I would never read a book if it were possible for me to talk half an hour with the man who wrote it.

Woodrow Wilson

 
 
 
 
 
Tác giả: Ý Phóng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 140
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 456 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:31:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 89
hượng Quan tổng giám, cuối cùng anh cũng tới rồi “
Lý Thiên Cương có chút cuống quít lên tiếng, thanh âm có chút run rẩy. Tùy ý liếc mắt tới Viên Tử Hàm đứng bên cạnh Thượng Quan Mộc, cũng không quản tới cậu nữa.
Tâm trạng lúc này của Lý Thiên Cương có chút không tốt, mái tóc có chút hỗn loạn dính đầy dầu mỡ dán lên trán, bộ dạng nhìn qua rất bẩn, vết hồ cũng bám đầy quần áo, trên mặt tất cả đều là lo lắng, mà ngay cả cặp mắt kia rất lợi hại cũng trở nên có chút khàn đục.
Viên Tử Hàm nhìn bộ dạng Lý Thiên Cương, có chút giật mình, không phải Lý Thiên Cương lịch lãm như lần kết hôn trước kia, nếu không phải Thượng Quan Mộc nói anh ta là Lý Thiên Cương, cho dù là gặp gỡ, Viên Tử Hàm cảm thấy mình cũng không thể nhận ra anh ta.
Cũng không thể trách Viên Tử Hàm, thật sự là hình tượng Lý Thiên Cương cùng lần trước kém xa quá lớn.
Viên Tử Hàm ngẩng đầu liếc nhìn Thượng Quan Mộc một cái, phát hiện ánh mắt Thượng Quan Mộc vẫn luôn gắt gao nhìn Lý Thiên Cương. Không biết là có phải mình ảo giác hay không, Viên Tử Hàm giống như từ trong ánh mắt hắn nhìn thấy một tia quang mang. Không nói chuyện, theo Thượng Quan Mộc tới vị trí bên kia ngồi xuống.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Bản thiết kế tại sao lại không thấy?”
Trái ngược với vẻ nôn nóng bất an của Lý Thiên Cương, Thượng Quan Mộc ngược lại bình tĩnh ổn trọng hơn rất nhiều. Viên Tử Hàm không nói gì, im lặng nghe hai người nói chuyện.
“Cụ thể tôi cũng không biết là chuyện gì xảy ra, bản thiết kế kia là tự tay tôi để ở trong nhà, nhưng đột nhiên lại không thấy đâu “
“Đột nhiên? Tại sao lại đột nhiên?” ngón tay thon dài của Thượng Quan Mộc gõ gõ trên mặt bàn, hai tròng mắt nhưng vẫn quan sát biểu tình trên mặt Lý Thiên Cương.
” Bản thiết kế kia vẫn luôn ở chỗ tôi, vì để đảm bảo, tôi đem nó để ở trong két sắt khóa lại, chìa khóa chỉ có một chiếc, bây giờ cũng ở chỗ tôi, sáng nay tôi kiểm tra thì phát hiện bản thiết kế đã không thấy đâu nữa. Tôi vừa phát hiện ra lập tức gọi điện thoại cho anh, nhưng gọi mấy lần đều không được “
Thượng Quan Mộc tan tầm không thích thảo luận công việc, hơn nữa ngày hôm qua Viên Tử Hàm vừa từ bệnh viện về, cho nên tắt máy. Bất quá…
“Chìa khóa chỉ có một chiếc, hơn nữa bản thiết kế để ở trong nhà, vậy chẳng lẽ bản thiết kế mọc cánh tự bay đi hay sao?”
Thượng Quan Mộc nhíu mày, trong lời nói có ngụ ý.
Bản thiết kế mọc cánh, đó là lời nói vô căn cứ. Nhưng tại sao lại vô duyên vô cớ không thấy, trừ phi có người làm. Nhưng người này là ai đây?
“Chẳng lẽ là bị kẻ trộm mang đi?” Viên Tử Hàm nói chen vào.
“Không có khả năng, trong nhà đồ vật quý trọng rất nhiều,nhưng không bị mất, mà chỉ mất mỗi bản thiết kế, hơn nữa, két sắt kia cũng không có chút nào bị hư tổn “
Lý Thiên Cương thẳng thắn và kiên quyết phản đối, khiến chuyện mất bản thiết kế vốn như sương mù mờ mịt càng trở nên khó phân biệt. Đầu mày Thượng Quan Mộc theo lời nói của Lý Thiên CƯơng càng nhíu chặt hơn.
Nhìn dáng vẻ của hắn cũng không giống nói dối, hơn nữa, loại chuyện này liên quan đến sự sinh tử tồn vong của Tề Thiên, hắn ta cũng không có khả năng nói dối. Bản thiết kế mất đi sẽ có hậu quả gì, hắn tin Lý Thiên Cương so với hắn còn hiểu rõ hơn.
” Theo ý của anh, người gây ra là người quen, hơn nữa tiếp xúc với anh tương đối nhiều, biết bản thiết kế anh để ở chỗ nào, sau đó lấy chìa khóa trên người anh mở két sắt, lấy đi bản thiết kế “
Thượng Quan Mộc nắm chắc trọng điểm trong lời nói của Lý Thiên Cương, từ từ đưa ra suy đoán.
Mất ở trong nhà, hơn nữa còn đối với Lý Thiên Cương tương đối quen thuộc, có thể thường xuyên cùng hắn tiếp xúc. Suy đoán như vậy, thì phạm vi người tình nghi gây ra rất nhỏ.
“Ý của anh là hắn đối với tôi rất quen thuộc, nhưng trong nhà của tôi ngoài mấy người chúng tôi ra cũng chỉ có mấy người giúp việc, mấy người giúp việc kia rất thành thật, không có thể to gan như vậy “
Lý Thiên Cương hai tay ôm đầu, nhìn qua hết sức thống khổ. Viên Tử Hàm có chút thương hại nhìn Lý Thiên Cương, lại đem ánh mắt chuyển hướng về phía Thượng Quan Mộc. Thượng Quan Mộc một tay chống cằm, ánh mắt hơi hơi híp lại, không giống Lý Thiên Cương suy sụp, nhưng trong mắt cũng mang theo sự nghi hoặc.
“Thượng Quan tổng giám, chuyện này anh nhất định phải giúp tôi đưa ra biện pháp “
Lý Thiên Cương ngẩng đầu lên, đột nhiên từ vị trí của hắn nhảy dựng lên, một phen kéo tay áo Thượng Quan Mộc lại, nói lời cầu xin.
Thượng Quan Mộc không ngờ Lý Thiên Cương sẽ đột nhiên hành động như vậy, liếc mắt nhìn cánh tay áo bị hắn kéo lại, vẻ mặt không kiên nhẫn. Trên tay dùng sức một chút, liền hất văng tay hắn ra.
Hắn vẫn luôn thích sạch sẽ, không thích người khác đối với hắn thân cận.
Động tác của Thượng Quan Mộc bị Viên Tử Hàm ngồi bên cạnh toàn bộ thu vào trong mắt, trong lòng có chút nhảy loạn, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại.
Bộ dạng Lý Thiên Cương như vậy nhìn qua rất đáng thương, cậu ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thượng Quan Mộc, vừa vặn đối diện với cặp mắt đen như mực của hắn.
“Chuyện này phải làm sao bây giờ?”
Viên Tử Hàm mềm lòng bắt đầu phạm phải tật xấu. Thượng Quan Mộc từ trong mắt cậu đọc được ý tứ cậu muốn giúp Lý Thiên Cương. Bất quá chuyện này liên quan đến quyền lợi Diệu Ký, cho dù Viên Tử Hàm không nói, hắn cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
” Bản thiết kế bị mất, chuyện này tạm thời vẫn chưa bị phát tán ra ngoài, chuyện này tôi sẽ tra xét, hy vọng trước khi tìm được, đem tổn thất giảm đến mức thấp nhất “
Có lời Thượng Quan Mộc nói, khiến Lý Thiên Cương trong lòng đang chán chường nổi lên tia hy vọng. Chỉ cần hắn có thể nhúng tay, có lẽ toàn bộ vẫn còn có thể chuyển biến. Liên tục nói lời cảm ơn Thượng Quan Mộc sau đó liền đi. Lý Thiên Cương đi rồi, Viên Tử Hàm cùng Thượng Quan Mộc cũng không lập tức rời đi.
” Bản thiết kế kia có khi nào là người nhà hắn lấy đi hay không?”
Viên Tử Hàm đến gần bên cạnh Thượng Quan Mộc vẫn đang trầm tư, hỏi. Tổng hợp lại cuộc nói chuyện vừa rồi Lý Thiên Cương cùng Thượng Quan Mộc nói với nhau, Viên Tử Hàm cảm thấy khả năng rất lớn là như vậy. Ngàn phòng vạn phòng, cướp nhà khó phòng, chuyện này từ xưa tới nay đều có.
“Gián điệp? Cậu nói Giang Diễm Lệ hay Âu Tiểu Lan?”
“Có lẽ cũng có khả năng!”
Thượng Quan Mộc nghe Viên Tử Hàm phỏng đoán xong cười khẽ hỏi. Giang Diễm Lệ là vợ Lý Thiên Cương, chẳng lẽ sẽ đem đồ vật quan trọng như vậy lấy đi, vì cái gì? Căn bản không có động cơ. Còn Âu Tiểu Lan, tính tình tuy rằng ác độc âm hiểm, nhưng nghe nói cô ta cùng Giang Diễm Lệ rất tốt. Bỏ qua mối quan hệ giữa bọn họ không nói tới, huống chi bây giờ hai người bọn họ là người trên cùng một chiếc thuyền, thuyền nếu bị lật, ai cũng sẽ không dễ chịu. Theo suy nghĩ của Âu Tiểu Lan, cô ta sẽ không làm ra chuyện ngu ngốc như vậy.
Bất quá khiến Thượng Quan Mộc cảm thấy buồn cười chính là lời Viên Tử Hàm nói, cậu có thể nghi ngờ Giang Diễm Lệ là đương nhiên, nhưng cậu cư nhiên lại nghi ngờ Âu Tiểu Lan, điều này khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn. Vốn nghĩ, Viên Tử Hàm vì bảo vệ Âu Tiểu Lan sẽ cùng mình cãi nhau ầm ĩ, những điều đó hắn không có quên. Lần này lại nghi ngờ Âu Tiểu Lan, phỏng chừng đêm đó Âu Tiểu Lan thừa nhận mọi chuyện có liên quan đi, Viên Tử Hàm bị Âu Tiểu Lan làm tổn thương thấu tâm rồi.
Nhớ lại lời nói đêm hôm đó của Viên Tử Hàm, nụ cười trên khóe miệng Thượng Quan Mộc càng dương cao.
” Như thế nào, chẳng lẽ tôi nói không đúng sao?”
Viên Tử Hàm bị Thượng Quan Mộc cười, thấy rất không được tự nhiên hỏi. Loại này thời điểm mà hắn còn có thể cười, Viên Tử Hàm không biết nên nói Thượng Quan Mộc tự tin, hay là không quan tâm!
Người nếu hai tỷ cũng không cần, đây tuyệt đối là kẻ ngu ngốc, Thượng Quan Mộc thông minh như vậy, như thế nào là kẻ ngu ngốc chứ! Chẳng qua khi cùng Tề Thiên hợp tác cái dự án Thành Phố xanh trên biển này, giữa bọn họ mới có hợp đồng. Trên hợp đồng ghi rõ, bất luận là bên nào trực tiếp làm tổn thất đến dự án sẽ phải bồi thường vô điều kiện. Lần này bản thiết kế bị mất, trách nhiệm toàn bộ đổ lên người Lý Thiên Cương, Diệu Ký nói khách quan cũng không có nhiều tổn thất lớn.
“Đúng, rất đúng. Nhưng bây giờ tôi đói bụng, vậy ở chỗ này ăn cơm trưa đi “
” Đây là khi nào rồi, anh như vậy vẫn có thể nuốt trôi…”
” Nuốt không trôi, chúng ta sẽ đói chết…”
____________
Nam Nam Thú Thụ Bất Thân Nam Nam Thú Thụ Bất Thân - Ý Phóng