I divide all readers into two classes; those who read to remember and those who read to forget.

William Lyon Phelps

 
 
 
 
 
Tác giả: Việt Thi
Thể loại: Tuổi Học Trò
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1221 / 9
Cập nhật: 2015-12-21 10:38:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7/12
huyện gì vậy? -Thuỳ Dương nhìn bạn hỏi nhỏ và chờ đợi câu trả lời.
-Tao muốn quay lại uỷ ban xã một chút được không Dương?
-Ðể làm gì? Ghe tới gần giữa sông cái rồi, mưa bắt đầu to và nổi gió, sóng sẽ nhiều lắm đó. Nè ngồi sát lại đi để ướt như chuột đó.
-Thi ơi, Minh và Thắng có áo mưa chưa vậy? -Thùy Dương ngẩng đầu nhìn ra sau hỏi lớn.
-Có rồi. Dương kéo tấm cao su lại che giùm mấy thùng mì và gạo để khỏi bị ướt nhé. -Thi căn dặn và luôn tay phủ kín mọi thứ trên ghe. Hầu như cả bọn đều bận rộn, duy chỉ có một mình Thiên Trang là sà sầm mặt cau có khó chịu, đôi mày nhíu sâu giận dữ.
Làm xong chuyện cần thiết để mì và gạo khỏi ướt nước mưa, Thuỳ Dương quay lại nhìn Trang và ngạc nhiên hỏi:
-Làm gì buồn vậy? Lạnh hả?
-Không có -Trang cộc lốc trả lời.
-Bộ giận Thùy Dương à? Thông cảm đi quay ghe vào bờ cực lắm, tội nghiệp Minh vói Thắng. Vả lại tui mình còn phải theo kịp đoàn của uỷ ban xã lọt chọt sẽ bị la.
-Nè Thùy Dương -Trang bực tức -Nói thật nhé, nếu biết lội tao không ngại nhảy đại xuống sông để bơi ngược vô bờ đâu. Thiệt tức muốn ói máu luôn, hèn nào kiếm cớ rút êm. Số tiền năm trăm ngàn đâu phải nhỏ chứ, nghèo mạt có mà ngần ấy được, ít nhiều cũng chạy được vài ngày thuốc và gạo khi đói khát.
-Nói gì Thuỳ Duơng không hiểu gì cả -Dương cau mày thắc mắc -Năm trăm ngàn gì? Ai làm chi mà tức? Còn nữa, mắng chửi xỉ vả ai?
-Ai vào đây, ngoài con nhỏ nghèo khổ Lệ Hoa chứ?
-Ý của Thiên Trang là...?
-Tao hỏi mày nha Thuỳ Dương -Trang cố nén cơn giận -Lý do gì Lệ Hoa không chịu đi ra cồn, trong khi lúc khởi hành tới uỷ ban nó nhất định cãi tay đôi với Thắng để đi cứu trợ cho bằng được?
-Ờ thì, Cẩm Thi nói Lệ Hoa có chút việc cần về nhà.
-Tin được sao? -Thiên Trang cay cú dài giọng, vẻ mặt khinh khỉnh miệt thị hiện rõ không cần che dấu gọi lớn:
-Cẩm Thi phiền mày lại gần đây, tao có việc muốn hỏi.
-Ðợi chút nữa đi, gần tới bờ rồi, Thi ngồi ở mũi để buộc dây ghe -Thi trả lời và mắt chăm chú nhìn về rặng cây xanh đến mờ đục trong làn mưa dày đặc. Gió thật mạnh thổi ngược dòng nước làm cho chiếc ghe như bị sức gió kéo vô hình chừng lại, lênh đênh giữa dòng sông nước bao la.
Từng con sóng lớn, nhỏ nhấp nhô xô dạt, nổi dưới, để đợt này, cuốn lấy đợt kia cũng tan biến thành bọt trắng xóa như đàn Thiên Nga đang đùa bỡn cùng sự ngầm ngầm nổi giận của lòng nước xanh sâu thẳm.
Minh và Thắng hết sức lực cố giữ vững tay lái để vượt qua sức gió, mặc tình những giọt mưa to, quất mạnh vào người và mặt rát bỏng.
Chòng chành chao đảo, trôi lên hụp xuống theo con sóng, cuối cùng rồi chiếc ghe cũng chồm lên, vượt qua trở ngại gió bão để thẩng hướng vào bờ an toàn mà cũng đến bà con ruột thit chung một dãy đất thân yêu Việt Nam đang từng giờ từng phút chống chội lại bão táp, lũ lụt giữa cù lao nhỏ bé.
"Quê hương" hai từ đó như thôi thúc lòng bền gan vững trí của tuổi trẻ vùng đồng bằng Cửu Long sông nước. Họ đi và đến với cả một tấm lòng hừng hực nhiệt tâm.
"Máu chảy ruột mềm" họ hoà cùng chung nổi đau, nổi cơ cực mất mát của dòng bão vùng lũ. Nơi đây cũng thế, Minh và Thắng hai anh con trai tuổi đôi mươi bây đã vươn lên, vượt bao trở ngại gió to, sóng lớn.
Bờ cây xanh đậm mờ đục hiện dần và rõ nét. Thi reo len say sưa ngất ngây ngắm. Nhỏ thích thú với bao công sức cố gắng giờ đền bù. Mũi ghe cập bén, mọi thứ được bóc lên trao tận tay bà con. Cả bọn đều mệt, nhưng trong từng đôi mắt đen ánh lên sự mừng vui rạng rỡ, chỉ có Thiên Trang lầm lì ít nói, làm cả nhóm e dè.
-Trang bị sao vậy Thuỳ Dương? -Minh bâng khuâng hỏi -Bị mệt vì gắng quá sức phải không? Có lẻ lần đầu dầm mưa dãi nắng nên chưa quen. Nhưng phải công nhận đằng ấy cũng tích cực lắm.
-Ừ! -Thuỳ Dương gật đầu đồng tình chưa kịp nói gì thêm thì nhỏ giật mình bước nhanh đến nơi Cẩm Thi và Thiên Trang đang đứng. Ở hai cô bạn này hình như đang có sự bất đồng.
-Chuyện gì vậy? -Thắng hỏi nhanh vì thấy cả hai đang giận dữ -Ðừng la lớn có chuyện gì thì về nhà ngoại rút kinh nghiệm lại, mấy chú ở uỷ ban nhìn kìa. Cẩm Thi, nhường Thiên Trang đi.
-Thi có nói gì đâu -Cẩm Thi đỏ mắt muốn khóc -Tại Trang nói oan ức cho Lệ Hoa, biểu sao mình khong cãi.
-Nè đủ rồi, tôi đây nói tất có lý do chính đáng và cụ thể, sao Thi biết là oan? -Trang đanh đá hung hăng nói tiếp -Trên ghe từ nhà ngoại tới uỷ ban xã chỉ có năm người, Minh và Thắng với Thuỳ Dương chắc chắn không lấy, chỉ duy nhất còn một người.
Theo Thi không lý nào Trang vừa đấnh trống vừa la làng sao?
-Nhưng đâu nhất định Lệ Hoa phải lấy số tiền của Trang? -Thi ấm ức -Biết đâu đó sơ ý rớt nơi nào đó thì sao?
Tôi chơi chung làm bạn Lệ Hoa bao nhiêu năm rồi, tính nó thế nào mọi người ai cũng biết, chẳng bao giờ tham lam của ai cả, dù chỉ một xu nhỏ. Tóm lai Trang không bắt được thì không nên nói nữa.
-Tôi thích nói thì sao? Cẩm Thi tưởng mình là ai hả, cấm được Thien Trang này. Một xu không thèm tham, nhưng những năm trăm ngàn đấy, số tiền không phải là nhỏ đâu.
Trang dừng lại để thở và sẵn dò tìm phản ứng của mỗi thành viên đang có mặt nơi nay mà tìm sự đồng tình rồi đay nghiến tiếp theo ý nghi của riêng mình.
-Thật ra số tiền đó công bằng để nói thì đối với tôi không gì đáng giá là bao nhưng so với hoàn cảnh gia đình Lệ Hoa hiện tại bây giờ thì đó là tất cả một gia tài đấy.
Cẩm Thi không nghe ông bà mình có câu châm ngôn vẫn luôn truyền miệng và đúng à? "Bần cùng tức phải sinh đạo tặc" thôi lẻ thường tình.
-Trang... Trang im đi -Thi quát lớn ấm ức -Lệ Hoa không bao giờ làm vậy.
-Chứ sao lại bỏ về nhà, khi sắp xuống ghe đi sang Cồn Sơn.
-Nó... -Cẩm Thi mím môi nhìn Thang, dặn dò rồi nói -Nó bị bệnh lại, không muốn làm phiền sự quan tâm của cả nhóm mới lặng lẽ ra về.
-Ðơn giản vậy à? -Thiên Trang nhún vai, điệu bộ khinh miệt ra mặt tiếp -Chính miệng Lệ Hoa nói rằng mình hoàn toàn khoẻ mạnh, còn cứ cãi tay đôi với Thắng dành đi là gì.
Tóm lại nó có khôn nhưng không ngoan, chẳng qua mắt được ai đâu. Thi về nói lại với Hoa, nghèo không phải là tội tham lam vụng về như thế này thì đáng khinh lắm. Số tiền đó dự tính tôi mang theo tới uỷ ban để quyên góp cho bà con vùng lũ, ai dè bị mất trộm, thật không đáng chút nào. Mua thuốc uống cũng không hết bệnh đâu.
-Thiên Trang cho Thùy Dương xin đi. Thật ra chưa biết thế nào, nói như thế mích lòng lắm.
-Tới phiên Thuỳ Dương bênh vực cho Lệ Hoa sao?
-Ðúng vậy -Thắng hắn giọng lên tiếng -Lệ Hoa không bao giờ làm thế, cho dù phải chết, hoặc đói khát. Tôi không tin đâu.
-Các người đương nhiên là một phe rồi không hùa với nhau sao được -Trang nổi giận -Gà nhà đâu nỡ bôi mặt đá nhau, tôi đủ biết như vậy. Nhưng cần nhắc cho nhớ không ai học được chữ "ngờ" đâu.
Lệ Hoa cũng là con người cả mà. Cho là nó cam tâm chịu đói khát bệnh tật mà chết đi nhưng không lý nào đành lòng nhìn mẹ mình vì thiếu tiền.
-Nhưng số tiến đó so với bệnh tật của mẹ Lệ Hoa chả thấm vào đâu cả Thiên Trang biết không? -Cẩm Thi cướp lời giận dữ.
-Ðành là thế nhưng có vẫn còn hơn không. Các người không bị mất của nên chẳng xót ruột.
-Cũng không có quyền nghi oan cho người khác.
-Tôi khẳnh định chứ không nghi oan cho ai cả.
-Trang... Trang that quá hò dò -Cam Thi buoc mieng nói nhanh vì khong dàn duoc cơn tức giận soi trong lòng. Bởi nhỏ coi như vậy là sự sỉ nhục cho cả nhóm -Nếu biết trước làm bạn với con gái thành phố khó chịu, khó gần gũi như thế này thì thà không còn hơn.
Chúng tôi tuy nghèo, ở vùng sâu xa hẻo lánh thiếu ánh sáng nền văn minh tân tiến như thành thị nhưng nói thật là không hề thiếu sự tế nhị và cái gì gọi là lịch sự đúng nghĩa, Thiên Trang có quyền và suy nghĩ thô thiển hẹp hòi của bản thân mình, nhưng không được phép suy câu tha thiếu trung thực về chúng tôi.
Minh, Thắng, tụi mình đi về, tới nhà Lệ Hoa hỏi cho ra lẻ, không thể để cho ai nói sao cũng được cả. Cỏn nữa, tới tai người lớn thôn xóm tụi mình còn chi thể diện, ra đường dám ngẩn mặt nhìn ai chứ?
-Thi à, bớt giận đi -Thùy Dương nhỏ giọng -Chuyện đâu còn có đó mà, xin nể lời đừng làm lớn thêm.
-Vậy, theo Dương thì Thi phải làm sao đây khi Thiên Trang đã nói thế? Theo mình chỉ còn cách quay về nhà Lệ Hoa lục xét thôi. Trang đến, ba mặt một lời là tốt nhất.
Thi nói xong quay lưng đi thẳng xuống ghe. Minh và Thắng cũng lục đục theo sau. Ngần ngừ một thoáng Thùy Dương kéo nhẹ tay Trang giục khẽ, kèm theo tiếng thở dài cố nén vì nhỏ đang ở trong một hoàn cảnh rất khó xử.
-Mình về thôi Trang. Xuống ghe đi.
-Không, tao cố giang ghe mày chứ về sau, không thèm đi chung với bọn nó.
-Kỳ cục lắm đó -Thuỳ Dương nhăn mặt khó chịu -Tự nhiên quậy lên làm gì để bây giờ khó nhìn mặt nhau.
-Bộ lỗi tại tao à?
-Chứ còn ai nữa? Biết phải chắc người ta lấy không lại nói càng. Ai chẳng có lòng tự ái và tự trọng.
Nói thật nhé. Việc này Trang quá đáng lắm. Biết đâu bỏ quên ở nhà ngoại, hoặc rớt dọc đường tới bến sông, chứ nhất thiết ở trên đường tới ủy ban đâu.
Trang thiếu thiện cảm với Lệ Hoa nên luôn nghĩ xấu về nhỏ đó. Nghèo là do phần số, ai muốn. Thông cảm và giúp đỡ Hoa không hết lại miệt thị. Ở xóm này nó rất được lòng Thùy Dương tin ở nhận xét đúng đắn của ngoại và bao vị cao niên họ không bao giờ nhìn lầm.
Vả lại Hoa sống từ nhỏ tới lớn nơi này, không ai lạ tính tình của nó.
-Nói thế tức mày cho là tao sai?
-Phải -Dương gật mạnh đầu thay câu trả lời.
-Vậy tao không còn gì để nói nữa.
Thiên Trang bực dọc bỏ đi, lòng cứ ấm ức.
-Không chịu xuống ghe về, còn đi đâu nữa Trang?
-Thuỳ Dương hiểu tụi nó thì về chung đi, cứ mặc kệ Trang -Trang giận dỗi không chịu, khiến Thuỳ Dương cau mày bực bội vô cùng, không còn nén được lòng kiên nhẫn.
-Nhất định không về phải không?
-Tao...
-Nói được thì phải chịu trách nhiệm, theo mà về tới nhà Lệ Hoa. Lỡ làm thì xé to luôn cho rồi.
-Ðược thôi, bộ tao sợ à?
Chiếc ghe quay trở về xóm, nhẹ tênh hàng hoá, nhưng trĩu nặng giận hờn, nghi kỵ.
Cẩm Thi ngồi tụt phía sau lại cùng Minh và Thắng. Cả ba im thin thít như bị ngậm bồ hòn. Không khí của bầu trời sau cơn mưa như loãng ra quãng đãng mà sao Thùy Dương vẫn thấy ngột ngạt khó thở.
Ghe chỉ có năm người mà chia làm ba nhóm -Thuỳ Dương ngồi ghế trung lập, khó chịu vô cùng. Vẻ mặt ai cũng lầm lì cau có. Thậm chí như thù hận không thèm nhìn nhau. Chẳng còn chi hứng thú với sông nước. Minh cho ghe tăng tốc, rẽ nước lao vút vào bờ.
Nước sông đỏ ngầu phù sa, nhưng cũng lắm rác rưởi sau cơn lũ, giờ rút thành dòng xuôi về biển. Từng cụm lục bình với cánh hoa tím nhạt tả tơi trôi lững lơ, hững hờ, càng làm cho không gian tệ hại hơn.
Ghe tắt máy tấp vào bờ. Thắng vọt lẹ lên, tay giữ chặt sợi dây kéo rít vào thân cây cong ven sông ngoằn ngoèo bao nhiêu là rẽ trắng đục nằm vắt vẻo chông cheo vào nhau như bao thân rặn.
-Xong rồi, mời lên bờ giùm cho. Cẩm Thi, đưa tay đây, Thắng kéo lên để khỏi té.
-Khỏi cần -Thi cau gắt, bởi trong lòng còn đầy ắp nổi giận khôn nguôi -Tôi tự biết lên, ở miệt ruộng vườn đâu tiểu thư đài các gì, lo chăng người ta kìa. Thắng giỏi thì bợ đỡ đi.
-Ê! Giận cá chém thớt hả bà -Thắng la lớn -Làm ơn mắc oán, biết vậy ai thèm nói.
-Nhịn Thi một vài lời cho tao nhờ Thắng ơi, khổ quá trời, còn cố gây chiến -Minh lên tiếng nói như than -Làm được bao nhiêu điều tốt đẹp mà vẫn thấy buồn buồn thế nào ấy.
Thuỳ Dương vịn vào cây sào đó để bước lên bờ vững hơn, rối hãy kéo Thiên Trang.
-Dương biết rồi. Còn Minh sao đứng đó hoài vậy?
Trang lặng im lên bờ không thèm nói gí thêm, lầm lũi đi trước, chẳng buồn chào hỏi ai một lời. Thuỳ Dương ái ngại cười gượng nói như một lời xin lỗi.
-Thông cảm nhé các bạn tánh nó xưa nay vẫn thế nhưng thật sự tốt lắm chẳng có gì đâu.
-Thi thật không hiểu Thùy Dương sao lại thân với Trang được, người đâu khó ưa, tự cao, tự đại. Nói càng làm ẩu, đổ oan cho Lệ Hoa. Chẳng biết có mất tiền thiệt không nữa hay nói xạo.
Thi vốn chẳng ác cảm với ai, dù bạn mới hay cũ, nhưng chẵng lẽ lần này là ngoại lệ.
-Thôi bỏ qua đi - Minh xen vào -Có mất người ta mới nói. À phải! Thuỳ Dương về xem lại nhé, tìm được nhớ cho bọn này hay. Thật ra chung nhóm có chuyện thế này cũng ngại.
Sự thể thì không biết sao, nhưng mình mong rằng Lệ Hoa chẳng tệ hại như Thiên Trang nghĩ đâu.
-Dương biết, chỉ hy vọng tìm được số tiền để giải oan và xoá bỏ khoảng cách của các bạn đối với Thiên Trang. Thuỳ Dương xin lỗi nhé.
-Có gì đâu -Thắng lên tiếng -Qua cây cầu nhớ cẩn thận nha Dương, kẻo té đó. Tụi này về đây. Mai gặp lại ở uỷ ban xã nếu như Thuỳ Dương thấy thích.
-Nhất định mình sẽ tới. Xin chào -Dương vẫy nhẹ tay từ biệt các bạn. Mọi người chia nhau rẽ về hướng nhà mình.
Ngoại cười thật tươi đón Trang và Thuỳ Dương ân cần nói:
-Hai đứa giỏi lắm, ngoại có lời khen đó. Mau vào nhà thay đồ rồi ăn cơm.
-Con không đói -Thiên Trang lầm lì đi vội ra phía sau với cái quần xắn cao tới gối, phơi bày cặp chân thon dài.
-Nó sao vậy Thuỳ Dương -Ngoại lo âu nhìn theo hỏi nhỏ -Lại cự với đứa nào trong nhóm nữa à? Ngoại thật không hiểu sao chẳng chịu hoà thuận.
Tụi con đứa nào cũng tốt cả mà. Hồi sáng đi chung, ngoại mừng lắm.
-Kệ nó đi ngoại ơi -Dương ngồi xuống ghế cạnh bà cằn nhằn tiếp -Lúc sáng đòi đi, mới có chuyện này. Ðể con vào trong một chút, không thể mất vô lý như vậy được.
-Con nói mất cái gì hả Thuỳ Dương.
-Dạ tiền. Năm trăm ngàn của Thiên Trang, nó đổ cho Lệ Hoa lấy cắp.
-Trời đất, bỏ quên ở bộ ván sau nhà nè. Ngoại cất trong túi áo khi lượm đây.
-Thiệt hả ngoại -Dương reo lên mừng rỡ cầm lấy ngay số tiền từ tay bà. Nhỏ bật dậy thì thấy Thiên Trang đang cúi thấp mặt tần ngần ở cạnh cửa im lặng không nói câu nào.
Thuỳ Dương nhìn bạn lắc đầu chê trách nhưng không nói ra, bước lại gần.
-Tiền bỏ quên ở nhà nè Trang.
-Tao biết rồi -Trang nói nhỏ mà giọng điệu có cái gì đó nửa hối hận, nửa ngở ngàng pha lẫn tự trách.
-Tâm trạng cô con gái thị thành hôm nay đột biến mạnh, ánh mắt nhìn đời nhìn người đã hoàn toàn thay đổi.
Nắng Hè Quê Ngoại Nắng Hè Quê Ngoại - Việt Thi Nắng Hè Quê Ngoại