If you love someone you would be willing to give up everything for them, but if they loved you back they’d never ask you to.

Anon

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Chu Hương
Số chương: 14
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3079 / 5
Cập nhật: 2015-11-23 12:53:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
ú ơi! - Nhung gọi nhỏ.
- À con! Vú mừng rỡ - Mới vào tới phải không?
- Vâng. Mẹ con có gởi lời hỏi thăm vú. - Nhung nhìn quanh - Anh Khoa không có nhà hả Vú?
- Ừ. Nó đi miền Tây từ hôm qua, mãi tới giờ này còn chưa về, làm cho Vú xót ruột quá. Xưa tới giờ đâu có chuyến nào như thế này chứ.
- Anh Khoa đi bằng gì, vú biết không?
- Biết. Nhưng xe chở trái cây đã về phân phối bán rồi. Còn nó nhắn lại với bác tài sẽ về sau vài giờ. Nào ngờ mãi tới bữa nay vẫn chưa thấy về, làm vú lo quá.
Nhung cau mày như cùng tâm trạng với vú. Hai đôi mắt cứ dáo dác nhìn ra đường chờ đợi đến mỏi mòn, mặc cho thời gian trôi. Không thể chịu được nữa, Nhung đứng lên, nói:
- Vú cho con địa chỉ nơi anh Khoa lấy trái cây đi.
- Con định xuống đó à?
- Dạ.
- Vậy nó có biết hôm nay con vào đây không?
- Có.
- Thế thì lạ quá.
Vú lo âu lẩm bẩm, quay vào phía giường ngủ. Giây lát trở ra, chìa trước mặt Nhung tờ giấy nhỏ:
- Đây nè, con xem xong, cất kỹ để tới đó. Nhưng mà hồi nào tới giờ, con có xuống miền Tây bao giờ chưa?
- Dạ, chưa.
- Vậy thì làm sao mà đi? Hay thế này nhé. Đợi thêm nữa ngày nữa nó không về, vú cùng đi với con.
- Vú ơi, con lo lắm.
Giọng Nhung bồn chồn không yên. Linh tính như mách bảo cô là có một cái gì đó đã xảy ra với Khoa.
Lại phải chờ thêm nữa, Nhung bứt rứt đi quanh căn nhà nhỏ bé đơn sơ, tâm trạng thật ngột ngạt khó chịu vô cùng.
- Vú ơi, đừng chờ nữa, mình đi thôi.
- Cũng được. Con đợi Vú nhé. Chút xíu nữa thôi.
- Vâng.
Vú và Nhung bước ra khỏi xe khách tốc hành vào thời điểm thành phố Cần Thơ ngập tràn ánh sáng, của những ngôi nhà cao tầng và những bảng hiệu lấp lánh rực rỡ.
Nhung đưa mắt nhìn quanh vì sự lộng lẫy của xứ sở Tây đô này, đại lộ thênh thang, ánh đèn rực rỡ, lung linh huyền ảo. Thật lòng mà nói, Nhung không còn tâm trạng thoải mái để thưởng thức sự tráng lệ của thành phố về đêm.
- Mình tới đâu để tìm hả Vú?
- Về bến Ninh Kiều thôi. - Vú trả lời. Ở đó, ghe xuồng chở trái cây miệt vườn và các cồn lân cận cập bến nhiều lắm. Hy vọng thằng Khoa còn lang thang đâu đấy. Đi con. - Vú kéo nhẹ tay Nhung dấn bước.
Ninh Kiều giờ này cũng vắng vẻ, còn chăng là những quán ăn san sát bày bán la liệt. Bất giác Vú thở dài ảo não, ngồi phịch xuống băng ghế đá công viên, dõi đôi mắt già nua mệt mỏi ra tận khơi xa, dòng sông Hậu hiền hoà đang bình lặng chảy.
- Vú! - Nhung gọi nhỏ.
- Gì vậy con?
- Vú có đói không, con tìm món gì ăn nhé.
- Vú không ăn đâu. - Giọng Vú lẩm bẩm:
- Cái thằng này chẳng biết đi đâu và muốn gì nữa. Tìm không gặp nó, chẳng thể tính được gì. Thôi, muộn rồi, hay vú và con thuê nhà trọ ngủ qua đêm, may sáng hẵng hay nhé.
- Dạ.
Nhung uể oải lẫn lo âu đứng lên, thơ thẩn theo chân Vú già. Chưa được bao xa thì họ đụng phải một người đàn bà đầu tóc rối bời đang chạy ngược chiều va thật mạnh vào họ.
- Ôi! - Nhung kêu lên - Ủa! Là chị hả chị Uyên?
- Cô Nhung à? Sao lại ở đây?
- Uyên kêu lên kinh ngạc rối bời vội vuốt lại nếp áo và đầu tóc.
- Chị sao thế? Hình như có việc gì à?
- Phải. Bọn họ thật khốn khiếp. - Uyên rít giọng chửi rủa. - Vô lương tâm mà, trên đời này thật có một không hai. Tao không thể thua đâu, con ạ. Chờ đi.
Nói xong, Uyên hấp tấp bước vội đi, nhưng Nhung kịp giữ lại, hỏi:
- Chị nói bọn họ là ai thế? À phải, em xin lỗi vì quá tò mò.
- Có gì đâu chứ.
Uyên nhẹ giọng như cố trấn tĩnh mình, rồi liếc nhanh về phía Vú đang im lặng theo dõi câu chuyện. Vẻ mặt Vú già ánh lên sự nghi ngờ thấy rõ. Uyên nói lớn:
- Thì còn ai vào đây ngoại trừ thằng Khoa và con Lan nữa.
- Anh Khoa ư?
- Ừ. Tụi nó mướn phòng ở khách sạn du hí.
- Sao? Mướn phòng ngủ với nhau à?
- Phải. - Uyên nhấn giọng. - Chị vô dụng vì không làm gì được cả. Trời ơi! Tức chết đi được nè. - Uyên đấm mạnh vào ngực mình. - Cái thằng đàn ông khốn khiếp dại gái ấy, rồi không biết bao nhiêu đứa ngu khờ tiêu cuộc đời vào tay nó nữa đây.
Nè, Nhung ơi! Em nhìn chị đi, đầu cổ tóc tai thế này là do thằng Khoa đánh đó.
- Chị … chị nói thật à? - Nhung e ngại hỏi - Lý nào lại thế, anh ấy nói không có gì với chị rồi kia mà.
- Tin sao nổi miệng lưỡi đàn ông chứ?
- Thôi, cô đủ rồi đó Uyên. - Vú bực bội xen ngang. - Cô nói thằng Khoa mướn khách sạn ngủ với cô Lan nào đó phải không? Mau dẫn tôi tới đó đi.
- Bà muốn tận mắt nhìn thấy chứ gì?
- Phải.
- Được thôi. Đi thì đi. Tôi sợ ai mà không dám chứ. Nói thật lòng để biết nghe. Con này còn gọi điện thoại kêu cái lão già bác sĩ, ba của Hoàng Lan đến để tận mắt nhình cho rõ sự hư hèn đốn mạt và đĩ thõa của con gái mình nữa kìa.
- Chị Uyên! Xin đừng …. - Nhung lo âu.
- Không ai ngăn cản được tôi đâu. Ở đời mà, ăn chẳng được thì quyết phá cho hôi. Tôi đến với Khoa trước các người mà, tại sao lại bị đối xử thiếu công bằng và ghẻ lạnh. Phải. Tôi thừa nhận với Nhung, có đôi lúc quá đáng khi nhận là vợ anh ấy. Duy nhất chỉ vì yêu thôi. Tình yêu tức phải ích kỷ nhỏ mọn, không ai dễ dàng chịu san sẻ, hoặc bị chiếm đoạt, nhất là bị từ chối bỏ rơi. - Uyên rơi lệ tiếp - Tôi không cam tâm. Tôi yêu anh Khoa mà. Nhung ơi! Cô biết không hả?
- Tôi … - Nhung lúng túng rồi nhìn sang Vú già như cầu cứu, đoạn thở dài buồn rầu nói: - Tôi xin lỗi. Vú ơi! Mình về đi thôi.
- Con nói gì mà kỳ cục vậy, Nhung?
Vú cau mày hỏi, cũng là lúc Tuyết Nhung ngẩng mặt nhình những vì sao nhỏ lấp lánh trên khoảng trời đêm bao la cao rộng, cố nuốt thật sâu lệ đắng tim yêu vào tận đáy lòng, mà nghe sự thật phũ phàng cay nghiệt làm tan nát tâm tư. Giọng nhè nhẹ như hơi thở, cô nói:
- Con không muốn gặp anh Khoa nữa.
- Nhung! - Vú kêu lên.
- Con van xin Vú, con khổ lắm, vú ơi.
Nhung bật khóc, ôm chầm lấy bà và gục hẳn lên đôi vai gầy của vú, nấc nghẹn ngào tức tưởi. Những giọt lệ yêu thương lẫn oán hận.
- Con sao thế, dễ dàng tin người đến vậy à? - Vú trách cứ. - Cả đời Vú lo lắng và chăm sóc cho Đăng Khoa, tính tình nó thế nào không lẽ vú chẳng rõ sao. Họ nói gì thì mặc kệ, trừ khi vú tận mắt trông thấy thôi. Mau đi tới nơi ấy với vú.
- Không. Con chẳng là chi của Khoa thì tới đó làm gì hả vú. Nghe còn hơn nhìn tận mắt để bớt đau lòng.
- Con suy nghĩ nông cạn và quá khờ khạo. Không nói nhiều nữa. Cô Uyên! Xin làm phiền dẫn đường hộ tôi.
- Được. Mình cùng đi đi Nhung. - Uyên hậm hực kéo tay Nhung thật mạnh. - Thà thấy rõ hư thực trắng đen rồi dứt đoạn, lòng vẫn vui hơn là ấm ức.
- Tôi …. Tôi không đi đâu. - Nhung quệt nhanh nước mắt. - Tới đó bẽ bàng lắm. Vả lại, tôi với Hoàng Lan vốn là bạn mà.
- Có ăn nhằm gì để sợ chứ? Chủ yếu là để lột mặt nạ Đăng Khoa ra thôi mà.
- Nhưng …
- Nghe lời vú đi Nhung, cứ tới xem cho biết rõ thực hư. Coi như ta van xin con đó. Thật ra, ở trong hoàn cảnh này, nếu con không chứng kiến tận mắt một lần, e rằng cả đời sẽ ray rứt và buồn đau mãi khôn nguôi đâu.
- Vậy Vú bảo con phải làm sao đây? - Nhung rưng rức - Khoa và Lan êm ái ấm nồng, tới gặp họ, con càng thêm đau khổ.
- Thà như thế vẫn hơn con trốn tránh. Vú muốn con tới để tốt đẹp cho cả hai, để xem Đăng Khoa còn ăn nói ra sao với con.
- Vú ơi, con không đủ tư cách đâu.
- Nó là hôn phu của con mà. Vả lại, hai đứa đã thề nguyền chờ đợi nhau rồi mà.
- Đầu môi, chót lưỡi thôi, ai cũng có thể nói được mà Vú.
- Tôi và Vú đã nói hết lời rồi, Nhung nhất định không chịu đi à? - Uyên bực bội - Thôi, được tùy ở cô nhé. Nhưng yêu mà bị lừa dối, phải mắt thấy, tai nghe để hận oán, dễ bôi xoá hơn là cứ ấm ức mãi đó. Sau này dễ dàng ăn nói dứt khoát hơn với những gã đàn ông khốn nạn. Suy nghĩ cho kỹ đi, để khỏi phải hối hận. Vả lại, thời gian cũng quá lâu rồi, sợ họ biến mất khỏi khách sạn thì sẽ uổng công đó.
- Tôi …
- Đi đi con. Tới đó rồi tính. - Vú kéo nhanh Nhung giục.
- Không nên đâu, vú ơi. Khách sạn giờ này, bảo vệ không cho mình vào đâu.
- Ăn thua gì chuyện đó. Để tôi lo cho, biếu họ chút tiền café là êm xuôi ngay mà.
- Nhắm có được không cô Uyên? - Vú lo ngại.
- Bà nên tin nơi tôi. Thôi ta đi nào.
- Ừ!
Lầu hai, phòng số 88 im lìm cửa kín then cài càng làm cho tim Nhung se thắt lại xót xa.
- Chìa khóa đây, mở cửa vào đi, cô Nhung. - Uyên thúc dục - Đứng hoài thế này à?
- Tôi không mở đâu.
- Gì kỳ vậy? - Uyên nhăn nhó nhìn sang Vú già cầu cứu - Bà mở cửa ra đi.
- Đừng. Vú ơ. Ta về thôi. Làm như vậy không tiện chút nào, mất lịch sự và thiếu tế nhị lắm. Suy cho cùng, cả vú lẫn con đều không nên làm việc này.
- Vậy thì để cho tôi làm. - Ông Vi giận dữ lên tiếng và bước nhanh tới, giật lấy chìa khoá phòng trong tay Uyên, mở bật cánh cửa.
Cũng là lúc Khoa như bừng tỉnh ngủ, mở to mắt nhìn quanh để rồi, hốt hoảng nhỏm dậy. Nhưng rồi anh bối rối, lúng túng ngồi phịch trở lại giường, kéo cao cái chăn trùm kín người.
Hoàng Lan cúi thấp mặt, lí nhí gọi:
- Ba!
- Đẹp mặt quá hả con? - Ông Vi nói xong lặng lẽ quay gót bước nhanh, tiếp theo đó là tiếng chân Nhung lao đi tới với những giọt nước mắt lăn dài theo từng viên gạch.
Còn Vú già lại nhìn Khoa lắc nhẹ đầu, chỉ có Uyên là kín đáo nở nụ cười nham hiểm.
Ông Vi đưa đôi mắt dò xét nhìn bao quát căn nhà nhỏ, chật chội nghèo nàn của Khoa, rồi nghiêm giọng nói:
- Sự thể đã xảy ra rồi, giờ cậu định liệu thế nào đây?
- Thưa, bác muốn … - Khoa ngập ngừng nhưng không che dấu được nét cứng cỏi. - Con phải có trách nhiệm với Hoàng Lan sao?
- Phải. Tôi không muốn ồn ào, gây dư luận xã hội đàm tiếu đâu. Nhưng tôi cũng cần nói rõ với cậu luôn thể. Dù thế nào, cậu cũng phải có trách nhiệm với cuộc đời của con gái tôi. Nếu không, cậu chẳng được yên thân đâu.
- Thưa bác …, đây không phải là một lời doa. chứ?
- Cậu nghĩ sao? - Ông Vi nghiêm giọng.
- Thưa bác. - Khoa nhìn thẳng vào ông, nghiêm trang không kém. - Chuyện đôi lứa yêu nhau đều phải có sự tự nguyện?
- Đúng.
- Nhưng con và Hoàng Lan thì không thể.
- Tại sao chứ? Chính mắt tôi trông thấy cậu và nó. - Giọng ông giận dữ.
- Vâng. Con không dám phủ nhận điều đó, rằng tụi con chung một giường. Nhưng quả thật …. - Khoa bức rứt tìm lời diễn đạt. - Nói thế nào cho ông hiểu bây giờ.
Tóm lại, con dám cam đoan là không hề có sự tồi bại đáng chê trách nào đã xảy ra cả.
- Thật sao? Nè! Cậu chứng minh cho người xung quanh tin đi, và cả tôi nữa.
- Con không biết làm sao mà giải thích bây giờ.
Khoa khó nhọc phân bua, đầu tóc rối bời, đôi mắt cau lại tối sầm đầy giận dữ và uất ức. Khá lâu, anh mới tiếp tục:
- Là một bác sĩ nhiều kinh nghiệm, chắc ông cũng biết trước được như thế nào khi người bị … à không, sơ ý dùng phải liều thuốc an thần khá cao chứ?
- Ý cậu cho rằng …
- Phải. Rất có nhiều khả năng con bị Hoàng Lan cho vào mưu kế đã sắp sẵn từ trước.
- Cậu thật là quá đáng. - Ông Vi phủi mạnh tay vào không khí, bực tức ra mặt dù là cố nén. - Nè! Cậu tưởng mình là ai chứ? Nhìn lại mình đi rồi hãy mơ mộng.
Con gái tôi nếu cần thì thiếu gì kẻ cầu cạnh, hiểu chưa? Tôi chỉ không hiểu tại sao, nó lại yêu và chọn lựa kẻ không ra gì như cậu.
Mang ơn cứu mạng thì trả, lo gì. Yêu thương chi cho lắm chuyện, giờ đổ bể xấu xa, cậu muốn quất ngựa truy phong hả? Xin lỗi. Sẽ không dễ dàng như cậy tưởng đâu. Tôi cần lập lại lần nữa cho cậu nhớ đấy.
- Con xin ông hãy bình tĩnh lại. - Khoa từ tốn. - Thật ra trong vấn đề này, hình như cả hai đứa, tức con và Hoàng Lan đều là người bị hại. Nhưng người đã tạo ra cớ sự dở khóc dở cười này nếu như con đoán không lầm, chẳng ai xa lạ gì với bác sĩ cả.
- Họ là ai? Tại sao lại phải hại cậu? Lợi lộc gì để làm nên chuyện này chứ?
- Trước khi con chỉ đích danh họ, xin bác sĩ hãy suy nghĩ kỹ lại đi. Hoàng Lan là cô gái ngoan hiền, hiếu thuận có học vấn cao, tầm hiểu biết xa rộng. Đạo đức làm người luôn xem trọng, thì lý do gì lại làm bao nhiêu việc gọi là bỉ ổi, hèn mạt, trái đạo làm người?
- Nhưng nó yêu cậu.
- Vâng. Và con chỉ xem Lan như một cô em gái nhỏ mà thôi.
Gần cả năm nay Lan luôn tìm con. Nếu muốn thì xin lỗi bác, con đã quá thừa thời gian.
- Cậu. …
- Thật ra thân phận và lòng tự trọng của một con người là hố sâu ngăn cách cuộc hôn nhân của con và Tuyết Nhung, khi đôi bên có lời giao ước từ tấm bé. - Khoa đau khổ kể.
- Thế cậu là … - Ông Vi ngạc nhiên.
- Thằng con trai ấy chính là con đây. Đời mình không ra gì, sao dám trèo cao chứ. Con đã trốn xa Tuyết Nhung, để yên cho cô ấy vui vẻ bên tình yêu mới, khi biết rất rõ kỹ sư Khanh tức là con trai bác cũng tha thiết yêu Nhung.
Nhưng có lẽ trời cao không chìu lòng người, ngày cuối cùng con ở lại nhà Nhung, cũng là oan trái tình cờ cứu được Hoàng Lan nơi bãi biển. Số mạng đeo bám, mới có sự thể ngày hôm nay.
Xét cho cùng con không có lỗi lầm đáng chê trách nào cả. Và càng không thể yêu Hoàng Lan được khi trong tim con đã đầy ắp hình bóng của Tuyết Nhung.
Con van xin bác đừng khó dễ và ép buộc, để con phải đi tới hôn nhân mà không có tình yêu.
- Như thế là cậu nhất định từ chối?
- Dạ.
- Được. Đã thế thì đừng nên trách tôi. - Ông Vi đứng bật dậy. - Coi như không còn gì để bàn luận nữa rồi. Cậu chờ ngày ra toà đi là vừa.
- Bác sĩ! - Khoa đứng lên bước tới bên ông Vi, nhẫn nại nói - Bác thật sự muốn truy tố con sao?
- Tại cậu ép tôi thôi.
- Nói thế nào bây giờ để bác hiểu và cảm thông cho con chứ? - Giọng Khoa trở nên cứng cỏi. - Nếu như bác không dùng tới sức mạnh của đồng tiền, thì khó lòng buộc tội được tôi lắm đó.
- Cậu dám thách thức tôi sao?
- Đó chỉ là lời thật thôi bác à. Xin lỗi bác, Hoàng Lan và cháu đều đã thành nhân rồi, không còn ở lứa tuổi vị thành niên nữa, nên hôn nhân đều có đủ thẩm quyền quyết định và tự chọn lựa.
Xét cho cùng, cháu chưa bao giờ kết hôn và còn độc thân. Lật ngữa ván bài lên, tuy bây giờ cháu và Hoàng Lan đã vượt xa sự cho phép của hai gia đình, nhưng trên thực tế không hề phạm luật, bởi không có sự cưỡng hiếp mà là hoàn toàn tự nguyện của cả hai phía.
- Cậu …. - Ông Vi nghẹn lời vì giận.
- Ông sẽ lấy bằng chứng gì để kết tội cháu đây sống chung trước hôn nhân. Chuyện đó đâu có hiếm lắm với xã hội của chúng ta ngày hôm nay.
- Nè! Cậu đừng giở giọng côn đồ với tôi.
- Con không muốn thế đâu. - Khoa chợt dịu giọng lại. - Chỉ cần bác chịu bình tĩng nghe con nói, sự thể sẽ khác xa bây giờ.
Con không muốn mọi người trong chúng ta đều trở thành nạn nhân đáng thương hại của kỹ sư Khanh đâu.
- Cậu không nên lôi con trai của tôi vào cuộc.
- Nhưng thưa bác, anh ấy mới thật sự là kẻ cầm cán, lèo lái con thuyền đang chao đảo vì sóng gió theo ý riêng tư, vụ lợi cho bản thân mình.
- Tức là cậu muốn ám chỉ nó có mưu đồ à?
- Con chưa dám khẳng định ngay bây giờ, vì hãy còn quá sớm. Nhưng con thiết tha mong bác hãy tin con một lần sau chót, cho con thêm chút thời gian, để cùng với con hợp tác lật tẩy kỹ sư Khanh. Từ đó đen trắng, ai sai, ai tồi bại, bác sẽ tự nhận biết được mà.
Con có thể cam kết với bác chuyện này.
- Không cần hứa nhiều đến thế. Tôi chịu giúp cậu chứng minh cho mình vô tội, đừng than oán tôi ép người quá đáng nhưng với một điều kiện thôi.
- Con sẵn lòng nghe theo bác.
- Nếu cậu không chứng minh được mình trong sạch … thì tức là cố ý hãm hại Hoàng Lan, cậu phải lập tức cưới nó và tôi sẽ không cho theo bất cứ món hồi môn nào.
- Vâng, con xin hứa.
- Sao mau vậy? Cậu không cần suy nghĩ lại cho kỹ à?
- Thưa, không. Nhưng bù lại, bác cũng phải chịu trách nhiệm về những gì đã thoa? thuận ngày hôm nay.
- Tôi không quên đâu.
- Con rất đội ơn bác sĩ. Xin mời bác ngồi xuống để con trình bày hết mọi việc.
Khoa nói nhanh mọi nghi ngờ, thắc mắc trong lòng về bao công việc làm không minh bạch của Khanh lẫn Ng. Uyên, không thiếu sót bất cứ một chi tiết nào.
Đôi mắt ông Vi cau lại và tối sẫm hẳn lại, vầng trán hằn sâu nhiều nếp nhăn của sự suy tư. Cuối cùng ông gật mạnh đầu, hỏi:
- Được. Cứ tiến hành theo ý của cậu đi. Con như nể tình cậu đã cứu mạnh Hoàng Lan lần trước, tôi cho cậu cơ hội chứng minh mình trong sạch.
Anh đủ lắm rồi đó nghe. - Lan giận dữ hét lên - Anh muốn hại chết tôi thì có, thật là quá đáng mà.
- Nè! Em nói gì mà khó nghe quá vậy?
Khanh nheo mắt nhìn theo Hoàng Lan nửa cười cợt, nửa thương hại, tiếp - Chẳng phải là em kêu anh làm thế để giúp em sao? Chuyện đổ bể thế này, có trời giúp.
- Anh đó. Tại sao ba biết địa chỉ để tới chứ? Không anh chỉ thì còn ai vào đây?
- Thật ra, tôi không biết anh hại tôi hay giúp tôi nữa.
Lan lo âu đi lại trong phòng khách, còn Khanh phì phèo những vòng khói thuốc, cười thâm hiểm. Khá lâu, anh mới lên tiếng:
- Tuyết Nhung thế nào rồi?
- Tôi không biết. Chẳng còn dám chường mặt ra gặp ai nữa.
- Sao kỳ cục vậy? - Khanh nhăn mặt - Chẳng phải em đã từng nói là muốn lột mặt nạ và giữ lấy Đăng Khoa sao?
- Nhưng ….
- Gì chứ? Anh đã giúp em tròn nguyện vọng rồi đó.
- Trơ trẽn và bỉ ổi đáng khinh thì có. Tôi điên rồi nên mới nghe lời anh xúi bảo làm chuyện bậy bạ như thế.
Tôi thật sự không ngờ, bao nhiêu đôi mắt …. Xấu hổ quá. - Lan ôm lấy mặt tức tưởi. - Sự thể rồi …. Không biết sẽ đi về đâu.
- Lo làm gì cho mệt. Sớm muộn gì rồi thằng Đăng Khoa cũng sẽ phải cưới em thôi mà.
- Và con phải theo nó, cút khỏi ngôi nhà này. Từ đây, coi như ba không có đứa con gái hư đốn này nữa. - Ông Vi đột ngột bước ra, nghiêm giọng nói rõ từng lời một.
- Ba … - Lan kêu lên.
- Việc con làm, con tự có trách nhiệm nhận đi.
- Con …. - Lan bật khóc.
- Đồ đạc, áo quần chị bếp đã giúp con thu xếp xong cả rồi, con có thể đi ngay bất cứ lúc nào, không cần từ biệt ba.
Nói xong, ông phủi mạnh tay áo quay gót vào, tỏ ý chấm dứt câu chuyện.
- Ba ơi! Con …. - Giọng Lan nghẹn lại pha đầy nước mắt - Ba muốn đuổi con thật sao ba?
- Tại con muốn thế mà, sao còn hỏi ba câu đó. Còn nữa, con bất hiếu quên câu dưỡng dục thì đừng có trách ta quá vô tình. Thiếu gì người giàu sang, địa vị không chọn, lại yêu kẻ lang thang trôi dạt, đầu đường xó chợ. Từ đây, nhà này chỉ còn có một đứa con trai thôi.
- Khanh! Mau đứng lên theo ba vô phòng sách.
- Dạ. - Khanh bật dậy nhanh gọn, nét mặt thật hài lòng.
- Anh Hai! Anh nói hộ vài lời giúp cho em đi anh.
- Mày bảo tao nói gì nữa đây Lan? - Khanh trở giọng khinh miệt. - Làm thân con gái, không biết giữ gìn. Học cao hiểu rộng làm gì chứ? Chết quách đi cho rồi, cho gia đình khỏi phải xấu hổ lây.
- Anh … - Lan uất nghẹn.
- Ba à! - Cho thêm nó chút ít tiền có được không ba?
Khanh cố nhỏ giọng thâm hiểm.
- Không. Tình yêu ngu muội mù quáng sẽ nuôi sống nó. Nhà này, gia tài này, người nào nên thân làm rạng rỡ được, sẽ có quyền hưởng trọn.
Chẳng chia xu nào cho nó cả, từ hôm nay cấm cửa nó luôn. Cấm tới lui, không còn cha con gì cả, có gan làm thì có gan nhận lãnh hậu quả. - Ông Vi lớn giọng nghiêm khắc. - Tao đã nói rồi, quyết không một lời thay đổi đâu.
Còn thằng Khanh cũng liệu thân đi đó, không hồn tìm cưới vợ đàng hoàng tử tế đi, để còn rảnh tay trông coi công việc nhà này. Ba dù gì cũng đã cao tuổi rồi, muốn nhàn hạ bồng bế cháu nội thôi.
- Vâng, thưa ba con biết rồi.
- Nhà lớn rộng, lại vắng người, bấy lâu nay con ở riêng, giờ dọn về đây tiện chăm sóc cho ba luôn. Sẵn ba có việc giao cho con.
- Nói xong, ông bỏ đi thẳng, nhưng đôi mắt ông Vi còn kín đáo liếc nhìn Khanh như dò xét.
- Ba! Ba … ba nỡ đuổi con thiệt sao?
- Thôi đủ rồi! Lan ạ. - Khanh kéo mạnh tay Lan, cố ngăn cô chạy theo ông Vi. - Mày nên nhìn lại mình đi, mặt mũi nào còn nán ở lại đây chứ. Mày không biết xấu hổ là gì à? Đi ra lẹ đi, để tao còn đóng cửa nữa.
- Khanh! Thật ra trong việc này, anh đã sắp sẵn hết tất cả rồi phải không?
- Tao thật chẳng hiểu mày muốn gì đây.
- Anh bảo tôi làm thế mà? - Lan đấm túi bụi vào người Khanh tức tối. - Tôi … tôi đã làm gì để cho anh ghét đến như thế chứ? Uổng công tôi bao lâu nay luôn tôn sùng anh, coi anh như thần tượng.
- Ai ngu ráng chịu, còn kêu khóc nỗi gì.
- Anh ….
Lan uất ức nước mắt lăn dài và chợt hiểu ra tấn bi hài kịch mà cô diễn đã lọt vào mưu đồ khốn khiếp của Khanh.
Hoàng Lan thật ra chỉ là nạn nhân, là con cờ chốt thí để Khanh đạt được tới mục đích của mình khi bắn một mũi tên giết chết hai ba đối thủ, và loại trừ được tình địch của mình, rồi thừa cơ hội tiếp cận lại với Tuyết Nhung giữa lúc niềm tin yêu của cô về Đăng Khoa hoàn toàn sụp đổ.
Nắng Chiều Vẫn Đẹp Nắng Chiều Vẫn Đẹp - Thảo Nhi Nắng Chiều Vẫn Đẹp