If you have never said "Excuse me" to a parking meter or bashed your shins on a fireplug, you are probably wasting too much valuable reading time.

Sherri Chasin Calvo

 
 
 
 
 
Tác giả: Việt Thi
Thể loại: Tuổi Học Trò
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1221 / 9
Cập nhật: 2015-12-21 10:38:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2/12
uổi trưa ở thôn quê không khí thật trong lành, mát mẻ. Bao ngọn gió lay nhẹ những cành cây, hoa lá...
Cạnh bờ ao sau nhà, những hoa ổi lung linh lay động và vài cành rơi bay bay in trắng xoá dưới mặt nước lăn tăn theo chiều gió thoáng đưa, khiến Thiên Trang lim dim trên cái võng mắt dây trong bụi rậm không tài nào ngủ được.
Cái mũi cứ phồng lên, hít lấy hít để hương vị ngọt ngào êm ái đó. Cô nhỏm lên cầm que cây vỗ nhè nhẹ vào võng của THuỳ Dương gọi.
-Ngủ chưa Dương?
-Chi vậy? - Dương dụi mắt hỏi.
-Có ổi chín đó, hái ăn.
-Buồn ngủ quá! Thuỳ Dương lười biếng ngã nằm trở lại võng - Chiều rồi "tính sổ" luôn.
-Không được. Thơm thế này làm sao mà ngủ. Nè! Ngồi dậy đi, tìm xem trái chín ẩn ở cành nào.
-Nhưng mới vừa ăn xoài và mận với mắm đường, giờ ăn thêm ổi nữa coi chừng bị "tào tháo" rưọt đó.
-Kệ! - TRang cười khì -Miễn sau không đến nỗi đi thăm bác sĩ là ổn rồi. Nói thật nha vườn nhà ngoại đủ các loại cây trái.
Muốn ăn gì có nấy. Còn nữa hôm qua ta thấy mấy trái cóc treo lủng lẳng trên cao, thèm hái ghê đi.
Non non thứ thế gọt vỏ xanh, chấm muối ớt đăm cay...ái chà!
Thiên TRang dừng lại nuốt nước bọt vào bụng chép lia - Ngon ơi là ngon. Tuyệt không Thuỳ Dương.
-Quỷ ơi, tả làm chi mà sống động đến thế. Báo hại ta cũng chảy nước dãi rồi nè.
-Thế thì đừng ngủ nữa - TRang nhảy phóc khỏi võng kéo tay Thuỳ Dương - Hái ổi đi. Chín cây ăn ngọt lắm. Vả lại ruột đỏ, loại này khỏi chê.
Bây giờ ta mới cảm thấy chẳng hối tiếc vì lỡ nghe lời mi về quê hè.
Cả một bầu trời xanh cao, lộng gió, không khí thì dịu mát trong lành thơ mộng. Chẳng bù ở thành phố bụi khói ồn ào, luôn náo nhiệt đinh tai, nhức óc. Ði thôi Dương ơi.
Thiên TRang kéo tay bạn, cả hai chui vòng qua từng gốc cây, để tìm ổi chín. Cô ngẩng lên,nheo nheo đôi mắt vì mặt trời chiếu nắng.
-Chắc chắn cây này rồi. Xem kìa Thuỳ Dương, chùm ổi trên cao vỏ mỏng lắm rồi. Nè! Ta leo nhé.
-Cẩn thận đó, không khéo ngã xuống ao, ướt như chuột lột bây giờ.
-Còn lâu mới sợ, vả lại lỡ té xuống ao cũng đâu có đau gì.
-Nhưng uống nước no bụng.
-TRù xui không hà - Trang cười khì và leo thật nhanh như một chú sóc nhỏ. Một vài cành nhỏ gãy kêu răn rắt, nhưng không làm cô gái thành thị chùng bước. - Thuỳ Dương ơi, trái chín nhiều quá. Ta thả xuống, mi chụp nha.
-Ừ!
-Coi chừng rớt đó!
-Biết rồi! - Dương chụp lấy, rồi kêu lên - Ðừng hái nữa, quá nhiều ăn không hết đâu.
-Xuống uổng lắm. Chín cây, chim dễ ăn. Á...á...-Thiên TRang chợt kêu rú lên kinh hoàng. Thuỳ Dương ngẩn đầu cũng hoảng hốt không kém.
-Trời ơi...TRang coi chừng. "Ùm" nước bắn lên cao văng tung toé. Trang chìm nhanh xuống ao, để rồi loi ngoi lên đập tay chân loạn xạ, cố vùng vẫy, nhưng co nước như vô tình cứ kéo rít cô dìm xuống.
Cứu tao...Dương - TRang ú ớ gọi lớn. Thuỳ Dương lính quýnh như gà, thật sự không biết làm gì bây giờ bởi cô cũng không hơn gì Trang đâu có biết lội.
Ngoại ơi...ngoại - Dương gọi lớn - Ngoại ơi...cứu con Trang đi, nó bị chìm xuống ao rồi.
-Trời đất ơi, làm sao bây giờ.
Ngoại chạy ra. Tội nghiệp thân già cũng lúng túng. Chợt bên kia rào giậu, xanh ngắt mồng tơi. THắng bay qua, nhảy ùm xuống. Kéo Thiên Trang đang mệt lả, sắp hết hơi vào bờ.
Cái ao trong veo giờ đục ngầu.
-Trang ơi...Trang! THuỳ Dương bật khóc khi thấy bạn xanh lè, ngoắc ngoải nằm xui cò. Toàn thân sũng nước. Từng sợi tóc dài đen mượt, se thành lọn loà xoà xuống mặt. Ngoại hối thúc:
-Nhanh lên cháu, phụ bà một tay, đem nó vào nhà xoa dầu kẻo cảm lạnh.
-Dạ! -THắng bế xốc Thiên TRang đem nhanh vào nhà để xuống giường.
-Ngoại ơi, xoa dầu đi.
-Ờ, cảm ơn cháu nhiều.
-Dạ không có chi ạ.
-Anh gì đó, cảm ơn nha - Dương lí nhí - Không có anh đến kịp thật không biết thế nào.
-Có gì đâu - THắng cười sung sướng gãi nhẹ đầu rồi như chợt giật mình khi thấy cậu ăn mặc độc nhất một cái quần đùi để lộ cặp chân dài đen thui.
Bối rối cộng đỏ mặt. Thắng lủi thật nhanh ra cửa và biến mất sau giậu rào.
-Ê thằng quỷ - Minh nhổm đầu khỏi bụi cây đập mạnh tay lên vai bạn - Ði đâu mà ướt mem vậy?
-Tắm.
-Sao không rủ tao với thằng Thiện?
-Ai biết đâu - Thắng lấm lét như sợ Minh biết được việc mình mới vừa ra tay nghĩa hiệp cứu bà chằn thành phố khỏi một phen hú vía ba hồn. Và nhất là đôi mắt đen lay láy của cô cháu gái bà ngoại hai cứ nhìn mình, có vẻ gì đó nể phục lẫn biết ơn.
Tự nhiên THắng thấy mình oai phong lẫm liệt vô cùng.
-Nè! Mày thừ người nghĩ gì vậy?
Minh đập nhẹ vai bạn hỏi làm Thắng thót người, lại gãi đầu hình như đó là một tật cố hữu khó sửa đổi được của anh con trai này.
-Lúc nãy bọn Lệ Hoa và Cẩm Thi có tới đó - Minh lại nói - Nó bảo ngày mài hai đứa mình tập trung tại trường.
-Chi vậy?
-Phụ đạo hè. Mày được chọn vào đôị học sinh giỏi hoá của huyện, còn tao thì toán.
Cả hai chuẩn bị thi toàn thành phố vào tháng tới.
-Còn hai nhỏ đó - THắng hỏi - Tụi nó thi môn nào. Mình ở huyện làm sao giỏi bằng học sinh thành thị lên trên đó...tao nghi bị "đo ván" quá trời. Rớt quê dữ lắm.
-Sợ quái gì - Minh cứng cổ cãi - Ăn thua gì, mình cố gắng. Học sinh giỏi ngoài năng khiếu, còn phải biết chuyên cần nữa, vả lại đậu được vòng này, coi như kỳ thi tuyển tới khoẻ re "như bò kéo xe" chẳng sợ rớt chút nào.
-Con khỉ - THắng quàng vai bạn - "Bò kéo xe" mệt thấy mồ, khoẻ nỗi gì. Thôi về, chiều đến nhà Lệ Hoa để biết thêm chi tiết. Mày đi không tao đợi.
-Chết rồi, ai như nó đang tới kìa - THắng lúng túng nấp vội vào lùm cây nói nhỏ với Minh - Làm ơn kéo nó vào nhà trước ngồi chơi đi. Tao lòn ngã sau, thay đổi áo quần chỉnh tề ra liền. Ðể Lệ Hoa bắt gặp ăn mặc thế này có môn độn thổ luôn.
Nói xong là THắng chui vào bụi lom khom một mạch. Minh thản nhiên thọc hai tay vào túi quần huýt sáo, bài ca ưa thích. Cặp mắt kín đáo liếc về phía các bạn gái đi tới. Tiếng Lệ Hoa cất lên.
-Minh tới tìm THắng hả? Gặp chưa?
-Rồi! -Minh gật đầu - Hoa cũng tới tìm THắng? Nó không có nhà, hình như nó đi câu cá.
-Xạo! - Hoa cười cười - Khi nãy mới thấy đây.
-Không tin thì kiếm thử đi. Ai hơi đâu xạo làm gì. Hay vào nhà ngồi chơi, hy vọng nó có thần giao cách cảm sẽ về.
-Ủa Cẩm Thi đâu? - Minh nhìn quanh - Qua nhà bà hai rồi. Cẩm Thi thân với hai con nhỏ ở thành phố về lắm. Nghe đâu, sáng ngày mai tụi nó qua cồn chơi.
-Thiệt à? Trời, dạo này gió lớn, sóng nhiều, qua sông cái ớn lắm.
-Toàn là tiểu thư, tay yếu chân mềm lỡ có bề gì, là làm mồi cho cá.
Vả lại, hai con nhỏ đó khó ưa lắm. Hách dịch thế nào ấy. Mấy ngày trước, bữa trời mưa đó, đụng độ rồi. Bà chằn lửa ấy dài cái miệng cả khúc. Khác xa bọn con gái lớp mình.
-Thôi đi ông trời - Hoa đập nhẹ vai Minh thân thiện - Nói xấu người vắng mặt, mà là con gái nữa khó nghe lắm. Chuyện rủi ro, ai muốn, bỏ qua cho rồi.
Nghe Cẩm THi nói hai nhỏ đó học cừ lắm, cùng khối với bọn mình đấy. Nhất là Thiên Trang đấy, một tay toán có hạng của trường nó. Năm nào cũng dự thi cấp thành phố cả.
Lần này Minh coi chừng gặp oan gia trong lần thi này đó. Quả đất vốn tròn nha bạn.
-Xì! Còn lâu mới ngán. Vào nhà Thắng đi Hoa.
-Ừ!
Cả hai cùng dợm bước thì Cẩm Thi đã gọi giựt lại.
-Ê! Chờ tí - Theo sau Thi là Trang và Thuỳ Dương - Cả ba có vẻ rất tâm đắc.
Minh cau mày khó chịu ra mặt nói nhỏ với Lệ Hoa:
-Bà đứng chờ đi, tôi không thích.
-Con trai nhỏ mọn quá chẳng đáng mặt đâu.
-Kệ -Minh bỏ đi, chỉ còn lại Lệ Hoa. THật lòng mà nói, cô cũng không thích lắm hai cô bạn thị thành này.
Ở Thiên TRang có cái gì đó kể cả, đàng chị, dễ khiến người đối diện dễ tự ái. Chẳng phải Lệ Hoa cố chấp, nhưng qua lần đầu trò chuyện, thái độ và giọng điệu cô con gái nhà giàu này thiệt khó gần. Cẩm Thi sáp lại hỏi:
-Minh và THắng đi đâu rồi Hoa?
-Ở trong nhà.
-Nãy giờ có nghe THắng nói gì không? - Thi nhanh miệng - Hai bạn này muốn qua đây cảm ơn đó.
- Về chuyện gì? - Hoa ngạc nhiên và tò mò lẫn kín đáo quan sát hai người con gái trước mặt. Ngược lại Thiên Trang cũng thế. Nét kiêu kỳ đến khó ưa.
Chợt Trang véo tay Thuỳ Dương nói:
-Về thôi. Chắc khỏi cần cảm ơn đâu tại người ta tự nguyện, chứ mình đâu có nhờ vả gì.
-Trang! - Thuỳ Dương nhỏ giọng - Không có THắng mày chết rồi, còn đâu lớn tiếng. Một câu cảm ơn có gì quá đáng đâu. Nè! Theo Cẩm Thi vào nhà đi.
-Tao nói không - Trang nhấn giọng - Bất quá lì xì công ấy một ít tiền là đủ. Lời cảm ơn tao ít dùng đến lắm. Ðôi lúc người ta ra uy cứu mình cũng chưa chắc vì lòng nghĩa hiệp vốn sẵn có.
-Nè! Ðừng có nói bậy. Thắng nghe được kỳ lắm - Thuỳ Dương nhăn nhó - Ở thôn quê này, lạm dụng tiền bạc là không nên chút nào. Trang nhất định phải cảm ơn Thắng mới được. Nếu không ngoại sẽ la đấy, lối xóm ở đây trọng tình nghĩa lắm.
-Nhưng ta đâu phải dân xứ này, càng không muốn mình đồng hoá ở đây.
Nè Thi! Mi cầm lấy tiền gởi biếu cho anh bạn THắng gì đó đi. Tuỳ thích, nói sao cũng được.
-Trang à, theo Thi thì...-Cẩm THi lắm lét nhìn về phía Lệ Hoa, rồi ngần ngại cầu cứu đến Thuỳ Dương.
-Dương ơi, tính sao đây?
-Theo tôi, tốt hơn hết là Trang hãy cất tiền lại - Hoa đột ngột lên tiếng, giọng nó không thân thiện - THắng tốt bụng lắm, cả xóm này ai cũng biết. Chưa bao giờ bạn ấy làm việc gì để đòi thù lao. Chuyện cứu giúp TRang thế nào cũng không nghe nói lại. Cho nên chắc chắn khỏi cần trả công.
Dù rằng lời cảm ơn chỉ là hình thức, nhưng có lẽ dễ chấp nhận hơn là dùng tới sức mạnh đồng tiền.
Còn nữa, năm trăm ngàn hôm trước tôi giữ đây nè. Minh với THắng nhờ trao lại tận tay TRang với Thuỳ Dương, xe đạp họ cũ kỹ tồi tàn rồi, không phải tốn ngàn ấy tiền đâu.
Bọn mình còn đang tuổi cắp sách đến trường mọi nhu cầu đều nhờ cha mẹ. Ai may mắn được sanh ra chốn sang giàu, nhiều tiến lắm bạc đó là phần phước. Nhưng cũng đừng lấy đó làm cao ngạo để có thể nghĩ mọi vấn đề đều giải quyết được với đồng tiền có sẵn, rủng rỉnh trong túi.
Con người nhất là lứa tuổi chúng ta hơn nhau được là ở cái đầu ý thức cao và mạnh. Trang có trình độ học vấn tốt, cuộc sống phát triển chốn văn minh, lịch sự hơn nơi này thì hãy thận trọng nhận xét cho chính xác, khi kết luận một con người.
THắng và Minh là bạn học của Hoa vơi Cẩm THi, cho nên ít nhiều hiểu được tính họ. Nghèo khó thật đó, nhưng không tham tiền đâu.
TRang muốn dùng tiền lấn lướt hoặc nhã ý gì đi nữa thì xin lỗi nha bạn đã lầm to rồi.
-Mầy...- Trang bừng mặt giận dữ theo bao lời nói từ tốn điềm đạm mà sâu sắc của Lệ Hoa.
Hình như cô gái kiêu kỳ này không giữ nỗi sự bình tĩnh nên mạnh tay gạt phắt cọc tiền, Hoa xè ra trả lại.
Những tờ giấy bạc rơi xuống đất và bay là đà ngổn ngang. THuỳ Dương kêu lên, ngồi thụp xuống nhặt, cả Cẩm Thi cũng làm theo. Nhưng Hoa cản lại:
-Thi! Mình về thôi. Tiền là của Trang tự lượm lấy.
-Nhưng...-THi do dự -Sao phải ra nông nổi thế này chứ? Cùng làm bạn có phải vui vẻ hơn không. Hiểu lầm nhỏ thôi, bỏ qua đi.
-Hoa cũng mong như thế, nhưng có lẽ không được. Thuỳ Dương này, tụi mình vẫn là bạn như ngày nào. Hoa về nha. Nếu có rảnh theo Cẩm THi tới nhà mình chơi. Cây me ngọt sau nhà vẫn chờ Dương đó "Tí Ti" - Hoa háy mắt tinh nghịch đùa cùng cô bạn nhỏ.
Ở họ có kỷ niệm dài ngây thơ vui nhộn, cùng sống suốt những năm tiểu học. Ở làng quê ven con sông nhỏ luôn chở nặng phù sa làm đổ ngầu màu nước mỗi lần lớn ròng.
Thuỳ Dương nhìn Lệ Hoa bồi hồi xúc động. Năm năm theo cha mẹ lên thành học, cô vẫn về quê ngoại mỗi khi hè đến. Vui chú ve sầu nỉ non hát lời tạm biệt và họ ríu rít gặp lại nhau, tay bắt mặt mừng. Líu lo trò chuyện, kể nói về miền quê êm đềm bình dị và thơ mộng với những đêm trăng trải dài trên đồng ruộng còn trơ gốc rạ thơm mùi lúa mới. Người hàn huyên đất thành phố muôn ánh đèn màu. Bộn bề cuộc sống công nghiệp và cùng định hướng nhắm tới một tương lai sau này.
Bao mùa hè qua đi vẫn luôn sống mãi trong tâm hồn hai cô bạn, duy chỉ có mùa hè năm nay sao mà buồn đến thế không biết.
Thuỳ Dương đã về ba bốn ngày, nhưng Lệ Hoa vẫn chưa đến chơi như dạo nào. Hôm nay tình cờ gặp, không khí ngột ngạt đến không thể hình dung.
-Lệ Hoa! - Giọng THuỳ Dương rưng rưng muốn khóc - Ðừng giận nhé! THật ra, Dương nhớ nhỏ lắm đó. Có mua quà nữa. Nhưng chờ hoài Hoa không đến.
-Dương có làm gì Hoa giận đâu, chỉ tại bận việc ruộng vườn thôi -Hoa cười để lún sâu một đồng tiền bên má trái duyên dáng - Vả lại, định tuần tới rủ Dương sang nhà làm "bánh xèo".
-Thiệt không? Ôi Dương thích lắm đó - Dương vỗ tay vô tư reo lên và ôm chầm lấy Lệ Hoa thân ái vô cùng.
Cử chỉ và điệu bộ hồ hởi đó khiến cơn giận lẫn tự ái trong lòng Thiên Trang bốc cao lên cực độ.
Bởi vốn sinh ra và lớn lên trong một gia đình giàu có, cha mẹ cưng chiều hết mực, muốn gì được nấy. Thiên Trang tự cho mình có đặc quyền hơn mọi người cùng trang lứa, ngay trong tình bạn, chung lớp, chung trường.
Bước đầu tiên nãy giờ Lệ Hoa đã nói bao lời làm bể mặt Thiên TRang, bây giờ đến Thuỳ Dương thân thiết với nó. Thiên TRang coi như bị bỉ mặt và loại trừ khỏi vòng tay bè bạn xưa của họ.
Gầm gừ giận dữ Trang lớn tiếng gọi:
-Thuỳ Dương! Tao về đây - Nói xong Trang quay lưng bước thật nhanh.
-Trang! TRang! - Cẩm Thi gọi lớn.
-Kệ nó! - Dương cười nhẹ, nhưng kém vui thấy rõ - Tính nó hay bốc đồng, hờn mát, nhưng mau nguội lắm.
Thật ra vì con một, giàu có và học rất giỏi nên sinh hư. Bởi ông trời ưu đãi nó quá nhiều, nhưng nói chung không đến nỗi khó gần như Hoa tưởng đâu. Chuyện khi nãy bỏ qua nha. Hy vọng từ từ sẽ thân được.
Thôi THuỳ Dương về nha, cho gởi lời cảm ơn THắng nhiều. À phải! THắng mới dọn tới xóm này hả Hoa?
-Ừ! Nhà khi xưa ở thị xã, mới mua đất về đây lập vườn. Học cừ và tốt bụng lắm.
-Thiệt à?-THuỳ Dương thích thú. Giới thiệu cho Dương kết thân đi. Nè đừng có học lại những lời Thiên Trang khi nãy nha. Coi chừng Thắng giận lây qua mình luôn đó.
-Không có đâu - Cẩm Thi xen vào và chìa tay về phía Thuỳ Dương - Nè, cầm lấy mà đem tiền về đi.
Thật không ngờ Thiên Trang cố chấp đến như vậy. Mới quen tuy hơi chói tai vì giọng điệu ta đây, nhưng vẫn chấp nhận được. Còn hôm nay - Cẩm Thi lắc đầu ngao ngán - Không thể chịu nổi. Nói chung là Thuỳ Dương cừ khối lắm mới thân được cùng bà đó.
-Coi vậy chứ, cũng có rất nhiều tính tốt và hay - Thuỳ Dương chống chế - Ðôi lúc nó cũng ngoan như mèo đấy.
-Giận thì như cọp chứ gì? - Hoa xen vào pha trò làm cả bọn cùng cười. Những âm thanh yêu đời vút cao vui nhộn.
-Thôi, mình về nhà ngoại nhé! - Dương nắm tay hai bạn - Nhớ đừng quên đã hứa gì đó. Tuần sau chiên "bánh xèo" phải giữ lời đó.
-Tất nhiên rồi -Hoa cười vẫy tay nhìn theo bóng THuỳ Dương. Tình bạn của họ vẫn không hề thay đổi. Ngọt ngào êm dịu như màu đỏ hoa phượng, nên thơ quyến rũ như tiếng ve gọi hè...
Nắng Hè Quê Ngoại Nắng Hè Quê Ngoại - Việt Thi Nắng Hè Quê Ngoại