nào uống rượu, mượn cớ là đã say, đứng dậy cáo biệt, cả đoàn người trở lại huyện nha.
Đêm đã khuya, Dương Thu Trì bảo Tần Chỉ Tuệ an bài cho Sương nhi và Tuyết nhi chỗ ăn nghỉ, rồi không lý gì đến Tống Tình, nổi giận đùng đùng một mình trở về phòng.
Tống Tình biết bản thân đã gây họa, rụt rè tiến vào phòng, nhìn Dương Thu Trì nằm ở mép giường đanh mặt lại, lí nhí hỏi: "Giận rồi à?"
Dương Thu Trì liếc nhìn nàng một cái, không trả lời.
Tống Tình rụt rè ngồi xuống cạnh Dương Thu Trì, giật giật ống tay áo của hắn: "Xin lỗi, là Tình nhi không đúng, không hỏi ý kiến của chàng đã đáp ứng gả Hồng Lăng cho người ta, Tình nhi xin lỗi chàng có được không?"
Dương Thu Trì cuối cùng cũng bạo phát, rống lên: "Không phải vấn đề đó! Cô làm như vậy không phải chỉ là không tôn trọng ta, mà là không có chút xíu nào gọi là tôn trọng Hồng Lăng! Các người tự vấn lại lương tâm thử coi, trong lòng các người có coi nàng ta là một con người hay không? Hay là trong mắt các người, nàng ta rốt cuộc chỉ là một con gia súc mà thôi?"
Tống Tình chưa bao giờ thấy Dương Thu Trì nổi giận như vậy, sợ điếng người, nước mắt chảy dài: "Là thê thiếp của Lý viên ngoại lén nhờ thiếp là bọn họ rất muốn hỏi cưới Hồng Lăng làm tiểu thiếp cho đại thiếu gia, cầu thiếp đáp ứng, thiếp... thiếp cũng vì tốt cho nó, nó sớm muộn gì cũng gả cho người mà!"
"Gả cho người? Gả cho người! Nàng ta gả về cho ai là chuyện của nàng ta, liên quan gì đến chuyện của cô? Cô cố đem chuyện đó ra làm để làm gì?
Người ta thích ai rồi thì báo cho chúng ta, chúng ta sẽ thế cho người ta tính chuyện hôn sự, như vậy mới là cách chính đáng nên làm, cô bây giờ toan tính gì vậy?" Dương Thu Trì không dễ nổi giận, và một khi đã nổi giận thì quả thật là kinh người.
Tống Tình òa khóc: "Thiếp... cái gì thiếp cũng sai rồi.... hu hu..."
Dương Thu Trì trừng mắt nhìn nàng: "Cô sai ở chỗ là không coi người khác là con người! Đó là cái tâm bệnh xuất phát từ thứ đại tiểu thư con nhà quan lớn của các người!" Dương Thu Trì đứng bật dậy, bước thẳng ra ngoài.
Tống Tình hoảng hồn, vội vã chạy theo níu Dương Thu Trì lại: "Thu Trì ca ca, chàng đi đâu vậy?"
"Ta ra thư phòng ngủ!" Dương Thu Trì hất tay của nàng.
Tống Tình lại ôm chầm lấy hắn, quỳ phục xuống đất: "Phu quân, cầu xin chàng, xin đừng, Tình nhi sai rồi, Tình nhi sai rồi, cầu xin chàng đừng vứt Tình nhi một mình ở đây, hu hu hu hu."
"Lòng ta đang phiền, ta muốn ở một mình cho tĩnh trí! Buông tay!"
Tống Tình không buông, thậm chí còn bấu víu chặt hơn: "Phu quân, Tình nhi sai rồi, Tình nhi biết chàng rất thích Hồng Lăng, là do Tình nhi đố kỵ, sợ một ngày nào đó chàng sẽ thu nó về một phòng, cho nên mới đáp ứng cho bọn họ cưới Hồng Lăng đi. Tình nhi dù sao cũng là nữ nhân... Tình nhi chỉ muốn sống bên cạnh phu quân chàng, chỉ hi vọng phu quân chàng chỉ là của một mình thiếp thôi! Mỗi lần nghĩ đến chàng ngủ chung giường với nữ nhân khác, lòng thiếp tựa như đao cắt vậy, thứ tư vị đó chàng có biết hay không? Hu hu hu hu..."
Dương Thu Trì không ngờ Tống Tình suốt ngày hì hì cạp cạp như con vịt con thế này mà trong lòng lại có nhiều sầu khổ như vậy. Phải, ái tình hay yêu đương đều như thế cả, có nữ nhân nào lại tự nguyện để đấng trượng phu của mình đồng thời yêu thương người con gái khác hay không chứ? Tống Tình nghĩ như vậy, Tần Chỉ Tuệ chẳng lẽ không nghĩ như vậy hay sao? Cho dù có thiện lương hiền hậu như Tiểu Tuyết, chắc cũng nghĩ như vậy mà thôi.
Bản thân hắn mỗi lần nạp một tiểu thiếp, là mỗi lần khiến cho một người nữa thêm thương hại, và cũng một lần nữa làm thương hại đến tấm lòng và tình cảm của cả ba nàng!
Tống Tình làm như vậy nói cho cùng cũng là để bảo vệ cho tình cảm hôn nhân của nàng ta mà thôi. Nam nhân đương nhiên hy vọng khi mình đi tìm nữ nhân khác, lão bà tiểu thiếp ở nhà chỉ cười hì hì nói tốt tốt không sao, nếu như lão bà tiểu thiếp mà tru tréo lên ghen tương, thì nam nhân tức thời nổi giận quát tháo như thiên lôi ngay, nhưng lấy lòng mà xét lòng, nam nhân sẽ nghĩ gì nếu nữ nhân của mình đi yêu một người đàn ông khác? Nam nhân có cười hè hè mặc cho hai cái sừng nó dài ngoẳng mà chẳng coi đó là cái thá gì hết hay không?
Lý giải được tâm tư của Tống Tình như vậy, Dương Thu Trì bắt đầu mềm lòng, quay lại kéo Tống Tình dậy, lau nước mắt cho nàng, từ tốn và hòa dịu bảo: "Tình nhi, ta biết tâm tư của nàng, ta đã nói là không bao giờ nạp thiếp nữa, nàng bất tất lo lắng. Đừng có khóc nữa."
Tống Tình thút thít gật gật đầu.
Dừng một chút, Dương Thu Trì lại nói tiếp: "Bất luận là nàng xuất từ nguyên nhân gì, hôm nay nàng tự tiện đáp ứng đem Hồng Lăng gả cho bọn họ là không đúng, chí ít nàng không hề có ý tôn trọng Hồng Lăng. Tuy Hồng Lăng là nô tì của chúng ta, nhưng nó cũng là một con người, một con người có sống có tâm tư tình cảm, chúng ta cần phải tôn trọng nó, cho dù có muốn tìm nhà gả nó đi, cũng phải hỏi ý kiến của nó trước, phải không nào?"
Tống Tình thút tha thút thít nói: "Chàng chẳng phải là hỏi qua nó rồi sao, nó chẳng phải là đã đáp ứng rồi sao?"
"Đáp ứng? Trong tình huống đó nàng biểu nó phải làm sao? Nàng là chủ nhân của nó, nàng nói muốn gả nó đi, nó còn dám nói chữ không hay sao?"
Tống Tình gạt lệ, hít một hơi thổn thức, đề nghị: "Vậy, vậy chúng ta ngày mai đem nó về lại, dù gì thì khế ước bán thân vẫn còn chưa đưa cho họ mà."
Dương Thu Trì méo mặt chẳng biết nên khóc hay nên cười: "Đây chẳng phải là trò con nít đâu"
Tống Tình nhất thời không biết nên làm thế nào, bắt đầu òa khóc trở lại.
Dương Thu Trì vỗ vỗ vai nàng, bảo: "Được rồi, cũng có thể đây là một kết cuộc tốt cho Hồng Lăng cô nương, cô ấy nếu theo ta không có danh phận hay triển vọng gì cả."
Tống Tình gật gật đầu, nói: "Thiếp cũng vì nghĩ vậy nên mới đáp ứng họ."
Dương Thu Trì lại bảo: "Như vầy đi, sáng ngày mai ta sẽ đến nhà của Lý viên ngoại, hỏi riêng ý Hồng Lăng xem sao, coi cô ta trải qua thế nào. Nếu như cô ta vừa ý, như vậy là quá tốt rồi. Còn như không, thì chúng ta sẽ tiếp rước cô ta trở lại."
"Dạ...!" Tống Tình gật đầu, mắt đầy lệ "Sáng ngày mai thiếp sẽ theo chàng."
Sáng sớm hôm sau, khi trời còn chưa sáng, Dương Thu Trì và Tống Tình còn chưa ngủ dậy, Tần Chỉ Tuệ đột nhiên chạy xộc vào phòng, kéo màn ra, gọi với giọng cả kinh: "Phu quân... không xong rồi! Mau mau dậy... có chuyện lớn rồi!" Giọng nói của nàng run rẩy, khiến cho gan ruột của người nghe thắt cả lại.
o O o
Nạp Thiếp Ký Nạp Thiếp Ký - Mộc Dật Nạp Thiếp Ký