Vẻ hào nhoáng sang trọng là thứ mà mọi người luôn ao ước, nhưng chính sự trưởng thành trong khó khăn mới thực sự làm người ta ngưỡng mộ.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả: baohan399
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 189
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 529 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:30:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chap 182: Quá Khứ Và Mẹ...
isa đẩy mạnh tôi vào tường, vai tôi lại kêu lên một tiếng rắc khác. Chị ta cười... một nụ cười đã từng khiến tôi rét run.
Nụ cười đó sau bao năm vẫn vậy, vẫn thật hống hách và tàn bạo tuy trong đó có vài phần ngạc nhiên và thích thú.
- Mày đi đâu đây con nhãi? Lấy hết tiền của mẹ tao đi học, vui lắm chứ gì?
- Chị thôi đi. Tôi không còn là Yuki mà chị có thể bắt nạt nữa. – tôi thấp giọng. Tuy đạ bớt run nhưng trong giọng nói của tôi cũng không thể giấu được sự lo lắng và bất an – Vả lại, mẹ cho tiền tôi đi học, chuyện đó tôi không biết gì hết.
- Chỉ một câu không biết là xong sao? Mày có biết khi mẹ chết, bao nhiêu tiền để lại hết cho mày, còn cho mày đi học, chỉ để lại mỗi căn nhà cho tao. Những ngày tháng đó tao sống nhàm chán biết bao nhiêu? Tất cả là tại mày đã lấy hết tiền của tao! Mày đâu có là gì trong gia đình tao! Tại sao mẹ lại để tiền cho mày! Mày đã bỏ bùa gì cho bà ta hả?
- Đầu tiên, số tiền tôi lấy của mẹ chị để ứng trước tiền học phí, tôi sẽ trả cho chị sau khi tôi có tiền. Thứ hai, ngoài phần tiền dúng để ứng trước học phí, tôi không có đem theo bất cứ một đồng nào đến lục địa phía đông. Bao nhiêu tiền tôi đều để lại hết cho chị còn gì. – tôi bất bình phản kháng. Thật không ngờ trước kia tôi có thể im lặng trước sự ương bướng và ngang ngạnh của chị ta.
- Mày nói dối, mày đã diếm bớt đi đúng không? Tất cả số tiền dành dụm của bà ta chẳng lẽ chỉ có bao nhiêu đó thôi sao? Tao ăn chơi chỉ có một tuần là hết rồi! Mày cố tình diếm đi phải không! Trả lại tất cả cho tao!
- Chị nói cái gì hả? Chị cũng biết đó là tiền dành dụm của mẹ, vậy mà chị lại nỡ đem nó đi ăn chơi sao? Chị có thật là con người không vậy? Bây giờ còn dám mở miệng ra nói với tôi như thế? – tôi gần như gào lên. Tôi cảm thấy vừa bất bình vừa thương xót cho mẹ.
Bà ấy là người phụ nữ tội nghiệp nhất thế gian, cả đời phải vất vả nuôi con, đến cuối đời, dặn dò nó vài câu, nó còn chẳng thèm nghe, bỏ ngoài tai tất cả chỉ ích kỉ nghĩ cho bản thân. Chị ta đúng là cầm thú. Nếu chị ta ngồi bên cạnh giúp đỡ lúc mẹ làm việc, ngồi bên cạnh nghe mẹ tâm sự, thì chị ta có lẽ sẽ biết được mẹ đã vất vả đến chừng nào.
Tôi nhìn chị ta đầy căm phẫn, nhưng đúng với suy nghĩ của tôi, chị ta thậm chí còn chẳng bận tâm đến sự tức giận của tôi, thản nhiên móc trong túi ra một con dao nhỏ, huơ qua huơ lại trước mặt tôi, cười khẩy đầy ngạo mạn:
- Mày cũng gan nhỉ? Bây giờ còn dám cãi lại tao cơ đấy.
-... - tôi nhìn chị ta với nét mặt vô cảm, chứng tỏ cho chị ta thấy tôi sẽ không dễ bị lung lay nữa – Tôi đã nói trước với chị còn gì, tôi sẽ không để mình bị bắt nạt nữa. Thứ đó không còn tác dụng gì với tôi nữa đâu.
Nụ cười trên môi chị ta vụt tắt ngay tức thì. Risa trừng mắt nhìn tôi, cả hai im lặng một hồi lâu... Risa trở nên trầm ngâm. Chị ta buông thõng hai tay, nhưng vẫn nắm chặt con dao trên tay.
Tôi tựa vào tường, ngước mắt nhìn chị ta.
- Trước kia tôi và chị đã từng ở chung một thời gian. Tôi cũng đã từng xem chị là chị của mình, vậy nên, hôm nay tôi muốn cho chị một lời khuyên thật chân thành.
-... – Risa cúi mặt, nhưng ánh mắt sắc lẻm vẫn gườm gườm tôi.
- Chị nên thay đổi cách sống của mình đi. Nếu chị cứ mãi như vậy thì cả đời sẽ không bao giờ có thể có được hạnh phúc thật sự. – tôi thở hắt ra, nhìn chị ta với ánh mắt thương hại.
Như bị chạm phải tự ái, Risa đột nhiên trừng mắt, tròng giãn ra nhìn vô cùng dữ tợn, chị ta vung tay, con dao sượt qua gò má tôi một đường cắt.
Cảm thấy rát rát chứ tôi cũng không biết được nó sâu bao nhiêu. Khuôn mặt tôi không biến sắc, trong khi Risa mới là người gần như phát điên lên. Chị ta hét lên:
- Mày im đi! Mày thì biết cái gì mà nói hả? Mày nghĩ mày là ai mà dám dạy đời tao? Mày im đi!
- Tôi không hề có ý định dạy dỗ gì chị. Tôi chỉ muốn thay mẹ khuyên nhủ chị.
'Chát...'
Một âm thanh chói tai vang lên. Chị ta tát thẳng vào bên má chảy máu của tôi... khiến nó càng đau rát kinh khủng, má tôi nóng ran lên.
Tôi vẫn không động đậy, chỉ tiếp tục nói:
- Nếu chị không trưởng thành từ bây giờ, chắc chắn sẽ có một ngày chị sẽ phải hối hận. – chị ta im lặng trừng mắt nhìn tôi – Tôi nói xong rồi, chị muốn làm gì thì làm, suy nghĩ về chuyện đó, hay bỏ mặc nó cũng được. Xem như tôi đã cố gắng hết sức hoàn thành nghĩa vụ cuối cùng. Sau này chị có trở thành như thế nào, tôi cũng không quan tâm nữa. Còn tiền thì tôi sẽ sớm gửi cho chị thôi. Tạm biệt.
Tôi nói xong rồi gạt chị ta ra bỏ đi trước.
Sau cua rẽ, tôi ngồi thụp xuống thở dốc. Ngực tôi đánh trống liên hồi. Cái đà này chắc tôi bệnh tim mất.
Cả người tôi rã ra hết rồi, không còn chút sức nào nữa. Ban nãy phải cố gắng lắm mới đứng vững được, nói được vài câu hoa mĩ như thế, tôi cũng phải công nhận bản thân mình can đảm hết sức.
Risa... chị ta đúng là rất đáng thương.
...
Tôi trở lại nhà vệ sinh rửa mặt... ầy... vết cắt không sâu, nhưng nó để lại một đường đỏ đỏ trên mặt tôi, dù có rửa hết máu thì vẫn không giống bình thường một tẹo nào. Tôi thở dài, thế nào bốn cái người kia cũng làm ầm ĩ lên cho xem.
...
- Cậu/ Em/ Cô bị cái gì vậy? – bốn người đồng thanh.
- Haha... lỡ chân ngã, quẹt phải cái chân bàn. – tôi chém, đồng thời cười trừ, nhìn ngượng ngịu hết sức.
- Thôi đừng điêu, trong nhà vệ sinh có bàn hả? – Chito nhíu mày... ặc...
- Không có gì đâu mà. Chúng ta ăn thôi. – tôi nói rồi kéo ghế ngồi xuống.
Bốn người họ chỉ nhìn tôi với ánh mắt đầy xúc cảm.
...
Ăn xong, chúng tôi dạo vài vòng rồi mới về khách sạn.
Trong phòng cực kì yên tĩnh, bình thường nếu không có tiếng cãi nhau của tôi và Dragon thì cũng là tiếng Ren trêu chọc tôi. Sự im lặng quá mức đến kì lạ này thật sự khiến tôi thấy không thoải mái.
Tôi biết mọi việc ra thành thế này là tại vì tôi... là vì tôi cứ khư khư giữ bí mật.
Tôi liếc một lượt hai người họ. Ren nhìn tôi một hồi rồi đứng dậy, để lại một câu rồi bỏ ra ngoài:
- Anh ra ngoài một chút, hai người ở yên trong phòng đi.
- Anh đi cẩn thận. – tôi vội vàng đáp. Cảm thấy Ren thở dài một cái, nhưng hắn lại không nói gì mà đi luôn một nước. Dragon nhìn tôi một hồi mới nói.
- Có chuyện gì thì cô cứ thẳng thắn nói ra, tại sao lại phải giấu giấu diếm diếm, làm như vậy càng khiến cho mọi người lo cô hơn. Đừng nghĩ làm như vậy là chúng tôi có thể yên tâm.
Được thôi, nói thì nói, dù sao thì tôi cũng không có gì phải giấu. Lúc trước kia tôi chưa thể kể, là vì tôi chưa giải quyết xong chuyện của bản thân, tôi cũng chưa đủ can đảm để đối mặt với chuyện đó. Nhưng bây giờ tôi đã có thể mặt đối mặt nói ra hết cảm xúc của mình cho chị ta nghe, kể lại quá khứ của mình cho họ nghe cũng chẳng có vấn đề gì.
- Tôi không có giấu diếm gì hết. Tôi sẽ kể hết cho mọi người nghe.
Thế là sau vài giây huy động của Dragon, mọi người đều đang tập trung tại phòng khách ở căn nhà của chúng tôi.
Ren vừa bước vào đã thấy một lũ choi choi không chịu ngồi im, mặt sa sầm xuống, xốc người tôi lên vai vác tôi vào phòng ngủ, đóng cửa cái rầm, xem như giằn mặt, bảo cái đám kia không được nhiều chuyện mà bon chen chui vào phòng.
Trong khi đó mọi người bên ngoài ngơ ngơ ngác ngác nhìn ngu hết sức.
Ren đặt tôi xuống giường rồi ngồi xuống bên cạnh.
Hắn mở hộp y tế ra, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào tôi, có vẻ như hắn đang giận cái gì đó. Tôi liền bật luôn suy nghĩ trong đầu mình ra:
- Anh đang giận à?
- Không có. – hắn nhíu mày, cộc cằn đáp lời, tay thoăn thoắn lấy bông gòn ra, chăm sóc cho vết thương trên mặt tôi.
- Rõ ràng là có. Anh đừng có giấu em. – tôi nhíu mày nói, nhìn thẳng vào mắt Ren.
Hắn im lặng không nói gì, thoa nước sát trùng lên rồi đưa mặt lại gần mặt tôi thổi thổi.
Môi hắn chu chu ra, tôi quay sang hôn cho một phát. Hắn giật mình hơi ngửa người, tôi quỳ dậy đẩy luôn hắn nằm xuống, còn mình chiếm thế chủ động bên trên.
- Nói đi, anh giận em cái gì?
- Trước... – hắn lưỡng lự hồi lâu mới lí nhí nói, hơn nữa còn ngại ngùng nhìn sang hướng khác không dám đối mắt với tôi – Em... không nói cho anh nghe trước tiên.
- Cái gì cơ?
- Quá khứ của em... anh muốn là người biết đến nó đầu tiên, chứ không phải là cùng lúc với cả đống người ngoài kia. – hắn nói xong, hình như phát hiện ra mình đã vô tình thể hiện hết cảm xúc trước mặt tôi rồi, vô cùng xấu hổ, gác tay lên trán che giấu gương mặt đo đỏ.
Tôi có hơi giật mình trước phản ứng đáng yêu đó của hắn, mắt tôi ngơ ngớ ra, đần đến đáng thương. Ren đột ngột đẩy tôi ra.
Hắn lồm cồm ngồi dậy, mặt vẫn còn hơi hồng liếc qua tôi một cái. Tôi suýt chút phì cười:
- Vậy... để em kể cho anh nghe trước nhé.
Gương mặt xấu hổ của hắn ngay lập tức được thay bằng một biểu cảm hết sức nghiêm túc, hàng chân mày thẳng với nhau tạo thành một khuôn mặt hoàn hảo như tạc tượng.
...
Sau khi chạy khỏi ngôi nhà kia, nơi tôi đã từng có một gia đình hạnh phúc... người anh trai của tôi tại sao lại nhẫn tâm giết chết ba mẹ mình, thậm chí còn đốt luôn cả nơi mà chúng tôi có biết bao nhiêu kỷ niệm. Một đứa bé sống trên đời mười hai năm như tôi lần đầu tiên biết hận, biết buồn, biết cảm thấy bất lực và hoang mang.
Tôi lúc ấy tuy còn nhỏ nhưng cũng thừa biết, một đứa trẻ mười hai tuổi sẽ không thể làm gì được. Xin việc làm cũng không, tự mình nuôi sống bản thân lại càng không. Một đứa trẻ mười hai tuổi từ trước đến nay sống trong sự quan tâm lo lắng, sự che chở của gia đình, chỉ hưởng thụ những ấm áp của gia đình mà giờ đây chỉ có một thân một mình đơn độc, mang theo bên mình những xúc cảm nặng nề và tê liệt nhất.
Tôi gần như chết đi... những năm tháng ấy. Những năm tháng tôi phải lang thang trên đường xá, đi không biết đến đâu, không có mục đích, những khi tình cờ trông thấy một người nào đó trông giống Ajita, tôi hoảng hốt chạy đi không màng mọi người xung quanh nhìn mình với ánh mắt như thể tôi là người điên vậy.
Một ngày nọ tôi tình cờ gặp bà, người mà tôi xem như người mẹ thứ hai của mình. Bà là một con người... một con người lương thiện chất phác. Căn nhà của bà khá nhỏ, chỉ một trệt một lầu. Ấn tượng đầu tiên của tôi về nó chính là... cũ kĩ, cách bày trí khá giản dị, nhưng rất ấm cúng.
Thấy tôi co ro một góc, bà vội đưa tôi về nhà, mở lò sưởi, cho tôi ngồi trong chiếc chăn ấm áp, còn thay quần áo mới cho tôi. Khá rộng, nhưng cũng không đến nỗi. Trong nhà lúc đó chỉ có tôi và mẹ. Bà ngồi bên cạnh nắm chặt tay tôi, hỏi han tại sao một đứa trẻ như tôi lại phải lưu lạc ở chốn này.
Tôi thật thà kể lại hết cho bà nghe. Nghe xong tất cả, bà chỉ ôm tôi vào lòng.
Một đứa trẻ vốn quen hưởng thụ như tôi, một cái rầm lại rơi vào vực thẳm, nay có một bàn tay xinh đẹp cứu vớt tôi, một vòng tay ấm áp bao lấy tôi... đứa trẻ này òa khóc... lần đầu tiên sau từng ấy tháng phải tự mình mưu sinh, tôi suy nghĩ như một đứa trẻ... chỉ cần có thể ở cạnh người phụ nữ này cả đời, cuộc sống tôi sẽ bừng sáng trở lại. Với niềm tin nhỏ nhoi đó, tôi khóc thật lớn trong vòng tay của bà.
Nhưng niềm hạnh phúc nhỏ nhoi ấy chẳng tồn tại bao lâu, cho đến khi cánh cửa nhà bật mở. Một chị gái hơn tôi vài tuổi bước vào. Trái ngược với cách ăn mặc giản dị và cũ kĩ của mẹ, chị ta đắm mình trong sự kiêu ngạo, thời thượng. Cách chị ta ăn mặc như thể mình là con gái rượu của triệu phú.
Tôi khẽ nhìn chị ta, tay níu lấy vạt áo bà tỏ vẻ sợ sệt. Mẹ liền mỉm cười với tôi, sau đó quay sang chị ta:
- Đây là con gái của ta. Risa, hai đứa làm quen với nhau đi.
My devil! Don't go My devil! Don't go - baohan399