The wise man reads both books and life itself.

Lin Yutang

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Chu Hương
Số chương: 14
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3079 / 5
Cập nhật: 2015-11-23 12:53:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
ự nhiên Lan muốn khóc, khóc thật to, thật nhiều, nhưng sao đôi mắt vẫn ráo hoảnh. Có lẽ cuộc sống hai mươi mấy năm qua, ngoài sự bất hạnh của một đứa nhỏ mồ côi, không cha không mẹ ruột dưỡng nuôi thì mọi thứ kể cả tình thương của ông Vi dành cho cô đều tốt đẹp đến hoàn hảo mà không phải bất cứ ai trên đời này có được.
Bất giác Lan thở dài, nhưng lại thấy nhẹ nhõm.
Là anh à? - Nhung nghiêm mặt - Tìm tôi có việc gì không?
- Anh có thể ngồi xuống được chứ? - Khanh ôn tồn.
- Nếu anh thích thì cứ tự nhiên cho. Chị Tư ơi! Mang nước uống lên dùm.
Nhung uể oải, có vẻ gì là miễn cưỡng. Khanh phớt lờ nhìn quanh.
- Hai bác đi vắng hả Nhung?
- Phải.
- Thế chủ nhật em đang làm gì, khi không ra phố và chẳng cần tới sở?
- Ngủ. - Nhung che miệng ngáp.
- Không thấy chán sao?
- Không. Quen vậy rồi. À! Phải. Anh rỗi rảnh tới chơi hay có việc gì không? Tôi …. Muốn ngủ thêm chút nữa.
- Tuyết Nhung! Không lẽ em mãi giận anh hoài sao? Thật sự anh có lỗi gì chứ? Đừng đối xử với anh như thế, chẳng công bằng với anh chút nào cả.
Mấy tháng nay anh sống không có ý nghĩa gì nếu bị mất em.
- Anh Khanh, bao nhiêu đó đủ lắm rồi. - Nhung cau mày - Làm ơn tha cho tôi đi.
- Nhung!
- Nói thiệt nha, tình yêu tan vỡ cả hai đều đau khổ. Tôi không hơn gì những lời anh than oán đâu.
- Vậy tại sao em không cho mình cơ hội để làm lại từ đầu?
- Bởi vì … anh Khanh! Có phải là anh thật lòng muốn nghe không?
- Phải!
- Nếu như tôi nói ra, thì từ đây anh hứa sẽ không làm phiền tôi chứ?
- Anh … - Khanh nhìn Nhung như ngần ngại. - Nếu như lý do của em là chính đáng.
Mình yêu nhau thờI gian không ngắn, anh không cam lòng nhìn nó tan vỡ.
- Anh đừng tự lừa dối mình nữa, tôi yêu anh nhưng không quá mù quáng về tình yêu mình. Anh hiểu hơn ai hết là ý tôi muốn nói gì chứ?
Bao lời biện giải của anh chứa toàn là mâu thuẫn. Anh bảo sao tôi tin anh được chứ?
Phải. Tôi có thể chấp nhận mình là người đến sau trong trái tim anh. Điều đó không có gì là ghê sợ cả. Nhưng ít ra anh cũng nên tôn trọng tình yêu của tôi, thú nhận một câu.
Anh đã giữ im lặng không nói một lời nào thậm chí còn muốn bưng bít nó. Còn nữa, khi tôi tình cờ biết được nguyên nhân, anh lại luôn phủ nhận nó. Ngoài ra khi không còn cảm thấy che dấu được nữa, anh lại nói rằng anh đã ly hôn cùng người ấy rồi.
Sau đó thì sao? Bày ra nhiều trò đầy dối trá để đổ tội, vu oan cho người vắng mặt.
Quen biết và hiểu anh đã lâu, tôi há chẳng biết anh là người thế nào ư?
Ngọc Uyên mà là vợ Đăng Khoa à?
Nè! Tôi nói cho anh rõ. Nếu muốn người ta không biết gì, trừ phi mình đừng có làm. Những điều tôi muốn nói với anh tôi đã nói xong rồi đó.
- Anh …
- Bây giờ anh có thể về. Chị Tư ơi, tiễn khách dùm.
- Khoan đã. - Khanh nói nhanh tỏ thái độ giận dữ tức tốI như là bị đổ oan. - Được. Vậy là em vẫn không tin anh chứ gì?
- Tôi phải trả lời à?
- Nhung! Sức chịu đựng và lòng kiên nhẫn của anh có giớI hạn.
- Tôi không ép ai làm điều đó vì mình cả.
- Đó là tại anh tự nguyện thôi.
- Thì nói ra làm gì?
- Bởi vì em biết rõ là anh yêu em mà.
- Cám ơn! Tôi không dám nhận đâu. - Nhung quay lưng. - Anh để tôi yên là phần phước lớn lắm rồi.
- Anh biết. - Khanh gật nhẹ đầu. - Muốn em tin là một điều khó, nhưng thật lòng anh muốn chứng minh được mình là trong sạch. Nếu như em chịu đi theo anh gặp Đăng Khoa một chuyến.
- Đi với anh à?
- Phải.
- Tôi cần suy nghĩ lại trước khi trả lời cho anh.
- Anh sẽ chờ. Bây giờ, anh về đây không dám làm phiền em.
- Thế … chừng nào thì đi được?
- Bất cứ lúc nào em muốn.
- Ngay bây giờ. - Nhung mím môi.
- Bây giờ ư? - Khanh hơi lo.
- Đúng vậy. Sao thế? Hay anh định nói cho tôi nghe là chưa thể được?
- À! Không. Anh chỉ sợ vợ chồng Đăng Khoa bận việc ngược xuôi buôn bán nên mình vào đó không có cơ hội gặp mặt.
- Họ buôn bán à?
- Phải. Ngọc Uyên về miền Tây chở trái cây lên thành phố. Cả hai cùng bán.
- Sao anh rành quá vậy? Theo dõi sao?
- Anh tình cờ gặp, có hỏi thăm nên biết.
Nhung nhìn xoáy vào Khanh. Không biết cô đang nghĩ gì, chỉ thấy gật gù nhè nhẹ và cười mỉm nói:
- Em muốn xin anh địa chỉ của Đăng Khoa.
- Đi một mình à?
- Phải. Có làm phiền anh không?
- Ờ … - Khanh bất ngờ đâm ra khó xử. Nghĩ ngợI giây lát, rồi đưa về phía Nhung một tờ giấy - Đây này, em cầm lấy. Theo địa chỉ ấy là tới nơi.
- Cám ơn anh.
- Không có gì. Nếu như em yêu cầu, anh sẵn sàng làm, dù là việc chi. Chỉ cần em hiểu rõ được tấm lòng chân thật của anh là đủ.
Nhung lặng im không nói gì hơn, chỉ chăm chú nhìn vào mảnh giấy mà Khanh mớI trao.
- Tuyết Nhung! - Khanh gọi nhỏ.
- Anh nói đi.
- Anh muốn … muốn mời em dùng cơm tối nay.
- Để đòi công ư? - Nhung độc miệng, lạnh lùng đến nhẫn tâm hỏi.
- Anh … thật sự xấu xa đến như thế trong đôi mắt em sao? Nếu là vậy thì thôi, anh về đây. Cám ơn em đã tiếp.
Khanh đứng lên bước ra cửa. Tự nhiên Nhung nghe lòng chùng xuống, buộc miệng gọi:
- Anh Khanh!
Khanh chợt chựng lại, im lặng chờ đợi.
- Có phải sinh nhật anh không?
- Em còn nhớ sao? Khanh quay nhanh lại, thoáng reo vui trong mắt.
- Thôi được. Tối nay, em sẽ tới. - Nhung cười mỉm. Nụ cười như cởi mở hơn từ lúc họ nói tiếng chia tay. - Tại nhà anh à?
- Phải. Bảy giờ rưỡI nhé Nhung. Anh đợi, hay anh đến rước em?
- Không cần đâu. Em tự đến được rồi.
- Tuyết Nhung! Cám ơn em. - Khanh tỏ vẻ xúc động. Anh về chuẩn bị nhé.
- Ừ.
Con chịu tới dự sinh nhật ở nhà Khanh thiệt à? - Bà Niên đột ngột hỏi khi thấy bóng Khanh xuất hiện ngoài cổng.
- Má! Làm con hết cả hồn. - Nhung lấy tay đè lên ngực. - Má xuống đây từ bao giờ?
- Vừa đủ để nghe con nhận lời dùng cơm.
- Má thấy thế nào?
- Con hỏi má về khía cạnh gì? - Bà Niên ngồi xuống ghế nhìn con gái. - Con dự định quen lại anh ta à?
- Không. Sợi dây bị đứt rồi, nối lại khép cách mấy cũng còn có tỳ vết, huống chi là tình yêu.
- Thế sao còn …
- Sinh nhật người ta mà, từ chối là thiếu tế nhị.
- Ngoài vấn đề đó, còn nguyên do nào khác không con?
- Còn ạ. Anh Khanh vừa cho con biết nơi Đăng Khoa đang ở.
- Thật sao? - Bà Niên chợt nghi ngại. - Có nên tin không con?
- Má an tâm đi. Con biết phải thế nào rồi. Có điều … Khanh nói Đăng Khoa và Ngọc Uyên đang chung sống bên nhau.
- Chẳng lẽ là sự thật?
- Có thể bao lâu nay con đang giận oan anh Khanh đó. Thôi, con lên phòng đây.
- Tuyết Nhung! - Bà Niên nhìn thẳng vào mắt con gái như dò xét, khẽ thở dài, nói - Đúng ra vấn đề tế nhị này, mẹ không muốn hỏi con. Nhưng …
- Sao hả mẹ?
- Con biết rồi. Chuyện lời mẹ hứa năm xưa vớI gia đình Đăng Khoa, con nghĩ thế nào?
- Gì chứ? - Nhung bật cười - Anh ấy có vợ rồi, mẹ bảo con phải làm sao đây? Hay là thế này nhé. - Nhung ngồi sát vào mẹ nũng nịu - Con xin làm thứ thiếp có được không mẹ?
- Cái con này. Mẹ đang nói chuyện nghiêm chỉnh với con đó.
- Thì con cũng vậy mà.
- Tức là con không thể yêu Đăng Khoa được sao?
- Điều quan trọng là Đăng Khoa đã có vợ rồi, mình không thể vì lời hứa lúc trà dư tửu hậu mà con lại xen vào phá hoại hạnh phúc của người khác.
Mẹ à! Quên đi. Thật ra con quan tâm đến anh Khoa không ngoài mục đích muốn thay cho cha mẹ trả cho xong món nợ ân nghĩa lẫn tiền tài xưa cũ.
- Vậy con dự định khi nào đi vào trong ấy?
- Con cũng chưa tính được.
- Khi nào đi, nhớ nói cho mẹ biết nha.
- Để làm gì?
- Mẹ rất muốn gởi cho nó một ít tiền, coi như trả dần. Nếu không, lỡ mai này về dưới ấy, gặp lại nhau ở suối vàng thì ăn nói sao vớI mẹ của Đăng Khoa đây? Làm người không thể bất nghĩa được con ạ.
Bà Niên bật khóc lớn. Những giọt lệ trong suốt lăn dài xuống đôi má nhăn nheo theo thời gian năm tháng như tự Oán trách bản thân vô tài bất lực. Nhung để yên cho mẹ khóc. Chỉ có nước mắt mớI làm vơi đi bớt tâm sự thương cảm của bà.
Rồi xúc động cũng qua đi. Bà Niên lau vội bờ mi. Vẫn nghèn nghẹn nói:
- Mẹ của Đăng Khoa là người đàn bà tốt nhất trên thế gian này. Có thể nói suốt cuộc đời làm người, mẹ không khi nào quên.
Nhung ơi! Thà không có cơ hộI biết và gặp lạI Đăng Khoa, con trai chị ấy thì thôi. Nhưng giờ gặp rồi mà lại để nó ra đi trong hận tủi, mẹ đau buồn lắm, xót xa, tủi hổ nữa. Con hứa với mẹ đi. Hãy tìm cách giúp đỡ cho nó nghe con.
Mặc kệ ba con nói thế nào, mẹ tin và đặt hết kỳ vọng vào nơi con, ráng thay mẹ trả ơn cho nó, con biết không? Nếu năm xưa không có bà ấy giúp đỡ gia đình ta về mọi mặt thì bây giờ chúng ta cũng chẳng có ngày hôm nay đâu.
Cầm đồng tiền của người ta mua lấy gạo mà sống, hột cơm còn dính kẽ răng, giờ muốn vô ơn bạc nghĩa thì còn sống làm người chi nữa.
- Má đừng tự trách mình nữa mà. - Nhung vỗ về mẹ. - Nếu đủ khả năng, con xin hứa sẽ làm hết sức mình mà. Vả lại, trời cao có mắt, con không tin là anh Khoa thất thời, lỡ vận mãi như thế đâu.
- Má cũng luôn cầu xin cho mọi điều tốt lành đến với nó.
- Mong đợi, nguyện cầu gì chứ? Theo tôi tự giúp mình vươn lên và làm người cho đàng hoàng là hay nhất. - Ông Niên chợt xen vào, khiến cho bà Niên và Tuyết Nhung giật mình vì không biết ông về nhà từ lúc nào.
- Ba mới về.
- Ừ.
- Mẹ con bà đang bàn tán về thằng Đăng Khoa hả?
- Vâng.
- Mặc kệ nó đi. Thanh niên trai tráng, tay chân còn đủ, lo gì mà chết đói chứ?
- Thôi, không nghe, không nói nhiều. - Bà Niên lau vội nước mắt đứng bật dậy. - Tuyết Nhung à! Má đi nghỉ đây.
- Dạ.
- Bà sao vậy? Ghét tôi lắm à?
- Ông tự biết. Cần gì tôi phảI nói.
Nói xong bà bỏ đi thẳng ra sau nhà, không quên ném cho ông một cái nhìn khó chịu, cau có lẫn tức giận.
Tuyết Nhung chỉ còn biết nhẹ thở dài nhìn cha và mẹ. Đầu óc cô lúc này không có ý niệm gì rõ rệt cả.
Vú ơi! - Khoa gọi lớn.
- Con về rồi à? - Vú bước ra lau vội đôi tay vào cái áo cũ kỹ. - Thế nào, giao hàng xong chưa con?
- Dạ rồi, nhưng chưa hết. - Khoa ngồI xuống chiếc ghế độc nhất trong nhà, đưa tay kéo nhanh chai nước lọc bà vú đem sẵn về phía mình, rót ra ly uống liên tục. - Khát quá trời à! Ngoài đường nắng như muốn thiêu đốt da ấy. - Anh lại quẹt ngang những giọt mồ hôi đọng bên thái dương. Bất chợt Khoa đứng lên, nói: Con đi gánh phụ vú vài đôi nước, sẵn tắm luôn cho khỏe.
- Khỏi cần. Vú đã gánh rồi.
- Trời đất! Con nói từ lâu lắm rồi. Vú già, lớn tuổi rồi, không nên làm mấy việc nặng nhọc đó. Để con làm cho.
- Cái gì con cũng dành hết phần làm, vú ở không hoài, đâm ra buồn chán. Thôi, lo tắm rửa đi. Để phần trái cây còn lạI vú lo cho.
- Không được. Vú ở nhà đi. Tắm xong, con đẩy xe đi bán dạo. Từ đây tới chiều tối là sẽ hết liền thôi mà.
- Con mệt, cứ ngủ đi.
- Đâu có. Mệt gì chứ. - Khoa cười tươi như để trấn an vú già: - Đàn ông trai tráng, chỉ việc buôn bán thôi mà, con không cảm thấy mệt chút nào đâu. Vú cưng con quá, con đâm ra hư đốn đấy. À phải, con đói quá vú à.
- Được rồi. Vú dọn cơm lên ngay.
- Cám ơn Vú. - Đăng Khoa nhìn vú tôn kính. - Thật ra, nếu không có Vú bên cạnh, chẳng biết bây giờ con sẽ thế nào rồi.
Nhìn lại quãng thời gian trở về trước, con hốI hận quá: - Giọng Đăng Khoa chùng xuống buồn bã. - Đời người, ai cũng có những ngày lầm lỗi. Nhưng tội lỗi con quá lớn, con có sám hối cả đời cũng không tài nào làm mẹ con sống lại được.
Sự nghiệp của cả gia đình tiêu tán trong tay con, có lẽ mẹ con chết cũng không nhắm mắt.
- Coi kìa, Khoa. - Vú phật ý - Đang vui, nhắc lại chuyện buồn làm chi chứ. Chuyện qua rồi, cho qua luôn đi. Vú không tin ở bên kia thế giới hồn thiêng của mẹ con chẳng ngậm cười đâu.
Thật ra hiện tại con đã trưởng thành rồi kia mà.
- Con … - Khoa cúi mặt cố giấu nỗi lòng thầm kín khó tỏ cùng Vú. Lặng lẽ thở dài anh đi nhanh về phía sau.
Con tim chợt nhói đau, bởi vết thương không lành miệng luôn rỉ những giọt máu tình yêu đỏ thắm, mà có lẽ mãi mãi hết cuộc đời này, Khoa sẽ chôn kín, không bao giờ dám ngỏ.
Người con gái mà Khoa yêu cao sang, và trong ngần như vầng nhật nguyệt. Còn Khoa, một lãng tử dừng chân sau khi gót mỏI chân mòn, quá khứ chọc trời khuấy nước thì có hàng vạn lời yêu thương cũng không tài nào dám nói.
Khoa lắc mạnh đầu, xối ào ạt những ca nước, cố mong tìm lại sự căng thẳng cho tâm trí và xua đi hình bóng cố nhân đang ngập tràn, dù muốn quên nhưng vẫn không tài nào quên được.
Ở nhà ngoài, Vú già vừa dọn xong mâm cơm thì có tiếng hỏi vọng từ ngoài cửa đưa vào:
- Làm ơn cho hỏi thăm, bà cụ Ơi.
- Dạ được. - Vú bước ra cửa - Cô hỏi gì vậy?
- Tôi muốn tìm nhà Đăng Khoa.
- Cô là ai vậy? - Vú già nhìn vào Ngọc Uyên như dò xét và cân nhắc.
- Cô quen biết thế nào với con trai tôi?
- Bà là mẹ của Đăng Khoa à? - Uyên hách dịch, cười nửa miệng, tiếp - Chẳng lý nào từ một công tử giàu sang biến thành nghèo mạt, lại thay đổi luôn người mẹ.
- Nè! Cô nói cái gì chứ? - Bà Vú cau mày, khó chịu ra mặt.
- Tôi nói bà đó, bà già ạ. Làm vú già thôi mà, oai lắm sao mà lên mặt vậy? Bà hãy vô nhà nói vớI Đăng Khoa là có tôi tìm. Mau lên đi.
- Chẳng biết cô là ai mà ăn nói khó nghe quá.
- Lát nữa thì bà sẽ biết thôi mà.
- Tôi nói cho cô biết Đăng Khoa sẽ không tiếp cô đâu. Bây giờ nó nghèo rồi, không có tiền dư cho cô đâu.
- Ê, bà già kia! Chuyện của chủ, không mượn bà xen vào. Tóm lại, bà chưa đủ tư cách nói chuyện vớI tôi đâu. Tránh qua một bên đi. - Miệng nói, tay Ng.Uyên đã đẩy vú già ra và lấn sâu vào trong nhà. Cô đảo mắt nhìn quanh, rồI bật cười to vẻ khinh miệt, ngạo báng, nói:
- Ổ chuột thôi mà, có gì để kén chọn khách tới thăm. Kể cũng tài tình lắm đó, sang hèn sống thế nào cũng được. Biết thân phận như vậy chẳng ai nỡ cười đâu.
- Sao rồi, Khoa? - Uyên nói to, cố ý để cho người được gọi nghe tiếng - Ra mà nhìn bạn bè quen đi chứ, hay định trốn đây?
- Cô à … - Vú già phản đối.
- Gì chứ? Bà làm ơn tránh ra cho tôi đi. Ủa! Nhà này không có ghế ngồi à? Mỏi chân quá trời.
- Thì về đi. Ai mượn cô tới đây sinh sự? - Khoa gắt gỏng lên tiếng trong khi tóc còn ướt nước và cởi trần vì áo chưa kịp mặc xong. - Nè! Cô tới đây có mục đích gì?
- Tìm anh mà. - Uyên trơ trẽn đến khó coi. - Không được sao?
- Không. - Khoa đáp vẻ cộc cằn. Tôi quen biết thân thiện gì với loại người như cô mà tìm với kiếm.
- Ồ! Nói hay quá há. - Uyên sà tới bên Khoa, thản nhiên tựa má vào cánh tay chàng vẻ nũng nịu ve vuốt. - Người ta nhớ anh mà. Xa cách bao lâu nay rồi, đừng có làm mặt lạnh được không, anh yêu của em.
- Tránh ra đi cho tôi nhờ mà. Cô làm tôi lợm giọng đến ghê tởm rồi đó. Nè! Biến nhanh lên, trước khi thằng Khoa này nổi giận đó.
- Khoa! Đừng đốI xử với em như vậy, không được đẹp cho lắm.
- Cô muốn gì?
- Yêu anh?
- Khốn khiếp! - Khoa đập mạnh tay xuống bàn gầm gừ như loài thú bị nhốt kín khó tung hoành được dù rất muốn. - Tôi lập lại lần cuối cùng, là cô cút đi nhanh cho tôi.
- Bộ dễ dàng như vậy à, anh yêu?
- Uyên nhún nhẹ vai, ngẩng cao mặt đanh giọng - Muốn ăn rồi quẹt mỏ sao? ĐốI với ai kia, còn con này thì khó đấy.
- Cô dọa tôi hả?
- Nói thật lòng thôi.
- Muốn thì làm tới coi đi. Nói nhiều, nhàm tai rồi.
- Được. Là tự anh ép tôi nha. Đừng có hốI hận đó.
- Không bao giờ. Hay nói chính xác hơn là chẳng còn chi mà hốI hận.
- Cô nhìn đi. - Khoa buồn bã - Tôi còn chi ngoài chốn dung thân nghèo nàn bẩn thỉu này.
- Anh …
- Gì chứ? Khó nghe lắm phải không? Cô còn khó chịu hơn nhiều, nếu cứ tiếp tục ngồi mãi ở nơi này đấy. Vả lại, tôi cũng không dư tiền gạo cho lắm khi buộc lòng phải tiếp vị khách bất đắc dĩ, không mời mà đến như cô đây. Vú ơi! Coi cửa nhà nha. Con phải đi bán rồi.
- Được. Cứ đi đi. - Vú già nhìn Ng. Uyên. - Cô còn định ngồi đến bao giờ đây?
- Bà hỏi làm gì? - Uyên cau có trước thái độ thờ ơ, lạnh nhạt của Khoa. - Nếu thích tôi sẽ ở lại đây mãi mãi không đi đâu hết đó.
- Cô muốn ăn vạ à?
- Phải thì sao? - Uyên ngẩng cao mặt lên như thách thức cùng Khoa. - Anh đối xử với tôi như thế này đó hả?
- Cứ tự nhiên ở đây. Nhà này có cho thuê đấy, ở ngày nào chủ nhân sẽ tính tiền thêm ngày đó. Liên quan gì tới tôi mà cô hỏi chứ. - Khoa thản nhiên trả lời.
- Anh giỏi lắm.
- Chỉ đủ dùng với loại người như cô thôi.
- Rồi anh sẽ hốI hận đó.
- Đủ lắm rồi. - Khoa đột nhiên quát lớn. - Có tin tôi tống cổ cô ra đường không? Đi hay không thì cô nói mau.
- Nè! Có cần quát tháo như thế không? Đưa tiền đi, tôi sẽ lập tức biến liền mà.
- Tôi nợ cô à? Tiền gì mà đòi chứ?
- Nuôi con anh? - Uyên trân tráo nói.
- Ngọc Mai?
- Phải.
- Đùa hay nói thật hả? - Khoa mai mỉa - Đã tới lúc tôi tỉnh ngủ lâu rồi, không còn mê muội nữa đâu cô ạ.
- Tôi thật không hiểu anh muốn nói gì. Tôi đã tìm kiếm anh bao lâu nay rồi, mệt mỏi lắm rồi và không còn đủ kiên nhẫn chờ đợi nữa, tôi nghĩ mình dám gửi Ngọc Mai vào nhà từ thiện nuôi trẻ mồ côi lắm đó.
- Nó là con của cô mà, muốn thì cứ việc làm đi. Cô nói vớI tôi làm chi.
- Anh …
- Đừng nói là tôi không biết nhé. Khi xưa tôi chu cấp cho cô, bảo bọc mẹ con cô, đó không phải là lòng từ thiện hoặc giả tưởng lầm là giọt máu của mình đâu. Chẳng qua là tôi thích làm vậy thôi, khi có quá nhiều tiền, không biết tiêu xài vào việc gì cho hết nên bố thí thôi.
Còn bây giờ, cô nhìn đi. Tôi đã quá nghèo rồi, tiền còn không có đủ để nuôi thân nữa, có đâu tào lao nuôi con dùm thiên hạ. Nhưng nếu Ngọc Mai quả là một đứa bé bất hạnh chết cả cha lẫn mẹ thì tôi còn có thể suy nghĩ lại.
- Anh … Hứ! Ăn nói thật là quá đáng.
- Tại cô ép tôi thôi.
- Tóm lại, anh không thừa nhận Ng. Mai là con mình à?
- Đúng vậy.
- Đồ vô liêm sỉ! Thiếu lương tâm!
- Hạ lưu, đê tiện, khốn nạn, bỉ ổi nữa. - Khoa chêm vào cười cợt - Cô cứ việc chửi cho thỏa thích đi nha. Tôi không ngại lắm đâu.
- Anh … Uyên dậm chân tức tối.
- Cô còn gì nói nữa không? Tôi đi à?
- Đứng lại.
- Gì nữa đây? - Khoa khựng lại, khoanh tay đứng chờ. - Tôi bận phải đi bán đó.
- Anh Khoa. Coi như anh làm phước đi. - Uyên đột nhiên khóc lớn và quỳ sụp dưới chân Khoa, nức nở. Nét mặt cô nàng thay đổi thật nhanh chóng, từ hung hăng đanh đá chuyển sang bi lụy đáng thương. - Giờ đây, mẹ con em khổ lắm. Những ngày sắp tới không biết mẹ con em sẽ sống ra sao? Và ở đâu …. Khi không có một đồng xu dính túi. Cơ cực, nhọc nhằn và đói khát lắm anh Khoa ơi.
Anh hãy giúp dùm mẹ con em lần nữa đi, em van xin anh mà. Ngọc Mai còn nhỏ dạI, yếu đuối lắm, ngủ bờ bụi công viên chỉ sợ nó không chịu nỗi đâu.
- Cô giỏi nhất là đi moi tiền đàn ông mà, trổ tí tài ra mà nuôi con mình chứ.
- Em già rồi, có muốn cũng khó lòng. Thật ra, tìm đến anh trong lúc này em cũng đã ngại lắm rồi. Nhưng em đã hết cách rồi …
Ngọc Uyên kể lể khóc than thật là não lòng. Khoa nhăn mặt từ chối:
- Nè! Cô làm ơn đi. Buông tha cho tôi nhờ. Thật ra làm ơn mà gặp loại người như cô, phiền phức nhiều lắm đó.
Cô đeo bám tôi như đỉa, làm mọi cách moi tiền, phá đám đủ mọi việc, còn vu oan giá họa cho tôi thế này thế khác, ăn nói lại ngang ngược trái tai, thử hỏi làm sao tôi giúp cô đây.
Cô tự soi gương nhìn lại mình đi. Thật là trơ trẽn và quá đáng mà. Tôi dù gì cũng còn có lý trí mà, chứ đâu phảI thằng điên khùng tâm thần bấn loạn.
Tôi gặp cô trong lúc cô cùng đường tuyệt vọng, cô định rũ sạch nợ trần ai vì cái thai oan nghiệt, vô thừa nhận, khi thằng đàn ông kia bỏ rơi cô. Vì tình thương hạI, tôi đã ra tay trợ giúp cho cô, vậy mà cô còn dám lấy óan trả ơn cho tôi. Tôi và cô chưa từng bao giờ chung đụng xác thịt, ân ái, cô lại đi rêu rao Ngọc Mai là con của tôi. Cô mơ tưởng hay lầm hoặc là cố ý đây?
Tôi nói một lời dứt khoát sau cùng. Từ đây thân ai nấy lo.
- Khoa ơi! Anh nỡ lòng nào thấy chết mà không cứu sao? Vú già ơi! Nói hộ dùm con vài lời đi. Con khổ lắm. - Uyên nức nở - Ngọc Mai đang sốt nặng, nó … nó sẽ chết mất. Coi như em có tộI vớI anh đi, Khoa ơi. Nhưng con em … vô tội. Hãy cứu lấy nó đi anh. ….
- Khoa à! Theo vú …
Vú già thương cảm lên tiếng, nhưng chưa kịp nói trọn câu đã bị Đăng Khoa chận ngang:
- Người đàn bà này không đáng thương dù là lòng thương hại đâu vú à. Mặc kệ cô ta đi. Tóm lại, coi như mình chưa bao giờ quen biết cô ta đi.
Còn đây là chút ít tiền nè, cô mau cầm lấy đi lo cho đứa nhỏ đi. Tôi phải đi rồi. Vú ơi! Lo đóng cửa đi nhé. - Khoa dằn mạnh số giấy bạc nhăn nheo lên mặt bàn rồi bỏ đi gấp.
- Đăng Khoa … Anh! - Uyên gọi với theo và bật dậy với đôi mắt long lên nhiều tia lửa, đôi môi thì mím lại thâm hiểm.
- Cô ơi, cô … - Vú gọi nhỏ.
- Làm ơn tránh ra đi. - Uyên thô bạo đẩy tay thật mạnh làm Vú già loạng choạng chực ngã, rồi cũng cố bước nhanh để theo kịp bóng dáng Khoa vừa mất hút ngoài đầu ngõ.
- Chị Ơi! Làm ơn cho hỏI thăm. Ủa! Là chị sao? Ngọc Uyên? - Tuyết Nhung thoáng mừng ra mặt.
- Phải, tôi đây. Sao tình cờ vậy cà? Uyên chựng lại, cau mày khó chịu hỏi: - Cô vào đây làm gì. Hay còn muốn tìm chồng của tôi?
- Không. Xin chị chớ hiểu lầm.
- Lầm ư? - Uyên dài giọng, nhìn soi mói vào Tuyết Nhung với đôi mắt thiếu thiện cảm, tiếp tục: - Cô có biết là đã làm cho mẹ con tôi khổ lắm rồi hay không?
- Tại sao là tôi chứ? - Nhung cũng khó chịu ra mặt. - Thật tình tôi đi tìm anh Khoa, như chị đã biết rồi đó, ngoài chuyện ơn nghĩa khi xưa của người lớn thì chẳng có gì cả.
- Tôi làm sao mà biết được đây. - Giọng Uyên hờn ghen, đay nghiến: - Con tôi đau bệnh, sốt cao. Vậy mà người thiếu bổn phận trách nhiệm và vô lương tâm kia vì có hò hẹn với loại con gái ỷ trẻ trung, giàu có, dùng tiền và sắc đẹp mê hoặc, dụ dỗ chồng ngườI ta đuổi vợ con người ta ra khỏi cửa để thừa nước đục thả câu, nhào vô chiếm đoạt.
Nè! Đủ lắm rồi đó nhe. Bao lâu nay, tôi nhịn nhục như thế là quá lắm rồi, tôi không thể chịu đựng thêm nữa được đâu.
Anh Khoa vừa hùng hổ xua đuổi, mắng nhiếc mẹ con tôi ra khỏi nhà thì cô lại vừa tìm đến. Thành phố bao la nhiều ngõ nghách sao mà oan gia cứ mãi gặp hoài. Làm gì mà có sự tình cờ và ngẫu nhiên hy hữu chứ ngoạI trừ là cố ý.
Tôi cảnh cáo cô lần cuối nha. Cô hãy buông tha dùm cho chồng tôi đi.
Giọng Uyên càng lúc càng lớn, tạo mọi chú ý của người đi đường. Thế là một đám đông hiếu kỳ bắt đầu tò mò, dừng châm bu lại xem.
Họ bắt đầu nghe ra câu chuyện và xì xầm bàn tán. Bao con mắt chê trách đổ dồn vào Tuyết Nhung, làm cô quá xấu hổ đến muốn chui xuống đất hoặc là có cánh mà vút nhanh biến khỏi nơi này. Nhưng đồng thời cơn giận cũng bùng lên dữ dội, khó chế ngự được.
- Nè! Chị Uyên! Chị ăn nói điên khùng, ghen bóng ghen gió ẩu tả gì thế chứ? Chị đừng có nói bậy đó nghe. Tôi không phải là loại người như thế đâu.
- Vậy thì tôi hỏi cô. Sao cô cứ đi tìm chồng của người ta hoài vậy.
- Tôi …
- Chẳng phải là ở Vũng Tàu tôi đã từng năn nỉ cô rồi sao.
- Chị nói lý lẽ một chút có được không?
- Người không biết lý lẽ là cô kìa. Đẹp mặt chưa, giàu có lại cố tình giật chồng của người khác. Nè! Bà con cô bác, anh chị Ơi! Làm ơn nhìn cho rõ mặt cô gái này đi. Đẹp người mà lòng thú đấy. Quyến rũ ngay cả người đàn ông nghèo kiết xác như chồng tôi, còn xúi bảo anh ta về ly dị vợ nữa. Mặc dù tôi đã ra tận Vũng Tàu lạy lục cô ả tha cho anh ấy. Vậy mà cô ta vẫn cố tình vào tận đây mà tìm kiếm. Thử xem có quá đáng hay không? Thật ra bây giờ cô muốn gì hả?
Uyên cao giọng phỉ báng, vừa sấn sổ nhảy vào người Tuyết Nhung, khiến cho Nhung vừa kiếm cớ phân trần cũng không tài nào mở miệng ra được, chỉ biết lùi dần tránh né. Nhưng Ngọc Uyên vẫn chưa chịu buông tha.
Cơn ghen giận của Uyên thật là quá sức tưởng tượng của Nhung, cô bàng hoàng, không ngờ mình lại sa vào tình cảnh xấu hổ, nhục nhã này.
Bao nhiêu lời nguyền rủa, dè bỉu của mọi người xung quanh phủ vào đầu Nhung làm cô bấn loạn đến quay cuồng cả tâm trí, đành đứng trơ ra như tượng đá, hứng chịu bao nỗi oan ức mà trào ra nước mắt.
Bất chợt một tiếng quát lớn lấn át mọi tiếng ồn ào, đồng thời Khanh xô dạt đám đông, chen nhanh vào để kịp giữ chặt cánh tay Ngọc Uyên đang đưa lên định tát vào mặt Nhung.
- Uyên! Cô làm gì thế? Làm ơn dừng tay lại đi.
- Lại là anh nữa à? Hừ! Tôi không hiểu trên đời này sao lại có những loại đàn ông ngu đần, mê muội đến thế?
- Cô nên bình tĩnh lại chút đi Ng. Uyên. Ăn nói dễ nghe một chút có được không? Coi như nể tình tôi đi. Chuyện gì thế hả?
- Anh hãy tới mà hỏi cô ta thì biết. Cô ả vào tận đây tìm chồng tôi đó.
- Thật không?
- Tôi dám nói thêm à?
- Anh chỉ chổ cho cổ đó. - Khanh phân trần. - Thật ra Nhung tìm gặp chồng Uyên là có chuyện cần bàn thôi mà, chứ đâu có gì đâu mà cô làm dữ vậy?
- Tôi không cần biết. Tóm lại, tôi không muốn thấy mặt cô ta cứ đi tìm chồng tôi hoài kể từ bây giờ và mãi mãi về sau. Tha cho tôi đi. - Uyên nạt lớn, đanh đá.
- Nói lý lẽ một chút đi Uyên. Khi xưa, cô đâu có như thế này đâu.
- Mặc kệ tôi. Tóm lại, ai đi tìm anh Khoa cũng được ngoại trừ cô gái này. Nè, anh Khanh! Coi như lần này tôi nể anh đấy nhá. Mau đưa cô ta về lại Vũng Tàu đi. Nếu không tôi nghĩ mình khó lòng kềm chế cơn ghen này lắm.
- Nghe tôi nói vài lời đi Uyên.
- Không cần đâu. Nếu anh yêu cô ta thì nên coi chừng đấy. Loại con gái này, khó có thể làm vợ chung thủy được đâu. Tôi phải đi lo cho con mình đây.
- Còn cô nữa, Ng. Uyên quay qua Nhung nói tiếp - Coi như là cô gặp may. Tôi không cho ai cướp chồng mình dễ dàng như vậy đâu. Cô liệu mà lo tìm người khác đi. Hãy quên và tránh xa chồng tôi đi.
Nói xong, Uyên khinh mạt quay gót không quên ném lại cho Nhung một cái nhìn đe dọa, hận thù, nhưng cũng kín đáo liếc nhanh về phía Khanh như cùng hội ý.
Nắng Chiều Vẫn Đẹp Nắng Chiều Vẫn Đẹp - Thảo Nhi Nắng Chiều Vẫn Đẹp