Nếu bạn nghĩ bạn có thể hay không có thể, cách nào thì bạn cũng đúng cả.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Chu Hương
Số chương: 14
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3079 / 5
Cập nhật: 2015-11-23 12:53:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
uyết Nhung! Mi mới đến à?
- Ừ. Còn mi, nhõng nhẽo như thế đủ chưa, tiểu thư họ Dương? - Nhung sà xuống cạnh bạn - Sao rồi đỡ hơn chút nào không vậy?
Thật là ta phục sát mi luôn đó. Con gái gì mà lì và gan góc quá trời luôn à, trèo đèo vượt suối làm chị Nếu ở không, muốn giết thời gian thì lại ta chơi, có hơn không, còn hơn là bây giờ nằm liệt một chổ.
- Cằn nhằn đủ chưa bạn? - Lan cười nhỏm dậy. - Có lẽ chân ta không đau bằng con tim đây nè.
- Trời ạ! Không phải chứ Lan. - Nhung tròn mắt ngạc nhiên - Người ngọc băng giá chịu mở rộng vườn cấm rồi sao?
Ê! Nói nghe đi mà. Bạch mã hoàng tử là ai vậy? Tên gì, ở đâu, làm nghề chi và quan trọng là …. Cao to, đẹp trai không?
- Hỏi còn hơn công an điều tra lý lịch nữa. - Lan liếc bạn - Tất nhiên là đẹp trai rồi, nhưng có điều là tên họ chi, cho tới bây giờ ta cũng không được biết nữa.
- Gì mà kỳ vậy?
- Bởi vậy mới nói. - Lan buồn buồn - Anh ấy cứu giúp ta rồi dửng dưng bỏ đi, hỏi tên cũng chẳng chịu nói.
- Lạ quá nhỉ?
- Anh ấy có hẹn trở lại thăm ta, nhưng biệt dạng luôn cả tuần lễ naỵ Báo hại trái tim ta cứ thắt thỏm hoài.
- Và nhớ nhung da diết nữa chứ gì? - Nhung trêu bạn, cố xua đi nét kém vui trên gương mặt của Hoàng Lan. - Mau lành bệnh đi, ta với mi sẽ cố truy tìm tông tích kẻ "thi ân bất cầu báo" đó.
- Còn nếu tìm không được thì sao hở Nhung?
- Phát "lệnh truy nã". Ta không tin người hùng vô danh đó lặn kỹ như thế. Vả lại, trên đời này, bộ dễ dàng tìm được dịp tình cờ ngẫu nhiên để quen được nàng tiểu thư giàu có, ái nữ duy nhất của một bác sĩ danh tiếng ở Vũng Tàu này à? Phước ba đời của nhà "hắn", vậy mà cố tình tạo vỏ học huyền bí, khiến mi tò mò đeo bám sát thôi.
Đừng lọ Nhất định vài ba ngày nữa, tự động anh chàng sẽ đến thôi. Trên đời này, thiếu gì gã con trai thích chinh phục phái đẹp bằng kiểu cách đó.
- Nhung ơi! Làm ơn "stop" lại cho ta nhờ. Ý nghĩ đó, lỡ anh ấy nghe được, chắc là giận lắm.
- Chưa chi đã bênh vực ra mặt rồi.
- Ai bảo mi ăn nói quá đáng làm gì. Thật ra, cảm giác trong lòng ta lạ lẫm lắm. Nó có cái gì đó, rất khó tả được. - Đôi mắt Hoàng Lan mơ mộng nhìn những áng mây bay ngoài khung cửa. - Có lẽ ta yêu rồi, Nhung ạ. Một thứ tình yêu đến nhanh như tia chớp. Chân ta bị đá đè dập, đau chưa từng có, nhưng khi nép vào bờ ngực khỏe mạnh của anh ấy, đôi tay rắn chắc của anh ấy ôm lấy ta, và còn hơi thở nóng, phà vào mặt … ta lại cảm nhận đến dễ chịu sự êm ái trong nỗi đau nhức buốt của cơ thể và …. Nhung ơi? Giá như mi biết được trong giờ phút đó, một nghịch lý xuất hiện ở cái đầu khó tính bướng bỉnh của ta … Ta rất muốn và cầu nguyện cho thời gian đừng qua đi, đoạn đường dài cứ dài thêm mãi, để ta được tận hưởng sự tuyệt vời hạnh phúc chợt đến, ngây ngất của hương vị nồng nàn một tình yêu.
- Trời ạ! Chúa ơi! - Nhung bật cười và đưa tay làm dấu thánh giá. - Tình yêu đã biến mi thành thi sĩ rồi, Lan ơi. Nói y như tiểu thuyết ướt át vậy. Mê ly, hấp dẫn quá.
- Lòng ta sao, nói mi nghe vậy, lại cười nhạo báng. - Lan giận dỗi. Thôi được. Mặc kệ ta đi. Không thèm nói cho mi nghe nữa.
- Đừng nhạ Ta đùa tí mà giận thiệt à. - Nhung vỗ về bạn. - Cho Nhung xin lỗi đi. Mi đừng khóc nhè lúc này, chẳng ai dỗ đâu.
- Kệ ta.
Đôi mắt Hoàng Lan chợt rưng rưng lệ của sự nhớ nhung sâu nặng, khiến Tuyết Nhung đâm ra hối hận cho sự đùa nghịch thái quá của mình trên nỗi đau con tim bạn. Nhung ân cần tìm lời an ủi bạn:
- Đừng buồn, Lan ạ. Quả đất vốn tròn, hy vọng mình sẽ có ngày gặp lại người ấy.
- Thật lòng ta cầu mong như thế. - Lan đưa tay quẹt ngang mi mắt - Trong nhóm bạn giàu sang trọng của ta, chưa có ai được như thế cả. Ấn tượng để lại trong ta có lẽ là đôi mắt buồn, sâu thẳm ẩn giấu một nỗi niềm gì đó. Ngay trong giấc ngủ say nồng, ta vẫn cảm nhận được sự trăn trở trong ấy.
- Vậy tức là sao? Mi đã ngắm anh ấy ngủ à?
- Ừ! Ta ngồi yên nhìn anh ấy ngủ, lâu lâu lắm. Ngồi cho tới lúc anh thức dậy và ra đi mãi đến bây giờ.
- Nữa, khóc hoài. Nè! Ta đưa mi đi dạo quanh nhà nhẹ Ủ rũ hoài, buồn lắm. Còn nữa, anh Khanh gửi quà cho mi nè.
- Cái gì thế?
- Ta không biết. Anh Khanh nói sẽ đến thăm mi vào cuối tuần này.
- Gởi lời ta cảm ơn anh Khanh nhiều.
- Có gì đâu. Bọn mình vốn là bạn mà. Ê! Nói nghe nè, Lan ơi. Mi có nhớ ta hứa giới thiệu để làm quen một người bạn thuở ấu thơ không vậy?
Anh Khoa cũng dễ mến lắm đó. Nếu mi cho phép, ngày mai có đến đây, ta sẽ rủ anh Khoa theo luôn.
- Khỏi dị Chân ta đang đau nên không muốn tiếp khách.
- Nằm một mình buồn lắm.
- Ta biết. Nhưng …. - Hoàng Lan khẽ thở dài. - Sợ ra ngoài dạo, lỡ anh ấy đến thăm không gặp thì sao?
- Dặn lại chị vú, có gì gọi mình liền.
- Thôi, ta không đi đâu.
- Thôi được. Tùy ở Lan vậy. - Nhung nhẹ lắc đầu thương cảm cho bạn. - Mới yêu lần thứ nhất mà sâu đậm đến không thể nào ngờ.
Thật ra, Nhung cũng bị nhỏ Hoàng Lan đánh thức óc tò mò vì chàng trai lạ này, cô tự hứa với lòng, nhất định tìm cho ra người ấy của Hoàng Lan. Đứng lên sửa lại mái tóc, Tuyết Nhung nói:
- Ta về nhạ Mai ta lại đến.
- Ừ.
- Có cần thứ gì không? Cứ tự nhiên thoải mái dặn.
- Cái ta cần, Nhung khó tìm được lắm.
- Biết đâu có thể thì sao hả bạn.
- Vậy thì làm thử đi. Hy vọng Nhung nói được sẽ làm được.
- Cầu nguyện Chúa lòng lành sẽ có kỳ tích đấy Lan ơi. Thôi, ta về nhé.
- Ừ. Khép cửa lại dùm tạ À nhớ kêu vú khóa cổng dùm luôn nhe.
- Biết rồi. Lẫn thẫn như bà già đó.
Nhung dài giọng rồi đi nhanh ra cửa.
Chỉ mười phút sau cô đã lái xe về tới nhà. Một lần nữa, cô nhìn thấy cánh cửa cổng chỉ khép hờ. Cau mày khó chịu, Nhung bực dọc gọi lớn như muốn thông báo cho ai đó sơ ý biết rõ lỗi của mình.
- Chị bếp ơi! Nhà không có ai à?
- Em chịu về rồi hả? - Khanh gắt khẽ - Có nhớ là hẹn thế nào với anh không?
- Nhưng Hoàng Lan bị tai nạn bất ngờ, em phải tới thăm và an ủi nó.
- Anh mặc kệ lý do của em. Tóm lại, thời gian của anh rất quí. Nếu không rảnh, thì em đừng có hẹn.
- Nè! Đủ rồi nhạ Anh biết mình đang nói gì không vậy?
- Tất nhiên, biết rất rõ.
- Anh … - Nhung tức giận đến nghẹn lời.
- Sao chứ? Lỗi không thuộc về anh.
- Chẳng lý là của em ư?
- Chứ của ai nào? Chính miệng em hẹn anh mà, sao có thể vô tâm bỏ cả giờ đồng hồ ra tào lao với bạn được.
Em tưởng mình là ai hả? Còn anh nữa, là nô lệ của em chắc? Chờ đợi là những giây phút tồi tệ và khốn nạn nhất, khó ưa nhất, em có biết không?
- Không biết. Nếu là vậy thì mai mốt anh khỏi phải chờ làm gì.
- Tự là em nói đó nhe.
Khanh giận dữ đứng bật dậy. Nhưng không biết nghĩ gì, anh lại ngồi xuống, nhẹ giọng nói:
- Thật ra anh muốn biết, trong lòng em có nơi nào dành riêng cho anh không đấy.
Đây là lần thứ mấy trăm rồi, em lỗi hẹn chứ? Nhung ơi! Anh không hiểu nổi em … Sự chờ đợi … thời gian dài hơn cả một thế kỷ, đau khổ và bồn chồn lắm, em biết không?
- Em biết chứ. Nhưng có lẽ mình không nên tiếp tục xây dựng tình yêu trên nghi ngờ lẫn cãi nhau như thế này mãi được.
- Ý em muốn nói. …
- Mình chia tay đi. - Nhung cứng cỏi - Anh sẽ tìm được người bạn tình vừa ý và chìu chuộng anh hơn em nhiều. Tóm lại, em không chịu nổi tính nóng nảy, hay giận dữ như muốn ăn tươi nuốt sống người khác của anh được.
Mình chưa là gì của nhau thì không nên ràng buộc, khi biết trước kết quả không tốt đẹp cho lắm.
- Nhung! Em giận anh thật sao. - Khanh chùng giọng - Cho anh xin lỗi.
- Không còn là giận nữa rồi, Khanh ạ.
- Nhung bước tránh vòng tay ân cần âu yếm của Khanh, tiếp: - Thật ra từ lâu em đã thấy rõ ràng, hai đứa mình khó lòng hòa thuận, để xây dựng một lâu đài tình ái đến trăm năm đầu bạc.
Chia tay bây giờ tuy đau lòng nhiều, nhưng có lẽ vẫn hơn khi là để quá muộn.
- Thôi mà em. Anh biết lỗi thật rồi, đừng đùa nữa Nhung à.
- Không. Những gì em nói đều là thật đó.
- Vậy có nghĩa là …. Em nhất định?
- Phải.
- Anh không nghe lầm hay em nói lộn chứ Nhung?
- Hoàn toàn không. - Nhung bình tĩnh đến lạnh lùng, khiến cơn ghen hờn ngấm ngầm trong Khanh có dịp bộc phát dữ dội, anh rít giọng:
- Có lẽ em nói đúng đấy. Thật ra chuyện này tôi phải đoán được mấy tháng nay rồi. Từ dạo ngôi biệt thự này đón thêm bóng dáng một thằng con trai lạ được phủ dưới lớp vỏ anh bà con xa.
- Nè! Anh nói vậy là có ý gì đây?
- Cô hiểu rỏ hơn tôi mà. Được thôi. Em muốn chia tay, tôi chấp nhận. Nhưng cũng cần nói trước là sẽ không dễ dàng yên ổn đâu. Nhất là thằng khốn nạn đó.
- Anh … anh không được nói ẩu nhạ Chúng tôi hoàn toàn trong sạch.
- Có trời mới biết được. Khi cả hai hàng ngày vô ra gặp mặt nhau và ở chung một căn nhà, bóng tối thường đồng lõa với tội phạm.
- Khanh! Anh không có quyền nghĩ sai về người khác và càng không được nghĩ xấu về tôi.
- Cô cấm được mọi dèm pha, dị nghị của bàn dân thiên hạ quanh đây sao? Trong sạch. Hừ! Hai từ đó trong trường hợp này, nghe buồn cười lắm đấy.
- Thế thì em trả lời tôi đi. Chúng mình quen biết nhau và yêu nhau gần hai năm, nay vì lý do chi mà chia tay chứ, nếu như không có kẻ thứ ba chen chân vào phá.
- Tôi nói thế nào anh mới chịu hiểu đây. Việc này không liên quan tới ai cả. Đơn giản một điều là rất có thể mình chưa hiểu rõ về cá tánh của nhau, hoặc giả quá hiểu nhau rồi nên không còn cảm giác nồng ấm khi thường xuyên gặp và thường xuyên giận hờn sau mỗi lần hò hẹn. Để rồi chúng ta luôn rầu bực bội và chỉ vài giờ sau là xin lỗi, hòa thuận như không có chuyện gì xảy ra. Em … em thật sự quá mệt mỏi với cuộc tình này. Một cuộc tình mà vui vẻ thì rất ít, nhưng tức giận thì quá nhiều.
Trên đời này anh chỉ biết thương thân mình thôi, mặc kệ ai sống chết thế nào.
Còn nữa, Hoàng Lan là gì của anh chứ? Một dòng máu, em cùng cha khác mẹ. Nó gặp tai nạn, chỉ đến thăm với một tấm lòng, điều tối thiểu như vậy mà anh vẫn không làm được.
Em … em buộc lòng phải nói dối phụ anh mà an ủi nó. Lương tâm một con người như anh bỏ xó xỉnh đen tối nào? Trong khi từ lúc bé thơ, chính vòng tay em ái ân tình của mẹ Lan đã rộng mở đón nhận và cho anh tình yêu thiêng liêng từ mẫu.
Bà nuôi nấng dạy dỗ anh thành đạt, thành con người lợi ích cho xã hội. Ngần ấy ân tình đó đối với anh là vô nghĩa à?
Ruột thịt của anh còn như thế? Còn em …. Em là gì chứ? Bất quá chỉ đem lưu luyến nhớ nhung trên tinh thần của anh thôi, một món đồ trang sức đẹp cho bản thân anh không hơn không kém.
Tuyết Nhung nói nhanh như trút hết bao ấm ức trong lòng. Cô tiếp:
- Mẹ anh qua đời sớm, đâu ai muốn thế bao giờ. Lỗi cũng đâu phải do ai cố tạo ra, tại sao phải ôm lấy mối hận thù không trả được.
Anh thử suy gẫm lại đi. Không có họ, liệu anh còn sống sót và tạo dựng được tương lai như ngày hôm nay không.
- Cô nói đủ chưa vậy? - Khanh gầm lên, đấm mạnh tay xuống bàn, làm ly tách đổ ngổn ngang, ngã bể, tạo âm thanh chát chúa - Chuyện đời tư của gia đình tôi, không mượn bất cứ ai xen vào.
- Kể cả tôi phải không?
- Đúng vậy. Không biết rõ thì đừng có nói.
- Được. - Nhung mím môi cố nén cơn giận. Từ giờ phút này, tôi mặc kệ anh đó nha.
Khi xưa tôi nhẹ dạ, nghe hoàn cảnh, thương con người, giờ hiểu ra hoàn cảnh sai lệch. Tôi không trách anh lừa gạt, có nghĩa là cam tâm tình nguyện, những mong anh sửa đổi được. Nào ngờ … cho tới tận bây giờ, tôi mới biết mình thất bại thảm hại, tự làm tổn thương con tim mình.
Anh về đi và đừng bao giờ đến tìm tôi nữa, nếu như anh cứ cố giữ mãi bản tính này.
Cái bản tính dối trá, lọc lừa và xảo quyệt ít ai bì kịp. Tôi nói như thế, chắc anh thừa hiểu tôi biết rõ những gì nữa kìa, nhưng vì lý do tế nhị nên không thèm phô bày ra cụ thể.
Làm xấu hổ anh, tôi cũng không tốt đẹp gì cho lắm. Đừng đặt hy vọng ở tôi, khi mọi thứ đều chấm dứt rồi.
Nói xong, Nhung bỏ đi nhanh như trốn chạy. Nỗi đau bị thương tổn cho tới bây giờ mới chịu bộc phát dữ dội, để theo bao giọt lệ xót xa tuôn tràn, ướt đẫm đôi má. Cô nghẹn ngào tức tưởi nằm vật xuống giường mà nghe con tim đau nhói đến tái tê, buốt giá.
Tình yêu đầu đời tinh khôi và nguyên vẹn, Nhung cho đi để nhận lấy sự phũ phàng tàn độc.
Nỗi đau cứ âm ỉ và mãi tận hôm nay mới bùng cháy dữ dội, Nhung úp mặt vào gối, khóc thật nhiều và khóc cay đắng cho tình đầu tan vỡ.
Hết rồi, hết mọi chờ mong, đưa đón, hết cả sự nhớ nhung và hết luôn những nụ hôn tuyệt vời ngây ngất.
Nhưng thà thế còn hơn. Đời Nhung còn dài, Nhung không thể làm kẻ thứ ba phá tan nát một mái ấm gia đình, giành lấy một người đàn ông có vợ, có con, mà chưa chắc gì phần thắng thuộc về nàng. Nhung lại nấc lên, vùi mặt trở vào gối, tự trách mình và trách luôn cả ông trời nỡ trao cho cô sự phũ phàng, bạc đãi trong tình yêu đầu đời con gái.
Khanh hậm hực cho chiếc xe hú ga inh ỏi, phá tan sự tĩnh mịch vốn có của căn nàh biệt thự kín cổng cao tường này. Anh nghiến răng, quai hàm bạnh ra cố nén cơn giận. Chiếc xe vừa chồm lên lao vút tới, chợt thắng lết bánh chà xát xuống đường với âm thanh ghê rợn chát chúa.
Nắng Chiều Vẫn Đẹp Nắng Chiều Vẫn Đẹp - Thảo Nhi Nắng Chiều Vẫn Đẹp