Tài giỏi không có nghĩa là không bao giờ phạm phải sai lầm, mà ở chỗ nhanh chóng chuyển bại thành thắng.

Bertolt Brecht

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Chu Hương
Số chương: 14
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3079 / 5
Cập nhật: 2015-11-23 12:53:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
hung lo âu lùi lại khi thấy đôi mắt Khanh đỏ ngầu bắn ra những tia lửa khác thường.
- Anh Hai! Xin đừng làm Tuyết Nhung sợ. - Hoàng Lan lên tiếng - Có chuyện gì từ từ mà nói mà.
- Em tránh ra đi, đừng xen vào chuyện của anh. Khanh đẩy mạnh Hoàng Lan ra, tỏ ý giận dữ. Anh nhìn vào Nhung, đe dọa uy hiếp tiếp: - Anh yêu em lắm, Nhung ạ. Cho nên chính vì lẽ đó mà anh không cam tâm để mất em về tay một người không ra gì như Đăng Khoa. BởI quá yêu em, cho nên anh mớI phảI che dấu quá khứ của một cuộc hôn nhân tan vỡ. Công tâm mà nói, chuyện đó cũng chẳng có lỗI gì lớn lao. Tại sao em không chịu hiểu và cho anh cơ hội chứ? Thật ra, em biết gì về Đăng Khoa chứ? Cái quá khứ của nó còn vượt xa anh hàng chục bậc đấy.
- Khanh! Em không muốn nghe anh nói xấu người vắng mặt đâu.
- Anh cũng thế. Nhưng không nói ra, làm sao em biết được hết sự thật đây. Anh sợ tình yêu làm cho Tuyết Nhung mù quáng. Anh trân trọng tình yêu của mình, cho nên không bao giờ muống vì sự hờn ghen nhất thời và để trả đũa nhằm thỏa mãn tự ái để em đi vào lầm lỡ với tên khốn nạn, vô liêm sỉ như Đăng Khoa.
- Nè! Anh đủ lắm rồi nha, Khanh ạ. Đừng lấy tâm địa tiểu nhân đo lòng quân tử chứ. Anh tưởng mình là ai chắc? Anh thánh thiện lắm sao mà lớn tiếng chửi người ta thế này, thế nọ. Tóm lại, chuyện tôi và anh đã hết rồi, tôi không có dư thời gian để nói nhiều với anh đâu.
- Được. Cho dù em không tin anh, nhưng cũng nên bỏ chút thời gian lắng nghe tâm sự của người bạn gái này … Ngọc Uyên! Em làm ơn lại đây cho.
Khanh gọi lớn. Một người con gái từ từ bước lại khiến Tuyết Nhung cau mày.
- Anh khỏi cần phải giới thiệu, tôi biết chị này là ai rồi!
- Ý em muốn nói Uyên là vợ của anh chứ gì?
- Không lẽ là vợ tôi? - Nhung mai mỉa.
- Cô lầm rồi, Tuyết Nhung. - Ngọc Uyên nhẹ nhàng lên tiếng khi bế đứa con gái nhỏ trên tay mình, tiếp tục: - Thật ra, tôi có lỗi vì lỡ nghe theo lời của Đăng Khoa, lừa dối cô.
- Tôi … có gì để cô lừa chứ?
- Không. Ngọc Uyên phân bua với đôi mắt rưng rưng lệ - Tuyết Nhung! Cùng là phận đàn bà con gái, chúng ta nên thông cảm và che chở cho nhau. Tôi và cô tuy không cùng cảnh ngộ nhưng đều có chung một tâm sự là cùng quan tâm và lo lắng, yêu thương cùng một người. Thật ra, Đăng Khoa … mới là cha đẻ của bé Ngọc Mai, con gái tôi đây.
- Hả! Ngọc Uyên! Chị không nói lộn đấy chứ? - Tuyết Nhung thảnh thốt, nhưng lập tức lấy lại sự điềm tỉnh: - Chị … chị nói với tôi điều đó để làm gì? Lâu lắm rồi Đăng Khoa không còn tá túc nơi nhà của cha mẹ tôi nữa. Vả lại, chuyện mấy tháng trước gặp tôi, chị khóc lóc kể lể khác. Bây giờ gặp lại, chị lại nói khác. Xin lỗi. Lời lẽ này buộc lòng người nghe, phải đặt nghi vấn lớn.
- Quyền của cô, Nhung ạ. Đây, mời xem đi, còn tin hay không là tùy nơi cô. - Ngọc Uyên mở ví lôi ra vô số những tấm ảnh chụp chung giữa nàng, bé Ngọc Mai và Đăng Khoa, cô tiếp: - Chúng tôi đã có thờI gian dài yêu nhau và sống rất hạnh phúc.
Nhung nhíu mày khi nhìn rõ những tấm ảnh, rồI bất giác thở dài, dừng tia nhìn soi mói vào Ngọc Uyên, im lặng kéo dài. Hoàng Lan chợt lên tiếng:
- Nhưng lý do gì khi trước chị thừa nhận là vợ anh Hai tôi?
- Anh Khoa yêu cầu chị làm thế.
- Nhằm mục đích gì chứ? Có lợi lộc gì cho anh ta?
- BởI mớI nói, em còn nhỏ, suy nghĩ thật là nông cạn, Lan ạ. - Khanh xen vào - Chỉ có cách đó mới chia cắt được và tạo vỏ bọc lẫn niềm tin nơi Tuyết Nhung. Một mũi tên, bắn trúng hai đối thủ. NgườI từ chết tới bị thương là anh Hai của em nè. Loại được tình địch xong, hắn mới có nhiều cơ hội độc chiếm trái tim đang thương tổn của Tuyết Nhung. Còn nữa, Đăng Khoa thật không phải là loại người bình dị dung hòa như tụi em tưởng đâu. Hai năm về trước anh ta là "thiếu gia" của nhà doanh nghiệp lớn nhất nhì thành phố chúng ta ở đấy. Một tay công tử xem tiền như rác rưởi, chọc trời khuấy nước.
- Một tay Đăng Khoa làm tiêu tan cả sản nghiệp ba mẹ gầy dựng bao năm cơ cực. - Ngọc Uyên bật khóc tiếp theo lời Khanh - Để rồi cuối cùng, anh cũng rời bỏ mẹ con tôi, để đi tìm tương lai mới, khi tình cờ phát hiện tờ di chúc của mẹ để lại, trong đó có lời giao kết năm xưa.
- Ý chị là … - Nhung đắn đo hỏi - Anh Khoa không phải là người tốt ư? Anh ấy đến tìm cha mẹ tôi là có mục đích à?
- Phải. - Uyên gật mạnh đầu. - Nếu tôi nhớ không lầm thì tờ di chúc ấy ghi rõ ràng, cụ thể lắm. Lúc sinh thời có cho cha mẹ Nhung mượn, hoặc hùn hạp vốn liếng gì đó thì phải.
- Chị … chị chắc là như thế sao?
- Nhung có thể về hỏi lại hai bác, họ rõ ràng mà.
- Sao tôi không nghe nói chứ? - Nhung lẩm bẩm, đôi mày cau lại suy nghĩ.
- Nếu không tin, Nhung có thể đi Vĩnh Long một chuyến. Đây là địa chỉ, Nhung tìm đến ngôi biệt thự hoang vu này hỏi bà vú già, cả đờI làm việc ở đó thì biết tất. Đăng Khoa bán mọi thứ bất kể là gì, miễn có tiền tiêu xài phung phí. Mẹ chồng tôi vì đau buồn, nói mãi vẫn không khuyên bảo được anh ấy, mới lâm trọng bệnh và chết đi một cách tức tưởi. - Ngọc Uyên quẹt ngang mi mắt, tiếp: - Khoa ra Vũng Tàu tìm được gia đình Nhung, rồi mới gọi điện bảo tôi đến và buộc làm theo những gì anh Khoa chỉ biểu. Thương chồng, chị có biết ất giáp gì đâu. Nhắm mắt nghe đại. Ai dè anh lại gạt chị lần nữa…
Ngọc Uyên khóc lớn, ôm chặt con vào lòng, tức tưởi, khóc lớn nghẹn ngào.
Nỗi bất nhẫn làm tim Tuyết Nhung như ứ lại, có cái gì đó xót buốt. Hình như sự nghi kỵ trong lòng cô đã tan đi phân nửa. Thừa cơ hội đó, Khanh quyết định đi tiếp phần còn lại trong kế hoạch tính toán của mình.
- Tuyết Nhung! Mãi mãi anh vẫn luôn yêu em, trước sau như nhất. Còn tin ở mức độ nào, tùy ở em đó.
Mẹ con Ngọc Uyên đã đau khổ vì chồng quá nhiều rồi. Nước mắt đã hầu như cạn kiệt và gục ngã, nếu không có sự ngẫu nhiên anh tình cờ gặp.
- Nhung ơi! Trong cuộc tình này, chị là người phụ nữ đến trước thành đi sau. Còn em đến sau, nhưng lại là người bước trước theo giao ước hai gia đình. Chị thật sự không biết nên nói thế nào với em bây giờ … - Uyên nấc lên: - Nếu có thể được, em hãy cố khuyên anh Khoa thay chị. Biết đâu anh ấy sẽ nghe theo lời em, vì em mà làm lại từ đầu. Được như thế, cho dù chị Ở đâu và làm gì, sống ra sao, mẹ con chị vẫn an lòng. Đây là bao lời tâm huyết phát ra tự con tim chị. Hãy hướng Đăng Khoa trở lại con người thật của mình, em nhé. Chị xin lỗi, lần này, làm phiền đến em. - Nói xong, Ngọc Uyên đột ngột quỳ sụp dưới chân Nhung, khóc sướt mướt.
- Ô kìa! Chị làm gì lạ thế chứ? - Nhung tránh sang một bên - Có gì thì đứng lên đi hãy nói.
- Chị … van em, hãy cứu lấy anh Khoa đi Nhung ơi.
- Thật ra … - Nhung trút mạnh một hơi dài phiền muộn: - Hiện tại em cũng như là chị đây, tìm kiếm anh Khoa mỏi cả mắt rồi.
- Thật ư?
- Chị nên tin nơi em. Còn chuyện cha mẹ thế nào, em chưa nghe nói lại. Nhưng nếu có cơ hộI gặp anh ấy, nhất định em sẽ không quên bao lờI lẽ chị đã dặn dò.
- Chị …. Cám ơn Nhung trước.
- Có gì đâu. Nè! Chị hãy đứng lên đi. Ở ngoài đường, quỳ lụy thế kia khó coi lắm, thiên hạ họ đang nhìn mình kìa. - Nhung kéo mạnh tay Uyên: - Còn có một việc này, em cũng cần nói rõ với chị đây.
- Chị … nghe.
- Thật lòng mà nói, giữa em và anh Khoa chưa có gì cả. Nói chính xác hơn là không dính dấp chi về tình yêu trai gái. Có chăng chỉ là chút tình cảm thân quen thời thơ ấu. Còn …. - Nhung nhìn vội sang Khanh, từ tốn nói: - Chuyện giữa tôi và anh đã chấm dứt rồi. Sau việc này, nếu không cần thiết, xin chớ làm phiền nhau nữa, Khanh ạ.
- Anh … anh hiểu. Thật sự rõ ràng đen trắng, ba mặt giáp một lời rồi mà. Anh nào có lỗi gì chứ. Tuyết Nhung! Suy nghĩ kỹ lại đi em. Hãy tội nghiệp cho anh.
- Anh Khanh! Chúng ta chia tay nhau bởi vì có rất nhiều nguyên nhân không hợp. Trước mặt mọi người, em không muốn nói ra thôi. Còn nữa, trong tình yêu, không có sự thương hại. Nếu có, thì là thứ tình chẳng ra gì, sớm hay muộn rồi cũng ly tan. Ta chia tay nhau còn hay hơn là kéo dài rất nhiều.
- Tuyết Nhung ơi! Em thay đổi nhiều quá.
- Có lẽ … - Nhung cúi thấp mặt lẩn tránh cái nhìn của Khanh - Nếu không còn gì thì em về khách sạn đây. Ngọc Uyên! Xin chào chị.
- Nhung, Tuyết Nhung!
Khanh đuổI theo khi Nhung lầm lũi bước nhanh như trốn chạy.
- Anh Hai! Đừng … - Hoàng Lan giữ tay Khanh lại - Để nó yên đi. Rồi từ từ em sẽ khuyên bảo giùm cho anh. Hy vọng Nhung sẽ hối hận vì quyết định này.
- Vậy anh trông chờ ở em nha.
- Vâng. - Lan nhìn sang Ngọc Uyên - Giờ, chị Ở đâu?
- Nhà một bà cô.
- Tại đây à?
- Không. Ngoài hàng dương ấy.
- Vậy chị tình cờ gặp anh Hai em, hay là có hẹn trước?
- Nè! Em hỏi làm gì nhiều quá vậy. Không phải chuyện em quan tâm đâu. Về đi. Trời tối rồi đó. - Khanh gắt gỏng rồi không thèm nói thêm lời nào, kéo mạnh tay Ngọc Uyên, lôi đi thật nhanh.
Còn lại một mình, Hoàng Lan nhẹ lắc đầu, cố xua đi bao nghi vấn mà không biết người trong cảnh như Tuyết Nhung có hiểu thấu đáo không?
Đăng Khoa trở người, toàn thân ê ẩm, bởi vận dụng cơ bắp nhiều quá sau ngày dài lao động cực lực.
NgồI nhỏm dậy bước ra sân. Bình minh đang đến xua tan đêm đen, làm vài động tác thể dục thư giãn.
Tiếng vú già húng hắng ho:
- Dậy rồi hả con? - Vú lên tiếng - Sao không ngủ thêm giây lát nữa, trời còn sớm lắm mà.
- Bữa nay con có chuyến xích lô đi xa nên tranh thủ.
- Đăng Khoa! - Vú ngập ngừng thoáng do dự như muốn nói đôi điều gì đó.
- Có gì không vú?
- Ơ không. Vú đi nấu bữa ăn sáng đây.
- Dạ khỏi. Con ra phố mua ổ bánh mì hai ngàn đồng là no đủ rồi, nấu nướng chi cho mệt. Vú nằm lại nghỉ thêm giây lát nữa đi. Chưa có tới năm giờ đâu.
- Sao con biết?
- Đài phát thanh chưa lên mà. Vả lại, chuông nhà thờ cũng chưa có đổ buổi lễ sáng.
- Ái chà! Rành dữ hén. Dạo này trông con ngoan lắm đó. Mẹ con … - Bà vú bỏ lửng câu nói, rồi khẽ thở dài.
Đăng Khoa cũng ngưng ngang động tác thể dục, lầm lũi đi nhanh về phía sau vườn, trong lòng dâng lên nỗI chua chát ân hận.
Tần ngần khá lâu, vuốt sơ lại mái tóc rối bồng lười biếng chải, lấy vội cái nón sờn cũ, chụp lên đầu, Khoa nói vọng vô nhà khá to:
- Con đi, vú nhé.
- Ừ. Đừng có ráng quá, bệnh đấy con ạ.
- Con biết rồi. À! Vú ơi!
- Gì?
- Có ai tới kiến, vú đừng nói gì hết nha, bảo rằng không biết con hiện giờ ở đâu.
- Vú biết rồi. Ngày nào cũng căn dặn có bấy nhiêu.
- Con đi đây. - Đăng Khoa nhảy thót lên chiếc xích lô quen thuộc, đạp nhanh, nhưng đôi mắt còn ngoáy lạI nhìn những ngôi biệt thự nằm im lìm như say ngủ dưới làn sương mỏng buổi sớm. Bất giác Khoa thở dài, những tiếng ảo não xống xang buồn thảm.
Khá đông những bác đạp xích lô nằm bãi tự lúc nào, Đăng Khoa cho xe đỗ lại cuối hàng dài. Anh nhìn quanh một vòng, rồI leo lên nệm ghế, gác đôi chân về phía trước, ngả đầu ra sau, lấy cái nón trùm kín mặt.
- Ê, Khoa! Mới ra đến hả? Sao nằm im re vậy?
- Mệt quá. - Khoa lười biếng trả lời.
- Hôm qua nhậu à?
- Không.
- Sao than mệt.
- Cảm.
- Bây giờ đã khỏe chưa? Mình đi uống tách café nóng đi.
- Không. Anh đi một mình hay rủ chú Bảy, chú Chín đi. Tôi muốn ngủ thêm một chút nữa.
- Cái thằng kỳ lạ. Ngủ thì nằm nhà, ra đây làm gì.
- Anh bạn xích lô làu bàu vài câu rồI cũng biến. Hé mắt nhìn mọi người đã vào quán cà phê ngồi chờ khách, Khoa trở mình co ro, cố giữ ấm vì sương vẫn còn xuống lạnh.
- Anh ơi! Làm ơn chở ra bến xe miền Tây.
- Dạ. - Khoa nhỏm lên, kéo cái nón ra khỏi mặt, nhưng rồi vội vàng nằm trở lại, chụp nón về vị trí cũ còn có phần kín đáo hơn trước.
- Anh ơi! Xe chở khách không vậy? - Tiếng cô gái có vẻ bực.
- Không. Phiền cô đi xe khác cho.
- Nè! Sao lúc nãy chịu chở?
- Tôi … tôi mệt quá. Khoa cố sửa giọng, trở mình quay qua hướng khác. - Cô làm ơn kêu xe khác dùm.
- Ở đây có xe nhưng không có người.
- Cô … qua quán gọi đi. Họ uống cà phê bên đó đó.
Ngần ngừ một thoáng, cô gái bước sang quán. Chỉ chờ cơ hộI thế, Khoa nhỏm dậy, đẩy xe vọt lẹ như bị ma đuổi, đầu còn ngoáy lại nhìn. Khá xa, anh mới dừng lại, đưa cái nón lau bao giọt mồ hôi túa ra, mà nghe con tim nhảy mạnh trong lồng ngực.
Thật là hú hồn! - Khoa lẩm bẩm - Đúng là đi đêm có ngày gặp ma. Nhưng cô ấy ra bến xe miền tây để làm gì kia chứ? Không lẽ … về Vĩnh Long? Cũng may mắn mà mình đã rước vú lên trên này. Ừ. Biết đâu người ta đi công việc riêng tư. Đăng Khoa ơi! Mi đừng có mơ tưởng đến Tuyết Nhung nữa, cô ta chẳng hề đi tìm thằng con trai không ra gì như mày. Bên cạnh cô ấy luôn có sẵn những chàng kỹ sư giàu có, địa vị rồi. Mày là cái thá gì chứ?
- Ê! - Hoàng Lan gọi lớn và chợt nhíu mày nhìn sững anh chạy xe xích lô - Là anh à? Có phải … anh cứu tôi ở Vũng Tàu không?
- Ờ … không. Không có. - Khoa bối rối kêu khổ thầm trong dạ - Cô … là ai thế? Sao hỏi tôi như vậy?
- Tôi thấy anh quen quá. - Lan nhăn trán cố thu lục trí nhớ - Không biết đã gặp ở đâu rồi.
- Làm gì có chứ? Nhưng có cũng đâu có sao. Tôi quen mặt vì luôn đạp xích lô ở đoạn đường này hoài. Có thể cô đã đi rất nhiều lần xe tôi, nên thấy quen.
- Không phải vậy đâu. Tôi … ở xa mới vào thành phố, càng ít khi đi xích lô.
- Thật sao? - Khoa cố khỏa lấp - Nè! Cô định đi đâu vậy? Lên xe, tôi chở cho. Đậu ở đây, nói chuyện tào lao hoài, công an giao thông phạt chết, tôi đóng không nổi.
- Nhưng …
- Cảm phiền cô tìm xe khác đi nhé. - Khoa lủi nhanh trốn tránh.
- Anh ơi! Khoan đã. Tôi đi mà.
Hoàng Lan kéo vội chiếc xe, rồi nhanh chân leo lên.
- Cô … đi đâu? - Khoa miễn cưỡng.
- Ờ, thì … đâu cũng được.
- Gì kỳ vậy? Cô không biết về đâu. Tôi sẽ chở thế nào đây?
- Thật ra lúc nãy tôi định ra bến xe miền Tây về Vĩnh Long tìm người quen, nhưng bây giờ … không muốn đi nữa.
- Cô đổi ý mau quá.
- Vâng. - Lan cười bâng quơ - Có lẽ từ khi biết anh đó.
- Trời! Cô đừng đùa vậy … tội nghiệp tôi.
- Không. Tôi nói thật đó. Tôi biết anh "thi ân bất cầu báo". Nhưng kẻ mang ơn phải cố tìm. Hỏi thật nha. Tại sao anh trốn tránh người thọ Ơn mình?
- Cô … cô nói gì tôi chẳng hiểu chi cả.
- Tôi biết chắc chắn là anh hiểu. - Lan nhấn giọng, nghiêm trang nhìn thẳng vào ánh mắt phớt lờ của Khoa - Bao lâu nay, tôi ngày đêm mong đợi đến ngày này, để diễm phúc gặp lại anh lần nữa. Lý nào quên cho được khuôn mặt của ân nhân mình.
- Trời ạ! - Khoa kêu thầm than khổ.
- Anh ơi! Anh nói gì với tôi đi. - Lan nói vẻ vui sướng: - Hay tìm nơi nào đó dừng lại, cho phép Lan hỏi thăm đôi chút.
- Tôi … - Khoa bối rối.
- Thật ra tôi tri ân ở tấm lòng cứu mạng của anh, lẽ nào anh định từ chốI sao?
- Nhưng … cô à! Không phải tôi đâu. Cô thử nghĩ lại đi, một người đạp xích lô bình thường, quanh năm suốt tháng vật lộn với cơm, áo, gạo, tiền để nuôi sống gia đình và bản thân còn chưa xong, làm gì có dịp ra tận Vũng Tàu để nghỉ mát, hoặc dạo biển hoàng hôn mà ra tay cứu giúp khi cô lâm nạn chứ? Trên đời này, người giống người, trường hợp đó rất phổ biến.
- Không thể nào đâu. - Lan khẳng định đầy tự tin: - Ai thì tôi có thể lầm chứ riêng anh thì không lẫn lộn với bất cứ ngườI nào khác được.
- Quan trọng đến thế à?
- Phải. Bởi vì … ngoài lòng tri ân ra, tôi … - Lan ngập ngừng một thoáng, rồi ngẩng lên, nghiêng đầu hẳn qua một bên, nhìn thẳng vào ánh mắt Đăng Khoa, tiếp: - Tôi … tôi yêu thầm người mình mang ơn trọng.
Khoa giật mình, run tay lái. Chiếc xích lô đột ngột thắng gấp và tấp vào lề, dưới gốc me xanh, bay bay những chiếc lá vàng vừa lìa khỏi thân. Anh lặng im không nói thêm lời nào, tay giữ lấy thân xe như tự trấn tĩnh tâm tư vừa xao động.
- Anh ơi. - Lan nhẹ giọng - Em biết nhất định là anh rồi. TạI sao anh lại né tránh chứ? Chẳng lẽ cứu mạng một người là điều đáng xấu hổ hay sao? Cho Lan biết tên đi anh và hiện tại anh đang ở đâu trong thành phố này? Em rất mong muốn được tớI thăm gia đình anh.
- Tôi.. nhà ở xa lắm. - Khoa lúng túng - Vợ con thì nheo nhóc, e rằng cô tới không tiện cho lắm.
- Anh có vợ rồi sao?
- Phải. Nhà tôi tính rất đa nghi … sợ bà ấy nói ẩu, làm cô phiền lòng, vậy thì không được tốt cho lắm.
Hoàng Lan nhíu mày, thoáng do dự đắn đo:
Em không ngại đâu. Vả lại, anh là người chồng tốt, lo gì bà xã ghen chứ? Tới nhà thăm viếng nghĩa tình, có gì phải giận. Trên đời này, ai cũng biết nghe lý lẽ cả.
- Nhưng mà … - Khoa gãi nhẹ đầu - Chẳng biết nên nói thế nào với cô đây.
- Nếu như anh thấy không đi cùng Lan về nhà được thì thôi vậy. Tự em sẽ tìm đến.
- Lan ơi! Xin đừng.
- TạI sao chứ? - Lan bướng bỉnh.
- Thật ra … tôi …
- Có phải anh không quen nói dối? Nhìn nét mặt bối rối của anh là Lan đoán được rồi.
- Tôi … tôi nói thật đó.
- Lan không tin đâu. Anh nói có bạn gái, còn miễn cưỡng chấp nhận được. - Lan cười thật tươi giục nhỏ. - Cho xe về nhà đi anh.
- Tôi … tôi … - Khoa khổ sở - Lan à! Tôi không phải người có thể để cô tin tưởng được đâu. Tốt hơn hết tôi sẽ đưa cô ra bến xe miền Tây để đi tìm ngườI thân.
- Không. - Lan cứng cỏi - Gặp lại anh rồi, Lan chẳng còn thích đi đâu và tìm ai nữa cả. Họ chẳng qua là người thân của người bạn gái Lan thôi.
- Vậy thì bạn gái cô sẽ đợi.
- Em không có hứa sẽ đi cùng.
- Thế … bạn Lan tên gì? - Khoa đâm nghi.
- Tuyết Nhung.
- Trời đất! - Khoa kêu lên.
- Anh biết Nhung à?
- Ờ, Không. Không có. - Nói xong Khoa cố ý kéo sụp cái nón xuống thật thấp để che gần hết phân nửa khuôn mặt, hỏi tiếp thắc mắc của mình - Hai cô định đi về … miền Tây à?
- Vâng. Bọn em xuống Vĩnh Long.
- Thế … thăm người … quen?
- Phải. Người bạn trai thân thiết thời thơ ấu của Tuyết Nhung. Nó quan tâm lo lắng về người này lắm. Nếu như em đoán không lầm, thì nó có cảm tình hơi đặc biệt một chút đó.
- Cô … Nhung nói với Lan như vậy à?
- Không. Lan tự đoán mò thôi. À, phải. Nghe giọng điệu của anh có cái gì đó … là lạ nha? Hay là anh cũng biết cả Tuyết Nhung?
- Chỉ tiện miệng hỏi thăm cho có chuyện để nói với Lan thôi. - Khoa nhẹ lắc đầu, rồi quay sang vấn đề khác: - Trưa lắm rồi, Lan về đâu, để tôi đưa đi?
Nắng Chiều Vẫn Đẹp Nắng Chiều Vẫn Đẹp - Thảo Nhi Nắng Chiều Vẫn Đẹp