He who lends a book is an idiot. He who returns the book is more of an idiot.

Arabic Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Chu Hương
Số chương: 14
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3079 / 5
Cập nhật: 2015-11-23 12:53:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương Kết
oàng Lan gục xuống ghế tức tưởi nghẹn ngào. Thế là hết, hết tất cả mọi thứ. Lan đã thua … Thua trắng tay trong sự lợi dụng toan tính của người anh không cùng chung huyết thống.
Ôi! Nhân tình thế thái. Ôi! Lòng dạ con người đen bạc, gian trá, biết đâu mà lường.
- Nè! Mày khóc chán chưa. - Khanh cao giọng gắt. - Tao đợi đóng của đã chán rồi đó. Từ đây nhớ khôn hơn một chút để tồn tại. Ở đời, tin người nhiều quá chỉ thiệt thân thôi.
Đừng trách thằng anh hờ này quá khốn khiếp nhé Lan. Nếu tao không lừa cơ hội lấy thân mày lót đường đạt mục đích, e rằng kiếp con người tao được sinh giữa trời đất hôm nay, thật uổng phí đó.
Thôi, ngoan ngoãn rời khỏi nơi này đi cưng.
Nhung tự nhốt mình trong bốn bức tường, toàn thân mệt mỏi đến rã rời với con tim đau buốt.
Ngoài trời, cảnh vật như cùng tận sự. Mưa rả rít suốt tuần lễ, vạn vật sũng nước. Thành phố biển buồn ảm đạm với những triền cát vàng heo hắt, cô quạnh.
Từ cửa sổ nhìn ra biển, những đợt sóng hung hăng xô dạt vào bờ để tan tành vụn vỡ thành từng mảng bọt trắng xoá, vỗ về ve vuốt cát, như thì thầm khe khẽ.
Bất giác Nhung thở dài, đưa bàn tay xanh mượt, khô gầy lau nhanh từng giọt lệ nóng vừa lặng lẽ cô đơn chảy xuống mà chợt nhớ nhung da diết về Khoa.
Những nụ hôn ngọt ngào âu yếm đong đầy yêu thương chờ đợi, vòng tay Khoa rắn rỏi, bờ ngực nồng ấm biết bao nhiêu, thế mà ….
Nhắm mắt lại xót xa, Nhung lắc mạnh đầu cố xua tan đi bao ký ức.
Tiếng gõ nhẹ cửa, kèm theo là giọng nói của bà Niên:
- Mẹ vào được chứ, Nhung? - im lặng khá lâu - Nhung à! Con ngủ hay thức thế? Xuống ăn cơm đi con. Ba con đang đợi đó.
- Con …. - Nhung vuốt nhanh khuôn mặt, cố tạo lại sự tự nhiên, bước tới mở cửa, ló đầu tóc rối bời ra nhìn mẹ. - Con không đói đâu.
- Con bị cảm à? Mấy ngày nay con ăn ít lắm. Hay là tới bác sĩ coi sao.
- Mẹ đừng lo. Trời lạnh, thời tiết thay đổi đó, con chỉ muốn trùm mền mà ngủ thôi.
Nói xong, Nhung che miệng ngáp một cái to như cố ý trấn an bao lo lắng in trong đôi mắt mẹ:
- Tối, nếu đói, con xuống ăn sau mẹ nhé.
- Hay là để mẹ nấu cháo cho con ăn nhe?
- Dạ khỏi.
- Nhưng ba con, ông ấy bảo xuống dưới đó, có việc gì cần hỏi con đó.
- Mẹ nói hộ giùm, sáng mai trước khi ba tới công ty, con sẽ gặp ba. Con thật sự muốn ngủ thêm chút nữa.
Nhung tỏ ý chấm dứt câu chuyện và khép cửa phòng lại.
- Nhung!
- Dạ.
- Có thằng Khanh tới chơi, cùng dùng cơm với gia đình, ý ba con là ….
- Bảo con xuống tiếp chuyện chứ gì? Mẹ nói với ba là để khi khác đi. Tới phải báo trước chứ? Bộ anh ta đến lúc nào là con phải tiếp sao? - Nhung cau mày khó chịu nói tiếp: - Để cho anh ấy ngồi nói chuyện với ba con đi. Xem cả hai rất ưng ý với nhau mà.
- Tự nhiên sao con lại đổ quạo với mẹ vậy? Con có tâm sự à? Buồn thì đến tìm Hoàng Lan đi chơi đi. Chị em bạn gái, dễ dàng tâm sự với nhau mà.
À, phải rồi. Tuần rồi, con vào thành phố, có tin tức gì mới của Đăng Khoa không? Mẹ chưa nghe con nói lại.
- Con … con không có gặp. - Nhung quay nhanh hướng khác nói dối. - Số tiền mẹ đưa con vẫn còn giữ. Thôi mẹ xuống ăn cơm đi, con buồn ngủ quá à.
- Ừ được. Nhớ tối phải ăn chút gì đó nha Nhung.
- Dạ.
Nhung đóng cửa phòng lại, ngoài trời mưa tuôn mạnh, những giọt mưa rỉ rả ai oán, cô nằm áp xuống giường để mặc cho nước mắt tuôn rơi, mà cũng không biết mình đang khóc cho ai. Cho thân cô hay cho tình bạn với Hoàng Lan, của Khoa, của cả thời thơ ấu …..
Khanh sải những bước chân dài bước vào cửa, gọi lớn:
- Ba …. Ba ơi! - Gương mặt đầy vẻ mãn nguyện, vẻ gật gù hài lòng hiện ra rõ trên từng nét mặt.
Anh nhìn quanh về mọi phía. Vừa đặt chân vào phòng khách, anh đã khựng lại, nét sa sầm đanh lại. Nhưng chỉ một thoáng nhanh, anh tươi cười giả lả:
- Em đến khi nào vậy, Uyên? Sao không cho anh biết?
- Để anh trốn à? - Uyên bốp chát. Tôi còn lạ gì hạng người ăn cháo đá bát này nữa.
- Coi! Xa nhớ bao lâu giờ gặp lại, nói chi lời cay đắng, hằn học hả cưng. - Khanh xà xuống choàng tay qua vai Uyên thân ái giả tạo - Nào! Có gì, nói anh nghe đi.
- Chuyện tôi và anh tính thế nào đây?
- Ý em muốn sao?
- Anh nói sao thì làm vậy đi.
- Tức có nghĩa là … em đòi sống chung với anh?
- Phải. Chẳng phải anh đã hứa rồi ư?
- Nhưng bây giờ thì chưa được.
- Tại sao? - Uyên nóng nảy bật dậy. - Đợi lúc anh cưới con Nhung, sinh con rồi mới lén lút với tôi à?
Nè! Anh đủ lắm rồi đó. Khôn hồn muốn êm thắm cả đôi bên hãy suy nghĩ kỹ lại đi, kẻo ăn năn đã muộn đó.
- Em doa. tôi à?
- Không. Chỉ muốn anh nhớ lại cho lời đã nói. Yêu anh, tôi không ngại chi cả bất chấp luôn mọi thủ đoạn, một là được tất, hai là buông xuôi.
Giọng Uyên mỗi lúc một lớn và gay gắt, hậm hực khiến Khanh nhăn mặt quát:
- Cô nên nhớ nhà này có chủ đó.
- Tôi biết chứ.
- Vậy sao còn cố la cho lớn?
- Muốn cho ba của anh biết luôn cho tiện.
- Em … - Khanh giận dữ.
- Gì chứ? - Uyên tỉnh bơ cười nhẹ như khiêu khích, tiếp: - Thật lòng mà nói nha anh Khanh. Tôi ăn năn hối hận vì đã quá yêu anh, yêu luôn cả sự đốn mạt, ti tiện giả dối của nó nữa. - Uyên xỉ mạnh vào ngực Khanh, uất ức đến rơi lệ rồi nuốt sâu nó vào trong lòng, rắn rỏi tiếp:
- Giờ thì anh đừng hòng gạt được tôi lần nữa. Tôi nói một lời sau chót là anh không thể cưới được một ai khác ngoài tôi đâu.
- Cô có nói lộn hay tôi nghe lầm chứ Uyên?
- Anh muốn nghĩ sao thì nghĩ đi. - Uyên long mắt nói.
- Cô …. - Khanh giơ cao tay rồi bỏ xuống khi đụng nhằm ánh mắt phản kháng quyết liệt của Uyên. - Thôi, được rồi. Bây giờ em về với con đi. Tối nay anh tới. Ta sẽ nói chuyện sau.
- Không. Dứt khoát bây giờ luôn cho tiện.
- Nè! Em đủ rồi đó nghe. Đừng ép người quá đáng đó.
- Câu này anh nên dùng cho chính mình thì hay hơn cả.
- Tóm lại, tôi hỏi thêm một lần nữa. Em có chịu nghe lời không?
- Tôi nói rồi.
Uyên ngồi trở lại tréo chân thách thức, điệu bộ dễ khiến người ta phát cáu.
Dù cố nén, nhưng Khanh vẫn rít giọng:
- Nhất định rồi chứ gì?
- Phải.
Uyên chanh chua gằn giọng, vẻ ngang nhiên thách thức.
Cơn giận của Khanh bùng lên, mạnh như vũ bão. Anh nghiến chặt quai hàm, bàn tay cứng như thép chụp lấy miệng Uyên, ngăn chận tiếng la, còn tay kia kéo lết cô đi nhanh về phía cửa.
Cố vùng vẫy, cào cấu nhưng vô hiệu, nét mặt Uyên từ đỏ ửng vì tức giận, chuyển dần sang tái và yếu xìu vì thiếu oxy, do bàn tay Khanh giữ chặt mũi và miệng.
Khanh buông Uyên ra cũng là lúc Uyên ngất luôn, nằm sóng soài nơi cửa cổng.
- Nè! - Khanh lấy chân hất khá mạnh vào người Uyên. - Mau đứng lên rồi về đi, đừng giả vờ nữa, khó coi lắm đó.
Uyên vẫn nằm im lìm bất động:
- Ê! Đủ lắm rồi nghe chưa?
- Chị ấy bị xỉu thật rồi, mau đưa vào nhà nhờ bác sĩ coi dùm đi.
- Mày ….
Khanh chợt sửng sốt khi thấy Đăng Khoa đột nhiên xuất hiện và lên tiếng:
- Anh không nghe tôi nói à? - Khoa như nhắc lại - Hãy tránh qua một bên nhường đường đi, tôi phụ anh mang chị ấy vào nhà.
Miệng nói tay làm, Khoa cúi nhanh xuống bế xốc Uyên lên.
Nhưng Khanh đã mau khép lại cửa cổng, chỉ chừa ra đủ nơi mình đứng hất mặt, lớn tiếng nói:
- Ở đây, không có phần của quân bá vơ như mày đâu, không mượn xen vào chuyện của gia đình tao.
Khôn hồn thì cút xéo ngay cho và mang luôn con quỷ này theo càng tốt. Cho không mày đấy.
- Khanh! Anh nói gì mà khó nghe vậy? Ng. Uyên do anh hại ra nông nỗi này, sao anh lại còn nhẫn tâm thế. Làm người mà, phải còn chút ít lương tri chứ?
Anh sống với Uyên có con rồi còn gì. Vả lại, từ bấy lâu nay, chị ấy đã vì anh làm biết bao nhiêu việc, chưa đủ à? Đối xử tệ bạc còn hơn là loại đàn ông sở khanh khốn nạn, thua cầm thú thế kia, sao có thể nói mình là dân có trình độ cao chứ?
- Câm ngay. Tao không mượn ai dạy khôn đâu, nhất là hạng đầu đường xó chợ như mày.
Cút ngay, nếu không tao gọi cảnh sát tới đó.
- Anh thử đi, để coi người có tội là ai? - Khoa thách - Muốn đạt mục tiêu bất chấp thủ đoạn. Tôi không hơi sức đâu nói nhiều với anh vô ích, cứu Ng. Uyên trước rồi tính sau.
- Khoa …. Để tôi xuống đi. Giọng Uyên thật nhỏ.
- Chị tỉnh rồi à?
- Phải.
- Không sao chứ?
- Ừ.
- Tao biết tụi bây a tòng toa rập với nhau mà. - Khanh cười nửa miệng. - Thật ra, còn lạ gì tấn tuồng này nữa, nhàm chán lắm.
- Vậy bây giờ anh tính sao với mẹ con tôi?
Uyên tươi tỉnh hơn, nhưng không dấu nỗi sự nghi ngờ đau khổ hằn sâu trong đôi mắt, lẫn khuôn mặt quá thất vọng.
- Tôi đã trả lời cho cô biết rồi.
- Tức là bỏ rơi mẹ con tôi.
- Phải.
- Ng. Mai là con của anh kia mà.
- Thì đã sao chứ? Ai ngu thì chết, kẻ khôn thì phải sống. Đây nè, lượm đi. Năm triệu đó. Cô liệu mà biến đi nơi khác sinh nhai, từ đây không được đến làm phiền tôi nữa.
Ân tình, chấm dứt nhé cô em.
Khanh ném mạnh cọc tiền loại năm mươi ngàn xuống chân Uyên rồi bật cười thoa? mãn, thích thú quay bước. Nhưng Khanh chợt khựng lại, nụ cười chưa trọn vẹn đã bị chận ngang.
Đôi mắt Khanh mở to nhìn ông Vi đang nắm lấy tay Ng. Mai cùng đứng với bà Vú của Đăng Khoa, có cả Hoàng Lan và Tuyết Nhung nữa.
Bao đôi mắt nhìn xoáy vào Khanh như những vị quan toà sắp tuyên án.
Chỉ một cái cau mày nhẹ, nét mặt biến sắc lúc nãy cũng qua nhanh, Khanh giả lả lên tiếng:
- Ủa! Ba …. Ba ra đây làm gì chứ? Còn bệnh, sao không nằm nghỉ ở trong phòng cho khỏe, muốn gì cứ gọi con được rồi.
- Anh tốt với ba vậy sao? - Lan bốp chát. - Thật uổng công ba bao lâu nuôi dưỡng cho anh nên người.
Ăn học, địa vị đàng hoàng tử tế lại không chịu làm người tốt.
- Nè! Mày câm lại đi. Loại người hư đốn như mày, có quyền gì lên tiếng chứ? Ba! Con đưa ba vào nghĩ ngơi nha.
- Cám ơn. Tôi đây rất là khỏe mạnh không đau bệnh gì cả. - Ông Vi nhỏ giọng nhìn Khanh chê trách: - Thật là cậu làm tôi quá thất vọng đó Khanh à.
- Con, có làm gì đâu. Ba à! Xin đừng nghe họ nói.
- Vậy sao cậu lại trộm tờ di chúc của tôi và có mưu đồ sang chiếm tài sản?
- Ơ, con …. - Khanh bối rối, cụp nhanh mắt khi gặp phải tia nhìn nghiêm khắc của ông Vi. - Còn nữa, những viên thuốc này, cậu cố ý cho tôi uống với ý đồ gì đây?
Từ nhỏ khi nhận lời nuôi cậu, dạy dỗ cho cậu đến lúc trưởng thành, tâm tánh của cậu thế nào có lẽ tôi là người hiểu rõ hơn ai hết. Nhưng thật không ngờ vì đồng tiền cậu dám làm ra tất cả việc này.
Cố ý hãm hại người thân để mưu cầu danh lợi cho mình.
Khanh ơi! Con thật làm cho ba quá đau lòng.
Giọng ông Vi mỗi lúc càng xót xa đau đớn, kèm theo là những giọt lệ rơi nhanh.
Xúc động dâng cao lên hai khuôn mặt già. Ông Vi nhìn nhanh về phía Vú già, run giọng nói:
- Tôi bất tài vô dụng, không dạy dỗ được nó nữa. Bà thấy rồi đó.
Ông lại đưa tay vuốt mặt mình như tự trấn tĩnh. Khá lâu trút ra hơi thở dài phiền muộn, tiếp:
- Là nó đó, cái thằng người không ra gì, nhiều mưu mô thâm độc đó. Tôi đã hết cách dạy nó rồi, bà tới để nhìn nhận lại giọt máu bỏ rơi của mình đi.
- Ông … ông Vi ơi! Tôi … - Giọng vú ngắt đoạn xót xa: - Tôi biết mình có quá nhiều lỗi lầm với ông và nó …. Tôi …. Mấy mươi năm nay, sau tai nạn xe lần đó, tôi thật sự đã quá nhiều hối hận và cố tạo cho xứng đáng một con người rồi.
Giọng Vú càng nói càng sũng đầy nước mắt.
- Tôi là người không ra gì, là người vợ vô lương tâm … là người mẹ thiếu trách nhiệm, bổn phận, tại sao …. Tại sao tôi không chết quách đi, còn sống trên thế gian này làm gì …. Tôi ….
Xúc động mạnh quá làm bà vú ngất đi, ngã vật xuống đất, khiến Khoa kinh hoàng:
- Vú, vú ơi!
- Bế bà ấy vào nhà đi Khoa. - Ông Vi lo lắng. - Còn thằng Khanh đứng đó làm gì đó, mau ra phụ một tay đi. Bà Vú này chính là mẹ ruột của con đó.
- Mẹ tôi ư?
Khanh sửng sốt đứng chết lặng, trong khi đó Khoa đã đưa Vú già vào nhà.
Thời gian chậm chạp trôi, cuối cùng rồi Vú cũng tỉnh lại. Bà đưa mắt nhìn mọi người xung quanh mình, trong đó có cả Khanh.
Phần ông Vi lại lặng lẽ dõi mắt qua khung cửa sổ trầm tư với điếu thuốc cháy dở trên môi, mà nghe bao đau khổ khi xưa tràn về trong mắt.
- Vú ơi! - Tiếng Khoa xua tan im lặng - Vú là mẹ của Khanh thật sao?
Vú lặng lẽ gật đầu, nước mắt lại lăn dài xuống đôi má pha sương.
- Tức Vú là …. Bà Thúy Hằng? - Giọng Lan run run hỏi:
- Phải. Sao con biết.
- Bao có kể cho con nghe chuyện ngày xưa của mình.
- Khanh! Con lại đây với mẹ.
Vú kéo nhẹ tay Khanh, âu yếm ân cần. Tình mẫu tử thiêng liêng làm cho suối lệ bà tuôn chảy như khơi nguồn. Khanh lặng lẽ làm theo, nét mặt lầm lì khó đoán.
Thở hắt ra nhiều hơi dài, không đợi ai nói gì và hỏi nữa, vú nhẹ giọng kể lại. Đưa mọi người ngược thời gian trở về dĩ vãng chìm sâu vào hơn hai mươi năm qua. …..
…. Từ chuyến xe đò định mệnh năm ấy ….
Trở mình nghe đau buốt toàn thân, Thúy Hằng rên khẽ:
- Tỉnh rồi à. - Giọng nói con gái ấm áp vang lên: - Cô sốt cao li bì làm tôi lo quá trời, Hằng ạ.
- Tôi …. Tôi đang ở đâu vậy? - Hằng nhỏm dậy nhìn quanh ngơ ngác hỏi.
- Là bệnh viện đấy.
- Tôi bị sao thế?
- Lật xe và chị đã may mắn thoát chết.
- Thế còn ….
- Anh ấy chết rồi.
- Chết ư? Tôi … - Hằng ngã vật xuống giường, ăn năn ngập lòng với bao giọt lệ nóng âm thầm tuôn chảy. Và cũng từ đó, cô sống khép kín cam phận với sự chăm sóc ân cần của Hoàng Kim.
Cả hai dần dần thân thiện và có cảm thông sâu sắc. Khi Thúy Hằng bình phục cũng là lúc Hoàng Kim khẩn cầu van xin một lời hứa.
- Kim. Chị nói đi, nếu trong khả năng, em sẽ cố hết sức mình.
Đắn đo, ưu phiền khá lâu, Kim mới ngẩng đầu lên nói nhanh:
- Tôi van xin Hằng. Vì lòng cao thượng và tình yêu thương với Chúa, hãy nuôi dạy dưỡng dục giùm giọt máu của anh Vi.
Nước mắt Kim tuôn dài và cô sụp xuống chân Hằng trong bộ áo thụng đen của các sơ. Đôi mắt ưu tư lẫn thánh thiện, tiếp:
- Nó là đứa trẻ thơ vô tội, là kết tinh tình yêu giữa tôi và anh Vi. - Kim nuốt ngược giọt lệ đau thương vào lòng:
- Xin Hằng hãy yêu thương nó như con ruột của mình, Hằng nhé. Đưa con trở về với cha. Nơi đây, dòng tu nữ thánh này, Kim sẽ luôn cầu nguyện cho mọi người được bình an hạnh phúc.
Hy vọng sau này lớn lên, con trai Hằng và con trai Kim sẽ là những người tốt hữu dụng cho xã hội. Bọn trẻ sẽ yêu thương nhau như ruột thịt.
- Được. Hằng xin hứa. Chị đứng lên đi.
- Thế thì tốt lắm rồi.
Kim cười rạng rỡ, nắm lấy đôi tay Hằng áp vào má mình thân ái, nhưng đôi mắt thật xa xăm. Bởi vì hơn ai hết, cô biết được cuộc sống của một nữ sơ dâng đời cho Chúa được tính từng ngày trong căn bệnh nan y hiểm nghèo của bản thân mình.
Vú ngừng lại, tất cả lại chìm vào im lặng đến não nề. Ông Vi chợt quay lại, hướng mắt vào Vú, hỏi:
- Hằng muốn nói, Đăng Khoa nó là …. Con của tôi sao?
- Phải. - Vú gật mạnh đầu. - Và là con của Hoàng Kim đó.
- Vú! - Khoa thảnh thốt nhìn sững về phía ông Vi.
- Lại nhìn cha ruột của con đi Khoa. Những lời của Vú đều là sự thật đó. Hơn hai mươi năm nay ta thay mẹ nuôi nấng dạy dỗ con. Nhưng ta đã không làm tròn được bổn phận này. - Giọng Vú đầy hối hận, tiếp:
- Nhận lời với mẹ con sau khi biết được cô ấy bị ung thư sắp chết rồi, vú có bế con tìm về nhà. Nhưng lại mặc cảm cho mình vì tội lỗi, xấu hổ với ông Vi, vú đành lánh mặt luôn từ tai nạn đó, coi như mình đã chết.
Vú nuôi con trong tình yêu từ mẫu thiêng liêng trọn vẹn. Những mong ở nơi xa ông Vi sẽ dành trọn lại với con trai mình, vì Vú tin ở tấm lòng của ông ấy.
Khi con bắt đầu khôn lớn và cần tiền bạc để đi học. Vú đã tìm về ông Vi yêu cầu được chia hai tài sản cha mẹ để lại, và van xin ông ấy vì ta nuôi dạy thằng Khanh.
Nhưng con cũng y như nó, con phụ lòng vú. Lớn lên do được nuông chìu, con ăn xài phung phí, bất chấp mọi lời khuyên bảo. Buộc Vú phải tạo nên sự phá sản để con học được bài học vào đời mà quyết chí thành nhân.
- Thật ra, trong việc này mọi chúng ta ai cũng đều có phần lỗi cả. - Ông Vi thở hắt ra lên tiếng - Nhưng nhìn chung vẫn không có gì nuối tiếc lắm xảy ra.
- Nào, Khoa! Con hãy đứng lên bước tới đây với ba đi. - Ông Vi xúc động, quệt nhanh nước mắt, cười rạng rỡ - Ôi! Con trai tôi, rắn rỏi và thực sự đây mà.
- Ba! - Khoa ôm chầm lấy ông Vi, tiếng gọi thiêng liêng đầu tiên làm mọi người như oà vỡ ra.
Khanh cũng thế, anh ngã vào lòng mẹ mà nghe như hơi ấm dâng trào. Nước mắt hai mẹ con cùng hoà quyện trong niềm vui xum họp.
Bà Hằng nói qua màn lệ mỏng:
- Tội lỗi của mẹ đối với hạnh phúc cả đời cùng cha mẹ của Đăng Khoa, có trả cũng không hết nổi. Bởi thế, Khanh ơi! Con đừng bao giờ hờn trách mẹ nhé.
Sau cái tai nạn đáng tiếc, Hoàng Kim vì cứu con, đã từ giã cõi trần, ra đi trước số phần. Mẹ đau lòng lắm, vì muốn mình hết lòng lo lắng cho Khoa để bù đắp, mẹ đành lòng xa con. Con không nỡ giận mẹ chứ?
Những gì mẹ nói ra hôm nay đều là sự thật cả đấy. Mong rằng con hãy bình tâm mà suy xét lại, cân nhắc cho kỹ mà hối hận những việc con đã làm.
Tin rằng không ai nỡ giận con đâu. Mẹ con Ng. Mai và Ng. Uyên sẽ mãi mãi bên con đi hết quãng đời còn lại. Có như thế mẹ mãn nguyện lắm rồi. Còn Khoa và Tuyết Nhung, khi xưa từ tấm bé vốn là của nhau rồi. Trời sinh họ ra để thành đôi thành bạn, cưỡng cầu cũng vô ích thôi, con ạ.
- Mẹ! - Khanh chợt ngẩng lên, kéo tay con gái để vào lòng và choàng vai Uyên. - Từ đây có mẹ rồi, con nghĩ mình có tất cả. Xin mẹ hãy yên tâm, nhất định không phụ lòng tốt của mẹ đâu. Ng. Uyên! Tha thứ cho anh chứ.
- Vâng. Được thế này, dù trong mơ em vẫn không dám nghĩ tới. Mẹ Ơi! - Uyên quỳ dưới chân bà Hằng. - Con cám ơn mẹ đã nhìn nhận. Ng. Mai! Lạy chào bà nội đi con.
- Chào nội.
- Ờ, ngoan. Cháu của tôi.
Ông Vi lặng lẽ nhìn bà Hằng rồi tách khỏi Khoa bước lên lầu. Giây lát, ông quay trở lại, ngồi đối diện cùng bà lên tiếng:
- Bây giờ đến lượt tôi cảm ơn sự nuôi dưỡng, và dạy dỗ của bà với Đăng Khoa.
- Anh khách sáo làm gì chứ? Hai chúng ta coi như đều tròn bổn phận với hai con rồi.
Chuyện xưa qua rồi, cứ cho qua luôn. Từ hôm nay không nên nhắc lại làm gì.
- Nhưng tôi còn chút việc chưa nói hết cùng bà.
- Vậy ông nói đi. Tôi nghe đây.
- Nè! Bà coi xong, hãy giữ lấy. Toàn bộ là của bà đó.
Khi xưa chia làm hai tài sản, phần còn lại tôi vẫn giữ kỹ đến tận bây giờ. Đúng như bà dự đoán, bà sẽ quay về khi tuổi đã cao. Nên tôi vẫn cố để dành khi tuổi bà xế bóng.
- Anh Vi …. - Vú xúc động nói.
- Bà để cho tôi nói hết đã. Nhờ trời, tôi với bà đều đã già, nhưng vẫn đủ mạnh khỏe để lo cho bọn trẻ.
Thật ra bao lâu nay, tôi cũng cố dành dụm cho mình một số vốn, phần riêng của bà thì để cho thằng Khanh. Tôi chia số vốn của mình làm ba cho thằng Khoa lẫn Hoàng Lan.
Thằng Khanh thêm phần nữa. Tuy tôi có giận nó, nhưng dù gì tôi vẫn dưỡng nuôi nó từ bé, ý của bà thế nào? Con trai bà cũng như máu thịt của tôi.
Trẻ người hiếu thắng, nhưng thằng Khanh chưa tới nỗi nào đâu. Tôi tin nó sẽ sửa đổi lại được. Đăng Khoa, Khanh! Hai con hãy lại bắt tay nhau nhìn nhận anh em đi, cho ba mẹ được vui lòng.
- Vâng. Con xin nghe lời ba dậy. Anh Khanh …..
Khoa chìa tay như chờ đợi. Khanh đứng lên siết chặt lấy tay, nhìn vào mắt Khoa thay cho lời xin lỗi.
Niềm vui rồi cũng lắng dịu, vú nhìn quanh như tìm kiếm ai đó.
- Vú tìm chị Nhung phải không? - Lan lên tiếng.
- Ừ. Nó đâu rồi con?
- Dạ. Chị ấy nói phải về nhà, giây lát sẽ quay lại ngay. Hình như có cái gì cần kíp lắm.
- Có lẽ con bé đã biết rồi. - Vú lẩm bẩm như tự nói với chính mình, rồi hướng mắt vào ông Vi hỏi nhỏ:
- Anh biết ba mẹ của Tuyết Nhung chứ?
- Biết.
- Hình như họ không mấy tốt lắm phải không?
- Bà biết họ à? - Ông Vi nhíu mày. - Chị Niên là người tốt đấy.
- Còn …. Ông Niên?
- Tôi không tiện phê bình người vắng mặt.
- Tôi biết. Nhưng thật không ngờ ông ấy là loại người phụ khó tham giàu đến vậy?
Nếu như ngày xưa không có chị Kim cứu mạng và giúp đỡ ông ta thì làm gì có được ngày hôm nay.
Ấy thế mà khi biết được Đăng Khoa nghèo khổ, thì lại quay lưng muốn nuốt trôi lời đính ước.
Con người đốn mạt hèn hạ như vậy, tại sao khi xưa không chết quách đi cho rồi, để sống chi cho chật đất.
Giọng Vú càng trở nên giận dữ làm cho Đăng Khoa kinh ngạc kêu lên:
- Bỏ đi Vú. Mặc kệ bác ấy. Vú giận quá, sẽ không tốt cho sức khoẻ đâu.
- Nhưng nếu con biết trước khi gặp mẹ của Tuyết Nhung, ông ấy là ai … là gì của Vú thì …
Bà Hằng bỏ ngang lời nói, khi thấy Nhung và ông bà Niên bước vào phòng khác.
Quay nhanh mặt vào hướng cửa, bà Hằng hắng giọng hỏi:
- Ông khoẻ chứ Hải?
- Bà … bà là ai? - Ông Niên run giọng - Tại sao bà … biết tên tôi, cái tên mà tôi đã cố chôn vùi vào tro tàn quá khứ. Bà …. Bà là Thúy Hằng phải không?
- Phải. Chính là tôi đây? Bộ Ông còn nhớ đến à?
- Bà … bà thật sự chưa chết sao?
- Cũng như ông, tôi đã đội mồ lên để sống lại và cố sống, tìm ông đòi món nợ ân tình mà có vay không hề muốn trả cùng chị Hoàng Kim.
- Bà ….
Ông Niên run rẩy té ngồi xuống ghế salon. Đưa bàn tay thô nhám quẹt nhanh những giọt mồ hôi túa ra vầng trán.
- Khi xưa, lúc ông và tôi thoi thóp trong hơi thở tàn, cuối cùng ai đã cứu ông và lo cho ông chứ? Còn lo cho ông cuộc sống êm ái bên người vợ hiền và giúp vốn cho ông sinh nhai làm lại cuộc đời mới? Khi đó, ông đã hứa với chị Kim những gì, chắc ông vẫn còn nhớ?
- Tôi ….
- Thật ra nếu không gặp được Hoàng Kim, tôi và ông đều không có được ngày hôm nay đâu.
Nhờ tai nạn ấy mình mới trở lại làm người, đánh thức lương tâm còn lại. Với ông, chị ấy đã nói là tôi chết đi, để cắt rời mối tình khốn nạn không minh bạch mà xã hội chê cười làm đau lòng người tốt như anh Vi đây.
Còn với tôi, anh cũng chết, để mà lương tâm làm mẹ đánh thức mình quay về với bổn phận.
Vậy mà …. Khi anh thành người ăn nên làm ra lại nỡ đối xử tệ bạc không tình người với con ruột của chị ấy.
Nghĩ kỹ lại đi, anh có còn là con người không hả, Hải. Tôi … tôi không biết nên dùng những từ gì để nói với anh bây giờ.
Tóm lại, Đăng Khoa nó là con của anh Vi và chị Kim đấy. Chuyện hôn nhân của nó, anh chị liệu định thế nào?
- Chị Hằng à! Xin cho tôi được nói vài lời. - Bà Niên lên tiếng. - Chuyện xảy ra hôm nay, Tuyết Nhung có kể lại với chúng tôi hết rồi.
Bây giờ mọi việc đều do chị định đoạt đi, dù gì thằng Khoa cũng là con nuôi của chị.
- Còn ý của ông?
- Bà và vợ tôi nói sao thì y vậy đi.
- Tức là ông không phản đối chứ?
- Còn mặt mũi nào mà nói không chứ? Cũng may là thằng Khanh chẳng có liên quan huyết thống với con Nhung. Nếu không, tôi ân hận trọn đời vì sự u mê giàu sang của mình.
Cúi mong nơi suối vàng, chị Kim sẽ rộng lòng tha thứ cho kẻ vô ơn bạc nghĩa này, nhưng vẫn còn kịp mà phải không anh Vi?
- Đăng Khoa, Tuyết Nhung! Hai con lại đây. - Ông Niên để tay họ vào với nhau, tiếp: - Hy vọng sau này các con vẫn mãi mãi yêu thương nhau để khỏi phụ lòng … chị Hằng và mẹ con nơi chín suối.
- Vậy con lo đặt tiệc hả? - Lan đột ngột lên tiếng, cót xua tan đi sự ảo não còn vương trên mắt bà Hằng. Cô âu yếm ôm lấy vai bà, tiếp:
- Một đám cưới hai dâu, hai rể, được chứ Vú?
Còn nữa, lo cho họ xong, vú còn phải đăng quảng cáo kén chồng cho con mới được à. Để già con hổng chịu thiệt thòi đâu.
Lời Lan nói làm bao nụ cười cùng nở, xua tan đi hết đau buồn.
Nắng Chiều Vẫn Đẹp Nắng Chiều Vẫn Đẹp - Thảo Nhi Nắng Chiều Vẫn Đẹp