Not all of us have to possess earthshaking talent. Just common sense and love will do.

Myrtle Auvil

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Chu Hương
Số chương: 14
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3079 / 5
Cập nhật: 2015-11-23 12:53:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
ống với ông mấy chục năm nay, quả tình tôi lầm.
Ông suy nghĩ kỹ lại đi. Tại sao lương tâm một con người không đánh thức nơi mình chứ?
- Nè! Bà đủ rồi đấy, làm ơn cẩn thận lời nói chút đi.
- Cho dù trời đánh cái rầm, tôi cũng phải nói hết để con Nhung nó hiểu và biết việc làm vô nhân đạo của ông.
- Bà … bà dám à? - Ông Niên trợn to mắt.
- Ông không cấm tôi được đâu.
- Tôi bảo bà im ngay. Ông Niên quát lớn uy hiếp vợ.
- Kể từ giờ phút này trở đi, trong lòng tôi, ông không còn địa vị gì cả. Đừng hòng bịt miệng được.
- Vậy bà muốn gì chứ?
- Ông rõ hơn tôi mà.
- Được. Nếu thích, bà cứ nói.
- Nhưng là chuyện gì, thưa ba mẹ? - Nhung lo âu hỏi dồn - Chuyện liên quan tới anh Khoa à?
- Phải. Và cả con nữa. - Bà Niên thở hắt ra ngồi xuống ghế - Lại đây con, ngồi với mẹ nè.
- Da.
- Nè! Bà suy nghĩ kỹ chưa vậy? - Ông Niên hắng giọng - Nói ra rồi, không nuốt trở vào được đâu.
Tuyết Nhung! Con có việc gì cần cứ việc đi đi. Mẹ con độ rày bị thế nào đấy. Mặc kệ bà ta, đừng có nghe mất thì giờ.
Nào! Mau đứng lên, ba con mình cùng đi.
- Ông ngồI lại đó. Né tránh hoài không phảI là cách hay đâu. Tại sao ông không một lần đối diện với sự thật chứ? Có biết cả tháng nay, tôi bứt rứt lẫn thất vọng vì ông lắm không?
Tuyết Nhung! Ba con đó, ông ấy …
- Nhung ơi! - Hoàng Lan ùa vào như một cơn lốc, gọi lớn và chựng lại nơi cửa phòng khách, cô cúi đầu: - Con chào hai bác. Con xin lỗi hình như đã làm phiền gia đình?
- Đâu có. Nào! Vào ngồi đi, - Nhung cười gượng bước tới kéo tay bạn - Tìm ta à? Có việc gì không?
- Ta … - Lan đưa mắt nhìn ông bà Niên rồi nhỏ giọng - Chuyện gì vậy Nhung?
- Không có gì cả. Uống gì không, hay lên phòng ta nhé?
- Nhưng …
- Đừng ngại. Ba mẹ ta vẫn thường như thế. Thật ra, chẳng có gì cả. - Nhung khỏa lấp. - Hay định ra phố?
- PhảI đó. Hai chị em đi mua sắm có lẽ vui hơn. - Ông Niên chợt xen vào - Để xe ở nhà, bác cho quá giang du lịch.
- Thưa, con không đi được. - Lan lễ phép - Ba con bảo sang mời hai bác và Nhung tới dự buổi cơm tối nay.
- Vậy à? Có chuyện gì không con? - Ông Niên lại lên tiếng - Hay là việc Tuyết Nhung với anh con?
- Con không biết. Nhưng có điều, ba và anh Khanh cự nự dữ lắm.
- Khi nào? - Nhung hỏi.
- Ba hôm trước.
- Vậy anh Khanh thế nào? Còn chị dâu và cháu của Lan nữa, hiện bây giờ họ Ở đâu?
- Nhung hỏi gì mà kỳ cục vậy? Chị dâu và cháu nào? Lan làm gì có chứ? Vả lại, ngoài anh Khanh ra duy nhất mỗi mình ta thôi mà, nào có thêm anh trai khác?
- Nếu thế thì tại Lan không biết, hay thật lòng không muốn biết chứ?
Anh Khanh đã là cha, là chồng rồi đó.
- Nhung! Nhung nói thật? - Lan kinh ngạc.
- Có khi nào ta gạt Lan không? Còn nữa, tại mi nên ta mới dở khóc, dở cười. Suýt chút nữa làm kẻ thứ ba phá tan nát một mái ấm gia đình rồi.
- Nói như vậy là …
- Tụi ta chia tay rồi. - Nhung bình thản trả lời.
- Sao Lan không biết, từ bao giờ?
- Gần hai tháng nay rồi.
- Hèn nào, mặt mày ông Khanh như bánh bao ế buổi chiều. Tính ra từ lúc chân ta đau à?
- Ừ.
- Ê, Nhung!
- Gì?
- Mi nói anh Khanh có vợ con thiệt à? Vậy dẫn ta tới đó đi.
- Để làm gì? - Nhung nhìn bạn, ánh mắt thật buồn như đang nuốI tiếc một cuộc tình đã qua đi. - Nếu muốn, Nhung sẽ cho Lan địa chỉ. Còn dẫn đường thì xin lỗi, không thể.
- Theo Lan, Nhung có gì để ngại chứ.
- Nhưng … - Ánh mắt Nhung cụp nhanh xuống - Ta không muốn gặp lại anh Khanh, lại càng không muốn đứng trước ánh mắt thơ ngây vô tội của cháu Lan. Nó như một bản án vô hình, đeo bám theo ta suốt từ ngày đó đến bây giờ.
- Con thật là quá gàn dở, Nhung à. - Ông Niên lại xen vào - Theo ba, hạnh phúc đổ vỡ phần lớn do người lớn, suy cho cùng, lỗi cũng không hẳn thuộc nguyên vẹn nơi thằng Khanh. Con đoạn tình với nó là không nên chút nào cả.
- Tôi nghĩ khác. - Bà Niên lên tiếng hằn học thấy rõ - Con Nhung làm như thế hoàn toàn đúng đạo lý một con người, một việc làm rất đáng khen ngợi. Tóm lại, tôi mặc kệ Ông với thằng Khanh có mưu đồ chi. Nhưng nó không thể dối gạt con mình được.
Chấm dứt ngày nào đỡ phiền phức ngày ấy. Còn Hoàng Lan, nếu như bác bên nhà có nhã ý mời gia đình bác tới dự cơm, để bàn về vấn đề kỹ sư Khanh và Tuyết Nhung thì con nhớ xin lỗi hộ nhé.
- Nè! Bà không đi thì để tôi, ai mượn bà từ chối chứ? - Ông Niên gắt lớn, rồI quay lại nhìn Hoàng Lan tiếp:
- Chiều nay, bác sẽ đến nhà con dùng cơm. Con về nói lại với ba con bên nhà hộ bác nhé.
- Dạ. - Hoàng Lan nhìn vội về phía Tuyết Nhung và bà Niên rồi cúi thấp đầu:
- Vậy xin phép hai bác, con về kẻo ba con đợi.
- Ờ. Cho bác gởi lời cảm ơn trước.
- Ta về, Nhung nhé.
- Ừ. Không tiễn đâu, Hoàng Lan.
- Khỏi cần. Nhưng nhớ chiều nay phải đến đó Nhung à.
- Để coi thế nào đã, tới đó hẵng hay đi.
- Nè! Đừng có buồn nữa. Hy vọng sẽ đâu vào đó. MọI việc lại êm thắm, thuận buồm xuôi gió.
- Ta không thể vô tư và lạc quan như vậy được, khi đã biết rõ sự thật rồi.
- Vậy tức là Nhung …
- LờI nói rồi, không thể rút lại được. Mi hiểu tánh ta xưa nay mà Lan.
- Nhưng …
- Về đi. Cho dù Lan nói thế nào, vẫn không cứu vãn được tình thế hiện tại đâu.
Ta với mi vốn là bạn thân lâu ngày mà, không làm ngườI một nhà, có lẽ sẽ hay hơn nhiều đấy.
- Thật ra, có cần thiết dứt đoạn mau chóng như thế không Nhung?
- Mi về hỏi lại anh Khanh đi. Câu này anh ấy trả lời hay hơn ta nhiều.
- Đã là vậy, ta về nhé.
- Ừ.
- Xin phép hai bác.
Lan cúi thấp đầu một lần nữa rồi quay gót bước nhanh ra cửa với cái cau mày, nghĩ ngợi bâng khuâng.
Bởi lẽ tánh của Tuyết Nhung, Hoàng Lan hiểu rất rõ như chính bản thân mình. Lan thật sự không ngờ sự việc lại trở nên nghiêm trọng như vậy xảy ra trong tình yêu của cô bạn gái thân thiết và anh trai mình.
Lẽ nào anh của Lan quá đáng đến như vậy. Nếu đã như thế, sao đổ mọi trách nhiệm và lỗi lầm cho Nhung được chứ, để rồi người lớn hai gia đình mâu thuẫn và hiểu lầm xảy ra.
Không được rồi, Hoàng Lan nhất định làm cho ra lẽ, để xem anh Khanh sẽ ăn nói như thế nào, trả lời ra sao đây?
Bất giác Lan thở dài, thương cho thân phận con gái, khi đã yêu rồi bao thiệt thòi họ đều phải gánh chịu. Cũng như Hoàng Lan, âm thầm nhớ thương người con trai lạ đã cứu lấy nàng trong vô vọng, xót xa, vì không tài nào tìm gặp lạI anh được.
Người con trai đó như một loài chim hải âu của biển cả, vụt cánh bay đi xa tít mãi ngoài khơi cùng bao phương trời không định hướng.
Nhung đang đứng yên lặng nhìn sự hùng vĩ của thiên nhiên, những triền cát phẳng lì, gợn nhẹ những đợt gió in mềm mạI, êm ái giữa vùng hoang mạc phủ toàn màu cát trắng.
Ngày thứ ba, Nhung ở lạI Mũi Né, cố gắng tìm kiếm, thăm dò đến vô vọng hình bóng của Đăng Khoa.
- Nhung, Nhung ơi!
Hoàng Lan gọI lớn tiếng, tiếng nàng loãng theo gió, âm vang ra xa.
- Ê! Đừng có chạy lên đây. - Nhung làm loa tay, hét to - Mi mà đến là sẽ in dấu chân vào sa mạc cát của ta đó.
- Con khỉ mốc! Hoàng Lan bướng bỉnh - Ăn gian vừa phải thôi, em ạ. Mi ngắm cảnh thần tiên một mình, bộ ta ngu lắm sao chịu thua.
- Nè! Thấy chưa? Toàn là dấu chân mi cả đó. - Nhung chỉ tay dưới cát, rồI bất giác thở dài như nói với chính mình: - Một vài bước chân nhỏ bé còn để lại dấu vết, cớ sao có người … đã ra đi rồi không quay trở lại, vết tích cũng mờ xa.
- Mi nói đến anh Khoa à?
- Phải. Những sáu tháng rồi, còn gì chứ? Có lẽ ta đã làm cho anh ấy quá đau lòng.
- Nhưng lỗi đâu phải là do mi.
- Biết thế, mà lòng vẫn cứ thấy làm sao ấy. Vướng bận, đợi chờ, không hẳn nhớ thương, cũng không thể quên được.
- Gì kỳ vậy? Mi nói ta chẳng hiểu gì cả.
- Nhung còn không hiểu, nói chi tới Hoàng Lan nhà mi.
- Điên khùng quá trời!
- Được như Lan nói, có lẽ hay cho mình đấy.
- Trời ạ! Đừng nói là ta nghe lầm nha, hay là mi đang nói gở nha Nhung. Ai đời lại muốn điên?
- Tốt thôi. Để cho đời bớt khổ tâm lẫn u phiền.
- Đúng là lời lẽ của một bà cụ non. Nào! Về chưa, tối rồi đó? Ra chợ biển ăn gỏi cá và mực luộc, món đặc sản của nơi này đấy. Tới đây mà không thưởng thức những món đó thì vô vị lắm. Về!
Lan kéo mạnh tay Tuyết Nhung, kéo chạy xuống chân núi cát để đến nơi chiếc xe đang chờ.
- Lan ơi! Buông ta ra đi, ta mệt quá chừng à. - Nhung than thở - Ta muốn ngắm hoàng hôn về trên cát thôi. Ở nơi này, dễ nhìn những tia nắng cuối cùng lẻ loi còn sót lại, trước khi đêm đen vào tối, chắc có lẽ đẹp hơn nhiều so với trí tưởng tượng của con người.
- Mi trở thành nhà văn sĩ tự lúc nào thế. Ta ra biển đi. Hoàng hôn trên biển đẹp lắm, lại còn có ăn nữa. Ít ra gió ngoài khơi đưa vào, dễ chịu hơn bốn bề cát phủ này. Nóng thấy mồ, còn làm cho da thêm khô nứt, ta không thích chút nào hết đó. Còn nữa nè, chúng mình còn có thể tắm đêm cho đã.
- Không. Tắm biển đêm, ta sợ lắm.
- Sao cũng được. Nhưng ta nhất định không để mi đứng mãi nới này đâu. Quạnh hiu, buồn bã lắm. Nào! Tới xe rồi đó, ta lên đi. Bác tài xế đã chờ lâu lắm rồi đó, ta lại đói nữa, cồn cào muốn xỉu luôn nè.
- Con quỷ à! Mi có tâm hồn ăn uốn vừa phải thôi chứ! Nhung càu nhàu, nhưng cũng chui tọt vào xe. Ta ra đây, cốt ý là đi tìm người mà. Mi cứ đòi ăn hoài à, mai mốt trở thành bà béo cho tởn, rồI ở giá luôn, chứ ai dám cưới.
- Kệ ta. Lan cười khì - Chỉ sợ Nhung thành que khô trước thôi. U sầu, rũ rượi hoài, mau tàn phai nhan sắc lắm đấy nhé.
Mi nên nhớ đi, yêu người chỉ nửa trái tim thôi, còn một nửa giử kỹ lại cho thân.
Ta nè, thương nhớ, mơ tưởng hoài riết rồi cũng lùi quên vào trong ngăn kéo tiềm thức, xếp góc kín nào đó cho ngủ yên, lẹ làng chóng vánh.
- Nói như Lan thì cuộc đời này có ý nghĩa gì chứ? Sao gọI là tình yêu được.
- Hoa mỹ thôi. Hương vị cuộc đời là chổ đó. Tóm lại, yêu là chết trong lòng một tí, đừng để nhiều quá, đau khổ lắm.
- Vẫn biết thế. Nhưng … - Nhung thở dài lẩm bẩm: "Yêu là khổ, mà ….
- Không yêu thì lỗ. Nhưng Hoàng Lan này! Có lẽ chịu lỗ hơn là để khổ. Thấy mi với anh hai Khanh, ta ớn da gà quá trời, xanh luôn cả mặt. À, phải. Dạo này hai người có thường gặp nhau không vậy Nhung?
- Không có.
- Anh Khanh ta không tìm mi à?
- Tại ta tránh mặt thôi. Gặp làm gì nữa, khi đã chia tay?
- Không thể làm bạn được sao?
Lan nghiêm giọng hỏi và nhìn Nhung như chờ đợi câu trả lời.
- Không thể nào được.
- Tại sao vậy?
- Có thể nói, anh Khanh không phải là loại người dễ vị tha. Càng gần gũi, ta càng khó xử. Ta sợ lắm rồi, Lan ơi! Chơi dao có ngày sẽ bị đứt tay. Cho dù không sắc nhọn nhưng vẫn trầy trụa, rách da thậm chí tuôn máu. Đau ngoài da thì ít, mau lành, còn chạm vào vết thương lòng, tổn hại con tim rồi thì xót xa chua cay lắm. Xa được cứ xa, quên được hãy cố quên, để làm người không thẹn với lương tâm và trời đất.
- Cũng phải.
Lan gật gù, nhìn bâng quơ qua cảnh vật khung cửa kiếng, mà tốc độ xe đang cho lùi dần về phía sau.
Gió biển lùa vào mang theo cả hơi nước mặn, hất tung những làn tóc mượt mà của cả hai cô gái tre?
Xe chậm lại và ngừng hẳn.
Mở cửa xe, vừa bước chân xuống, đôi mày Tuyết Nhung cau lạI và cố ý quay mặt về hướng khác. Nhưng đã muộn …
Khanh đang cười thật tươi, đi đến gần và lên tiếng:
- Tuyết Nhung! Tình cờ quá nhỉ.
- À … Phải. Thật tình cờ. - Nhung lạnh nhạt
- Anh Hai! Anh ra đây khi nào vậy? - Hoàng Lan xen vào - Anh đi một mình à?
- Vậy theo em, anh phải đi mấy mình đây? Hỏi lạ quá.
- Thật ra, em chẳng có ý gì đâu.
- Biết rồi. - Khanh gắt nhẹ - Khi nào về, anh sẽ đưa.
- Cảm ơn. - Nhung gạt ngang - Nhung và Hoàng Lan đi được, thì cũng sẽ tự về được. À, phải. Hai anh em nói chuyện và dạo mát nhé. Có việc cần lắm, tôi phải về đây.
- Khoan đã Nhung - Khanh cản lối.
- Anh muốn gì? - Nhung nghiêm giọng hỏi? - Thật ra, chúng ta còn gì để nói nữa chứ?
- Còn nhiều và rất nhiều đấy. Em cố tình lánh mặt anh, cố quên đi bao kỷ niệm tình yêu của hai đứa, không phải vì anh có lỗi, mà theo anh biết rất rõ là ….
- Tôi mặc kệ anh nghĩ gì, tốt xấu ra sao về tôi. Tóm lại, chuyện chúng ta đã chấm dứt rồi, có nói nhiều đi nữa, vẫn không có kết quả đâu. - Nhung bực dọc cắt ngang lời Khanh. Cô tiếp: - Tình yêu xưa, tôi trân trọng nó. Nhưng tôi không sao chấp nhận được sự xảo trá, lọc lừa. Cái gì cũng vậy, đối xử với nhau ở tấm lòng chân thật là hay hơn hết. Chia tay rồi, tôi vẫn luôn muốn lưu giữ lại hình ảnh đẹp về nhau, ấn tượng khó phai của một cuộc tình thực dụng, nhưng không thực lòng.
- Sao cũng được. Em nói thế nào, anh cũng chấp nhận cả. Coi như anh có lỗi. Anh xin em, hãy vì tình yêu êm đẹp ngày cũ mà cho anh cơ hội, Nhung ơi. Chuyện qua rồi, hãy cho vào dĩ vãng, chúng ta làm lại từ đầu, Nhung nhé.
- Không. - Nhung lùi xa tránh vòng tay của Khanh - Lời lẽ này, anh nên để dành nói với vợ con thích hợp hơn nói với tôi nhiều.
- Anh đã ly dị rồi, tại sao em lại không tin anh?
- Tại sao ư? Hỏi xem ra buồn cười quá anh Khanh ạ. Thôi, không nói nữa, em phải đi đây.
- Tuyết Nhung! Nếu như ngày hôm nay, em không nói ra lý do chấp nhận được, để cho đôi bên cùng vui vẽ, thì xin lỗi em nha …
- Anh muốn gì đây?
Nắng Chiều Vẫn Đẹp Nắng Chiều Vẫn Đẹp - Thảo Nhi Nắng Chiều Vẫn Đẹp