There is a great deal of difference between an eager man who wants to read a book and a tired man who wants a book to read.

G.K. Chesterton

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 71
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 495 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:53:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chap 78: Em Sẽ Đợi
ucy há hốc miệng nhìn hoàn cảnh trước mặt mình...
Chúng ta phải chia lìa nhau.... Đường ai nấy đi..... nhưng.... Có cần tàn nhẫn vậy không??......
Natsu nằm dài dưới gằm xe..... máu lan rộng phơi bày ra trước mắt...
Hầu như mọi người đều trợn mắt hốt hoảng....
Lucy lết cái váy cưới trắng tinh khôi của mình.... Đến gần cái yêu thương hạnh phúc.... Sắp phải tan biến...
Nước mắt... thay cho lời xin lỗi.......
Lucy kéo Natsu lên..... vỡ òa khóc nức nở..... ôm chặt vào lòng mình.... Chẳng muốn mất mát thêm cái gì nữa...
Trong một ngày...... sự thật đau đớn chúng ta là anh em......đáng lẽ người nằm đây là em... chứ không phải anh..... em xin lỗi...... là tại em hết... là em không tốt.... Là em đã dại dột chạy ra......
Làm ơn..... anh đừng đối xử với em như vậy.... Tỉnh dậy nói với em một tiếng thôi...... em xin anh.... Đừng rời xa em.... Mặc dù chúng ta không thể ở bên nhau..... nhưng mỗi ngày ngắm nhìn anh tay trong tay hạnh phúc cùng kẻ khác.....em cũng vui lòng rồi...
- Natsu.......Natsuuuuuuuuuu...... đừng như vậy..... tỉnh dậy đi mà... em xin anh
Lòng em đau như cắt anh có biết không??...... sau bao nhiêu cố gắng.... Hy sinh cả mạng sống.... Em chấp nhận ở bên anh..... nhưng ngày này.. tháng này... năm nay... ông trời lại giáng xuống cho chúng ta một sự thật phũ phàng...
Và.......
Tai nạn đến nhanh như chớp..... em không kịp trở tay.... Với dòng máu đỏ thẫm cùng những giọt lệ đau khổ của em.....
Đời còn dài mà.... Tại sao lại chấm dứt nhanh đến vậy.... Chúng ta chưa kịp dựng một thế giới cho riêng mình.... Có một gia đình hạnh phúc...
- Natsu..... Natsu....... Tỉnh lại đi mà.... Em xin lỗi.... Anh tỉnh lại đi mà.... Em yêu anh..... em yêu anh..... đừng đối xử với em như vậy??..... cầu xin anh.... Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
Lucy cùng chiếc váy cưới trắng lộng lẫy.... Vậy mà..... bây giờ..... nó đã được thấm bẩn bởi dòng máu đau thương của người cô yêu....
Một mảng màu đỏ lấm lem...... dính đầy trên váy tinh khôi...
Bà Jude dường như mất hết sức sống..... ngã khụy xuống đất...
Dù sao đi nữa.... Đây cũng là thằng con trai mà mình mang thai 9 tháng 10 ngày.... Cực nhọc ốm đau biết chừng nào...... suốt 18 nuôi nó khôn lớn.... Tuy không dành hết sự quan tâm tình thương của người mẹ cho nó.... Nhưng.... Lúc nào bà cũng lo lắng.. sợ nó không vui...... sợ nó bị bạn bè ăn hiếp...... sợ nó ăn không đủ....mặc không ấm...
Lisanna bàng hoàng đưa tay che miệng khóc nức nở.... Anh trai..... người anh trai mà mình tôn kính bấy lâu nay... cũng là người cô yêu nhất.... Dùng mọi thủ đoạn để có được... nhưng anh ấy vẫn chọn người con gái khác... vết thương lòng không nguôi...... vậy mà....... Ngày hôm nay... anh ấy lại dùng cả tính mạng của mình bảo vệ cô ấy...
Lucy sốc mạnh Natsu lên.... Máu chảy ra ngày càng nhiều.... Phải làm sao đây....
Toàn thân cô chẳng còn tí sức sống nào cả..... chỉ mới biết được sự thật... vậy mà.... Nổi đau lớn lao khác lại đến...
Lucy chẳng thể giải bày gì hơn... ngoài việc ôm chặt anh nghẹn ngào mà khóc nức nở...
Tại sao anh lại bảo vệ em....... Thật sự không xứng đáng.... Tại sao??... Tại sao???...
- Natsuuuuuuuuuuuuuu...... đừng làm em sợ mà....
Đang rối rắm thì.... Tự nhiên giọng nói yếu ớt của ai đó phát lên...
- Em.. c..cũng...b...biết... chúng... ta.. l..là.. a..anh...em... nếu... cuộc đời này.... Phải.. sống dằn... vặt... thì.. anh... anh...c..chấp nhận... c..chết đi...
- Anh đừng nói vậy mà.... Họ nói dối... họ muốn ngăn cản chúng ta bên nhau... anh không nên tin lời họ... làm ơn... đừng rời xa em... em xin anh...
- Hết... rồi... đây không... phải là giấc mơ... đừng... khóc nữa... anh... nghĩ... chắc có.. lẽ... sau này... không... thể ở bên...em được nữa... đây là.. lần cuối anh... bảo vệ em..
- Không phải!!! anh hãy trở lại bên cạnh em.... Nhất định phải sống... nhất định phải bảo vệ em hết cuộc đời này... anh hứa rồi mà... tại sao anh lại không thực hiện... em ghét anh... em ghét anh...
- Hừm..... giờ... thì.. chẳng... làm.. được gì.. nữa... đừng khóc nhé.... Nếu em... cứ.. như.. vậy.. anh buồn lắm... anh muốn.. thấy em cười...thấy em... sống.. hạnh phúc...
- Em cười......em sẽ cười... em sống hạnh phúc.... Em sẽ sống hạnh phúc... nhưng chỉ khi ở bên anh... em mới làm được... đừng ép em phải rời xa anh.... Em cầu xin anh mà.... Đừng đối xử tàn nhẫn với em như vậy...
- Đừng trách.. anh... nữa.... Cười... lên... vợ... của... tôi... sống... tốt... nhé....
Người Natsu dịu lại.... Hơi thở thật chậm chạp.... Mặt mày xanh xao dần tái mét đi...
- Anh... Natsu... không được ngủ.... Không được ngủ... em sẽ cứu anh... bằng mọi giá em sẽ cứu anh.... Em hứa mà... anh phải cố gắng lên... em...em...- Lucy chẳng thể nói thành lời.... Nước mắt đắng cay quá nhiều..
- DÙ...THIÊN... ĐÀNG HAY...ĐỊA NGỤC.... CHÚNG..TA VẪN...MÃI BÊN NHAU... ANH HỨA ĐẤY...
Vừa dứt câu.... Cánh tay của Natsu rơi mạnh xuống... Lucy ngơ ngác.... Cố lây lây anh... nhưng chẳng công hiệu gì cả.... Và điều cô có thể làm bây giờ là..... khóc thật nhiều..... thật nhiều.... Ôm chặt anh vào lòng...
Ngày này.... Song gió ập đến cuộc đời em... cuốn đi tất cả yêu thương hạnh phúc... cả anh cũng rời xa em... sự thật là đâu... tại sao lại như vậy??..
Bóng tối rung động trong tim.... Bao vây lấy cơ thể hao mòn vì đau khổ của em.... Anh đang ở đâu.... Đừng trốn tránh nữa.... Làm ơn hãy trở về bên em.... Hãy đứng trước mặt em... hôn lên môi em..... và nói rằng.. " Anh yêu em "... chỉ có bấy nhiêu nguyện ước thôi... tại sao anh lại không làm... anh thật độc ác.....em căm thù anh......
Kí ức quá khứ chợt ùa về trong thâm tâm của em.... Lần đầu tiên gặp anh....mùi vị ngọt ngào trên môi anh..... những câu nói tuyên bố bản quyền lãnh thổ.... Em thuộc về anh..... nhưng... có lẽ..... sau này..... em không được nghe nữa...... em không được hôn anh nữa.......
Lucy tức tưởi vừa khóc vừa ôm chặt Natsu...
Mọi người xung quanh gục đầu.... Vài người bạn của Lucy không thể chứng kiến cảnh đau lòng này...... xoay mặt khóc thương cho tình yêu tan vỡ...
- Lucy... nhanh lên... đưa Natsu lên xe.... – Gajeel lái xe đến trước mặt..
Cả đám tán loạn đỡ cái xác to đùng của Natsu lên.... Lucy chẳng còn chút hy vọng nào cả.... Hai tay ôm chặt anh...
- Levy.... Cậu đứng đó làm gì??..... còn không lên – Gajeel nhìn rồi ra lệnh
Theo phản xạ tự nhiên.... Cô bạn gái nhỏ nhắn của anh bay thẳng vào xe...
Gajeel đạp phanh phóng đi...... điểm đến là.......
----------------------------------------------------
Bệnh viện
Chiếc xe bệnh nhân chạy một mạch đến phòng cấp cứu...
Lucy giàn giụa nước mắt.... Chẳng muốn rời xa anh đâu...
Mấy người trong bệnh viện cũng ráng căng mắt ra nhìn rồi bàn tán....
Một cô dâu trong rất xinh...... chiếc váy cưới dính đầy máu.... Khuôn mặt đỏ hoe nước mắt tràn hai bên má...
Còn người đang được đẩy đi.... Nhìn bộ đồ là biết chú rể rồi....
Họ bình luận xôn xao.... Khiến cho các nhân vật của chúng ta cũng bực mình vì những người không phận sự này...
Nhưng.... Bây giờ không phải lúc quan tâm đến... điều quan trọng là Natsu sẽ ra sao...
Cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại.... Mọi người phải ngồi chờ bên ngoài...
Lucy ngã bệt xuống đất.... Chẳng thể đứng vững được nữa... hai tay ôm đầu khóc nức nở...
Tình yêu đẹp....... Nhưng sao kết thúc lại đau khổ đến thế này....
Erza chẳng thể nhịn nổi nữa... rốt cuộc cái thế hệ trước muốn làm gì thì làm sao.... Rồi gieo rắt đau khổ cho những đứa con......
Tiếng nấc ngày càng vang lớn hơn.... Lucy không thể dừng nữa rồi.... Khóc đến cạn nước mắt chăng.... Erza ngồi xuống bên cạnh cô.... Vòng tay ôm cô bạn đau khổ của mình.... Cũng nhờ Lucy mà cô mới có thể sống hạnh phúc cùng Jellal bây giờ..... vậy mà..... ngay lúc này... chẳng thể làm gì giúp đỡ Lucy được cả....... Thật là hổ thẹn...
Mọi người vây quanh phòng cấp cứu... ai nấy đều buồn rầu đau khổ....
Vài tiếng sau....
Cánh cửa dần hé mở..... hy vọng hay tuyệt vọng đến đây...
Bác sĩ... kéo khẩu trang ra....
Lucy hoảng hốt..... như người mất hồn.... Nắm chặt tay bác sĩ...
Ông ấy lắc nhẹ đầu một cái...
Mọi người ngơ ngác... há hốc miệng.... Rốt cuộc là cứu được Natsu không???
- Tôi nghĩ... mọi... người nên chuẩn bị tinh thần – giọng Bác sĩ nhỏ nhẹ
Lucy thở dồn dập... Natsu xảy ra chuyện gì??..... tại sao bác sĩ lại nói vậy...
- Tình trạng của cậu ấy... mặc dù đã qua cơn nguy kịch.. nhưng... có lẽ.. sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa...
- Ý bác sĩ là sao?? – nước mắt Lucy ngày càng nhiều hơn
- Tim vẫn đập...... vẫn còn hơi thở..... nhưng..... không bao giờ tỉnh lại nữa.... Chúng tôi đã cố gắng hết sức... chỉ cứu được đến đây thôi... xin lỗi mọi người...
Nói rồi bác sĩ... xoa nhẹ tay Lucy... bao nhiêu năm trong nghề.... Tình huống như vậy... ông rất thấu hiểu...
Lucy đứng chôn chân tại chỗ...
- Mà.... Nếu có điều kì diệu phép màu thật... có lẽ cậu ấy sẽ tỉnh lại... nhưng tôi chưa từng gặp trường hợp nào như thế...
Vừa dứt câu Bác sĩ gật đầu rồi quay lưng đi....
Lại một lần nữa.... Đôi chân của Lucy ngã khụy xuống...
Không tỉnh lại??...... điều kì diệu ấy...
Trong cơn hoang mang.... Lucy chạy nhanh vào phòng cấp cứu... mặc dù cho sự ngăn cản của mọi người xung quanh...
Natsu đang bất tỉnh..... chẳng hề cử động....
Lucy khụy bên giường Natsu...... ôm chặt.. vùi đầu xuống cơ thể đang bất động của anh..... rồi khóc nức nở...
- Natsu... anh đừng đùa với em nữa.... Em không thích như vậy đâu... anh tỉnh lại đi.... Không được ngủ... nghe em nói không hả??..... nếu anh còn như thế nữa... đừng trách em ác... Natsu... anh tỉnh lại đi.... Ngồi dậy nói chuyện với em... làm ơn mà... em xin anh... Natsuuu
Anh chẳng phản ứng gì cả.... Ngọn lửa hy vọng trong lòng Lucy ngày càng lạnh dần...
- Natsu... đừng đối xử với em như vậy mà... em sai rồi... em xin lỗi anh... tỉnh lại đi... tỉnh lại đi mà... em không thể nhịn được nữa đâu... tỉnh dậy đi mà....
Lucy tuyệt vọng... nghẹn ngào khóc nức nở....
- Natsu... em sẽ đợi... em sẽ đợi anh tỉnh lại... hứa với em nha... phải tỉnh lại... em sẽ đợi anh mà... giữ lời hứa nhé...
Lộp cộp.... Lộp cộp... ( tiếng bước chân )
Và....... Một nhân vật là mấu chốt cho sự việc này...
Bà ấy hối hả chạy vào.... Nhân vật... phản diện...
Mọi người đưa ánh mắt hiếu kì về phía bà ấy....
Riêng hai ông bà Jude là.... Đứng không vững... trợn trắng con mắt lên mà nhìn... đây có phải sự thật không???..
- Layla... em... em..l..là.. là... - Ông Jude kinh ngạc đến cà lâm..
Đã 18 năm rồi.... Bà ấy mất tích cùng đứa con gái không một dấu vết... bây giờ bỗng chợt xuất hiện trước mặt... chẳng thể diễn tả sự bất ngờ này hơn..
Bà ấy không nói gì... dùng ánh mắt hình viên đạn liếc một cái rồi đi...
Đứa con gái mà bà yêu thương nhất.... Nó đang khóc... nó đang đau khổ... không thể cầm lòng được nữa... người mẹ nào mà không thương con...
- Lucy... mẹ đây... Lucy à... Lucy... mẹ về với con rồi nè.. Lucy – giọng bà Layla tha thiết làm sao...
Theo phản xạ tự nhiên.... Nghe tiếng của mẹ mình... Lucy xoay mặt qua.... Nhưng trong tình cảnh này.... Không thể vui mừng được nữa rồi....
Hơn 2 năm rồi... không được gặp mẹ... Lucy chòm người qua.... Vòng tay ôm chặt bà Layla.... Khóc ngày càng lớn hơn....
- Mẹ ơi.... Mẹ.. – Lucy như một đứa trẻ nhõng nhẽo
- Được rồi... mẹ xin lỗi... mẹ xin lỗi... đừng khóc nữa mà...
- Mẹ ơi.... Làm ơn nói sự thật cho con biết đi... con xin mẹ... Natsu không bao giờ tỉnh lại nữa... còn phải làm sao đây.... Mẹ ơi..... mẹ... mẹ - Lucy giọng đớt khóc nức nở
- Sau này mẹ sẽ nói... còn bây giờ... Lucy à... con bình tỉnh lại đi... đừng khóc nữa... phải mạnh mẽ đợi Natsu nữa...
- Nhưng..... bác sĩ nói cậu ấy không bao giờ tỉnh lại nữa... con không muốn như vậy đâu mà.... Tất cả là tại cái sự thật tàn nhẫn kia..... tại sao con lại có người cha ác độc đến thế... mẹ nói đi... rốt cuộc quá khứ là sao??
- Haizzzz..... đừng khóc nữa... kìm nén cảm xúc đau khổ trong lòng... mẹ hứa... sẽ kể hết cho con biết... nhưng con phải bình tỉnh...
- Con không thể..... không thể.... Làm ơn trả Natsu lại cho con... trả Natsu lại cho con đi mà.... Con xin mọi người... trả Natsu lại cho con... trả Natsu lại cho con – Lucy lẩm bẩm như người điên...
- Lucy... con sao vậy... tỉnh táo lại đi... đừng làm mẹ sợ... Lucy..
- Trả Natsu lại cho con.... Trả Natsu lại cho con.... Van xin mọi người mà... trả Natsu lại cho con.... Trả Natsu lại cho con... Trả...
Lucy chưa nói hết câu... cơ thể cô gục nhẹ xuống.... Lịm đi trong đau khổ... có lẽ do cú sốc quá mạnh... chịu đến đây cũng mạnh mẽ lắm rồi.... Ngã xuống đất... Lucy ngất xỉu với tuyến lệ lăn dài trên má... động đậy đôi mi...
- Lucy.... Lucy.... L... Lucy... - Bà Layla hốt hoảng...
Mọi người cũng lo lắng xấn vào.... Tội nghiệp Lucy quá...
------------------------------------------------
Ngày hôm sau...
Ánh sáng của mặt trời lại lặng lẽ rọi khắp căn phòng.... Rón rén ghé thăm người bạn đau khổ này...
Bao trùm bởi ánh nắng chói chang... thật ấm áp làm sao... nhưng... trong tâm hồn thì lại là một mảng màu đen... của đau thương... của tình yêu tan biến....
Hàng mi nhẹ nhàng được kéo lên... tiếp đó là đôi mắt một mí dáo dác nhìn xung quanh...
Cô đưa tay xoa nhẹ cái đầu.... Rồi chợt nhớ ra điều gì đó..... thế là... từ trên giường... cô nhảy xuống... chạy thẳng ra cửa...
- Lucy... cậu làm gì vậy??... đừng vội mà – Juvia đang bước vào..
- Natsu.... Natsu... đâu rồi.....
- Khoan đã... cậu bình tỉnh lại dùm mình.... Cậu ấy đang nằm kế bên kìa... - Juvia đưa tay chỉ...
Lúc bấy giờ Lucy mới để ý... có một cái giường bên cạnh nữa..... và người nằm trên đó... không ai khác... chính là Natsu...
Lucy bén lẽn bước đến gần anh... ngồi xuống ghế... thở dài... ngắm nhìn Natsu một hồi lâu...
Nắm lấy tay Natsu.... Lucy áp lên mặt mình... tìm kiếm sự sống của tình yêu... nơi nương tựa an toàn cho bản thân.... Hơi ấm ngọt ngào trong anh...
- Natsu nè..... em biết anh đang cố gắng tỉnh lại... vì vậy.... Em sẽ đợi... đợi đến khi nào anh ngồi trước mặt em... mỉm cười với em... nhất định anh phải tỉnh lại... em hứa sẽ đợi anh......- giọng Lucy nhẹ nhàng êm ái làm sao..
Nhưng Natsu vẫn không phản ứng gì....
Lucy khép đôi mi lại... khóe mắt cay... bắt đầu nghẹn ngào khóc lên...
Juvia đau lòng... xoa xoa vai Lucy... nhằm trấn an cô...
Nổi đau nào cũng qua thôi... điều quan trọng là chúng ta có chấp nhận lòng vị tha... chờ đời niềm hạnh phúc...
Bà Layla mở cửa rảo bước vào... kéo ghế... ngồi cạnh Lucy...
- Mẹ nói con nghe cái này...
Lucy xoay mặt qua... nhưng nước mắt vẫn không nguôi...
- Haizzzz.... Natsu và con không phải anh em...
Nghe hết câu... Lucy trợn trắng con mắt... có một chút vui mừng trong đó...
Nhưng..... Natsu đã không tỉnh lại... còn nói thêm gì nữa...
- Bây giờ có nói cũng vô ích... Natsu..... Natsu – Lucy ôm mặt khóc nức nở
- Hãy tin tưởng vào cậu ấy... một ngày không xa... Natsu sẽ tỉnh lại và quay về bên con thôi... mạnh mẽ lên... nếu chuyện đó xảy ra... mẹ sẽ kể cho tụi con nghe toàn bộ sự việc của quá khứ...
- Ừ... con sẽ đợi..... nhất định sẽ đợi...
" Dù thiên đang hay địa ngục... chúng ta vẫn mãi bên nhau... anh hứa đấy "
Lời nói của Natsu in đậm trong tim Lucy... cô ôm nó vào lòng... giữ kín niềm hạnh phúc ấy mãi mãi..... dù có chết.. cũng vậy.....
Những người bạn xung quanh cô cũng thầm hẹn ước... họ sẽ đợi Natsu tỉnh lại... cùng Lucy dự lễ kết hôn...
Thời gian cứ thế mà từ từ trôi qua.....
" Em sẽ đợi "
Nalu love story: Tìm yêu thương Nalu love story: Tìm yêu thương - NatsureallyloveLucy