TV. If kids are entertained by two letters, imagine the fun they'll have with twenty-six. Open your child's imagination. Open a book.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Chu Hương
Số chương: 14
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3079 / 5
Cập nhật: 2015-11-23 12:53:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
hanh bực tức đá tung chiếc ghế nhựa rồi đi thẳng ra cửa, miệng lẩm bẩm chửi những câu gì không nghe rõ, bỏ lại phía sau cơn giận bùng cháy dữ dội của người đàn bà đáo để chanh chua.
- Lan!
- Anh Hai! Ba đâu? - Lan nhìn quanh - Anh tới lâu chưa?
- Mới độ mười phút. Không thấy ai cả, hình như ba đi vắng.
- Không lý nào … - Lan nhíu mày - TốI rồi mà ba đi đâu giờ này?
- Anh làm sao biết được. - Khanh nhún vai, chồm tới dụi điếu thuốc vào gạt tàn rồi nhìn Lan, hất mặt hỏi - Độ này em thế nào?
- Không có gì thay đổi cả.
- Anh không tin đâu.
- Tùy thôi. À, phải. Anh tìm ba thì ngồi đợi nhé. Em lên phòng.
- Anh cũng muốn gặp em có chút việc đó, ngồi xuống đi. Nói cho anh biết, em có bạn trai chưa?
- Anh hỏi chi vậy? Hình như độ này anh quan tâm đến em hơi nhiều đó.
- Ai biểu làm anh của em chi. - Khanh cười cầu thân - Kỹ sư Trung mà anh giới thiệu em thấy thế nào hả?
- Tôi không để ý tới.
- Tại sao?
- Đơn giản là tôi không thích.
- Vậy mẫu người đàn ông như thế nào để em chịu để ý tới? Trung lịch sự, đẹp trai lại giàu có, còn chỗ nào tốt hơn nữa. Đòi hỏi em cao hay ngu muội yêu lầm kẻ nào bá vơ rồi hả?
- Anh … muốn ám chỉ gì thế?
- Không. Anh lo lắng cho em gái mình thôi. Nhưng mà …. Nói đi, còn nói lại. Nếu em muốn không ai biết thì trừ phi mình đừng có làm. Anh không tin tình yêu làm mù quáng con gái rượu của một bác sĩ danh tiếng như ba đâu. Em nên suy nghĩ lại đi, để sau này khỏi hối tiếc.
- Anh Hai! Thật ra, anh muốn nói gì?
- Em muốn gì thì có.
- Em không hiểu rõ dụng ý của anh.
- Được. Nếu là thế thì anh sẽ nói rõ những điều mắt thấy tai nghe, em đừng có trách giận đó. Anh dù gì cũng là con trai, sao cũng ổn, còn thân em là con gái. Yêu lầm thương lỡ, một phút dại khờ, cả đời ân hận nuối tiếc vẫn không thể bù đắp. Đừng cho rằng anh nhiều chuyện xen vào đời tư tình cảm của em. Nhưng quả thật, em đã yêu một kẻ không ra gì hết. Một thằng con trai khố rách áo ôm, lưng dài vai rộng, mà chịu cảnh nghèo túng, định bám váy đàn bà.
- Đủ rồi, anh Hai. - Lan giận dữ khi nghe bao lời Khanh xúc phạm nặng nề tới người mình yêu. - Chuyện của em, anh quan tâm tới, xin cám ơn nhiều. Ai cũng lớn, biết suy nghĩ cả rồi, không cần ngườI khác dạy khôn đâu. Người ta nghèo, nhưng đủ đầy lòng tự trọng, không như anh tưởng ai cũng như mình.
- Em …
- Còn nữa, nghèo đâu có gì nhục nhã chứ? Quan trọng là lương tâm người ta kìa. Địa vị cao sang làm gì, khi có tài mà vô đức.
- Em dám mắng anh à?
- Chỉ là để nghe thôi. Bộ anh có tịch rục rịch hả? Đừng tưởng chuyện của người khác mà giấu kín được việc bỉ ổi của mình làm. Vả lại, cho dù em có yêu người đã cứu lấy mạng mình thì cũng đâu có gì là phiền hà. Không có anh ấy, em đã chết tự lâu rồi. Ai thì em không biết chứ ba … không bao giờ phản đối vấn đề này đâu.
- Vậy tức không cần anh góp ý?
- Anh nghĩ thế cũng được.
Hoàng Lan gạt ngang bỏ đứng lên tỏ thái độ kết thúc.
- Lan! Em thật lòng không biết hay giả đò làm ngơ khi đem lòng yêu thằng đó.
- Bộ anh biết rõ về anh ta sao?
- Phải.
- Em không tin.
- Được. Đã thế thì … - Khanh mím môi. Anh đành nói luôn với em vậy. Thật ra nó là Đăng Khoa đấy. NgườI mà Tuyết Nhung hứa hôn và bỏ bao nhiêu công sức tìm kiếm bấy lâu nay đó.
- Hả! Anh nói thật đấy chứ? - Lan quay phắt lại nhìn Khanh - Tại sao anh biết chứ?
- BởI vì anh gặp em ngồi cùng nó hàng giờ ở SàiGòn.
- Anh theo dõi em?
- Tình cờ thôi.
- Em không tin, bởI lẽ tên anh ấy là Dũng.
- Tên họ không đáng kể, nói thế nào cũng được mà. Còn tin hay không là tùy ở em. Bổn phận anh phảI nói cho em biết. Xử trí thế nào … em tự suy nghĩ lấy đi, đừng để tình bạn thân sứt mẻ vì sự ngộ nhận tranh đoạt. Những gì anh muốn khuyên em, anh đã làm xong. Tốt, xấu chi cũng là em gái mình. Thôi, anh về đây.
- Anh Khanh! - Lan dịu nét mặt giọng đắn đo. - Thật là Đăng Khoa sao? Anh không gạt em thật chứ?
- Anh nói rồi. Em có thể tự tìm hiểu lấy. Vả lại, anh không muốn mang tai tiếng đâu. Gia đình Nhung có rất nhiều lý do để hiểu lầm anh em mình có ý đồ đó. Đối với Tuyết Nhung, em đã ở vào cái thế bị động, khó lòng minh oan cho cô ấy hiểu đâu. Ai có thể tin được em gái của người tình xưa lại yêu vị hôn phu của mình với sự tình cờ không biết chứ?
- Nhưng đó là sự thật. Em nhất định tin rằng, Nhung sẽ hiểu thôi. Bởi hơn ai hết nhỏ đó rất rõ tính tình của em.
- Hy vọng là thế. Bây giờ anh về đây.
- Anh Hai! Khoan đã.
- Chuyện gì thế?
- Em muốn biết … chị Uyên thật sự là vợ của anh Khoa à?
- Sao em lại hỏi anh?
- Em nghĩ … - Lan ngần ngừ rồi nhìn thẳng vào mắt Khanh, nói rõ từng lời một: - Có những sự trùng hợp đến ngẫu nhiên mà người ta phải đặt nghi vấn.
- Cái đó … anh không cản được. - Khanh cười nhún vai - Thời gian sẽ trả lời. Bây giờ dù có nói vạn lời, cũng không bôi xóa được đâu.
- Tức là anh không biện minh sao?
- Không. - Khanh lắc nhẹ đầu nhìn vào mắt Hoàng Lan, ôn tồn nói tiếp: - Nếu như em chịu thổ lộ sớm, anh nghĩ mình có thể giúp được em đấy.
- Bằng cách nào? - Lan nhíu mày - Trong đầu anh không có gì hơn được tình yêu sao? Bất chấp thủ đoạn để chiếm đoạt à?
- Làm người mà em, đôi lúc việc làm không theo ý nghĩ hoàn thiện của mình. Nhưng ít ra vẫn còn hơn ôm mãi một mốI tuyệt tình. Dù gì mình cũng là anh em, tuy là không cùng huyết thống. Nhưng nhìn em đau khổ vì yêu, anh cũng xót xa lắm. Vả lại, đừng cho rằng anh biết mà không nói. Ba mình đó, không phải là loại người dễ tính đâu. Không theo ý ổn, coi chừng một đồng xu lẻ cũng chẳng có, huống hồ chi một nữa gia tài.
- Anh dám có ý nghĩ đó về ba à? Em không cho phép ai có ý nghĩ sai lệch về người mình tôn kính đâu.
- Ghê thế sao? - Khanh cười lớn rồi nhún nhẹ vai, thản nhiên gác đôi chân lên bàn bật diêm hút thuốc.
Đầu thuốc được rít liên tục cháy đỏ và theo sau là từng làn khói mỏng luẩn quẩn rồi loãng nhanh vào không khí trong phòng. Hoàng Lan đưa tay phẩy nhẹ, cố xua bớt đi sự ngột ngạt, nhăn mặt, nói lớn:
- Anh dụi thuốc dùm em đi. Không chịu nổi nữa rồi. - Nói rồi cô ôm lấy mặt gục hẵn vào thành ghế salon.
Đôi vai nhỏ chợt rung lên nghẹn ngào đau khổ. Thật sự mà nói, lời Khanh, đối với Hoàng Lan quá bất ngờ, cứ ngỡ như là người bị mộng du đang thơ thẩn trong đám sương khói mịt mờ không lối thoát.
Hèn nào … khi tiếp xúc Lan vẫn linh cảm anh ấy có cái gì đó bất ổn. Nửa muốn tâm sự, nửa lại không.
Biết trách ai được chứ? Lan yêu anh ấy thôi mà … chỉ đơn phương … chứ người ta đâu có buông lời âu yếm.
Càng nghĩ, tâm tư Lan càng rối bời thảm não, nước mắt thương thân càng cay đắng tuôn nhiều. Có lẽ Lan sinh ra đời gặp nhằm ngôi sao xấu. MọI người đều chối bỏ …
- Lan! Nín đi em - Khanh thở dài lên tiếng - Đừng khóc quá mà có hại.
- Anh Hai ơi! Em khổ lắm. - Lan gục hẳn vào lòng Khanh nức nở - Biết tính thế nào bây giờ?
Tình em cho đi, để rồi không đợi được có ngày nhận lại. Em … thà không sinh ra đời vẫn còn hơn thế này.
Lan nói và khóc thật nhiều, nước mắt tuôn nhanh.
- Lan! - Khanh vỗ nhẹ vai Lan an ủi.
- Anh Hai …. Để yên cho em khóc. Có lẽ sau đó em sẽ cố quên đi người ta.
- Thôi, bỏ qua đi. Mọi sự từ từ tính, khi nào bình tĩnh lại, em đến tìm anh nhé.
- Nhưng em … em… - Lan bỏ ngang lời muốn nói, bởi nó quá đau lòng. Khanh như chừng chờ đợi có thế. Cười hài lòng nửa miệng.
- Anh biết. Em càng yêu, càng đau khổ xót xa, không gì bù đắp được đâu.
- Phải! - Lan ngẩng lên với bờ mi sũng nước - Em thật sự quá đau lòng.
- Vậy bây giờ em tính sao?
- Ý của anh là …
- Hai anh em mình có lẽ phải hy sinh, tự bóp nát tim yêu cho họ tròn duyên nợ. Hoàng Lan ơi! Anh thật sự không cam tâm đâu. Bởi Đăng Khoa ngoài việc có vợ con rồi đã là điều có tội với Tuyết Nhung, nó còn có lỗi lớn cùng em nữa.
- Biết sao được chứ? - Lan thở dài. - Ai bảo em yêu người ta làm gì?
- Theo anh nghĩ, em nên nói thật lòng mình cùng Tuyết Nhung.
- Để làm gì hở anh?
- Hy vọng rằng tình bạn sẽ cảm thông. Vả lại, anh biết rất rõ Nhung không hề yêu Đăng Khoa và chịu làm vợ như hôn ước đâu.
- Có lẽ anh đã lầm rồi.
- Lầm ư?
- Phải. Nhung yêu Đăng Khoa từ trong tận cùng tiềm thức nữa kìa.
- Sao em biết? Nhung nói à?
- Ừ. Nó ủ dột buồn khổ lắm, khi biết rằng Đăng Khoa có vợ. - Lan lại thở dài, bỏ đứng lên quẹt ngang mắt - Anh đến với Nhung đi, cố mà an ủi nó. Hy vọng cuộc tình cũ sẽ nối trở lại. Sau cơn mưa trời lại sáng, bình minh rực rỡ hơn.
Rồi hai người sẽ cưới và được toại lòng xây hạnh phúc. Dù gì Khoa đã có vợ rồi, không có lý nào Nhung đem lòng yêu mãi. Tình sẽ phôi phai theo năm dài tháng rộng, mòn mõi lãng quên theo thời gian trôi dần.
- Còn tình yêu của em?
- Có lẽ em cũng mượn liều thuốc thời gian để cố quên thôi. Yêu đơn phương thôi mà, không mấy gì sâu nặng.
- Tức là mãi mãi câm nín?
- Vâng.
- Cam chịu thiệt thòi sao Lan?
- Chứ anh bảo em phải làm gì đây?
- Thiệt thòi cho em quá.
- Trời đã an bày hết cả rồi anh à - Lan cười buồn tiếp. - Anh cứ mặc kệ em đi. Sẽ không sau đâu mà. Em rất cảm ơn sự quan tâm và lo lắng của anh.
Phải rồi, anh Hai à, nếu cần thì anh nên về trước đi, em muốn được yên tĩnh.
- Được. Anh về đây, không làm phiền em nữa.
Khanh thọc hai tay vào túi quần, cúi đầu đi nhanh ra cửa. Bởi cố giấu đi đôi mắt và nụ cười vui thích toại nguyện đang nở rộ trên môi, vì hơn ai hết Khanh biết rất rõ mình đang đi dần tới kết quả của sự thành công mỹ mãn như ý.
Bất giác Khanh cười to thành tiếng, rú ga chiếc xe phân khốI lớn bóng lộn lao vút đi qua lòng thành phố lớn đông vui ngập tràn ánh nắng, cũng như tâm địa Khanh hưng phấn reo ca với mưu kế sâu độc.
Đôi mắt Nhung mở to hết cỡ nhìn xoáy vào bên kia đường, nơi Đăng Khoa đang cười thật tươi, ánh mắt như có cái gì thật hạnh phúc, bên cạnh là Hoàng Lan.
Họ, kẻ cân người bán gói từng món trái cây trao cho khách, xem ra thật là ăn ý. Chốc chốc lại ngẩng nhìn mắt nhau, rồI nói, rồi cười.
Cơn ấm ức tràn dâng trong lòng. Nhung mím chặt bờ môi đến bật máu và nghe tê tái bờ mi, cay cay vàng lệ nóng.
- Họ quen biết nhau bao giờ, hay đã yêu nhau? - Nhung thầm hỏi nhưng không tài nào trả lời được - Quen khi nào? Ở đâu và tại sao Lan chưa hề nói hoặc cố tình dấu diếm chứ?
Trời ơi! Lẽ nào lại như thế. - Nhung kêu lên phẫn uất, gục mặt vào bàn như cố trấn tĩnh tâm tư. Nỗi nghèn nghẹn làm mắt mờ lệ. Thì ra bao lâu nay Nhung bị họ, những người thân thiết che kín tầm nhìn.
- Không. - Nhung ngẩng phắt lên, đưa tay quẹt ngang mắt và đứng bật dậy, lòng tự nhủ: - Phải đối mặt cho rõ thực hư. Nhưng … mâu thuẫn luôn nảy sinh. Nhung và Đăng Khoa chẳng là gì kia mà, tức giận làm gì chứ? Mặc kệ họ đi. - Nhung tự an ủi mình, lại lia tầm nhìn về phía họ.
Chiếc xe và bóng dáng Hoàng Lan đã khuất đi tự lúc nào. Cô vội tính tiền và chạy vội ra đường phố nhưng Nhung không tài nào tìm gặp họ.
Cô đi như chạy và đụng phảI một người đàn ông cũng bước gấp trên hè phố.
- Ơ.. Ủa! - Khanh kêu lên kinh ngạc - Là em à? Làm gì gấp đến nỗi muốn xô té luôn cả anh chứ?
- Anh Khanh! Em … - Nhung bối rối.
- Sao thế? - Khuôn mặt em tái xanh vậy? Không sao chứ?
- Ờ … Không. Không có gì.
- Vào SàiGòn chơi à?
- Phải. Còn anh?
- Đi công việc làm ăn.
- Xin lỗI nha. Em vô ý đụng nhầm anh.
- Có gì đâu. Bọn mình … là anh em mà. À, phải. Rảnh không, ăn trưa nhé?
- Cám ơn. Em không đói. Em đang rất bận. Chào anh.
- Nhung à! Anh …
- Đừng làm phiền em nữa có được không?
Nhung quay phắt lại với đôi mắt cau có nhiều tia lửa giận, nói liền một hơi dài. Từ bây giờ anh em các người làm ơn tránh xa cho tôi yên. Đừng làm bộ thân tình tha thiết nữa.
Thủ đoạn đê hèn đốn mạt, anh tưởng đưa Hoàng Lan ra làm lá chắn đoạt tình cảm, hầu để tôi quay lại với anh à? Không bao giờ đâu. Chuyện anh đã làm tôi đoán ra hết tất cả rồi.
Cho dù chết già, tôi thà làm gái lỡ thời chứ không nhận lời đám cưới với anh đâu. Đừng có mơ.
Nói xong, không kịp chờ phản ứng của Khanh, Tuyết Nhung giận dữ bỏ đi như trốn chạy sự thật mà mình chính mắt trông thấy với tâm tư xao động ngổn ngang, đặc quánh đầu óc đến u tối.
Còn Khanh thì trái lại, môi nở một nụ cười nửa miệng cay độc đến lạnh lùng.
- Nhung ơi! Thời gian sẽ trả lời cùng em. Sau này, đừng bao giờ hối tiếc những gì em đã nói nhé. Hãy đợi đấy, em ạ …
- Anh Khanh! - Uyên trờ tới, vỗ mạnh vào vai Khanh, hất mặt hỏi - Ông già tới chưa?
- Chắc không vào kịp đâu - Khanh gí nát điếu thuốc đang cháy dở xuống gót giày, kéo tay Uyên - Ta mau về lại Vũng Tàu đi.
- Còn … Hoàng Lan?
- Mặc kệ nó.
- Tức là sao, em không hiểu?
- Cứ nghe theo lời anh, đừng có hỏi nhiều, mệt óc lắm rồi.
- Nhưng …
- Về không thì bảo? - Khanh gắt khẽ.
- Về thì về.
Uyên miễn cưỡng. Cả hai cùng ra xe. Chẳng biết khi xe lăn bánh, Khanh đã nói những gì, chỉ thấy Uyên gật đầu lia lịa, nét mặt hớn hở thích thú.
Đôi mắt Uyên chợt chớp nhanh rồi lại mơ màng như đang lọt vào cõi mộng. Có lẽ từ bây giờ, đời mẹ con cô đã thay đổi như lời Khanh đã từng hứa. Nếu quả là như thế thì không uổng công Uyên đã hy sinh vì Khanh mà làm bao nhiêu việc, bất chấp thủ đoạn.
Tần ngần khá lâu, cuối cùng rồi Nhung cũng quyết định gọi cổng để gặp Hoàng Lan.
Tiếng chuông reo vang, ngân dài lảnh lót trong không gian tĩnh mịch từng hồi. Ông bác sĩ Thẩm Vi từ góc xa của khuôn viên biệt thự băng ra với nét mặt khó khăn, cộc cằn hỏi lớn:
- Ai thế?
- Dạ, con đây. - Nhung lễ phép.
- Con tên gì, tới đây làm chi vậy?
- Bác không nhìn ra con sao? Con là Tuyết Nhung nè.
- Ờ, chờ một chút.
Ông không vội vàng mở cổng mà hối hả quay trở vào phía cuối xa của khu vườn bao quanh ngôi biệt thự. Bóng dáng ông lẫn nhanh vào những khóm cây, bụi cỏ rồi mất hút.
Khá lâu, Nhung đâm ra khó chịu định bỏ về, thì cùng lúc đó cánh cổng sắt lại nặng nề mở rộng. Bác sĩ Vi hiện ra tươi cười nét mặt, giục:
- Vào đi con. Xin lỗi ta để cháu chờ hơi lâu. Hy vọng đừng phiền lòng nhé.
- Con không dám - Nhung cố cười gượng - Hoàng Lan có nhà không ạ?
- Con tìm nó hả?
- Vâng.
- Có việc gì không?
- Thưa … không. - Nhung nhẹ lắc đầu sau khi cân nhắc kỹ.
- Lan xin phép bác vào SàiGòn thăm cô của nó rồi. Có lẽ hết tuần này nó mới về.
- Vậy …
- Nè! Con vào nhà rồi hãy nói.
- Dạ không. Nếu Lan đã đi vắng … con xin phép về thôi.
- Sao thế chứ? Vào nhà chơi, dùng cơm với bác rồi về cũng chưa muộn mà.
- Nhưng … con thấy hình như không tiện cho lắm. Bởi có lẽ bác đang tiếp khách.
- Con biết sao? - Ông Vi thoáng cau mày - Con nhìn thấy họ à?
- Đâu có. Con chỉ đoán thế thôi.
- Nói thiệt chứ? - Ông Vi gặng hỏi, một chút gì đó lo âu, qua nhanh trong đôi mắt cau lại sau làn kính cận chảy xệ khỏi tầm nhìn.
- Bác sao thế? Hay con nói gì không phải?
- Không. Không có gì. - Ông khỏa lấp, đưa tay đẩy nhẹ gọng kính - Thôi, con không muốn vào, bác chẳng ép nữa. Khi nào Hoàng Lan về, bác sẽ nói lại rồi nó sẽ điện thoại qua cho con.
- Dạ được. Nhưng …. Thôi, khỏi đi bác. Độ dăm hôm nữa, nếu rảnh, con tớI thăm Lan hay hơn.
- Thế cũng tốt, con về nhé.
- Dạ, con xin phép bác ạ.
Nhung cúi đầu định quay gót, cũng vừa lúc đó Ng. Uyên hùng hổ, hung hăng như cọp, sải những bước chân dài tới bên cạnh ông Vi và Nhung, lạnh lùng hỏi:
- Hoàng Lan đâu rồi?
- Cô là ai mà tìm con gái tôi?
- Ông là cha của con quỷ cái ấy à?
Uyên nhìn xoáy vào ông Vi, lớn tiếng hằn học như không kềm chế được cơn giận bốc cao. - Nè! Nghe nói ông danh giá cao sang và địa vị lắm, nhưng lại không biết giáo dục con cái của mình. Làm bác sĩ gì chứ mà thiếu lương tâm, xúi bảo Hoàng Lan dùng sắc đẹp, sự trẻ trung quyến rũ, phá nát gia cang của tôi.
Thật ra các người có còn là người không hả? Hết cô gái này, tới cô gái kia, viện cớ này nọ tìm chồng của tôi làm gì? Coi như tôi van các người đi. Làm ơn tha cho anh ấy có được không.
- Chị … - Nhung lo sợ.
- Còn cô nữa, tới đây để toa rập à?
- Nè! Cô kia, có chuyện gì từ từ mà nói - Ông Vi khó chịu lên tiếng - Đã tớI đây rồi thì mời vào nhà hãy nói, được không?
- Không. Tôi không quen chốn nhà cao cửa rộng. - Uyên lớn tiếng.
- Vậy cô muốn gì? - Ông gằn giọng bực bội nhưng cố giữ - Thật ra cô là ai, tìm con gái tôi với nguyên nhân nào?
- Ông vào mà kêu con gái của mình ra hỏi đi thì biết, cần chi tôi nói.
- Con tôi không có nhà.
- Đừng giấu nữa. Có trốn cũng không khỏi tôi đâu. Hoàng Lan! Cô giỏi dụ dỗ đàn ông bỏ bê vợ con để tằng tịu với mình lắm mà. - Uyên hét lớn - Mau ra đây nói lẽ phải công bằng với tôi nè.
- Chị Ơi! Đừng có la như thế... - Nhung lo sợ ngăn - Chuyện gì cũng từ từ thương lượng được mà. Bớt giận đi, để giữ gìn thiện cảm. Nào! Mình vào nhà rồi hãy nói cũng đâu có muộn.
- Cô im đi! Cô tốt lắm à? Hay sợ tôi la lên, lớn tiếng chốn này, nhiều người nghe thấy xấu hổ? Đã không biết thẹn còn sợ gì nhục nhã. Lũ các người toàn là một phe cả.
Không làm lớn chuyện hôm nay, tôi có nguy cơ tan nát cả gia đình và mất luôn chồng đó.
- Đủ rồi, cô ạ. - Ông Vi từ tốn lên tiếng - Cho dù con gái tôi có quá đáng, cũng không nên có thái độ như vậy. Khó coi và khó chịu cho người khác lắm.
Cô vào nhà đi. Tôi hứa sau khi biết rõ ràng cụ thể và có vật chứng đàng hoàng, sẽ dùng biện pháp mạnh dạy dỗ lại nó.
Tất nhiên con hư tại cha mẹ, điều đó không ai muốn bao giờ. Mời cô vào nhà cho.
Ông Vi mở rộng cánh cửa với nét mặt cau lại nghiêm trang. Tự nhiên Uyên đâm ngại, nhình nhanh về phía cuối phố rồi miễn cưỡng bước vào, nét do dự tràn qua đôi mắt. Bởi lời lẽ của ông Vi như một mệnh lệnh có mãnh lực lớn uy hiếp tinh thần cô.
- Mời cô ngồi. - Ông Vi lên tiếng rồi gọi lớn xuống bếp. - Chị Sen ơi, làm ơn mang hộ tôi vài ly giải khát nhé. Còn Tuyết Nhung, đứng làm chi cho mỏi chân. Nào! Ngồi xuống tất cả đi, rồi cùng trò chuyện.
- Vâng. Con cảm ơn bác - Nhung lên tiếng và kéo nhẹ tay Ng. Uyên. - Chị ngồi đi.
- Được. Nhưng mục đích của tôi đến đây không phải là để ngồi. - Uyên như lấy lại phong độ, sẵn sàng gây chiến tranh.
- Bây giờ cô muốn như thế nào? Cứ cụ thể rõ ràng đi. - Ông Vi hắng giọng nghiêm trang hỏi: - Tôi đang rất sẵn lòng chờ nghe đây.
- Tôi muốn ông dạy lại con gái mình và tha cho chồng tôi.
- Chồng cô ư?
- Phải.
- Thế anh ấy ở đâu?
- Ông hỏi để làm gì?
- Coi! Cô không nói rõ ràng tôi làm sao mà dạy được con mình chứ, khi chẳng biết rõ ai là người trong cuộc?
Thôi thế này đi. Lúc nãy cô nói rằng đầy đủ bằng chứng cụ thể. Vậy nếu không có gì trở ngại, tôi rất muốn được xem.
Còn nữa, nếu như cô không trưng bày ra được, tức là cố ý hạ nhục người khác, nhằm vào mục đích bất chánh, chẳng hạn như muốn làm tiền gia đình tôi. - Ông Vi đột nhiên đổi giọng, gằn mạnh - Tôi sẽ không buông tha cho cô đâu. Gia đình này có luật sư riêng đó. Nói ra không có ý dọa cô đâu.
- Tôi … - Uyên tái mặt ấp úng.
- Nếu như tôi đoán không lầm, có ai đó xúi bảo cô thì phải?
- Ông … sao ông biết? - Uyên thực sự bối rối vì gặp phải tình cảnh này chẳng thể lường trước được. Giữa lúc đó thì Khanh lại đột ngột bước vô phòng khách, còn lớn tiếng hỏi:
- Nhà mình có khách hả ba? Con thấy cửa cổng không đóng.
Vừa nói vừa nhìn nhanh về phía Uyên đầy ngụ ý, như nhằm trấn an bởi sự có mặt của mình rồi quay sang Nhung chào:
- Nhung đến chơi vớI Hoàng Lan à?
- Phải. Nhưng Lan không có nhà. - Nhung nhỏ giọng trả lời, rồi nhìn Ng. Uyên tiếp - Chị Uyên tới nói là …
- Ủa! Có cô đây nữa sao? Chuyện gì vậy? Tôi không làm phiền mọi người chứ?
- Không. Con ngồi xuống đi. - Ông Vi lên tiếng. - Em con có nói đi SàiGòn khi nào về không?
- Con không nghe nói. Có chuyện gì vậy ba?
- Con cũng quen với cô này à? - Ông Vi nhìn về phía Uyên, hỏi.
- Vâng! Chị này là vợ của Đăng Khoa.
- Khoa nào? Cái tên này ba nghe khá quen.
Còn nữa, nếu trí nhớ ba không tồI cho lắm thì đã có lần gặp cô này trước cổng biệt thự của mình, khi đó, con có vẻ gì đó cáu gắt, hoặc cả hai xảy ra sự to tiếng cãi vả.
- Dạ, đúng ạ. - Khanh gãi nhẹ đầu, cố ý tạo điệu bộ do dự khó mở lời, để tăng thêm sự nghi vấn tò mò trong lòng ông Vi.
- Con có gì khó nói chăng.
- Con … Ba tha lỗi. Con thật không mở miệng được. Thật ra, con biết chuyện đã thế này dù sớm hay muộn gì thì mọi người cũng rõ mà.
- Nhưng thà như thế còn hơn là con tự nói cùng ba. Đỡ có sự hiểu lầm giữa con và Hoàng Lan.
- Con nên nói rõ chút đi Khanh.
- Xin lỗi ba. Con không thể nói được.
- Chuyện tác tệ của em gái anh tới nước này, còn muốn bao che bưng bít chăng? - Uyên lớn tiếng gắt gỏng. - Tôi nên hiểu đây có phải là sự chấp nhận, tai ngơ, mắt điếc cho em mình làm bậy không?
- Cô … cô không được dùng lời lẽ nặng nề đó để nói với tôi. - Khanh bực tức cự nự. - Nó làm nó chịu, không liên quan tớI ai trong nhà này hết.
Mà cho dù có, cô cũng nên nể mặt tôi đã đôi lần giúp đỡ cô lúc trước chứ.
Tôi đã năn nỉ cô nhiều lần rồi. Từ từ chúng tôi dạy lại nó khi nó quá trẻ người non dạ. Lẽ ra biết điều, cô không nên tới quấy rầy ba tôi chứ.
Còn nữa, nếu có lỗi thì không phải là một mình em tôi đâu, về mà dạy lại ông chồng của cô kìa. Một thằng đàn ông không ra gì, đốn mạt sở khanh.
Đừng để tôi nói hết tật xấu của hắn ra đấy. Tuyết Nhung đây nè, nếu không đề phòng đã sa vào cái bẫy trăng hoa mật ngọt của chồng cô rồi. Cái tội dụ dỗ gái tơ không thể coi nhẹ được đâu.
Em tôi ngu dại cả tin, mới có ngày nhục nhã này. Nhưng tôi nói để cô rõ, không phải ai cũng dễ bắt nạt như là Tuyết Nhung đâu. Cô còn thiếu nợ chúng tôi một lời xin lỗi đó.
- Nè! Anh nói đủ chưa đấy? - Uyên bật dậy, đanh đá. - Tôi có lỗi gì với các người chứ? Còn nữa, đừng tưởng lớn tiếng quát nạt là tôi sợ mấy người nha.
Nhìn đi. - Uyên ném những tấm ảnh được chụp từng góc độ giữa Đăng Khoa cùng Hoàng Lan lên bàn, cao giọng tiếp - Lần cuối cùng tôi báo cho các người biết rõ, nếu còn tiếp tục mãi thì đừng có trách đó, đừng bảo sao tôi không nói trước. Danh tiếng của ông bác sĩ sẽ bay biến tiêu tan vì đứa con gái này đó.
- Chuyện muốn nói, tôi đã nói xong rồi. Bây giờ tôi về đây. Các người cứ từ từ mà xem để dạy dỗ lại con gái mình.
Uyên liếc xéo về phía ông Vi nhấn mạnh giọng trước khi rời khỏi nhà:
- Ông giàu có thì dùng tiền mua chồng, tìm hạnh phúc cho con mình đi, hoặc giả tống quách thứ người đó ra khỏi cửa, đừng để tôi nhọc sức tới đây dạy các người cách quản giáo một tiểu thư hư đốn nữa.
- Cô … - Khanh hậm hực.
- Sao chứ? Em anh không làm bậy thì sao tôi mắng chửi.
Như cô Nhung nè, một lần đã tởn tới già rồi phải không. Tôi về đây.
Uyên nện mạnh đôi giày một cách cố ý đi ra cửa. Khanh nhìn ông Vi đang lặng im như người đã hóa đá, mà không biết ông đang nghĩ gì.
Chờ khá lâu, Khanh e dè lên tiếng.
- Ba à ….
- Con có việc thì về đi. - Ông mỏi mệt.
- Ba đừng buồn. Thật ra em con không thể nào …
- Còn bênh vực được à? - Ông Vi bừng cơn giận. - Cớ sự này, con còn muốn giấu nhẹm đến bao giờ? Chưa đủ nhục nhã ê chề sao?
- Nhưng …
- Ba không muốn nghe thêm lời giải thích nào nữa.
- Như thế sẽ tội nghiệp cho Hoàng Lan lắm. Biết đâu, nó có nỗi khổ riêng.
- Ba mặc kệ. Tóm lại đứa con gái này càng lớn càng giống mẹ của nó, chẳng ra gì cả. - Ông Vi bực dọc đứng lên, đi quanh phòng khách. - Thật uổng phí công lao nuôi dạy yêu thương, càng ngày càng quá đáng.
- Ba à! Xin phép cho con nói …
- Không cần. Ba tự biết phải làm sao rồi. Con về đi.
- Dạ. - Khanh buông thõng đôi tay đành cúi thấp đầu - Con về đây. Tuyết Nhung! Em về chưa?
- Về. - Nhung uể oải đứng lên - Con chào bác.
- Ừ. Bác không tiễn đâu.
Ông Vi đi thẳng lên lầu, vẻ bực tức, ưu phiền in trong mắt.
Khanh nhìn theo lắc đầu rồi thở hắt ra hơi dài, kéo nhẹ tay Nhung cùng rời khỏi biệt thự.
Có thể nói chưa bao giờ tâm trang Khanh hài lòng với chính mình như hôm nay.
- Anh Khanh! - Nhung gọi nhỏ.
- Gì vậy em? - Giọng Khanh ngọt lịm ấm nồng. - Nói đi, anh đang chờ nghe đây.
- Theo ý anh - Nhung đắn đo - Chuyện của Lan … giải quyết rao sao đây?
- Về góc độ nào?
- Tất cả.
- Hình như anh không có thẩm quyền trong vấn đề này. Bởi em biết rồi đó, vốn dĩ anh là người thừa từ lâu của ba mình.
- Anh nói gì mà kỳ vậy?
Khanh nhún vai đếm bước, cố tạo sự trắc ẩn trong lòng Nhung, khá lâu mới nói tiếp - Lan nó lớn rồi, tự lo tự chịu trách nhiệm về việc làm của mình. Thật sự để nói, anh không dám can dự.
Nhưng suy cho cùng, việc này quả thật là quá đáng. Hơn ai hết, nó phải biết Khoa và em có quan hệ ràng buộc như thế nào rồi. Còn nữa, vốn biết người ta có vợ lại chen chân vào phá đám. Xử sự như phường vô giáo dục, ngang nhiên đùa bỡn, cợt nhả giữa đường phố như chốn không người. Còn ra gì thể thống mặt mũi ông già.
Đừng nói gì người có tiếng tăm như ba anh, mà bất cứ ai cũng đều không chấp nhận được sự hổ thẹn xấu xa này.
- Có lẽ Lan không hề biết người đàn ông đó chính là Đăng Khoa?
- Em tự gạt mình phải không Nhung?
- Sao lại hỏi em như vậy?
- Vậy chứ sao em lại nói lên câu ấy?
- Thật ra trong xã hội này, mọi người ai cũng có quyền yêu, khi tìm gặp được người hợp lý. - Nhung nói nhanh và cố nghĩ thật tốt về cô bạn thân của mình - Nếu có trách thì trách gã đàn ông không ra gì kia mới phải.
- Em nói thật lòng chứ?
- Phải. Con gái tụi em khi yêu không toan tính vụ lợi, hoặc đắn đo thấp kém.
Yêu là yêu hết cả con tim và trọn vẹn tấm lòng. Nói không phải quơ đũa cả nắm đâu, đàn ông các anh cũng tham lam lắm, lại ích kỷ nhỏ mọn cũng nhiều.
Có vợ con rồi … vẫn mong tìm vui lạc thú khác. Mặc kệ ai khổ đau, chua xót, miễn là thân mình được tất cả.
Em và Hoàng Lan chẳng qua chỉ là một số ít trong muôn vạn nẻo đường đời mà bất cứ cô gái nào khi đủ lớn khôn đều phải một lần đi qua. Có vấp ngã mới hay bị té đau mà chừa, mà tránh.
Giọng Nhung sâu lắng tâm sự như buồn thương oán trách. Cô nói một hơi và thở ra nhiều tiếng dài.
- Tuyết Nhung! - Khanh gọi nhỏ.
- Em nghe đây.
- Anh … anh rất muốn được quan tâm chăm sóc lại em như cái thuở nào.
Nhung ơi! Chúng ta hãy làm lại từ đầu em nhé. Xin hãy cho anh một lần cơ hội. Giận hờn bao nhiêu đó đối với anh là quá đủ rồi em à. Nhung! Anh yêu em … yêu rất nhiều - Khanh nắm nhẹ tay Nhung âu yếm. Đôi mắt Khanh như có lửa, làm trái tim Nhung bồi hồi xao động.
Một chút gì đó rưng rưng nhưng lại qua nhanh. Rút bàn tay ra khỏi tay Khanh, Nhung cúi thấp mặt tránh cái nhìn đó và nói.
- Xin lỗi Khanh. Thật lòng mà nói, em không thể hứa hẹn gì cùng anh được.
- Tại sao? - Khanh chơi vơi nổI giận.
- Có lẽ trái tim em đã nguộI tàn ngọn lửa tình yêu từ dạo đó.
- Anh không tin. - Khanh đột nhiên hét lớn và chụp vội vai Nhung lắc mạnh - Nói cho anh biết đi. Có phải em vẫn để nguyên con tim chờ đợi thằng khốn nạn Đăng Khoa không hả?
Nói đi. Nó có gì hơn anh chứ, ngoài thân tàn ma dại, sống lê tha đầu đường xó chợ với cái nghề bất cứ kẻ phàm phu tục tử nào cũng làm được.
Anh thật không hiểu - Khanh buông lỏng đôi tay khỏi vai Nhung, bất lực ôm lấy đầu, tựa hẳn lưng vào bờ tường đường phố rên rỉ thất vọng: - Anh thật sự không hiểu nổi trái tim con gái các em, kể cả Hoàng Lan. Yêu …. Trời ơi! Tình yêu là cái gì chứ? Tại sao … tại sao những thằng đàn ông như anh, đầu đội trời, chân đạp đất vẫn phải lụy vì cái thứ tình cảm quái ác này?
Tuyết Nhung! - Khanh lại chụp mạnh đôi vai nhỏ lắc mạnh - Nói cho anh biết, em định đày đọa trái tim anh cho tới bao giờ đây?
- Anh Khanh! - Nhung nhăn mặt vì đau.
- Không. Anh thật lòng căm ghét thằng Khoa. Nó có tồn tại ở trên đời này thì không có anh. Nó đến đã xảy ra bao nhiêu việc. Anh thù hằn nguyền rủa nó.
Giọng Khanh càng lúc càng hung tợn. Đôi mắt lại rực lửa ghen hờn khiến Nhung co rúm người sợ hãi.
- Anh Khanh! Bình tĩnh lạI đi. Mau buông em ra đi anh.
- Tuyết Nhung! Nhung ơi! Anh … yêu em, yêu em nhiều lắm.
- Buông em ra …
Nhung cố thoát khỏi vòng tay Khanh đang ghì chặt lấy nàng và né đầu tránh né những nụ hôn tham lam, đói khát của Khanh đang phủ chụp xuống.
Nắng Chiều Vẫn Đẹp Nắng Chiều Vẫn Đẹp - Thảo Nhi Nắng Chiều Vẫn Đẹp