Để leo dốc cao, cần chầm chậm trước tiên.

Shakespeare

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Chu Hương
Số chương: 14
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3079 / 5
Cập nhật: 2015-11-23 12:53:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
- Ờ, có lẽ thế. - Cả hai cùng bật cười theo câu nói vô tư của Hoàng Lan.
- Nhung về Lan nhé.
- Ừ. Mai, rảnh tới chơi.
- Để coi, hay Lan đến Nhung chơi đi.
- Thôi. Độ rày ta sợ bác gái lắm.
- Gì chứ? Mẹ Nhung dữ lắm à? Làm gì mà sợ?
- Bởi vì Lan sợ dùm anh đấy, Nhung ạ.
Khanh đột nhiên lên tiếng xem ra đã đứng nghe tự lâu lắm rồi.
- Ủa! Anh Hai! - Lan kêu lên - Tới rồi sao không vào nhà?
- Ngại quấy rầy người ta.
- Làm gì có chứ.
- Em đương nhiên là không rồi. Còn Tuyết Nhung … e rằng phật ý.
- Anh muốn nói sao cũng được. Thôi, mình về đây.
Nói xong, Nhung cho xe nổ máy.
- Tuyết Nhung! Anh có chuyện muốn nói với em ngay bây giờ.
- Xin để cho dịp khác.
- Chẳng lý nào em không muốn nghe tin của Đăng Khoa ư?
- Anh biết sao?
- Phải. Rất rõ.
- Đừng gạt tôi.
- Lợi lộc gì cho anh? - Khanh nhìn vào mắt Nhung ôn tồn, tiếp - Chẳng phải em nói mình sẽ là bạn khi tình yêu không còn sao? Tuyết Nhung! Anh rất là muốn được giúp đỡ em trong phạm vi người anh cả. Hạnh phúc của em cũng là niềm vui của anh mà. Nhìn Nhung lặn lộI tìm kiếm Đăng Khoa, anh thấy có trách nhiệm cho em biết nơi Đăng Khoa ở. Nếu cần, anh sẽ dẫn em tới chỗ.
- Anh nói thật à?
- Tin hay không là tùy ở em. Những gì anh muốn nói đã nói xong rồi, không dám làm phiền em nữa. À phải, Hoàng Lan à, ba có nhà không vậy?
- Chưa về, ba còn ở ngoài phòng mạch.
- Tháng nào em ra trường?
- Chi vậy anh Hai?
- Để bàn với ba lo chổ tốt cho em đi làm chứ gì nữa mà hỏi.
- Khỏi. Người ta phân công đâu, thì em đi đó.
- Lên Cao nguyên hoặc xuống Cà Mau, Minh Hải em có chịu đi không? - Khanh gắt gỏng - Tào lao và lý tưởng quá là ngu dạI lắm biết chưa?
- Em … - Lan ấm ức. - Em tự biết lo cho mình. Cảm ơn anh đã quan tâm. Mi về nhé Nhung, ta vào nhà đây.
Nói xong, Lan quay bước. Còn lại hai người, Khanh dịu dàng lên tiếng:
- Nể tình bạn, uống với anh ly nước, được không Nhung?
- Tôi … không khát.
- Em có vẻ đề phòng và quá xa lạ đối với anh đó.
- Vậy à? Tôi không cảm thấy như vậy. - Nhung lạnh lùng nói tiếp: - Tôi về đây.
- Tuyết Nhung! Thôi được rồi, em cứ về.
Khanh đứng lặng nhìn theo bóng của Tuyết Nhung. NgườI con gái này đã có thời gian dài đốI với anh thật là gần gũi tha thiết.
Khanh đứng lặng nhìn theo bóng của Tuyết Nhung. NgườI con gái này đã có thời gian dài đốI với anh thật là gần gũi tha thiết.
Thế mà bây giờ …. Không được. Khanh không cam tâm vuột mất Nhung cho dù phải trả giá đắt đến đâu.
- Đủ rồi chưa? Chắc về được rồi chứ?
- Ngọc Uyên?
- Phải. Anh ngạc nhiên lắm phải không?
- Em tới đây làm gì? - Khanh cau mày khó chịu - Tìm anh có việc gì thế?
- Có chuyện mới tìm được anh sao? - Uyên khoanh tròn đôi tay trước ngực, nhìn xoáy vào Khanh trịch thượng - Đừng quên những lời anh đã hứa đó.
- Biết rồi, nhắc mãi. Tôi nghe chán và đầy tai đây này.
- Vậy sao còn đi tìm Tuyết Nhung hoài? Thật ra anh muốn gì? Nói thẳng ra đi để tôi tính? Không ai hơi đâu chờ đợi sự Ỡm ờ.
- Nè! Đây là nhà của ba anh, em có cần phải la to như vậy không? Thôi về, tới nhà hãy nói.
Khanh cho xe nổ máy, giục:
- Mau lên ngồi đi. Chờ đợi gì nữa?
- Tôi không về.
- Em … phiền phức quá. - Khanh nhăn mặt cố nén cơn giận đang bùng cháy mạnh. - Cô tính đứng đây hoài sao?
- Nếu đúng thì sao? Tôi đã chán cảnh hứa lèo của anh lắm rồi. Nói thật nha, anh không lo giảI quyết chuyện này cho sớm là không xong với tôi đâu.
- Em dọa anh à?
- Tôi chỉ nói lên ý nghĩ của mình thôi. Anh sợ gì ai mà dọa nạt. Cái thằng người buôn thần, bán thánh như anh có bị Thiên lôi đánh ngàn búa cũng không trầy xước được mà. Tôi phận đàn bà thử hỏi làm gì được.
- Nói thật đúng đấy. - Khanh nghiêm mặt, đôi mắt ngầu đỏ chiếu ra nhiều tia lửa giận nhưng cố kềm chế. - Anh với em, kẻ tám lạng, người nửa cân, cần chi vạch áo cho người xem lưng. Có chịu về không thì mau lên xe.
- Tôi muốn vào nhà này. - Ngọc Uyên ngang ngạnh chỉ tay vào ngôi biệt thự - Sớm hay muộn gì cũng là người một nhà. Tôi sống với anh không danh phận đã đành, không lý nào để con gái phải chịu thiệt thòi khi ông nội quá giàu có, danh tiếng.
- Nè! Anh cấm em không được làm bậy đó.
- Gì chứ? Con dâu ra mắt cha chồng là bậy bạ chổ nào, anh làm ơn chỉ rõ cho tôi biết coi?
- Em …
- Con người anh học cao, hiểu rộng chắc rõ thế nào là đạo lý và pháp luật chứ?
- Đủ rồi. Thật ra bữa nay cô muốn gì đây? - Khanh rít giọng kề sát mặt Ngọc Uyên trợn to mắt, nói: - Ai muốn phá hoại việc toan tính của thằng Khanh này, sẽ không có kết quả tốt đâu.
- Vậy à? Tôi sợ lắm đó - Uyên nhún vai khinh miệt - Anh dám ra tay, tôi dám nhận. Chỉ ngại nói mà không dám làm.
- Cô …
- Cái tẩy hai mặt của anh, người lật được là tôi nè. Khôn hồ và biết điều một chút đi, để còn tiếp tục hợp tác lâu dài. Tôi vì anh và con gái mình làm bao nhiêu việc, tạI sao anh không chịu hiểu để chúng ta có thể hoàn thiện cho nhau mà sống chứ? - Lời Ngọc Uyên ấm ức - Anh quá là ích kỷ, nhỏ mọn, luôn muốn người khác hy sinh cho mình, nhưng không bao giờ muốn trả lại. Khi xưa tôi lầm lỡ nhẹ dạ cả tin nơi anh, để bây giờ chịu khổ đủ trăm bề mọi thứ. Anh suy nghĩ kỹ lại đi, anh đã lo được gì cho mẹ con tôi chưa, ngoài sự đòi hỏi thân xác lẫn tinh thần?
- Cô im đi! - Khanh gầm lên, đưa cao cánh tay, nhưng lại buông xuống.
- Anh có ngon thì đánh và giết chết luôn mẹ con tôi đi - Ngọc Uyên bật khóc lớn bất kể ngoài hè phố. - Anh là loại đàn ông vô lương tâm, tàn nhẫn nhất trên thế gian này mà tôi biết được.
Ngoài miệng luôn nói yêu thương mẹ con tôi, nhưng trong lòng thì tôn thờ hình bóng người con gái khác. Kỹ sư gì mà như anh chứ? Loại sở khanh có hạng, tâm địa bạc ác như vôi. Tôi nói lại một lần nữa cho anh rõ, nếu anh không bức rời được con Nhung thì … tôi tự lo đấy.
Ngọc Uyên quẹt ngang nước mắt, môi mím chặt rồi bỏ đi nhanh, nhưng không quên ném lại một câu nói:
- Một là sống với mẹ con tôi, còn hai là thân bại danh liệt đừng có trách. Tôi thà đạp đổ còn hơn để người khác hưởng.
- Cô kia! Khoan đi đã. - Ông Vi lên tiếng.
- Ba! - Khanh lo lắng khi đột nhiên thấy ông Vi xuất hiện - Ba mới về à?
- Phải. Còn con nữa, có chuyện gì thì vào nhà mà nói. Sao lại đứng ngoài phố cãi cọ chứ?
- Ba nghe thấy hết rồi sao?
- Không. Chỉ một vài câu về cuối cuộc cãi vã thôi. - Ông Vi nhíu mày nhìn Ngọc Uyên bước lại gần, hỏi: - Con trai tôi xích mích với cô à? Là chuyện gì vậy, có thể cho tôi biết được không?
- Không có gì cả - Khanh cười khỏa lấp - Chỉ là chuyện trai gái thôi. Ba làm việc cả ngày mệt mỏi rồi, vào nhà nghỉ sớm đi ba. Ngọc Uyên! Chuyện tụi mình … có gì thì từ từ nói nhé. Đừng giận nữa, anh đưa em về.
- Con không vào nhà ư?
- Dạ khỏi. Uyên! Chào ba anh đi.
- Tôi … con chào bác. - Ngọc Uyên như miễn cưỡng - Con xin phép về.
Nói xong, Uyên ngồi lên chiếc xe Khanh đã đề máy chờ sẵn. Cả hai lao vút đi bỏ lại sau lưng một làn khói mỏng.
Ông Vi nhìn theo, nhẹ lắc đầu, bất giác thở dài, từ tốn đi vào nhà. Nếu như ông đoán không lầm thì con trai ông có điều gì đó không ổn cho lắm mà cố tình bưng bít.
- Ba! Ba mới về - Hoàng Lan hôn nhẹ lên má cha tôn kính. - Ủa! Ba có tâm sự à?
- Không. - Ông Vi thở dài - Lo lắng đôi chút về anh Hai của con thôi. Đời sống tự lập, thật ra ba chẳng biết gì về cuộc đời riêng tư của nó.
Ba lo làm gì cho mệt. Anh Hai dù gì cũng đã ra trường rồi, sống tự lập sẽ tốt hơn. Vả lại, tự ý anh ấy muốn như vậy chứ có phải là ba ép buộc đâu. Vẫn biết thế, nhưng ba thấy thế nào ấy. - Ông đăm chiêu tư lự, vầng trán cau lại, hằn nhiều nếp nhăn - À phải nè Lan à!
- Dạ.
- Bạn gái anh Hai con nhiều không vậy?
- Hình như chỉ có Tuyết Nhung thôi. Ba hỏi có việc gì không?
- Con Nhung thì ba biết rõ, nhưng tụi nó chia tay rồi. Vả lại, việc vợ con gì gì đó, con rành không?
- Nghe anh Hai nói lạI, chị Uyên nhờ giúp đỡ thôi. Còn chồng thực sự là Đăng Khoa.
- Khoa nào?
- Người con trai mâu thuẫn với anh Hai ở nhà bác Niên ấy.
- Không lẽ thế. Nè! Mấy lúc gần đây con có thấy thằng Khanh khác lúc trước không?
- Con chẳng để ý gì nữa. Tóm lại, chuyện chia tay với Tuyết Nhung không thuộc về phần lỗi của anh Hai. Hiểu lầm nhau thôi.
- Con nghĩ vậy thật à?
- Dạ. - Lan gật mạnh đầu một cách khá vô tư - MọI việc phân minh đều diễn ra trước mắt con chứng kiến, chỉ tạI Tuyết Nhung quá cố chấp thôi.
- Ba thì không nghĩ như con đâu.
- Ý ba muốn nói …
- Thằng Khanh đó, không đơn giản như con nghĩ đâu. - Ông Vi đứng lên, bước lại nơi cửa sổ nhìn mông lung, ánh mắt ưu tư tiếp: - Nuôi nó từ nhỏ tới lớn, ba rất là hiểu tính tình của nó.
- Ba biết gì về anh Hai à.
- Chút ít thôi. Thật ra lỗI này có lẽ là do phần ba nhiều hơn nó.
- Con không hiểu.
- Tóm lạI, ba sẽ có cách làm rõ việc cô Uyên là vợ nó hay vợ Đăng Khoa.
- Tức là ba không tin anh Hai rồi.
- Chuyện đời mà con, khó nói lắm. Sanh con không dễ sanh lòng, anh con lạI cố tình bưng bít. Thằng Khanh đầu óc rất thông minh nên từ nhỏ đã học rất giỏi, chỉ đáng tiếc là … có tài thiếu đức thôi. Chuyện gì nó cũng làm được, miễn đạt yêu cầu mục đích mà nó muốn. Năm xưa, nếu không phảI vì nó gián tiếp tạo ra thì mẹ của con đã không chết.
- Hả! Ý ba nói … - Lan chụp vội ông Vi hỏI dồn - Anh Hai có liên quan tớI bệnh tật của mẹ con sao?
- Không hẳn là như thế, nhưng …
- Sao hả ba? Nói cho con biết đi.
- Chỉ là sự vô tình không cố ý thôi. Nhưng nó luôn là niềm đau, nỗi ân hận dày vò đeo đẳng ba triền miên suốt quãng đời còn lại. - Giọng ông Vi nghẹn lại xót xa nuốI tiếc, ngậm ngùi - Thật ra, ba tự trách mình nhiều hơn ai cả.
- Ba ơi! Hãy nói cho biết sự thể thế nào đi? Con van xin ba mà!
- Ngày xưa lúc còn trẻ, ba với mẹ con đã là đôi bạn tri âm thân thiết. Rồi tình yêu đến tự lúc nào không ai hay biết. Nó thơ mộng và thật đẹp như ánh trăng tròn, trong suốt như pha lê. Mẹ con là một người con gái nhân hậu, hiền đức. Tấm lòng luôn rộng mở, sẵn sàng hy sinh vì người thân mà không một chút đắn đo do dự. Lợi dụng những yếu điểm đó, bà nội con cùng với Thúy Hằng, tức mẹ ruột thằng Khanh đã tìm gặp Hoàng Kim - Đôi mắt ông Vi mờ lệ - Bà nội con vì muốn ba lập thân trong xã hội thượng lưu, bằng cách cưới cô con gái độc nhất của bác sĩ danh tiếng lúc bấy giờ. Người thầy cũng là người ân của ba. Thúy Hằng đã nói rất nhiều điều cùng mẹ con. Thậm chí còn dùng giấy tờ giả toa rập cùng nội con về cái thai không có hình hài trong bụng để khẩn cầu, van xin mẹ con buông tha cho ba về vớI họ.
- Chính vì lẽ đó mà mẹ con bằng lòng ư?
- Phải. Và mẹ con đã từ bỏ ba đi thật xa, không để lại một dấu vết nhỏ. Ba đau khổ và vô cùng tuyệt vọng. Ba tự vấn lương tâm, oán hận mẹ con đủ trăm bề vì cứ ngỡ Hoàng Kim bộI bạc.
- Tại sao ba lại có ý nghĩ như vậy về mẹ con?
- Bởi vì ba nhận được thiệp hồng báo tin hôn lễ.
- Tiệc cưới ư? Của mẹ con à?
- Trần Huỳnh Hoàng Kim sánh duyên cùng Phùng Trọng Nam, một đại thương gia giàu có. Tiệc rượu sẽ đãi ở một nhà hàng sang trọng bậc nhất thành phố. Mẹ con đẹp lắm, hoa khôi của giới sinh viên lúc bấy giờ đấy. Thiếu gì kẻ mong chờ, đưa rước và mong được trải dưới chân nàng lụa là, hoa gấm để cầu xin một chút ân tình. Con biết không Lan? Bà ấy đã từ chối tất cả để yêu ba, một sinh viên ngành dược không hẳn là giàu có, nhưng cũng không đến đỗI là nghèo lắm.
- Và thế là ba chịu cưới vợ?
- Phải. Ba đau khổ tuyệt vọng và tự ái lắm. Lập tức xin được cưới gấp Thúy Hằng, mẹ của thằng Khanh với một điều kiện.
- Điều kiện gì hả ba?
- Phải làm sao tổ chức đám cưới ở cùng một nhà hàng với mẹ con.
- Ông bác sĩ chịu sao?
- Họ gật đầu nhận hết và chấp nhận bao luôn mọi chi phí.
- Sao mà tốt quá vậy? - Hoàng Lan nghi ngờ - Không lý nào con gái cưng một bác sĩ danh tiếng lại sợ bị ế chồng.
- Đó mới là mấu chốt vấn đề. - Ông Vi ngẩng lên đưa tay vuốt lấy khuôn mặt như cố trấn tĩnh và xua bớt đi nỗi đau luôn âm ỉ đè nặng. - Nói đúng hơn là họ mua ba làm bình phong che tiếng xấu.
- Có nghĩa là …
- Thằng Khanh không phải là con ruột của ba.
- Ba! - Lan thảng thốt.
- Thật ra ba không hề oán hận mẹ nó. Lỗi tại ba hồ đồ, hấp tấp. Ba cam tâm tình nguyện làm kẻ ngu ngơ, khờ khạo, giả câm, giả điếc. Ba lao vào công việc để cố quên nỗi đau trong lòng mà làm tốt bổn phận làm cha hờ, chồng tạm.
- Ba ơi! Đừng tự trách mình.
- Tại con không biết đó thôi. Bởi vì … ngày đám cưới của ba, trong nhà hàng đó hoàn toàn không có đám cướI nào có cô dâu tên là Hoàng Kim cả.
- Nói như thế là
- Thiệp cưới giả.
- Trời! Ai làm? Chẳng lý nào là bà nội?
Ông Vi lặng thinh không nói, bỏ đứng lên nhìn chăm chú vào di ảnh bà Hoàng Kim như nghe nỗi đau thấm sâu vào từng da thịt, con tim nhức buốt xót xa.
Vết thương lòng qua ngần ấy năm vẫn nằm im như chưa bao giờ lành miệng.
- Ba! - Lan đứng lên cố nhẹ giọng an ủi - Trời không phụ, đã cho ba cơ hội gặp lại mẹ của con rồi mà. Giờ thì người đã khuất. Ba đừng buồn nữa. Tuổi cao sức yếu có hại cho sức khỏe lắm ba à.
- Hoàng Lan!
- Dạ.
- Ba có lỗi nhiều, rất nhiều với mẹ của con.
- Con không nghĩ là như thế.
- Tại con không rõ - Ông Vi thở hắt ra nhiều hơi dài, đôi mắt tối sầm tiếp: - Mẹ của thằng Khanh vẫn chứng nào tật đó, ngựa quen đường cũ. Sinh nó ra bỏ mặc nó cho ba chăm sóc nuôi dưỡng. Rảnh nợ, bà ấy đi thâu đêm suốt sáng. Ba càng lầm lì, cam chịu và gói kín tâm sự, bà ta càng lấn lướt làm tới, không còn coi ba ra gì hết.
Cho đến một ngày kia, khi cùng với người tình đi du hí ở Đà lạt về, trên đoạn đèo Bảo Lộc, xe bị lật, lao xuống vực thẳm và bà ta đã chết.
Từ đó, ba nuôi dạy thằng Khanh mà ngán ngẩm nhân tình thế thái. Hai năm sau, trong một chuyến đi công tác xa làm việc từ thiện, ba đã gặp lại mẹ của con. Hai đôi mắt xúc động nhìn lạI nhau ngỡ ngàng không nói lên lời nào cả. - Ông Vi lau nhẹ những giọt nước mắt nóng hổI trào ra, nghẹn ngào tiếp: - Lan ơi, Con biết không? Hoàng Kim đã dâng trọn cuộc đời của mình cho Đức Mẹ.
Trong chiếc áo thụng đen của sơ dòng thánh, nét mặt bà ấy thật là bình thản, nhưng đôi mắt đã ẩn chứa cả một cuộc đời bão tố khốc liệt khổ đau.
Người của ba lúc bấy giờ … toàn thân như hóa đá, tê cứng, nỗI đau chưa từng có. Ba muốn nói một lời gì đó, nhưng cố tìm mãi vẫn không tài nào mở miệng được, chỉ còn biết đứng lặng lẽ nhìn nhau, thay cho vài lời không thốt nổi.
Ông Vi gục hẳn đầu xuống bàn bật khóc - nước mắt trào ra tê tái. Căn phòng trở nên nặng nề ngột ngạt. Lan thương cha vô hạn nhưng bây giờ dù có nói vạn lờI an ủi đều trở thành vô nghĩa trước nỗI đau quá lớn của ông.
Khá lâu, cơn xúc động vơi dần theo bao giọt lệ, ông ngẩng đầu lên, trở lại ngồi theo tư thế cũ:
- Ba xin lỗi đã làm cho con buồn lây.
- Ba ơi! Đừng nói thế. Con vô dụng quá, không thể chia sẻ tâm sự cùng ba được. - Lan vừa nói, vừa quẹt ngang mi mắt.
- Con nín đi. Đừng khóc nữa làm ba thêm áy náy. Thật sự bao nhiêu việc này chưa đến lúc nói cho con biết.
Nhưng đã bộc bạch ra rồi, ba sẽ nói luôn một thể. Cần nhất là con phải bình tâm nghe tiếp.
- Dạ! Xin ba cứ kể tiếp đi. À, phải. Ba ơi!
- Gì con?
- Như ba nói, mẹ con làm bà sơ phải không?
- Phải.
- Vậy thì lúc đó con ở đâu? Có phải ba mẹ gặp lại nhau cùng chung sống, con mới chào đời không? Nhưng như thế ít ra con nhỏ hơn anh Khanh đến gần mười tuổi chứ?
Vả lại, theo con biết đã là sơ dòng thánh rồI thì làm sao hoàn tục được?
- Con thắc mắc không đúng chổ rồI đó. Nhưng sau khi nói ra sự thật này, ba sợ con sẽ thêm đau lòng.
- Tại sao?
- Bởi vì … vì … - Ông Vi ngập ngừng, không muốn nói - Lan à! Ba muốn con hứa trước khi nghe câu chuyện này.
- Thế tức là … - Lan lo lắng - Con không phải là máu thịt của ba và mẹ Hoàng Kim ư? Ba ơi! Ba nói mau đi. Con đang nóng lòng muốn biết đây.
Ông Vi vuốt nhẹ mái tóc mượt mà của Hoàng Lan đang mở to mắt đầy lệ chờ đợi, rồi nhẹ nhàng gật đầu thay lời nói. Hoàng Lan đứng chết lặng.
- Ba … cô òa khóc.
- Nín đi con … - Giọng ông Vi đầy thương cảm - Chẳng phải hơn hai mươi năm nay, ba vẫn yêu thương con hết mực không chứ. Đừng khóc nữa nhe con. Ba đã cho con tất cả tình yêu thiêng liêng phụ tử rồi. Ba luôn là một người cha thật tốt đối với con có phải không?
- Vâng. Nhưng ba ơi! Cha mẹ ruột của con là ai?
- Thật ra ba không thể biết rõ điều đó. Ba nhận con về nuôi dưỡng chăm sóc từ đôi tay thánh thiện của mẹ Hoàng Kim.
- Trời ơi! Lẽ nào như thế chứ? - Lan nghẹn ngào - Tại sao? Tại sao con lại bị bỏ rơi? Ai? Ai tạo ra con đây? - Lan kêu lên đau khổ. Đôi mắt đầy lệ tức tưởi.
Ông Vi để yên cho Hoàng Lan khóc. Bởi vì hơn ai hết, ông biết rõ nước mắt sẽ làm vơi đi bớt tâm tư xúc động mạnh đang trào dâng lên trong cô. Và ông cũng biết rằng bây giờ đây dù có vạn lời nói cũng đều vô dụng với nỗi đau quá lớn.
Thời gian chậm chạp trôi, căn phòng chìm vào bóng tối đến cùng vạn vật. Đột nhiên Lan đứng lên, đưa đôi tay quẹt nhanh đi những dòng lệ còn đọng lại trên bờ mi, ôn tồn nói:
- Ba ơi! Con xin lỗi.
- Sao lại thế hả con? - Ông Vi ngạc nhiên.
- Từ nay hãy bỏ hết và quên đi nha ba. Coi như con không biết, không nghe gì cả.
Sự thương yêu lâu nay của ba dành cho con quí giá vô cùng, cho dù là ai đi nữa cũng chưa chắc đã có được.
- Con biết thế, ba thấy vui và an ủi nhiều lắm.
- Ba ơi!
- Nói đi. Còn còn gì muốn hỏi?
- Thật ra … con còn vài thắc mắc.
- Cứ nói, con ạ. Trong lòng thoải mái, tâm tư mới yên ổn.
- Con … con cảm ơn ba rất nhiều. Hoàng Lan cườI, thân ái nhìn cha - Lúc nãy ba nói … anh Hai vô ý hại chết mẹ HK phải không? Cho dù ra sao, con vẫn muốn nghe.
- Cũng được. - Ông Vi gật đầu đẩy gọng kiếng lên cho vừa với tầm mắt, ưu tư nhìn vào một khoảng không nào đó như muốn ngược lại thời gian đưa Hoàng Lan trở về quá khứ.
Cái quá khứ đầy đau buồn nhuộm đầy nước mắt mà ông vĩnh viễn khóc tiễn đưa người thương về cõi hư vô …
- Ba ơi! - Tiếng bé Khanh gọi lớn và khựng lại, đôi mắt nó mở to nhìn sơ như muốn hỏi sơ là ai, tới đây làm gì và quan hệ ra sao với ba của cậu bé?
- Cháu là Khanh có phải không? - Sơ HK ngồi sụp xuống, âu yếm thân thương, ôm lấy đôi vai bé nhỏ. - Cháu mới đi học về à? Theo sơ rửa tay, thay đồ rồi dùng cơm nhá?
- Ba con đâu?
- Bác sĩ đi công tác xa rồi, tuần sau mới về. Sơ thay ba, lo cho con.
- Không. Con không cần. - Khanh tức giận, giật mạnh đôi tay của mình ra, lủi nhanh vào góc nhà khóc lớn làm cho sơ HK thật thấy bốI rối.
- Nín đi cháu. Đừng có khóc. Ngoan nào, sơ thương.
- Không. Không nghe. Buông tôi ra. - Khanh giãy nảy lên hét thật lớn và tiện tay càu cấu thật mạnh vào ngườI sơ.
- Cháu ơi! Đau sơ lắm … Đừng nên hung tợn như thế. - Sơ nhẹ giọng - Ngoan đi, rồi sơ sẽ điện cho ba về với con nhá.
- Bà … bà nói thiệt không? - Khanh vội im ngay tiếng khóc.
- Thiệt. - Sơ gật mạnh đầu.
- Thế chừng nào ba về?
- Sơ gọi điện rồi trả lời với con sau.
- Không được. Bà hứa đi. Chiều nay ba phải về.
- Sợ … - Sơ thật là bối rối - Thôi được. Ba con nhất định sẽ trở về. Nào! Bây giờ theo sơ đi tắm rửa, ăn cơm nhé. Ngoan đi con.
Khanh giương mắt nhìn kỹ sơ từ đầu đến cuối rồi nhíu mày ngẫm nghĩ gì đó và thật thình lình, co chân lên cao giẫm mạnh vào bàn chân trần của sơ.
- Ối!
Sơ kêu lên đau đớn, ngồi thụp xuống xoa lấy xoa để. Thừa dịp đó, Khanh ném mạnh luôn chiếc cặp táp da căng phồng tập vở vào người sơ, rồI tuôn chạy nhanh ra cửa.
Hốt hoảng sơ gọi lớn, khập khểnh chạy theo - Khanh! Khanh ơi! Đứng lại đi con. Sơ xin con …
- Tôi ghét bà. - Khanh hét lớn phẫn nộ. - Bà đến đây muốn chiếm chỗ của mẹ tôi. Bà ác độc. bà dì ghẻ!
- Không. Sơ không phải vậy. Đứng lạI đi con, đừng chạy nữa.
- Trừ phi bà đi ra khỏi nhà tôi. - Khanh tiếp tục nói trong khi vẫn chạy nhanh ra khỏi khu vực của ngôi biệt thự, tuôn ra đường phố đông người xe qua lại.
Cậu ta chạy nhanh như chỗ không người, bất chấp mọi thứ xung quanh. Một chiếc xe đang lao tới. Sơ hét lớn, dùng hết hơi sức còn lại, phủ chụp thân mình lên che chở cho Khanh.
Một tiếng thét lớn kinh hoàng, hoảng loạn và có tiếng bánh xe chà xát trên mặt đường rít lên ghê rợn. Sơ chợt thấy đầu óc chao đảo, bồng bềnh trước khi chìm sâu vào bất tỉnh.
Giọng ông Vi nghẹn lại và lịm tắt theo từng tiếng thở dài ảo não. Ông ngồi đó bất động như một tượng đá, nét khổ đau hằn sâu lên khuôn mặt và cả trong ánh mắt.
Một lần nữa, không gian im ắng đến nhẫn tâm. Lan nhìn cha xót xa gọi nhỏ:
- Ba…
- Ba không sao đâu. Con yên tâm đi. - Ông Vi đưa đôi bàn tay vuốt mạnh khuôn mặt như tự trấn tĩnh tiếp tục. - Sau tai nạn xe ấy, Hoàng Kim bị thương rất nặng và thằng Khanh chấn động hệ thần kinh non trẻ phải nằm điều dưỡng trong một thời gian dài.
Ba tất bật lo cho cả hai, nhưng thằng Khanh khởi sắc bao nhiêu là sức khỏe của sơ mòn mỏi, lụn tàn xuống thấy rõ.
Có lẽ hơn ai hết, sơ biết rất rõ mình sắp về bên chân Chúa, nên muốn được ở lại cùng người những giây phút còn lại.
- Sơ đòi về nhà dòng ư? - Lan lo lắng hỏi.
- Phải. Ngày cuối cùng của sơ rời bệnh viện của ba, sơ có gởi gắm lại một điều cần thiết nhất và buộc ba phải hứa bằng tất cả tấm lòng lẫn tình yêu thương mà thượng đế ban cho người, là hãy lo lắng, chăm sóc cả với cả thằng Khanh. Cố tạo lạI thăng bằng cho tâm hồn trẻ thơ của nó. Có như thế dù chết, sơ cũng an lòng.
- Lúc đó con ở đâu? Sao ba biết?
- Sơ muốn ba theo chân mình đến nhà dòng đón con. Lúc nhỏ, con xinh đẹp và kháu khỉnh như là búp bê đó. Thoạt nhìn con là ba đã tràn ngập đầy ắp tình thương trìu mến, như có sợ dây vô hình nào đó ràng buộc cha con mình từ kiếp trước.
Thế là ba nuôi con với thằng Khanh từ dạo đó đến bây giờ.
Hoàng Lan ngẩng đầu lên nhìn cha đầy thán phục và kính trọng. Bắt gặp ánh mắt ấy của con gái, nét mắt cam chịu khắc khổ của ông Vi như giãn ra có phần tươi tỉnh hơn trước.
Vuốt mặt một lần nữa, ông hắng giọng tiếp tục:
- Rước con về, ba luôn bận bịu chăm sóc cho cả hai. Phần thằng Khanh chưa thật sự hồi phục hẵn, sợ xảy ra điều gì đáng tiếc, cho nên dù muốn đến dưỡng đường tư của nhà dòng thăm sơ, ba vẫn không thể dứt rời ra được khỏi công việc, có chăng là chỉ vài lời thăm hỏi qua điện thoại. Cho đến một ngày kia, tìm được chị giúp việc nhà ưng ý, ba mới chạy lên thì … - Sơ đã về với Chúa cách đó ba ngày rồi.
- Trời! - Hoàng Lan thảng thốt.
- Ba không thể nào gặp lạI HK, dù lần cuối cùng trước khi xa cách vĩnh viễn, người âm cảnh, kẻ trần gian. Chưa bao giờ ba ngã quỵ như lần ấy trước nỗi đau quá lớn. Vậy là … ba đã mất sơ.
Ba khóc, khóc thật nhiều và tự trách mình. Nếu có thể chết được, có lẽ ba đã theo sơ lâu rồi. - Nước mắt ông lại rơi.
- Ba! … - Lan nắm lấy tay cha đầy cảm thông và chia sẻ.
- Ba không sao đâu con.
Ông chặm nước mắt, đứng lên cố chế ngự cơn xúc động. Khá lâu, ông mới nói tiếp:
- Nhìn con mỗi ngày một lớn khôn, ba như tìm được bóng dáng của người xưa. Đó là niềm động viên an ủi để ba tiếp tục sống đến ngày hôm nay.
Tin hay không tùy ở con và thằng Khanh. Nhưng chưa bao giờ ba nghĩ rằng hai đứa không phải là máu thịt do mình tạo ra.
Ba yêu thương các con như chính bản thân mình. Dù rằng thằng Khanh đã gây ra cho ba biết bao là phiền muộn. - Ông lại thở dài, rồi đột nhiên nhìn Hoàng Lan giục:
- Muộn rồi đó, con đi ăn cơm đi rồi còn nghỉ ngơi nữa.
- Thế còn ba? Lan bâng khuâng lo ngại.
- Ba muốn được yên tĩnh một mình.
- Ba ơi! Hay là con ngồi đây với ba nhé.
- Khỏi. Ba tự biết lo cho mình. Con không cần phải ngại đâu.
- Nhưng …
- Ba biết con rất đau buồn vì sự thật vừa rồi. Cũng như ba đây, mọi sự và mọi con người ở thế gian này đều có riêng một số phận, không thể muốn là được.
- Ba nói thế con hiểu chứ Lan?
- Vâng, con hiểu ba à.
- TốI rồi. Con đi nghỉ đi.
- Con xin phép ba.
- Ừ.
Lan quay gót đi với tâm tư thật buồn nhưng cô còn nghe được từ chổ ông Vi ngồi vang lên tiếng thở dài ảo não, ưu phiền.
Nắng Chiều Vẫn Đẹp Nắng Chiều Vẫn Đẹp - Thảo Nhi Nắng Chiều Vẫn Đẹp