The pure and simple truth is rarely pure and never simple.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Chu Hương
Số chương: 14
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3079 / 5
Cập nhật: 2015-11-23 12:53:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
hanh cau mày nhìn Đăng Khoa trịch thượng hỏi:
- Anh mới tới phụ việc nhà này hả?
- Thưa ….
- Anh dẫn hộ chiếc xe này vào nhà để trong sân. Nhớ cẩn thận đó, để va quẹt trầy sơn là không ổn với tôi đâu.
- Vâng, tôi biết rồi.
- Còn nữa, cô chủ của anh có nhà không?
- Tuyết Nhung ấy à?
- Hỗn láo nhỉ! - Khanh gắt nhỏ. - Ai cho phép anh dám gọi tên chủ của mình ngang vai phải lứa thế? Tôi cấm anh đấy, cố mà sửa đi.
- Dạ, xin lỗi ông. - Khoa nhẫn nại dẫn chiếc Dream ii màu nho bóng lộn, quay ngược trở vào sân. Có một linh tính báo cho chàng biết, là người con trai sang trọng này là kỹ sư Khanh mà mọi người trong nhà thường nhắc đến.
- Nè, anh kia! Xong chưa hả? - Tiếng của Khanh gọi lớn.
- Dạ rồi.
- Sẵn anh lau hộ chiếc xe luôn đi, đêm qua mưa bị lấm cát đấy.
- Tôi …. Lau xe cho ông ư?
- Phải. Không được à?
- Nhưng tôi đang bận, cần phải ra phố. Có thể phiền ông đợi cho giây lát, được không nhỉ. Làm xong việc, tôi sẽ trở về lau xe cho ông.
- Cụ thể là việc gì chứ? Cho ai? Đi chừng bao lâu?
- Tôi không biết. Nhưng chắc sẽ mau thôi. Tôi ra chợ mua chút ít đồ cho chị bếp.
- Khỏi. Nhiệm vụ đó, bà ta tự lo, anh cứ ở lại lau xe cho tôi đi.
- Làm như vậy …. Tôi nghĩ.
- Nè! Anh còn đứng đó làm gì nữa? Hay anh không biết tôi là ai trong nhà này? Quyền hạn ra sao? Có muốn nghe giới thiệu không thì nói.
- Thôi, thôi được. Tôi sẽ lau xe cho ông ngay.
Khoa trở vào nhà mang ra những thứ cần thiết, lui cui làm như một người công nhân rửa xe thực thụ. Bởi công việc này đối với anh không có gì xa lạ cho lắm.
Còn Khanh thì đi thẳng vào phòng khách. Sau khi gọi chị bếp mang nước giải khát lên cho mình, anh mang chiếc ghế dựa ra chổ Khoa đang lau xe, rồi đường bệ ngồi xuống như một ông chủ nhà, thoải mái chú tâm vào tờ báo, trên chiếc ghế êm ái.
Tiếng chuông gọi cửa chưa dứt thì thấy Tuyết Nhung chạy xe thẳng vào sân. Vừa tắt máy xe, cô vừa càu nhàu cau có:
- Chị bếp ơi! Sao không đóng cổng vào? Lỡ có người lạ vào có ý đồ xấu thì tính sao đây?
- À, tôi quên. - Khoa lẹ làng ngưng việc rửa xe, trả lời. - Nhung có khách đấy.
- Ai vậy, anh Khoa. Ủa! Anh đang làm gì vậy?
- Anh … ờ không. Không có làm gì cả.
- Vậy sao anh cầm giẻ lau, mình mẩy lại dính đầy cát vậy?
- Thì … dọn dẹp chút chút. - Khoa cười gượng.
- Anh bảo nó lau xe đấy, Nhung ạ. - Khanh khoanh tròn tay lên tiếng. - Được chứ hả em?
Nhung khó chịu ra mặt, nói:
- Anh kỳ vậy! Vừa tới chơi thôi, đã muốn đày đọa người nhà của em rồi. Ở ngoài phố không có tiệm rửa xe à? Anh Khoa! Bỏ đi, đừng có làm nữa.
- Còn tí nữa là xong rồi. - Khoa vẫn cứ lau. - Không có gì đâu, đừng ngại.
- Không được. Mẹ về tới sẽ la chết. - Nhung bước tới kéo tay Khoa. - Nghe lời anh Khanh làm gì cho khổ thân. Vào nhà đi, Khoa ơi.
- Còn anh nữa, quá đáng lắm à nghen. Nhung phật ý thấy rõ. - Mới đến nhà sau thời gian dài đi vắng, thấy người lạ không chịu tìm hiểu cho rõ coi họ là ai thì đã sai bảo họ làm rồi. Anh gia chủ vừa phải thôi chứ?
- Nhưng anh có làm gì đâu? Nếu em không bằng lòng thì … anh xin lỗi nhé.
- Em không cần. - Nhung bực dọc quay đi - Lần sau đừng có mà như thế.
- Nhung ơi! - Khanh bước vội theo cộ Họ tới phụ việc nhà, anh mượn lau xe chút thôi mà. Được rồi. Để anh quay lại, cho hắn ít tiền thù lao. Đừng giận anh nhé.
- Nè! Anh không được làm vậy. - Nhung hét lên: - Ai nói anh Khoa là người phụ việc chứ?
- Ờ. Thì …. Thì … anh ta nói chứ ai.
- Thiệt hông? Nhung hỏi ảnh à.
- Xa nhau chẳng bao lâu, em có vẻ khác trước nhiều quá đấy. - Khanh nhăn mặt phàn nàn: - Nhớ muốn chế, những mong gặp lại em, tưởng em vui vẻ và đón anh với sự chờ mong. Ai dè … chán quá.
Nhún vai, Khanh tỏ ý giận, tiếp:
- Hay là em hết yêu anh rồi, cô bé?
- Ai bảo …
Nhung chưa nói trọn câu thì Khanh đã bịt miệng nàng bằng nụ hôn mật ngọt thiết tha.
- Kỳ … Người ta nhìn kìa. - Nhung đẩy nhẹ bờ ngực khỏe mạnh ấm nồng của người yêu, đỏ mặt nhìn quanh.
- Kệ họ, anh nhớ em quá.
- Bộ tưởng người ta hỏng nhớ anh sao? Chẳng biết ai hơn ai nữa đó.
- Chắc chắn là anh nhớ em nhiều hơn em nhớ anh mà.
- Xạo.
- Thiệt đấy.
- Hổng tin.
- Anh thề nha.
- Chẳng thèm nghe.
- Vậy để anh đền nha.
Vòng tay Khanh lại khép kín và âu yếm trao Nhung nụ hôn thật dài. Đôi mắt họ quyến luyến đầy tha thiết.
Hình ảnh Đăng Khoa lập tức bị đẩy lùi khỏi tâm trí của Nhung một cách chóng vánh. Cô hầu như quên mất trong ngôi nhà này có sự hiện hữu của một người bạn thân từ tấm bé.
Bao bực dọc cũng xua tan, giờ có lẽ họ chỉ biết có nhau cùng yêu, cùng tận hưởng những giây phút tuyệt vời của sự gặp lại, sau bao ngày xa cách.
Khoa uể oải buồn chán đứng lên, sau khi làm xong yêu cầu của ông rể tương lai mà địa vị ấy … đáng lý ra là của mình.
Một cái gì đó nhói đau và đè nặng đến khó chịu.
- Anh Khoa ơi! Tiếng Nhung như reo: - Ủa! Sao bần thần vậy, bộ anh bệnh à?
- Không có. - Khoa lùi lại tránh bàn tay nõn nà mát lạnh của Nhung ân cần thân thiện định sờ vào trán mình.
- Anh sao vậy? Hay giận Nhung để anh Khanh bắt lau xe?
- Không phải. - Khoa lắc đầu. - Anh ra sau nhà nhé.
- Khoan đã. Vào phòng khách đi, để em giới thiệu.
- Khỏi. Anh biết rồi.
- Nhưng Khanh chưa biết anh.
- Thì em nói đi.
- Bữa nay anh kỳ lắm nhạ Hay có gì không ổn rồi giận em luôn hả?
- Đã nói là không mà.
Khoa đột nhiên cau có và quay lưng đi như muốn trốn chạy. Bởi hơn ai hết, Khoa biết rất rõ con tim mình.
Nhíu nhẹ mày, Nhung cũng quay bước, miệng lẩm bẩm một điều gì đó, không ai nghe được.
Tiếng cười trong trẻo của con gái vang lên như phần nào xua bớt cái không khí nóng bức ngột ngạt của thành phố biển vào mùa hạ.
Mọi thứ đều như nhảy cẩng lên theo tiếng sóng của biển khơi tung bọt trắng xóa ôn ấp vuốt ve bãi cát vàng mượt mà óng ã.
Muôn màu sắc đến lóa mắt, bởi lượng khách từ xa đổ dồn về bãi tắm và tìm chút trong lành mang hơi mặn biển khơi. Các cô gái xinh đẹp trong những bộ đồ tắm khêu gợi. Nhưng Khoa vẫn dửng dưng ngồi im lìm hàng giờ bên ghềnh đá cheo leo hoang vắng, xa sự Ồn ào huyên náo. Đôi mắt anh nheo lại vì ánh nắng quá chói chang.
Khoa ngồi như một thi nhân hoặc văn sĩ đi tìm vần thơ, nhưng nào ai có biết được dưới bộ mặt trầm tư ấy là cả một đại dương đang cuồn cuộn bao đợt sóng ngầm dữ dội triền miên.
Đau khổ xót xa … Nếu như chết là hết, là phủi sạch và nếu như Khoa đừng hứa với mẹ lúc ra đi, có lẽ nằm yên xuôi tay nhắm mắt, chôn sâu trong huyệt lạnh đối với Khoa còn dễ chịu hơn sống như thế này nhiều.
Đôi lúc ý tưởng điên rồ ấy lại đến … Nhưng nỗi đau đớn, niềm hối hận triền miên và ý chí của một thằng con trai, buộc Khoa phải sống. Sống bằng niềm tin và hy vọng ở tương lai, bằng sức lực của bản thân mình.
Khoa sẽ không bao giờ để thua và đầu hàng số phận quá nghiệt ngã dành cho sự lỡ lầm của mình.
Phải. Bằng mọi cách cố mà vươn lên. Khoa tự nói và cũng tự khẳng định với chính bản thân mình. Khoa không có quyền để mẹ khóc tủi, buồn đau khi ở bên kia thế giới.
- Khoa ơi! Cố lên. Hãy cố lên. Không thể yếu hèn nhu nhược mãi.
Tiềm thức và lương tâm Khoa luôn lên tiếng. Thở dài vươn vai, Khoa đứng dậy nhìn quanh. Bãi tắm đã thưa người, trời buông dần vào tối từ lúc nào mà anh cũng không hề hay biết.
Rời ghềnh đá, những bước chân lang thang lãng du của anh in đậm trên nền cát phẳng lì mà sóng biển đã vô tình hay cố ý xóa đi mọi vết tích. Bất giác, Khoa nghe được tiếng ai đó rên rỉ thoảng theo gió chiều lồng lộng.
- Ai đó? - Khoa lên tiếng - Có cần tôi giúp gì không?
- Tôi … tôi đau quá, máu lại ra nhiều. - Tiếng con gái sũng nước mắt - Anh gì đó ơi! Giúp tôi với.
- Nhưng … cô, ờ …. Bà hiện ở đâu? - Khoa dáo dác nhìn quanh tìm kiếm.
- Tôi … bị kẹt trong hốc đá này nè.
- Trời ạ! Sao chui tọt vào đây làm gì chứ? Bây giờ làm thế nào để ra đây? Thủy triều sắp lên rồi, không khép cô chết ngộp mất.
- Đừng! Trời ơi! Anh đừng có dọa làm tôi sợ lắm đó.
- Tôi nói thật đấy. Dọa cô lợi lộc gì cho tôi.
- Vậy làm ơn kéo hộ tôi ra đi, mau lên.
- Trời tối quá, tôi không thấy gì cả.
- Nhưng tôi đã thấy anh rồi.
- Cô ở đâu?
- Bước tới một chút nữa, sờ tay anh vào vách đá là anh sẽ đụng vào tay tôi liền à.
- Vậy tại sao cô không tự ra?
- Đôi chân tôi bị kẹt bởi cục đá to, tôi đau lắm. - Cô gái lại nấc lên trong đêm tối.
Khó nhọc và phải mất hơn mười phút, Khoa mới xê dịch được tảng đá mà có lẽ sức nặng đã bằng gấp rưỡi trọng lượng bản thân anh, để đem cô gái lạ ra khỏi nơi kẹt.
Mồ hôi tuôn ướt đẫm lưng áo, Khoa vẫn bế xốc cô gái trên đôi tay lực lưỡng của mình, cho tới khi tìm được một chiếc xe đêm chờ khách muộn.
Thể trạng như kiệt sức vì mệt lã, Khoa ngã dài vào băng sau ghế taxị Sau khi đã nói rõ mình muốn tới bệnh viện, và anh thiếp sâu vào giấc ngủ từ lúc nào, không hay biết.
Khoa tỉnh lại và mở choàng mắt ngơ ngác nhìn quanh, bởi bên tai có quá nhiều tiếng động lao xao rầm rì. Anh bật dậy hỏi nhanh:
- Tôi … tôi đang ở đâu đây?
- Ôi! Anh tỉnh rồi sao? - Giọng con gái reo vui hớn hở. - Anh ngủ mê quá, làm tôi lo muốn chết luôn.
- Cô là … ai vậy?
- Thì người mà anh bế đi mấy cây số đó. - Nói xong, đôi má chợt ửng đỏ, cô e thẹn tiếp:
- Cảm ơn anh nhiều … rất nhiều.
- Nhưng còn đôi chân của cô sao rồi?
- Bác sĩ họ băng lại rồi.
- Có bị thế nào không?
- Dập …. Một chân phải bó bột.
- Trời đất! Thế cô còn ráng ngồi đây làm gì? Sao không nằm nghỉ ngơi cho chóng khỏe.
- Tôi lo cho anh.
- Lo cho tôi ư? - Khoa cười. - Tôi có gì mà phải lo chứ?
- Ai bảo … anh ngủ ghê quá chừng. Lâu ơi là lâu đấy!
- Vậy bây giờ là mấy giờ rồi hả cô?
- Gần chiều.
- Tức là tôi ngủ li bì suốt gần hai mươi giờ à?
- Phải rồi.
- Trời ạ! Cô nói thật chứ?
- Sao tôi phải xí gạt anh.
- Cô đã ngồi đây bao lâu rồi?
- Ngần ấy thời gian anh ngủ.
- Không phải chứ? - Khoa bỏ chân xuống khỏi giường, anh lại đưa mắt đảo quanh phòng lần nữa, tỏ vẻ hơi ngạc nhiên:
- Tôi nghĩ đây không phải là ở bệnh viện.
- Vậy theo anh là đâu? - Nụ cười của cô gái thiệt là đẹp. Đùa tí thôi mà. Đây là dưỡng đường tư của ba tôi, bác sĩ Dương Thẩm Vị Có bao giờ anh nghe tiếng ông ấy chưa?
- Xin lỗi. Tôi ở xa mới tới đây, nên không được rõ cho lắm. Mong cô đừng vì thế mà phiền lòng.
- Làm gì có. À, phải. Tôi gọi người đưa anh đi tắm giặt nhá? Xong rồi đến phòng ăn, tôi đợi.
- Nhưng thưa cô … tôi phải về nhà thôi, có lẽ mọi người đang chờ đợi.
- Thế à? Vậy thì tiếc thật đó. - Cô gái cắn nhẹ bờ môi mọng, suy nghĩ giây lát, cô nói: - Anh hãy dùng xong bữa cơm, thay lời tôi cảm ơn anh. Không mất nhiều thời gian đâu. Thật lòng tôi rất mong anh đừng từ chối.
- Tôi … Khoa gãi nhẹ tóc. - Tôi nghĩ cô không cần quan trọng như thế. Cô bình an như vậy là tôi vui rồi. Tôi về, cô nhé.
- Anh … anh chưa cho tôi biết tên và nơi ở. Có dịp tôi nhất định tìm đến.
- Tôi …
- Anh không nói, tôi buồn lắm đó. Chẳng lý nào mình vô duyên đến nỗi làm bạn, anh cũng không chấp nhận. Hay là anh sợ phiền? Tôi xin hứa là sẽ không có sự cố nào rắc rối đâu.
- Thật lòng tôi không hề có ý nghĩ đó bao giờ. Nhưng … Khoa đắn đo - Tôi giúp cô chỉ là do tự nguyện. Vả lại, làm bạn với tôi, chỉ không tốt cho cô thôi.
- Tại sao chứ? Tôi không tin là như vậy.
- Thôi, tôi về cô nhé. - Khoa cương quyết đứng lên. - Nếu rảnh, tôi nhất định trở lại thăm cô mà.
- Anh về thật ư?
- Vâng.
- Vậy … khi nào anh đến?
- Tôi chưa nói trước được. Chào nhé.
Nói xong, Khoa bỏ đi gấp. Cái bóng cao to vạm vỡ của anh khuất sau hành lang dài đồng thời mang theo luôn nụ cười đẹp của cô gái.
- Hoàng Lan!
- Ba! - Lan phụng phịu như muốn khóc.
- Gì vậy con? Đôi chân lại nhức à?
- Không có. Nhưng anh ấy bỏ đi rồi.
- Vậy à? Sao con không giữ cậu ấy lại.
- Có. Nhưng anh ta nhất định không chịu ở. Hỏi tên và địa chỉ ảnh cũng chẳng nói. Con trai gì mà thấy ghét, khó ưa ghê đi. Đôi chân hết đau, nhất định con phải đi tìm ra anh ta cho bằng được mới chịu. Thọ Ơn mà không trả được, con chẳng muốn chút nào.
- Ba cũng nghĩ như con.
- Phải rồi, ba ơi. Sao ba biết mà đưa tụi con về đây vậy.
- Bạn của ba làm ở bệnh viện. Cậu trai đó khá lắm đấy. Làm bao nhiêu việc để lo cho con, thức gần trắng một đêm. Về tới đây rồi, nó mới chịu ngã ra ngủ.
- Hèn nào, ngủ dai quá trời.
- Con gọi cậu ấy dậy à?
- Đâu có. Ảnh tự thức đó ba ơi.
- Sao con không nằm nghỉ đi?
- Ngoài cái chân ra, con chẳng đau ở đâu cả. Vả lại, con cứ nôn nao muốn gặp mặt ân nhân của mình. Nếu không có anh ấy, con nghĩ mình chết mất vì sợ đau.
- Bởi vậy mới nói, con gái ít ai liều lĩnh như con lắm. Đáng ăn đòn. Cũng may có cậu ấy và bạn bè ba ở bệnh viện. Nghe tin, ba hết cả hồn. Thôi, không nói nhiều, ba đưa con trở lại phòng để nghỉ ngơi nhé.
- Cảm ơn ba.
- Còn việc tìm tung tích cậu thanh niên kia để đó ba lo chọ Con gái hãy yên tâm đi.
- Ôi! Ba thật là đáng yêu quá. Nhất là ba của con. - Nói rồi, Hoàng Lan hôn ngọt ngào lên đôi tay cha, mà nghe dâng lên niềm cảm xúc tôn kính mãnh liệt.
Nắng Chiều Vẫn Đẹp Nắng Chiều Vẫn Đẹp - Thảo Nhi Nắng Chiều Vẫn Đẹp