"It's very important that we re-learn the art of resting and relaxing. Not only does it help prevent the onset of many illnesses that develop through chronic tension and worrying; it allows us to clear our minds, focus, and find creative solutions to problems.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Chu Hương
Số chương: 14
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3079 / 5
Cập nhật: 2015-11-23 12:53:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
hật ra, bây giờ Lan cũng không biết đi về đâu nữa.
- Lan không muốn đi Vĩnh Long một chuyến à? Hay tôi đưa cô ra bến xe miền Đông, hoặc bến xe Chợ Lớn mua vé về Vũng Tàu nhá.
- Cám ơn anh. Nếu có thể được, Lan rất muốn làm thân với gia đình và biết tên của anh.
- Tôi ấy à … - Khoa gãi đầu nhè nhẹ phân vân, rồi nói - Lan cứ gọi tôi tên Dũng là được. Nhưng còn về thăm gia đình thì xin Lan chờ cho dịp khác.
- Còn bây giờ …
- Nhà lộn xộn và bề bộn lắm, e rằng làm Lan thất vọng.
- Đã nói là Lan không ngại đâu.
- Nhưng … tôi ngại lắm.
- Thôi, cũng được. - Lan tươi cười - Coi như mình làm bạn trước vậy. Dũng này! Đưa hộ Lan về số nhà … đường Trần Hưng Đạo B đi. Cô ruột Lan ở đó.
- Được. Lan ngồi lại đi, để tôi vươn mui xe che bớt nắng.
- Kệ nó, bữa nay tâm trạng Lan rất vui không sợ bị đen da đâu. Vả lại, mui xe xích lô sẽ che khuất ánh mắt Lan, khi muốn nói chuyện với anh.
- Cô nhìn … nhìn tôi để cười nhạo à. - Khoa lảng tránh - Nói thật lòng, những người đạp xích lô như tôi đây … đen đúa bặm trợn lắm. Không quen biết thì thôi, khi biết rồi chán chết. Nghèo khổ cơ cực lắm, một nắng hai sương mà. Tôi tình cờ giúp Lan thôi, đâu có gì lớn. Coi như là chuyện ngẫu nhiên đi. Cầu mong Lan khi về tới nhà, sẽ quên tất cả như là một giấc mơ.
- Không bao giờ đâu. Lan sẽ nhớ mãi anh … có thể hết kiếp này.
- Tôi … không xứng đáng đâu, Lan ạ.
- Lan tự biết mình đang làm gì. Anh không cần phải an ủi Lan nữa.
Khoa không nói gì thêm khe khẽ thở dài và lầm lũi đạp miết bàn đạp chiếc xích lô.
- Tới rồi, Lan ơi - Khoa đưa tay áo quệt ngang mặt, lau bao giọt mồ hôi túa ra.
- Cảm ơn anh.
Lan hấp tấp bước xuống xe sau khi dúi vào tay anh một xấp tiền khá dày, rồi bước nhanh vào sân một ngôi nhà bề thế đồ sộ.
- Lan ơi, Lan! Cho tôi gởi lại bớt chút tiền … - Khoa gọi lớn.
- Lan gởi anh cất dùm. Khi nào tìm được nhà anh, Lan đòi lại sau, không tính lời lãi đâu.
Cô cười nhỏ, vui thích theo câu nói và biến nhanh vào bốn bức tường kín cổng của khuôn viên biệt thự.
Tần ngần khá lâu, Khoa lầm lũi đạp nhanh chiếc xích lô về nơi ở trọ.
- Vú ơi! - Khoa gọi lớn khi vừa bước vào nhà.
- Con về đó hả? Ngồi đợi chút, Vú dọn cơm ngay.
- Con chưa đói đâu, Vú lên bàn chuyện một chút đi.
- Ờ! - Vú hấp tấp bước lên nhìn Đăng Khoa nhỏ nhẹ hỏI - Có gì, con nói đi.
- Vú … thu xếp, có thể chiều nay mình dọn đi nơi khác.
- Tại sao vậy?
- Con … gặp người quen và rất có thể họ sẽ tìm tới đây.
- Ăn thua gì hả con. Mình có thiếu tiền bạc gì đâu mà trốn tránh.
- Con … không muốn gặp lại bất cứ ai Vú à! - Khoa nhăn mặt - Tránh được thì cứ tránh.
- Đăng Khoa! Không cần thiết phải như vậy đâu con. Làm người khó lắm nhưng mấy ai không một lần lầm lỗi.
Quan trọng là có kịp để ăn năn mà làm lại từ đầu không thôi. Nghe lời Vú, đừng đi đâu cả.
- Vú ngại di chuyển à?
- Không. Vú già rồI, sống ở đâu cũng được. Chỉ tộI cho con. MỗI lần thay đổI nơi ăn, chốn ở là mỗI lần khốn đốn, vật lộn vớI bao nhiêu lo toan của cuộc sống. Mặc kệ họ đi, Khoa à. Khen chê gì kệ miệng thiên hạ, đạp lên dư luận để tồn tại. Ai hơi đâu gói cơm cười hoài. Chuyện mình, mình lo, mình biết. Bình thản vô tư tạo dựng lại sự nghiệp. Vú không tin là ông trời chẳng nhìn thấu.
- Sự nghiệp ư? - Khoa cay đắng cười nửa miệng, nét chán chường mệt mỏI in rõ trong đôi mắt ưu tư phiền muộn. - Cái nghề xích lô này, con làm hết cuộc đời vẫn tay trắng, hoàn trắng tay thôi vú ơi. Khó mà ngoi đầu lên lắm. Tiền hết, bạn bè cũng hết, biết cậy nhờ ai chứ?
- Vậy lý do gì mà con trốn tránh họ. Tâm địa xấu, hổ thẹn không phải là con mà chính là đám bạn đê tiện kia đó.
- Con … không nói tới họ.
- Chứ con né tránh ai?
- Con … tình cờ gặp Tuyết Nhung, cô ấy về Vĩnh Long.
- Tìm con à?
- Chắc có lẽ là thế. Nhưng con giấu mặt lủi đi, lại gặp tiếp oan gia.
- Là ai nữa?
- Hoàng Lan.
- Cái tên này, Vú nghe hơi quen.
- Người con gái ở Vũng Tàu gặp nạn.
- Con cứu giúp chứ gì?
- Vâng. Gặp lại con là cô ấy nhận ra ngay, còn nói sẽ tìm mọi cách tìm ra nơi con ở.
- Kệ cô ta đi. Cô Lan không ngại, con còn lo gì chứ?
- TạI vú không biết thôi, rất có thể Nhung và Lan là đôi bạn chí thân.
- Cô Lan nói à?
- Vâng.
- Sao trùng hợp quá vậy cà?
- Bởi mới có chuyện. Nhung đã có người yêu là kỹ sư Khanh.
- Chuyện này, Vú đã nghe con nói qua.
- Không biết có phải là do sự có mặt của con đã làm tình yêu của họ tan vỡ không? Nhưng kỹ sư Khanh và bác Niên trai tỏ ra thái độ khó chịu lắm. Con thật sự không thể nán lại để nương nhờ lòng thương hạI trong sự rẻ khinh. Nhu nhược, nhục nhã lắm, Vú ơi. Chính vì lẽ đó, con quyết định trở về đây, có chi ăn nấy, tự nuôi sống bản thân mình. Mình làm thì mình ráng chịu cho quen.
Lời nói và ánh mắt của Khoa nhẫn nhục cam chịu, khiến cho bà Vú chua xót.
- Khoa … Vú muốn bàn với con một việc.
- Vú nói đi, con nghe.
- Con là người hiểu biết Vú hơn ai hết, phảI không?
- Vâng.
- Vậy Vú hỏi thật con nhé. - Bà nhìn sâu cặp mắt già nua của mình thẳng vào mắt Đăng Khoa, rồi trút ra một hơi dài, nói tiếp - Bao nhiêu năm qua rồi, trong thâm tâm con có dành cho Vú chút ít nào lòng thương yêu, kính trọng không?
- Vú ơi! Vú hỏ thế là ý gì chứ? Hay con đã làm điều chi Vú phật dạ?
- Không có. Con hãy trả lời cho Vú nghe trước đi.
- Đương nhiên là con rất yêu thương và tôn trọng Vú rồi.
- Có phải bây giờ Vú nói gì, con cũng nghe theo không?
- Con … - Khoa ngần ngừ nhìn Vú rồi gật đầu mạnh - Dạ phải. Trừ một điều, Vú đừng ép buộc con trở lại Vũng Tàu nữa. Con chịu xấu hổ, nhục nhã thì không sao cả, chỉ thương cha mẹ Ở suối vàng …
- Con thật lòng nghĩ thế à?
- Vú giận con ư?
- Vui chứ sao giận hả con. - Vú cười mà hai hàng lệ rưng rưng - Con thật sự đã chín chắn rồI, Khoa ạ; không uổng công Vú lo lắng, chăm sóc con bao năm qua. Đăng Khoa! Nếu bây giờ Vú có chết đi, cũng an lòng … Nhưng tiếc lắm, bởi vì chưa chính mắt nhìn thấy con tạo dựng lại sự nghiệp. Theo con, Vú có nhìn cao quá không?
- Vú … - Đăng Khoa giữ chặt lấy đôi tay Vú già, nghẹn lời - Con … con bất tài, vô dụng quá, nên đã làm cho cha mẹ và Vú thất vọng. Con thật là đáng chết …. Đáng chết nghìn vạn lần để mong chuộc lại lỗi lầm của mình. Vú ơi, xin hãy mắng con đi.
- Vú chỉ muốn tốt cho con thôi, Đăng Khoa à. Nè! Đói rồi chưa Vú dọn cơm ra ăn con nhé.
- Con … không ăn đâu.
- Ăn đi con. No rồi, Vú con ta lại bàn chuyện tiếp, đầu óc sẽ sáng suốt hơn nhiều.
- Sao Vú không nói ngay từ bây giờ?
- Không nên vội. Nôn nóng quá hư việc lớn hết đó. Nghe lời Vú ăn vài chén cơm đi. Bữa nay, coi như vú phá lệ, chiêu đãi con thức ăn dùng cho cả ngày gom lại bữa ăn trưa nay.
- Vậy chiều lấy gì mà ăn?
- Mua thứ khác.
- Vú có tiền sao?
- Ừ. Nhiều lắm.
- Vú ơi! Đừng có đùa nữa mà. Ba hôm nay, con chạy xích lô ế muốn chết, tiền đâu mà Vú có nhiều chứ? Đừng nói cho con nghe là Vú trúng số độc đắc đấy nha, không đáng tin đâu.
- Con muốn nghĩ sao thì tùy. Tóm lại, Vú giàu có lắm, xa hơn ý tưởng tượng của con. Nào! Ngồi xuống đi con, ăn cho nóng.
- Vú để con dọn cho.
- Được. Con ra sau bếp bê nồi cơm lên đây.
- Dạ. - Khoa tần ngần bước đi mà không hiểu gì cả.
- RồI chưa Khoa? Vú đói lắm rồi.
- Con mang lên ngay. - Khoa quay trở lại, nét mặt đăm chiêu đầy nghi vấn.
- Ngồi xuống ăn đi chứ. Đứng hoài không mỏi chân à? - Vú giục khẽ.
- Vú à! Con …
- Thôi được rồi. Nhìn con nôn nóng quá, vú đành nói đây. - Vú hắng giọng - Thật ra, vú đùa vớI con giây lát cho khuây khỏa nỗI buồn thôi, chứ làm gì có tiền bạc nhiều. Nhưng ít ra Vú còn có một tấm lòng và đôi tay, khốI óc.
- Con biết. - Khoa nhẹ giọng, thở dài, cúi thấp mặt như cố che dấu nỗI thất vọng.
- Con khoan buồn đã. Vú tính vớicon thế này nhé.
- Xin vú cứ dạy.
- Đạp xích lô hoài không khá được đâu con lại còn tổn hạiđến sức khỏe nữa.
- Đành vậy chứ biết sao hả Vú.
- Mình tìm nghề khác để làm còn mong có cơ hội thăng tiến mà vươn lên. Vốn học thức của con không tồi, thì phụ vú lo chạy vòng ngoài.
- Nhưng Vú dự định làm gì?
- Cha mẹ con khi xưa từng buôn gánh bán bưng, kinh doanh nhỏ làm nên sự nghiệp lớn. Con không cố giữ được, lỡ tiêu xài rồi thì cũng từ gốc cũ mà tạo dựng lại đi.
- Con cũng có nghĩ tới, nhưng buôn bán phải cần có vốn. Ít lắm cũng vài ba triệu, đào đâu ra hả Vú? Chạy xích lô ngày nào ăn ngày đó, chưa gọi là no đủ thì sao có đồng dư thừa để mà tích lũy.
- Vú có người chị khá giả có thể mượn tạm đỡ vài tháng món tiền ấy. Nhưng điều Vú bâng khuâng nhất … - Vú nhìn Đăng Khoa như chờ đợi một cái gì đó.
Nhẹ gật đầu, Đăng Khoa lên tiếng:
- Con biết, vú còn đang nghi ngại nơi con chứ gì?
- Phải.
- Vú an tâm đi. Con xin hứa sẽ cố gắng hết sức mình làm lại từ đầu, không còn bê tha mà bỏ lỡ cơ hội đâu. Nhưng liệu chị của Vú có cho mượn không khi biết con từng phá của?
- Mặc cho Vú lo chuyện này, con không cần ngại gì hết. Nhưng vú nói trước là nghề buôn bán cũng cực khổ không thua gì đạp xích lô đâu. Con cũng cần nên chuẩn bị tinh thần trước đi.
- Nếu vú có tiền rồi, mình nên bắt đầu từ khâu nào hả Vú?
- Ờ, thì … đi lấy hàng ở tỉnh về đem lên thành phố bán, giao mối lại cho khách hàng.
- Lỡ người ta không chịu lấy thì sao?
- Thì con phải tự lo giải quyết.
- Con ư? - Khoa nghĩ ngợi khá lâu rồi ngẩng đầu lên quả quyết, nói: - Đóng một chiếc xe đẩy, đi bán lẻ khắp nẻo đường thành phố này. Con không tin là mình chẳng làm được việc đó, phải không vú?
- Vậy là con không ngại gặp lại người quen xưa à? Họ sẽ nghĩ gì đây khi chàng công tử ngày xưa giờ tuộc dốc thảm hại?
- Chẳng phải Vú nói là không có nghề gì xấu hổ hơn, khi làm con người hèn hạ thẹn với lương tâm trời đất sao?
Mình cố làm lụng kiếm tiền nuôi thân, không bon chen lợI dụng, và cầu cạnh, cúi lòn để mưu sinh, có chi phải sợ họ nhìn thấy chứ? Mặc kệ bọn họ đi, thích cứ cười nhạo đi. Con chẳng còn sợ đâu.
- Được. Nếu con đã quyết chí như vậy thì lo làm đi. Ngày mai vú đi vắng một buổi sáng, chiều về ta bắt tay vào việc,
- Vú định buôn bán thứ gì?
- Trái cây. Mặt hàng này dễ tiêu thụ nhất.
- Nhưng cũng dễ bị úng, dập, thúi rữa khi đụng chợ.
- Lúc nãy con nói sẽ đẩy xe đi bán dạo kia mà, mới đây mà mau quên quá nhỉ. Hay suy nghĩ lại rồi hối hận?
- Dạ, đâu có.
- Mình mua nó ở đâu hả Vú?
- Về quê Vĩnh Long, Bắc Mỹ Thuận, Cần Thơ. Ở khu vực đó trái cây ngon lắm, đất còn đầy màu mỡ phù sa thì lo gì thiếu chứ.
- Con không biết mua thế nào đây cho ra lời được. - Khoa bâng khuâng. - Mua đại, lỗ vốn chắc chết quá.
- Mấy chuyến đầu, Vú cùng đi với con.
- Nhưng Vú già rồi, sức khỏe kém, đi xa đường dài lỡ có bề gì, con sống với ai?
- Đăng Khoa! Con lớn rồi. Vú không tin là con tự khẳng định được chính bản thân mình.
- Vú! - Đăng Khoa thật sự xúc động.
Chàng nắm lấy đôi tay nhăn nheo của Vú già để nghe lòng ấm lại, tràn ngập một cảm giác yêu thương trân trọng.
Một giọt lệ nóng lẻ loi rơi nhưng ánh mắt lại ngời sáng, tràn đầy niềm tin lẫn hy vọng ở tương lai phía trước.
Đăng Khoa mím chặt môi như tự hứa với chính mình.
- Lan ơi! Lan! - Nhung gọI lớn - Có nhà không?
- Có. - Lan đáp lại và chạy nhanh ra cổng. Đi Vĩnh Long về khi nào vậy?
- Cả tuần nay rồi. - Nhung uể oải ngồi phịch xuống ghế - Chán lắm Lan ơi, không gặp được ai cả. Lối vào biệt thự đóng đầy rêu phong của thời gian. - Thở dài, Nhung buồn rầu tiếp - Hàng xóm nói, Đăng Khoa đã rước vú gìa đi lâu lắm rồi. Nghĩ cũng tội nghiệp anh ấy quá. Không tiền bạc, thất chí, tủi hổ, biết sống thế nào đây? - Nhung chép miệng ngán ngẩm.
- Thôi đừng có buồn nữa. Nếu quả thật là mi có lòng thành, ông Trời sẽ giúp mà, lo gì chứ.
- Mi an ủi ta đó à? Không cần đâu. - Nhung nhỏm người lên, đỡ ly cam tươi của người giúp việc vừa mang tới. Uống một hớp, trầm ngâm khá lâu rồi mới hỏi tiếp: - Ở Vĩnh Long ta có gọi phone về cho mi sao mà không gặp?
- Lan vào thành phố.
- Để làm gì vậy?
- Chuyện riêng thôi. - Lan cười tươi. - Thật ngẫu nhiên tình cờ, đến độ tuyệt vời Tuyết Nhung ạ. Mi biết không, ta đã gặp lại cái anh chàng cứu mình rồi.
- Thật sao? Chúc mừng Lan.
- Cảm ơn. Nhưng đáng tiếc là anh ấy cũng biến mất khỏi ta, sau khi đã để lạI cái tên Dũng.
- Trời ạ! Sao không xin đến nhà chơi hả Lan?
- Có. Nhưng anh ấy không cho.
- Gì mà kỳ vậy? Ta không tin ở trên đời này có loại con trai thấy gái đẹp chẳng ưa. Trừ khi anh chàng trong mộng của Lan là "pê- đê" hoặc đã có gia đình rồi.
- Anh Dũng cũng nói như Nhung đó. Ảnh bảo đã có vợ con rồi, nhưng linh tính nói cho ta biết là chưa.
- Vậy thì lý do gì từ chốI thiện ý của mi đến thăm gia đình?
- Mặc cảm thôi. Lan phiền muộn - Anh ấy đạp xích lô.
- Xích lô ư?
- Phải. Lúc mới gặp ta nhìn, anh Dũng còn muốn tránh né làm mặt lạ nữa kìa, nói chi dẫn về nhà để kết thân.
- Bộ trên cõi đời này còn loại người tự trọng đến thế à? Nếu quả thật anh Dũng của Lan được như vậy thì tuyệt lắm đó.
- Ta cũng nghĩ qua như Nhung đó. Nhưng có điều … - Lan chép miệng nuốI tiếc - Ngày hôm sau, ta đến nơi anh ấy đậu xe chờ khách mới hay ảnh đã trả xích lô chuyển nghề khác rồi. Thật ra, Lan nghĩ anh Dũng muốn tránh mặt mình mà.
- Có lẽ thế thôi. Sao Lan không hỏi thăm địa chỉ?
- Họ nói không biết. Sài gòn bao la rộng lớn, ta có đi tìm, nhưng vẫn không tài nào gặp được.
- Lạ quá nhỉ? Quen biết một cô bạn gái mình ra tay cứu giúp có gì đáng trốn tránh chứ?
- Bởi vậy mới đáng nói.
Cả hai cùng im lặng khá lâu. Đột nhiên Tuyết Nhung đứng dậy.
- Thôi ta về nha Lan
- NgồI chơi chút nữa đi mà.
- Thôi, muộn rồi để mẹ ta đợi.
- Chứ không phải sợ gặp ông Khanh à.
- TạI sao phải sợ chứ? - Nhung cau mày: - Chuyện cũ, ta quên rồi, từ nay đừng có nhắc tới nữa.
- Vậy Lan tiễn Nhung ra cửa.
- Ừ. Nè, Lan!
- Gì?
- Có dự định đi thành phố một chuyến nữa không? Nhớ rủ ta với nha.
- Để coi. Người ta không muốn gặp mình, tìm hoài khó quá trời. Nói thật lòng nha Nhung. - Lan lưỡng lự, tiếp - Không phải là ta phân biệt giàu nghèo nhưng có điều … khó nói quá trời - Lan gãi nhẹ đầu và vuốt lại mái tóc nhìn Nhung chờ phản ứng - Cho dù có gặp lại thì sao chứ? Rất nhiều khả năng chưa vợ nhưng đã có người yêu.
- Cũng phải. Vậy là bỏ cuộc.
- Không hẳn, có duyên nợ thì lo gì.
- Tình yêu mà, coi bộ Lan lạc quan quá.
- Tính ta xưa nay vẫn thế. Ở đời có rất nhiều điều muốn mà vẫn không được. Hãy để tự nó đến đi. Quan trọng là làm người đừng quên ơn cứu giúp thôi.
- Ta chịu mi rồi, Lan ơi. Nói không tài nào mà hiểu nổi. - Nhung nhẹ lắc đầu mở khóa dẫn xe ra cổng, nói: - Có lẽ Lan chưa thật sự yêu. Đấy chỉ là bâng khuâng dao động nhẹ thôi, có cũng được, không cũng chẳng hại chết ai chứ gì?
Nắng Chiều Vẫn Đẹp Nắng Chiều Vẫn Đẹp - Thảo Nhi Nắng Chiều Vẫn Đẹp